3. HÀ
NỘI - NINH BÌNH - VĨNH PHÚC |
16/4 Thứ Hai
(29/2 âl)
Đến phi trường Nội Bài Hà Nội 11:20 (VN266)
Ở tại chùa Bồ Đề, Sùng Phúc, Định Quán,
Cảnh Phúc.
Chùa
Non Nước - Sóc Sơn
Chuẩn bị
đón khách tại chùa Sùng
Phúc, Long Biên, Hà Nội.
Hai Sư ông
: Nhất Hạnh và Thanh Từ
Chính điện
chùa Sóc Sơn, Hà Nội |
11g30, Sư ông và 60 vị trong tăng đoàn làng Mai đã ra khỏi sân bay
Nội Bài, đi giữa rừng người cầm cờ và hoa, từ các tỉnh đổ về rất sớm;
không khí nhộn nhã hơn hẳn năm 2005.
Các bà chuyện trò rối rít, cười đùa cứ như trẻ con được bánh. Sinh viên
đứng riêng một nhóm, chăm chú đọc cốn sách của
Thiền
sư hoặc tờ chương trình của chuyến đi tại Hà Nội. Tôi theo xe riêng của
thầy Giác Thiện ( trong Ban kinh sư của
Thượng
tọa
Lệ Trang, ở Sài gòn ) về chùa Sùng Phúc, nơi Sư ông và tăng thân từ Nha
Trang ra cư trú.
Sùng Phúc là ngôi chùa cổ, được Thiền sư Thanh Từ đại tu, đệ tử ngài
là Thượng tọa Tâm Thuần trụ trì.
Thiền sư Thanh Từ trùng hưng tái thiết tại phía Bắc nhiều ngôi đại tự,
trong đó, Trúc Lâm Yên Tử, cội nguồn thiền phái Trúc Lâm rất nổi tiếng.
Trong chuyến về 2 năm trước, chương trình được thỏa thuận với nhà nước
VN chỉ có bốn điểm đoàn đến: Hà Nội – TP HCM – Bình Định (Hòa thượng
Huyền Quang) và Huế, vì thế không thế đến Trúc Lâm
-
Đà Lạt kính viếng
Thiền sư
Thanh Từ, tuy nhiên tình đạo vị giữa các ngài như mạch nước ngầm giao
thoa trong lòng đất. Chuyến nầy về, bổ sung thêm điểm đến là Lâm Đồng,
Bà Rịa Vũng Tàu, Đà Nẵng,
Cam Ranh,
Nha Trang, Ninh Bình,
Vĩnh Phúc. Tại Hà Nội, tăng đoàn tạm trú tại các chùa như Bồ Đề,
Sùng Phúc,
Đình Quán và Cảnh Phúc, mỗi nơi cách nhau trên 10km. Các tự viện của Hòa
thượng Thanh Từ tại miền Bắc chuẩn bị tiếp đón đoàn thật nhiệt tình. Một
tấm hình lịch sử hai ngài đội nón lá ngồi bắt tay nhau tươi cười trông
thật dể thương, hai cây đại thụ biểu trưng linh hồn của Phật giáo Việt
nam hiện nay mà có kẻ manh tâm triệt hạ!
Người miền Bắc như cây nắng hạn, khi chính sách thông thoáng về tự
do tôn giáo và tín ngưỡng, họ vung tay phát lộc trong các tụ điểm đồng
bóng Tứ phủ, đốt áo giấy vàng mã như đốt rác thừa, thậm chí cúng cả xe ô
tô cho các sư họ thích, mê tín dị đoan càng phát triển nhanh, đó cũng
là nguyên nhân dẫn đến sự hư hỏng của các sư thiểu phẩm chất sau nầy. Từ
Hà Nội đến sân bay Nội Bài trên 30 km, thế mà vẫn có những
Phật
tử tự túc đi đón, một số tỉnh xa như Ninh Bình, Vĩnh Phúc cũng có mặt.
Đó là tinh thần Phật tử miền Nam vào những năm 1963
-
1964, hy vọng Phật
Giáo
miền Bắc không đi vào vết lầy của Phật
Giáo
miền Nam đã và đang vướng phải.
