Là Phật tử, ai mà không hoan hỷ khi nghe thấy chư Tăng, Ni ngồi
lại trong tinh thần thanh tịnh và hòa hợp!
Xưa nay, sự ngồi lại của chư tôn đức Tăng, Ni luôn luôn mang lại
những thành tựu lớn lao cho đạo Phật và lợi lạc vô biên cho nhân
quần xã hội.
Nhớ khi xưa, có lần nhóm lục quần Tỳ kheo vì thiên kiến cục bộ đã
gây ra nhiều tranh chấp bất hòa trong Tăng đoàn, đức Thế Tôn can
gián mà họ cũng không nghe, nên Ngài đã một mình vào rừng an
tịnh. Như voi chúa đi đứng một mình tự tại trong khu rừng vắng,
đức Phật thoát ra khỏi những xôn xao, náo động của thế gian và
sống những ngày tĩnh lặng ở núi rừng thanh tịnh, nơi ấy Ngài được
những chú vượn, chú nai, chú voi và chim muông cung đón và hầu hạ
một cách tôn kính! Sau đó, đại chúng Tỳ kheo đã cùng nhau đến
đảnh lễ cung thỉnh đức Điều Ngự trở về trú xứ để tiếp tục hướng
dẫn con đường thực nghiệm Chánh pháp vi diệu.
Sau khi đức Thế Tôn nhập Niết bàn, trong đại chúng Tỳ kheo, có
những vị lâu nay vì không thể tuân hành nghiêm mật theo giới hạnh
đã móng khởi tâm ý vọng động buông lung, muốn nhân việc đức Phật
nhập diệt mà tự tung tự tác. Trưởng lão Đại Ca Diếp (Maha
Kassapa) vì muốn bảo vệ sự toàn vẹn của bản thể thanh tịnh và hòa
hợp trong Tăng đoàn, và cũng vì muốn giữ gìn Pháp bảo và giới luật
mà đức Thế Tôn đã một đời giáo huấn, nên triệu thỉnh chư Thánh giả
A La Hán ngồi lại để trùng tuyên Tam Tạng Thánh Giáo trong lần kết
tập Kinh điển đầu tiên.
Vào thời vua A Dục (Asoka), cùng với tình hình đạo Phật đang phát
triển lớn mạnh, sự phân hóa trong đại chúng Tỳ Kheo cũng thật là
trầm trọng, vì thế, ngài Mục Liên Đế Tu (Moggaliputta Tissa) đã
phát tâm đứng ra vận động đại chúng Tỳ Kheo ngồi lại để củng cố
đạo lực và phát huy bản thể thanh tịnh và hòa hợp của Tăng Già.
Qua đó, kỳ kết tập Kinh điển lần thứ 3 đã được thực hiện một cách
viên mãn.
Phật Giáo Việt Nam, trải qua hàng thế kỷ cùng với dân tộc chịu
cảnh suy vong vì ngoại xâm và nội loạn, nên đã đi vào khúc quanh
lịch sử tiêu trầm. Đến các thập niên đầu thế kỷ 20, chư tôn đức
Tăng Già ở ba miền Nam Trung Bắc đã khởi xướng công cuộc chấn hưng
toàn diện để phục hưng lại nội lực và phát triển nền Phật Giáo
nước nhà. Công cuộc chấn hưng đã mang lại nhiều thành quả lớn
lao, bởi vì nhờ đó mà tập thể Tăng Già Việt Nam có thể cùng nhau
ngồi lại để gánh vác trọng trách đối với lịch sử. Tổng Hội Phật
Giáo Việt Nam, rồi sau đó là Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống
Nhất đã được hình thành. Tiếc thay, sức mạnh hòa hợp của Tăng Già
ấy chỉ đủ sức để vươn lên đứng dậy mà không đủ sức kiên trì để
tiếp tục bảo vệ những thành tựu quý giá đã được gầy dựng với bao
nhiêu khổ công! Nạn phân hóa và suy trầm đã bộc phát do sự chống
phá của các thế lực bên ngoài, mà cũng do sự đánh mất bản thể
thanh tịnh và hòa hợp bên trong nội bộ Tăng Ni!
