Nửa thân hư hỏng
Những
ngày cuối hạ, đầu thu năm 2009, không gian như còn luyến tiếc cảnh
mây trôi trăng trắng trên một nền trời xanh xanh, nên những người
loan báo khí tượng cứ bảo là thời tiết đẹp. Thế là, mỗi sáng hai vợ
chồng già chúng tôi cứ dung dăng dìu nhau trên con đường mòn cuối
làng mà dạo chơi, hít thở không khí trong lành. Cứ như vậy mà chúng
tôi đi ngày này qua ngày khác.
Rồi một hôm, trời cũng đẹp, như chừng luyến lưu với cái đẹp của
những ngày cuối hạ, gió cứ hây hây. Hai vợ chồng già chúng tôi cứ
tay trong tay, nhẹ bước trên đường làng tung tăng, như những ngày xa
xưa thân ái của tuổi học trò, đi trên quảng đường Catinat, trước trụ
sở Quốc Hội Sài Gòn. Hình ảnh đó còn mãi trong tâm trí tôi, dù đã
bảy mươi chín tuổi đời, trong thuở lưu vong tỵ nạn, nơi đất khách
quê người.
Nhưng lạ chưa, chân tôi vẫn đi đều bước, bỗng dưng nhẹ hỏng chơi
vơi, như bước đi trên ngọn cỏ, lùm cây, trên đầu những chùm hoa dại
bên đường. Cứ như là một bước đi hụt hẫng thoáng qua trong trăm ngàn
bước chân lãng du phiêu bạt. Nhận thấy vậy thì hay vậy, cứ ghi nhận
để đó, cũng như muôn ngàn động tác thường nhựt khác của đời mình.
Cuộc sống cứ bình thảng trôi qua, hết ngày này sang ngày khác, cũng
bước đi hụt hẫng như hôm qua. Có chuyện gì bất thường đây, nhưng
chưa xác định được là gì, vì sau đó mọi chuyện cứ bình thường, vẫn
đưa cháu nội đến trường, vẫn ngồi máy vi tính, vẫn sinh hoạt như mọi
bữa.
Qua ngày thứ ba, cũng vẫn hiện tượng cũ, nhưng khi cầm viết thảo qua
đôi ba chữ thì thấy có điều khác thường. Chữ viết không được như xưa
mà cứ lí nhí như tuồng viết của một đứa trẻ. Như vậy là có chuyện gì
đây? Bác sĩ chữa trị ghi nhận áp huyết hơi cao hơn bình thường, ra
toa mua thuốc uống ngay và cho đi thử máu.
Sáng sớm hôm sau thức giấc, chân đi lạng quạng, tay mặt nặng như
chì, như vậy là nguy cơ đến nơi rồi. Không thử máu gì nữa hết, bèn
quyết định ngay:
- Con chở ba vào bịnh viện cứu cấp.
May mắn thay, hôm đó nhằm một sáng thứ bảy nên con cái không có đi
làm. Vào một bịnh viện tư gần nhà, bác sĩ khám vội, đưa qua máy
Scanner để thám sát não bộ. Nhưng hình ảnh y khoa đó chưa đủ tinh vi
để thấy rõ nguyên nhân của tai biến. Bịnh viện gợi ý nên đưa đến
bịnh viện cấp cao hơn có đủ máy móc y khoa.
Vậy là hai cha con thẳng hướng đến bịnh viện Meaux, cách nơi ở
khoảng nửa giờ xe hơi. Cũng đưa vào cứu cấp, làm thủ tục hành chánh
chưa xong thì cô y tá đưa ngay lên ghế ngồi có bánh xe đẩy đi, vì sợ
bịnh tình tăng lên nhanh chóng. Vào đến nơi các bác sĩ chẩn đoán thì
có khá nhiều bịnh nhơn cũng khẩn cấp đang nằm chờ.