Thầy Pháp Ấn trông có vẽ mệt mỏi,
Thầy
cũng đang bị thấp khớp hoành hành, những nhân sự trong đoàn đều vất vả,
riêng
Thầy
bị áp lực công việc khá nặng. Ngoài việc tiền trạm,
Thầy
còn thay mặt làng Mai trong các trai đàn chẩn tế quỳ đội sớ suốt mùa,
hoặc đầu trần dưới cái nắng gay gắt trọn buổi. Hôm chẩn tế tại Vĩnh
Nghiêm, một tăng sĩ mua ủng hộ làng Mai mấy trăm sách Lá Thư Làng Mai,
đem phân phối tại các nơi đang phát hành tại chỗ mà những người khác
đang bán băng sách dĩa từ các nguồn khác nhau, thế mà An ninh
Văn
hoá đã lập biên bản, yêu cầu Ban Tôn giáo ký giấy tống xuất
Thầy
khỏi VN trong vòng 2 giờ, nhưng Ban Tôn giáo đã du di thông cảm. Những
mắc mứu pháp lý họăc thủ tục các địa phương đối với đoàn,
Thầy
là người đứng mũi chịu sào. Cũng thế, đoàn ra làm lễ tại Đại Tòng Lâm,
Sư
bà chùa Kiều Đàm mời Sư ông quá bộ dùng cơm, cách đó vài trăm mét, thế
mà địa phương không cho, vì không có trong chương trình, đòi lập biên
bản xử lý vi phạm luật pháp VN, có lẽ địa phương sợ trách nhiệm nếu có
sự cố.
(Ở Sài gòn thì chính quyền vẫn du di cho Sư ông lên Bảo Lộc thăm Bát Nhã
và Phương Bối vào năm 2005 mà không có trong chương trình). Thầy
Pháp Ấn cũng là người bị hạch sách mỗi khi
Nhà
nước và
Đoàn
không thống nhất với nhau vấn đề nào đó, và
Thầy
cũng bị
Đoàn
trách nhẹ mỗi khi có lệch lạc trong chương trình, chẳng hạn chuyến Khất
thực cổ Phật tại Huế, vì sợ quá nắng, nên đổi lại 6 giờ sáng, sớm hơn ấn
định 2 tiếng, báo đài và
Phật
tử bị hố nên không tham gia được.
Thầy nói: Trong các nơi hoằng pháp trên thế giới, VN là điểm có nhiều áp
lực nặng nề và mỏi mệt nhất (Chính quyền quá ư nguyên tắc, phần lớn nội
bộ Phật
Giáo
lạnh lùng, các sư
Phật
giáo Thống nhứt
chống đối xuyên tạc).
Thật ra trong việc thiết lập Đại Đàn chẩn tế, Sư ông dự tính tổ chức
tại chùa Pháp Vân
-
Sài gòn, chùa Từ Hiếu -
Huế, chùa Bồ Đề hoặc Đình Quán, Hà Nội, có tính cách nội bộ làng Mai,
nhưng không hiểu thế nào,
Giáo
hội Phật giáo Việt nam
năn nỉ xin được hợp tác, làng Mai nghĩ rằng như thế cũng tốt. Do đó, ba
bên, làng Mai,
Nhà
nước và Giáo
hội
Phật giáo Việt nam thống nhất các địa điểm hiện nay. Ai cũng
biết
Đại đàn Vĩnh Nghiêm xứng
đáng
với tầm vóc quốc gia và là đại đàn đầu tiên sau nhiều thế kỷ, Thành Hội
và Thượng tọa Lệ Trang đã gánh vác hết 70% công việc cho đoàn, kinh phí
hoàn toàn do Thượng tọa Lệ Trang đài thọ, nhưng khi thiết lập chẩn đàn
tại Huế, kinh phí toàn bộ làng Mai gánh vác, trang trí, quét dọn cũng do
làng Mai, anh em
Tiếp
hiện và
Phật
tử theo
Đoàn
đảm trách, nhưng Ban kinh sư Huế do Hòa thượng Thanh Liêm thực hiện rất
chu tất. Đến khi ra Hà Nội, điểm quy định ban đầu là Học Viện Phật
Giáo
Sóc Sơn, nhưng chả hiểu thế nào, giờ chót dời qua chùa Non ở núi cách
Học Viện 500m trên độ cao hơn trăm thước, đi bộ rất vất vả, thiếu nước
tiêu dùng, phòng ốc vệ sinh cho hàng ngàn người trong ba ngày không có.
