Chiến dịch Hoàng Diệu
và sự thật về kho vàng Bảy Viễn
hay Âm mưu đánh tráo lịch sử của 2 Luật
gia
Lâm Lễ Trinh và Nguyễn Văn Chức
Trịnh Bá Lộc :
tôi xin được nhắc nhở những người đang và đã vu khống kẻ khác,
rằng:
ngụy tạo sử sách cũng là làm chứng dối, và là một giáo dân, xin
ông Francis Lâm Lễ Trinh nhớ lại lời Chúa đã dạy:
“18.
Đừng giết người, đừng ngoại tình, đừng trộm cấp, đừng làm chứng dối”.
Mathieu 19 (?)
|
Sau khi bị đẩy lui khỏi Đô Thành, Bảy Viễn rút quân về Rừng Sát, hy
vọng có thể cố thủ cứ địa hiểm trở cũ của Bình Xuyên trước khi về đầu
thú Pháp. Chỉ hai ngày sau khi Thủ Tướng Ngô Đình Diệm công bố Hiến
Ước Tạm thời và trở thành Tổng Thống VNCH, Đại Tá Dương Văn Minh hoàn
tất vẻ vang chiến dịch Hoàng Diệu. Từ sau ngày đoàn quân chiến thắng
trở về Thủ Đô, không hiểu vì sao, thỉnh thoảng trên báo chí và trên
các sách phổ biến sau khi Đại Tướng Dương Văn Minh qua đời, có nhiều
nghi vấn được tung ra về việc kho vàng và tiền mặt tịch thâu được của
Bảy Viễn. Ngày 29/6/2008 vừa qua, phóng viên của Đài Phát Thanh Hải
Ngoại tại Washington DC. có đặt câu hỏi này và được Ông Trịnh Bá Lộc,
nguyên Sĩ Quan Tùy Viên của Đại Tướng Dương Văn Minh giải thích và làm
sáng tỏ vấn đề như sau:
Câu hỏi:
- Có dư luận cho rằng trong thời kỳ dẹp loạn Bình Xuyên, ÐT Minh đã
tịch thu được rất nhiều vàng bạc và tiền mặt của Bình Xuyên, nhưng ÐT
đã không giao số chiến lợi phẩm này lại cho chính phủ Ngô Ðình Diệm,
mà lại tẩu tán làm của riêng. Thưa Ông, ông có biết gì về chuyện này
không ?
Trả lời:
- Dư luận này bộc phát lần đầu tiên là vào năm 1971, khi Sài Gòn bắt
đầu chuẩn bị cuộc tranh cử Tổng Thống. Khi Đại Tướng Dương Văn Minh
vừa mới có đủ chữ ký giới thiệu của số Dân biểu và Thượng Nghị sĩ,
theo luật đòi hỏi thời đó, thì trong mục chuyện phiếm, rất châm biếm,
nhưng vô trách nhiệm, của báo Hoà Bình do Cha Trần Du (?) chủ trương,
tác giả VIP KK viết về tin đồn này. Dân Biểu Dương Văn Ba tường thuật
lại cho Đại Tướng Dương Văn Minh và Bộ Tham Mưu chánh trị của ông
biết. Giáo Sư Võ Văn Hải liền đề nghị cho tôi liên lạc thử với Thiếu
Tá Đặng Văn Hoa, nguyên Chánh Văn Phòng của Trung Tướng Trần Văn Đôn
trong thờì gian 1950-1960, để mượn tất cả các "cùi" (souches) chi
phiếu trong chương mục Nha Tổng Giám Đốc Ngân khố, của văn phòng đặc
biệt Phủ Tổng Thống, thời ông Diệm, do Giáo sư Hải phụ trách. Tôi liền
nhớ ra các cùi chi phiếu này Thiếu Tá Đặng Văn Hoa đã giao lại tôi hồi
tháng 11 năm 1963, nên tôi đã tìm và thấy trong một souche có ghi trị
giá của nó, và bên cạnh có ghi rõ ràng như sau:" số tiền bán vàng tịch thâu của Bình Xuyên, Tổng Thống cho
Cô Nhi Viện Quốc Gia Thủ Đức".
Lập tức, luật sư Võ Văn Quan, đại diện Đại Tướng Dương Văn Minh, yêu
cầu Báo Hòa Bình đăng bài đính chánh, và bài này có kèm theo phóng ảnh
cùi chi phiếu nói trên.