Ở
trong nước, suốt mấy chục năm qua, Phật Giáo Việt Nam mà đặc biệt
là cộng đồng Tăng Già đã không có cơ hội ngồi lại trong tinh thần
thanh tịnh và hòa hợp, vì sự đánh phá khốt liệt của cơ chế chính
trị cầm quyền. Chính quyền Việt Nam, vào năm 1981, thành lập
GHPGVN trong ý đồ thông qua GH này để tập hợp quần chúng và kiểm
soát mọi hoạt động của Phật Giáo. Cũng vì ý đồ ấy, mà chính quyền
đã ngăn cấm mọi hoạt động của các tổ chức Phật Giáo nào không chịu
nằm trong sự chi phối của họ, như GHPGVNTN. Tập thể Tăng, Ni
trong hai GH, vì vậy đã không thể ngồi lại để cùng nhau góp phần
xây dựng và phát triển nền Phật Giáo truyền thống dân tộc. Điều
đau buồn nhất là, chính Tăng, Ni trong hai tổ chức Phật Giáo đã tự
mình không thể vượt lên trên những chướng duyên do ngoại nhân áp
đặt để lắng nghe, tìm hiểu, cảm thông tâm tư và nguyện vọng của
nhau, hầu xây dựng và bảo vệ bản thể thanh tịnh và hòa hợp của
Tăng đoàn. Bình tâm mà xét, Phật Giáo Việt Nam, nói chung không
phân biệt Giáo Hội, Giáo Phái, Hệ Phái, đều là nạn nhân của chế
độ, của thời kỳ lịch sử đen tối nhất của dân tộc và đạo pháp!
Trong Tâm Thư viết tại Quảng Ngãi, ngày 24 tháng 9 năm 1992, Đại
lão Hòa Thượng Thích Huyền Quang đã nói:
“Tất
cả chúng ta đều là nạn nhân, GHPGVNTN hay là Giáo Hội gì đi nữa,
nói chung các tổ chức Tôn giáo đều là nạn nhân của chế độ Cộng sản.”
Cùng là thân phận nạn nhân, tại sao không thể thương yêu và đùm
bọc lẫn nhau! Trong ý thức và hạnh nguyện ấy, Đại Lão Hòa Thượng
Thích Huyền Quang vào năm 2003, đã thực hiện một chuyến đi lịch sử
mà trong suốt ba thập niên Phật Giáo Việt Nam chưa hề chứng kiến.
Đó là Ngài đã đi từ Bắc, đến Trung, rồi vào Nam để thăm viếng,
lắng nghe, tìm hiểu, cảm thông tâm tư và nguyện vọng của Tăng, Ni
cả nước. Đi đến đâu, Ngài cũng đều được chư Tăng, Ni cung nghinh
đảnh lễ hoan hỷ! Một hình ảnh cao đẹp và trân quý biết bao giữa
những đổ vỡ và bế tắc chung của Phật Giáo Việt Nam!
Ở
nước ngoài, sau năm 1975, trước sự bức hại của chính quyền đối với
đại khối Phật Giáo Việt Nam, cùng với hàng triệu người Việt khác,
hàng trăm Tăng Ni đã bỏ nước ra đi tìm đường tự do để tiếp tục sứ
mệnh hoằng dương Chánh pháp, tiếp độ quần sinh. Từ biến cố ấy,
các cộng đồng Tăng già đã được khởi sinh tại nhiều nước trên thế
giới. Tùy theo, truyền thống Giáo Hội, Giáo Phái, Hệ Phái mà mình
đã cưu mang, chư Tăng, Ni đã tự nguyện phát huy truyền thống ấy
nơi hải ngoại. Trong những truyền thống ấy, có truyền thống
GHPGVNTN. Suốt gần ba thập niên, các tập thể Tăng, Ni dù khác
truyền thống vẫn có cùng một hoài vọng và hướng vọng đối với quê
hương và đạo Pháp ở trong nước mà GHPGVNTN là tiêu biểu. Cho nên
Tăng, Ni và Phật tử Việt Nam ở hải ngoại đã nỗ lực làm tất cả
những gì có thể làm được để vừa kiến tạo cơ đồ nơi đất khách, vừa
hỗ trợ cho Phật Giáo Việt Nam ở trong nước bằng nhiều phương thức
khác nhau. Nhưng, ngược lại, chính sự phát triển đa dạng và rộng
lớn của nhiều truyền thống Giáo Hội, Giáo Phái, Hệ Phái, đồng
thời, những ảnh hưởng của thời cuộc, của chính kiến, của lập
trường chủ quan phe nhóm ngày càng sâu nặng, đã làm cho Tăng, Ni
xa dần bản thể hòa hợp và thanh tịnh của cộng đồng Tăng Già Việt
Nam.
Tình cảnh ấy đã làm cho không ít hàng Phật tử tại gia xót xa, lo
lắng, đau lòng! Chính vì vậy, mỗi khi nhìn thấy chư Tăng, Ni ngồi
lại đông đủ ở bất cứ đâu, trong các dịp lễ, chư Phật tử đều cùng
nhau tụ hội để bày tỏ sự kính ngưỡng và lòng hân hoan vui vẻ. Quả
thật vậy, nhìn thấy chư Tăng, Ni trong bộ y hậu vàng rực rỡ thanh
khiết, qua dáng điệu từ hòa trang nghiêm, tự tại, giải thoát trong
từng bước đi, từng cử chỉ, người Phật tử tại gia nào mà không cảm
động tôn kính! Chính qua lòng tôn kính ấy, người Phật tử đã phát
khởi tín tâm để hướng cuộc đời mình đến mục tiêu cứu cánh an lạc
và giải thoát.
