Thiền sư Thích Nhất Hạnh
trả lời phỏng vấn đài RFI
LGT của RFI :
Sau chuyến về thăm quê hương lần đầu vào cuối năm 2004 đầu năm 2005
sau hàng mấy mươi năm xa cách. Vào ngày thứ hai mười chín tháng hai
2007 Thiền Sư Thích Nhất Hạnh lại về nước. Chuyến đi lần này của tu
sĩ Phật giáo Nhất Hạnh mang một ý nghĩa trọng đại hơn tổ chức các
Đại trai đàn bình đẳng chẩn tế Xuân 2007 để cầu siêu giải oan cho
tất cả những vong hồn uổng tử trong cuộc chiến triền miên trên đất
nước. Trước ngày lên đường, Thiền Sư Thích Nhất Hạnh đã có nhã ý
dành cho ban Việt ngữ RFI buổi phỏng vấn tại làng Mai miền Nam nước
Pháp. Sau phần phỏng vấn Thiền Sư Nhất Hạnh chúng tôi sẽ đọc lên
những địa điểm có tổ chức trai đàn cầu siêu giải oan ở ba miền Bắc,
Trung, Nam Việt Nam. Ban Việt ngữ RFI xin cảm ơn Thiền Sư Thích Nhất
Hạnh đã dành cho chúng tôi cuộc phỏng vấn đặc biệt hôm nay trước khi
thầy lên đường về Việt Nam.
(Bài phỏng vấn do Ánh Nguyệt thực hiện)
Ánh Nguyệt :
Thưa Thiền Sư sau chuyến đi cách đây hai năm thì lần này mục tiêu
của thầy là gì?
Thiền
sư Thích Nhất Hạnh :
Sau chuyến đi đầu thì đồng bào Phật tử muốn chúng tôi về trở lại.
Tại vì ba tháng thăm viếng và hành đạo đối với đồng bào Phật tử thì
hơi ít.
Trở
về kỳ này thì cố nhiên là cũng tiếp tục công việc kỳ trước thôi,
nghĩa là mình sẽ có những khóa tu, những buổi sinh hoạt chung với
nhau để xây dựng tình huynh đệ, để làm mới đạo Bụt, để cho đạo Bụt
nó có
đủ
khả năng hóa độ cho thế hệ mới. Tại vì
bây
giờ
cái gì cũng thay đổi hết, đạo Phật cũng
phải như
vậy, cũng phải thay đổi thì mới có thể phục vụ cho thời đại mới và
những thế hệ trẻ tuổi. Riêng kỳ này thì chúng tôi có đề nghị tổ chức
những
Trai
đàn chẩn tế để cầu siêu giải oan cho những nạn nhân của cuộc chiến
trong vòng mấy chục năm qua. Và những
Trai
đàn giải oan chẩn tế này được chúng tôi quan niệm như là những
phương pháp trị liệu tâm lý không phải cho một người hay là một vài
nhóm người mà là cho tất cả dân tộc đã trãi qua bao nhiêu là khổ đau
là điêu đứng oan ức trong thời gian của cuộc chiến dai dẳng.
Và
vì vậy cho nên chúng tôi
cũng có viết thư mời ông
Chủ
tịch nước, ông
Thủ
tướng tới để mà tham dự.
Và
chúng tôi nghĩ rằng nếu mà các nhà lãnh đạo Việt Nam mà thấy được
tầm quan trọng của cái hoạt động này tức là một cuộc trị liệu tâm lý
cho tất cả mọi người thì họ sẽ ủng hộ.
Và
chúng tôi mong rằng các báo trong nước được phép đăng tải những cái
tin này để cho mọi người có thể biết mà tham dự.
...tôi
không nghĩ tại sao mà chỉ phải một giáo hội mới được và đảng
cũng vậy, nhiều đảng thì tốt chứ có gì đâu.
Và cái
chuyện này sẽ xãy ra, tôi tin chắc như vậy, mình chỉ cần
kiên nhẫn và mình phải đóng góp cái phần của mình để cho cái
chuyện đó nó xãy ra càng sớm càng tốt.
Nhưng mà
theo tôi thì la lối chửi mắng nó không có ích lợi gì cả.
