Kính
thưa quý vị tôn đức,
Kính
thưa các thầy các sư cô, các vị đạo hữu cư sĩ.
Chúng
ta rất may mắn có được ba ngày cùng thực tập với nhau. Tối hôm
nay tôi sẽ nói đến những sự thực tập căn bản như tập ngồi, tập
đi, tập thở và tập ăn cơm, vì ngày mai chúng ta sẽ thực tập
những điều đó.
Chúng
ta ngồi như thế nào để có an lạc, thoải mái và có hạnh phúc.
Chúng ta sẽ đi như thế nào để mỗi bước chân đem lại thanh thản
và vui tươi. Chúng ta sẽ thở như thế nào để làm lắng dịu được
thân và tâm chúng ta, để cho mỗi hơi thở có thể đem lại niềm vui
và hạnh phúc. Và chúng ta sẽ ăn cơm như thế nào để trong suốt
bữa ăn chúng ta có hạnh phúc có an lạc, có tình bằng hữu, có
tình thầy trò.
Ngồi trên
một tòa sen
Chúng
ta thường tạc tượng Đức Thế Tôn ngồi trên một tòa sen. Có phải
là ngày xưa thật sự Đức Thế Tôn ngồi trên một tòa sen hay không?
Trong kinh nói rằng ngày xưa khi Đức Thế Tôn ngồi dưới cội bồ đề
thì có em bé chăn trâu tên là Svastika đem cúng dường một bó cỏ.
Đức Thế Tôn đã lót cỏ đó để ngồi, cỏ đó tên là cỏ Kusa. Hồi
chúng tôi đi Ấn độ để chiêm bái Phật tích, chúng tôi có thấy
được thứ cỏ Kusa đó mọc bên bờ sông Ni Liên. Chắc chắn là Đức
Thế Tôn có ngồi trên cỏ đó, còn ngồi trên bông sen thì tôi chưa
thấy. Chúng ta thường tạc tượng Bụt, tạc tượng Phật ngồi trên
hoa sen là tại vì hoa sen tượng trương cho sự tinh khiết, thơm
tho; sự tươi mát, thảnh thơi, sự nhẹ nhàng, an lạc. Vậy cho nên
chúng ta phải làm như thế nào để học ngồi được như Đức Thế Tôn.
Ngồi như thế nào để thân mình an. Ngồi như thế nào đẻ tâm mình
an. Khi mình ngồi được như thế thì có nghĩa là mình cũng ngồi
được trên tòa sen. Chúng ta là đệ tử của Đức Thế Tôn, chúng ta
gọi ngài là đức bổn sư, tức là thầy của mình, thầy gốc của mình.
Là học trò, mình phải học tính cách của thầy. Thầy mình ngồi như
thế nào thì mình phải tập ngồi như thế ấy.
Ngày
xưa khi tôi còn bé, tôi có thấy hình Đức Thế Tôn ngồi trên một
thảm cỏ do một họa sĩ vẽ trên bìa của một tạp chí Phật giáo. Tôi
rất thích, tôi nói rằng nếu mà tôi ngồi được như ngài, thảnh
thơi, an lạc, nhẹ nhàng, vô tư, mát mẻ như thế thì hạnh phúc
biết bao! Tự nhiên trong trái tim của cậu bé muốn làm thế nào để
đi theo con đường của Đức Thế Tôn. Đó là lần đầu tiên cái hạt
giống xuất gia được tưới tẩm bằng một bức tranh. Trong sáu mươi
sáu năm vừa qua sống cuộc đời xuất gia thì tôi cũng thực tập làm
thế nào để ngồi yên, ngồi thoải mái, ngồi hạnh phúc như Đức Thế
Tôn. Hiện bây giờ tôi đang ngồi trước mặt quý vị và tôi đang cảm
thấy rất là thoải mái, tôi không có lo lắng, tôi không có buồn
phiền, tôi ngồi như là ngồi trên một đóa sen. Ước mong của tôi
và tất cả các chư vị tôn đức là các thầy các sư cô và các Phật
tử cư sĩ cũng đều có khả năng ngồi trên một đóa sen. Dầu mình
ngồi trên một gốc cây, trên một tảng đá, trên bãi cỏ hay là trên
bờ sông hoặc là ngồi ở trên xe lửa, trên xe hơi mình cũng có thể
ngồi thoải mái thảnh thơi như Đức Thế Tôn. Mình buông thư, không
lo lắng, không sầu khổ. Mà muốn ngồi như thế thì mình phải học,
phải tập mới được. Không phải là mình muốn ngồi yên thảnh thơi
thoải mái tươi mát là mình có thể ngồi được, mình phải tập. Ban
đầu mình tập ba phút, sau mình tập năm phút, rồi cuối cùng mình
có thể ngồi được nửa giờ, bốn mươi lăm phút, một giờ đồng hồ,
rất là thoải mái, rất là an lạc. Khi chúng ta ngồi thoải mái và
an lạc thì những căng thẳng, đau nhức trong thân không còn nữa.
Làm thế
nào để buông thư
Có
nhiều kinh, trong đó Đức Thế Tôn chỉ dạy cho chúng ta phương
pháp thở vào thở ra như thế nào để buông thư thân tâm, để làm
lắng dịu những căng thẳng trong thân và trong tâm.
