Tuệ giác và sự phục hồi sau
tai biến mạch máu não*
(My
stroke of insight)
CHƯƠNG 11
CHUẨN BỊ CUỘC GIẢI PHẪU
Năm ngày sau, tôi đã được về nhà để dưỡng sức hai tuần, rồi trở lại
bệnh viện để mổ sọ lấy khối máu đông và mạch máu hư ra. Bây giờ tôi
phải tập tành và học hỏi mọi thứ lại từ đầu như đứa trẻ thơ. Về
phương diện thể chất: tập ăn nói, đi đứng. Về phương diện trí tuệ:
tập đọc, viết, suy luận. Tôi phải cố gắng vượt qua mọi khó khăn. Vì
nếu không cố gắng thử làm; sai, thử lại cho đến khi thành công thì
sẽ không thể hồi phục được. Cho nên nhiều bệnh nhân sống sót tai
biến não đã nằm yên trên giường chờ chết, bởi không ai phụ giúp để
biết phục hồi từ đâu.
Tôi cảm thấy được ân sủng của Thượng đế khi có mẹ đến ở săn sóc. Bà
lúc nào cũng khiêm tốn nói với mọi người là bà không biết làm gì cho
tôi. Bà chỉ theo dõi ủng hộ tinh thần, khuyến khích tôi trong mọi
việc tôi cố gắng tập làm, với tình thương vô bờ của người mẹ như
ngày xưa tôi mới chập chửng biết đi. Mọi thứ tôi phải bắt đầu từng
bước. Như muốn ngồi dậy từ trên giường nằm thì tôi phải tập nhấc nửa
thân mình lên mấy trăm lần trong một vài ngày cho hai bắp thịt hông
khỏe mạnh rồi mới ngồi lên được. Những lúc đó mẹ tôi khen ngợi
khuyến khích không tiếc lời và tôi như đứa trẻ thơ, rất phấn khỏi
khi được khen. Điều quan trọng là tôi biết cố gắng. Tôi luôn luôn tự
kỷ ám thị bộ óc mình bằng cách nói với nó: “Nè, tôi cảm ơn và đánh
giá cao việc nối kết các mạch thần kinh này và muốn những cố gắng
khác cũng được như vậy”. Có những thực tập tôi phải lặp đi lặp lại
cả ngàn lần mới được như ý. Nhưng nếu tôi không cố gắng, không có gì
tốt đẹp sẽ xảy ra. Mẹ tôi tập tôi đi bằng cách vịn cho tôi từ giường
ngủ tới phòng tắm, cách chừng 10 thước. (Lúc bấy giờ chưa có walker
- kiểu xe tập đi của trẻ con). Mà tôi phải đi tới đi lui mấy ngày
mới chập chửng đi được một mình. Mệt quá thì tôi lăn ra giường mà
ngủ! Rồi từ giường ngủ tập đi tới phòng khách. Công việc thực tập
nào cũng mất rất nhiều năng lượng và tôi mệt mỏi vô cùng. Nhưng ngủ
một giấc độ 2, 3 tiếng thì khỏe lại; và tôi tiếp tục nữa. Cứ vậy mà
tôi bận rộn tập suốt ngày. Rồi tháng này qua năm khác không chút xao
lảng. Mục tiêu đã đề ra, nhất định phải đạt được. Nếu tôi không cố
gắng, ai có thể phục hồi giùm tôi?
Một trong nhũng lý do cho sự thành công của tôi, là mẹ tôi lúc nào
cũng kiên nhẫn và dịu dàng. Không bao giờ bà tỏ ra mệt mỏi hoặc cáu
kỉnh vì sự lặp đi lặp lại chẳng nên thân của tôi. Khi tôi vụng về
nhiều lần trong thực tập, bà luôn miệng khuyến khích: “Đáng lý còn
tệ hơn nữa; con như vậy là giỏi rồi!”. Và bà khen lấy khen để những
khi tôi thành công. Thái độ từ ái của mẹ làm tôi vô cùng cảm động và
phấn khởi. Tôi đạt kết quả khả quan trên đường phục hồi, phần lớn
nhờ sự kiên nhẫn của mẹ. Bà lúc nào cũng cho thấy tôi giỏi vì hôm
nay đã làm được việc mà hôm qua chưa. Bà biết lựa những việc dễ, cần
ít năng lực cho tôi thực tập trước, rồi sau đó tới việc khó hơn, như
ông thầy biết phuơng pháp sư phạm. Mà thật vậy, mẹ tôi là một cô
giáo dạy toán! Và hai mẹ con luôn luôn ăn mừng những thành tựu tôi
đạt được.
Có nhiều người sống sót sau tai biến não than thở là họ không có khả
năng phục hồi và bỏ cuộc. Tôi nghĩ một là vì họ không kiên nhẫn và
không có người giúp họ một cách kiên nhẫn. Hai là họ không có mục
tiêu rõ rệt, không biết phải chọn làm cái nào trước, cái nào sau.
Nên khi “học” làm một việc mà thất bại, họ nghĩ tại họ không có khả
năng để phục hồi.
Trong tuần lễ đầu tôi đã có thể đi lại từ phòng ngủ sang phòng tắm
và ra tới phòng khách tương đối dễ dàng. Rồi mẹ hướng dẫn tôi đi
vòng khắp nhà. Sang phòng vẽ với nhiều tranh ảnh, mẹ bảo đó là những
tác phẩm của tôi. Sang phòng nhạc, tôi thấy mấy loại đàn, từ piano
tới guitar và mấy thứ khác nữa. Mẹ nói thứ nào tôi chơi cũng giỏi.
