Hạnh phúc
là gì?
Hạnh phúc là
gì? Tìm đâu ra hạnh phúc? ... đó là những câu hỏi rất lớn và cố nhiên
là khó giải đáp. Song cũng là mục đích sống của cả nhân loại trên hành
tinh này. Sở dĩ người ta phải miệt mài trong phòng thí nghiệm, lê lết
trong nhà trường, đổ mồ hôi trong nhà máy, dưới đáy đại dương, trên
chót đỉnh non cao, hay phơi lưng dưới đồng bằng, toát mồ hôi lạnh dưới
lòng đất sâu, vật lộn với sóng to gió lớn giữa biển trời mênh mông, cô
đơn trong rừng sâu cô tịch, hay suy tư, cầu nguyện trong những ngôi
đền thâm u, tráng lệ, ..., ấy là chưa kể đến những tranh đoạt hơn thua
giữa con người với con người, là mầm mống của chiến tranh - huỷ diệt
mà lịch sử đã ghi bằng những núi xương sông máu, mà đến giờ phút này
vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy bình yên ló dạng ở chân mây. Tất cả cũng chỉ vì hai chữ HẠNH PHÚC này mà ra.
Vậy, hạnh
phúc là gì, và tìm đâu ra hạnh phúc? Chúng ta hãy lắng nghe bạn Nguyễn
Trung Kiên (chưa là Phật tử) chia sẻ kinh nghiệm trên đường tìm Học
Hạnh Phúc của bạn như duới đây. Cố nhiên, đây chỉ là kinh nghiệm cá
biệt của Nguyễn Trung Kiên. Vì trong quá trình tìm học, mỗi hành giả
có một kinh nghiệm khác nhau, không kinh nghiệm nào giống kinh nghiệm
nào, nhưng mục đích thì không khác. Và vì thế ta cần chia sẻ cho nhau
để cùng học.
Thưa các
bạn, nhận được chia sẻ này của bạn Nguyễn Trung Kiên chúng tôi rất
hứng khởi, nhưng không biết cho vào tiết mục nào của trang Phật Học :
Tin tức, Giáo lý, ... đều không ổn. Nhưng bài chia sẻ thì thật là tròn
trong mọi phương diện, và là một trong những kinh nghiệm thiết thực
của hành giả. Thế nên, chúng tôi đành lấy quyết định - hơi phiêu lưu -
cho ra tiết mục PHÁP ĐÀM này.
Các bạn thân
mến, tiết mục PHÁP ĐÀM này là của các bạn, nó nảy lộc, đâm chồi, rồi
đơm hoa, kết trái, hay sớm lụn tàn là do nơi thái độ hưởng ứng của các
bạn. Các bạn hãy tự nhiên đặt câu hỏi, góp ý, đàm luận, đề nghị chủ
đề, v.v... bất cứ loại hình nào các bạn muốn, nhưng không ra ngoài
khuôn khổ đàm luận, chia sẻ kinh nghiệm tu tập của một hành giả, mà
không là một học giả. Cũng như những sáng kiến thiết thực trong việc
xây dựng Tăng thân, tổ chức giáo đoàn Phật tử, v.v...
Mọi liên lạc
xin gửi về địa chỉ :
phusaonline@gmail.com
Cảm ơn các
bạn !
BBT Phù Sa.
------------------------------------------
Nguyễn Trung Kiên
Sinh năm 1984
Đang làm việc tại công ty DialRec, vị trí R&D Officer
Tham gia khóa tu tại Tu viện Bát Nhã từ ngày
18/8/2008 đến
12/9/2008
Tôi nghe một người bạn ở nước ngoài vừa mới đi
Làng Mai, chia sẻ cho tôi về hạnh phúc. Đó là thứ mà tôi
đang tìm kiếm. Và tôi đến Bát Nhã. Ở đây hằng ngày tôi
được dậy sớm, ngồi thiền, được thiền hành với các sư chú,
sư thầy, được ăn trong chánh niệm, được nghe Pháp thoại,
được chia sẻ Pháp đàm, được hiểu biết thêm về cuộc sống và
được hạnh phúc…
Sau khi đi về tôi bị mang tiếng là thằng chạy
trốn, là thằng hèn nhát, không dám đối đầu với thực tại,
hay là thằng hoang tưởng đi kiếm hạnh phúc đâu đâu. Lúc đó
tôi im lặng. Tôi biết tôi chưa đủ sức để làm cho mọi người
hiểu tôi đã làm gì và tôi học được gì. Tôi sẽ đi lần nữa
để đủ vững mạnh và tận hưởng cuộc sống này.
