Giải oan hay Không giải oan ?
Để tìm hiểu thêm về
chuyến Hoằng pháp tại quê hương Việt Nam vào đầu năm Đinh Hợi sắp tới
của Thiền sư Thích Nhất Hạnh, cùng Phái đoàn Phật giáo Quốc tế (Tăng
thân Làng Mai) đặc phái viên của Phù Sa có mặt tại Việt Nam đã hỏi
chuyện một vị Thượng tọa đang hành đạo tại Sài Gòn, và được Ngài cho
biết như sau. Để tránh những rắc rối có thể xảy ra với Thượng Tọa, Phù
Sa xin phép không nêu tên Ngài ra đây.
Đặc Phái Viên
(ĐPV)
:
Xin Thượng Tọa cho biết cảm tưởng và sự trông chờ của Thượng Tọa về
chuyến đi sắp tới của Thiền
sư
Thích
Nhất
Hạnh và Phái Đoàn Tăng Thân Làng Mai ?
Thượng Tọa
(TT)
:
Chuyến đi trước đây hai năm của Thiền
sư
Thích
Nhất
Hạnh và phái đoàn quốc tế Làng Mai đã mang lại nhiều lợi lạc và hạnh
phúc cho cộng đồng Phật giáo Việt Nam. Tôi tin chắc là chuyến đi sắp tới
cũng sẽ là sự tiếp tục của chuyến đi trước, và đi sâu hơn trong việc
giao lưu, truyền thông và chia sẻ về những pháp môn tu tập, có thể đem
lại nhiều chuyển hóa và trị liệu cho nhiều Phật tử, nhất là cho giới trẻ
tuổi.
ĐPV
: Tôi nghe nói một số
Giáo
đoàn
Tin Lành đã được cấp giấy phép để hoạt động tại Việt Nam và Thủ Tướng
Nguyễn Tiến Dũng sẽ đích thân thăm viếng Đức Giáo Hoàng tại thành
Vatican. Như thế thì có thể sẽ xẩy ra việc Đức Giáo Hoàng viếng thăm
Việt Nam trong một ngày gần đây hay không ?
TT
: Tôi nghĩ đức Giáo Hoàng viếng thăm Việt Nam trong thời điểm này là
chưa đúng lúc. Việt Nam không phải là một xứ mà đa số là người Công Giáo
như Phi Luật Tân hay Ba Lan. Tôi nghĩ là đức Giáo Hoàng sẽ không thể đến
Việt Nam trước khi có cuộc viếng thăm của đức Đạt Lại Lạt Ma. Tôi tin
rằng đây là cảm nghĩ của đại đa số đồng bào Việt Nam nói chung và Phật
tử nói riêng.
ĐPV
:
Thượng Tọa không nghĩ rằng chuyến đi của Thiền
sư
Thích
Nhất Hạnh thì cũng có thể xem như là tương đương với chuyến đi của Đức
Lạt Lại Lạt Ma ?
TT
: Tôi không nghĩ như thế. Thiền
sư
Thích
Nhất
Hạnh dù sao cũng là một người con của đất nước Việt Nam và của Phật Giáo
Việt Nam. Đây là một cuộc trở về của một người con hơn là một cuộc
viếng thăm của một nhân vật quốc tế. Tôi nghĩ dân Việt Nam sẽ
không chấp nhận một cuộc thăm viếng của đức Giáo Hoàng trước khi có cuộc
thăm viếng của Đức Đạt Lại Lạt Ma.
ĐPV
: Xin trở lại với chuyến viếng thăm của
Thiền
sư
Thích
Nhất Hạnh
. Theo Thượng Tọa thì những sinh hoạt nào của chuyến đi này sẽ là quan
trọng nhất và có ảnh hưởng nhất ?
