.

PSN
BỘ MỚI 2009
HỘP THƯ

                   TRANG CHÍNH

Không có con đường nào đưa ta đến Hạnh phúc, Hạnh Phúc là con đường - There is no way to happiness - happiness is the way (Thích Nhất Hạnh)
CHƯƠNG MỤC

Tư Tưởng

Văn hóa

Giáo Dục

n Học

Diễn Đàn

Chính Luận

Ký Sự - xã Hội

Khoa Học & Môi Trường

Việt Nam trong dòng thời sự

Đạo Bụt trong dòng văn hóa Việt

 TƯ LIỆU

Công Ước Quốc Tế Về Những Quyền Dân Sự và Chính Trị

Công Ước Quốc Tế Về Những Quyền Kinh Tế, xã Hội và Văn Hóa

Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền

Nguyên Tắc Của Nền Pháp Quyền

Thế Nào Là Dân Chủ ?

Các Vấn Ðề Dân Chủ

 TỦ SÁCH

Sophie Quinn-Judge: Hồ Chí Minh những năm chưa được biết đến

Vũ Hữu San: Địa lý Biển Đông với Hoàng Sa và Trường Sa

Lê Minh Văn: Về một NỀN DÂN CHỦ PHÁP TRỊ VIỆT NAM

Mao, câu chuyện không được biết

Gene Sharp: Từ Độc Tài đến Dân Chủ

Vũ Thư Hiên: Đêm giữa ban ngày

 


Những người hiểu và thương

  • PSN - 7.11.2009 | TT Diệu Trí

Thư không niêm gửi Tiểu thư TMT,

Xin cháu cho phép tôi tạm gọi cháu bằng cháu và xưng tôi, cho gần gũi, để trả lời cháu hôm nay thôi, bởi vì cháu tiếp tục "vững như núi" ngày mai này khi cháu xong phần tập sự, bước ra đời dạy chúng sanh biết sống đời an lạc, dạy chúng tôi biết hiểu và thương, tôi vui mừng yêu kính gọi cháu bằng (sư) cô và xưng con. Bức thư của cháu, hoàn cảnh của cháu và các bạn đồng tu đã làm xúc động và đem cơ hội đến cho nhiều người trong đó có tôi, bày tỏ tâm tình ủng hộ cháu và các sư huynh đệ tỉ muội cùng cảnh ngộ, đồng thời đặt câu hỏi về mình, về đất nước và những người lèo lái đất nước.


        

Bó đuốc 100 000 nến và lân tinh nghĩa địa

Trước hết tôi muốn nói ngay, MT ơi, cô công chúa nhỏ ơi, cháu không cần ngọn nến nào đâu vì cháu đã sẵn có ngọn đuốc sáng ngời trong tay và con đường trước mặt cháu không hề tối tăm. Và đó là ánh sáng tốt đẹp của lòng từ bi, bởi cháu đi tu nghĩa là cháu muốn chia sẻ với người khác những trả lời của đấng Thế Tôn cho các thắc mắc của cháu trước đây. Đuốc ấy soi đường cho kẻ khác.


        

Đối với tôi, cháu đang giương bó đuốc 100 000 nến (watts). Thử tưởng tượng với 100 000 x 194 hay 100 000 x 397 thì con đường cháu và các huynh đệ tỉ muội đang đi đó thật rực rỡ vì thắp lên bằng những khối óc và trái tim vô cùng độ lượng khác hẳn cái ánh hào quang thời thơ ấu của cháu. Tại sao ?

Vì cái hào quang đã khiến cháu là tiểu thư, là công chúa nhỏ, không thật sự là hào quang, nó chỉ là thứ ánh sáng giả tạo, bất hảo. Bởi nó cũng đã không giúp cho cháu tránh bị trầm cảm, ưu tư, vật vã, khắc khoải hàng mấy năm trời !

Cháu tự trả lời : trầm cảm vì thấy mình sống không thật, cháu khắc khoải, âu sầu vì bị bao vây bởi những câu hỏi về cuộc hiện sinh. Sống không thật ư? Cháu đã biết vì sao, khi nhìn ra so sánh với chung quanh.

Ta là ai ? Sống để làm gì ? Và ta sẽ về đâu ? Nhân loại đa số xưa nay sớm muộn trong đời mình đều có lúc nêu lên những câu hỏi căn bản và cần thiết như thế.

Lựa chọn câu trả lời để hành xử thì tùy … duyên tùy nghiệp và tùy thời nữa.

Trong suốt nhiều thập niên 40, 50, 60, 70 của thế kỷ vừa qua, đa số cha anh của cô (và có lẽ cả ông bà cô bác của cháu nữa ?) chỉ có quyền chấp nhận một câu trả lời áp đặt là phải dành cho chiến tranh : Thân này, sinh mạng này, đời sống này. Cho cuộc chiến tranh giành độc lập, và chiến tranh ý thức hệ. (Hai) cuộc chiến ấy dài 30 năm. Có ít nhất là năm triệu người chết. Và để lại một đất nước, một dân tộc mang nhiều thương tích sâu thẳm.

Bây giờ lớn khôn, cháu mới phản kháng, chứ khi còn bé, chắc chắn cháu hãnh diện được sống trong trái cầu bé nhỏ bằng thuỷ tinh chan chứa hoà bình và sung túc, với tình thương yêu quý trọng biết ơn mẹ cha. Chưa có những lúc trầm tư tự vấn vì chưa bước ra khỏi tháp ngà.

Những câu hỏi chỉ hiện ra rõ ràng khi trái tim biết rung động, cảm thông, khi con đường ta đi quá chông gai hay hết sức phẳng lì nhàm chán và nhất là khi nghe thấy những kêu gọi thất thanh hai bên đường.