Tôi cũng tự ý trao một bản cho ký giả Lê Hiền, báo Công Luận của
Thượng Nghị Sĩ Tôn Thất Đính. Ngày hôm sau, nhật báo Công Luận đăng
liền phía trên góc phải, và báo Hoà Bình cũng phải cải chánh, và đăng
thư của Luật sư Quan bên cạnh mục thường xuyên của VIP KK.
Vào năm 2003 hoăc 2004 gì đó, sau khi Đại Tướng Dương Văn Minh qua
đời, tập san "Con Ong" ở Houston, trong mục của VIP KK, lại đăng tải
một bài tương tợ như thế. Lần này, chính Luật sư Nguyễn Văn Chức tự
nhận mình là VIP KK.
Rồi Tiến Sĩ Lâm Lễ Trinh cũng bắt chước theo, bằng lời lẽ như sau:
"...Với tư cách Bộ Trưởng Nội Vụ, tác giả bài này
được chỉ thị đích thân điều tra mật về trường hợp tẩu tán kho vàng Bảy
Viễn chứa trong một thùng kẽm lớn, theo phúc trình của Đại Tá Nguyễn
Văn Y, Tỉnh Trưởng Chợ Lớn, Phụ Tá Hành Quân cho Ông Minh trong cuộc
tảo thanh Rừng Sát. Người viết có mời Tướng Minh đến để giải thích. Vì
lý do chính trị, hồ sơ tạm xếp. Bộ Tư Lệnh Hành Quân bị giải tán,
tướng Minh được cử làm Cố Vấn Quân Sự Phủ Tồng Thống, một chức vụ
tượng trưng"...(Về Nguồn, Trang 85).
Làm sao tôi phản bác lại bây giờ? Báo Hoà Bình và Công Luận năm 1971
cũng như làm sao tôi tìm lại được các cùi chi phiếu cũ? Rời khỏi Saì
Gòn không kịp chuẩn bị, gia đình tôi bốn người, chỉ có bốn giỏ nhỏ, vì
đi bằng trực thăng của Air America, đâu có ngày giờ nghỉ đến các cùi
chi phiếu không còn giá trị thực tiển nữa?
May thay, một tình cờ hiếm có, tôi đọc được Quyển “1945-1954 Việc Từng
Ngày - Hai Mươi Năm Qua”, của Ông Đoàn Thêm. Tác giả ghi lại rất trung
thực, một cách phi chánh trị. Nhờ chức vụ cao cấp mà Ông đảm nhiệm tại
Phủ Thủ Tướng và Phủ Tổng Thống thời Đệ Nhất Cộng Hòa, nên gần như
tất cả những gì xảy ra trong thời gian này, dù nhỏ hay lớn đều được
ông ghi lại một cách chính xác, và có kèm theo ngày tháng rõ ràng. Thí
dụ như nơi trang 198, Ông ghi:
-
25-6-1956:
- không biết ai đề nghị làm lễ Thánh Bổn mạng T.T. Ngô Đình Diệm.
Sách này xuất bản lần đầu tiên tại Sài Gòn vào giữa thập niên 60, do
Lãng Nhân đề tưạ, có đoạn viết: . .
."Soạn giả thừa biết rằng không thể nào kể hết các việc đáng chú
trọng, và còn tự hạn chế vì phải thận trọng, nên chỉ ghi lại nếu thấy
hội đủ những điều kiện sau:
- khi có ngày tháng đích xác;
- khi việc đã được nhiều người biết, đã xảy ra thật, hoặc ít nhất là
được cơ quan ngôn luận loan truyền: nếu chỉ là tin đồn, soạn giả cũng
ghi rõ"...
Và đây, điều quý giá mà tôi tình cờ đọc được nơi cuối trang 191 và đầu
trang 192:
. . . .
3.3.1956 - . . .
- Thiếu-Tướng Dương-văn-Minh họp báo nói về các chiến-dịch miền Tây
và sự hợp tác của Tướng Trần Văn Soái. Tướng Minh cho biết trong
chiến-dịch Hoàng-Diệu, đã tịch thâu 20 kí vàng và 16 triệu 1/2 bạc, số
tiền này sẽ dùng để xây cất một Cô-Nhi-Viện Quốc-Gia.
Tôi đọc tới đọc lui nhiều lần hai trang này. Tôi sợ rằng mình nằm mơ.
Tôi làm phóng ảnh gởi vài người bạn
hỏi ý kiến, sợ mình hiểu lầm chăng?
