Cảm ơn hoa đã vì ta
nở
Muôn hoa có vẻ nở sớm vào mùa xuân năm nay. Hoa mai đã trổ từ hai
tuần trước, trên những nhánh khô gầy, trơ trụi, trong tiết trời bất
thường, lúc lạnh căm, lúc nóng hâm hấp. Nay thì đất trời có vẻ như
chuyển dần vào xuân với những buổi sáng ngập nắng, và đêm về với màn
trời trong vắt lung linh ánh ngàn sao. Nơi bàn viết, chậu thủy tiên
nứt mười hai nhánh, mỗi nhánh nở đều bốn đóa hoa. Nói theo pháp số
nhà Phật thì 12 nhánh và 4 đóa hoa ấy, hẳn là những con số đầy ý vị.
Nào là mười hai nhân duyên; nào là tứ đế; nào là tam chuyển pháp
luân… Bao nhiêu ấy đã đủ cho một mùa xuân đầy thiền vị.
Chưa hết. Ngoài hiên, các giò lan lủng lẳng cùng các chậu lan đất,
cũng đều đã vươn chồi, trổ hoa. Tết chưa đến mà hương xuân đã tỏa
khắp rồi.
“Cảm ơn hoa đã vì ta nở.”
Tô Thùy Yên đã nói thế trong bài thơ ‘Ta Về’. Nhưng, có thật là hoa
đã vì ta mà nở chăng? Hoa có chủ tâm nở cho người thưởng thức không?
Nếu tin là hoa có tình như người, có thể hoa đã nở cho người, không
những vậy, còn nở cho thú, cho vật, cho cỏ cây, cho mây, cho gió,
cho sông, cho suối, cho núi, cho biển, cho muôn loài hoa khác, và
cho đất trời. Nếu tin hoa chỉ là vật vô tri, thì không thể nói là
hoa đã vì ta mà nở. Hoa nở chỉ vì hoa phải nở. Khi thời tiết và nhân
duyên chín muồi, hoa sẽ nở, phải nở, không thể không nở.
Dù sao, hoa nở vì ta hay nở cho vũ trụ vạn vật, hay chỉ nở tự nhiên
theo thời tiết chứ không vì ai, vẫn cứ chân thành cảm ơn. Bởi vì sự
hiện hữu của hoa đã là một hiến dâng, một sự trao tặng vô điều kiện
đối với muôn loài, nhất là đối với con người trong cuộc đời này.
Có thể hoa đã không tự nhận phẩm cách cao quý ấy. Nhưng loài người
không thể không học về phẩm tính của ngàn hoa.
Dù được chăm sóc kỹ lưỡng và thưởng thức từng ngày từng giờ nơi
những vựa hoa, chợ hoa, cửa tiệm, hoặc ngoài vườn, trên bàn viết,
hoặc không bao giờ được chăm sóc ngó ngàng đến nơi rừng sâu, trên
non cao, bên bờ suối vắng, trên những cánh đồng bạt ngàn, nơi những
hốc đá bờ tường… hoa vẫn phát tiết và trọn vẹn mở hết lòng mình ra,
không thắc mắc chọn lựa, không phân biệt so đo. Từ anh nông dân đến
vị quốc vương, từ người tỉ phú đến kẻ ăn mày trắng tay, từ những
hồng nhan kiều nữ cho đến kẻ bạc phận kém duyên, từ chị gánh hoa cho
đến anh mua hoa, từ người tử tù đếm thời gian qua khung cửa sổ cho
đến kẻ giang hồ phóng túng ngoạn thủy du sơn, từ cụ lão trầm ngâm
nhấp chung trà lim dim nhìn ngắm cho đến em bé lăng xăng chạy nhảy
nơi công viên, từ kẻ cực ác cho đến người hiền lương, từ những đấng
thiêng liêng như Phật – Chúa cho đến những ma vương, ác quỷ… hoa vẫn
nở trong cùng một thể cách. Không phải vì đối với Phật mà hoa nở đẹp
hơn; không phải vì đối với ma mà hoa nở xấu hơn. Xấu – đẹp, thơm –
không thơm, là do nơi người thưởng lãm, không phải do nơi hoa. Dù có
đầy đủ hương sắc hay chỉ có sắc không hương, hoặc có hương không
sắc, dù được ngắm hay không được ngắm, hoa vẫn nở như thế và như
thế.
Phẩm tính cao đẹp ấy của hoa, trao tặng và hiến dâng không điều
kiện, loài người đã học đến đâu? Hoa, đối với muôn loài, và nhất đối
với người, vốn keo sơn với nhau từ thuở tạo thiên lập địa, có lúc
nào thay lòng đổi dạ đâu! Nhưng con người thì đã thay đổi quá nhiều,
và thường khi chỉ dùng hoa để trang sức, tô điểm cho hương và cho
sắc, mà chưa hề học được gì nơi phẩm cách của hoa. Con người chỉ
biết hưởng dụng, lợi dụng, và lạm dụng.