Bên Học viện năm dãy lầu 3 tầng có thể chứa hàng ngàn người, nhưng hiện
tại chỉ có bốn trăm học viên, thế mà không cho mượn mặt bằng làm đàn,
không có phòng cho tăng đoàn tạm trú, không có một phòng dành cho thiền
sư Nhất Hạnh qua đêm. Ngay tại chùa Non cũng thế, dãy nhà của Ban quản
lý dự án xây dựng Học Viện đóng cửa, cũng không cho mượn.
Mấy thầy làng Mai lao động cật lực để trần thiết đàn tràng mà không hề
có tăng ni sinh hay
Phật
tử phụ lực, một số anh em tác viên theo
Đoàn
cũng không lên Sóc Sơn phụ giúp được, vì không có chổ lưu trú. Mấy thầy
làm việc phải mướn phòng trọ cách đó ba cây số để tối về ngã lưng. Tiền
trạm của đoàn tại sao phải chấp nhận so o ép như thế, và
Thành
hội Phật giáo
Hà Nội cũng như trung ương
Giáo
Hội
nghĩ gì khi chẩn đàn cầu nguyện cho quốc dân, từ đầu xin tham gia mà giờ
đây phủi tay tọa thị,
phải chăng đó là tinh thần tu sĩ Phật giáo Việt nam hiện nay?
Thật khó hiểu nếu bảo rằng nhà nước VN hạn chế tự do tôn giáo, thì
tại sao lại đúc pho tượng Bổn sư bằng đồng cao 6m5 nặng 30 tấn, đây là
Đại Phật tượng đúc liền khối, lớn nhất Đông Nam Á, bảo rằng chủ yếu làm
nơi du lịch để thu lợi thì cần gì phải đúc pho tượng quý giá như thế!
Chùa Non Nước còn gọi Sóc Thiên Vương Thiền Tự, trên
đỉnh
núi, được bao quanh dãy núi, thuộc xã Phù Linh, hyện Sóc Sơn, cách Hà
Nội độ 50km. Thiền sư đầu tiên trụ trì là
ngài
Ngô Chân Lưu (933-1011). Năm 971 Đinh Tiên Hoàng phong ngài là Khuông
Việt Đại sư, và là Quốc sư, Tăng thống đầu tiên
của
Phật giáo Việt Nam,
Ngài cùng Vạn Hạnh Thiền sư phù trợ Lý Công Uẩn lên ngôi, mở đầu thời kỳ
hưng thịnh nhất của đất nước. Cuối đời Lý, chùa nầy xuất hiện hai vị cao
tăng xuất chúng là Trường Nguyên (1110-1165) và Nguyện Học (? – 1181) cả
ba vị đều thuộc dòng thiền Vô Ngôn Thông, là tiền thân của dòng thiền
Trúc Lâm VN.
Đây là một trong những ngôi chùa cổ nhất VN mang đậm sắc thái văn hoá VN
và Phật giáo Việt nam. Khi phát hiện qua thời gian hơn ngàn năm bỏ quên,
nhà nươc đã tu tạo và đúc pho tượng trên đây.
Được xếp hạng di tích lịch sử quốc gia Nhà nước cũng đã xây một bức
thánh tượng Lý Thái Tổ và tái tạo nhiều cơ sở văn hoá tôn giáo.