Mình phải
đi tới bằng con đường giáo dục, mình phải sử dụng ái ngữ,
phải sử dụng lắng nghe để làm cho người ta thấy được rằng là
con đường tương lai là nó như vậy, sớm muộn gì mình cũng đi
tới như vậy thôi.
Thì chi
bằng mình đi tới sớm hay hơn là mình đi quá trể.
Thiền
sư Thích Nhất Hạnh
|
|
Ánh Nguyệt :
Dạ thưa tổ chức trai đàn giải oan như thế nào ạ?
Thiền
sư Thích Nhất Hạnh :
Trong một
Phổ
cáo
chúng tôi
có đề nghị rằng là mỗi gia đình đều nên thiết lập một cái bàn thờ
vong ở trước hiên nhà, đốt hương và cầu nguyện suốt ba ngày trong
thời gian có trai đàn chẩn tế. Tại vì sẽ có ba cái trai đàn chẩn tế,
một cái ở Hà Nội theo nghi thức cổ truyền miền Bắc, một ở Huế theo
nghi thức cổ truyền miền Trung và một ở miền Nam theo nghi lể cổ
truyền miền Nam. Và đó là một cơ hội để mọi người hướng về những
người thân của mình đã mất trong thời gian của cuộc chiến và cầu
nguyện một cách bình đẳng. Cầu nguyện không phải là chỉ cho người
của đảng phái này hay đảng phái khác mà cầu nguyện cho tất cả mọi
người không có phân biệt Nam hay là Bắc, cộng sản hay chống cộng
sản, dân tộc này hay dân tộc khác, già hay là trẻ, tôn giáo này hay
là tôn giáo khác. Vì vậy cho nên
Trai
đàn chẩn tế đó được gọi là
Thủy
Lục
Giải
Oan
Bình
Đẳng
Cứu
Bạt
Trai
Đàn.
Ánh Nguyệt :
Thưa Thiền sư như vậy tất cả mọi gia đình đều được kêu gọi tham gia
cái trai đàn giải oan này, thưa có phải không ạ?
Thiền
sư Thích Nhất Hạnh :
Đó là mong ước của chúng tôi. Chúng tôi cũng có lưu ý là các đồng
bào Cơ Đốc giáo cũng có thể lập bàn thờ vong ở trước hiên nhà và
thay vì tụng tam quy ngũ giới, nghi thức thỉnh linh Phật giáo thì có
thể sử dụng bài thuyết giảng trên Núi hay là
Mười
cấm giới ở trong truyền thống của Do Thái và Cơ Đốc giáo. Dù mình là
người có bà con đã mất trong thời gian chiến tranh hay là không thì
mình cũng nên tham dự cuộc thực tập. Tại vì những khổ đau những oan
ức lâu nay nó được chôn vùi dưới đáy tâm thức mà nếu mình không có
được trị liệu thì nó sẽ được truyền lại những thế hệ tương lai. Rồi
sau này cái oan ức cái khổ đau đó nó sẽ làm khổ những thế hệ tương
lai. Do đó cho nên theo nguyên tắc tâm lý trị liệu là những khổ đau
oan ức đó phải đưa lên trên cái vùng ý thức. Những khổ đau đó, những
oan ức đó phải được chấp nhận thì nó mới có cơ hội chuyển hóa và trị
liệu. Cho nên
Trai
đàn chẩn tế theo chúng tôi nghĩ là một phương pháp tâm lý trị liệu
rất là quan trọng. Mà nếu có sự tham dự của tất cả mọi người trong
nước thì cái năng lực trị liệu nó sẽ lớn. Và chúng tôi tin rằng chỉ
cần thực tập trong vòng một tuần lể là tinh thần trong nước nó sẽ
nhẹ nhàn hơn rất nhiều.
Ánh Nguyệt :
Thưa Thiền Sư Thích Nhất Hạnh, cuộc chiến tranh kéo dài quá lâu trên
đất nước đã để lại những hậu quả rất là nặng nề trong tâm thức mọi
người Việt Nam ở trong cũng như là ở ngoài nước. Thì thưa thầy,
trong chuyến đi này thì chắc là thầy gặp nhiều khó khăn.
Thiền
sư Thích Nhất Hạnh :
Trong thời gian chuẩn bị cho chuyến đi đó thì chúng tôi đã gặp rất
nhiều khó khăn rồi từ bên trong nước cũng như từ bên ngoài nước.
