Tuệ giác và sự phục hồi sau
tai biến mạch máu não*
(My
stroke of insight)
CHƯƠNG 5
KHÓ KHĂN KHI TỰ MINH GỌI CẤP CỨU
Tôi không biết chính xác là tôi bị vỡ mạch máu loại nào, nhưng chỉ
biết là mạch máu đang vỡ từ bán cầu não trái và máu đang đổ ra từng
khối lượng lớn. Khi máu tràn ngập qua vùng suy nghĩ những vấn đề
phức tạp ở vỏ não trái, tôi bắt đầu mất khả năng nhận thức về các sự
kiện này. Tôi chỉ còn có thể nhớ được một điều là lúc bấy giờ phải
làm sao đến bệnh viện càng sớm càng tốt.
Nhưng gọi cấp cứu để được đưa đến bệnh viện là cả một vấn đề. Bởi vì
tôi không còn khả năng tập trung ý thức vào công việc nào được nữa.
Cái ý nghĩ “phải gọi bệnh viện cấp cứu” cứ nhảy ra nhảy vô, lúc biến
lúc hiện trong đầu tôi, khiến tôi không biết đó có phải là “mệnh
lệnh” nên làm hay không. Hai bán cầu não làm việc chung nhau bấy lâu
nay như một dàn nhạc hợp tấu rất hài hòa, khiến tôi có thể sinh hoạt
bình thường trong thế giới này. Nhưng bây giờ, do vì sự khác biệt
phần hành giữa hai bán cầu, tôi cảm thấy khả năng ngôn ngữ và tính
toán của bán cầu trái không còn nữa. Tôi không còn biết số nào là số
điện thoại để gọi và gọi thì sẽ nói gì. Thay vào đó, tôi lại có cảm
giác “an lành” len lỏi khắp người tôi, phát sinh từ bán cầu phải.
Không còn cái biết “theo đường thẳng” (đã qua, bây giờ, sắp tới) và
sự chỉ dẫn của bán cầu não trái, tôi như phải vật lộn để tìm hiểu
thế giới bên ngoài. Tôi không còn phân biệt điều gì là quá khứ, hiện
tại hay vị lai, mà chỉ thấy tất cả là những sự kiện riêng lẻ, biệt
lập trong hiện tại, chẳng dính dáng gì đến nhau. Tôi cố gắng trong
tuyệt vọng để lập lại sự hiểu biết thường ngày, để nối kết những sự
kiện rời rạc thành một chuỗi tiến trình có ý nghĩa. Trong đầu lúc
này tôi chỉ còn lặp đi lặp lại ý nghĩ: “Tôi đang cố gắng làm gì đây?
Gọi cấp cứu! Tôi đang thảo
một phương án gọi cấp cứu! Tôi đang làm gì đây? Tôi phải soạn cho
được một kế hoạch gọi cấp cứu. Được rồi. Tôi phải gọi cấp cứu”.
Trước buổi sáng bị xuất huyết não này, bộ óc tôi biết phân loại, sắp
xếp các dữ kiện đưa vào từ bên ngoài như sau: Tưởng tượng như tôi
đang ngồi giữa bộ óc với những tủ đựng “hồ sơ” xếp thành hàng dài.
Khi tôi muốn tìm một ý nghĩ, ý tưởng, hay một điều gì trong quá khứ,
tôi sẽ nhìn qua các tủ “hồ sơ” xem nó nằm ngăn nào. Khi đã tìm đúng
tủ rồi, thì tôi biết tất cả “dữ kiện“ đều nằm trong đó và mở ra sử
dụng. Nếu nhìn lần đầu mà không thấy ngăn tủ muốn tìm, tôi sẽ lặp
lại lần nữa cho đến khi có mới thôi.
Nhưng buổi sáng này thì khác. Các ngăn đựng “hồ sơ” như bị đóng chặt
và bị đẩy xa ra khỏi sự kiểm soát của tầm tay tôi. Tôi biết tất cả
kiến thức của tôi nằm trong đó, nhưng không phân biệt được chúng
đang ở ngăn nào. Tôi không biết làm sao nối kết lại với khả năng
ngôn ngữ, kiến thức về đời sống, về những năm dài học hỏi. Tự nhiên
tôi hơi buồn vì không biết mình có thể trở lại bình thường được
không.
