THEO DẤU THIỀN SƯ
IV từ tháng 6/2007 đến tháng 5/2008 |
Con đã về và con đã tới
Chia sẻ của một sinh
viên du học
trong khóa tu mùa hè năm 2007 tại làng Mai
Phóng
viên (PV): Thân chào Anh Tú, Anh Tú có thể cho bạn đọc của Phù Sa
biết vài nét về mình?
Anh Tú
(AT): Dạ! em tên là
Anh Tú, năm nay 24 tuổi, em qua Pháp du học năm 2003, và theo học ngành
sinh-hóa. Ba năm đầu em học ở Marseille, năm nay em học ở Strasbourg.
PV: Anh
Tú đi du học theo dạng nào, tự túc hay là học bổng quốc gia?
AT: Em du
học theo dạng tự túc, do gia đình tài trợ 100%.
PV: Như
thế, Anh Tú đã có được 4 năm sống trên đất Pháp, vậy thì điều gì của
nước Pháp có thể
làm Anh Tú chú ý, hoặc thích thú nhiều nhất?
AT: Dĩ nhiên
với một đất nước tự do, văn minh, tiền tiến như Pháp thì có rất nhiều
điều tốt đẹp để nói, nhưng lại không có đủ thì
giờ, vậy em chỉ xin nêu vài điều làm cho em chú ý nhiều nhất mà thôi.
Trước hết là
hệ thống bảo hiểm y tế của Pháp rất là tốt, bất kỳ ai ở tuổi trưởng
thành đều có thẻ bảo hiểm y tế, trong gia đình dù có bao nhiêu đi nữa,
thì chỉ cần 1 người đi làm có đóng bảo
hiểm là cả nhà được nhờ. Mỗi khi khám bác sĩ, mua thuốc, v.v... cho dù
phí tổn có cao bao nhiêu cũng được bồi hoàn một cách nhanh chóng,
thường thì người ta chỉ trả một phần khi mua thuốc ở tiệm, hoặc không
trả đồng nào nếu người đó có thêm bảo hiểm bổ sung (complémentaire), tất
cả đều được trừ trực tiếp từ các quỹ bảo hiểm của tư nhân hay của nhà
nước. Nếu như bệnh nặng phải nằm bệnh viện dù ngắn hay dài hạn, người ta
không cần trả tiền chi cả, mà chỉ xuất trình thẻ bảo hiểm ra là
xong. Ở Việt Nam cũng có bảo hiểm sức khỏe cho công nhân viên nhà nước,
nhưng khi bị bệnh thông thường hay nằm bệnh viện -rất đắt- là phải trả tiền
trước, sau đó phải đợi một thời gian rất lâu mới nhận được tiền bồi hoàn,
đã vậy còn phải trải qua nhiều thủ tục hành chánh thật là nhiêu khê. Do
đó, nếu ai không có tiền túi thì sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong việc
trị liệu, đó là trường hợp của những người có đóng tiền bảo hiểm, còn
những người không đủ điều kiện tiền bạc để có bảo hiểm thì... em không
biết nói sao nữa, thiệt là khổ cho họ!.
Điều thứ hai
là ngành giáo dục của Pháp rất là hay, đất nước có nhiều chương trình
tài trợ cho việc đào tạo tuổi trẻ. Cụ thể trong trường hợp của em chẳng
hạn, em qua đây du học, em chỉ đóng 10 % học phí, 90% còn lại do chính
phủ tài trợ, kinh phí mà em bỏ ra chủ yếu là tiền ăn và ở, còn tiền học
phí xem như không đáng kể. Đó là trường hợp của một sinh viên ngoại quốc
du học ở Pháp dưới dạng tự túc hoàn toàn, còn các bạn là người Pháp, hay
các bạn được tiêu chuẩn học bổng 1 phần hay toàn phần thì có thể xem như
được miễn phí hoàn toàn. Trong khi đó ở Việt Nam thì từ tiểu học lên đến
đại học, tất cả mọi học sinh, sinh viên đều phải đóng tiền học phí rất
là cao, cho dù đó là trường của nhà nước.
PV: Bằng cách nào Anh Tú biết được Làng Mai, và đây là lần thứ mấy
Anh Tú về Làng?