TT
: Tôi
nghĩ hoạt động nào cũng quan trọng như nhau. Trong bốn mươi năm qua,
Thiền
sư
Thích
Nhất Hạnh và Làng
Mai Thôn đã chế tác được những pháp môn thực tập có vẻ thích hợp với xã
hội phương tây, với giới trẻ và giới trí thức. Những pháp môn nầy nhìn
cho kỹ thì thấy được làm bằng những chất liệu của truyền thống Phật giáo
Việt Nam. Trí thức và tuổi trẻ Việt Nam cũng cảm thấy thoải mái với
những giáo pháp và những pháp môn thực tập này. Trong giai đoạn toàn cầu
hóa, Phật giáo Việt Nam cần phải thay đổi, phải hoàn toàn thay áo mới,
mới có thể đối phó được với tình trạng mới và tiếp tục sứ mạng phục vụ
dân tộc và đất nước mình. Thành ra trong chuyến viếng thăm và hoằng pháp
này chắc là
Thiền
Sư
muốn giới thiệu và đi sâu thêm vào những pháp môn thực tập ấy. Đã có dấu
hiệu trong hai năm vừa qua là tuổi trẻ và giới trí thức Việt Nam rất ham
mộ những pháp môn ấy. Anh đã từng đi thăm Tu Viện Từ Hiếu ở Huế và Tu
Viện Bát Nhã ở Bảo Lộc chưa ? Anh sẽ thấy tuổi trẻ Việt Nam thiết tha tu
tập pháp môn mới thích hợp với tuổi tác và khát khao lý tưởng của họ.
ĐPV
: Thượng Tọa nghĩ sao về những Đại Trai Đàn Chẩn Tế Giải Oan sẽ được
cử hành tại đất nước trong chuyến đi sắp tới của
Thiền
Sư.?
TT
: Có thể nói các Đại Trai Đàn Chẩn Tế Giải Oan này là một nét đặc biệt
nhất của chuyến đi. Theo những điều tôi đọc được trên Trang Nhà Làng Mai
thì các Trai Đàn này được tổ chức như những pháp thực tập tập thể của
toàn dân nhầm chữa trị những thương tích chiến tranh còn nằm sâu trong
lòng người. Ban đầu tôi tự hỏi tại sao một vị thầy dạy Thiền mà lại tổ
chức Trai đàn vốn thuộc về lĩnh vực của Mật tông, nhưng sau, tôi thấy là
Thiền
Sư
có cái nhìn rất rộng. Trong Thiền có Mật và trong Mật có Thiền. Đó là
cái nhìn nhất quán của
Thiền
Sư.
Có lẽ vi vậy mà tổ chức Giáo Hội bên ấy mang tên là Giáo Hội Đạo Bụt
Nhất Quán (Eglise Bouddhique Unifiée). Quý thầy ở Làng Mai có giải thích
về những chữ này. Nhất quán đây là cái mẫu số chung của tất cả
các tông phái Phật giáo. Nó làm cho tất cả các tông phái đạo Phật dù chủ
trương những giáo lý khác nhau và những thực tập pháp môn khác nhau mà
vẫn đi được với nhau như một dòng sông mà không có sự chống đối nhau. Đó
là nghĩa của chữ “Unifiée” theo sư giải thích của quý thầy Làng Mai
trong chuyến về kỳ trước. Nó không có nghĩa góp lại tất cả mọi tổ chức
làm một tổ chức như Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất đã làm cuối
năm 1963 đầu năm 1964.
ĐPV
: Theo Thượng Tọa thì chính quyền có thấy được tầm quan trọng của các
Trai Đàn Chẩn Tế Giải Oan nầy không ? và có yễm trợ cho những Trai Đàn
này không ?