Tại sao với một Đại đàn Chẩn tế cầu siêu các vong linh và cầu an cho
đất nước tại Thủ đô như thế mà không đuợc nhà nước quan tâm tác động với
Thành hội Phật giáo Hà nội chọn một vị trí thuận lợi? Phải chăng tu sĩ
Phật giáo Việt nam phần lớn có tính vô trách nhiệm và ngấm ngầm một
thành kiến? Xét cho cùng, không hẳn đã thế. Tại sao chuyến về lần đầu,
Sư ông được đón tiếp, tuy không rầm rộ nhưng bằng nhiều ưu ái của mọi
giới, từ Giáo hội
Phật giáo Việt nam đến tăng đoàn Thừa Thiên, đã có Bố Tát chung tại Linh
Quang. Hòa thượng Thái Hoà đon đả nhiệt tình, thế mà giờ đây, tất cả
quay mặt, lòng lạnh như tiền, còn gặp phải chống đối. Tất cả bắt nguồn
từ sự hiểu lầm. Sư ông chỉ hướng đến thượng tầng kiến trúc lãnh đạo PG
mà quên rằng các thành tố hạ tầng vẫn quan trọng, Sư ông không để thời
gian tiếp xúc mọi thành phần PG để lắng nghe tâm tư nguyện vọng của họ
bằng một cuộc “trà dư tửu hậu” như tình thầy trò huynh đệ. Bằng vài
khóa tu, dăm buổi pháp thoại, vài cuộc thiền hành và những bài hát ru
lòng vẫn chưa đủ thấm đậm làm tan rã khối băng thành kiến mặc cảm, và từ
pháp toà của Sư ông đến chỗ đứng của tu sĩ VN còn một khoảng cách nhất
định. Làm sao tu sĩ VN hiểu được Sư ông khi mà Sư ông về phòng riêng, xa
cách mọi người sau những thời pháp thoại?
Người
VN không thể cảm thông nhau giữa thầy giáo trên bục giảng và học trò
ngồi lắng nghe, nếu sau đó không gặp nhau trên bàn nước tiệc trà thân
mật. Người phương Tây chỉ cần nhắm mắt nghe nội dung lời thầy trao
truyền trên giảng đường mà không cần đến sự thân cận của bản thân thầy
giảng. Người VN cần tình cảm mang tính huyết thống gia tộc hơn những lời
giáo đầu. Các thầy tiền tạm, tuy là người Việt, nhưng ảnh hưởng phong
cách làm việc Tây phương, chưa tạo cảm thông, nếu không nói là buồn lòng
các đối tác Phật giáo Việt nam vốn là một dân tộc nặng tình hơn lý. Còn
lắm hiểu lầm nhau để việc làm của làng Mai năm 2007 gặp nhiều trở ngại.
Làng Mai phải xét lại chứ không chỉ phía Phật giáo Việt nam. Tuy việc
làm của làng Mai là một thiện ý giúp đất nước và Phật giáo Việt nam có
một sắc thái mới, nhưng làng Mai chưa chứng tỏ cho mọi người thấy cái
chính nghĩa của mình, đừng mong mọi người phải hiểu mình mà mình hãy
tiên phong đem đến Hiểu và Thương cho họ trước đã.
Còn rất nhiều điều nhạy cảm mà làng Mai cần lắng nghe và PG trong
nước cần bộc bạch. Sau chuyến đi VN của làng Mai, những nhận định, góp ý
lấp bớt khoảng cách đó, sẽ đến với độc giả. Còn hiện tại, Đại đàn chẩn
tế đang được Hòa thượng Thanh Nhiễu, trụ trì Trấn Quốc chăm sóc, một nam
cư sĩ Nam Định, tên Tâm, 37 tuổi chỉ đạo trần thiết, Ban kinh sư là ai,
đủ kinh nghiệm lễ tế truyền thống mà hơn 30 năm dưới thể chế XHCN miền
Bắc đã xoá sạch? tất cả đang chơi vơi trên vực thẳm như cái vực thẳm
của chẩn Đàn đang thiết lập trên một diện tích không đủ chổ cho tăng
thân tham dự, làm sao có chỗ cho Phật tử, và có lẽ cũng không có Phật tử
bao nhiêu khi vị trí hành lễ quá xa Thành
phố,
trên núi cao và dốc, xa cách dân cư như các trại tôi từng
bị đi cải tạo.
