Lệ trời rơi xuống, lệ người nở hoa
Mưa từ đêm qua. Mưa rả
rich khi tôi bắt đầu ngồi thiền, và quá nửa đêm thì ầm ầm thác đổ!
Cả không gian mênh mông chìm trong mưa. Mưa đang là chúa tể, đang
khiến mọi loài khuất phục, nhưng nếu tách rời ra, mưa chỉ là từng
hạt lệ trời, và lệ trời rơi xuống, biết đâu chẳng khiến lệ người nở
hoa!
Tôi mở cửa gỗ, chỉ
đóng cửa lưới, để được nghe tiếng mưa rơi. Tôi từng ngồi nghe mưa
rơi trên mái ngói, nhưng nơi đô thị, chỉ là âm thanh của tiếng mưa
chạm ngói, xen lẫn tiếng xe cộ vội vã trong dòng đời luôn vội vã.
Tiếng mưa rừng trong
đêm không thế. Như bước chân thiền hành của hành giả chánh niệm, mỗi
bước đều cảm nhận từng tế bào nơi bàn chân chạm vào đất. Và dấu chân
trên đất ấy thật vững chãi, thật rõ ràng “Đây là bước chân tôi
thiền hành. Phút giây hiện tại này, tôi đang thiền hành, dấu chân
tôi đang in trên mặt đất, tâm tôi đang an lạc thảnh thơi, tôi đang
thở và tôi biết, tôi đang sống. Không gì có thể quan trọng hơn phút
giây này vì nếu tôi không biết hiện diện phút giây này, ấy là phút
giây này tôi đã không đang sống!”
Mưa lớn mà vẫn từ tốn
như thế. Chỉ mưa và đất trời, rừng và cỏ, quấn quít nhau, ôm ấp nhau
nên mưa rừng Bedford mà như cả vũ trụ đang mưa. Tôi rất thích câu
thư pháp ở phòng ăn Xóm Mới “The tears I shed yesterday have
become rain” Hạt lệ tôi rơi xuống hôm qua, nay đã thành mưa.
Mưa như thế thì có phải cơn mưa ấy đã là lệ trời quyện vào lệ người
để hiển lộ sự chuyển hóa không ngừng trong tương quan trùng trùng vũ
trụ.
Sự có mặt của tôi,
đang ngay trong em hiện hữu. Và em ơi, em có mặt đây là em đang có
tôi, dù ngày mai tôi có đi xa …
Rồi mưa cũng ngớt dần,
nhỏ dần. Qua màn đêm sẫm tối, tôi vẫn lờ mờ thấy hình dáng Tôn Tượng
Quán Thế Âm sừng sững giữa hồ sen. Thế đã đủ để tôi yên tâm, đóng
cửa, vào giường ngủ.
Khi tôi thức giấc, mưa
vẫn rơi. Khung trời trắng xóa, mịt mờ trong màn mưa ẩm đục. Tôi chỉ
có một cái nón lá, mà với mưa thế này, từ phòng lên chánh điện cũng
đủ ướt nhẹp. Ướt thì không sao, nhưng nếu vì ướt mà bệnh thì một
mình nơi chốn hoang vu này, chắc cũng hơi phiền. Tôi đành ngồi trong
phòng, thay vì tụng kinh, thì trì kinh.
Hôm nay, tôi đã muốn
tụng kinh Pháp Hoa, bèn mặc áo tràng, ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn,
mở Diệu Pháp Liên Hoa Kinh và bắt đầu trì kinh theo tiếng mõ là mưa
rừng thánh thót.
Có lẽ đây là lần đầu
tôi cảm nhận mưa gõ mõ. Một mình trên ngọn đồi hoang vu, mỗi ngày,
tôi như mỗi nhận được quà tặng quý giá. Lạ rằng, những quà tặng này
chúng ta từng có từ khi cất tiếng khóc chào đời, nhưng lại chưa đủ
duyên biết là mình có!
“ Yomosugara
Hotoke no michiwo
Tazunereba
Waga kokoro ni zo
Tazune irikeru” (*)
Suốt đêm dài,
Nếu ta tìm kiếm
Con đường Như Lai
Tìm hoài sẽ gặp
Tâm mình chứ ai!
Mưa gõ mõ thật đều,
nhịp nhàng và thanh thản khiến tôi trì kinh được an lạc bội phần.