TT
: Theo những tin tức tôi thăm dò thì ở cấp cao cũng có những vị thấy
được tầm quan trọng của những Trai Đàn này. Tôi được biết là
thiền
sư
Thích
Nhất
Hạnh đã từng viết thư cho cựu Thủ Tướng Chính Phủ đề nghị về sự thiết
lập những Trai Đàn Chẩn Tế như thế từ hơn một năm rưỡi nay. Đại khái
Thiền Sư đã nói với Thủ Tướng là thống nhất lãnh thổ xong thì phải tìm
mọi cách thống nhất lòng người, như đại đế A Dục Vương ngày trước đã
từng làm ở Ấn Độ. Nếu lòng người chưa thống nhất thì đất nước vẫn chưa
có đủ sức để đối phó với tình trạng mới đang trở nên càng ngày càng khó
khăn. Tôi còn nhớ đầu năm 2005 trong chuyến đi đầu của thiền sư
Thích
Nhất Hạnh một vị nhân sĩ ở Huế đã xá tôi và nói :
“Tôi nói xin thầy tha lỗi, lâu nay cứ nói thống nhất mà chưa thấy thực
sự có thống nhất. Giờ phút mà máy bay của Sư Ông đáp xuống phi trường
Phú Bài này, nhìn ánh mắt rực rỡ của hàng ngàn người dân ra đón chào sư
ông, tôi mới có cảm tưởng là đất nước mới bắt đầu có thống nhất thật sự”
Câu nói này chứng tỏ rằng người dân đang thực sự mong chờ một sự thống
nhất thất sự, nghĩa là môt sự thống nhất nhân tâm. Tổ chức những Trai
Đàn để mọi người có thể tìm tới với nhau, ý thức được rằng những oan khổ
xưa nay bây giờ đã được thừa nhận, để cùng cầu nguyện với nhau trong
tình đồng bào ruột thịt, đó là một pháp môn thực tập rất vi diệu,
nó đem người Nam về lại với người Bắc, nó đem đồng bào hải ngoại về lại
với người đồng bào quốc nội, nó có thể đóng góp rất nhiều cho sự thống
nhất nhân tâm và chữa lành những vết thương còn che kín và rướm máu
trong lòng người. Nhưng cũng còn có những người trong chính
quyền và trong đảng, nhất là trong giới công an, chưa thấy được điều đó
nên họ vẫn e ngại không muốn yễm trợ công tác Phật sự này.
ĐPV: Tại sao họ lại e ngại ?
TT
: Họ sợ
xáo trộn, mất an ninh. Cái sợ trong họ rất lớn. Họ nghĩ là nếu trong
Trai Đàn Chẩn Tế mà nhắc tới những oan khổ trong quá khứ có thể gây ra
nhiều cảm xúc, rồi từ cảm xúc sinh ra trách móc, chống đối và xáo trộn.
Họ chủ trương rằng những nỗi khổ niềm đau ấy, cứ để cho người ta quên
đi, đừng nhắc lại làm gì. Cái người ta muốn quên đi thì mình không nên
nhắc lại. Trong khi đó thì chủ trương của Làng Mai là khi những khổ đau
oan trái ấy được đưa lên vùng ý thức, được chính thức công nhận thì
những thương tích kia mới có thể bắt đầu được trị liệu một cách thực sự.
Cái khác nhau là ở chỗ đó.
ĐPV
: Thượng Tọa có nghĩ là cũng có những người trong Bộ Công An có thể
thấy được và hiểu được thiện ý và chủ trương của Làng Mai không ?
TT
: Có thể là họ thấy được và hiểu được nhưng họ vẫn sợ như thường. Vì vậy
họ đã không muốn cho Làng Mai và cho các thầy trong Giáo Hội sử dụng từ
Giải Oan. Họ nói bốn chữ Trai Đàn Chẩn Tế là đủ rồi, không cần nói đến
giải oan. Có oan gì đâu mà giải ?
ĐPV
: Lạ thật, trong ba mươi năm chiến tranh, làm sao mà không có oan ức
? Trai Đàn cầu siêu cho nạn nhân của ba mươi năm chiến tranh thì phải có
công năng giải oan chứ ?
