Hài kịch "ăn chận đô-la"
và khúc bi tráng "chuyện ba nhà"
-
10.01.2009 |
Ls. Trần Lâm - Hải Phòng
1. Một vụ việc được mở màn.
Báo Đất Việt ngày
6-12-2008
đưa tin ngày
5-12-2008
Tổng cục An ninh cho biết sắp khởi tố vụ án “Tuyên truyền chống Nhà
nước xã hội chủ nghĩa”.
Cùng ngày 6-12, nhiều tờ báo của Đảng đồng loạt đưa tin liên quan đến
vụ việc này. Một chiến dịch truyền thông tuồng như đã mở màn. Không
biết có còn tiếp tục hay hô to một tiếng rồi im bặt?
Đọc qua một lượt các tờ báo này thì lại thấy đề cập đến vụ án đã nêu
chỉ rất sơ lược trong khi xóay vào ông Thanh Giang, một nhân vật nổi
trội trong cái gọi là “phong trào dân chủ”. Nội dung những cáo buộc có
thể tóm lược:
Ông Thanh Giang làm tờ Tổ Quốc để làm tiền nước ngoài; ông Thanh Giang
khi trung chuyển đô-la từ nước ngoài có ăn bớt của anh em; ông Thanh
Giang cấp tiền cho các nhóm của ông ở các tỉnh… Các báo không nói gì
về mối liên quan trực tiếp của ông Giang với vụ việc các nhóm treo
băng, biển ở các nơi.
Theo các bài viết của nhiều người, cả của ông Thanh Giang, thì ông bị
khám nhà, tịch thu tài liệu, bị Công an thẩm vấn nhiều ngày…
Mọi chủ trương biện pháp của cơ quan chức năng đều rất kín, sự việc
lại mới mở màn, mọi người chỉ có thể tìm hiểu dần dần. Lúc này, nếu có
thể làm được thì cũng chỉ là tìm hiểu và suy đoán.
Với tấm lòng ngay thẳng và vì lợi ích chung, hãy cùng nhau lên tiếng
về vụ việc này.
2. Trò chuyện với ông Thanh Giang.
Ông hỏi tôi: Sự việc sẽ đi đến đâu?
Tôi trả lời: Người ta gọi ông là “đội lốt dân chủ” nghĩa là “phản động
giả”. Nhiều người được gọi là dân chủ thực, phản động thực, người ta
còn chưa động đến kia mà. Người ta bảo ông ăn chặn đô-la nhưng người
gửi, người nhận không ai tố cáo ông thì Nhà nước can thiệp theo lối
nào. Còn chưa ai nghĩ đến việc ông bỏ tiền nhà hay quyên góp để nuôi
phong trào phản động đâu …Cho nên ông chuẩn bị ra tòa, e là một việc
thừa. Nếu ông chưa tin thì cũng hãy cứ nên yên tâm mà quan sát đã.
Ông hỏi tôi: Họ có cấm tờ Tổ Quốc không?
Tôi trả lời: Khả năng cấm không nhiều, tập san Tổ Quốc tồn tại đến 54
số, hơn hai năm, như vợ chồng cưới chui, đã sinh con đẻ cháu, lôi
chuyện cũ ra làm gì? Cấm tờ này thì phải cấm 3, 4 tờ báo khác, việc
nhỏ thành việc to. Là tờ báo mạng, có khi luật pháp đối xử khác với
báo in. Xử sai phạm đường lối ư? Về nội dung thì báo không kích động,
không chia rẽ, không có tin thất thiệt…không vi phạm luật hình sự, có
chăng vi phạm hành chính ở chỗ nó không có phép…Hơn nữa, xử một ấn
phẩm phải đi sâu từng câu, từng chữ để tìm sai phạm…rồi còn phải bình
luận, tranh cãi. Có thể trước đã lờ đi thì nay nên “đánh chữ đại xá”.
Và đã biết đâu: Tổ Quốc còn có thể được lợi dụng để làm cái “hạt đẹp”
trang trí cho cái bộ mặt toàn trị bớt “mặt sắt đen sì” và như vậy may
chăng dễ coi hơn chút xíu …
Ông lại hỏi tôi: Thế sao lại có việc lôi thôi vừa rồi?
Tôi trả lời: Ông không xưng hùng xưng bá nhưng lúc nào cũng hành động
như một người đấu tranh dân chủ hàng đầu ở Việt
Nam.
