Đứa con
Chị Bông ngồi say
sưa ngắm thằng bé đang chơi đùa cùng với chị nó trong phòng đợi
đông người của bác sĩ Nguyễn thị Hoa Cúc. Thằng bé khỏang chừng
3 tuổi, y như tuổi thằng cu Tí của chị ngày nào.
Chị rơm rớm nước mắt
khi nhớ đến đứa con duy nhất ngắn số. Tội nghiệp, thằng bé sinh
ra đã ốm yếu, sau một cơn bệnh thì qua đời. Thế mà đã hai năm
qua rồi, nhưng hình ảnh đứa con yêu vẫn chưa bao giờ xa rời chị.
Hồi nào tới giờ chị
luôn thích có con, càng đông càng vui, ở xứ Mỹ này lo gì chuyện
vật chất như ăn mặc, nuôi con, bởi nếu vì cớ sự gì mà cha mẹ
thất nghiệp, tài chính thiếu thốn thì xin trợ cấp nhà nước, đâu
ai để trẻ con đói khát hay ốm đau không thuốc men chữa trị.
Lấy chồng muộn màng
năm chị đã gần 40 tuổi, mãi mới đẻ ra thằng cu Tí chị mừng vui
như người ta trúng số độc đắc, với chị con cái qúy hơn tiền của.
Thằng bé đã là gạch nối gắn bó thêm tình nghĩa vợ chồng, là
tương lai để chị thêm yêu đời, ham làm việc và ham sống.
Thằng bé mất đi vợ
chồng chị đau khổ, héo hon. Trong lòng chị lại trổi dậy niềm ước
muốn có một đứa con khác, dù lúc này tuổi chị đã lớn, anh Bông
thì ân cần khuyên can chị:
- Thằng cu Tí không
sống đời với mình chắc duyên nó chỉ có bấy nhiêu, bây giờ em lớn
tuổi mà sinh con chỉ sợ nó lại ốm đau như thằng cu Tí hay mắc
bệnh down thì càng buồn thêm thôi.
Chị Bông biết thằng
cu Tí ốm yếu vì chị đã lớn tuổi và mang thai nó khi ấy chị đang
ốm đau. Rút kinh nghiệm, lần này chị sẽ ăn uống nhiều chất bổ
dưỡng, ngủ nghỉ thật đầy đủ để mang thai thì chắc chắn sẽ đẻ ra
một đứa trẻ khỏe mạnh dễ thương. Chị Bông đã đi khám bác sĩ phụ
khoa, tử cung tốt, đường kinh nguyệt của chị vẫn điều hòa, và
chị hỏi thăm dò nhiều người ở tuổi 45 như chị họ vẫn đẻ con và
đứa bé khỏe mạnh, bình thường nên chị càng tin tưởng và quyết
chí theo đuổi mộng ước, dù anh Bông thì không tán thành, anh e
ngại đứa trẻ của bà mẹ lớn tuổi sẽ kém thông minh, cảnh cha gìa
con cọc vất vả. Năm nay anh 50 tuổi rồi, nếu có con, thì ngày
ngày ông bố không còn trẻ trung phải đưa con đến nhà trẻ, và
mười mấy năm sau khi con tốt nghiệp trung học, biết đâu ông bố
gìa đang ngồi xe lăn sẽ tham dự lễ con ra trường? Hôm nay chị đi
bác sĩ gia đình để khám lại sức khỏe, không hiểu sao người chị
luôn cảm thấy mệt mỏi, ăn uống không ngon nên người chị vẫn gầy
khô gầy đét như con cá khô được nắng quắt queo. Những món ăn
ngon chất đầy trong tủ lạnh, những loại thuốc bổ để đầy trong
ngăn kéo chẳng giúp chị được gì…
Cánh cửa phòng đợi
lại mở ra, một bác trai khá lớn tuổi bước vào trước, giữ cửa cho
bác gái đang hì hục đấy thằng bé vào, vì nó cứ ù lì như muốn
đứng im tại chỗ không hiểu gì cả. Nhìn thằng bé ai cũng biết
ngay nó mắc bệnh tâm thần nào đó, gương mặt ngờ ngệch, nước dãi
từ miệng lòng thòng vì chưa kịp lau.