TT
: Trai
Đàn cũng là để giải oan, từ xưa tới nay vẫn thế. Người ta không thấy
rằng từ giải oan là một từ rất phổ thông trong Phật giáo: Suối Giải
Oan, Chùa Giải Oan. và tất cả những Trai Đàn chẩn tế từ xưa
đến nay đều có mục tiêu giải oan. Trong mấy mươi năm chiến tranh
khốc liệt vừa qua, có ai trong chúng ta mà đã không gánh chịu ít nhiều
oan ức? Người Miền Bắc cũng đã từng chết oan, người Miền Nam
cũng đã từng chết oan, người Cọng Sản cũng đã từng chết oan, người chống
cọng cũng đã từng chết oan. Chiến sĩ cũng đã từng chết oan mà thường dân
cũng đã từng chết oan. trong Nam cũng như ngoài Bắc, trong rừng sâu cũng
như ngoài biển cả. Oan ức khổ nhục phải được công nhận thì mới có cơ hội
trị liệu, cơ hội giải oan. Thông bạch của Đạo Tràng Mai Thôn đăng báo
Giác Ngộ cũng đã bị kiểm duyệt hai chữ giải oan. Nghe đồn thầy Pháp Ấn
tranh thủ lắm mới giữ được hai chữ Bình Đẳng. Bài Phổ Cáo Quốc Dân trên
mạng Làng Mai nêu rõ những khổ đau tủi nhục oan khuất mà nhiều triệu
người đã phải chịu đựng vẫn chưa được phép đăng lên báo chí, dù là báo
chí Phật giáo. Theo tôi biết, bài Phổ Cáo Quốc Dân ấy đã được Làng Mai
viết rất nhẹ nhàng để có thể được chấp nhận ở quốc nội nhưng vẫn không
được (hoặc chưa được) chấp nhận để đăng lên báo chí.
ĐPV: Như vậy thì
đồng bào
làm sao được thông báo rằng sẽ có những Trai Đàn Giải Oan như thế ?
TT
: Tôi không biết, nhưng tôi cũng trông chờ một phép lạ nào đó để tất cả
đồng bào mình đều được biết là có những Trai Đàn như thế để mọi
người dân có cơ hội thiết lập bàn thờ và cùng cầu nguyện. Tôi nghĩ là
nếu Phật sự này mà không thành tựu được như mong muốn là tại vì người ta
quá sợ. Riêng tôi, tôi không thấy lý do gì để họ lo sợ như thế. Tôi
không thể tưởng tượng ra được là thiền sư
Thích
Nhất Hạnh lại muốn gây xáo trộn và làm mất an ninh. Thầy đi tới đâu là
có an ninh tới đó. Những buổi thiền hành ở Rome, Firenze, Frankfurt, New
York và Paris với hàng ngàn người tham dự, v.v... đều chứng tỏ như thế.
ĐPV
: Các vị tôn đức trong Giáo Hội nghĩ thế nào, có ai không đồng ý với
thiền sư
Thích
Nhất
Hạnh không?
TT
: Theo
tôi thấy thì phần lớn các vị tôn đức trong Giáo Hội đều thấy được giá
trị và sự cần thiết của những Trai Đàn Chẩn Tế Giải Oan. Đây là lần đàu
tiên mọi người có thể chính thức đến với nhau để cầu nguyện cho tất cả
các đồng bào nạn nhân, không phân biệt Nam Bắc, chủng tộc, già trẻ, gái
trai, cọng sản, chống cọng, v.v... Tác dụng trị liệu sẽ lớn lắm, và sự
thực tập này sẽ có ảnh hưởng rất sâu rộng trong việc thống nhất nhân
tâm. Đọc trên trang nhà Làng Mai chúng tôi thấy Thiền sư
Thích
Nhất Hạnh đã viết thư mời các vị Chủ Tịch Nước, Thủ Tướng Chính phủ và
ông Chủ Tịch Quốc Hội tới dự lễ bạch Phật dâng hương tại các Trai Đàn.
Tôi rất ấn tượng về hành động này vì đây là một hành động rất xây dựng,
bày tỏ rất nhiều thiện chí. Nếu các lãnh đạo nước bỏ qua cơ hội, thì đó
là một uổng phí một mất mát lớn. Theo tôi thì nhà nước phải cho phổ biến
rộng rãi tin tức về các Đại Trai Đàn Chẩn Tế Giải Oan để toàn thể quốc
dân đều biết mà tham dự vào sự thực tập. Tôi nghĩ cấm sử dụng hai chữ
giải oan sẽ là một vết đen trong lịch sử ; hành động ấy chứng tỏ
những vị ấy không nắm được vững vàng truyền thống văn hóa Việt Nam. Các
vị Tôn Túc trong Giáo Hội từ Bắc vào Nam đều thấy rõ như thế, nhưng họ
ngại không nói ra đó mà thôi.