Khi tin Ngày Về Nguồn của Tăng Ni Việt Nam Hải Ngoại tổ chức tại
Chùa Pháp Vân ở Canada được phổ biến cách nay mấy tháng, từ đó đến
nay trong giới Phật tử đâu đâu cũng nghe nói đến sự kiện này với
một tấm lòng an lạc và tin tưởng. Vì trong lòng người Phật tử, đã
từ lâu chứng kiến sự trầm trệ và manh mún của tập thể Tăng Già hải
ngoại, đều nghĩ rằng Phật Giáo Việt Nam sẽ hưng thịnh khi nào chư
Tăng, Ni ngồi lại trong tinh thần thanh tịnh và hòa hợp. Như
trong Thông Báo đầu tiên của Ban Điều Hợp Tăng Ni Việt Nam Hải
Ngoại công bố ngày 18 tháng 01 năm 2007 đã nêu ra tôn chỉ và mục
đích:
“Phật
Giáo Việt Nam tại hải ngoại cần tiến đến một sinh hoạt Tăng đoàn
mở rộng, hòa hợp và nhịp nhàng, không phân biệt hệ phái, tông môn,
giáo hội, hỗ trợ nhau thực hiện các sinh hoạt Tăng sự nhằm hoằng
dương Phật đạo, phổ độ chúng sinh. Sự tồn tại và phát triển của
Phật Giáo Việt Nam tại hải ngoại nên đặt nền tảng nơi bản thể
thanh tịnh hòa hợp của Tăng đoàn, vì Tăng đoàn là gốc rễ cho mọi
sinh hoạt tổ chức cành-nhánh của Phật giáo khắp nơi và mọi thời
đại.”
Đoạn văn trên đã thẩm định một điều rất xác đáng mà lịch sử hai
mươi lăm thế kỷ tồn tại của Phật Giáo đã chứng thực, đó là “Tăng
đoàn là gốc rễ cho mọi sinh hoạt tổ chức cành-nhánh của Phật giáo
khắp nơi và mọi thời đại.” Tăng đoàn là Tăng Bảo, một
trong Tam Bảo mà người con Phật luôn luôn quay về để nương tựa.
Tăng bảo lấy thanh tịnh hòa hợp làm bản thể, vì thanh tịnh hòa
hợp chính là thành quả thắng diệu của quá trình thực nghiệm Giới,
Định và Tuệ. Chính bản thể thanh tịnh và hòa hợp ấy đã làm cho
Tăng Già thành Tăng Bảo, chỗ quay về của chúng sinh, làm cho Tăng
Già thành tai mắt của trời và người. Trong ý nghĩa đó, khi Tăng
đoàn đánh mất bản thể thanh tịnh hòa hợp tức là đánh mất nội lực
tự thân, và do đó, ảnh hưởng đến sự tồn vong của vận mệnh Phật
Giáo. Vì vậy, chúng ta hiểu tại sao các thế lực chống phá Phật
Giáo luôn luôn nhắm vào bản thể thanh tịnh hòa hợp ấy của Tăng Già
để phá hoại. Tăng Già ngồi lại trong tinh thần thanh tịnh hòa hợp
tức là vận dụng sức mạnh nội lực tự thân để chuyển hóa những
chướng duyên, những chống phá của các thế lực ma quân, và cùng lúc
để xây dựng nền tảng vững chắc cho tất cả mọi sinh hoạt của Phật
Giáo Việt Nam.
Ngày Về Nguồn của Tăng Ni Việt Nam Hải Ngoại sắp tổ chức tại Chùa
Pháp Vân, Canada (từ 21-23 tháng 9 năm 2007) mang đầy đủ ý nghĩa
vừa trình bày ở trên. Đây là một biến cố trọng đại hiếm thấy
suốt gần ba chục năm có mặt của Phật Giáo Việt Nam tại hải ngoại.
Đây cũng chính là ngày thành tựu tâm nguyện và thao thức mà mọi
người Phật tử Việt Nam đã hằng hướng vọng từ bao lâu nay!
Con xin đốt nén tâm hương đê đầu kính lễ mười phương Tam Bảo và
hiện tiền Đại Chúng Tăng Già vân tập trong Ngày Về Nguồn tại trú
xứ Pháp Vân, Canada, và nhất tâm cầu nguyện Tăng Ni Việt Nam Hải
Ngoại thành tựu đại nguyện phát huy bản thể thanh tịnh hòa hợp để
tiến hành mọi Phật sự mang lại lợi lạc vô biên cho nhân quần xã
hội.
|