Mặc dầu khẩn cấp nhưng cũng phải nằm băng-ca chờ đến xế chiều bác sĩ
mới ngó ngàng tới. Thảo nào truyền hình và truyền thanh cứ kêu gào
bịnh viện thiếu nhơn viên, để cứu cấp bị ứ đọng nằm chờ giờ này qua
giờ khác. Hỏi qua tình hình và được biết bị liệt bên phải thì bác sĩ
đã dự đoán biến cố, nên cung cách khám nghiệm được tập trung vào căn
bịnh. Trước tiên là y tá tiếp nước biển vào mạch máu để cho bịnh
nhơn có sức chịu đựng vì đã quá giờ ăn trưa khá lâu.
Rồi bác sĩ bắt bịnh nhơn cử động tay chơn, đòi hỏi bịnh nhơn nắm
chặt các ngón tay của bác sĩ, bắt cặp mắt bịnh nhơn theo dõi ngón
tay của bác sĩ đưa qua phải, qua trái, biểu bịnh nhơn ra sức kéo
ngay ra cánh tay co vào của bác sĩ,... Tóm lại, bác sĩ muốn biết sức
mạnh còn lại của tay chơn bịnh nhơn là bao nhiêu và mức cảm xúc của
bịnh nhơn.
Sau những khảo sát sơ khởi, bác sĩ đã thấy được những triệu chứng
của căn bịnh, còn phải đợi có những hình ảnh chính xác để nắm lấy
những yếu tố cụ thể định bịnh và chữa trị. Vì lẽ nhằm một ngày thứ
bảy cuối tuần nên bịnh hoạn cũng phải chờ thôi, nếu trường hợp không
quá cấp thiết hay không liên can đến một yếu nhơn. Khu chuyên trị
thần kinh (neurologie) đã chật ních, bác sĩ quyết định gởi tạm bịnh
nhơn ở khu thấp khớp (rhumatologie), một khu cận kề và cùng một từng
lầu.
Từ băng ca cứu cấp chuyển sang giường bịnh viện xong, các cô y tá
lăng xăng lích xích chạy tới chạy lui. Trên tấm bảng treo tường phía
dưới chưn giường người ta ghi ngay hàng chữ "Nằm yên trên giường"
(Repos strict au lit). Như vậy là bịnh nhơn không được cử động, mọi
việc đều có người khác lo. Ăn, uống, vệ sinh tất tất đều có người
"hầu hạ". Nhưng hầu hạ trong tình cảnh đó thì chẳng ai ham!
Cứ nằm yên như vậy mà chờ được đưa lên máy chụp não bộ, qua phương
pháp IRM (Imagerie par Résonnance Magnétique - Chụp Cộng Hưởng Từ
Trường) để tìm nguyên nhơn chính xác bịnh trạng. Vì máy hoạt động có
giới hạn mà bịnh nhơn lại quá đông nên phải kiên nhẫn chờ đến ngày
thứ ba trong tuần, nghĩa là bốn ngày sau khi được đưa tới cấp cứu.
May mắn cho thân tôi, trong khi đó bịnh trạng cứ cố định, không tiến
thêm nữa.
Về thể chất thì tay và chưn phải của tôi cử động yếu ớt và không
theo ý muốn của chủ thể. Đưa tay với lấy vật gì, trong đầu óc mình
tự nhiên nghĩ là có thể lấy được như xưa, trong khi ngoài thực tế
thì không được. Cho nên một cử chỉ nhỏ bé như vậy thôi, tôi cũng
phải mỏi mệt về tinh thần quá nhiều. Về tinh thần và lý trí, chưa
thấy có ảnh hưởng gì. Tôi còn biết mình muốn gì và còn hiểu được
khách thể muốn gì hay đòi hỏi gì ở tôi.
Gia đình tôi, cũng như tôi hy vọng rằng việc chụp IRM sẽ giải quyết
được bài toán nan giải của tôi nên khi được biết sẽ đưa đi IRM lòng
tôi thấy phấn khởi vô cùng. Trong khi đó gia đình tôi đang ở nhà
chưa hay biết gì những biến cố trong nhà thương nên không cảm thấy
niềm vui sướng như tôi.