Người ta làm việc gì ông cũng thọc, cũng khía, chê bai, trách cứ, răn
dạy,…Ông phê phán, chỉ trích đích danh cả những người “vĩ đại”. Người
ta không thể không điên tiết lên mà ra tay “cho ông một bài học”. Họ
muốn đánh ông theo cái bài bản của người Tàu: “đánh một trận, thiên hạ
sẽ ổn định”.
Tôi rào đón: Đây là đoán định, có thể đúng, có thể sai. Ông vui vẻ tỏ
ra độ lượng với tôi.
3. Ông Thanh Giang với tờ Tổ Quốc và đồng đô-la.
Các báo nói ông Giang nhận 125 triệu đồng để làm tờ Tổ Quốc, có bớt
xén. Có hai người tôi gặp, họ cười ngất và chê các báo “nói sai”. Họ
nói: Ra đến 54 số rồi thì tiền tỷ chưa chắc đã đủ. Ông Giang có biển
thủ được tất cả thì cũng chỉ mua được 5m2 đất chứ mấy (ý họ muốn so
sánh với các quan tham của Đản)…Kinh nghiệm bản thân: Tôi viết quyển
sách nhỏ, in mấy lần, vài ba trăm quyển đã mất 6-7 triệu. Sách ông
Giang viết, in gấp 5-6 lần tôi.
RFA đưa tin: Ông Phạm Hồng Đức đi từ nhà ông Giang ra, mang theo 100
tờ Tổ Quốc đưa về Nghệ An bị Công an bắt. Việc này nhờ Công an xác
minh. Cũng có thể giả định, nếu đúng thì 100 tờ Tổ Quốc tính ra đã gần
800 ngàn đồng còn gì. Báo Công an Nhân dân liệt kê một danh sách gồm
nhiều nhà báo, có người đã cầm bút đến 50, 60 năm, nhiều người có tên
tuổi, hiện nay có người nghèo nhưng chưa ai sắp chết đói…Thế mà báo
viết rằng mỗi người được chia vài trăm ngàn đồng (!). Tôi được nêu tên
trên cùng. Tôi vừa buồn cười vừa giận người viết quá non kém và bừa
bãi. Chỉ riêng bài báo tôi đang viết đây, đi lại chi tiêu 3-4 trăm
ngàn vẫn chưa xong.
Chuyện tiền nong như vậy nghe kỳ quái lắm, không hiểu nổi, không tin
được. Đành phải giải đoán thế này: Cuộc đánh gồm khám nhà, thẩm vấn,
gây chuyện, chẳng qua mục đích là để hăm dọa, khủng bố, “hãm phan “
ông Giang. Khi khám nhà bỗng chộp được một số giấy tờ về tiền nong,
cách đánh được điều chỉnh: “Đội lốt Dân Chủ. Ăn chặn đô la”. Tiền bạc
vốn là cái chỗ chết của các chính khách. Bao nhiêu Tổng thống, Thủ
tướng đều bị lột áo, vô khám vì đồng tiền. Chuyển hướng kịp thời, mũi
nhọn tấn công cần thay đổi, và hý hửng rằng phen này Giang tan xác là
cái chắc. Tiếc thay khi đếm từng tờ, cộng từng món, thì số tiền ít
quá. Đáng lẽ phải trở lại cách cũ thì thoát, nhưng bảo thủ thành ra
như một đạo quân xuất kích mà hết lương khô, hết đạn … Thế rồi lấy lời
văn thay cho con số, gây thêm “ép phê ” bằng cách nửa mở, nửa úp …. .
Thật là dở khóc, dở mếu! Tiến lên không được, rút lui không xong, khạc
chẳng ra, nuốt chẳng vào. Bây giờ, lờ đi im tịt, có khi là lối thoát
duy nhất cho mà xem, như chưa đánh đã thua. Giá cứ theo đúng nghề
nghiệp: đưa các sự việc, khêu gợi sự chú ý của mọi người và chờ sau
phiên tòa sẽ kết luận,…thì hay biết mấy!
4. Ông Thanh Giang với việc trung chuyển đô-la
Ông Giang nhận tiền nước ngoài về rồi giao cho anh em. Các báo ghi bao
nhiêu vụ việc, bao nhiêu số tiền, …. Các liệt kê này tuy vô nghĩa
nhưng rất nguy hiểm. Nó gây ra nhận xét lệch lạc: Ông Giang nhận nhiều
tiền lắm …. nhiều thì xoay sở được là cái chắc!