Cô nhớ đến những khoảng thời gian thanh bình ngắn ngủi cô đã sống ở thời thơ ấu và thiếu niên tại miền Nam như những ánh chớp hào quang thần tiên cực lạc. Và chen vào những ánh chớp ấy là những bóng tối cực kỳ hung bạo của bom đạn, chết chóc bất công, đổ vỡ tàn phá.

Cháu may mắn sinh ra khi cuộc chiến ấy đã tàn. Hơn ba mươi năm thanh bình đã qua, bây giờ khoảng hai phần ba dân số dưới 30 tuổi ; nơi thành phố có lẽ dấu vết chiến tranh chỉ còn qua những hình ảnh, sách vở, viện bảo tàng "tội ác Mỹ Ngụy" những vụ án đòi bồi thường chiến tranh và các chuyện liên quan đến những khúc ruột ngoài ngàn dậm gọi là Việt kiều…

Ba mươi năm sau cuộc chiến, trên cõi đời này dường như chỉ còn những người chiến thắng, kẻ bại trận lùi vào bóng tối quá khứ, lui về bên kia biển. Có những ai trong họ vươn ra được ánh sáng thì tiểu sử lớn nhỏ đều bị thui chột, cụt mất đi một quãng.

Và ở một phương diện nào đó cuộc chiến vẫn còn vì hào quang chiến thắng vẫn tiếp tục được sôi nổi đánh bóng để tạo một thứ chính nghĩa thừa kế đậm màu phong kiến : nắm trong tay vận mạng đất nước, quyền tự tưởng thưởng công lao "đánh và thắng giặc". Người chiến thắng giơ hào quang ra như một thứ gậy thần, như một thứ môn bài thần thánh cho phép hành (mọi thứ) nghề danh giá. Họ quên rằng chiến tranh là lửa máu chứ không phải là hào quang.

Chỉ có những trái tim yêu quái và trí óc ma vương mới sống bằng lửa máu. Cuộc chiến tranh nào cũng gây ra đau thương tày trời, đem lại oán thù, uất hận, và nói theo tiếng nhà Phật, sinh ra và sống trong thời chiến là hoặc tạo nên một thứ nghiệp thiện/ác ghê gớm hoặc trả một thứ quả dữ/lành không sao tưởng tượng được. Hết chiến tranh mà vẫn tiếp tục duy trì không khí thù địch để kích động lòng thù hận là tiếp tục vòng địa ngục. Vòng bất tận của oán báo nợ đền hung bạo.

Thứ ánh sáng lân tinh lập loè của hằng hà nghĩa trang, đóm tàn thoi thóp của các vòng nguyệt quế trên đầu cổ mấy ông tướng sống sót không có cách chi để gọi là hào quang được. Về lâu về dài, các thứ gọi là hào quang ấy nếu trở thành sám hối, quay về, phục thiện và cứu chuộc thì may ra chúng mới sáng thành hào quang.

Còn hào quang thật sự của lòng từ bi mãi mãi rạng ngời, không cần được nhắc nhở hay đánh bóng bằng bạo lực vô minh.

Cho nên từ ngày xưa tôi ngưỡng mộ và đồng cảm với những người không phân biệt nhưng đau thương mất mát của hai phe, bốn phía, họ đau đớn khi nhìn thấy hàng hàng lớp lớp người chết. Nên họ kêu gọi hoà bình, đòi hỏi chấm dứt chiến tranh. Những kẻ lợi dụng lòng yêu hoà bình để mưu đồ chiến tranh thì khác, một ngày nào họ sẽ nhận được trả lời, họ sẽ hiểu quả báo là một thứ quà đến từ nữ thần công lý không nghe và không thấy

Còn người yêu hoà bình, họ thấy rõ ràng chiến tranh không bao giờ là một điều tốt đẹp có thể đem đến hào quang. Trịnh Công Sơn và thiền sư Thích Nhất Hạnh là những người đó. Những người dũng cảm hiếm có, bất chấp việc đi giữa các làn đạn, lội ngược trào lưu. Một người gắn bó với thân phận đồng bào, với đau thương con người bằng những lời ca thống thiết về thảm trạng chiến tranh. Một người một mặt lo hàn gắn những vết thương, mặt khác lo xây dựng nền tảng đạo đức giáo dục tương lai trên những đổ vỡ đó và không ngừng tìm cách dập lửa chiến tranh. Không ít tâm hồn đẹp đẽ yêu mến và ủng hộ họ trong miền Nam xưa Nhưng khi đó họ nhỏ bé và cái xe hủ lô nghiệp chướng khổng lồ thì đang ầm ầm lao xuống con dốc đứng !

Trong khoảng cuối thập niên 60, thầy Thích Nhất Hạnh rời Sài Gòn với vài người học trò đếm được trên đầu ngón tay, ra thế giới kêu gọi mọi người can thiệp cho hoà bình trở lại. Và khi cuộc chiến tàn, từ ngày 30 tháng tư năm 1975, thầy cũng như Trịnh Công Sơn đã bị bao lời nguyền rủa bất công, rằng nhạc sĩ và tu sĩ đã tiếp tay nối giáo cho giặc. Mà thật sự "giặc" cũng chẳng màng ca ngợi công ơn hai vị, nếu không nói là trái lại.

Nhưng đến năm 2005, và sau đó 2007 thầy được chính quyền cho phép về Việt Nam. Để tổ chức các cuộc thuyết giảng, các khoá tu học, và nhất là cuộc Đại trai đàn Chẩn tế Bình đẳng Giải oan nhằm cầu siêu cho mấy triệu người đã nằm xuống, cầu nguyện giải trừ oán hận giữa những người còn sống, những nạn nhân của cuộc nội chiến không phân biệt tôn giáo, chủng tộc và chính trị.