Sáng ngày thứ hai đầu tuần, người ta đưa tôi sang phòng của khu thần
kinh, với cả chiếc giường bịnh. Sáng sớm thứ ba, sau khi điểm tâm
xong, hai anh y tá đến giường tôi bảo rằng:
- Ông Phan, chúng tôi đưa ông đi IRM.
Hai anh đẩy nguyên cái giường tôi đang nằm đi ra thang máy và thẳng
đến ngành "Hình Ảnh Y Khoa", khu IRM.
Bị di chuyển trong thế nằm lần đầu tiên, cảnh vật quanh tôi chạy
thụt lùi, làm cho tôi khó định hướng được, dẫu tôi cố gắng nhận xét
để nhận diện lối đi. Ngoằn ngoèo, quanh co một lúc, người ta đưa tôi
đến một đường hầm trông tựa như cảnh tượng của một phim khoa học giả
tưởng. Một cánh cửa mở ra, trên đó có ghi dấu hiệu, chấm đen ba hình
tam giác đen nằm ba phía đều nhau theo một hình tròn, cảnh giác rằng
từ đây trở đi là khu vực có nguy cơ phóng xạ hạch nhân. Một cô y tá
đón nhận tôi và đưa vào phòng chờ đợi.
Một khoảnh khắc sau, hai người y tá khác xuất hiện, chuyển tôi qua
một chiếc giường hẹp hơn rồi chuẩn bị thân xác tôi đề đưa vào máy
chụp cộng hưởng từ trường IRM, với những lời căn dặn phải thế này,
thế nọ khi được đưa vào máy. Hai lỗ tai tôi được bịt kín để khỏi bị
tiếng ồn làm điếc tai. Đầu tôi được chêm chặt không nhúc nhích để
cho hình ảnh được rõ ràng chính xác.
Xong xuôi, chiếc giường con ôm trọn thân tôi được đưa vào lỗ tròn
của máy chụp, tôi vẫn nhìn được ra ngoài, qua ống kính phản chiếu,
trông thấy những người vận hành máy chụp. Một ánh đèn đỏ nhấp nháy,
tiếng động cơ bắt đầu. Tôi mơ màng hồi tưởng lại nhửng năm bé thơ,
khi gia đình tôi ở gần nhà máy cưa điện xẻ cây. Tiếng ồn cũng từa
tựa. Tia điện tử và tia từ trường âm thầm xuyên suốt qua sọ tôi và
khảo sát não bộ của tôi. Thời gian thao tác cũng phải mất nửa giờ.
Tiếng ồn của động cơ ngưng, cả một sự im lặng chộp lấy tôi, đem lại
cho tôi một niềm khoan khoái lạ thường. Như vừa thoát khỏi những
giây phút tra khảo gay go!
Tôi được đưa trở ra phòng chờ đợi "cho hoàn hồn" trở lại, thế nhưng
tôi chẳng thấy làm sao hết. Trước sau vẫn vậy. Người ta trả tôi lại
chiếc giường bịnh viện và hai anh y tá tiếp tục đưa tôi trở về phòng
1043, khoa thần kinh. Trên đường di chuyển, tôi nhìn thấy kim đồng
hồ hành lang bịnh viện chỉ mười một giờ. Vậy là toàn bộ phiên chụp
IRM đã nuốt hết gần một buổi sáng bịnh viện. Khoản thời gian còn lại
của bịnh nhơn chỉ là để chờ bữa cơm trưa.
Phần cơm trưa của tôi, chỉ nghĩ tới không thôi đã làm tôi ngán tới
cổ. Vì tay mặt của tôi không làm gì được nên ban ẩm thực đã quyết
định chế độ ăn uống của tôi gồm thức ăn xay nhuyễn. Món ăn nào cũng
xay nhuyễn, chỉ cần lấy muỗng húp thôi. Bữa ăn nào cũng như bữa ăn
nấy. Cốt để nuôi thân xác.
Kết quả chụp IRM được các bác sĩ khai thác ngay trong buổi chiều.