Những phát hiện này làm tôi vô cùng thích thú. Rồi mẹ còn bảo tôi là
nhà khoa học não bộ nổi tiếng, muốn đem kiến thức của mình phục vụ
con người. Nghe kể về cuộc đời tôi sao nhiều màu sắc và dễ thương
quá, tôi càng quyết tâm nỗ lực phục hồi nhanh chóng để sống lại cuộc
đời đầy ý vị của chính tôi.
Mỗi ngày tôi nhận được rất nhiều thư và thiệp gởi từ khắp nơi trong
nước. Tuy tôi chưa đọc được, nhưng mẹ tôi đọc giùm. Hầu hết họ chúc
tôi mau lành bệnh để trở lại làm việc. Có người viết: "Tiến sĩ
Jill . Tuy cô không biết tôi là ai, nhưng tôi biết khi cô diễn
thuyết ở thành phố
Phoenix. Xin hãy mau hết bệnh để trở lại với chúng tôi. Chúng tôi
yêu quý cô. Công việc của cô rất cần và quan trọng đối với chúng tôi
lắm!”.
Tôi treo các thiệp chúc lành này lên tường khắp nhà. Tôi nhìn đâu
cũng cũng thấy tình yêu thương của mọi người tỏa sáng quanh tôi.
Điều này cũng là động lực giúp tôi phải nhanh chóng phục hồi.
Rồi tôi học về màu sắc, phân biệt hình ảnh trong không gian ba
chiều, trả lời câu hỏi có tính cách suy luận, diễn dịch hoặc loại
suy. Mục đích của những thực tập này là để kích động lại sự nối kết
các mạch thần kinh bị tê liệt. Tôi biết tất cả kiến thức của tôi nằm
trong não thùy trái, nhưng tôi chưa mở được những ngăn tủ chứa đựng
các kiến thức này. Tôi chưa biết được các mạch thần kinh nào đã tê
liệt và hư hại tới đâu.
Rồi tôi học đọc. Đây là một công việc hết sức khó khăn. Làm sao mà
những nét vẽ ngoằn ngoèo (chữ) li ti lại có thể đọc ra thành tiếng
được? Trước hết, nhận diện và phát âm các mẫu tự. Xong rồi ráp vần.
Những âm kép, âm đầu và âm cuối. Thật là rắc rối; thật là kỳ lạ.
Chữ lại có thể phát ra thanh! Đôi khi có những chữ khó phát âm quá,
vì đã tập mãi mà không xong, tôi cãi lại mẹ: “Không phải đâu mẹ; chữ
này không thể phát ra âm thanh được!”. Mẹ tôi chỉ mỉm cười, trìu mến
lặp lại mấy lần đến khi tôi nhìn miệng mẹ và nghe cách phát âm thật
rõ, rồi lặp lại đúng hệt. Mẹ tôi reo lên và khen tôi “giỏi quá”!
Tiếp theo phần phát âm, tôi học về nghĩa lý của chữ. Làm sao nhớ hết
mỗi chữ có một nghĩa khác nhau? Và nhiều chữ có cùng một âm mà nghĩa
lại khác? Rồi những chữ chỉ vật cụ thể còn dễ nhớ; những chữ chỉ các
ý niệm trừu tượng thật là nhức đầu. Trung tâm ngôn ngữ của não bộ
trái đã đóng kín, nên kho “ngữ vựng” của tôi không mở ra được. Thật
là thiên nan vạn nan. Tôi rất mệt mỏi và mất nhiều năng lực cho việc
thực tập này. Tôi mất vài tháng để thực tập đọc và hiểu khá thông
suốt, vì những mạch thần kinh ở phần này được nối kết lại và sau
cùng “kho” ngữ vựng được mở ra. Tôi như người đã tìm được “chìa
khóa” mở kho, tôi đã có thể đọc tất cả các sách báo một cách tự
nhiên.
Mẹ lại dẫn tôi ra đường học “đi bộ”. Thế nào là đi trên lề đường,
tránh dẫm lên sân cỏ. Thế nào là mặt đường cao thấp, phải bước cẩn
thận. Thế nào là đi trên tuyết, dễ trơn trợt, phải cẩn thận hơn. Thế
nào là dấu hiệu đèn xanh đỏ khi băng qua đường. Xem ra tôi học lần
này nhanh. Chứng tỏ các mạch thần kinh ở đây không bị thiệt hại lắm.
Rồi mẹ dẫn đi chợ học mua sắm. Thật là khổ sở và mệt mỏi khi phải
tiếp xúc với người lạ. Ánh sáng và âm thanh trong chợ làm tôi khó
chịu. Con người lại đối xử với nhau không phải lúc nào cũng dễ
thương. Phần lớn họ phân biệt trong đối xử. Họ nhìn cung cách ngơ
ngác của tôi thì biết là tôi bất thường. Có người tỏ ra hiểu biết,
nhưng cũng có người chen lấn không nhường nhịn. Họ không biết tôi
bệnh và đang học hỏi. Họ nghĩ là tôi ra đường làm cản trở sinh hoạt
của họ.
Tới phần học trả tiền, tôi lại gặp khó khăn không ít. Tôi nhìn tiền
của nước mình mà như một người ngoại quốc, không biết giá trị chúng
như thế nào. Lại không biết cộng trừ ra sao. Cuối cùng, với các bài
tập “đếm số” xuôi và ngược, tôi nhận ra mạng thần kinh về “toán học”
đã bị thiệt hại nặng. Phải mất mấy năm, bộ phận này mới phục hồi.
Xem tiếp.....
|