Còn ba tuần nữa là hoàn tất chuyến
đi
đầy thiện ý của làng Mai. Những người ở lại, một số ít hành trì pháp
thở và cười cảm nhận cười và thở một mình giữa cuộc sống lao
xao hộc tốc, một phần lớn bộ phận PG vẫn quay cuồn trong cơn lốc vong
thân chưa tìm được lối thoát tâm linh cho chính mình. Một bộ phận ưu tư
cho tiền đồ PG đang tuột dốc, chưa tìm được mấu chốt đi ra; những vị
từng làm mưa làm gió trong guồng máy PG
trước
1975, giờ vẫn an thân thủ phận; những vị im hơi bặt tiếng trước 1975,
giờ tung hô đá đảo cuồng nhiệt đảo điên. Quần chúng Phật tử không biết
phương mô mà hướng, không biết đâu là minh sư để trụ. Tội nghiệp cho
quần chúng đánh mất niềm tin, tội nghiệp cho dân tộc vẫn còn lắm đói no
từng bữa, vì mình chưa biết thương mình, mình vẫn còn làm khổ cho nhau
theo từng cơn co giật của tâm vô thường. Tăng đoàn tiếp tục du phương
như Hồng Hạc nhẹ cánh rời khỏi quê cha đất tổ với nổi lòng…
MINH MẪN
17/4/07
Độc giả góp
lời :
Một
nhóm độc giả ở Australia : Chúng tôi rất thích loạt bài phóng sự
Theo dấu chân Thiền sư của trang web các bạn (tác giả Minh Mẫn,
ect...), rất có giá trị. Cám ơn nhiều và chúc các bạn vui khỏe,
thành công trong công việc thông tin. |
Trần Sơn :
Kính gởi
tác giả Minh Mẫn, (Lần sau xin bạn cho biết chỗ ở, cám ơn !
Phù Sa)
Chân thành
cám ơn tác giả đã viết nhiều bài tường thuật về chuyến đi của Sư ông
Nhất Hạnh để độc giả biết được cảnh quan, và sự kiện của chuyến đi
này.
Có một
điều xin góp ý với tác giả là những nội tình của quý thầy, hay giáo
hội này, giáo hội kia, xin gởi riêng cho tăng, ni và giáo hội để
giải quyết. Phật tử vốn đã nhẹ dạ và bị biết bao nhiêu thế lực đang
chống đối Sư Ông sẽ càng hoang mang và nhẹ dạ hơn khi đọc những cảm
nghĩ của tác giả mà không biết phân biệt phần nào ý kiến, phần nào
sự kiện (facts versus opinions)
Thành
thật cám ơn tác giả ! |
Nam, Sàigòn :
Theo tôi
thì sự ngăn cách -nếu có- nguyên nhân chính không nằm ở những điều
tác giả bài này đưa ra, mà nằm ở chỗ mặc cảm của quý Thầy VN nhiều
hơn.
Chẳng hạn
như : tại sao kỳ này ta không thấy hình ảnh quý Hòa thượng lãnh đạo
Giáo Hội 81 như Thanh Tứ ở Hà Nội, Chơn Thiện ở Huế, Trí Tịnh ở Sài
Gòn... đón tiếp Thiền Sư ?
Phải chăng
các vị ấy ngầm phản đối, nếu không muốn nói là trừng phạt sư ông
Nhất Hạnh vì những đề nghị của Sư Ông trong buổi tiếp tân của Thủ
tướng Phan Văn Khải tại Hà Nội năm 2005, chẳng hạn như một
phần trong điểm đầu của Bảy
Điểm Đề
Nghị Của Thiền Sư Nhất Hạnh Về Chính Sách Của Nhà Nước Việt Nam Đối
Với Phật Giáo :
" Nhà nước bảo đảm
là từ nay các vị xuất gia sẽ không bị mời làm dân biểu quốc hội,
trở nên thành viên hội đồng nhân dân các cấp và của Mặt
Trận Tổ Quốc Việt Nam hoặc trở nên đảng viên của
bất cứ một đảng phái chính trị nào. Xen vào lãnh vực chính
trị như thế các vị xuất gia sẽ phạm giới, làm mất uy tín của
giáo đoàn Phật giáo và cũng làm cho chính quyền mang tiếng là sử
dụng những vị ấy để kiểm soát tôn giáo.