Người ta phát hiện một cục máu nhỏ đã làm nghẽn mạch máu li ti bên
phía trái của não bộ. Qua phim cộng hưởng từ trường, phần não bộ bị
tai biến của tôi trông giống như một nhánh san hô trên nền nước biển
đen. Chỗ có vấn đề hiện thành một đốm trắng to cỡ nửa đầu mút đũa.
Bác sĩ kết luận rằng một cục máu đông đặc đã nghẽn đường đi làm cho
mạch máu li ti phải phồng lên. Đáp án cho vấn đề là phải làm cho máu
loãng ra, thông suốt động mạch rồi sửa chữa chỗ sưng phồng lên.
Giải pháp nghe ra thật dễ dàng nhưng thực hiện được là cả một vấn
đề. Một biến chứng của mạch máu li ti trong óc đâu dễ dàng như đối
với một mạch máu khác trên cơ thể. May mắn thay, trong cuộc giằn co
với biến cố, trí óc tâm tư tôi không đi vào cõi hôn mê. Tôi vẫn ý
thức trọn vẹn, và biết hết mọi chuyện xảy ra. Cho nên mỗi ngày hai
mũi thuốc chống máu đông đặc tiêm vào bụng hoặc vào đùi và như vậy
trong mươi ngày và sau đó mỗi ngày một mũi, cùng với một tá thuốc
viên phải uống.
Sau mươi ngày trị liệu như vậy, tôi được phép ngồi lên và ăn uống
theo chế độ bình thường. Thân nhiệt, huyết áp và nhịp đập con tim
tôi vẫn bình thường vì ngày nào, cứ sáng mắt ra, là cả một đoàn
"thiên thần áo trắng" đã đến từng phòng đo đếm và săn sóc bịnh nhơn
theo chỉ thị của bác sĩ.
Những ngày nằm yên để lắng nghe tai biến trong đầu óc mình diễn tiến
và bịnh tình trong người mình hành hạ, tôi hết sức đau lòng nhìn
những khuôn mặt đầy nét âu lo của những người thân thương trong gia
đình, tất cả đều hướng về tôi. Ai ai cũng lộ nét như muốn cùng tôi
chia sẻ nỗi niềm đau đớn của thân tôi. Dẫu biết rằng điều không thể
thực hiện nhưng đó là lẽ đương nhiên. Đầu tắt mặt tối với công ăn
việc làm, nhưng gì thì gì cũng dành đôi ba giờ trong ngày hay những
ngày cuối tuần để đến với tôi bên giường bịnh. Những muỗng cơm canh
trìu mến, những mẫu bánh thân thương, những trái nho, những miếng
trái cây tình cảm gởi gấm biết bao là đồng cảm chia sớt niềm đau nỗi
đớn cùng tôi. Con cái xa xôi vạn dậm đường trường cũng tạm thời bỏ
dở công ăn việc làm bay sang cùng tôi, để chứng kiến cơn đau tận
mắt. Hai cô cháu nội tuổi từ mười tới mười hai gởi vào bịnh viện
những mẫu giấy nhỏ bé và bằng những giòng chữ thơ ngây, ngập đầy
tình ông cháu, kêu gọi "Nội ơi, về nhà đi!"
Người thân kẻ thương ở chân mây cuối trời, nhận được tin chẳng lành,
điện thoại viễn liên thăm hỏi gia đình tôi và cầu mong cho đương sự
tai qua nạn khỏi. Bạn bè xưa cũ năm non bảy núi, thường thường có
điện thoại thăm lom, có Email qua lại, bỗng dưng bặt vô âm tín, nóng
lòng hạch hỏi. Những băn khoăn, khắc khoải đó cũng đủ để tôi cảm
thấy thân tình đã dành cho, mà ngàn cân chịu ơn và nặng tình cảm tạ.
Có những bạn già kéo nhau đến bắt tay thăm hỏi, như chừng nhắc nhở
"bạn già còn đếm được mấy ngón trên bàn tay, chớ vội vẫy tay chào
nhau!"