AT: Đây là
lần thứ nhứt em về Làng Mai. Em có một người cô -em ruột của ba- tu ở
Marseille, cô giới thiệu với em về Làng Mai, vì trước đây mỗi năm cô của
em đều về Làng dự khóa tu An cư Kiết đông. Ý của sư cô là muốn hướng em
đi về con đường đạo, nên trước đây em cũng đã có dịp tham dự nhiều khóa
tu, như theo An cư ở các chùa bên Đức, hoặc tham dự các khóa học Phật
pháp Âu châu do Giáo hội Phật giáo Thống nhứt tổ chức. Ngoài ra em cũng
được dịp đọc sách của Sư ông Làng Mai, và em rất là thích, cộng với sự
khuyến khích của Sư cô nên em đang có mặt tại đây và trong giờ phút này
(cười).
PV: Anh Tú có thể chia sẻ những cảm nhận của mình trong thời gian
sống ở Làng với những bạn chưa có dịp về Làng?
AT: Dạ !...
ngày đầu tiên đến Làng ai mà không bở ngỡ, nhưng mà vừa đến là em đã
thấy thích rồi! các thầy cô ở đây rất là dễ thương, rất là nhiệt tình,
rất là gần gũi và thân thiện với mình, làm em cảm thấy như là anh chị
hay cô chú ở trong gia đình vậy đó. Các thầy chăm sóc hỏi han như : - Đi
đường có mệt không ? vào đây nghỉ đi, em có đói bụng không ? v.v... rồi
các thầy lấy bánh cho ăn, lấy nước cho uống... còn các sư cô thì lo cho
chỗ ngủ. Vì biết trước là sẽ ở lều nên em đã mang theo rất nhiều đồ nào
túi ngủ, tấm trải, v.v... (cười) nhưng khi tới Làng thì các sư cô đã chuẩn bị
nào drap, nệm, mền, v.v... rất là chu đáo. Ngoài các thầy, các sư cô ra,
ở đây còn có các cô, các bác, các chú, các anh, các chi, và các em, -họ
đều là thiền sinh giống như em- nhưng mối quan hệ rất là tốt, đối xử với
nhau như trong gia đình, người lớn thì ân cần thăm hỏi, chăm sóc, ... họ
xem chúng em như là em, là cháu trong nhà. Với các anh, các chị lớn, và
các em nhỏ cũng vậy, tất cả đều toát ra một tình thương chân thật mà
mình có thể cảm nhận được một cách rất dễ dàng qua từng cử chỉ cũng như
từng giọng nói, nụ cười, v.v... Trong khi đó ở ngoài xã hội -nhất là ở
Việt Nam- con người ta có rất nhiều mặt, ở trong môi trường đó nó bắt
buộc mình phải luôn luôn đề phòng, do đó rất khó có được hạnh phúc như ở
đây.
Sau mấy ngày
thực tập thiền hành, thiền tọa, thiền làm việc, thiền ăn cơm, v.v... mỗi
sáng được nghe pháp thoại của Sư Ông, chiều được dự pháp đàm với các
thầy, các sư cô và các cô, các chú, được chơi với các bạn cùng lứa, với
các em nhỏ hơn, v.v... em thấy rất là hạnh phúc. Em cảm thấy rất là gần
gũi, giống như là trở lại nơi mà mình đã từng được ở nó rất là quen
thuộc ..umm..umm.. rất là khó nói, dường như ở trong mơ, hay trong tiềm
thức vậy đó, em không biết diễn tả sao nữa, (cười).
PV: Anh Tú vừa nói đến thiền hành, thiền tọa, thiền ăn cơm,... Sao mà
có nhiều loại thiền đến như thế, một cách tổng quát, thiền giúp ích được
gì trong đời sống, trong khi vận tốc sinh hoạt ngoài đời càng ngày càng
nhanh đến mức có thể nói là sống với tốc độ của ánh sáng?
AT: Đúng
vậy, ở đây có rất nhiều phép thiền, ngoài những phép mà anh vừa nêu còn
có thiền buông thư, thiền ôm, thiền trà, thiền nghe chuông, thiền làm
việc, thiền sỏi, v.v... Umm...! nhưng rất là khó nói, vì em chỉ mới thực
tập được hơn một tuần thôi. Ví dụ như thiền đi, hay thiền ăn cơm chẳng
hạn.