Từng trang, từng trang, tới phẩm “Hóa Thành Dụ” thì mưa chậm lại rồi
dứt hẳn. Chắc mưa cũng muốn tôi tạm dừng ở đây. Dù chỉ là hóa thành,
nhưng cái tâm khởi nghĩ “dừng lại nghỉ ngơi” là tức thời cái thân
như khỏe khoắn hơn. Từ vô lượng kiếp, Chư Phật đã rõ tâm chúng sanh
như thế mà khổ nhọc, nhẫn nại bày ra muôn phương tiện hầu dẫn dắt
bầy con khờ dại qua được bờ bên kia!
Tôi ngừng trì kinh,
nhưng vẫn ngồi yên trên bồ đoàn, nhìn nắng đang lên dần, qua khung
cửa kính. Rừng vừa tắm gội, chắc mát mẻ, tinh khôi lắm!
Không gian không có
nhiều ngăn che nên đất trời thế nào là rõ ngay thế nấy. Khi mưa tầm
tã thì cứ mưa, mà mưa dứt, nắng lên, thì lập tức óng vàng, ấm áp.
Tôi mở cửa, bước ra ngoài, nghĩ rằng bây giờ đi thiền hành dọc theo
lối sỏi, chắc thư thái lắm. Con đường ngoằn ngoèo, một bên là rừng
thông, một bên là đồng cỏ, tưởng như đi mãi cũng không thấy cuối
đường. Tôi đang hát nho nhỏ, một bài thiền ca thì bỗng nghe thấy
tiếng xe hơi sau lưng. Đó là hai vợ chồng hàng xóm, người Da Đỏ. Họ
dừng xe, tôi dừng bước. Chúng tôi chào nhau. Hiếm khi được thấy bóng
người và chào người ở nơi này!
- Chúng tôi xuống phố,
cô có cần gì không?
Họ đã đôi lần hỏi tôi
như thế, và tôi thường trả lời “Cám ơn, tôi không cần gì cả”.
Nhưng hôm nay bỗng nghĩ, sao không cùng đi với họ, cũng là dịp để
trao đổi tình hàng xóm với nhau hơn.
Trên đường, người vợ
kể đủ thứ chuyện, còn người chồng chỉ vừa lái xe, vừa tủm tỉm cười,
thỉnh thoảng lại nói cái câu thường nói, chẳng dính gì vào những câu
chuyện người vợ đang kể. Đó là “Khi nào cô cần gì, cứ gọi, chúng
tôi hay xuống phố lắm!” Tôi cám ơn, tuy biết rằng tôi chẳng có
nhiều nhu cầu, chắc sẽ chẳng gọi đâu!
Trong tiệm bách hóa,
khi họ mua nước uống, bánh kẹo, thì tôi đến kệ thuốc, hỏi mua thuốc
thoa trên da, ngăn muỗi mòng. Khi lên đây, tuần đầu chưa thấy gì,
còn ngồi trên cỏ nữa, nhưng có lẽ nay muỗi rừng mới nhận ra là có
một “con mồi” từ đâu hiện diện. Chúng đốt hồi nào không hay, chỉ khi
thấy ngứa thì đã nổi mụn đỏ rồi!
Người bán hàng tìm
quanh rồi đưa cho tôi một lọ, bảo thoa vào nơi bị đốt. Tôi hỏi:
- Có thuốc gì thoa
trước trên da để ngừa đừng bị đốt không?
Người đó lại tìm quanh
rồi bảo:
- Không có. Nhưng thứ
này sẽ giảm ngứa và mụn đỏ không sưng to.
Tôi hơi ngạc nhiên vì
văn minh y học thời nay mà không có thuốc ngừa muỗi mòng, chỉ khi bị
đốt rồi mới có thuốc giảm ngứa thôi. Tôi cầm lọ thuốc, cười thầm khi
chợt nghĩ rằng nhân loại hàng ngàn năm đau khổ, cũng có ngừa được
đâu. Còn tệ hơn, là sau khi chịu điều khổ này, tưởng đã biết, lại
hăng hái tìm cái khổ khác mà lao vào, cứ triền miên như thế!
Trên đường về, ông
hàng xóm bỗng chỉ phía trước, bảo:
- Bờ sông kia đẹp lắm,
cô có muốn xuống xem không?
Tôi chưa kịp trả lời
thì Sue (bà vợ) đã tán đồng ngay (sau, tôi mới biết là đã đến cữ bà
muốn hút thuốc lá!)