Chúng
ta làm việc quá nhiều, chúng ta lo lắng quá độ và chúng ta dồn
chứa những căng thẳng, những đau nhức trong cơ thể chúng ta. Từ
những căng thẳng, những đau nhức đó có những chứng bệnh phát
sinh ra. Y khoa hiện đại cho chúng ta biết rằng nếu chúng ta
biết cách nghỉ ngơi buông thư thoải mái thì cơ thể ta sẽ có khả
năng tự chữa lành được những chứng bệnh ở trong ta. Là người
Phật tử chúng ta phải học cho được phương pháp buông thư thoải
mái. Ngày mai các thầy các sư cô sẽ dạy cho chúng ta làm thế nào
để buông thư trong thế nằm, làm thế nào để buông thư trong thế
ngồi và làm thế nào để buông thư trong khi đi đứng.
Chúng
ta có thể làm giảm sự căng thẳng trong thân thể chúng ta, giảm
sự căng thẳng thì đau nhức cũng tự động bớt đi. Và sau đó chúng
ta có thể đi xa hơn, chúng ta có thể làm giảm những căng thẳng
trong tâm chúng ta. Chúng ta có những lo lắng, có những sợ hãi,
có những buồn phiền, có những thèm muốn, nó làm cho tâm ta không
an. Nếu chúng ta bái sám, chúng ta lễ lạy, chúng ta cúng dường
thì chúng ta có bớt đi được một phần những cái đó. Nhưng nếu
chúng ta biết phương pháp thực tập thì chúng ta mới có thể
chuyển hóa được hoàn toàn những nỗi khổ niềm đau đó ở trong
lòng. Chúng ta cầu nguyện, đọc kinh, bái sám thì có thể làm nhẹ
bớt những cái nỗi khổ niềm đau đó. Nhưng nếu chúng ta biết thực
tập thì chúng ta có thể chuyển hóa được những cái nỗi khổ niềm
đau đó.
Ví dụ
quý vị có một nỗi buồn hay là một cơn giận dữ ở trong lòng, quý
vị tới chùa lạy Phật, đốt hương. Quý vị nói lạy Đức Thế Tôn
làm thế nào để con đừng có giận hờn, con đừng có buồn bã nữa..
Nhưng hồi Đức Thế Tôn còn giáo hóa ở miền Thiên Trúc thì ngài có
dạy những vị đệ tử khi buồn thì phải thực tập như thế nào, khi
giận thì phải thực tập như thế nào, khi lo lắng thì phải thực
tập như thế nào, khi sợ hãi thì phải thực tập như thế nào. Thành
ra chúng ta phải học những kinh đó, chúng ta phải tham khảo với
các thầy các sư cô và các vị Phật tử đã từng thực tập để chúng
ta học được những phương pháp làm thế nào để đối trị được cái
buồn cái giận cái lo, cái đam mê, cái ganh tị, cái sợ hãi của
chúng ta.
Hy
vọng rằng trong mấy ngày tu này chúng ta sẽ có cơ hội đề cập tới
những vấn đề đó và học được một vài phương pháp để có thể đối
trị được cái giận cái buồn cái lo cái sợ ở trong ta. Khi những
cái đó ở trong tim thì chúng ta không an. Và nếu chúng ta không
an thì chúng ta không có hạnh phúc. Nếu không có an thì
ngồi cũng không yên mà đi cũng không yên, đứng ngồi không yên.
Trong khi Đức Thế Tôn ngồi thanh thản an lạc như là ngồi trên
đóa sen thì chúng ta ngồi như là ngồi trên đống lửa. Khi mà
chúng ta bị cái giận cái lo cái sợ nó thiêu đốt trái tim của
mình thì chúng ta đang ngồi đâu thì cũng thấy là như mình đang
ngồi trên lửa. Cho nên phải học những phương pháp để chuyển hóa
những nỗi buồn, những cơn giận, sự sợ hãi lo lắng đó thì chúng
ta mới có thể ngồi yên như là ngồi trên một đóa sen được, phải
tập mới được.
Ở các
thiền viện, các thầy các sư chú các sư cô thực tập ngồi thiền để
có thể ngồi được như Đức Thế Tôn. Và các vị thực tập đi thiền để
có thể bước được những bước chân thanh thản nhẹ nhàng an lạc
vững chãi thảnh thơi như là Đức Thế Tôn. Hy vọng rằng ngày mai
chúng ta cũng có cơ hội ngồi với nhau vài mươi phút. Tập ngồi
như thế nào để có thể ngồi trên một đóa sen, đừng có lo lắng,
đừng sợ hãi, đừng có căng thẳng nhiều quá trong thân và trong
tâm. Chúng ta sẽ tập đi, đi như thế nào để mỗi bước chân thảnh
thơi an lạc như là Đức Thế Tôn khi ngài đi.
Phương
pháp ngồi thiền buông thư
Trước
hết tôi sẽ cống hiến cho quý vị một vài phương pháp để có thể
ngồi được. Trong khi ngồi, mình để cho cột xương sống của mình
thẳng nhưng không cứng ngắt, thẳng nhưng mà buông thư. Mình để
ý tới hơi thở. Thở vào, mình để ý tới không khí đi vào trong cơ
thể qua đường mũi.