Dù sau đó các cuộc cầu siêu tương tự khác được chùa chiền trong nước tổ chức và Thầy Nhất Hạnh cùng tăng đoàn Làng Mai được nhiều người dân và phật tử tán thành, tiếng bấc tiếng chì lại nổi lên vì những oán hận chưa nguôi, vì những vết thương cũ chưa lành, vì những tham vọng và ý đồ của những kẻ lợi dụng lòng từ bi của một vị hoà thượng luôn luôn muốn đem tình thương và an lạc về cho quê hương mình.

Vườn quê hương tuy hoà bình nhưng đang lan tràn thứ cỏ dại bản năng. Bởi vì bất công, bạo lực, thù hận, dối trá, lường gạt, cướp đoạt… là cái nền đất mầu mỡ cho mọi thứ bản năng nẩy nở phì nhiêu. Bản năng dục tình, bản năng sinh tồn, bản năng tham lam, bản năng ích kỷ.

Ai đọc thư Làng Mai số 31 sẽ hiểu vì sao chính quyền này không thể tha thứ Thầy Nhất Hạnh về tội "vững như núi" trước chính quyền cộng sản.

Họ không muốn thầy để hai chữ "giải oan" vì nhân dân chiến sĩ miền Bắc chết như …anh hùng liệt sĩ còn dân và lính miền Nam chết …như ngụy, kể cả thuyền nhân vượt biển, (chết đáng đời ?) chả có ai chết oan cả !

Mới thấy rõ ràng họ cho phép làm đàn tràng mà không hiểu ý nghĩa tâm linh (và tâm lý nữa) của việc này. Mới thấy sâu sắc kinh hồn cái lòng thù ghét của họ đối với dân miền Nam. Thù ghét như thế thì cướp của, giết người (thuộc phe ngụy hay là ngụy) sẽ được xem là đúng đắn ; chúng ta thấm thía hiểu vì sao ngày xưa người nhân dân vô minh không ngần ngại đi tố cáo xử tử kẻ bị gán danh hiệu địa chủ, bỏ đói đến chết con cháu địa chủ và trong Nam họ hăng hái đi chặt đầu, mổ bụng Việt gian, những kẻ được dán nhãn kẻ thù của nhân dân.

Tiến hoá bộ lạc của đỉnh cao

Nhưng MT ơi, tôi đi xa quá rồi phải không ? Người ta sẽ có cớ nói tôi/cháu làm chính trị hoăc nói giáo hội/pháp môn nguy hiểm vì giáo hội/pháp môn ấy khiến cho tín đồ dẫm chân lên mảnh đất độc quyền của nhà nước ? Và cháu sẽ thấy dưới đây, hành động bất bạo động của cháu không phải là "dẫm chân" mà trầm trọng hơn nhiều !

Khi bắt đầu thư này, tôi đã chỉ muốn trân trọng nguyên nhân quyết định xuất gia của cháu mà thôi, ngoài ra không muốn nhắc đến cái nhà nước đáng chán này, nghĩa là không muốn làm như tất cả các nạn nhân xưa nay là tự thân nạn nhân tìm lý do hình phạt mà đảng/chánh quyền dành cho mình.

Nhưng một vài ngày qua sau khi đọc thư cháu, lại đọc thư của Thầy Thu Nguyen tu sĩ, cựu đoàn viên Thanh niên Cộng Sản Hồ Chí Minh kể lại hành trình cuộc đời đi tu của mình, cô chẳng đặng đừng nổi "gai" sầu riêng (gai sầu riêng vì tôi thiếu tâm bồ đề của những người như cháu, tôi phải chờ được cháu chỉ dạy mai kia). Trong Nam nếu có ngài Quảng Đức tự thiêu năm 1963 vì Phật giáo bị xử ép nhưng cho đến năm 1974 các vị tu sĩ hãy còn xuống đường biểu tình chống chính phủ thì ngoài Bắc, mọi hoạt động Phật giáo đã ngưng đọng từ 1954 khi nhà nước cộng sản nắm chính quyền ở miền Bắc và thầy Thiều Chửu, tác giả quyển tự điển Hán Việt cùng tên, là một vị hoà thượng cách mạng hàng đầu trong đạo cũng như đời đã phản kháng bằng cách tự trầm trong mùa cải cách ruộng đất!     

Từ sau 1975 trên đất nước thống nhất và hoà bình, nhiều chùa chiền nhiều pháp môn được nở rộ thì cũng có hàng loạt các tu sĩ Phật giáo, Thiên Chúa giáo, Cao Đài bị bắt giam. Có vị vừa được thả sau 26 năm tù đày, có vị qua đời trong ngục, có vị bị giam lỏng, có vị bị bắt phải hoàn tục. Sự nở rộ này xảy ra vì nhiều lý do, trong đó có sự yên tâm của nhà nước (với ban Tôn giáo, sư sãi chùa chiền quốc doanh) vì có những tâm hồn sen vươn lên khỏi bùn.

Nhà nước yên tâm cho phép mở cửa chùa cửa nhà thờ, cho phép lập tu viện, thiền viện. Nhưng "coi vậy mà không phải vậy" !

Ai đời có nhà nước nào tuyên bố tự do tín ngưỡng mà cấm người ta đi tu thiệt như thế kia ? Tu thiệt tình theo chính phái kìa chứ tu để đi tuyên truyền cho nhà nước thì vẫn tự do. Kể cả tự do đem vào chùa vợ con, cờ bạc, hút xách.

Ai đời có chính quyền nào lại đi thuê du côn đánh đập vấy phân bôi xấu tu sĩ ? Ai đời có nhà nước nào gạt dân mình chưa đủ còn dư gan đi gạt cả quốc tế ?