Đáng lý phải chia ra các khoản: Tiền do bên ngoài cung cấp chi tiêu
cho việc chống phá; Tiền cứu trợ cho những người đấu tranh; Tiền các
cá nhân được giải thưởng … Việc này làm rõ rất khó, nhưng nguyên tắc
phải thế … chưa làm được khoản nào thì phải để lại. Hơn thế nữa,còn
phải phân định ra: khoản nào Nhà nước can thiệp, khoản nào của dân thì
dân phải đứng ra kiện cáo … Và, trên hết tìm tội phạm hình sự: Chiếm
đoạt tài sản người khác, chống phá Nhà nước …
Liệt kê cái khoản tiền trung chuyển, chỉ là một việc làm vô nghĩa về
mặt pháp lý, có thể chỉ để gây dư luận, gây nghi ngờ, thương tổn danh
dự công dân bằng cái cách vu cáo mập mờ.
Có một vài người xem xét, suy nghĩ về việc này, không ai thấy dấu hiệu
bớt xén, chiếm đoạt … Chỉ có thể nghĩ rằng là ông Giang làm việc
trung chuyển đồng đô la vì ông có điều kiện, ông muốn giúp mọi người,
ông muốn làm tốt cho cái điều mà ông ưa thích. Cái mặt trái mà chúng
tôi nghĩ tới, cần phải xem xét thêm, chưa thể kết luận: Phải chăng ông
Giang cũng muốn khẳng định vai trò của mình trong cái mà ta gọi là
“Phong trào Dân Chủ” bằng cách chi phối đồng tiền, tức là nắm cái dạ
dày của phong trào.
5. Tờ Tổ Quốc với cộng đồng
Trong cái sôi sục hiện nay người ta nói nhiều đến tờ Tổ Quốc. Nghĩ nên
có đôi dòng về tờ báo.
Thế là tờ báo Tổ Quốc đã tồn tại hai năm bốn tháng, với 54 số, không
một số lỡ hẹn, 32 trang khổ A4.
Đánh giá một tờ báo ai cũng nghĩ đến người chủ xướng, đội ngũ các cây
viết. Người có kinh nghiệm thì chỉ đọc, suy ngẫm và đánh giá từng bài,
từng mục để có cái đánh giá chung.
Số người đọc tăng, biểu hiện bằng số người săn đón, nhiều người tự in
thêm,… Có người nói: Nếu ta tách các phần của Tổ Quốc theo từng chủ đề
lớn: đối ngoại, chống tham nhũng, cải tạo nhận thức xã hội, vấn đề
biên giới, hải đảo … sẽ thấy chúng khá sôi động vào các vấn đề lớn của
đất nước; đã có cái gì bổ ích cho người đọc … Các cá nhân nổi tiếng đã
có nhiều người góp ý cho chúng tôi, phê phán chúng tôi, chúng tôi coi
đó là phần thưởng cao nhất ….
Thôi! Ai muốn gọi tờ báo Tổ Quốc là tờ báo chui, tờ báo lậu, tờ báo
phản động chúng tôi cũng đành chịu. Chỉ xui nên tìm đọc để thấy nó
tỉnh thức như thế nào. Hơn 50 năm trước đây Cộng hoà Dân chủ Đức xem
xét việc kết nạp ông Trần Huy Liệu vào Viện Hàn lâm … đã cử sang hai
nhóm chuyên gia đọc hết các bài báo từ hồi Pháp thuộc của ông Liệu. Họ
đã kết luận: Ông Liệu không viết bài báo nào vì “cảo phí»(từ cũ chỉ
nhuận bút), vì bản thân, mà tất cả cho cộng đồng. Chúng tôi đang cố
noi theo con đường của ông. Đấy, báo chí cộng sản thời cha ông chúng
ta như thế.
Tập san Tổ Quốc có tính chống đối không? Có phản động không? Chưa thấy
có ai, có tổ chức nào làm việc xem xét này và viện dẫn một cách nghiêm
túc. Không đọc nó nghiêm túc mà phê phán nó, quy chụp nó thì khác nào
“đấm bốc” trong đêm. Thật là vung mạng!