Thở vào tôi để ý tới không khí đang đi vào
trong cơ thể tôi qua đường mũi. Thở ra tôi để ý tới không khí nó
đang đi ra khỏi cơ thể tôi qua đường mũi. Mình để tâm tới hơi
thở của mình, rồi mình bắt đầu để tâm tới cái mặt của mình. Thở
vào tôi để ý tới cái mặt của tôi. Cái mặt của mình ngày xưa như
là một đóa hoa rất là đẹp. Tại mình lo lắng, mình sầu khổ, mình
khóc nhiều quá cái mặt của mình nó không có được đẹp như ngày
xưa, nó hơi héo. Thành bây giờ phải làm cho cái mặt nó tươi lại,
trên mặt của chúng ta có những cơ bắp nho nhỏ chằng chịt, có vào
khoảng ba trăm cơ bắp trên mặt của chúng ta. Mỗi khi chúng ta lo
lắng, sợ hãi, giận dữ, thì tất cả những cơ bắp đó căng thẳng.
Nhìn vào kính, vào gương chúng ta thấy sợ lắm, mình nhìn mặt
mình mà cũng thấy sợ luôn. Nó căng thẳng như là trái bom sắp nổ.
Những lúc đó nếu mình biết thở vào để ý tới cái mặt của mình và
thở ra mĩm cười thì tự nhiên mình buông thư được tất cả ba trăm
cơ bắp trên mặt. Thở vào tôi để ý tới cái khuôn mặt của tôi,
thở ra tôi mĩm cười và tôi buông thư tất cả những căng thẳng
trong các cơ bắp trên mặt. Nếu quý vị đứng trước tấm kính mà
quý vị thực tập thì quý vị sẽ thấy rất rõ là khi mình mĩm cười
được, tự nhiên có sự lắng dịu, và khuôn mặt của mình dể trông
hơn trước nhiều lắm, nó đẹp hơn trước nhiều lắm, nhờ có sự buông
thư. Trong đêm tối mình ngồi một mình, mình cũng có thể thực tập
thở vào để ý tới khuôn mặt của mình ngày xưa vốn là một bông hoa
tươi đẹp và thở ra mình mĩm cười tự nhiên cái mặt của mình sẽ
thư giản ra.
Lúc đó mình mới chú
ý xuống hai vai. Trong hai vai mình cũng có dồn chứa sự căng
thẳng. Các cháu sau khi học bài một giờ đồng hồ thì nó có sự
căng thẳng trên hai vai của nó. Mình khi làm việc với cái máy
tính hay là những công việc khác thì sau một thời gian hai vai
và hai cánh tay có sự căng thẳng trong đó.
Trong tư thế ngồi thì mình thực tập như thế nào, thở vào tôi
để ý tới sự căng thẳng trong hai vai tôi và trong hai cánh tay
tôi, thở ra tôi mĩm cười buông thư tất cả những căng thẳng trong
hai vai tôi và trong hai cánh tay tôi. Và mình cứ tiếp tục
thở như vậy, ngồi và thở như vậy, thì nội trong vòng ba phút hay
bốn phút là cơ thể mình nó được lắng dịu. Mình làm giảm bớt rất
nhiều sự căng thẳng ở trong cơ thể của mình. Cái cột sống của
mình rất thẳng, nhưng mà không có cứng ngắt, mình buông thư hết
và mình chỉ giữ lấy hơi thở thôi.
Thở
vào tôi để ý tới không khí nó đang đi vào trong tôi bằng lỗ mũi,
thở ra tôi để ý tới không khí nó đi ra người tôi bằng lỗ mũi,
thực tập như vậy ba lần bốn lần, vui lắm. Mình có thể tiếp theo
như thế này, thở vào tôi thấy bụng của tôi nó phồng ra, thở ra
tôi thấy bụng của tôi nó xẹp xuống. Mời quý vị lấy cái tay phải
để trên bụng xem, khi mình thở vào thì cái bụng mình phồng lên
và khi thở ra thì cái bụng mình nó xẹp xuống. Đó là một cái bài
tập rất hay, thở vào tôi thấy bụng tôi phồng lên và thở ra tôi
thấy cái bụng tôi nó xẹp xuống. Khi mình thở như vậy thì mình để
ý tới cái bụng của mình, sự phồng xẹp của cái bụng. Nếu mình
hoàn toàn chú ý vào sự phồng xẹp của cái bụng thì mình chấm dứt
được những lo lắng, những suy nghĩ. Thứ nhất là để ý hơi thở,
không khí nó đang đi vào đi ra nơi lỗ mũi, thứ hai là có thể để
ý tới cái bụng mình nó đang phồng đang xẹp, thở vào là nó phồng,
thở ra là nó xẹp. Trong tư thế ngồi cũng như trong tư thế nằm.
Đây là
những lời của Đức Thế Tôn dạy ở trong kinh Quán niệm hơi thở
tức là kinh An ban thủ ý. Trong kinh An ban thủ ý, an ban
có nghĩa là hơi thở, thủ ý tức là để tâm vào hơi thở. Đức Thế
Tôn có dạy mười sáu phương pháp thở, mười sáu bài thực tập để
thở và những bài tập này rất là hiệu nghiệm. Nếu mình làm theo
được thì mình làm lắng dịu được những căng thẳng trong thân rồi
mình lại làm lắng dịu những cái căng thẳng trong tâm, rất là
hay.
Tôi đã
dịch kinh này, tôi đã thực tập, tôi đã trao truyền phương pháp
thực tập cho các vị đệ tử xuất gia và tại gia. Tất cả đều thực
tập theo và cảm thấy rất là thoải mái khi mà mình thực tập, an
lạc hạnh phúc khi mình thực tập. Các thiền sinh người Âu châu,
Mỹ châu đệ tử của tôi họ thực tập rất là nghiêm chỉnh những
phương pháp tôi trao truyền và họ có thể làm lắng dịu được
thân và tâm của họ. Họ cảm thấy hạnh phúc hơn.