Chúng tôi ngồi trên
hàng ghế gỗ, ven sông, còn Sue thì ngồi dưới gốc cây với điếu thuốc
cháy đỏ trên tay. Croky (tên ông chồng) giới thiệu với tôi:
- Đây là sông Ohio,
qua bờ bên kia là Indiana. Mỗi tuần hai lần chúng tôi qua đó mua
thuốc và đi chợ. Bên đó có một cửa hàng, cái gì cũng rất rẻ. Thường
thì chúng tôi qua đó buổi trưa, để ăn pizza. Bên đó có tiệm pizza
ngon lắm, cô có muốn cùng đi thì lần tới chúng tôi qua đón. Mà gọi
pizza thì cô có thể nói họ làm với rau và nấm thôi, là ăn chay đấy!
Croky thật chu đáo. Và
lúc dời bờ sông, lại bất ngờ đề nghị:
- Bây giờ còn sớm,
mình qua đó cho cô biết cây cầu mới. Thành phố tốn rất nhiều tiền và
thời gian, mấy năm mới vừa xong đấy.
Những hương lộ quanh
đây đều mang số. Nhìn bảng bên đường, tôi biết đang đi trên 1226.
Con đường uốn khúc với bai bên là rừng thông xanh mướt. Qua khỏi
rừng thông, rẽ vào hướng bắc 421 thì bắt đầu lên dốc. Thỉnh thoảng
lại thấy một nhà thờ nhỏ bên đường, hàng quán đơn sơ, người dân đi
bộ thong thả, đời sống nơi đây như chẳng có gì vội vã “Lững thững
đến, lững thững đi. Tử sinh vẫn đó, cần chi vội vàng”
Rồi cầu Madison xuất
hiện. Tên cây cầu bỗng bật lên trong trí tôi một điều gì đó đã từng
nghe qua? A! không biết đây có phải là cây cầu mà cuốn tiểu thuyết
nổi tiếng, tựa đề “The Bridge of Madison Country” của tác giả
Robert James Waller đã được quay thành phim năm 1995 với hai tài tử
lừng danh Clint Eastwood và Maryl Streep? Nếu đúng, thì chính nơi
đây đã chứng kiến một chuyện tình buồn, nhưng cảm động của chàng
nhiếp ảnh viên trẻ tuổi đi săn ảnh thiên nhiên cho tạp chí National
Geography. Chàng đã dừng lại bên cầu, gặp một thôn nữ và hỏi thăm
đường. Cái phút giây định mệnh đó đã là tiếng sét của cuộc tình nồng
cháy theo đuổi họ suốt hai mươi bốn năm sau, dù hai người ở hai
phương trời cách biệt!
Tôi đã đọc cuốn sách
này, nên khi thấy được quay thành phim, bèn rủ bạn, lấy vé đi xem.
Nào ngờ chủng tử đó nằm yên trong Alaya thức, để khi tình cờ chạm
tới thì bật lên ngay! Và càng không thể ngờ là ở tuổi cuối đời, tôi
lại lang thang tới đúng nơi này, một nơi mà trước đây tôi chẳng hề
để ý là nó nằm ở đâu trên bản đồ thế giới!
Xe chầm chậm lăn bánh.
Sông Ohio xuôi chảy dưới chân cầu. Sông rất dài, qua nhiều đô thị,
nhưng chiều ngang thì khiêm nhường, từ bên này, có thể lờ mờ nhìn
thấy bên kia. Tuy thế, muốn thực sự đặt chân tới Indiana thì phải
hoặc lên xe, hoặc xuống thuyền và khởi sự di chuyển mới sang được Bờ
Bên Kia, mới là Đáo Bỉ Ngạn. Nếu chỉ ngồi bên này, sẽ chỉ nhìn thấy
bên kia qua trí tưởng. Mà trí tưởng thì chỉ là ảo tưởng! Nếu chúng
ta chưa qua được Bến Giác chỉ vì ta chưa quyết tâm khởi bước xuống
thuyền, vượt Sông Mê!
Tôi nói với đôi bạn
già hàng xóm như thế. Họ nhìn nhau, rồi nhìn tôi. Nhưng chỉ dăm sát
na thôi, dường như hiểu ra, họ cùng cất cao giọng, thay nhau nói:
- Hay! Hay! Đúng vậy!
Phải đi mới tới chứ!
Không biết họ hiểu sâu
bao nhiêu điều tôi muốn chia sẻ, nhưng nhận định được như vậy cũng
đủ để tôi hoan hỷ xác định thêm:
- Đức Phật từng dạy
như thế.
Huệ Trân
Thiên Di Am, chùa
Chánh Pháp
Bedford, Kentucky
Thượng tuần tháng bảy,
2013
(*) Nguyên tác: thiền
sư Ikkyu, Nhật Bản.
Bài trước:
|