Gia đình 3 người ấy
đang nhìn quanh quẩn tìm chỗ ngồi, chị Bông nhanh nhẹn chỉ chiếc
ghế bên cạnh:
- Hai bác ngồi đây
đi.
Đây là ghế trống duy
nhất, bác gái ngồi xuống, kéo thằng bé khờ vào lòng và rút khăn
từ trong túi chắc lúc nào cũng có sẵn để lau nước dãi cho nó.
Chị Bông ái ngại hỏi thăm:
- Nó là cháu nội hay
cháu ngọai của bác vậy?
Bác gái nghe đầy đủ
không sót chữ nào nhưng vẫn hỏi lại:
- Chị nói gì cơ ?
- Dạ, em hỏi hai bác
là ông bà nội hay ngoại của thằng bé này?
Bác gái chép miệng than thở:
-
Nội ngoại gì chị ơi, chúng tôi là cha mẹ của nó đây mà.
Một bà Việt Nam khác ngồi gần cũng tò mò lên tiếng:
-
Tôi cũng tưởng ba má nó bận đi làm nên ông bà đưa nó đi khám bác
sĩ chứ. Ai dè…
Một bà khác lại hỏi như để tính toán tuổi đời của cha mẹ:
-
Thằng bé này bao nhiêu tuổi rồi?
-
Nó 15 tuổi, nhưng ai cũng bảo như mới lên 5 lên 6, ngu ngơ không
biết gì.
-
Vậy chị sinh nó chắc ở tuổi ngoài 40 chứ ít gì? Bác gái bắt đầu
trải lòng giữa những người xa lạ, nhưng quanh đây toàn là người
Việt Nam, là đồng hương cả, nên trước lạ sau quen:
-
Vâng, đúng thế, tôi mang thai cháu năm 44 tuổi…
Bà
kia ra vẻ hiểu biết cướp lời:
-
Tuổi ấy mà còn mang thai là không tốt đâu, sao chị không khám
bác sĩ, theo dõi tình trạng thai nhi có bình thường khỏe mạnh
không trước khi quyết định sinh nó ra, hở?
-
Có đấy, khám định kỳ đầy đủ cả, và bác sĩ sản khoa đã phát hiện
ra thai nhi bị Down Syndrome, khuyên tôi nên huỷ bỏ. Tôi theo
đạo Công giáo, đâu dám phá thai, coi như giết một mạng người,
thôi đành nuôi đứa con bệnh mà lương tâm yên ổn. Nhưng các chị
ơi, lương tâm yên ổn mặt này thì dày vò khổ đau nhiều mặt khác,
vợ chồng chúng tôi đã mệt mỏi, căng thẳng vì nó suốt mười mấy
năm qua. Tôi đã phải nghỉ làm việc từ khi sinh nó, cũng may nó
được tiền trợ cấp và thẻ khám bệnh miễn phí, nếu không thì gia
đình tôi cũng tan gia bại sản từ lúc nào rồi..
-
Nói chị buồn thì cũng phải nói, chị đã quyết định sai lầm rồi,
thà dứt bỏ bào thai, vết thương của lương tâm ray rứt rồi cũng
lành, còn hơn là sinh nó ra, nhìn nó như thế này chị sẽ ray rứt
suốt đời vì nó là gánh nặng cho gia đình chị và cho xã hội.
Bác gái rơm rớm nước mắt:
-
Tôi hiểu ra thì đã muộn rồi. Thương con vất vả bao nhiêu tôi
cũng gánh chịu, chỉ lo mai sau khi vợ chồng tôi chết đi, để lại
gánh nặng cho các anh chị nó. Đấy, mỗi lần đưa nó đi bác sĩ cả
hai vợ chồng cùng đi mới lo nổi.