Chúng
ta là một dân tộc đã đi theo con đường của Đức Thế Tôn hai ngàn
năm nay. Cha ông của chúng ta đã là Phật tử trong bao nhiêu thế
hệ. Đến lượt chúng ta, chúng ta cũng là Phật tử. Thường thường
chúng ta đi chùa, chúng ta chỉ lễ bái cầu nguyện, cúng dường mà
chúng ta không chịu học những phương pháp thực tập mà Phật đã
trao truyền cho các thầy ngày xưa. Cho nên mình không có hưởng
được hết gia tài của đạo Phật. Ví dụ mình đi vào một cái nhà,
thì đi vào cổng thì mình thấy đống rơm, mình thấy sân gạch, mình
thấy cây mít, rồi mình đi vào thì mình mới thấy phòng khách, đi
vào nữa mới thấy phòng ngủ, nhà bếp. Và cuối cùng phía trong có
những châu báu, những đồ thờ, những vật rất là quý giá, có một
kho tàng những bảo vật ở trong cái nhà đó.
Vậy
thì đạo Phật cũng như thế đó, nếu chúng ta mới đi vào cái cửa
bên ngoài, chúng ta mới chỉ thấy được một đống rơm, một cái sân
gạch, một vài cây mít thôi. Tại vì chúng ta không có chịu đi sâu
vào trong căn nhà. Nếu chúng ta đi sâu vào trong giáo pháp của
Đức Thế Tôn thì chúng ta thấy rằng đạo Phật không phải chỉ là sự
cầu nguyện, tụng kinh bái sám cúng dường, mà là sự thực tập.
Thực tập như thế nào để mà chuyển hóa những bức xúc, những khổ
đau những sợ hãi, lo lắng ở trong tâm của mình.
Hiện bây giờ có nhiều nhà thương ở Âu Mỹ , các bác sĩ tập cho
bệnh nhân ngồi thiền buông thư thực tập thở để làm lắng dịu
những căng thẳng trong người. Nhờ vậy cho nên các bệnh nhân được
chữa trị mau chóng hơn dể dàng hơn. Tại các trường học có nhiều
thầy giáo và các cô giáo cũng tập cho các học sinh biết thở biết
buông thư biết ngồi thiền, kể cả những lớp tiểu học, rất là hay.
Đó là những nước theo Thiên chúa giáo, Cơ đốc giáo.
Còn chúng ta là nước Phật giáo từ hai ngàn năm nay mà chúng ta
không có lợi dụng được giáo pháp mầu nhiệm của Đức Thế Tôn.
Chúng ta phải đi sâu vào và chúng ta thấy trong đạo Phật không
phải chỉ là cầu nguyện bái sám cúng dường mà thôi, mà còn là một
phương pháp chế tác những năng lượng chánh niệm, chánh định và
tuệ giác. Khi chúng ta có niệm có định và có tuệ, chúng ta có
thể tháo gỡ được những khó khăn, những bức xúc,
lo lắng, những buồn khổ trong ta, giúp được cho những người thân
của chúng ta cũng tháo gỡ được như thế. Chúng ta là con nhà giàu
nhưng mà chúng ta không thừa hưởng được gia tài của cha ông.
Chúng ta cư xử như là những người nghèo. Đạo Phật là một kho tuệ
giác rất lớn mà chúng ta chưa khai thác được bao nhiêu, chúng ta
chỉ mới khai thác được một phần phía ngoài là phần tôn giáo, tín
ngưỡng, sám hối, cầu nguyện, cúng dường. Chúng ta chưa đi vào
bên trong để khai thác kho tuệ giác lớn mà Đức Thế Tôn để lại.
Nếu quý vị chưa quen ngồi thiền thì các thầy các sư cô sẽ hướng
dẫn cho quý vị ngồi thiền. Rất là dễ. Trong khi ngồi thiền có
thể rất thoải mái, an lạc. Ban đầu mình tập ngồi mười phút, sau
đó mình thích quá mình tăng lên mười lăm phút, hai mươi phút
hoặc hơn nữa. Mỗi ngày trong gia đình mình, mình cũng có thể
ngồi thiền được. Ngày hôm kia tôi mới đi thăm đại tướng Võ
Nguyên Giáp, tại vì tôi nghe nói là trong mười năm nay ông có
ngồi thiền, ông có tụng kinh, ông có thực tập theo đạo Phật. Hôm
ông bị ốm vào nhà thương tôi có gửi cho ông một cuốn băng niệm
Bụt để cho ông ta nghe bớt khổ, bớt đau nhức. Ngày hôm kia tôi
đến nhà để thăm. Các thầy các sư cô đã niệm Đức Quan Thế Âm Bồ
Tát để cầu nguyện cho ông chóng bình phục và hai ông bà đã chắp
tay lại khi nghe chúng tôi niệm danh hiệu của Đức Bồ Tát Quan
Thế Âm. Tôi đã báo tin cho đại tướng Võ Nguyên Giáp biết là
trong chuyến về Việt
Nam kỳ
này chúng tôi đã tổ chức ba đại trai đàn chẩn tế giải oan bình
đẳng để cầu nguyện cho tất cả những đồng bào đã chết trong cuộc
chiến tranh mấy chục năm vừa qua. Để cho ông mừng là những người
chết đã được siêu thăng.
Từng bước chân thảnh thơi.