Khi tôi chuẩn bị đi tiếp thì ba má, anh chị tôi
ngăn cản, không muốn cho tôi đi nữa, tôi thấy rằng tôi cần
phải làm một cái gì đó để mọi người hiểu tôi hơn. Thế nên
tôi viết bài này để những người thương yêu tôi thông cảm
và không đau buồn khi tôi đi…
Thiền đường Cánh đại bàng - tu viện Bát Nhã - Bảo Lộc (Lâm
Đồng)
Tôi đi học hạnh phúc
Cảm xúc dâng tràn khi vừa đọc xong một blog của
một người bạn nói về tôi!!!!
Tôi vừa mới đi xa về, ai hỏi tôi đi đâu, tôi nói
là “đi học hạnh phúc…”
Vâng, đúng!!! Tôi đi học hạnh phúc!!!
Hạnh phúc là gì nhỉ?
Ngay từ khi còn là một đứa con nít, tôi đã tự hỏi
mình “sống để làm gì?”. Theo thời gian câu trả lời là
“sống để được ăn ngon”, “sống để đi du lịch”, “sống để cho
người khác nể phục”, “thương ba má quá!!! Sống để cho ba
má vui”, “sống để có nhiều tiền, mua những cái mình thích”
và cuối cùng là “sống để hạnh phúc”. Ngay lúc đó tôi nghĩ
hạnh phúc là phải thành đạt trong học tập, việc làm, là có
nhiều tiền, là nhiều người nể phục, là có bạn gái thiệt
đẹp...
Rồi tôi chạy theo đi tìm những thứ ấy. Có những
lúc tôi đạt được những thứ ấy ở mức độ thấp, tôi tự hỏi
mình đã có tí nào hạnh phúc chưa??? Chưa!!! Mình chỉ thấy
mệt chứ chưa thấy có hạnh phúc. Tôi nghĩ lúc đó những thứ
ấy còn ít quá, chưa đủ để hạnh phúc, rồi tôi tiếp tục xây
dựng hạnh phúc theo hướng ấy, nhưng càng chạy theo tôi
thấy càng mệt mỏi. Có một lúc tôi thử cuộc sống mà tôi cho
là hạnh phúc đó. Tôi lấy hết tiền dành dụm trong hai năm,
ăn chơi trong ba ngày, tôi thử xem lúc đó có hạnh phúc
không! Tôi ăn những món ăn ngon, vào những nơi sang trọng,
tôi mời những cô gái có ngoại hình đi chơi với tôi… Tôi
tận hưởng những thứ ấy nhưng trong lòng tôi không hề có
một chút hạnh phúc. Lúc bấy giờ tôi mới tự hỏi, hạnh phúc
là gì???
Tôi nhớ hồi còn đi học, một dịp đang đạp xe đạp về
nhà. Có một cơn gió lành lạnh thổi ngang qua, bỗng dưng
tôi cảm thấy một cảm xúc lạ thường, nhớ lại cảm giác ấy
tôi diễn tả lại như sau: “Sao tự nhiên mình thấy cảnh vật
xung quanh mình đẹp hơn mọi ngày, mắt mình tự nhiên tinh
tường hơn, nhìn mọi thứ sao rõ nét quá, trong lòng cảm
thấy vui, nhìn cái gì cũng thấy đẹp, mình đang hít thở
không khí thật trong lành…” Vâng, đó chính là hạnh phúc!!!
Hạnh phúc là được ăn bữa ăn, thấy ngon. Là nghe
được một bài hát, thấy hay. Là nhìn cảnh vật quanh, thấy
đẹp. Là rửa chén, là quét nhà, thấy vui. Hạnh phúc là…
Vâng, hạnh phúc chính là cuộc sống của mình. Hạnh phúc
luôn ở quanh ta. Hạnh phúc có mặt khi ta đang sống. Ta có
thể hạnh phúc từng giây từng phút, hạnh phúc trong từng
hành động của ta. Nhưng, vấn đề là ta không nhận ra nó.