Ai đời có nhà nước nào lại dám gọi nhân dân là "con cháu", đưa lý do, viện cớ "chuyện nội bộ gia đình", "không vạch áo cho người xem lưng", đóng kỹ cửa nẻo rồi ngăn cấm, răn đe, kể cả giết hại ?

Trong khi trên thế giới (trừ nước Bắc Hàn?) các xã hội đều được kết hợp bằng những thành phần công dân thuộc nhiều vòng tiến hoá đủ màu sắc sống chung trong không khí tương đối quân bình như các ông Clarence Graves, Don Beck đã cho thấy. Riêng ở nước Việt Nam chúng ta hầu như chỉ vỏn vẹn hai thành phần : một tầng khổng lồ hơn 80 triệu người ở mức độ bộ lạc có 2 lựa chọn để được yên thân : hoặc sống theo bản năng, được tự do phát triển bản năng bản ngã sinh tồn, sinh lý dưới sự khống chế của một số nhỏ tự xưng "đỉnh cao trí tuệ" và thế thiên, thế vua, thế cha hành xử. Hoặc tìm đủ mọi cách leo lên đỉnh cao ấy, sát nhập vào nhóm người nắm lấy vận mạng mình và vận mạng đất nước bằng cách nắm tuốt hết các quyền tư pháp, lập pháp và hành pháp.

Pháp môn Làng Mai

Nhưng MT ơi, rồi dần dà từ Bát Nhã, tôi đi qua Thái Hà, Loan Lý, tôi về Phước Huệ, qua Tam Toà, tôi đi ngược thời gian, đi khắp không gian địa lý, cuối cùng đành phải tạo ra cái khẩu nghiệp khi khẳng định điều này : rõ ràng chính quyền này quá …gian ác. Cháu MT ơi, cháu sẽ mỉm cười khi đọc cái điều quá giản dị này, bao nhiêu người đã nói trước tôi rồi. Nhưng nói luôn cho hạ hoả sầu riêng.

Hoặc chính quyền không hiểu tôn giáo là gì, hoặc ngược lại vì quá hiểu rõ tôn giáo và khả năng trở nên "nguy hiểm" của tôn giáo, có thể làm lung lay chế độ.

Trước đây không lâu, các vị linh mục và tín đồ công giáo cũng bị chánh quyền đánh đuổi, cướp đất. Y hệt như vụ Bát Nhã vì côn đồ thuê mướn cũng cướp phá đánh đập giáo dân nhưng số thủ hạ này lên đến cả ngàn người !

…nhiều giáo dân đã bị bắt, bị truy đuổi và đánh đập. (...) các cha (…) "tội đồ”, nhà thờ Thái Hà (…)nnơi "nguy hiểm" cho Chính quyền. (...) Môt lực lượng "đa thành phần" đã được huy động để bao vây nhà Thờ và các Cha. Đặc biệt trong đoàn quân "Liên hợp" đó có cả đám "xì ke, hút chích" và đám “thanh niên, sinh viên tình nguyện". Họ hô to: giết, giết, (...) phỉ báng các cha bằng những lời thô tục, bất chấp các Cha là những bậc tu hành. Đám xì ke hút chích (…) rất nhiều thanh niên sinh viên (…)chắc hẳn có nhiều người từng đoạt danh hiệu “cháu ngoan Bác Hồ …. (theo Ls Lê Trần Luật -  Dân Chúa Sài Gòn ngày 17/10/2009).

…vừa qua vào ngày 13 và 14 tháng 9 năm 2009, (…) cướp đoạt ngôi trường giáo lý của Giáo xứ Loan lý (…) ngày hôm nay giáo dân đến san bằng các đồi cát và dọn sạch các cây cối phía sau sân Nhà Thờ để cho các em có nơi sinh hoạt, vui chơi và học giáo lý, vì trường học và sân trường đã bị cướp đi. Ông Nguyễn tiến Dũng, phó trưởng đồn công an thị trấn Lăng cô, đã ra tay đánh rất nhiều phụ nữ giáo dân Loan Lý vào cái đêm chiếm trường ấy. (trích Lm Simon Thời Hoàng, SVD (15-09-2009).

(…) chính quyền Quảng Bình chưa hết cơn (…) tại Tam Toà tiếp tục quay sang giáo xứ Chày, dùng đầy đủ lực lượng hùng hậu, máy móc đủ loại tối tân nhất để xâm phạm tượng Đức Mẹ La Vang Việt Nam trên đỉnh núi Lèn (…) Thực trạng chung của Giáo Hội Việt Nam: "ở nơi đâu có đất đai, tài sản của Giáo hội là nơi đó được sự hỗ trợ nhiệt tình bằng dùi cui, hơi cay và bắt bớ bỏ tù của nhà cầm quyền tại các địa phương". (Hà nội 26/9/09 Paulus Lê Sơn).

Nếu xem lại tin tức cũ, những vụ tương tự đã xảy ra từ 1950, 1954…và 1975, 1977…đất đai các giáo xứ, chùa chiền bị cướp đoạt, thu nhỏ, các cha cố, sư sãi bị vu oan, bôi nhọ. Trước khi pháp nạn Bát Nhã xảy ra, những con chiên của Chúa đã bị hành hung, phỉ báng. Các tín đồ Phật giáo Cao đài cũng cùng một số phận. Thí dụ :

Tâm Thư Khẩn Cầu Kháng Nghị Số 3 của Tòa Thánh Tây Ninh:
Tình hình Thánh Địa hiện nay đã bị trần tục hóa đến mức đau lòng. Đền Thánh, ở trong tay Hội Đồng Chưởng Quản (…) vỏ nước sơn với đèn màu. Bao nhiêu dinh thự điện đài bị chiếm đoạt từ từ, vẫn còn là những cơ quan nhà nước. Chức Sắc trung kiên như các Sĩ Tải Văn Hòa Vui, Lại Thanh Thế, Đỗ Hoàng Giảm vẫn còn ở tù Hàm Tân, Phú Khánh ; chư vị chưa vào tù thì bị cô lập tại gia ; tín đồ nam nữ thì luôn bị mời mọc răn đe.