Ngày
mai chúng ta sẽ được đi thiền với nhau, trước khi chúng ta nghe
pháp thoại. Đi thiền nó cũng như ngồi thiền, nó có thể đem lại
nhiều hạnh phúc, thoải mái an lạc. Chúng ta làm sao để bắt chước
Đức Thế Tôn, bắt chước Phật, mỗi bước chân là có an lạc, có
thảnh thơi, hạnh phúc. Lâu nay chúng ta đi như là bị ma đuổi,
chúng ta đi vì hấp tấp muốn làm cái này cho xong, làm cái kia
cho xong. Chúng ta ít có cơ hội đi từng bước thảnh thơi an lạc
hạnh phúc, đi như một con người tự do không lo lắng, không buồn
khổ. Nếu sống trên cuộc đời này, đi trên cái hành tinh đẹp đẽ
này mà chúng ta chưa từng được đi những bước thảnh thơi an lạc
vô sự thì rất là uổng. Ngày mai tất cả các vị tôn túc, các thầy
các sư cô các Phật tử cư sĩ, chúng ta hãy bắt chước Đức Thế Tôn,
chúng ta đi từng bước thảnh thơi an lạc hạnh phúc, đi như những
con người vô sự không có lo lắng không có sầu khổ, chúng ta phải
tập, chúng ta mới làm được.
Năm ngoái chúng tôi có tổ chức một buổi đi thiền ở thủ đô cộng
hòa Pháp. Có bốn ngàn người Pháp đã tham dự và cảnh sát đã chuẩn
bị cho chúng tôi đi trên những con đường
Paris.
Tất cả mọi người đều đi rất chậm, từng bước chân thảnh thơi với
phương châm là an lạc trong tự thân, an lạc trong từng bước
chân. Phần lớn người Pháp theo đạo Công giáo và Tin Lành.
Nhưng cũng có rất nhiều người tới đạo tràng Mai thôn để học Phật
và thực tập theo pháp môn của Phật. Mỗi mùa hè như thế có bốn
năm ngàn người tới. Không phải chỉ có người Pháp mà thôi, những
người ở các nước Âu châu, Mỹ châu tới đông lắm. Mùa hè vừa qua có
tới bốn mươi chín nước trong khóa tu mùa hè, và người trẻ rất
đông. Các cụ già thì lại hiếm mà người trẻ thì rất đông. Người
nào cũng biết ngồi thiền, đi thiền, rất là hay. Ở thủ đô Paris
chúng tôi có tổ chức buổi đi thiền có đến bốn ngàn người tới và
đi từng bước chậm rãi thảnh thơi an lạc khiến cho dân
Paris
lấy làm ngạc nhiên. Chúng tôi đi từ vườn Luxembourg tới nhà thờ
Đức Bà. Tới sân nhà thờ Đức Bà thì bốn ngàn người ngồi xuống và
ngồi thiền trong vòng hai mươi phút trước khi giải tán. Ngày mai
chúng ta không biết sẽ có bao nhiêu người, có thể là hai ngàn
người hay là hơn, chúng ta sẽ đi với nhau. Tối nay tôi sẽ chỉ
dẫn sơ lược để sáng mai chúng ta có thể đi được hạnh phúc và an
lạc.
Khi
mình thở vào thì mình có thể đi hai bước và khi mình thở ra mình
cũng đi hai bước, đi chậm thôi, thở vào mình nói rằng con đã
về con đã về, con đã về một bước, con đã về một bước khác.
Khi thở ra mình nói con đã tới, con đã tới. Các thầy các
sư cô ở đây với các thiền sinh thuộc ba mươi nước trong phái
đoàn chúng tôi người nào đã học đi thiền hành và đã quen đi
thiền hành. Con đã về, con đã về, con đã tới con đã tới, có
nghĩa là con không chạy nữa, con không cần phải chạy nữa. Mỗi
bước chân đưa con về với quê hương của con, đưa con về với sự
sống. Đức Thế Tôn có dạy là:
Đừng tìm về quá khứ,
Đừng tưởng tới tương lai,
Quá
khứ đã không còn,
Tương lai thì chưa tới.
Sự
sống chỉ có mặt trong giây phút hiện tại, quá khứ đã đi qua rồi
mà nhiều người trong chúng ta cứ tưởng về quá khứ. Chúng ta nhớ
lại quá khứ để chúng ta tiếc nuối hoặc chúng ta sầu khổ. Quá khứ
trở thành một nhà tù nó giam hãm chúng ta, nó không cho chúng ta
có khả năng sống trong giây phút hiện tại. Quá khứ có thể là nhà
tù nếu chúng ta cứ tiếp tục tiếc nuối hoặc là sầu khổ khi nghĩ
tới nó.
Tương
lai là một cái gì nó chưa tới, nhưng mà nhiều người trong chúng
ta cứ thắc mắc cứ lo âu, cứ sợ hãi về tương lai, không biết ngày
mai sẽ ra sao và chúng ta để rất nhiều thì giờ lo lắng sợ hãi.
Cho nên chúng ta cũng không có khả năng sống sâu sắc giây phút
hiện tại. Mà trong giây phút hiện tại có nhiều cái mầu nhiệm của
sự sống, có trời xanh có mây trắng, có hoa nở, có chim hót, có
thông reo, có những người thân của chúng ta đang sống chung
quanh. Vậy mà chúng ta không có tiếp xúc được mà chúng ta cứ
luôn luôn suy nghĩ lo lắng sợ hãi về tương lai.