Những thăm lom và hỏi han dồn dập cũng tập trung vào những giờ thăm
gặp quy định của bịnh viện mà thôi, thời gian còn lại được dành cho
những suy nghĩ viễn vong và lang thang của tôi. Con người là sáng
tạo hoàn chỉnh và hoàn hảo nhứt của Thượng Đế. Chỉ cần hư hỏng một
bộ phận tí ti là cả một bộ máy cũng vứt đi. Con người dẫu cho tài ba
mấy cũng không chỉnh lại được. Có tu sửa lại thì cũng gọi là, cỗ máy
kia cũng khấp kha khập khểnh.
Thân già của tôi, đã là một khối thịt xương dư thừa nhưng không phải
phiền đến con cháu phải trông chừng và canh giữ, mà tôi còn săn sóc
được lặt vặt trong nhà. Sau biến cố này, tôi đã trở thành một phế
nhơn, thêm một nỗi lo âu cho con cháu, đã đầu tắt mặt tối với sinh
kế bon chen. Phải chi tôi tan biến đi thì đau thương là đau thương
đó, nhưng rồi cũng nhẹ gánh tiếp theo sau?! Tôi sẽ là người ông,
người cha quy lại thành một tấm hình trang trọng, ngồi nhìn con,
cháu với cặp mắt bâng quơ. Tiếc thay, người muốn nhưng tình thế lại
quyết định nên mấy khi mọi chuyện trên đời đều toàn bích. Với tình
hình sức khỏe hiện nay, tôi không lợi ích gì cho gia đình, mà còn là
một nỗi lo âu mới và phụ thêm cho mọi người trong gia đình tại chỗ
và từ xa, ở Mỹ và ở Việt Nam.
Sau biến cố, tôi thường tự cho mình là con số không, chẳng là gì hết
trong nhà, nhưng đối lại, mọi chú ý của gia đình cứ đổ dồn vào tôi,
khiến cho tôi phải thường xuyên thắc mắc. Ngồi nhìn hai cô cháu nội
của tôi vô tư hí hửng, buồn lòng tôi nói: "Papy, c'est pour rien!",
(Ông nội chẳng là gì hết), thì hai đứa trả lời: "C'est pas vrai!",
(Không phải vậy đâu nội). Trẻ thơ không muốn nhận thực tế mà cứ sống
với hình ảnh lý tưởng của chúng. Thôi thì ta cứ chấp nhận cái lý
tưởng kia mà tiếp tục sống những ngày còn lại, cho đời thêm tươi
đẹp, cho người thân kẻ thương khỏi hụt hẫng chơi vơi. Biết đâu rồi
ngày mai trời lại sáng?
Chuyện chữa trị cho tôi ngày một ngày hai thâu đạt được thành quả
tốt đẹp. Sang tuần lễ thứ ba bác sĩ quyết định cho tôi luyện tập
liệu pháp vận động (Kinésithérapie), làm cho tay chưn tôi, nhứt là
tay chưn phải, lấy lại những cử động cũ của bảy mươi mấy năm đã qua.
Suốt thời gian luyện tập, người ta đã đến tận phòng đưa tôi đến
phòng tập, ở từng dưới bằng xe lăn.
Chỉ một cục máu tí ti chận một mạch máu bằng sợi tóc mà hư hỏng cả
cuộc vận hành của tay chưn. Chuyên viên liệu pháp vận động luyện tập
cho tôi những động tác cơ bản của tay chưn, những động tác mà trong
quá trình sinh ra và lớn lên con người đã thu thập một cách hết sức
tự nhiên. Một đứa bé tập đi lững chững tập tễnh đi trong vòng tay mẹ
trông thật dễ thương. Vậy mà, khi lớn lên, một con người bịnh hoạn
và trục trặc rồi tập đi, tập đứng, tập cầm lấy một đồ vật lại cho
thấy một nỗi khó khăn thật thương tâm!