ĐPV
: Thượng Tọa có vẻ như một người thông hiểu rất nhiều về đường lối
của Làng mai, xin Thượng Tọa cho biết ThượngTọa đã từng đến Làng Mai lần
nào chưa?
TT
:
Tôi không phải là đệ tử của Thiền
sư
Thích
Nhất Hạnh, cũng chưa từng theo học với Ngài. Tôi cũng chưa tới Mai thôn.
Nhưng tôi đã đọc hết những sách của
Thiền
Sư.
Tôi nghĩ Thiền
Sư
là người có khả năng nói chuyện với tuổi trẻ và gây cảm hứng cho tuổi
trẻ, nhất là tuổi trẻ Phật giáo. Đi thăm Tu Viện Từ Hiếu
và Tu Viện Bát Nhã, tôi thấy các đệ tử xuất gia của
Thiền
Sư
phần lớn đều mang theo được cái năng lượng lý tưởng và một phần nào cái
tinh thần thực tập của
Thiền
Sư
và điều này làm cho tôi có đức tin. Một ngày nào đó tôi cũng muốn có cơ
hội qua Mai Thôn Đạo Tràng tu học chừng một năm để nắm vững được tất cả
những pháp môn bên ấy. Nhưng bây giờ vì có quá nhiều trách vụ, tôi chưa
thực hiện được mơ ước ấy.
ĐPV
: Trong chuyến về nước của
Thiền
sư Thích
Nhất Hạnh cách đây hai năm, Thượng Tọa có đến tham dự những sinh hoạt
của tăng đoàn Làng
Mai
không ? Và Thượng Tọa cảm nhận như thế nào về cách thức tu tập và hoằng
pháp của Thiền
Sư
và tăng thân Làng Mai ?
TT
: Tại
TPHCM tôi có đi tham dự, ở Huế cũng vậy, nhưng tôi không theo Phái Đoàn
Làng Mai đi suốt chuyến được vì có quá nhiều cộng việc ở đây. Tuy nhiên
tôi có theo dõi tất cả mọi hoạt động của phái đoàn và nghe hết những
băng giảng của
Thiền
Sư
tại Hà Nội và Bình Định. Tôi rất nể phong thái của
Thiền
Sư.
Vẫn chiếc áo nâu mộc mạc đi giữa rừng áo vàng của chư tăng Thừa Thiên,
các thầy và sư cô ngoại quốc nhìn thấy thương quá, cũng áo nâu, cũng nón
lá đi bộ cùng khắp Huế, ít khi sử dụng xe máy... Vài thầy và sư cô Tây
phương nói tiếng Việt được, rất dễ thương. Có một thầy người Hà Lan hô
canh ngồi thiền buổi sáng rất thiền vị.
ĐPV
: Thượng Tọa nghĩ thế nào về thái độ
Thiền
Sư
đối với Nhà
Nước?
TT
: Ngay những ngày đầu ở TP Hồ Chi Minh, Ban Tôn Giáo Chính Phủ có thỉnh
cầu Thiền
Sư
đi gặp Thủ Tướng. Thiền sư đã khôn khéo từ khước không gặp Thủ Tướng
Phan Văn Khải lấy cớ là mình mới về tới chưa lắng nghe, chưa tìm hiểu,
cái thấy còn chưa rõ ràng thì sẽ không biết nói gì với Thủ
Tướng.
Trong buổi diển thuyết sau đó tại Trường Quốc Gia Hành Chánh,
Thiền
Sư
đã tháo gỡ được cho những người trong
Đảng
và trong chính quyền rất nhiều khi trả lời câu hỏi: quy y rồi thì còn
được phép yêu nước và yêu đảng nữa hay không ? Thiền
Sư
nói : Nếu quy y mà không còn được yêu nước và yêu đảng thì quy y làm
gì? Thính chúng vỗ tay vang dội, không phải vì câu trả lời có một
nghĩa lý cao siêu mầu nhiệm ghê gớm mà vì lâu nay người đảng viên Cọng
Sản từng được huấn luyện là muốn là một đảng viên tốt, một nhân viên tốt
của chính quyền thì không nên đi Chùa, không được đốt nhang thờ cúng, vì
làm như vậy là “duy tâm”, không phải là một người Mác Xít đứng đắn. Sau
tràng pháo tay
Thiền
Sư
lại tiếp : Quy y rồi quý vị sẽ biết cách yêu nước hay hơn, yêu đảng
hay hơn (sáng suốt hơn). Lại một tràng pháo tay dài tưởng như không
muốn chấm dứt. Tràng pháo tay ấy là sự phá vỡ thành kiến kia sai lạc
kia. Thiền sư
Thích
Nhất Hạnh không “chống cọng” nhất là chống cộng theo kiểu la lối và lên
án mà chỉ muốn sử dụng pháp lắng nghe và ái ngữ để khuyến khích những
người Cọng Sản đi về hướng cởi mở và tự do thôi.