Khi được các
thầy, các sư cô ở đây chỉ cho mình cách đi trong tỉnh thức thì gọi là
thiền hành -cố nhiên, em không thể hướng dẫn thay các thầy và các sư cô
được, em chỉ có thể nói lên cảm nhận mà em đã đạt được trong lúc thực
tập mà thôi- ...umm...umm... đi trong chánh niệm tức là mình để tâm ý
của mình tới từng bước chân dở lên, bước tới,... kết hợp với hơi thở
vào, và hơi thở ra theo từng bước ngắn và nhẹ như thế mình sẽ đem được
cái tâm của mình về với cái thân của mình, cho nên Sư Ông mới cho mình
bài kệ là "đã về, đã tới / bây giờ, ở đây". Khi đi như vậy mình sẽ có cơ
hội thấy được, hưởng được kho báu vô tận của đất trời mà hai mươi mấy
năm qua em đã bỏ phí. Mình sẽ thấy được trời xanh, mây trắng, thấy được
những đóa hoa, cành lá, nghe được tiếng chim kêu, tiếng xào xạc của lá,
tiếng cười của bé thơ, v.v... lúc đó em thấy mình rất là thích, buồng
phổi và trái tim em được mở rộng, thân em nhẹ nhàng và tươi mát, em thấy
mình rất là hạnh phúc mà không tốn tiền mua (cười).
Về thiền ăn
cơm thì, trước đây em ăn cơm rất là vội vàng, một đỉa cơm em chỉ ăn từ 5
đến 10 phút là xong, hồi đó em nghĩ rằng tại sao phải bỏ phí nhiều thời
giờ cho bửa ăn, trong khi đó mình có thể tranh thủ thời giờ đó để đọc
sách, xem phim hay làm những việc khác, cho nên em hay bị đau bao tử.
Nhứt là vào buổi ăn tối, nếu mà mình ăn nhanh như vậy, xong rồi vô ngồi
học, thiếu vận động cho nên rất là khó tiêu, vì thế em đã từng bị ợ
chua, gây khó ngủ, v.v... Nhưng từ khi biết cách ăn cơm có chánh niệm
-tức là thiền ăn cơm- thì việc tiêu hóa dễ dàng hơn, ăn ngon hơn. Vì
trước khi ăn mình đã có cơ hội im lặng theo dõi từng hơi thở trong khi
xếp hàng lấy thức ăn, trước khi ăn Sư Ông dạy mình quán niệm 5 lãnh vực.
Nhờ vậy em có cơ hội nhìn sâu vào từng hạt cơm thơm, từng quả đậu, từng
miếng rau, miếng cà ngon ngọt, v.v... em ý thức được công lao khó nhọc
về chân tay lẫn trí tuệ của biết bao nhiêu người, cũng như của đất trời
để có được những thức ăn đang có trước mắt em, em cũng cảm nhận được rất
nhiều tình thương của các thầy, các sư cô, các bác, các cô, các chú, các
anh, các chị đã bỏ vào đó trong khi họ nấu các thức ăn này. Em cũng cảm
thấy là mình rất là may mắn hơn nhiều người dù họ rất là giàu, họ có rất
là nhiều tiền nhưng không ăn được bửa ăn như mình vì bệnh tật, hay họ
phải sống trong hoàn cảnh chiến tranh chẳng hạn, hoặc các em bé ở các xứ
nghèo không có được thức ăn, v.v... Tự nhiên em rất là quý trọng đỉa cơm
của mình, mà trước đây em không nghĩ tới, hoặc cho đó là điều đương
nhiên phải có. Sau khi nhìn sâu như thế, đến khi ăn thì em được dạy là
nên ý thức từng miếng ăn trong khi nhay, và nhay cho thật kỷ, ... nhờ
thế chất bổ của thức ăn được gia tăng vì các dịch vị trong miệng mình có
thời gian ngấm vào thức ăn, và nhờ đó bao tử của mình sẽ làm việc ít hơn
so với trước đây.
PV: Anh Tú trình bày rất là hay, đó là so sánh kinh nghiệm của Anh Tú về
hai bửa ăn trước và sau khi thực tập theo pháp môn của Làng Mai. Vậy có
khi nào Anh Tú có dịp ăn bửa ăn không có chánh niệm sau khi đã thực tập
qua bửa ăn có chánh niệm chưa, nếu có thì kinh nghiệm đó như thế nào ?
AT: Dạ có !