Chị Bông góp chuyện:
-
Thôi thì số ai nấy chịu. Có vợ chồng khỏe mạnh, trẻ tuổi, mới
sinh con đầu lòng gặp ngay con khờ con dại, thế là hai vợ chồng
thất vọng, e sợ không dám đẻ thêm nữa. Tôi làm ở day care, biết
trường hợp một bà mẹ Mỹ lớn tuổi không chồng, cuộc sống hoang
đàng, xô bồ, nay ông này mai ông khác, và nghiện rượu nặng, năm
45 tuổi lại mang thai. Ai cũng ái ngại cho bà ta và cho đứa bé
trong bụng. Thế mà đẻ ra thằng con kháu khỉnh thông minh mới lạ
đời, bà ngoại nó phải đưa đón nhà trẻ vì sinh con xong bà mẹ
nghiện rượu phải đi cai nghiện hết mấy tháng trời. Tuy nói thế
nhưng chị Bông vẫn thấy chạnh lòng và thấy bất ổn, lát nữa vào
gặp bác sĩ gia đình chị sẽ hỏi kỹ về tình trạng mang thai ở tuổi
đời 45 của chị xem bác sĩ sẽ khuyên như thế nào? Có nên cầu may
hên xui không? Vì có thể chị đẻ ra một đứa con bình thường, khỏe
mạnh nhưng cũng có thể là một đứa trẻ bất bình thường như thằng
bé khờ kia.
***
Chị Bông về nhà với nét mặt đăm chiêu, anh Bông hỏi ngay:
-
Bác sĩ nói sức khỏe em thế nào?
-
Thì xưa nay vóc dáng em vẫn gầy, em mệt mỏi vì tình trạng mất
ngủ, bác sĩ khuyên nên tạo điều kiện đi ngủ đúng giờ cho quen
giấc
-
Vậy là em chừa cái tật coi phim đến khuya đi nhé, cứ ráng cho
hết chỗ gay cấn này đến chỗ ly kỳ kia không thể dừng lại được,
nên tối nào cũng vào ngủ muộn.
-
Em buồn nhất là bác sĩ khuyên em không nên mang thai ở cái tuổi
45 vì thể trạng sức khỏe của em hiện nay.
Anh Bông mừng rỡ, thuyết phục thêm:
-
Anh đã nói em không nghe. Vợ chồng sống với nhau vẫn hạnh phúc
dù có con hay không. Đứa con là tất cả niềm vui hạnh phúc của
cha mẹ, nhưng đứa con cũng có thể là niềm đau, nỗi bất hạnh đắng
cay mà cha mẹ phải hứng chịu. Anh đọc tin tức Việt Nam trên net,
một gia đình giàu có, cha mẹ đại gia, có hai thằng con trai lớn
lên đều nghiện hút xì ke ma túy, lần lượt phá hết cơ nghiệp của
cha mẹ chúng. Một gia đình giàu có khác, thằng con đi hoang về
nhà khảo của, giết cha mẹ để lấy tiền cho thỏa chí ăn chơi hoang
đàng của nó
-
Thì các nhà ấy vô phước nên gặp những thằng con trời đánh …
-
Chưa kể bao nhiêu gia đình khác cha mẹ cật lực làm việc kiếm
tiền thì con cái ra sức tiêu tiền, ăn xài đồ hiệu, đi nhà hàng
sang trọng, đã thế còn sống lai căng, mê coi phim Hàn Quốc, bắt
chước đua đòi theo phim Hàn Quốc, giữa Sài Gòn nóng bức mà chàng
trai quàng khăn cổ như diễn viên trong phim “Bản tình ca mùa
Đông” nào đó, còn cô gái thì vẽ mắt tím, tô môi tím như nàng
diễn viên xứ Kim Chi và nhất định phải vào nhà hàng Hàn Quốc chỉ
để ăn tô mì chính hiệu xứ Hàn.
Chị Bông công nhận:
-
Em coi phim Việt Nam lấy từ kịch bản Hàn Quốc ra đây nè, bộ Việt
Nam mình không có nhà văn nào viết kịch bản hay hay sao mà phải
mượn cốt chuyện của người ta? Vô tình mà lai căng từ tư tưởng
văn hóa đến cách sống ngoài đời.