Không còn khả năng ngôn ngữ và sự phân định thời gian, tôi như bị
tách rời khỏi cuộc sống và mọi sinh hoạt bình thường. Không còn ký
ức, không còn khả năng phân tích và phê phán của não thùy trái, tôi
như người mà đầu óc bị che phủ bởi một màn đen lớn, không biết mình
là ai và có mặt trong đời này để làm gì! Trong khi đó, nhịp máu đập
ở đầu vẫn tiếp tục như búa bổ. Và bây giờ, khi không còn liên hệ
được với mọi vật quanh mình nữa, tôi có cảm tưởng thân xác tôi đã
tan chảy ra như chất loảng và hòa vào vũ trụ mênh mông.
Khi sự xuất huyết càng lúc càng trầm trọng thì sinh hoạt của não
thùy trái cũng ngừng bặt. Tôi không còn nhận thức gì được về các chi
tiết và sự phân loại dữ kiện bên ngoài. Bán cầu não phải giờ không
còn bị bán cầu não trái chi phối nữa, nên đã tự do hoạt động. Như
được giải thoát khỏi những lo âu, toan tính, phân tích, phê phán
hằng ngày, bán cầu não phải đã đưa nhận thức tôi đến một vùng trời
kỳ diệu của làn sóng ngắn “theta", và tôi cảm thấy an lạc vô cùng.
Tôi không phải là Phật tử và cũng không biết gì về Phật pháp, nhưng
tôi có cảm tưởng là tôi đã đạt tới cảnh giới mà người Phật giáo gọi
là Niết Bàn, nơi mà tâm ý không còn bận rộn và mơ ước một điều gì
nữa. Nơi đây, cảm giác của tôi là không còn toan tính, tranh đua,
hơn thiệt; mà chỉ thấy thật thanh tịnh, bình an, đủ đầy phước báu và
hòa làm một với vạn vật. Và hiển nhiên, một phần của con người tôi
đang thích thú với cảm giác này. Nhưng còn phần khác trong tâm thức
vẫn thúc giục tôi phải kêu gọi cấp cứu vì cảm giác đau nhức ở đầu
vẫn còn dữ dội. Nhờ sự thôi thúc không ngừng này mà cuối cùng tôi đã
được giải cứu.
Tại sao tôi không nhấc điện thoại lên và gọi số cấp cứu 9-1-1 ? Vì
phần não trái liên hệ tới những con số đã bị máu tràn ngập. Các tế
bào ở đây đã bị ngập máu nên ý niệm về con số đã không còn hiện hữu.
Tại sao tôi không khập khểnh bước ra đường, ngoắc một người lạ và
nhờ họ gọi cấp cứu ? Ý tưởng này không thể có được vì não thùy trái
đã bị tê liệt. Trong tình trạng bất lực này, tôi chỉ còn một ý tưởng
mơ hồ là phải làm sao để gọi cấp cứu! Những gì tôi có thể làm bấy
giờ là ngồi đó và đợi, ngồi kiên nhẫn với cái điện thoại bên cạnh và
kiên nhẵn trong im lặng. Tôi ngồi đó một mình cô đơn trong ngôi nhà
rộng với những ý tưởng lạ lùng xâm chiếm tôi. Chúng thoắt hiện thoắt
biến như trêu chọc. Tôi ngồi đó đợi chờ một giây phút tâm trí trở
lại rõ ràng hơn, để tôi có thể nối kết hai ý nghĩ thành ý tưởng cụ
thể để có thể thực hiện kế hoạch cấp cứu. Tôi vẫn tiếp tục im lặng
và tự hỏi “Tôi đang làm gì? Gọi cấp cứu. Gọi cấp cứu. Tôi đang cố
gắng gọi cấp cứu đây!
Trong hy vọng đợi chờ phút “tâm trí rõ ràng” sẽ đến, tôi để cái điện
thoại trên bàn viết trước mặt và chăm chăm ngó vào các con số. Ráng
nhớ lại xem phải gọi những số nào. Tôi cảm thấy não trái tôi trống
không và trên đầu rất đau khi tôi chăm chú muốn tìm cách nhớ lại.