Ban đầu, những động tác cơ bản của tay chưn được huấn luyện ở tư thế
nằm, qua những phương thức và dụng cụ thích nghi. Lần hồi, tôi được
cho bước đi thực tế trên một hành lang trải nhựa chống trợt, có hai
thanh sắt cứng song hành chạy dài, để cho có ngã thì còn có chỗ bấu
víu. Luyện tập được hơn một tuần lễ, tôi đã có thể đi lại trong
phòng và ở hành lang bịnh viện, với một cây gậy. Đôi ba ngày kế
tiếp, tôi bắt đầu bỏ gậy để di chuyển tay không, dĩ nhiên là với
nhiều thận trọng.
Các bác sĩ trị liệu cho tôi biết rằng đang tìm chỗ cho tôi hoàn
chỉnh tình trạng phục hồi những chức năng đi đứng và tái lập thăng
bằng. Trong thời điểm đó, một chỗ như vậy rất là hiếm hoi. Cho nên,
tôi phải kiên nhẫn chờ đợi thôi. Mãi cho đến ngày 13 tháng 10, trung
tâm y tế phục hồi thể chất Orgemont (Service de Médecine Physique et
Réadaptation - Chi nhánh của bịnh viện Meaux) mới có chỗ trống để
thâu nhận tôi. Như vậy tôi đã nằm bịnh viện mất một tháng mười ba
ngày.
* * *
Sáng ngày 13.10.2009, từ giả nhơn viên chữa trị và chăm sóc ở bịnh
viện xong, tôi được một xe cứu thương của bịnh viện đưa qua trung
tâm Orgemont, cách nhà thương Meaux chừng mười lăm phút. Trung tâm
đó cũng thuộc thị xã Meaux, nằm trên một ngọn đồi cùng với nhiều cơ
sở khác. Trung tâm này chỉ chứa hai mươi bốn giường, do đó hoạt động
cũng hạn hẹp. Nhưng bù đắp lại, sự săn sóc ân tình hơn và chu đáo
hơn.
Buổi chiều kế tiếp, nhiều y tá đến gặp tôi và tự giới thiệu danh
tính và chức năng, mỗi người cho biết mình chịu trách nhiệm về Kiné,
kẻ chịu trách nhiệm về liệu pháp lao động (Ergothérapie),... Đến xế
chiều, bác sĩ phụ tá của trung tâm đến khám tổng quát để nhận diện
và đánh giá con bịnh.
Sáng hôm sau, trung tâm được đánh thức vào khoảng bảy giờ rưởi bởi
những cô y tá đến lấy nhiệt độ, đo huyết áp và phát thuốc, cũng như
bên nhà thương. Sau đó bịnh nhơn tự làm vệ sinh hay được giúp đỡ để
làm vệ sinh, tùy theo tình trạng bịnh tật. Riêng tôi được đưa đi tắm
douche, dưới sự quan sát của một y tá, để xem khả năng tự lo lấy của
tôi đến mức nào.
Trung tâm Orgemont phụ trách luyện tập bịnh nhơn trở lại trên ba
lãnh vực. Luyện tập đi đứng (Kinésithérapie), luyện tập nói năng và
suy tư (Orthophonie) và luyện tập thao tác đúng cách như xưa
(Ergothérapie). Ngoại trừ liệu pháp vận động, hai liệu pháp kia bắt
buộc phải có kiểm điểm tình trạng của người bịnh để có một ý niệm
đúng đắn mà huấn luyện.
Cho nên, ngày đầu, tôi phải qua những cuộc hạch hỏi của những chuyên
viên phụ trách. Người ta đưa tôi qua một cuộc trắc nghiệm và một
cuộc điều tra về quá khứ của tôi, về khả năng của tôi. Qua đó, người
ta đánh giá được tình trạng hiện tại của tôi sau một tháng trời bịnh
hoạn. Về khả năng phát biểu và suy tư của tôi không có vấn đề gì,
ngoài trí nhớ hao mòn vì tuổi già. Nên chi, tôi không phải luyện tập
về môn này, chỉ còn lại hai liệu pháp vận động và thao tác.