Hôm 10-5 vừa qua, toà án Sóc Trăng đã đem 5 nhà sư gốc Khmer ra xử và kết án từ 2 đến 4 năm tù cho 5 vị tu sĩ này với tội danh là "phá rối an ninh." (…) sư Danh Tô, quê ở tỉnh Hậu Giang, sư Kim Mươn, sư Thạch Thương, sư Lý Sương và sư Lý Quang quê ở tỉnh Sóc Trăng. Những nhà sư này bị nhà cầm quyền bắt giam và buộc phải hoàn tục (…) tham gia biểu tình ôn hòa đòi tự do tín ngưỡng ở một trường Pali ở thị xã Sóc Trăng. Sau khi 5 vị sư nói trên bị nhà cầm quyền buộc hoàn tục và bắt giam đã tạo nên làn sóng phản đối trong giới sư sãi người Khmer (tin 2007).

Thì ra các tôn giáo lớn nhỏ hiện hành ở Việt Nam xưa nay đều được chánh quyền "chiếu cố". Những lời kêu than của các vị tu hành và tín đồ cũng giống như nhau. Bởi vì phương cách cướp đoạt của chính quyền vẫn bất biến : Thay đổi ban lãnh đạo, thay thế vào là tay chân thủ hạ quốc doanh : Chia để trị là thứ sách lược muôn đời sáng giá. Dân trí cũng là vấn đề nan giải đã được cha ông chúng ta nhắc đến khi họ tiếp xúc lần đầu với kẻ xâm lăng Tây phương. Có đến hai trăm năm rồi vẫn là vấn đề nan giải.

Các cuộc Đại trai đàn Chẩn tế Bình đẳng giải oan

Tại sao năm 2005 chính quyền cho phép thầy Nhất Hạnh về giảng đạo, năm 2007 cho thầy đem pháp môn về nước để rồi chỉ ba năm sau lại trở mặt xua đuổi môn đệ của thầy? Có phải vì tình thế khi ấy chín mùi cho một Vesak sắp đến và vì thấy tăng thân Làng Mai đã nhiều mềm dẻo, nhận chịu hầu hết những lệ luật, sửa đổi, ép buộc và thử thách mà chính quyền đã đưa ra trong suốt các chuyến về nước hành đạo này nên chính quyền ngở rằng dao kia đang được mình nắm đằng chuôi. Mà không bao giờ nghĩ được rằng chính quyền được tăng đoàn hiểu và thương : thí dụ tăng đoàn hiểu rằng lòng nghi ngờ đã khiến chính quyền bao lần thay đổi lộ trình và điểm tới của tăng đoàn. Tăng đoàn hiểu rằng lòng căm thù của chính quyền đối với kẻ thù xưa sâu sắc đến độ họ buộc thầy Nhất Hạnh bỏ hai chữ "giải oan". Năm 2007 ấy với các cuộc trai đàn chẩn tế bình đẳng giải oan hoành tráng  trên suốt ba miền đất nước, bỏ thì bỏ, nhằm nhò chi hai chữ này so với lòng thương và hiểu của tăng đoàn với họ. Trái lại, chính lòng hiểu và thương ấy còn cho thấy thêm nữa sự cần thiết của các Đại Trai đàn.

Có phải lòng căm hờn đến mức độ vô minh khiến một ông quan trong Ban tôn giáo nhà nước buộc thầy Pháp Ấn không được nhắc đến thuyền nhân vượt biên chết trên biển hay hố chôn tập thể Tết Mậu Thân ở Huế trong bài văn sám Lời Khấn Nguyện ? Trời ơi là trời ! Chết mà vẫn chưa đủ đền tội với họ sao ?

Đã thế ngài chủ tịch còn kể công (hay dằn mặt ?) :

Quý vị có biết là sở dĩ quý vị làm được như thế cũng là nhờ chúng tôi đã cho phép hay không? Nếu chúng tôi không cho phép thì không có cách gì các vị có thể làm được”. ( thư Làng Mai số 31).

Tôi cứ tưởng tượng phải chi là thầy Huyền Diệu để xem thầy sẽ phản ứng ra sao. Bồ đề gai của thầy có nổi lên không ?


        

Chỉ biết mọi sự diễn tiến có vẻ êm xuôi. Không ai trục xuất tăng đoàn trong 24 giờ. Tăng đoàn vui mừng vì tình huynh đệ giữa phật tử kẻ Nam người Bắc còn sống. Thấy gần gũi nhờ chồng, con, anh em… đã chết trên đất nước này.

Tăng đoàn đưa một bản đề nghị (xin nhắc đề nghị chứ không phải kiến nghị) 10 điểm. Trong đó điểm đầu tiên là:

Xin chính phủ ra lệnh lập một đài tưởng niệm thuyền nhân thiệt mạng trên biển cả tại Vũng Tàu.

 và điểm thứ hai là:

Xin cho các thân nhân của những người được chôn trong các nghĩa trang quân đội VNCH cũ được dễ dàng viếng thăm, cúng lễ và bốc mộ.