Còn tiền nong, nếu không bị phanh phui, có lẽ cái nghi ngờ còn dai
dẳng. Ai cũng cho rằng tờ tập san Tổ Quốc gặp nạn, ai ngờ trong cái
rủi lại có cái may to lớn. Mặc dù tự biết còn nhiều thiếu sót, nhưng
qua đây, chúng tôi có thể hoàn toàn bác bỏ hai cáo buộc vô lối: Làm
tập san Tổ Quốc để làm tiền, làm tập san Tổ Quốc để chống phá.
6. Đọc lại một bài báo
Ngày
6-12-2008,
nhiều báo đều đưa tin về vụ việc này. Na ná như nhau cả thôi. Một
tiếng động ban đầu gây tiếng vang, tiếng vang cứ thế rền rĩ kéo dài …
Muốn tìm hiểu thì phải xem xét tiếng động ban đầu. Chúng ta chỉ cần
xét bài của báo Công an Nhân dân. Cái tít của bài báo: ”Nguyễn Thanh
Giang, một tay sai của tổ chức Việt Tân, đội lốt dân chủ, ăn chặn
đô-la”.
Cái tít mắc sai phạm: Bảo ông Giang là Việt Tân.
Nhưng Việt Tân là ai? Ông Giang là Việt Tân ư, lấy gì làm căn cứ? Bảo
rằng thế là đánh đố người đọc, kết luận bừa, vu khống. . . có đúng
không?
Thế rồi bài báo nói về các hành vi của ông Giang: Làm tờ báo, làm các
buổi tiếp tân, gửi tiền cho người này người nọ, bớt xén đến mức bị
chất vấn ông Giang phải cười trừ, xí xoá…
Bài báo lại nói tiếp việc ông Giang nhận trung chuyển tiền từ nước
ngoài cho một số người, rồi cái số tiền lớn đối với đời sống hiện nay,
lại mô tả cả những người nhận tiền phải viết biên nhận tỷ mỷ ra sao …
Ngôn ngữ tư pháp chỉ có thế nói: Số tiền là bao nhiêu? thủ đoạn chiếm
đoạt ra sao? thực đã chiếm đoạt là bao nhiêu? trong vụ việc, tổng hợp
là bao nhiêu? Công an nhân dân dùng các sự việc, mang các việc này gắn
việc kia … mô tả cái hình thức của vụ việc chỉ là một cách tung tin
thất thiệt, và rõ ràng là vu khống - một hành vi phạm pháp. Lắt léo
hơn, bài báo lại dẫn lời khai của bị can trong một vụ án khác, lời
khai nói rằng có nhiều người “Dân chủ cuội” chuyên lừa tiền … Thế là
đưa việc nhận xét chung làm nhận xét riêng vụ việc của ông Giang, mang
cái khái quát giành cho cái đặc định, mang «râu ông nọ cắm cằm bà
kia»…. Cũng lại là một hành vi vu khống lập lờ.
Tóm lại, bài báo trên mô tả một vụ việc chiếm đoạt mà chỉ bằng lời
văn, không có con số.
Buồn thay, báo chí mà chỉ biết áp bức người đọc, bắt phải nghe, không
nghe không được. Người viết vì thế muốn viết gì thì viết, bất chấp sự
thật, bất chấp lẽ phải, luật pháp. Báo chí của ta giống người sáng
bia, chiều rượu, kèm thuốc lá và không quên ma túy và karaoke, đang
chết từng ngày.
Việc thông báo trước khi xét xử có mục đích tạo dư luận, để nhân dân
tham gia, để việc xét xử được công minh, thành một bài học cho toàn
dân. Ta lại đưa ra vụ việc như đã xét xử xong, vậy là điều tra ra sao,
xét xử như vậy. Tiếc thay việc điều tra lại cũng nhiều sai phạm…Oan
sai là thế…!
Thực tế kiểu này báo chí thì như tay mình tát má mình. Xét xử thì như
gậy của mình đập lưng mình.
7. “Chuyện ba nhà“
“Chuyện ba nhà» là tên một tiểu thuyết của Trung Quốc. Còn “chuyện ba
nhà» đây hoàn toàn là chuyện của Việt Nam, là chuyện có thật, các nhân
vật còn sống sờ sờ.
Câu chuyện có chỗ hơi tục. Người viết rụt dè vì sợ đụng chạm đến sự
tôn nghiêm của lòng tin nhưng thấy ở ta cái “mô típ văn học» hoặc “đố
tục giảng thanh» nên viết đại, mong mọi người thấy cái thanh trong cái
tục.