Như
anh thấy đó, cơ sở hạ tầng của Làng Mai rất là đơn sơ, nó trái ngược
với sự giàu có của Làng về thiên nhiên, về tình thương và sự hiểu biết.
Thêm nữa thiền sinh về Làng tu rất là đông, do đó các phòng vệ sinh
không cung ứng đủ cho nhu cầu đòi hỏi, nếu phải đợi đến giờ thường lệ
trong việc vệ sinh thì phải đợi thật là lâu. Do đó, một hôm em em tranh
thủ đi tắm trước giờ ăn cơm trưa, thành thử khi tắm ra thì trễ giờ ăn
cơm. Cho nên khi đó em ăn rất là vội vã. Thiệt tình, khi ăn như vậy em
không thấy gì là ngon hết, cứ ăn và ăn, ăn để cho xong nên em cảm thấy
rất là mệt, rồi nhay trúng lưỡi nữa chứ (cười). Khi cắn lưỡi và bị đau
như thế em mới sực tỉnh ra, ồ!... nảy giờ mình ăn cơm không có chánh
niệm, thôi kệ bỏ qua hết, có gì phải gấp, ăn chậm một chút cũng không có
sao, rồi em ăn từ từ, ăn chậm trở lại, rồi em bắt đầu quán chiếu thức ăn
... và em cảm thấy mình ăn ngon trở lại, hồi nảy tới giờ mình ăn sao cảm
thấy nó lạc lẻo làm sao đâu ấy. Cũng nhờ kinh nghiệm này mà em đã tự hứa
với em rằng em sẽ tiếp tục ăn cơm có chánh niệm khi trở về với đời sống
bình thường của xã hội.
PV: Liệu có dễ áp dụng không, khi mà thời giờ không đủ, khung cảnh ồn
ào náo nhiệt như ở các cantin của trường đại học, hay là công sở vào
buổi ăn trưa ?
AT: Về thời
giờ thì em nghĩ là đủ vì ở đại học mình được nghỉ từ 12 giờ trưa đến 2
giờ chiều, trong khi đó chỉ cần 1 giờ là đủ cho mình rồi. Còn về môi
trường chung quanh thì dù có nhiều tiếng ồn hỗn tạp đi nữa nhưng một khi
mình tập trung quán chiếu thức ăn, và những người làm ra nó thì ngoại
cảnh đó khó mà tác động tới tâm thức của mình. Em tin là em sẽ làm được,
hơn nữa em thấy người Pháp ít nói chuyện trong bửa ăn hơn người Việt của
mình, thường thì họ im lặng trong khi ăn, có thể họ họ không biết cách
quán niệm như mình, không để ý vào thức ăn, họ im lặng vì vừa ăn vừa suy
nghĩ đến một dự án nào đó,... (cười). Còn nếu như mình đang ăn mà có bạn
nào nói chuyện trước mặt mình, thì em nghĩ em sẽ không trả lời, mà chỉ
cười cho đến khi nào ăn tráng miệng em sẽ tiếp chuyện với họ, và dần dần
các bạn sẽ hiểu mình... Em sẽ làm được! (cười).
PV: Thời khóa ở đây rất là nghiêm ngặt, chẳng hạn như phải
thức dậy từ lúc 5 giờ sáng để đi ngồi thiền, phải giữ im lặng từ 10 giờ
rưởi tối cho đến 11 giờ trưa ngày hôm sau, v.v... những điều đó có gây khó khăn
cho những người mới tới lần đầu, nhất là những người trẻ như Anh Tú, hay
như các em nhỏ hơn Anh Tú khi mà họ đang ở lứa tuổi cần ngủ, nghỉ nhiều hơn,
hay là ngủ bù trong thời gian nghỉ hè sau một năm dài học tập ở trường
học?
AT: Ôh !...