Vì vậy
Đức Thế Tôn đã dạy đừng có chìm đắm trong quá khứ, đừng có lo
lắng quá cho tương lai, phải trở về giây phút hiện tại để sống
cho đàng hoàng cho sâu sắc. Trong hiện tại có nhiều cái mầu
nhiệm của sự sống lắm. Vậy thì khi mà tôi thở vào một hơi và tôi
bước đi hai bước và tôi nói là con đã về con đã về, nó có nghĩa
là bạch Đức Thế Tôn con đã về với giây phút hiện tại. Con đã về
với giây phút hiện tại, con không có bị vương vấn với quá khứ
nữa, con không có lo lắng cho tương lai nữa, con trở về với giây
phút hiện tại để con tiếp xúc với sự sống mầu nhiệm trong giây
phút này. Con đã về con đã tới, ngày xưa con chỉ biết chạy thôi,
con nghĩ là hạnh phúc nó nằm đâu ở tương lai bây giờ mình chưa
hạnh phúc được đâu, mình chưa có đủ điều kiện để hạnh phúc đâu.
Mình phóng tâm về tương lai. Mình nghĩ có thể là trong tương lai
mình có hạnh phúc bây giờ chưa hạnh phúc được. Cho nên mình hy
sinh hạnh phúc, mình hy sinh cái hiện tại, mình đạp lên cái hiện
tại mà đi, mà chính cái hiện tại là cái quan trọng nhất.
Đức Thế
Tôn dạy sự sống chỉ có mặt trong giây phút hiện tại. Và
mình có ước hẹn với sự sống ở trong giây phút hiện tại. Nếu mình
thất hẹn với giây phút hiện tại là mình thất hẹn với sự sống. Mà
phần lớn trong chúng ta hoặc là bị quá khứ nó giam hãm hoặc là
bị tương lai nó lôi kéo, ít có khả năng để sống trong giây phút
hiện tại. Cho nên chúng ta phải theo lời Đức Thế Tôn, mỗi bước
chân, mỗi hơi thở phải giúp chúng ta trở về với giây phút hiện
tại.
Vậy thì khi tôi đi, tôi thở vào và tôi bước hai bước con
đã về con đã về, thở ra tôi bước hai bước con đã tới con đã tới.
Tức là mình theo lời Đức Thế Tôn, mình về giây phút hiện tại,
mình tới giây phút hiện tại để mình tiếp xúc với sự sống mầu
nhiệm trong giây phút hiện tại.
Trong giây phút hiện tại mình
đang được ngồi với thầy, mình đang được ngồi với các thầy các sư
cô các vị tôn túc, mình đang được ở chùa, mình đang được nghe
pháp, mình có tình thầy trò, mình có tình huynh đệ, mình có tình
bằng hữu. Hạnh phúc biết bao nhiêu, nếu ngồi ở đây mà mình cứ
nghĩ tới ngày hôm qua hay là ngày mai thì mình đâu có thật sự
ngồi ở đây. Cho nên trong khi cái thân của mình ở đây thì cái
tâm của mình cũng phải ở đây. Và khi mà thân tâm hợp nhất thì
mình có mặt trong giây phút hiện tại. Trong khi thân ngồi thiền
thì tâm có mặt trong giây phút hiện tại, mà khi đi thiền cũng
thế, thân đi thì tâm cũng có mặt trong từng bước đi. Mình bước
mỗi bước chân là mình tiếp xúc được với những mầu nhiệm của sự
sống trong giây phút hiện tại.
Những bước chân như thế là những
bước chân thảnh thơi, những bước chân không lo lắng không sầu
khổ. Đi như là đi chơi, đi như một người vô sự. Vô sự là
danh từ của thiền Tổ phái Lâm Tế. Con người vô sự
là con người hạnh phúc, còn con người lo lắng, có nhiều vấn đề
để sợ hãi để lo lắng, con người đó dầu có giàu cách mấy, có danh
vọng bao nhiêu đi nữa thì cũng không có hạnh phúc. Tại vì con
người đó không được vô sự, con người đó có quá nhiều lo lắng, có
quá nhiều sợ hãi. Cho nên làm một con người vô sự đó là cái tiêu
chuẩn hạnh phúc của Tổ Lâm Tế.
Khi tôi bước một bước mà tôi nói rằng con đã về thì tôi
nhất định là tôi phải thực hiện cho được lời tôi nói. Mỗi bước
chân đem tôi về giây phút hiện tại, không cho tôi chìm đắm trong
quá khứ hay lo lắng sợ hãi về tương lai. Như vậy chúng ta phải
đầu tư, đầu tư tất cả thân và tâm vào mỗi bước chân thì chúng ta
mới thật sự về, thật sự tới được, đã về đã về, đã tới đã tới.
Nếu quý vị chỉ để ý sơ sơ tới thôi thì không có về thật sự được,
không có tới thật. Phải đem hết tâm ý đầu tư vào bước chân để có
thể thật sự trở về, thật sự tới được cái giây phút hiện tại.
Trong khi mình bước chân đi như thế thì mình đem cái tâm đặt ở
dưới gan bàn chân, đừng để cái tâm lãng vãng ở trên đầu, đem cái
tâm xuống. Hồi nãy khi mình thực tập thở bụng thì mình thực tập
như thế này, thở vào cái bụng tôi nó phồng lên, thở ra cái bụng
tôi nó xẹp xuống, tức là mình đem cái tâm mình ở trên này xuống
dưới rốn.