Hai giọt cam lồ, ba giọt, bốn giọt và giọt thứ 10 như sau :

Xin chính phủ thực hiện việc tách rời tôn giáo khỏi chính trị và chính trị khỏi tôn giáo… ngưng lại mọi quản chế của chính quyền trên giáo quyền, giải thể Ban Tôn giáo Chính phủ và trước hết là ngành Công an Tôn giáo

Ôi chao ơi những giọt lành giọt thiện ! Những giọt nước mắt đã chảy ra. Ông quan lớn điện thoại xin lỗi thầy Pháp Ấn vì đã nói lời gay gắt theo… yêu cầu. Chắc ai cũng lạc quan cảm động và tin tưởng :

Chắc chắn là các vị lãnh đạo trong Trung ương Đảng, Ban tư tưởng và các ban ngành đã nghiên cứu và thẩm xét những đề nghị ấy, và có thể với thời gian những điều này sẽ thấm dần vào nhận thức của các vị.” (thư Làng Mai số 31).

Nhưng không, ngay lập tức những giọt ấy làm tràn ly tự ái. Không, tràn ly (Thượng) đế. Người ta nói là "crime lèse majesté " : phạm thượng, tuyệt đối phạm thượng. Phạm thượng tuyệt đối.

Còn một lý do (giọt) khác nữa : pháp môn Làng Mai đã lôi cuốn được khá đông người trẻ khắp nơi. Các người trẻ này tìm thấy an lạc cho mình và một số trong đó còn ước muốn đem an lạc cho người khác.

Thế là các tăng sinh Bát Nhã được sửa soạn đưa lên giàn hoả toà án pháp đình. Sự trả đũa thành hình được dễ dàng nhờ được kết hợp với lòng tham quan chức địa phương muốn cướp tu viện hoăc lời hứa hẹn trung ương cho phép họ biến Bát Nhã thay vì là nơi trí huệ siêu việt sẽ trở nên một tu viện hữu danh vô thực chỉ có bề ngoài bên trong là nơi du lịch. Hoặc cấp bách hơn nó sẽ là chỗ ở cho thái thú quan lại chuyên viên Tàu làm việc ở Tân Rai và vùng lân cận ? Thương thầy Đức Nghi rồi mai đây sẽ mang số phận con dê (…tế thần).

Những phương cách đem lại an lạc và hạnh phúc rất giản dị và tương đối dễ thực hành. Sau tam quy là ngũ giới. trước đây ai cũng có thể vanh vách nói lên được năm giới luật cơ bản của người theo bước chân Phật : sát sanh, trộm cắp, tà dâm, dối trá, rượu chè. Những thứ tội không thể không bị luật pháp trừng trị trong một xã hội có sự tiến hoá bình thường. Nhưng ở nước ta, xã hội tiến hoá không bình thường nên mới có dân oan, có tâm thư, kiến nghị… Và pháp môn Làng Mai đã tu chỉnh năm giới này.

Ý thức được những khổ đau do sự giết chóc gây ra, con xin nguyện thực tập nuôi dưỡng tuệ giác Tương Tức và lòng Từ Bi để có thể bảo vệ sinh mạng của con người, của các loài động vật, thực vật và môi trường của sự sống. Con nguyện không sát hại, không để kẻ khác sát hại và không yểm trợ cho bất cứ một hành động sát hại nào trên thế giới, trong tư duy cũng như trong đời sống hằng ngày của con. Thấy được rằng tất cả những bạo động do sự sợ hãi, hận thù, tham vọng và cuồng tín gây ra đều bắt nguồn từ cách tư duy lưỡng nguyên và kỳ thị, con nguyện học hỏi thái độ cởi mở, không kỳ thị và không cố chấp vào bất cứ một quan điểm, một chủ thuyết hay một ý thức hệ nào để có thể chuyển hóa hạt giống cuồng tín, giáo điều và thiếu bao dung trong con và trong thế giới.

Thử tưởng tượng 400 vị tăng ni học xong ra đời xuống núi, khuyên dạy nhân dân không yểm trợ cho bất cứ một hành động sát hại nào !

Và trong giới thứ hai :

Ý thức được những khổ đau do lường gạt, trộm cắp, áp bức và bất công xã hội gây ra, con nguyện thực tập san sẻ thì giờ, năng lực và tài vật của con với những kẻ thiếu thốn, trong cả ba lĩnh vực tư duy, nói năng, và hành động của đời sống hằng ngày. Con nguyện không lấy làm tư hữu bất cứ một của cải nào không phải do tự mình tạo ra. Con nguyện thực tập nhìn sâu để thấy rằng hạnh phúc và khổ đau của người kia có liên hệ mật thiết đến hạnh phúc và khổ đau của chính con, rằng hạnh phúc chân thực không thể nào có được nếu không có hiểu biết và thương yêu, và đi tìm hạnh phúc bằng cách chạy theo quyền lực, danh vọng, giàu sang và sắc dục có thể đem lại nhiều hệ lụy và tuyệt vọng. Con đã ý thức được rằng hạnh phúc chân thực phát sinh từ chính tự tâm và cách nhìn của con chứ không đến từ bên ngoài, rằng thực tập phép tri túc con có thể sống hạnh phúc được ngay trong giây phút hiện tại nếu con có khả năng trở về giây phút ấy để nhận diện những điều kiện hạnh phúc mà con đã có sẵn. Con nguyện thực tập theo Chánh Mạng để có thể làm giảm thiểu khổ đau của mọi loài trên trái đất và để chuyển ngược lại quá trình hâm nóng địa cầu.

