Gặp
lại bà
Tôi nói
cho anh nghe điều này, nhưng nghe xong anh đừng phản ứng liền nha.
Điều gì thì bạn cứ nói. Tôi sẽ lắng nghe và không phản ứng.
Hôm qua tôi gặp bà nội của tôi.
Sao? Bạn nói sao? Tôi biết bạn mà. Mà tôi cũng biết bà nội bạn nữa.
Bà nội của bạn đã mất khi bạn học lớp bốn. Học lớp bốn là bao nhiêu
tuổi?... À, khi đó bạn mười tuổi. Bây giờ bạn hai mươi lăm tuổi có
nghĩa là mười lăm năm đã qua rồi. Sao bạn có thể gặp được một người
mà đã chết cách đây mười lăm năm.
Đó anh thấy không! Tôi biết trước mà. Tôi biết thế nào khi tôi nói
ra những điều này thì anh sẽ nói như vậy.
Vậy bạn gặp bà nội của bạn trong mơ hả?
không phải trong mơ mà thiệt đó.
Sao lạ vậy! nghe bạn nói mà tôi chẳng hiểu gì hết.
Được rồi, anh ngồi xuống đi, tôi sẽ pha cho anh tách trà rồi tôi sẽ
kể cho anh nghe.
Lúc tôi còn nhỏ trước khi đi ngủ bà tôi thường kể cho tôi nghe những
câu chuyện cổ tích. Bà tôi kể chuyện hay lắm. Nhờ bà mà tôi biết
được cô Tấm, biết được Thạch sanh, Thánh giống… Biết được cái gì là
điều thiện, cái gì là điều ác qua những câu truyện bà kể. Bà thường
nói với tôi khi lớn lên tôi nên giống Thạch Sanh chứ đừng nên giống
Lý Thông.
Bà tôi không có học, bà tôi không biết đọc chữ nhưng câu truyện cổ
tích nào bà tôi cũng thuộc hết. Khi đó tôi nghĩ chắc bà tôi thương
tôi nhiều nên những truyện cổ tích đã chạy vào đầu bà tôi. Vì vậy bà
tôi không cần học mà vẫn thuộc để có thể kể cho tôi nghe.
Nghe kể chuyện trước khi đi ngủ đã thành thói quen của tôi rồi. Hôm
nào bà quên kể thì hôm đó tôi cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Giọng
kể của bà truyền cảm vô cùng. Mỗi khi bà tôi bắt đầu với câu “ngày
xửa ngày xưa ở …” là tôi có cảm giác mọi vật xung quanh đều im lặng
hết để nghe bà tôi kể chuyện.
Những đêm trời nóng bà biết tôi khó ngủ nên đã quạt cho tôi dễ ngủ
hơn. Những ngọn gió nhè nhẹ từ cánh quạt của bà tỏa ra lấy đi hơi
nóng trong người tôi. Lấy đi những khó chịu, bực bội để cho tôi đi
vào giấc ngủ bình yên. Được nằm trong lòng bà, được ngủ với bà là
điều hạnh phúc nhất của tuổi thơ tôi.
Lần đầu tiên tôi biết đến cái chết chính là ngày bà tôi ra đi vĩnh
viễn. Bà tôi chết tôi đã khóc thật nhiều. Tôi khóc vì thương bà. Với
tôi khi đó bà tôi là một cái gì rất quí, nếu có ai đem tới một trăm
chiếc xe đồ chơi điều khiển từ xa để đổi bà, tôi cũng sẽ không bao
giờ chịu đổi. Tuổi thơ thường có những ý nghĩ, những so sánh ngộ
nghĩnh như vậy đó. Khi bà tôi mất tôi khóc cũng vì giận bà nữa, tại
sao bà không tỉnh lại để chơi với tôi. Tại sao bà không tỉnh lại để
kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, để quạt cho tôi trong những đêm hè
nóng bức.