Cho nên ta không hạnh phúc!!!
Tại sao ta không thấy hạnh phúc???
Do cái đầu mà ra!!! Chỉ cần cái đầu ta nghĩ đến hạnh phúc
là ta có thể hạnh phúc!!! Hahaha, dzô dzuyên chưa từng
thấy!!! Câu nói này quá mơ hồ!!! Còn nếu không mơ hồ thì
rỗng tuếch!!! Xin thưa, nếu ai đang có ý nghĩ như thế thì
người ấy đang không hạnh phúc!!! Như thế này thì sẽ dễ
hiểu hơn nhé! Khi trong đầu bạn đang có những phiền muộn,
u sầu, thì bạn cảm thấy thế nào??? Tất nhiên là cũng u sầu
rồi!!! Khi trời đang tối, bạn đang ở nơi hoang vắng, trong
đầu bạn đang nghĩ gì??? Nếu trong đầu đang nghĩ về ma thì
cảm giác lúc đó của bạn là sợ hãi!!! Trước khi đứng trước
đám đông, trong đầu bạn cứ mãi lo nghĩ rằng mình phải làm
thế này, mình sẽ làm thế kia, lúc đó cảm giác của bạn sẽ
là mất tự tin!!! Những từ “phiền muộn”, “u sầu”, “sợ hãi”,
“lo âu” là trái nghĩa với hạnh phúc.
Vậy là ta sẽ thấy hạnh phúc khi ta nghĩ đến những điều
hạnh phúc, cũng tương tự như ta thấy buồn khổ khi ta nghĩ
đến những phiền muộn, sợ hãi, lo âu. Nghĩ đến những điều
hạnh phúc… Nghĩ đến những điều hạnh phúc… Nghĩ đến những
điều hạnh phúc… hihihi, một câu hỏi ngây ngô: “làm sao để
đầu ta có thể nghĩ đến hạnh phúc trong khi cuộc sống này
có quá nhiều cái đáng lo quá???”
…
Tôi lo nghĩ cái gì nhỉ??? Tôi lo lắng những lỗi lầm trong
ngày, suy tính cho ngày mai, tôi nghĩ về cách giải quyết
cho những vấn đề sắp tới, tôi nghĩ xem người ta đang nghĩ
gì về mình, tôi “nhập vai” (là tưởng tượng xem nếu mình là
người đó, trong hoàn cảnh đó, thì cảm giác và hành động
của mình sẽ ra sao…) cái đầu tôi luôn suy nghĩ… Tôi luôn
như thế khi tôi đang ăn, đang nghe nhạc, đang chơi game,
đang nằm xuống ngủ, đang lái xe, đang trong nhà vệ sinh…
Lúc đó tôi nghĩ hành động này cũng tốt vì tôi muốn sống
với 24 giờ của công việc, như thế sẽ mau có kết quả hơn.
Rồi dần dần khi đi chơi với bạn bè, về nhà với gia đình
tôi cũng lo nghĩ. Cái bệnh lo nghĩ của tôi ngày càng lớn.
