Tình cờ nắng phai
(Đọc Bên Trăng Tôi Chưa Ngủ của Lữ)
Bên Trăng Tôi Chưa Ngủ của
Lữ
Nắng Mới xuất bản tại Âu Châu
in lần đầu tháng tư năm hai ngàn lẽ tám
giá bán € 10,00 chưa tính cước phí.
Địa chỉ liên lạc : nxbnangmoi@gmail.com
|
“Chiều thơm hoa cúc vàng thơ
Trà pha hương nắng tình cờ nắng phai”
Tôi “tình cờ” đọc được hai câu thơ rất thơ, rất thiền này của tác
giả có bút hiệu rất ngắn: Lữ.
Tên tác giả khá xa lạ đối với tôi, không biết vì tác giả mới “xuống
núi” hay vì bây giờ tôi mới có duyên đọc tới?
Điều đó không có gì đáng nói mà nội dung bài viết tôi đọc được mới
đáng nói.
Ủa, mà có gì đáng nói đâu khi tất cả chỉ là tình cờ! Cứ cho là như
thế đi!
Gió tình cờ làm bay phấn hoa. Đất tình cờ đón lấy. Nắng tình cờ sưởi
ấm. Mưa tình cờ tưới tẩm. Nên hạt tình cờ nẩy mầm. Cây tình cờ mọc.
Hoa tình cờ đơm bông. Gió lại tình cờ đem phấn hoa bay xa … bay tới
đâu? nào ai biết! Đất nơi nào đón phấn? nào ai hay! Nhưng giòng chảy
đó, chắc chắn vẫn quay đều, vạn hữu vẫn hiện đủ bao mùa mưa nắng.
Chỉ khép mắt, quán chiếu một giây thôi cũng có thể thấy trùng trùng
duyên khởi. Giòng chảy của ba cõi, bốn loài, sáu đường chúng sanh
cũng tình cờ mà tuôn chảy thế thôi; nhưng trong những tình cờ của
kiếp nhân sinh, lắng tâm mà nghiệm thì có những tình cờ chẳng tình
cờ chút nào đâu! Nhân loại khởi từ xa lạ, tình cờ gặp nhau kết thành
thân nhân, quyến thuộc, bạn bè, mà thương, mà ghét nhau ư? Nếu thực
là tình cờ thì đâu thể triền miên, bất tận như thế! Trong vòng luân
hồi, chúng sanh phải có ân oán, nợ nần nhau, chìm đắm trong vô minh
mới tiếp tục tìm nhau mà đòi, mà trả như thế! Nên Phật dạy, nếu có
tuệ nhãn mà nhìn chúng sanh, có thể nhận ra tổ tiên, ông bà, cha mẹ,
quyến thuộc từ nhiều đời nhiều kiếp.
Đôi khi, bằng tâm chân thực, chí thành, cũng có thể chiêu cảm được
với đối tượng mà ta đang hướng về.
Bài viết của Lữ, mà tôi đọc được, ở trong trường hợp này.
Hai người bạn thân, cùng nghèo, cùng yêu hoa cúc và cùng có thú uống
trà. Họ tự nhận, có lẽ nghèo vì hoa cúc và trà, vì không thể bước
đi, nếu đã tình cờ nhìn thấy chậu cúc nào quá đẹp, không thể không
vét túi, nếu biết nơi nào đang bán loại trà ngon. Những khi gặp
nhau, họ thường pha trà, ngắm hoa, và không gian quanh họ lập tức
tràn đầy hạnh phúc, chẳng cần xử dụng nhiều ngôn ngữ. Có chăng là
người bạn của tác giả chia xẻ những câu thơ vừa khởi trong tâm, hoặc
vừa viết vội trên mảnh giấy nào!
Những khi họ gặp nhau mà có trà, có hoa và tình cờ có trăng nữa thì
thật là tuyệt diệu! Họ yên lặng uống trà, ngắm hoa, thưởng nguyệt,
tuyệt không để một vẩn đục nào khác xen vào nên tâm họ trong suốt
như thủy tinh. Người bạn nói: “Hôm nay tâm của anh bình an lắm!”.
Và tác giả nghe thế thì cảm động, nghĩ thầm: “Vậy anh là tri kỷ
của tôi rồi. Ngày xưa, Tử Kỳ hiểu tiếng đàn của Bá Nha cũng nhạy bén
như vậy là cùng.”
Thương thay, tình bạn của họ cũng có điểm giống Bá Nha-Tử Kỳ, vì
người bạn đã mất khi tác giả đi xa. “Đi chơi cho vui. Tôi không
sao đâu!”. Nhưng khi tác giả trở vế chốn cũ thì người bạn chỉ
còn là một hũ tro nguội lạnh! Tác giả buồn bã, đi quanh sân nhà,
phảng phất hơi hướng người xưa; rồi trong mơ màng, bỗng nghe thấy
như có tiếng ai đọc thơ! Tiếng ai? Không có ai quanh cả! nhưng giòng
thơ vẫn ngân lên:
“Chiều thơm hoa cúc vàng thơ
Trà pha hương nắng tình cờ nắng phai”
Tác giả nhận ra giọng thơ của bạn. Lục trong trí nhớ, bạn chưa từng
chia xẻ bài thơ này bao giờ!