Chúng tôi đã nói rất rõ là thiết lập những
Trai
đàn chẩn tế giải oan như thế này không phải là chuyện dể đâu. Tại vì
có những người sẽ không đồng ý, có những người sẽ nói rằng những cái
đau thương đó người ta đang cố quên mình khơi dậy làm gì. Mà nếu
khơi dậy thì nó sẽ sanh ra những cái cảm xúc rồi nó gây xáo trộn mất
an ninh trong nước thành ra cái danh từ giải oan không có
được chấp nhận và có khuynh hướng để cho chỉ có một số Phật tử tham
dự thôi. Nhưng mà chủ ý của chúng tôi là muốn mời tất cả đồng bào
trong nước và ngoài nước tham dự để chocuộc thực tập tâm lý trị liệu
tập thể này nó thành công. Có những người khác tại vì cũng bị mất
mát oan ức khổ đau quá nhiều cho nên chưa sẵn sàng để hòa giải.
Nhưng mà tại vì chúng tôi thấy rõ ràng rằng nếu không làm bây giờ
thì bao giờ mới làm nữa. Và nếu mình không làm thì những đau khổ
những oan ức đó nó sẽ truyền về thế hệ con cháu và họ không biết tại
sao mà tâm lý của họ nó như vậy, họ không biết được cội nguồn. Cho
nên chúng tôi can đảm đứng ra làm và gánh chịu tất cả những búa rìu
của dư luận. Nhưng mà nhìn cho kỹ thì thấy rằng cái số đồng bào yểm
trợ cho Phật sự này rất là lớn. Cho đến này hàng chục ngàn người đã
gỡi tên họ ngày bị tai nạn của thân nhân mình về rồi và con số đó có
thể lên cả hàng trăm ngàn. Cho biết rằng đây là là một Phật sự rất
là cần thiết không những ở trong Phật giáo mà trong các tôn giáo
khác người ta cũng cảm thấy rằng đây là một cái công trình rất là
quan trọng và nó có thể vượt ra khỏi phạm vi cầu nguyện tôn giáo, nó
có thể đi tới trị liệu chung của cả một dân tộc.
Ánh Nguyệt :
Dạ thưa mặc dù có khó khăn như là thầy vừa cho biết nhưng mà khi
chính quyền Việt Nam chấp thuận cho thầy về với mục đích rõ ràng là
lập trai đàn giải oan thì ít ra đó cũng là dấu hiệu cho thấy chính
quyền Việt Nam cũng chấp nhận cái sáng kiến của thầy dù là có hạn
chế mặt này hay mặt nọ chứ ạ.
Thiền
sư Thích Nhất Hạnh :
Thì chúng tôi nghĩ là lãnh đạo quốc gia thế nào cũng đã có nghiên
cứu về vấn đề này rồi. Ngày xưa vua A Dục sau khi thống nhất được
toàn cõi Ấn Độ thì đã tổ chức tu học, đã tổ chức từ thiện, đã tổ
chức đào giếng, trồng cây, làm đủ thứ. Và những công phu đó đã giúp
cho vua A Dục thống nhất được lòng người. Thì ở Việt Nam mình cũng
vậy thôi, mình đã thống nhất về phương diện lãnh thổ rồi thì mình
phải đi tới một bước nữa là làm thế nào để thống nhất được lòng
người. Mà thống nhất lòng người tức là phải công nhận những cái khổ
đau những oan ức mà người khác đã phải gánh chịu. Và riêng điều đó
thôi đã làm nhẹ bớt đi rất là nhiều khổ đau trong lòng người rồi.
Thì tôi nghĩ rằng nếu mà lãnh đạo thấy được điều đó thì họ sẽ không
gây khó khăn cho Phật sự này. Và tôi nghĩ cách hay nhất để yểm trợ
là cho các báo hàng ngày đăng tin rằng là sẽ có những trai đàn chẩn
tế như vậy.
Ánh Nguyệt :
Thưa Thiền Sư Thích Nhất Hạnh, lúc nãy thầy có đề cập tới vấn đề
thống nhất. Nhưng mà ngay trong giáo hội Phật giáo Việt Nam ở trong
nước thì cũng đâu có thống nhất. Thì thưa thầy, ý kiến của thầy như
thế nào?