Anh Bông thoáng thở dài:
-
Chắc mấy cô gái quê Việt Nam lấy chồng Hàn Quốc cũng phần nào từ
những ảo ảnh đẹp đẽ thơ mộng trong các phim truyện Hàn Quốc mà
ra? Nhưng vẫn còn nhiều người Việt Nam khác vọng ngoại, thích đồ
ngoại, sống ở Việt Nam phải khoe ăn pizza, ăn spaghetti, ăn gà
chiên mới sang, dù thực tế chưa chắc đó là những món họ ưa
thích.
-
Đúng rồi anh, thà ốm đau họ thích ra nước ngoài như Thái Lan,
Singapore hay sang Mỹ chữa trị đã đành, vì điều kiện y tế ở Việt
Nam yếu kém, cẩu thả và vô trách nhiệm…
Anh Bông cười khì:
-
Vậy mà trớ trêu thay, các bà Việt kiều từ Mỹ về Việt Nam đi thẩm
mỹ viện căng da mặt, cắt mắt v.v.. vì gía rẻ, họ không lường
trước được nếu chẳng may rủi ro thì nguy hại đến chừng nào, như
vừa rồi có cô ở Hà Nội chết vì đi thẩm mỹ viện nâng ngực, hay có
một ông Việt kiều về Việt Nam chữa trị mắt tại bệnh viện mắt
ngay Sài Gòn, thay vì mắt sáng ra lại bị mù, ông ta vội vàng bay
về Mỹ để gặp bác sĩ nhãn khoa chữa trị tiếp, đồng thời nộp đơn
thưa kiện bệnh viện mắt Sài Gòn. “Đền được vạ thì má đã sưng”
tục ngữ ta đã nói thế, ông Việt kiều chẳng thể chữa lại con mắt
đã bị mù. Điều kiện y khoa ở Mỹ là một trong những nơi hàng đầu
thế giới mà họ lại chối từ, về Việt Nam vì ham rẻ thật là khó
hiểu.
Chị Bông lại thở dài:
-
Nãy giờ mình đi qúa xa đề tài của mình rồi, tương lai chúng mình
không có con sẽ ra sao?
-
Trong hoàn cảnh nào cũng có niềm vui của nó nêu ta biết chấp
nhận, cố đẻ một đứa con trong điều kiện ngặt nghèo thì có ích gì
? …
Giọng anh Bông bỗng trở nên thương cảm, trầm xuống:
-
Em còn nhớ chúng mình đã coi cuốn DVD ngắn của hội bác ái
Phanxico, ở San Francisco, CA nói về một trại phong cùi bên Việt
Nam không?. Khi một thanh niên, con của người cùi trong trại lên
phát biểu anh ấy đã nghẹn ngào mặc cảm vì căn bệnh của cha mẹ,
vì nguồn gốc của mình, dù anh hiện là một bác sĩ và không hề
mang mầm bệnh của cha mẹ..
Chị ngậm ngùi:
-
Hình ảnh ấy em không sao quên được, em coi mà rơi nước mắt luôn,
anh bác sĩ ấy về làm việc ngay trong trại cùi, nơi anh đã được
sinh ra và lớn lên. Ngoài ra còn những người con khác của những
cặp vợ chồng cùi khác mặc dù đã ra khỏi trại, sống đời thường để
quên đi qúa khứ, nhưng họ vẫn canh cánh nỗi niềm thân phận của
mình. Tội nghiệp!
-
Dù là những người mang bệnh phong cùi, nhưng họ vẫn bình đẳng,
có quyền tự do của con người, yêu nhau, lấy nhau và sinh con
cái. Nhưng nếu anh là người làm việc trong trại cùi, có chút
thẩm quyền hay uy tín nào đó, thì anh sẽ khuyên những trại viên
bệnh phong cùi, có đến với nhau, lấy nhau, hãy vui sống với nhau
để an ủi, chia sẻ về sinh lý cũng như về tâm lý, nhưng không nên
đẻ con, dù chúng không di truyền bệnh phong cùi của cha mẹ.