Thoảng khi có kẻ phát tiết anh hoa, trao tặng cuộc đời những gì đẹp
đẽ, cao quý nhất, thì bao người xúm nhau lên tiếng chỉ trích bôi
nhọ, gán cho những tội danh và nhãn hiệu thế này thế kia, giam hãm
họ vào tù ngục hoặc vòng vây của thị-phi, thành kiến, vô minh.
Từ những cội cây ẩm ướt hay khô mục, những nhánh phong lan vươn lên,
lộng lẫy, thanh cao. Từ những ao đầm sình lầy nhơ nhớp, những đóa
sen trỗi dậy, thơm ngát cả từng không. Dù ta chê hay khen, đón nhận
hay chống báng, hoa vẫn cứ nở, và phải nở, ngay nơi thời tiết nhân
duyên thích hợp nhất.
Cảm ơn những đóa hoa Thiện Minh, Huyền Quang, Quảng Độ, Trí Siêu,
Tuệ Sỹ… đã cùng khai nhụy dâng đời từ những năm tháng đen tối, khắc
nghiệt khổ đau nhất của đất nước, gánh thay bao tai ương cùng khốn
nhục nhằn của cả dân tộc; chính những hoa ấy đã trải mình cho sự
vươn dậy của bao nụ mầm tinh túy khác ở mai sau, khơi mào cho sự
phát tiết tất cả anh hoa dị thường cao đẹp của quê hương.
Cảm ơn những đóa hoa Trí Thủ, Trí Tịnh, Thiện Siêu, Minh Châu, Thanh
Từ… đã âm thầm nở trong cơn lửa dữ, gánh chịu bao tủi nhục và lời
thị-phi dè bỉu, những mong duy trì mạng mạch của chánh pháp, ẩn nhẫn
lót đường cho đàn hậu lai kế tục sứ mệnh hoằng truyền Phật đạo, cứu
khổ sinh dân.
Cảm ơn đóa hoa Nhất Hạnh, nở đẹp “trời phương ngoại”, nay về ươm
hạt, khai mầm cho đất quê hương; dũng cảm đón nhận bao dư luận, công
kích và đàm tiếu; mở rộng từ tâm, hóa giải oán kết cho quốc dân có
cơ hội ngồi lại; sám hối với quá khứ lỗi lầm, tháo gỡ những oan
nghiệt buộc thắt; đàn tràng thiêng liêng đánh thức lòng thương vô
hạn, kẻ chết người sống, bên này hay bên kia, quay về trong nghĩa
tình đồng bào, anh em…
Và còn nữa, còn hàng vạn, hàng triệu đóa hoa, âm thầm hoặc công
khai, đã nở đẹp khắp trên dải đất quê hương hay những phương trời
viễn xứ…
Hoa, trong bất kỳ dạng thái, chủng loại, khung cảnh, thời tiết nào,
cũng mang theo vẻ đẹp nội tại của nó. Đừng trách hoa sao phải nở quá
sớm hay quá muộn. Đừng trách hoa sao lại đành để cho người ta ngắt
mà chưng bày nơi này chỗ kia. Đừng trách hoa sao lại để con người
lợi dụng, lạm dụng, hưởng dụng. Hoa chỉ biết nở, có thể nở vì người,
vì muôn vật, nhưng trước tiên là nở cho chính nó, cho chính phẩm
hạnh bồ-tát của nó là trao tặng và hiến dâng cái đẹp cho cuộc đời.
Hoa nở đúng thời, đúng lúc, không kỳ thị ai. Hoa nở không phải để
dành riêng cho kẻ ác, cũng không phải ưu tiên cho người thiện tâm.
Hoa nở không phải để tán dương người lành, cũng không phải để tiêu
diệt kẻ ác, nhưng vẻ đẹp của hoa có thể làm cho người lành hưng phấn
với điều chân, và kẻ ác rung cảm, bừng ngộ với lẽ thiện. Hoa cũng
không chờ đợi tất cả người ác bị tiêu vong rồi mới nở, mà hoa nở
ngay ở nơi chốn này, ngay ở thời gian hiện tiền, để không ai bị tiêu
vong và không ai làm tiêu vong, mục rữa con người và cuộc đời.
Dâng đời trọn vẹn hương sắc trung thực tự nhiên, cùng tấm lòng
thương yêu, tha thứ, một cách không điều kiện và không một kỳ vọng
được đền đáp, những đóa hoa của quá khứ, hiện tại và tương lai, sẽ
tiếp nối nhau, kết thành tràng hoa nhân ái tuyệt mỹ, tô điểm cho mùa
xuân xán lạn của quê hương. Cảm ơn hoa đã vì ta nở.
|