Khi đi thiền thì mình đem xuống thấp hơn nữa, mình đem xuống
dưới gan bàn chân. Và khi mình bước đi thì mình thấy được sự
tiếp xúc giữa bàn chân của mình và mặt đất, để cái tâm ở dưới đó
để đừng suy nghĩ nữa. Tại vì còn suy nghĩ thì còn bay bỗng trên
không gian. Nếu quý vị về được và tới được trong mỗi bước chân
thì quý vị đã bắt đầu đi được như Đức Thế Tôn từng bước chân
vững chãi và thảnh thơi. Đi như thế không có khác nào đi trong
Tịnh Độ. Tại vì đi như thế là đi với tư cách của một con người
tự do. Tự do đối với sự lo lắng, đối với sự sợ hãi, đối với sự
buồn phiền, đối với sự giận dữ, tự do đối với quá khứ, đối với
tương lai, đi như một con người tự do. Đó là sự thực tập của
mình.
Không
những các thầy các sư cô đệ tử xuất gia của
Ngài phải đi cho
được như một con người tự do mà các vị đệ tử cư sĩ cũng thế,
phải tập như thế nào để mình có thể đi như một con người tự do.
Khi mình đi trong sân, trong vườn, mình vẫn có thể đi như một
con người tự do. Khi mình đi từ nhà tới bến xe, mình cũng có thể
đi từng bước như thế như một con người tự do. Khi mình đi từ một
chung cư này tới một chung cư khác mình cũng vẫn đi với những
bước chân như thế, đó gọi là thiền đi.
Con đã về
con đã về, con đã tới con đã tới.
Con
không có chạy nữa, con đã chạy suốt đời rồi, bây giờ con dừng
lại con đi từng bước thảnh thơi.
Có thể
là bố hay là mẹ chúng ta trong lúc sinh thời quý vị chưa có cơ hội đi từng bước chân thảnh thơi nhẹ nhàng như thế thì hôm
nay chúng ta đi cho các vị ấy. Bố ơi, bố bước một bước với
con đi, chúng ta đi cho thật thanh thản, nào chúng ta bước một
bước này, bố và con đã về, bố và con đã tới, bố với con đã về,
bố với con đã tới. Ta đi không phải là đi cho ta không mà
thôi, ta đi cho bố, ta đi cho mẹ. Có thể mẹ ta suốt đời tất tả
ngược xuôi lo cho chồng cho con chưa bao giờ được đi những bước
thảnh thơi như thế.
Bây giờ đây ta được gặp thầy, thầy chỉ cho
ta đi như thế, ta phải đi được như thế và ta phải đi cho mẹ. Mẹ
ơi, mẹ bước với con đi, chân của con cũng là chân của mẹ mà, mẹ
con mình đi nhé, mẹ và con chúng ta đã về, mẹ và con chúng ta đã
tới. Hai mẹ con đi trong thảnh thơi, đi trong an lạc, cái đó
gọi là có hiếu.
Trong
mỗi tế bào cơ thể ta đều có bố và mẹ trong đó hết, chúng ta là
sự tiếp nối của bố và mẹ. Trong mỗi tế bào của cơ thể ta có đủ
các vị tổ tiên ông bà và ta là sự tiếp nối của tổ tiên ông bà.
Trong mỗi tế bào ta có vua Hùng, vua Lý, vua Lê, có Nguyễn
Trãi, có Nguyễn Công Trứ, có Nguyễn Du, có Lê Quý Đôn, có đủ
hết. Chúng ta tưởng là các ngài đã chết rồi nhưng kỳ thực các
ngài chưa chết đâu, các ngài còn sống ở từng tế bào của cơ thể.
Và mỗi khi chúng ta đi được một bước thảnh thơi là các ngài cũng
được đi một bước thành thơi. Cho nên quý vị tu là tu cho tất cả
dòng họ, tất cả giống nòi chứ không là tu cho riêng mình đâu,
cái đó gọi là vô ngã.
Có một
hôm tôi ngồi thiền và tôi cảm thấy nhẹ nhàng thanh thoát, hạnh
phúc lắm. Và tôi mới nói với bố, bố ơi, bố con mình thành
công rồi, quý vị hỏi thành công cái gì. Tôi mới nói rằng
thành công tức là mình đạt tới cái sự thảnh thơi an lạc như thế
đó, không phải là con được nhờ mà bố cũng được nhờ. Tại vì bố có
mặt trong từng tế bào của cơ thể con, cho nên mình ngồi yên được
thì tổ tiên cũng ngồi yên được, bố mẹ cũng ngồi yên được. Nếu mà
mình bước đi được những bước nhẹ nhàng thanh thoát vô sự thì
bố cũng được hưởng, mẹ cũng được hưởng, tổ tiên cũng được hưởng,
tu là tu cho tất cả chứ không phải là tu cho riêng cá nhân mình.
Năng lượng của tập thể
Khi
hai ngàn người, ba ngàn người bước đi được những bước như thế
thì năng lượng tập thể sẽ hùng hậu vô cùng, nó sẽ thấm vào từng
người một và chúng ta nương nhau mà đi, rất là hay. Khoa học cho
chúng ta biết rằng khi con chim bay trên trời thì năng lượng của
nó phải do chính nó chế tác ra. Nhưng khi một đàn chim một ngàn
con cùng bay thì cái năng lượng tập thể nâng từng con chim,
thành ra những con chim đó nương vào năng lượng tập thể của bầy
chim và bay rất xa,
rất
lâu.