-
Vì sao vậy anh? phải có đứa con cho họ hú hí chứ, cuộc đời họ
bất hạnh qúa mà?
Anh Bông cương quyết:
-
Một đứa bé sinh ra trong điều kiện cha mẹ bệnh tật, không đủ sức
khỏe chăm sóc chúng, họ không có tài chính, vì ngay bản thân họ
cũng sống lệ thuộc vào xã hội, chúng lây lất lớn lên trong điều
kiện sống thiếu thốn của trại cùi và xung quanh là bủa vây bởi
những bệnh nhân hình hài dị biệt sẽ ảnh hưởng đến tâm hồn đứa bé
biết chừng nào. Chẳng lẽ vì cha mẹ muốn có chút niềm vui với con
mà để một tâm hồn mai sau mặc cảm với xã hội, với cuộc đời ?
Chị Bông chợt nhớ ra:
-
Bữa hôm em đọc báo Việt Nam có cái “Làng không chồng” toàn là
các bà các cô không chồng mà có con mới là… vui. Hoặc họ lỡ lầm,
hoặc họ… ế ẩm, khó kết duyên cùng ai nên cố tình “xin” người đàn
ông một đứa con. Thế mới biết đứa con cần thiết lắm. Xin tiền
xin bạc thì khó chứ xin đàn ông đứa con thì các ông nhanh nhẩu
“cho” ngay, cho … dư xài luôn, dù chị ta không đẹp nhưng cũng là
của lạ, cũng là món “khóai khẩu”.
-
Các bà này may ra còn thông cảm được, vì các bà bình thường,
không phải như các cặp vợ chồng sống trong trại phong cùi, nhưng
kể cũng tội những đứa bé không cha, chỉ còn bà mẹ nghèo nàn, lam
lũ, ngày ngày đi mua bán ve chai hay hàng rong trên đường phố,
nhà cửa thì vá víu tạm bợ, tương lai đứa bé chắc gì được ăn học
đến nơi đến chốn?
-
Thôi thì miễn sao khi các bà ấy về gìa cũng có con, có cháu bên
cạnh còn hơn vò võ đơn độc một mình.
-
Niềm tha thiết có con mỗi người mỗi cảnh em ạ, có những cặp vợ
chồng đẻ con nhờ ống nghiệm hay nhờ người khác đẻ giùm. Có những
người có thể đẻ con, thì con bị vướng bệnh hiểm nghèo như bệnh
tâm thần, bị mù mắt, hay một căn bệnh lạ. Họ đẻ thêm đứa nữa,
mong khá hơn, nào ngờ cũng bị như thế, và họ lại cố gắng mang
thai lần nữa với quyết tâm tìm kiếm một đứa con khỏe mạnh bình
thường để nương tựa và nối dõi sau này. Thế là cả mấy đứa con
đều mang bệnh như nhau. Sao họ không hiểu ra rằng trong dòng máu
họ đã có một mầm bệnh nào đó, đến đứa thứ hai đáng lẽ họ phải
ngừng lại. Thật là tội, cả một gánh nặng khổ đau trong gia đình
họ và là mối thương tâm cho xã hội.
Chị Bông chán nản:
-
Nãy giờ nghe anh kể mà em ngao ngán qúa, thà không có con còn
hay hơn.
-
Thế là em đã hiểu ra được cảnh ngộ cuộc đời rồi. Đứa con là tất
cả nhưng cũng không buồn khi ta không có nó. Ta sẽ có niềm vui
khác, bạn bè em đó, vì vướng bận con cái nên không thể lấy
vacation đi đâu được, ngoại trừ mùa Hè, còn vợ chồng mình Xuân,
Hạ, Thu, Đông gì cũng được, thích là đi.
Chị tự trách thân:
-
Nhưng em không được hưởng niềm vui thú “Đêm về nghe con khóc vui
triền miên” như nhạc sĩ Lam Phương trong bài hát “Ngày hạnh
phúc”.