Mặc dầu tôi đã đi được không cần gậy, tuy không nhanh và gọn như
trước kia, nhưng y tá phụ trách liệu pháp vận động cứ bắt tôi phải
dùng xe lăn để di chuyển vì cô không muốn tôi di chuyển không đúng
cách. Cô cho biết rằng bước đi không đúng cách sẽ làm cho trí óc hằn
sâu một hình ảnh sai lạc về bước đi rồi từ đó về sau sẽ đi trật mãi.
Tôi đi xe lăn được vài ba ngày thì huấn luyện viên cho bỏ xe lăn.
Đi xe lăn là một cực hình cho tôi vì di chuyển lâu, lại khá cực nhọc
vì mình điều khiển chưa quen. Trái lại, tôi thấy những bịnh nhơn ở
đó đã lâu và bị bắt buộc phải dùng xe lăn chớ không có cách nào khác
hơn để di chuyển, điều động xe lăn rất nhẹ nhàng và nhanh gọn. Tôi
đi không cần xe lăn được hai ba buổi gì đó thì có một hôm đang đi
trong hành lang, một cô y tá vào phòng tôi lấy chiếc xe lăn ra và
bắt tôi phải di chuyển bằng xe lăn. Tôi nói rằng tôi đã được chuyên
viên Kiné cho di chuyển bằng hai chưn. Cô không tin và nói rằng,
trong khi còn nghi ngờ thì cứ lên xe lăn đã. Thì ra, cô y tá phụ
trách Kiné quên ghi vào sổ của ban săn sóc bịnh nhơn là đã cho phép
tôi di chuyển với đôi chưn.
Mỗi ngày hai phiên tập luyện liệu pháp vận động, mỗi phiên từ nửa
giờ tới bốn mươi lăm phút và một phiên liệu pháp thao tác, cũng ngần
ấy thời gian. Qua liệu pháp thao tác, tôi được huấn luyện nhiều nhứt
để điều chỉnh động tác của tay mặt. Vào thời kỳ học tập cải tạo lao
động dưới chế độ cộng sản, trong một chuyến đi rừng lấy chất đốt,
tôi bị té vì đường trơn trợt, với một bó củi nằm trên vai. Tôi đã
chõi tay sao đó mà cục xương ở khớp tay bị bể. Về sau, chỗ nứt hóa
vôi đẩy ngón tay cái nên bàn tay mặt của tôi không được bình thường,
giống như bàn tay trái và có ảnh hưởng đến khớp vai phải của tôi.
Nay, sau trận tai biến mạch máu não, ảnh hưởng đó nặng nề hơn. Nên
chi, liệu pháp thao tác chú ý nhiều nhứt ở cung cách điều động cánh
tay phải của tôi.
Ngành này luyện tập cho cánh tay phải của tôi xử sự đúng cách để lấy
một đồ vật mà vai phải vẫn ở mức bình thường, không nhô lên cao.
Trước tiên, cô y tá phụ trách cho tôi kẹp một trái banh bằng cùi
chỏ, chỉ có cẳng tay hoạt động. Lần hồi về sau, bỏ banh ra, đưa cùi
chõ ra phía trước và cẳng tay hoạt động qua lại. Chỉ có vậy thôi mà
cứ phải tập đi tập lại, vì trước giờ mình làm theo bản năng quen nết
đi rồi, đâu có chú ý tới.
Sau hai tuần lễ luyện tập, tôi thấy có tiến triển chút ít và đến dịp
cuối tuần thì trung tâm cho tôi đi phép hai ngày thứ bảy và chủ
nhựt. Sáng thứ bảy được gia đình rước về nhà, chiều chủ nhựt đưa trở
vô. Cũng "hai mươi bốn giờ phép" như đời lính của tôi trước kia, hai
mươi bốn giờ để thay đổi không khí và làm cho tinh thần phấn khởi
thêm.