Trời ơi, vậy, đây là bài thơ mới! Tác giả vội vã lấy giấy bút trong
túi ra, ghi chép:
“Trà thơm nắng ấm thơ lòng
Thơ hoa trổ đóa cúc trong cõi ngoài
Trà hương khói trở về mây
Mà hoa thơ lại phô bầy cúc thơm.”
Tác giả chợt hiểu, là, bằng cách nào đó, họ đang gặp lại nhau.
Đọc câu chuyện này, có thể, nhiều người chẳng cảm thấy gì! chỉ là
chút ảo tưởng hoang đường, thế thôi!
Nhưng chắc cũng nhiều người xúc động vì ngay đang khi đọc cũng cảm
thấy không gian xung quanh thơm hương trà, vàng hoa cúc vì sự chiêu
cảm nhiệm mầu của “Sự cảm thông không thể nghĩ bàn”. Đạo vô
hình vô tướng mà người cầu đạo vẫn thấy “Mười phương Phật Bảo hào
quang sáng ngời.” thì Bá Nha có bao giờ mất Tử Kỳ, dù trở
về chốn xưa, Tử Kỳ không còn nữa!
Tôi tin là tác giả đã “nghe” được tiếng thơ của bạn mình vì
họ cùng đang nhiệt tình hướng về nhau.
Trước đây, tôi đã từng chia xẻ phút giây mầu nhiệm đến với mình khi
nghe tiếng ấm nước sôi, reo vui trong bếp cùng lúc với tiếng gõ cửa.
Tôi biết chắc, khi ấy trong bếp không có ai! “Ra mở cửa đi con!
Khách quý đấy! Pha trà sen đãi khách nhé!”. Đó là tiếng của cha
tôi, người đã sanh thành ra tôi, đã là tri kỷ của tôi, và đã bỏ tôi,
đi về thế giới khác từ hơn mười năm qua! Tôi tin chắc người khách
này do cha đưa đến để hướng dẫn đường tôi đi; nhưng người khách thì
làm sao biết được điều đó! nên khi tôi mở cửa, khách vừa rũ những
hoa tím vương trên áo, vừa ngại ngùng: “Tôi đến không báo trước,
thật là thất lễ qúa! Nhưng tình cờ đi ngang thành phố này, nhớ tới
buổi cầu siêu năm xưa cho cụ ông, không thể không ghé thăm, xin thắp
một nén nhang.”
Nói theo tinh thần lời tôn-giả Tu Bồ Đề thưa Phật: “Bạch Đức Thế
Tôn, con không nghĩ tưởng con đã đạt đạo A La Hán, con mới thực là
bậc A La Hán.”, thì có những sự tình cờ không phải tình
cờ mới thực là tình cờ.
Có tình cờ không, khi tôi bỗng nhận được một cuốn sách từ nhà xuất
bản Nắng Mới? Cuốn sách tựa đề “Bên trăng tôi chưa ngủ” của
Lữ, trong khi tôi không hề được biết NXB cũng như tác giả.
Tựa cuốn sách chính là một, trong
hai mươi
truyện ngắn của tác giả mà tôi đã tình cờ đọc được hai câu thơ rất
thơ, rất thiền. Vì có cuốn sách nên tôi lại tình cờ bắt gặp những
chia xẻ mầu nhiệm. Chẳng hạn như tác giả ngồi bên giường bệnh của
mẹ, hát ru mẹ những câu thơ để mẹ đi dần vào thiên thu:
“Ngày mai có người tới hỏi:
Có thấy sợi nắng hôm qua?
Tôi nhìn trời cao vòi vọi
Chắc sợi nắng đã đi xa!”
Đẹp qúa! Và thanh tịnh quá, khi mẹ đã là sợi nắng. Tác giả nói, sợi
nắng đã đi xa, nhưng thật ra, đã là sợi nắng thì chẳng bao giờ đi
xa. Sợi nắng chỉ ngủ trong mây. Rồi mây trôi lãng đãng, khuất dần,
tưởng như không còn nữa, nhưng thật ra mây đang là những hạt mưa
thánh thót, tưới tẩm cỏ cây hoa lá. Mây đang là giòng suối vì mây đã
thành mưa …
Tác giả hạnh phúc gặp Mẹ là sợi nắng vĩnh cửu, vô thỉ vô chung như
thế. Còn tôi, cũng đã từng:
“Con xuống tóc, đi tìm Cha,
Sợi vương cửa động, san hà lung lay
Rừng chiều một bóng chim bay
Chợt nghe gió thoảng hương say hoa rừng.”
Cha là hương hoa rừng. Cha bát ngát không gian. Con hít thở nơi nào
mà chẳng là hít thở tình Cha? Vậy thì, Cha có bao giờ mất, có bao
giờ xa?
Xin cám ơn NXB Nắng Mới.
Xin cám ơn Lữ.
Xin cám ơn Chân Minh.
Và cám ơn những tình cờ chẳng phải tình cờ.
Như ta đã tình cờ gặp nhau.
Và tình cờ xa nhau.
Huệ Trân
(Cốc Thảnh Thơi, tháng năm 2008)
|