Làng
Mai, ngày 03/08/2006
Bố
ơi,
Lâu
lắm rồi con không viết thơ cho Bố, hình như lần chót viết thơ riêng
cho Bố đã cách đây hơn 20 năm rồi, hồi con còn nhỏ ở VN. Lúc đó Mẹ
viết thơ cho Bố và biểu con viết thơ cho Bố luôn. Hồi đó, con chỉ
biết Bố qua Mẹ thôi! Con còn nhớ Mẹ thường hay hỏi con: « Con thương
Bố làm sao, thương Bố như thế nào? » và con trả lời: «Con thương Bố
nhiều thiệt là nhiều như trái đất!» Vậy mà khi tới Pháp, gặp Bố rồi
thì con lại coi Bố như người xa lạ và đòi về VN với ông bà ngoại,
mấy dì mấy cậu. Lúc đó, con coi Bố như người xa lạ cũng đúng thôi,
vì từ nhỏ cho đến khi qua Pháp, con có được gặp Bố bao giờ đâu, có
được biết tình thương của Bố như thế nào đâu? Đối với con lúc đó, Bố
chỉ là người làm cho con xa cách ông bà ngoại, mấy dì mấy cậu, xa
cách VN, là người lấy đi một phần tình thương Mẹ dành cho con mà
thôi.
Nhưng rồi từ từ con học làm quen với Bố, học thương Bố. Bây giờ suy
nghĩ lại thì con thấy là tình thương con dành cho Bố trải qua nhiều
giai đoạn.
Tình thương của một đứa con nít, cho rằng không ai bằng Bố của mình,
thần tượng Bố quá, vì con thấy Bố chăm sóc con và mấy em, lo cho tụi
con từng chút, từng chút, dẫn tụi con đến trường, dẫn tụi con học
đàn, dạy cho tụi con học, học luôn mấy bài học thuộc lòng chung với
tụi con và bị tụi con đỗ thừa lỗi tại Bố khi điểm không được như ý
muốn của tụi con. Gặp ai con cũng so sánh với Bố hết và lẽ đương
nhiên không ai bằng Bố cả!
Đến
khi tới tuổi mới lớn thì lại giận Bố, cãi với Bố, hờn với Bố vì Bố
khó quá: con là chị cả, mà lại là con gái nên Bố cấm cái nầy, cấm
cái nọ. Với lại vì đã đặt Bố quá cao nên thế nào rồi cũng bị té
xuống thôi. Vì Bố cũng là con người với những tánh tốt, tánh xấu của
Bố. Nhưng thời điểm đó, con chỉ chú ý đến những tật xấu của Bố mà
thôi: nào là Bố gàn, Bố nóng tánh, Bố độc tài, Bố không thương và
hiểu con. Đúng là khi mới lớn, nhiều lúc giận Bố Mẹ, bị cơn giận lôi
kéo cho nên quên đi những đêm khuya tuy mệt Bố vẫn thức chờ khi con
từ thư viện về để ra đón con ở gare, quên đi những lúc học mệt Bố
pha ly nước cam cho con uống, quên đi là mỗi khi con cần gì nhờ Bố
làm, Bố cũng sẵn sàng làm giùm con.
Đến
bây giờ khi ý thức được hết tình thương của Bố thì nhìn lại 20 mươi
năm đã qua và thấy tóc của Bố cũng đầy "tuyết sương" rồi, Bố hết
mạnh khỏe như xưa. Bố vẫn là Bố với những tính tốt tính xấu của Bố,
vẫn gàn, vẫn mặt chù ụ như con sư tử khi không thích một cái gì đó
hoặc không thích ai đó, vẫn không thích lái xe và vẫn thường la
Quỳnh Lan khi nó chỉ phải mà Bố lại quẹo trái. Nhưng như vậy Bố mới
là Bố của tụi con.
Con
không gần Bố như gần với Mẹ, không biết nói gì khi thấy Bố buồn để
làm vơi những nỗi đau của Bố, không tâm sự và nói lên những tình cảm
của con được với Bố như với Mẹ. Nhưng từ một người xa lạ hồi đó, Bố
đã trở thành một người không thể thiếu sót được trong đời của con.
Tuy biết chắc là một ngày nào đó, Bố sẽ mất đi, con vẫn chưa tưởng
tượng rõ được, nghĩ rằng Bố Mẹ sẽ mãi mãi bên con, và mỗi khi ý thức
được điều ấy, con không sao cầm lòng được, nước mắt tự nhiên cứ trào
ra. Bố ơi, con muốn nói cho Bố biết, trước khi hối hận là sẽ không
còn cơ hội nói lên cho Bố được: Bố ơi, con thương Bố lắm! Và trong
dịp lễ Vu Lan ở Làng năm nay, con thấy mình rất hạnh phúc, may mắn
và tự hào là được cài trên áo hai bông hồng đỏ.
Con,
Quỳnh Hương
Bông hồng cài áo, Làng Mai, 2006
|