Như vừa trình với quí vị, Thiếu Tướng Dương Văn Minh đã công khai
hóa chiến lợi phẩm này lối năm tháng sau khi hoàn tất chiến dịch
Hoàng Diệu. Trước đó, vì tính cách giá trị to lớn, Ông phải tường
trình lên các cấp chỉ huy theo hệ thống quân giai, với nhiều đề
nghị khác nhau lên đến Tổng Thống VNCH đễ nhận quyết định tối hâu.
Và chiến lợi phẩm bằng quí kim và tiền mặt đã phải được ghi rõ
ràng trong báo cáo, nên không sợ bị thất thoát hoặc hư hại.
Vào thời điểm nói trên, muốn tổ chức cuộc họp báo, các cấp chỉ huy
trong quân đội, dù là Tư Lệnh Chiến dịch, đều phải được sự chấp
thuận trước của Nha Chiến Tranh Tâm Lý Bộ Quốc phòng, và với giá
trị to lớn của vụ vàng và tiền mặt tịch thu trong chiến dịch Hoàng
Diệu, dùng để xây
Cô Nhi Viện Quốc Gia, phải do quyết định của Tổng Thống VNCH.
Hồi tháng 9 năm vừa qua, tôi được đọc tác phẩm "Can Trường Trong Chiến
Bại của Đô Đốc Hồ Văn Kỳ Thoại", cũng có một đoạn nói đến "Vụ Vàng
Tiền Bình Xuyên" nơi trang 28, 29, 30, 31 nhưng dè dặt hơn.
Tôi viết thư và gởi cho tác giả xem những điều tôi nghiên cứu để phát
biểu về vấn đề vàng Bình Xuyên. Tôi nghĩ rằng giữa hai quân nhân, giữa
tình chiến hữu và nhứt là Ông đã từng là Sĩ Quan Tùy Viên của Tổng
Thống Ngô Đình Diệm, tôi Tùy Viên của Đại Tướng Dương Văn Minh, hai
lần giữ chức vụ cao nhứt của đất nước, vị Đô Đốc này và tôi dễ thông
cảm hơn là đối với các chính trị gia chuyên nghiệp, có nhiều định
kiến.
Và đúng như tôi đã nghĩ, dù Đô Đốc Hồ Văn Kỳ Thoại và tôi chưa hề quen
biết, khi nhận điện thư của tôi là lúc Ông đang có mặt tại California
vì việc hệ trọng, Ông vẫn tìm cách trả lời tôi ngày 10/6/2008:
“Anh Lộc thân,
Thành thật cám ơn anh Lộc đã làm việc hết sức chu đáo và vô cùng cảm
động về sự chú ý đến Danh Dự của Quân đội, để cho tôi xem trước câu
trả lời. Lý luận rất vững chắc. Sẽ có dịp hàn huyên thêm với anh”.
Thoại.
Vấn đề nơi đây là cách xử dụng chiến lợi phẩm vàng và tiền mặt, đã
được phồ biến rộng rãi từ lâu, đáng lẽ VIP KK, tức Luật Sư Nguyễn Văn
Chức, một chánh trị gia, và nhứt là Tiến Sĩ Lâm Lễ Trinh, Chủ Nhiệm
kiêm Chủ Bút Tạp Chí Song Ngữ Anh-Pháp Human Rights-Droits de l'Homme
từ 1996, Cố Vấn Mạng Lưới Nhân Quyền, phải biết từ lâu. Đáng lẽ họ
phải làm việc có khoa học hơn, đàng này, lại làm một việc thiếu thận
trọng, không công bằng và cẩu thả, thật không đúng tư cách của một
Luật Sư, một Tiến sĩ Luật Khoa, Tiến Sĩ Giáo Dục.
Hơn nữa, nếu ông VIP KK Nguyễn Văn Chức bây giờ cũng chính là VIP KK
của báo Hòa Bình ngày xưa, thì chắc chắn ông phải nhớ rằng chính tờ
báo của ông đã phải đăng bài đính chánh, kèm theo vật chứng là phóng
ảnh của các cùi chi phiếu. Thế mà ông vẫn diễn lại cái tuồng đặt điều
vu khống, mà một lần, chính mình đã bị đímh chánh, thì không biết là
vì lý do gì?