Từ nay các vị
xuất gia sẽ không còn nhận huân chương của chính quyền. Vị cao
tăng nào làm cố vấn giỏi, đề nghị được những biện pháp cụ thể lợi
nước lợi dân thì chỉ có quyền nhận một chiếc y màu tím như các vị
cao tăng quốc sư đời trước."
Rõ ràng,
Hòa thượng Trí Tịnh đã nhận lãnh huân chương, bằng khen của Phó Thủ
tướng Vũ Khoan "có công" mít-ting lên án quý thầy bên Giáo hội Thống
nhất trong vụ Lương Sơn. Rõ ràng Hòa thượng Chơn Thiện đã là Đại
biểu Quốc hội, Hòa thượng Thanh Tứ vừa là Đại biểu Quốc hội, vừa là
cán bộ Cao cấp của Mặt trận Tổ quốc, vừa là đảng viên đảng Cọng sản.
Thử hỏi
làm sao các ngài không bị mặc cảm cho được khi chính mình đọc được,
nghe được những lời ấy trên báo, đài hải ngoại loan tải rộng rãi lúc
bấy giờ ! Làm sao các ngài không giận Thiền sư Nhất Hạnh khi bị
Thiền Sư cho là mình bị phạm giới !...
Đối với
quý thầy bên Thống Nhất, thì có những lý do khác, những lý do đó đã
được Phù Sa Net cung cấp đầy đủ thông tin hồi năm 2005. Rất tiếc
những thông tin đó không còn xem được trên
www.phusa.info !
Những
thông tin đó đã minh chứng được sự thù hằn cá nhân của ông đương
kiêm Giám đốc PTT/PG/QT đối với Thiền Sư, đã đặt điều vu khống, lên
án, phỉ báng đủ điều,. Cố phá cho bằng được mục tiêu tiên quyết của
chuyến đi 2005.
Chẳng hạn
như viết bài vu cáo "chư tăng, ni Tiếp hiện là tự do có chồng, có vợ
với nhau" (sic), trong khi dòng tu Tiếp Hiện có 14 giới, mà trong
đó, giới điều thứ 14 có hai phần (a) và (b) riêng biệt, rạch ròi,
một dành cho giới xuất gia, và một dành cho giới cư sĩ tại gia, mà
ông Giám đốc PTT/PG/QT bất chấp sự thật, bất chấp văn bản, tài liệu
sống, đã điên cuồng phỉ báng chư tăng, và chư ni như vậy.
Đó cũng là
sự cố chấp vào thông tin một chiều (do PTT/PG/QT cung cấp) của hai
vị Hòa thượng đứng đầu GH/TN. Nhị vị Hòa thượng đã cố chấp đến mức
tuyệt đối, bất chấp sự can gián của chư Thượng tọa thành viên cao
cấp của cả hai viện Tăng Thống, và Hóa Đạo, và đã làm cho chư Thượng
Tọa đã phải đau lòng từ biệt trọng trách, mặc dù quý Ngài ý thức rất
rõ về hậu quả sự ra đi của quý Ngài, thà vậy còn hơn tại vị mà tay
chân bị trói bởi một Sư Tử Trùng độc ác. |
Thạch Thảo, Vũng Tàu :
Đại trai
đàn lần này được tổ chức tại chùa Non Nước như tác giả đã nói, biết
đâu chừng đó lại là ý của chư Tổ, chùa tuy nhỏ, địa điểm tuy không
thuận lợi nhưng lại là một bí tích của lịch sử, nơi đã từng là đạo
tràng của vị Quốc sư hàng ngàn năm trước, nơi mà các vị Đại Thiền sư
Việt Nam đã chủ động dựng xây một triều đại hoàn kim của nước nhà.
Ta hãy
chờ xem với tất cả lòng thành kính dâng lên sư ông làng Mai và tất
cả chư Tôn Thiền Đức! |
|