Thì ra thứ "thuốc phiện" hay "ma tuý" mà các vị tu hành theo pháp môn này hứa hẹn : loại bỏ các nguyên nhân gây ra khổ đau thì sẽ có hạnh phúc. Các nguyên nhân đó là : lường gạt, trộm cắp, áp bức và bất công xã hội ... cực kỳ giản dị và lô gích ! Hai giới sau cùng cũng không ngoài mục đích đem lại hạnh phúc :

Ý thức được những khổ đau do thói tà dâm gây ra, con xin học hỏi theo tinh thần trách nhiệm để giúp bảo hộ tiết hạnh và sự an toàn của mọi người, mọi gia đình và trong xã hội. Con biết tình dục và tình yêu là hai cái khác nhau, rằng những liên hệ tình dục do thèm khát gây nên luôn luôn mang tới hệ lụy, đổ vỡ cho con và cho kẻ khác. Con nguyện không có liên hệ tình dục với bất cứ ai nếu không có tình yêu đích thực và những cam kết chính thức và lâu dài. Con sẽ làm mọi cách có thể để bảo vệ trẻ em, không cho nạn tà dâm tiếp tục gây nên sự đổ vỡ của các gia đình và của đời sống đôi lứa. Con nguyện học hỏi những phương pháp thích ứng để chăm sóc năng lượng tình dục trong con, để thấy được sự thật thân tâm nhất như và để nuôi lớn các đức Từ, Bi, Hỉ và Xả, tức là những yếu tố căn bản của một tình yêu thương đích thực để làm tăng trưởng hạnh phúc của con và của người khác. Con biết thực tập Tứ Vô Lượng Tâm ấy, con sẽ được tiếp tục đẹp đẽ và hạnh phúc trong những kiếp sau.

Ý thức được những khổ đau do thói tiêu thụ không chánh niệm gây nên, con nguyện học hỏi cách chuyển hóa thân tâm, xây dựng sức khỏe cơ thể và tâm hồn bằng cách thực tập chánh niệm trong việc ăn uống và tiêu thụ. Con nguyện nhìn sâu vào bốn loại thực phẩm là đoàn thực, xúc thực, tư niệm thực và thức thực để tránh tiêu thụ những thực phẩm độc hại. Con nguyện không uống rượu, không sử dụng các chất ma túy, không ăn uống hoặc tiêu thụ bất cứ một sản phầm nào có độc tố, trong đó có mạng lưới toàn cầu, phim ảnh, truyền thanh, truyền hình, sách báo, bài bạc và cả chuyện trò. Con nguyện thực tập thường xuyên trở về với giây phút hiện tại để tiếp xúc với những gì tươi mát, có khả năng nuôi dưỡng và trị liệu trong con và xung quanh con, không để cho tiếc nuối và ưu sầu kéo con trở về quá khứ và không để cho lo lắng và sợ hãi kéo con đi về tương lai. Con nguyện không tiêu thụ chỉ để khỏa lấp sự khổ đau, cô đơn và lo lắng trong con. Con nguyện nhìn sâu vào tự tính tương quan tương duyên của vạn vật để học tiêu thụ như thế nào mà duy trì được an vui trong thân tâm con, trong thân tâm của xã hội, và trong môi trường sự sống.

Cô đã xem thư cháu đến năm bảy lần, cô không thể nhầm lẫn khi nói điều này : chỉ trong một thời gian thật ngắn, cháu xác nhận mình có được ba thứ mà đảng và nhà nước này đã dùng mọi phương tiện hứa hẹn đem lại cho nhân dân : Độc lập - Hạnh phúc - Tự do.
 
Độc lập - Hạnh phúc - Tự do

Cháu TM ơi !
Cháu, người "được" gọi là T. điên, một cựu tiểu thơ, một ex-công chúa nhỏ, một ni cô tập sự, bởi vì cháu nói rõ lên rằng cháu đạt được Độc lập - Hạnh phúc - Tự do nên mẹ cha chú bác hoảng hốt cản ngăn, nhà nước ép buộc cháu từ bỏ chùa, từ bỏ cái pháp môn huyền diệu này, không muốn cháu tiếp tục được ba điều mà đảng đã miệt mài đi tìm hàng mấy mươi năm qua. Họa chăng họ chỉ giành lấy được cho chính họ độc lập (chẳng ai dám xen vào đòi chia chát) tự do (làm ăn, cướp của, trừng phạt răn đe) và hạnh phúc (du lịch, mua nhà cất tiền gửi con ở Florida, California, Sydney, Thụy Sĩ) cho chính họ và gia đình cùng những đồng chí (đồng lòng giúp nhau ăn chia trên...) Nhưng họ hoảng sợ bởi vì khi nhân dân đạt được mục tiêu tìm kiếm như đã hứa hẹn : Độc lập - Hạnh phúc - Tự do thì trời ạ NHÀ NƯỚC NÀY PHẢI TIÊU VONG : cho nhân dân tự đảm nhiệm lấy việc quản lý nước non như các nhà cách mạng thứ thiệt đã hứa hẹn từ hơn trăm năm nay từ khi họ sáng chế ra chủ nghĩa cộng sản. Cô MT ơi, tôi có thể tưởng tượng được sự ngỡ ngàng của họ. Có khác chi là tự sát ?

Thế là "bức" và "xúc" ! Nói theo màn kịch kể lại trên Phù Sa một vài bữa sau khi xảy ra màn bắt đuổi hung bạo.