Mạch máu bên đầu giựt liên hồi... “Chúa ơi! Con đau đầu quá!”. Thình
lình, một số điện thoại loáng hiện lên.
Đó là số của Mẹ tôi. Tôi mừng run vì đã có thể nhớ được số của bà.
Thật là tuyệt diệu vì trí tôi đã có thể nhớ được số điện thoại, mà
còn biết là của ai nữa. Nhưng cũng thật là vô dụng trong tình trạng
khẩn cấp này. Nhà mẹ tôi cách đây mấy tiểu bang và xa hơn ngàn dặm;
gọi bà vào lúc này và nói rằng tôi bị xuất huyết não, thì chắc bà
phải ngã ra bất tinh. “Tôi phải tìm ra một kế hoạch nào khác!”. Rồi
tôi nhớ đến văn phòng tôi ở trường Harvard. Phải rồi, tôi đã làm
việc ở phòng Nghiên Cứu Não Bộ của đại học Harvard từ nhiều năm.
Những khi đi khắp các tiểu bang diễn thuyết và kêu gọi mọi người hãy
đóng góp bộ óc người chết cho ngân hàng não ở đây để dùng vào việc
nghiên cứu, thì tôi bảo họ cứ gọi số miễn phí 1-800-... của trường.
Nhưng buổi sáng này tôi không thể nhớ được gì rõ ràng cả! Tôi chỉ mơ
hồ biết tôi là ai và đang muốn làm gì.
Một màn sương phủ kín trí óc tôi. Tôi cố gắng nhớ số điện thoại văn
phòng. “Tôi phải gọi bạn ở văn phòng. Nhưng... số mấy?”. Nơi làm
việc, muốn liên lạc với nhau không bao giờ phải gọi nguyên số. Chỉ
càn bấm 4 con số chót. Thành ra trong bộ nhớ của óc tôi không bao
giờ có nguyên số điện thoại của bất kỳ đồng nghiệp nào. Bỗng tôi
nhận ra các danh thiếp để trên bàn. Ờ, đây là danh thiếp của trường
Harvard, vì nó có dấu hiệu đặc biệt. Cầm lên, tôi biết là danh thiếp
của người bạn mà văn phòng sát bên tôi. Nhưng tôi không đọc được số
điện thoại. Các con số bây giờ, dưới mắt tôi, chỉ là những vệt đen
vô nghĩa. Tên của người bạn, giáo sư tiến sĩ Stephen Vincent, cũng
vậy. Tôi không còn khả năng nhận diện chữ nghĩa nữa. Cuối cùng, sau
gần một tiếng đồng hồ cố gắng trong mệt mỏi và đau nhức, với những
chớp lóe sáng ngắn ngủi trong đầu, tôi đã bấm được mấy số trên điện
thoại mà có hình dạng giống như số trên danh thiếp. Cầm ống nghe lên
tai, tiếng nói quen thuộc của Vincent - đồng nghiệp ngồi sát văn
phòng tôi - sao nghe như tiếng của một con dã nhân, tôi không hiểu
gì cả. Và tôi cũng lên tiếng, nhưng không ra tiếng. Tôi cố dùng hết
hơi sức từ trong buồng phôn hét lớn: “Tôi là Jill tôi cần giúp đỡ”,
về sau, Vincent kể lại là anh ta cũng chẳng nghe tôi nói được gì,
chỉ nghe tiếng “gầm gừ” của dã thú; nhưng Vincent nhận ra giọng của
tôi và thấy tôi trể hơn nửa giờ rồi, biết là tôi có chuyện nên đã
vội mang xe đến đón. Thì ra tôi đã không còn khả năng ngôn ngữ đọc,
viết, nói... gì nữa, sau khi các tế bào não trái bị tràn ngập trong
vũng máu.
Nhờ vào não bộ phải, tuy tôi không hiểu Vincent nói gì, nhưng nghe
ra “cách nói” nhẹ nhàng và quan tâm của anh, tôi yên trí anh hiểu
tôi nói gì và sẽ đến giúp. Cho nên lúc ấy tôi thấy an tâm. Tôi đã
làm hết sức mình một công tác thật “khó khăn” và tôi đã thành công.
Xem tiếp...
|