em thấy không có khó khăn gì hết, có nhiều hôm vào thiền đường buổi sáng
em thấy có các em nhỏ đã có mặt trước em nữa, em không cảm thấy đây là
sự bắt buộc, vì khi ngồi thiền thì cái tâm của mình được lắng đọng, khi
theo dõi hơi thở thì em cảm nhận được cái thân của mình nó khỏe và nhẹ
hơn. Rồi khi bắt đầu quán chiếu về một vấn đề gì đó thì nó sẽ sáng suốt
hơn và dễ thấy được giải pháp cho vấn đề đó. Ví dụ như chiều hôm qua
mình có văn nghệ mừng lễ Bông Hồng Cài Áo nên tụi em ngủ rất là trể, cho
nên sáng nay em thức dậy hơi muộn hơn bình thường, giờ đó mọi người đã
ngồi thiền ở trong thiền đường rồi, em ở lại trong lều theo dõi hơi thở,
đến hơn 7 giờ rưởi em mới ra khỏi lều, mặc dù vậy em vẫn cảm thấy uể oải
và rất là mệt, nếu mà dậy sớm và đi ngồi thiền em nghĩ mình sẽ khỏe hơn
là ngủ nướng ở trong lều như sáng nay (cười). Giống như kinh nghiệm bên
trên, em nghĩ là em sẽ tiếp tục ngồi thiền vào ban sáng khi về lại đời
sống bình thường ngoài xã hội. Trước đây, ba của em cũng đã từng khuyên
em thức dậy sớm hơn chừng nửa giờ để ngồi thiền, tỉnh tâm như thế khi
vào lớp học thì sự tập trung của mình sẽ cao hơn, tiếp thu bài giảng của
thầy cô nhiều hơn. Còn buổi tối nếu mệt mỏi trong lúc học thi thì nên
ngừng lại, ngồi, hoặc nằm xuống tỉnh tâm hít thở, giống như sư cô Chân
Không dạy thiền buông thư vậy đó, khoảng chừng 5 đến 10 phút rồi ngồi
dậy học trở lại, ba nói là nó sẽ có kết quả nhiều hơn. Nhưng mà hồi đó
em không có nghe lời ba (cười).
Thời gian
giữ im lặng như vậy nó giúp mình rất là nhiều trong việc thực tập chánh
niệm, im lặng không có nghĩa là mình không được nói, mình có thể nói rất
nhỏ khi cần thiết để khỏi làm phiền người khác, mình có thể nói bằng ánh
mắt, hay nụ cười, và như thế mình sẽ thấy được chính mình một cách sâu
sắc hơn mà hai mươi mấy năm qua em không có dịp tiếp xúc. Mình
chánh niệm trong từng bước chân, không cần đợi đến giờ đi thiền hành
mình mới tập trung. Mình chánh niệm trong lúc làm việc, ví dụ như cắm
hoa, hay phụ quét dọn, làm bếp, làm vệ sinh, v.v... với quý thầy, quý sư
cô và đại chúng. Ví dụ như sau khi hết thời gian giữ im lặng như giờ này
chẳng hạn, chung quanh ta có rất nhiều tiếng động, nào tiếng nói cười
của các em đang chơi đánh cầu ở đằng kia, hay các cô chú đang đàm đạo
bên bàn trà, tiếng xắc gọt của các bác ở đằng kia, v.v... nó rất là ồn
làm
mình khó tập trung được hơi thở trong chánh niệm, nhưng khi có tiếng
chuông thì mọi người sẽ im lặng, khi đó mình sẽ thấy rất là khác, tâm
của mình trở về ngay với thân và mình thấy rất là an. (có tiếng chuông: Boong!... anh thở
đi!...).
PV: Wauh!... dù còn rất là trẻ, lại sống ở một xã hội rất nhiều cám
dỗ về tiêu thụ, nhất là mỹ phẩm thời trang v.v... mà lại là con gái nữa.
Vậy mà Anh Tú chẳng những không bị lôi cuốn mà còn biết tìm học theo
đường hiểu biết và yêu thương như thế này. Và chỉ mới hơn một
tuần thực tập mà Anh Tú đã thu thập nhiều kết quả đến như vậy. Trong khi
đó không ít bạn cùng lứa tuổi với Anh Tú ở Việt Nam lại đua đòi chạy
theo thời trang du nhập từ nước ngoài không được lành mạnh cho lắm, như
bắc chước nhuộm tóc đỏ, tóc xanh, tóc vàng, rồi sa ngả vào đường mãi
dâm, nghiện ngập, băng đảng, xì ke, ma tuý, v.v... Nếu có một lời khuyên
thì Anh Tú sẽ khuyên các bạn như thế nào ?