Sau dịp đi phép cuối tuần đó, đến cuối tuần sau thì trung tâm quyết
định cho tôi về luôn với gia đình, vì cho rằng tôi có đủ khả năng
sinh hoạt tự nhiên. Cũng như lúc ở nhà thương, sau một chuyến đi
phép cuối tuần, tôi được đổi qua trung tâm chỉnh hình, lần này cũng
sau một lần đi phép cuối tuần, tôi được ra khỏi nơi chữa trị. Như
vậy, tôi chỉ ở trung tâm có ba tuần lễ. Tôi về cùng với gia đình,
mang theo một tháng thuốc uống và ba mươi phiên tập liệu pháp vận
động, mỗi tuần ba phiên. Một tháng sau trở lại trung tâm để bác sĩ
khám kiểm tra.
Về nhà, tất cả những người trong gia đình lăng xăng lộn xộn với tôi,
vừa mừng, vừa lo cho tôi. Các con tôi lo thuốc men cho tôi, lo tìm
chuyên viên luyện tập. Mừng thấy tôi có mặt trong nhà mà lại lo về
những biến chứng của căn bịnh, nếu bất ngờ xảy ra. Thành thử ra,
thay vì là người phụ giúp cho gia đình trong những chuyện lặt vặt
như coi sóc nhà cửa, trông chừng cháu nội,... tôi lại trở thành một
gáng nặng thêm cho gia đình. Gia đình phải trông chừng tôi.
* * *
Đến ngày 01 tháng Mười Hai 2009, tôi trở lại Trung tâm Orgemont để
tái khám, bác sĩ cho biết là bịnh tình diễn tiến tốt đẹp, đi lần đến
chỗ khả quan. Người ta hy vọng rằng sau ba mươi bài tập liệu pháp
vận động, tôi có khả năng đi đứng bình thường và lấy lại được thăng
bằng cần thiết. Kỳ khám kiểm tra tới được ấn định trong vòng ba
tháng sau (09.03.2010). Đây tới đó, tôi còn phải qua một kỳ khám
kiểm tra của bác sĩ thần kinh của bịnh viện Meaux, nơi chữa trị đầu
tiên, vào ngày 26.01.2010.
Xuyên suốt qua quá trình chữa trị và chỉnh hình cho tôi, một điều
đặc biệt của ngành y tế Pháp mà tôi nhận thấy là nhơn viên chữa trị
và săn sóc bịnh nhơn, từ bác sĩ chí đến người phục vụ ăn uống, ai ai
cũng làm việc tận tâm, chí tình và hết nghĩa, trong thái độ lịch sự
và vô cùng nhẫn nại. Với những bịnh nhơn khó tánh, hay càu nhàu, cảu
nhảu, bực mình, họ vẫn thản nhiên và lễ độ đáp ứng. Và, cao cả hơn
hết là ngần ấy ân cần và đức tính mà nhà nước không có một đòi hỏi
tài chánh nào đáp lại hết. Dẫu cho bao nhiêu thuốc men và công khó
tung ra để cứu chữa, ngày ra về giả từ bịnh viện, người bịnh cứ ra
đi khơi khơi, thậm chí một lời cám ơn cũng không cần nói!
Chính mắt tôi đã chứng kiến và chính tai tôi đã nghe thấy một bịnh
nhơn cùng phòng với tôi, hôm được các cô y tá báo tin xuất viện mà
không có phản ứng gì hết, dẫu cô y tá hỏi rằng "ông không có ý kiến
gì sao". Đến lúc đương sự ra về, ông ta cứ bình thản ra đi, không
buồn nhìn vào phòng làm việc của nhơn viên chữa trị.
Thảo nào, hàng năm, người ta cứ nhận được thông tin là ngành an sinh
xã hội Pháp bị thâm thủng nặng nề. Đã vậy mà thiên hạ còn âm mưu
gian lận tiền của ngành Cứu Trợ Bịnh Hoạn (Assistance Maladie) bằng
đủ mọi cách. Có người còn lợi dụng chỗ thân tình với bác sĩ để xin
đơn mua thuốc ngoài số cần thiết để gởi về quê nhà bán lấy tiền. Nếu
xã hội không bị những kẻ thiếu lương tâm lợi dụng thì cuộc đời này
hết sức thần tiên.
Phan Quân
|