Chỉ vì hơn nửa thế kỷ qua bởi không hiểu rõ một tôn giáo nào nên chính quyền này không biết rằng bạo lực và vô minh, tham sân không bao giờ có thể đem lại Độc lập - Hạnh phúc - Tự do. Thứ tự do tín ngưỡng mà họ ban cho nhân dân và cho chính mình chỉ là những thứ hình thức giả dối. Bởi vì họ không hiểu, không thương. Họ cứ tưởng bỏ dao, bỏ súng, đúc một tượng Phật to tướng, mỗi ngày bảo vợ con hay tự mình sì sụp khấn vái là sạch hết tội lỗi làm ra hôm qua, năm ngoái năm kia. Họ làm thế vi trong tiềm thức sâu thẳm kia họ biết rõ rằng họ phải có trách nhiệm nếu không nói là tội lỗi nào đó trong vấn đề đời sống tâm linh tuổi trẻ sau ba mươi năm chiến tranh tàn khốc và 35 năm hoà bình. Tuổi trẻ ấy được một vị tu sĩ miêu tả như sau :

Từ những năm đầu của kỷ nguyện mới, của thế kỷ 21, giới tu sĩ trẻ và thanh niên trẻ Việt Nam rơi vào tình trạng bế tắc tư duy và tuyệt vọng lý tưởng.

Thanh niên chỉ còn một con đường duy nhất là chạy theo lý tưởng đồng tiền, mục đích, trước hết cho bản thân, và hơn thế nữa để thoả mãn cho một chế độ tham nhũng chuyên chế. Đồng tiền là tiếng nói của đạo đức cho xã hội Việt Nam. (Thích Phong Định Ngày 16 tháng 10 năm 2009).

Cho nên vì quyết định bơi ngược dòng nên cháu bị coi là "mát dây" khi cháu muốn đi tu. Bố mẹ cháu không thể hiểu rằng cháu sắp làm công tác của Mục Kiền Liên. Nhưng MT ơi, cháu hãy nhìn xem, từ hai mươi năm nay đã có những người lẻ tẻ lên tiếng sám hối "tao sống còn vì tao biết sợ", "tôi ngồi ăn bánh vẽ", "tôi hèn" vân vân...

Cháu phải tiếp tục vững như núi vì Sư Ông sẽ phải còn về để làm một trại Sám Hối thật lớn, suốt từ Nam ra Bắc. Phải nhìn nhận tội lỗi quá khứ và sửa đổi trong hiện tại thì đời sống chúng ta mới yên ổn được trong tương lai. Muốn hiểu và thương cũng như được hiểu và được thương, rất nhiều người phải biết sám hối và từ bỏ bạo lực.

Anh chị em mình đã được Thầy dạy rất rõ, chỉ có hiểu mới có thương. Nhà nước và chính quyền Việt Nam chưa hiểu mình cho nên chưa thương mình được.

Nhưng vì mình là những người tu, cho nên câu trả lời cho những việc mình làm cũng chỉ là tu thôi, lời nói của mình cũng chỉ là niệm Phật thôi. Vì vậy các em phải kiên trì lên, phải chứng tỏ cho chính quyền và nhà nước hiểu là mình cương quyết sống với nhau, tu với nhau có vậy mới có cơ hội cho chính quyền và nhà nước cảm thông được. (Chị đn).

Hãy Hiểu và Thương, Sư Ông dặn cháu.

Nhưng người ta không thể hiểu và không muốn được thương thì mình phải làm sao ? Chẳng lẽ đi tiêu diệt họ như thầy Chơn Quang đã dạy ? Cái phật tánh tiềm ẩn phải được đưa ra. Không ai xứng đáng cái chết cả. Phải khơi ngọn lửa "thiêng" cho phật tánh hiện ra.

Cho nên cháu MT ơi, hôm qua cô mơ thấy Bát Nhã, Thái Hà, Phước Huệ, Loan Lý biến thành những "nhà thờ Saint Nicolas-Đông Đức" 20 năm về trước : Vài trăm người mỗi tay một cây nến, những lời kinh cầu, những tiếng hát. Rồi vài ngàn người. Rồi hàng trăm ngàn người. Một dòng sông khát khao tự do và hạnh phúc chảy đi và đã trở thành một biển rộng cuốn đi một chế độ. Nước Tây Đức đã dang tay đón nửa nước anh em mà không tốn máu xương.

Khi nào thì đến lượt chúng ta ? Ngọn lửa thiêng đã khơi lên rồi đó. Bây giờ giữ cho nó cháy lớn cháy mạnh lên là bổn phận của tất cả mọi người.
 
Cám ơn MT và các bạn của MT. Xin cám ơn Sư Ông.

TT Diệu Trí
5/11/2009


PHÁP NẠN CHÙA Bát Nhã II rất mong đón nhận ở các bạn những: thư từ, ý kiến, nhận định, tường thuật, hình ảnh, âm thanh... Mỗi tiếng nói là một viên gạch xây nền công lý nước nhà, và nhất là góp phần quyết định cho sự sinh tồn của Tu viện Bát Nhã. Hãy gửi thư về chúng tôi qua địa chỉ: phusaonline@gmail.com Trân trọng cám ơn các bạn!


Từng bước thảnh thơi, từng bước nở hoa sen!

ĐẠO BỤT
TRONG
DÒNG
VĂN
HÓA
VIỆT

CHƯƠNG MỤC

PHẬT SỰ

PHÁP ĐÀM

VU Lan 2551

VESAK 2552 (2008)

VẤN ĐỀ GIÁO HỘI TN

ĐẠO BỤT HIỆN ĐẠI HÓA

THEO DẤU THIỀN SƯ 3 | 4 | 5 | 6

PHÁP NẠN CHÙA BÁT NHÃ III | II

LIÊN MẠNG PHẬT GIÁO VIỆT NAM

 

LÊN TRÊN= | GỬI BÀI | LÊN TRÊN=

Phù Sa được thực hiện bởi nhóm PSN (Phù Sa Network).
Là tiếng nói của người Việt Tự Do trong và ngoài nước nhằm phát huy khả năng Hiểu Biết và Thương Yêu để bảo vệ và thăng hoa sự sống.
PSN không loan tin thất thiệt, không kích động hận thù, và bạo lực. Không chủ trương lật đổ một chế độ, hay bất kỳ một chính phủ nào.