-
Em hãy để tình cảm yêu thương ấy cho những đứa trẻ mồ côi bất
hạnh, những đứa trẻ đói ăn thiếu mặc đang sống ở Việt Nam hay
bất cứ nơi nào trên thế giới thì qúy biết bao.
Chị đăm chiêu:
-
Nói đến những đứa trẻ mồ côi mồ cút em lại nghĩ mà oán trách
những người mẹ vô lương tâm đẻ con ra đem bỏ ngoài lề đường, nơi
thùng rác cho kiến bu ruồi đậu, đứa bé còn phần còn phước thì
được cứu sống, không thì chết thảm thương.
Sao họ không đem nó gởi trong viện mồ côi, dù là hưởng tình
thương thừa của tha nhân còn hơn là không có gì, may ra lại được
người nước ngoài nhận làm con nuôi cũng đổi đời.
-
Vậy mà chính phủ Việt Nam thỉnh thoảng còn làm khó dễ người nước
ngoài muốn xin con nuôi Việt Nam kìa, đòi hỏi điều kiện này nọ,
và có lúc tạm ngưng công việc này, làm người nước ngoài nản
lòng, họ sang Trung Quốc, Thái Lan, nước Nga hay các nước Đông
Âu xin con nuôi thủ tục dễ dàng mau chóng hơn.
Chị Bông than thở:
-
Nhà nước Việt Nam sao mà “chảnh” thế? Hãy coi như nhà mình
nghèo, con đông, nuôi không xuể, người ta nhà giàu xin con thì
cho bớt đi, miễn là họ đứng đắn và có khả năng tài chánh nuôi
nấng con mình nên người, làm khó dễ làm gì, chỉ khổ đám con nheo
nhóc nhà mình thôi.
-
Thế đấy, trẻ em trong các cơ sở mồ côi thì thiếu ngân sách, trẻ
em lang thang đường phố thì quản lý không nổi, sinh ra trộm cắp,
hư hỏng, mà chính phủ Việt Nam cứ ra vẻ ta đây lo lắng bảo vệ
trẻ em, làm khó khăn cho người nước ngoài đến Việt Nam xin con
nuôi.
-
Những người nước ngoài xin con nuôi thường là khá gỉa tài chánh
và họ giàu tình thương. Cho họ nhận trẻ mồ côi, Việt Nam vừa bớt
gánh nặng xã hội, vừa cho đám trẻ có tương lai sáng sủa hơn,
thông thường đứa nào cũng được cha mẹ nuôi lo ăn học tới nơi tới
chốn. Đứa nào đại phước thì vẻ vang như ông Philipp Roester con
nuôi người Đức, làm tới chức Bộ trưởng kinh tế Đức, rồi phó thủ
tướng Đức, hay thằng nhóc Pax Thiên con nuôi nữ tài tử Angelina
Jolie đó, tha hồ sống đời vương gỉa.
Anh Bông kết luận:
-
Đúng thế, về phần số mình, anh chấp nhận hoàn cảnh không con với
em trong suốt cuộc đời này. Được chưa?
Chị Bông ngả đầu vào ngực anh, mỉm cười:
-
Vâng, em tin anh và nghe theo lời anh. Có lẽ trời không cho em
đứa con, nhưng đã cho em một người chồng hiểu biết, thông cảm và
yêu thương vợ là may mắn hơn nhiều người rồi.
Nguyễn Thị Thanh
Dương
|
Nguyễn Thị Thanh Dương tên thật Nguyễn Thị Thanh, sinh ngày 12
tháng 9 năm 1951.
Định cư tại Mỹ năm 1991, hiện đang sống tại vùng Dallas, tiểu bang
Texas.
Cộng
tác với báo Trẻ, phát hành tại địa phương và vài thành phố, tiểu
bang khác.
Đã in :
- Tuyển tập truyện ngắn: "Đường dài thăm thẳm" năm 2007.
- Tập thơ: "Một thời tương tư" năm 2007".
Yêu thích thơ văn từ lúc tuổi teen. Cho đến bây giờ niềm đam mê đó
vẫn không ngừng nghỉ.
|