Thiền
sư Thích Nhất Hạnh :
Chúng tôi
tin
rằng trong tương lai thế nào cũng sẽ có những tiến bộ về phương diện
dân chủ nhân quyền. Tôi tin chắc rằng trong tương lai thế nào cũng
sẽ có nhiều giáo hội, bây giờ chỉ có một đảng, chỉ có một giáo hội
thôi. Nhưng mà sau này chắc chắn thế nào cũng sẽ có nhiều đảng khác
và có nhiều giáo hội. Cái đà tiến bộ nó đi như thế, thành ra vấn đề
là nó tới sớm hơn một chút hay là chậm hơn một chút mà thôi. Tôi
nghĩ rằng là có hai giáo hội, ba giáo hội cũng không sao. Giáo hội
nào mà tu học cho đàng hoàng mà làm Phật sự thành công mà làm mới
được đạo Phật và làm cho đạo Phật có thể phục vụ được cho cái thời
đại mới thì giáo hội đó được nhiều người theo, có sao đâu. Vậy tôi
không nghĩ tại sao mà chỉ phải một giáo hội mới được và đảng cũng
vậy, nhiều đảng thì tốt chứ có gì đâu. Và cái chuyện này sẽ xãy ra,
tôi tin chắc như vậy, mình chỉ cần kiên nhẫn và mình phải đóng góp
cái phần của mình để cho cái chuyện đó nó xãy ra càng sớm càng tốt.
Nhưng mà theo tôi thì la lối chửi mắng nó không có ích lợi gì cả.
Mình phải đi tới bằng con đường giáo dục, mình phải sử dụng ái ngữ,
phải sử dụng lắng nghe để làm cho người ta thấy được rằng là con
đường tương lai là nó như vậy, sớm muộn gì mình cũng đi tới như vậy
thôi. Thì chi bằng mình đi tới sớm hay hơn là mình đi quá trể.
Ánh Nguyệt :
Dạ thầy nói hai hay là ba giáo hội thì cũng tốt thôi, nhưng mà chắc
là chỉ tốt theo cái ý nghỉ là các giáo hội phải được đối xử bình
đẳng không có phân biệt đâu là giáo hội yêu nước, giáo hội nhà nước
giáo hội đâu là giáo hội không phải nhà nước. Có phải không ạ?
Thiền
sư Thích Nhất Hạnh :
Kỳ về lần trước chúng tôi có trình bày ý kiến của chúng tôi rất rõ.
Chúng tôi trình bày rằng giữa chính quyền và giáo quyền nó phải được
phân biệt rất là rõ ràng, tôn giáo không có được xen vào vấn đề
chính trị và bên chính trị không có được xen vào tôn giáo. Tôi có
nói rằng tại sao không để cho giáo hội Phật giáo Việt Nam
Thống
Nhất
phục hoạt trở lại, có sao đâu, hai giáo hội thì tốt thôi, ba giáo
hội cũng tốt nữa. Tại vì nước nào cũng có nhiều giáo hội. Cố nhiên
là trong một cái xứ mà có dân chủ thật sự thì giáo hội nào cũng có
quyền hạn tương đương với nhau. Lúc đó sẽ không có cái mình gọi là
giáo hội nhà nước với giáo hội không phải là nhà nước nữa.
Ánh Nguyệt :
Thưa trở lại với sáng kiến lập
Trai
đàn giải oan. Thưa
thiền
sư
Thích Nhất Hạnh, thầy giải thích như thế nào đối với những người
Việt mà chống đối lại cái ý kiến này của thầy.
Thiền
sư Thích Nhất Hạnh :
Như tôi đã nói có những người họ bị kẹt trong mất mát đau khổ của họ
nhiều quá. Họ không có thấy được nhu yếu giúp cho dân tộc đi lên.