Cha Lý được Vatican phong chức, có giáo phận, có giáo dân, cha đã đứng
tuổi, cha được mọi người mến mộ. Đúng cha là một “nhà”. Người ta đưa
cha ra toà, cha đạp đổ vành móng ngựa, người ta xích tay cha lại, cha
chửi rủa, người ta lấy hai tay bịt mồm cha … Có người chụp được hình
ảnh, in to như cái chiếu, trưng lên khắp nơi trên thế giới. Nền tư
pháp của ta, chế độ của ta bị bêu riếu đến tận cùng.
Bà Dương Thu Hương, cây bút có tên tuổi, ra nhiều đầu sách, được dịch
ra nhiều thứ tiếng là hội viên Hội nhà văn Việt Nam, loại sừng sỏ theo
cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Bà là một “nhà”, không ai chối cãi, nhà to
gần bằng một biệt thự. Bà đùng đùng tức tối, bà tuyên bố, được lan
truyền khắp thế giới: “Bà về nước, bà sẽ vén váy, ngồi lên mặt kẻ đã
hành hạ bà.” Vén váy và ngồi lên thì có thể “ị” ra lúc nào không biết.
Thế là cái thơm lừng của hoa trái tháng tám lung linh bị cái thum thủm
đuổi cho chạy một mạch, một phen “mất dép”.
Ông Thanh Giang có nhiều công tích khoa học lớn. Ông đã dự nhiều hội
nghị quốc tế về khoa học, ông đã thuyết trình công trình nghiên cứu
của ông tại Mỹ, cái này là đích thực. Ông rõ ràng là một “nhà” thứ
thiệt. Thế rồi vừa qua ông bị khám nhà, bị thẩm vấn. Ông trả lời RFA
“nếu ông bị ra toà, ông sẽ tụt quần ra đấu với toà …» Lo quá!
Ông đã tụt quần ra thì ông sẽ “tè”! Cái Dòng Sông Xanh phẫn uất sẽ trở
nên đen ngòm và sặc mùi “amoniắc”. Môi trường tạo ra ấy mới thật là
tương xứng với môi trường pháp lý của phiên tòa chăng.
Ông Giang và bà Hương là hai thực thể không tương đồng thế mà hai
người đều dựng lên cái kịch bản chính trị rất là “sex”. Hẳn không phải
là họ “đạo văn” của nhau mà có thể vì đây là 2 bộ óc lớn gặp nhau (?)
Cả ba “nhà” đều trong ba giới mà người đời xưa cũng như nay đều tôn
kính, coi như tinh hoa của dân tộc. Sao lại có câu chuyện này? Họ tội
tình gì hay chỉ vì có bộ óc nhạy cảm, có suy tư sâu sắc, có ý thức làm
người sôi sục thôi thúc họ? Có phải họ bị đàn áp đến mức không còn gì
để mất…, họ phải dùng đến cái “Khổ nhục kế” nói trên.
Các vị trong giới cầm quyền nên nghĩ lại “Con giun xéo mãi nó cũng
phải quằn” và “gieo gió sẽ gặt bão”, như ông cha ta đã dạy, để điều
chỉnh việc ứng xử sao cho “trong ấm, ngoài êm”. Cái lò xo càng ép bao
nhiêu thì bật lên càng mạnh bấy nhiêu.
8. Lời kết
Các năm trước người ta gọi Việt
Nam
là con hổ đang gầm thét. Từ ít tháng nay, người ta thấy Việt
Nam
như quả bong xì hơi. Bao nhiêu sai phạm, yếu kém như bị bóc trần và
con đường đi lên thì mờ mịt.
Đàn áp một số người chẳng giải quyết được việc gì, chỉ yên được một bề
mà mất nhiều bề.
Có nên chấp nhận: “Phải thay đổi” như Ôbama đã nêu cao. Có lẽ không
còn đường nào khác.
Việt
Nam,
một dân tộc từ khởi đầu đã ngày làm chủ ít hơn ngày làm nô lệ, cơm áo
thiếu hụt từ bao giờ … Rồi bao nhiêu năm chiến tranh, núi xương, sông
máu, khăn trắng dăng dăng từ Bắc chí
Nam
…
Phải đổi mới, đổi mới thực sự theo con đường cha ông đã vạch: Lấy đại
nghĩa thắng hung tàn, đem trí nhân thay cường bạo. Mong lắm thay.
Hải Phòng
24-12-2008
Luật sư TRẦN LÂM