Ngay tại thời điểm đó tôi không biết mình đang bị gì, chỉ
thấy rằng mình không tập trung. Tôi cố tập trung vào công
việc thì hình như càng có kết quả xấu. Tôi không còn kiểm
soát cái đầu của mình nữa. Lúc nào trong đầu tôi cũng lo
nghĩ đến những điều “phiền muộn”, “đau khổ”, “lo lắng”,
“sợ hãi” và “chán nản” cho nên trong lòng tôi luôn có cảm
giác “phiền muộn”, “đau khổ”, “lo lắng”, “sợ hãi”, và
“chán nản”. Vấn đề đáng nói ở đây là tôi không biết tôi
đang suy nghĩ về những điều tiêu cực đó, tôi xin nhắc lại
là tôi hoàn toàn không biết trong đầu tôi đang tồn tại
những ý nghĩ xấu này. Tôi chỉ thấy rằng tôi luôn lo sợ,
tôi không biết mình đang lo sợ cái gì, sao gặp ai, làm gì,
tôi cũng sợ, gặp đứa con nít cũng sợ luôn (nói thiệt
đó!!!). Tôi buồn, tôi không hiểu vì sao tôi cứ buồn, mặc
dù tôi đang trong một cuộc vui với bạn bè. Những lần đó
làm ảnh hưởng đến cuộc vui, tôi càng cảm thấy mình thật vô
ích. Tôi chán nản!!! Làm việc, đọc truyện, chơi game, ăn,
xem phim… tất cả với tôi đều chán, không có một hành động
nào làm tôi thấy thích lâu được. “Buồn rầu”, “sợ hãi”, “lo
lắng” và “chán nản” làm cho con người ta mất sức cực kỳ
nhanh. Một ngày tôi làm việc khoảng bốn tiếng là tôi thấy
mệt mỏi, chẳng muốn làm gì nữa, chỉ muốn ngủ thôi, mà khi
đi ngủ lại ngủ chẳng được. Bởi vì lo thua kém bạn bè. Tôi
tiếp tục làm việc Tôi muốn đạt được những ước mơ của mình.
Tôi biết tôi có năng lực. Nhưng tôi quá mệt và quá chán,
tôi không thể cố gắng hơn được nữa. Mọi người nói tôi là
thiếu kiên nhẫn. Lúc đó tôi cũng nghĩ là mình thiếu kiên
nhẫn, tôi làm lại, tôi tiếp tục cố gắng. Và, tôi càng mệt.
Sức khỏe tôi giảm sút. Ngay từ khi bước chân vào công ty
mới - Slife, tình trạng này trong tôi là khá trầm trọng
rồi.
Vào làm công ty mới, tôi muốn được làm bạn với mọi người,
nhưng tôi quá mệt, tôi thật khó khăn để ghi nhớ thêm cái
tên, thật mệt mỏi khi giao tiếp, làm quen với một người.
Tôi cố gắng hòa nhập với mọi người. Tôi thấy khó quá, tôi
mệt quá. Tôi cố gắng để được mọi người công nhận rằng tôi
đang tồn tại, tôi đang có mặt ở đây, tôi cố gắng để mọi
người chơi với tôi, nhưng tôi biết mọi người cảm thấy
“chán”, “vô vị”, “tẻ nhạt” khi nói chuyện với tôi. Mọi
người không thích chơi với tôi!!! Tôi buồn!!! Tôi cần một
niềm vui để quên đi nỗi buồn này. Tôi lao vào game. Chơi
điên cuồng. Chơi cho hết buồn. Nhưng hình như đó không
phải là cách hết buồn, bởi vì khi chơi tâm trạng tôi đâu
có thật sự vui vẻ hay hạnh phúc gì. Có người nói tôi là
tôi đang chạy trốn. Ờ, đúng rồi!!! Hình như tôi đang chạy
trốn. Tôi chạy trốn cảm giác “buồn”, chạy trốn cảm giác
“sợ hãi”, chạy trốn cảm giác “lo âu” và “chán chường”.
Ngày qua ngày, buồn càng buồn, sợ càng sợ, lo càng lo và
chán càng chán!!! Có những lúc tôi buồn chán đến phát điên
lên. Điên thật sự!!! Điên là như thế nào thì chỉ có người
đã từng bị trải qua những lúc lên cơn, những lúc không
kiềm chế được suy nghĩ và hành động của mình thì mới hiểu
được. Những ý nghĩ tiêu cực như thế tàn phá sức khỏe khủng
khiếp. Nhìn tôi là liên tưởng ngay đến từ “thiếu sức
sống”. Tôi yếu đuối. Có người nói rằng: “chỉ cần một con
kiến cắn thôi là có thể bị ngục ngã!!!”. Tôi khủng hoảng.