AT: Anh Tú
rất muốn chia sẻ những kết quả học tập được ở đây với các bạn, nhưng
cũng rất là khó, vì không ai có thể ăn dùm được cho ai. Do đó Anh Tú đề
nghị các bạn nên thử một lần về Làng Mai. Nếu vì điều kiện kinh tế chẳng
hạn, mà các bạn không đến Pháp được thì ở Việt Nam mình cũng có Làng Mai
đó là tu viện Bát Nhã ở Lâm Đồng hay ở Huế thì có tu viện Từ Hiếu, nên
một lần tới đó tu tập thử. Anh Tú nghĩ pháp môn của Làng sẽ giúp ích rất
là nhiều trong cuộc sống, nó có thể sẽ làm thay đổi cả quan niệm sống
của các bạn.
Em nghĩ sở
dĩ các bạn ở trong nước mà nhuộm tóc nhiều màu là vì họ không thấy được
cái đẹp của màu tóc đen của mình, nhất là con gái. Giống như em vậy đó,
trong lớp học nhiều bạn người Pháp có mái tóc vàng óng ả rất là đẹp,
nhưng họ vẫn thấy thích mái tóc đen của em, nếu mà em nhuộm tóc vàng như
tóc của bạn ấy thì đâu còn gì là vẻ đẹp của người con gái Việt Nam, lúc
đó mình sẽ không còn là người Việt Nam mà mình cũng không thể là người
Pháp. Như vậy thử hỏi mình thuộc giống người nào trên quả địa cầu
này!... (cười).
Từ lúc về
đây tu tập, nghe được lời giảng của Sư Ông hoặc của quý thầy, quý sư cô
em cảm thấy yêu quê hương nhiều hơn trước, niềm tự hào dân tộc được lớn
hơn thêm, và em có nhiều tự tin hơn ở văn hóa của nước mình. Như năm nay
chẳng hạn, có đến 52 quốc gia khác nhau cùng về đây tu tập dưới sự hường
dẫn của Sư Ông, mà Sư Ông lại là người Việt Nam giảng dạy cho họ sống và
tu tập theo truyền thống văn hóa của dân tộc mình. Nếu văn hóa đó không
hay, không đẹp thì họ đâu có chịu mất tiền, mất thì giờ để về đây thực
tập, họ chấp nhận thiếu thốn đủ thứ tiện nghi từ phòng ngủ -phải ở lều-
đến nhà vệ sinh,... rồi phải ăn chay, nằm đất, thức khuya dậy sớm,
v.v... mà họ vẫn vui, và càng ngày họ về càng đông, và mình thấy họ rất
là hạnh phúc. Cho nên em rất là
tin tưởng ở văn hóa của nước Việt Nam mình. Em cám ơn Sư Ông, cám ơn quý
thầy, quý sư cô, và đại chúng của Làng đã cho em niềm tin và sự tự hào
đó.
Văn hóa của
mình nó đẹp như vậy đó, nếu bạn nào đang đua đòi chạy theo những thời
trang không được đẹp cho lắm của nước ngoài thì chẳng qua là các bạn ấy
chưa thấy được nét đẹp trong văn hóa của nước mình mà thôi. Em nghĩ các
bạn nên đến Làng Mai một lần để được dịp tiếp xúc, thưởng thức cái ngon
cái đẹp của ông bà mình một lần cho biết.
PV: Một câu hỏi chót, nếu còn ở lại nước Pháp, sang năm Anh Tú có về
Làng như năm nay không ?
AT: Ôh!...
tại sao không, chẳng những vậy mà em sẽ giới thiệu với các bạn cùng lớp,
cùng trường, em sẽ đưa họ về đây cùng tu. Mục đích của cuộc đời là gì
nếu không phải là mưu cầu hạnh phúc! nhờ tu tập theo pháp môn
của Sư Ông ở Làng mà em có được hạnh phúc như thế này, em sẽ đem ra chia
sẻ hạnh phúc với họ khi có dịp và em tin chắc các bạn của em sẽ cùng em tới Làng
tu tập thật đông.
PV: Cám ơn Anh Tú đã dành cho Phù Sa cuộc phỏng vấn đầy ý nghĩa,
chúc Anh Tú tiến bộ trên đường học vấn nhiều hơn những năm trước sau khi
đã qua một khóa tu tuy ngắn ngày nhưng lại đạt được nhiều thành quả tích cực
trong hai lãnh vực căn bản của đời sống là Hiểu biết và Thương yêu. Hẹn
gặp lại vào năm tới với nhiều người bạn mới của Anh Tú.
AT: Em cám
ơn các anh chị, và chúc mọi người tìm thấy được hạnh phúc trong đời sống.
|