Rồi tôi cũng chấp nhận cái chết của bà cũng giống như chấp nhận một
món đồ chơi mà mình yêu quí bị hư vậy. Bà chết đi tôi sẽ không còn
thấy được khuôn mặt thân yêu của bà tôi nữa, và cũng không được nằm
vào lòng bà hay nhõng nhẽo để đòi tiền mua quà bánh. Những hình ảnh
của bà tôi cứ mờ dần mờ dần theo thời gian.
Cho đến hôm qua, tôi thả bộ lên vườn táo. Trời mùa xuân nắng ấm,
hương hoa táo cứ nương theo gió nhè nhẹ lan tỏa khắp không gian.
Dưới chân tôi là bãi cỏ xanh xen kẽ với những bông hoa bồ công anh
vàng óng. Những bông hoa bồ công anh đung đưa mình theo gió xuân như
đang biễu diễn một vũ khúc xuân. Tôi đã nằm xuống để chiêm ngưỡng
những vũ khúc mà hoa bồ công anh đang biễu diễn. Rồi tôi đã thiếp đi
không biết bao lâu. Trong giấc ngủ tôi nghe những âm thanh thương
yêu, ngọt ngào của bà. Bà tôi đang kể chuyện cho tôi nghe. Tôi thấy
những làn gió nhẹ lan tỏa trên mặt tôi từ chiếc quạt nhỏ bà cầm trên
tay.
Khoan… khoan! xin bạn ngừng kể ở đây. Mới nãy tôi nói là bạn nằm mơ,
sao bạn nói không phải. Rõ ràng là bạn đang kể chuyện trong mơ mà.
Anh bình tĩnh và hãy nghe tôi kể tiếp.
Sau khi nghe bà kể chuyện xong, tôi mới trách bà tôi tại sao khi nhỏ
bà lại bỏ tôi mà đi. Tôi hỏi bà tôi là có biết tôi nhớ bà nhiều như
thế nào không. Bà chỉ mỉm cười và lắng nghe những lời trách móc ngây
ngô của tôi thôi. Sau khi nghe tôi nói xong bà tôi đưa tay lên vuốt
tóc tôi và nói…
Bà bạn nói gì?
Bà tôi nói bà tôi đâu có khi nào rời xa tôi đâu, bà vẫn ở bên cạnh
tôi từ khi tôi còn bé đến bây giờ. Bà tôi vẫn luôn kể chuyện cho tôi
nghe, vẫn luôn quạt cho tôi vào những đêm nóng trời. Chỉ có điều là
tôi đã không nhận ra bà tôi thôi. Bà tôi nói nhờ chết đi mà bà tôi
dễ gần tôi hơn. Bà tôi nắm lấy tay tôi rồi đưa tay tôi đặt ngay vào
bên trái cơ thể tôi nơi có trái tim đang đập. Bà nói với tôi sự sống
của bà giờ đây đã hòa vào mỗi nhịp đập của trái tim tôi.
Bà vừa nói xong thì tôi chợt tỉnh dậy. Nhưng thật kì lạ, tôi vẫn
nghe giọng nói của bà qua những chiếc lá táo. Tôi nghe tiếng bà cười
trong gió xuân. Tôi thấy khuôn mặt bà tôi hiện rõ qua những tia nắng
ấm của mùa xuân. Tôi không biết mình có nằm mơ hay không nên tôi
kiểm tra lại. Tôi lấy tay tôi đặt lên trái tim mình. Và tôi nghe
nhịp đập của trái tim bà trong tim tôi. Tôi mừng quá vì đã được gặp
lại bà.
Tôi sẽ được trở lại thời thơ ấu. Sẽ được nghe truyện cổ tích bà kể
qua làn gió mát, thấy được khuôn mặt bà trong tia nắng mới, và cảm
nhận hơi ấm của bà, nhịp đập của tim bà trong trái tim tôi. Bà tôi
vẫn còn sống. Bà vẫn còn sống với tôi, bên tôi bây giờ và mãi mãi…
|