Tôi thất bại trong sự nghiệp, bạn bè và thất bại ngay
trong bản thân tôi. Thế nhưng tôi vẫn luôn tin có hạnh
phúc. Và khao khát có được nó. Tôi vẫn luôn tìm kiếm hạnh
phúc…
Biết hạnh phúc là gì rồi, biết cách làm sao để thấy hạnh
phúc rồi!!! Bắt tay vào làm thôi. Nhưng, thật sự không dễ
chút nào!!! Cuộc sống cứ đẩy đưa làm cho ta phải luôn lo
nghĩ. Vì thế ta phải học. Có hai bài học cần phải học:
- Học
cách dừng lại những suy nghĩ tiêu cực và tiếp tục những
suy nghĩ tích cực.
- Học
cách khi làm một việc gì thì ta phải luôn biết rằng ta
đang làm công việc đó.
Ví dụ như ta lái xe trên một đoạn đường xa, đôi khi ta
không còn nhớ được ta đang lái xe, lúc đó đầu ta đang vẩn
vơ đến một chuyện gì đó ở quá khứ, hoặc suy tính gì đó cho
tương lai, nghĩ được một lúc ta quay về với việc lái xe
một cách ngán ngẩm, tự hỏi sao đường xa thế, rồi lại nghĩ
đến chuyện khác.
Vâng, buồn khổ những gì trong quá khứ, suy tính
những gì trong tương lai, mà ta quên mất ta đang sống ở
hiện tại, cuộc sống này đang diễn ra, và ta không tận
hưởng được gì ở hiện tại, ta quên mất cảnh vật xung quanh
cũng rất đẹp, đường quê cũng có những lúc không khí thật
trong lành, vì thế ta không có hạnh phúc (xin lỗi đoạn này
hơi gượng gạo vì chính tác giả cũng đang chưa có hạnh
phúc). Quá khứ là những cái đã qua, tương lai là những cái
chưa tới, tại sao ta lại mệt tâm vì những cái đã qua và
những cái chưa tới nhỉ??? Tôi xin nhấn mạnh là “mệt tâm”.
Trong quá khứ ta có những lỗi lầm, ta phải nhìn lại nó và
rút ra bài học, nhưng không vì thế mà rơi vào trạng thái
dằn vặt, buồn khổ, những quá khứ đau buồn nào mà chẳng có
bài học gì thì xin đừng bao giờ nhớ tới nó nữa. Nói về
tương lai, ta phải dự tính cho mình tương lai, lên kế
hoạch, dự định, nhưng không bị lún sâu vào hoang tưởng vì
chưa chắc là nó sẽ xảy ra. Suy nghĩ một tí, nếu tương lai
ta muốn có một căn nhà thì rõ ràng ngay tại thời điểm này,
ngay bây giờ ta phải nhặt từng cục gạch xây bức tường đầu
tiên cho căn nhà tương lai. “Hiện tại” là nền tảng của
“tương lai”. Ta muốn có tương lai hạnh phúc thì ngay bây
giờ ta hãy hạnh phúc. Từ đó tương lai cũng sẽ tràn ngập
hạnh phúc. Hãy hạnh phúc!!!
Để thấy được hạnh phúc thì là phải triệt tiêu hết
lo âu, phiền muộn, suy tính, sợ hãi và tận hưởng được hiện
tại. Nếu ngồi ở đây mà dừng lại hết các “lo âu”, “phiền
muộn”, “suy tính”, “sợ hãi” và tận hưởng được hiện tại thì
với tôi là không thể!!! Tôi biết căn bệnh của tôi là rất
nặng nề. Tôi đang rất yếu. Tôi không thể tự mình chữa bệnh
cho mình được. Vì thế tôi cần có một môi trường để làm
điều đó. Tôi sẽ đi một lần nữa. Tôi đi học hạnh phúc...
Đến bây giờ tôi mới cảm nhận được hết câu nói của
Trịnh Công Sơn:
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm một ngày nữa để yêu thương
Chỉ cần ta biết rằng mình đang sống thì bạn sẽ
hạnh phúc, cũng giống như tôi đã từng hạnh phúc khi đang
đạp xe…
Đây là kinh nghiệm cá biệt của bạn Nguyễn Trung Kiên, các bạn muốn góp
thêm ý, chia sẻ kinh nghiệm của riêng mình với bạn đọc trong cùng chủ
đề, hay kinh nghiệm tu học về những chủ đề khác, v.v... xin biên thư
về :
phusaonline@gmail.com mục PHÁP ĐÀM,
cám ơn!
|