Tôi cũng xin được nói đôi điều về Ông Lâm Lễ Trinh:
- Ngày 13/4/1956, Ba Cụt bị bắt và trong phiên tòa xử án Ba Cụt, thì
Thẩm phán Lâm Lễ Trinh được chỉ định diện Công Tố viên,
- Ngày 13/7/1956, Tướng Lê Quang Vinh bị hành quyết,
- Ngày 5/11/1956, L.S. Nguyễn Hữu Châu từ chức Bộ Trưởng Nội Vụ, Ông
Lâm Lễ Trinh thay thế.
Như vậy, trong thời gian đó, ông Trinh đã là một nhân vật tên tuổi,
đại diện pháp luật, chả lẽ ông không biết ít nhiều gì về cuộc họp báo
ngày 3/3/1956?
Thôi, cứ cho rằng ông không còn nhớ chuyện xưa nữa đi, nhưng sao ông
lại viết rằng khi được chỉ định đích thân điều tra vụ "tẩu tán kho vàng Bình Xuyên,
Ông đã
mời Tướng Minh đến để giải
thích...".
Đặt chuyện như vậy thì rõ ràng Ông quá coi thường sự hiểu biết của độc
giả giới quân nhân. Một vụ hoàn toàn thuộc thẩm quyền của Quân Đội, có
liên quan đến chiến lợi phẩm và một sĩ quan cấp tướng, không lẽ Tổng
Thống Ngô Đình Diệm, và nhất là ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu, lại không
biết? Và, nếu cần điều tra một việc như thế, thì Ông Diệm chỉ cần chỉ
thị cho người thật sự được Tổng Thống tín nhiệm, là Ông Bộ Trưởng tại
Phủ Tổng Thống kiêm Bộ Trưởng Phụ Tá Quốc Phòng Trần Trung Dung hoặc
Ông Nguyễn Đình Thuần, mới hợp luật và hợp quân pháp. Bộ Quốc Phòng
VNCH có hai Nha trực thuộc, là Nha Quân Pháp và Nha An Ninh Quân Đội,
hai Nha này có đầy đủ thẩm quyền và phương tiện về nhân sự để điều tra
một việc hệ trọng như vậy.
Tới đây tôi xin được có một lời nói thẳng với Ông Trinh rằng: dù Ông
là Bộ Trưởng Nội Vụ mà ông muốn mời Tướng Minh đến để giải thích việc
gì, ít nhất Ông Trinh phải xin phép Bộ Quốc Phòng, Tổng Thống Ngô Đình
Diệm đâu cần phải làm lòng vòng như thế.
Rồi Ông Lâm Lễ Trinh còn viết thêm: “Vì lý do chánh trị, hồ sơ tạm
xếp. Bộ Tư Lệnh Hành Quân giải tán, tướng Minh được cử làm Cố Vấn
Quân sự tại Phủ Tổng Thống, một chức vụ tượng trưng…”
Ông Lâm Lễ
Trinh quên rằng Ông bị mất chức Bộ Trưởng Nội Vụ ngày
18/10/1960,
trong khi Bộ Tư Lệnh Hành Quân bị giải tán ngày
8/12/1962
để lấy quân số thành lập Bộ Tư Lệnh Lục Quân và Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn
IV.
Sau khi bị cách chức, ngày 8/4/64 Đại Sứ Lâm Lễ Trinh trở về Sài Gòn
và tác phẩm của Ông Đoàn Thêm xuất bản lần đầu, năm 1965, tức là sau
khi ông Trinh về nước, ông đã vô tình không hay biết. Tác phẩm này lại
được tái bản tại Hoa kỳ nhiều năm trước khi Tiến Sĩ Trinh xuất bản
Quyển Về Nguồn. Một Tiến Sĩ Luật khoa, đang viết lại một phần lịch sử
của đất nước như ông Trinh, một lần nữa cũng không biết sự hiện hữu
của một tài liệu có giá trị lịch sử như vầy?
Tôi đã mạng phép gởi phóng ảnh hai trang sách này đến Ông Hồng Phúc.
Sách của Đoàn Thêm hiện lưu trữ tại thư viện thành phố Fort Smith,
Arkansas (mả số 20075233).
Để kết thúc câu trả lời, tôi xin được nhắc nhở những người đang và đã
vu khống kẻ khác, rằng: ngụy tạo sử sách cũng là làm chứng dối, và là
một giáo dân, xin ông Francis Lâm Lễ Trinh nhớ lại lời Chúa đã dạy:
“18.
Đừng giết người, đừng ngoại tình, đừng trộm cấp, đừng làm chứng dối”.
Mathieu 19 (?).