Thành ra đối với những người như vậy thì tôi rất hy vọng một ngày
kia họ có thể thấy được sự thật rõ ràng hơn. Tôi nghĩ là nhu yếu làm
mới đạo Bụt để cho đạo Bụt trở thành ra một nếp sống tâm linh của
những thế
hệ
mới là rất quan trọng, mà chúng tôi có thể đóng góp được
một phần nào trong chuyện hiện đại hóa đạo Bụt. Ở Trung Quốc chẳng
hạn, sau cách mạng văn hóa, thế hệ thanh niên lớn lên không có tin
vào Khổng giáo, không có tin vào Phật giáo nữa. Vì vậy cho nên với
đà phát triển kinh tế thì những tệ nạn xã hội phát sinh ra rất là
nhiều. Và hiện bây giờ chính quyền Trung Quốc thấy rất rõ và chính
quyền đã có những biện pháp để cho các Phật tử ở Đài Loan ở Hồng
Kông ở bên Mỹ trở về để giúp xây dựng lại nền Phật giáo ở trong
nước. Nếu mà không xây dựng lại nền Phật giáo ở trong nước thì những
tệ nạn xã hội không thể nào được đối phó. Và vì vậy cho nên với sự
giúp đỡ của các Phật tử, các vị tôn đức ở Đài Loan ở Hồng Kông ở hải
ngoại thì Phật giáo Trung Quốc đang phục hồi sức sống. Và hiện bây
giờ bên Trung Quốc đã có tới ba mươi mấy Phật học viện rồi. Thì tôi
nghĩ rằng các nhà lãnh đạo Việt Nam cũng thấy được điều đó. Nếu
không để cho Phật giáo hiện đại hóa làm mới, để có thể phục vụ một
cách đắc lực hơn trong thời đại mới này với thế hệ trẻ này thì đó là
một sự mất mát. Và vì vậy cho nên chúng tôi về chỉ với một mục đích
đó mà thôi, giúp cho đạo Phật bên nhà làm mới trở lại để có thể đóng
được vai trò của nó trong cái thời đại toàn cầu hóa này.
Ánh Nguyệt :
Dạ, nghĩa là dù có khó khăn trước mắt thì thầy vẫn tin tưởng là sẽ
thành công trong việc trị liệu những cái đau khổ dằn vặt của những
người Việt do chiến tranh gây ra, thưa có phải không ạ?
Thiền
sư Thích Nhất Hạnh :
Trong ba bốn chục năm hành đạo ở Tây Phương chúng tôi đã giúp đỡ
được rất là nhiều người Tây Phương thoát ra khỏi những tình trạng hệ
lụy của họ. Chúng tôi đã học hỏi văn hóa Tây Phương, chúng tôi đã
hiến dâng đạo Phật trong những hình thức người Tây Phương có thể
hiểu, có thể chấp nhận được. Và với những kinh nghiệm đó chúng tôi
tin tưởng rằng về nước thế hệ trẻ có thể thấy được đạo Phật này và
có thể áp dụng được vào trong cai đời sống hàng ngày của họ. Tại vì
đạo Phật không phải chỉ là một mớ những tín ngưỡng để xoa dịu những
khổ đau nhất thời. Đạo Phật là một nguồn tuệ giác rất là lớn, tín
ngưỡng chẳng qua chỉ là một cái vỏ ngoài của đạo Phật thôi. Và đạo
Phật Việt Nam là một cái gia tài rất là quí giá của văn hóa Việt
Nam. Nếu mà mình biết cách khai thác cái kho tuệ giác trong đạo Phật
thì mình có thể tạo dựng được cái đoàn kết thật sự của dân tộc và
chữa lành tất cả mọi thương tích để cho dân tộc có khả năng có cơ
hội đối phó và đi lên trong thời đại khó khăn này.
Ánh Nguyệt :
Một lần nữa xin cảm ơn Thiền Sư Thích Nhất Hạnh đã dành cho ban Việt
ngữ RFI buổi phỏng vấn đặc biệt hôm nay. Dạ
xin cảm ơn thầy.
Trở lại với các địa điểm cầu siêu giải oan trong nước do Thiền Sư
Thích Nhất Hạnh chủ tế. Tại thành phố Hồ Chí Minh chùa Vĩnh Nghiêm
các ngày từ thứ sáu mười sáu tháng ba đến chủ nhật mười tám tháng
ba. Tại thành phố Huế, chùa Diệu Đế từ thứ hai mồng hai tháng tư đến
thứ tư mồng bốn tháng tư. Tại thành phố Hà Nội chùa Non tại Sóc Sơn
từ thứ sáu hai mươi tháng tư đến chủ nhật hai mươi hai tháng tư hai
ngàn lẻ bảy.