ĐPV
: Đến Phật Đản năm 2005, tôi thấy các cấp chánh quyền địa phương đều
được lệnh tới tham dự lễ Phật Đản.
TT
: Đúng vậy. Sau khi
Thiền
Sư
rời Việt Nam không lâu thỉ Chủ Tịch Nước đến làm lễ ở đền Hùng. Toàn dân
đều thấy Chủ Tịch Nước qua đài truyền hình thắp nhang khấn vái rất thành
kính chứ không phải ngượng nghịu như xưa.
ĐPV
: Thượng Tọa có nhớ trong bài diễn thuyết tại Học Viện Chánh Trị Hồ
Chí Minh ở Hà Nội,
Thiền
Sư
cũng đã làm cho cử tọa cười lớn khi
Thiền
Sư
nói nửa đùa nửa thật : “Chúng tôi là những người cọng sản thứ thiệt, vì
ở Làng Mai chúng tôi, không ai có tiền riêng, trương mục riêng, điện
thoại cầm tay hay e-mail riêng, tất cả mọi tiện nghi đều là của chung”
không?
TT
: Đúng rồi. Tôi thấy điều đó rất mầu nhiệm. Nên nhớ là trong thính chúng
hôm ấy có mặt những nhà đại trí thức, những lý thuyết gia Mác Xít và các
cán bộ nồng cốt. Không ai cảm thấy buồn giận vì câu nói ấy cả vì cách
nói của Thiền
Sư
nhẹ nhàng và khiêm cung khiến ai nấy đều cười lên rất hoan hỷ. Thật là
đi vào hang cọp để vuốt râu hùm mà không bị hùm ngoạm. Cái Học Viện
Chính Trị ấy nếu không phải là chốn đào tạo người cán bộ nồng cốt, nếu
không phải là hang cọp thì còn là gì nữa ? Vậy mà
Thiền
Sư
đã vào tới đó, và bằng một lời nói nửa chơi nửa thật, dám vuốt râu hùm.
Chúng tôi là Cọng Sản thứ thiệt, có nghĩa là các bác chưa phải là Cộng
sản thứ thiệt. Nói như thế mà người ta không giận thì có phải là vuốt
râu hùm mà hùm không làm gì mình cả, có phải vậy không ?
ĐPV
:
Hay thật, vậy mà tôi không thấy được như Thượng Tọa.
TT
: Tôi
thấy câu nói đó cũng là một phương tiện cởi mở lớn. Có những người theo
Đảng
đã lâu năm, nay đã bắt đầu nói : Chúng ta không nên bị kẹt vào những chủ
thuyết ngoại lai mà bỏ mất truyền thống văn hóa ta. Như vậy là tiến bộ
vượt bực rồi còn gì nữa. Sáu điểm mà thiền sư
Thích
Nhất Hạnh đề nghị về con đường cởi mở của đảng Cọng Sản để đảng tới gần
với dân tộc và Phật giáo, sáu điểm ấy nói lên được cách thức và phương
tiện mà Thiền
Sư
sử dụng để giúp cho giới lãnh đạo đi tới được sự cởi mở và chuyển hóa
một cách tự nhiên. Đó há chẳng phải là một cuộc cách mạng bất bạo động
không ?
ĐPV
:
Xin cám ơn Thượng Tọa đã hết lòng phát biểu và nhất là đã không ngần
ngại nói lên được những cái mà người khác e ngại không dám nói.