Chúng
ta cũng vậy, nếu chúng ta đi thiền hành một mình thì chúng ta
chỉ chế tác cái năng lượng chính niệm cho một mình mình thôi.
Nếu chúng ta đi hai ngàn người hay là ba ngàn người, thì cái
năng lượng chánh niệm chế tác ra sẽ ôm lấy, sẽ nâng đỡ và sẽ
chuyên chở được tất cả chúng ta đi và chúng ta đi rất là nhẹ
nhàng, thoải mái, an lạc. Tu mà có bạn hay như thế đó, hơn tu
một mình nhiều.
Cho
nên chúng ta mới nói là quy y Tăng. Quy y Tăng tức là mình phải
nương vào cái đoàn thể tu học của mình, có những người xuất gia
và có những người tại gia. Cố nhiên trong khi đi thiền chúng ta
không nói chuyện để chúng ta có cái cơ hội phối hợp hơi thở và
bước chân. Trong khi đi từng bước như vậy ta chế tác được chánh
niệm, chánh định và hạnh phúc an lạc.
Cái
một chứa đựng cái tất cả.
Chúng ta phải ăn cơm như thế nào để thời gian ăn cơm trở thành
ra một thời gian hạnh phúc. Trong khi ăn cơm chúng ta đừng suy
nghĩ tới chuyện ngày hôm qua hay là chuyện ngày mai. Chúng ta
phải đem tâm trở về với giây phút hiện tại. Chúng ta phải thấy
rằng chúng ta đang được ăn cơm với thầy, với các thầy các sư cô,
bậc tôn túc, với các bạn tu. Chúng ta ăn một mâm với những người
khác hoặc là chúng ta ăn trong cái hộp cơm riêng của chúng ta
thì cũng thế. Mỗi miếng cơm phải là một cơ hội để thực tập.
Khi chúng ta gắp một miếng đậu phụ lên hay là một miếng dưa cải
lên thì chúng ta phải để ra một giây đồng hồ để nhìn nó, à đây
là miếng dưa cải, đây là miếng đậu phụ. Chúng ta không có cần
nhiều thì giờ đâu, nửa giây cũng đủ, phải nhận diện nó, cái đó
gọi là chánh niệm. Nếu mình tu có kinh nghiệm, nếu mình tu có
bản lĩnh rồi thì khi mình đưa miếng đậu phụ hoặc là miếng dưa
cải lên thì mình sẽ thấy, thấy nhiều chuyện lắm mà người không
tu không thấy được.
Trong miếng đậu phụ này có một đám mây, có mặt trời, có cơn mưa,
có nắng, có đất, có phân, có công lao của người trồng đậu, có
công lao của người làm đậu phụ. Tại vì nhìn vào trong miếng đậu
phụ thì mình thấy tất cả những yếu tố đó. Nếu không có mưa làm
sao nó mọc được, nếu không có đất làm sao nó mọc được, nếu không
có nắng làm sao nó lên được. Cho nên trong miếng đậu phụ có đủ
cả đất trời ở trong đó, có cả vũ trụ ở trong đó.
Trong kinh dạy như thế, cái một chứa đựng cái tất cả, một miếng
đậu phụ gói trọn cả đất trời ở trong lòng nó, trong đó có đám
mây, có mặt trời, có cơn mưa, có đất, có thời gian, có không
gian, có công lao của người trồng, người thợ. Khi chúng ta có
tuệ giác rồi thì chúng ta chỉ cần một giây đồng hồ hoặc là nữa
giây đồng hồ thôi ta thấy được cái đó.
Khi chúng ta bỏ cái đó vào miệng nhai thì ta tiếp xúc được với
cả vũ trụ, ta thấy vũ trụ đến với ta để nuôi ta. Khi ta ăn như
vậy không phải là ta nuôi cá nhân ta mà thôi, ta nuôi hết cả tổ
tiên ở trong ta. Mình ăn để mình nuôi bố, ăn để nuôi mẹ. Bố mẹ
còn sống trong từng tế bào của mình, mình ăn để nuôi sống cả tổ
tiên. Tại vì mình là sự tiếp nối của tổ tiên của cha mẹ. Có một
bài kệ mà chúng tôi thường thực tập mỗi khi ăn.
Ăn cơm trong bản môn.
Nuôi sống cả tổ tiên.
Đúng là mình nuôi bố nuôi mẹ, mình là sự tiếp nối của bố của mẹ,
mình là sự tiếp nối của tổ tiên. Cho nên khi mình ăn miếng cơm
đó là mình nuôi hết cả chứ không phải là nuôi cá nhân của mình
đâu.
Ăn cơm trong bản môn.
Nuôi sống cả tổ tiên.
Mở đường cho con cháu.
Cùng tìm hướng đi lên.
Rất là hay, trong khi ăn cơm mình thấy rằng mình đang ăn cho bố
cho mẹ, cho tổ tiên, cho thầy mình, cho các vị tổ sư. Mình nhai
chầm chậm, mình nhai đến khi nào nó nát ra, thấy chất cơm chất
đậu béo ngọt thì lúc đó mình mới nuốt. Không cần ăn nhiều nhưng
mà ăn cho thật kỹ thì có chất bổ hơn là ăn nhiều mà nhai không
kỹ.
Chúng ta đừng ăn gấp gáp, tại vì thời giờ của bữa ăn là
thời giờ hạnh phúc. Được ngồi ăn với các thầy, được ngồi ăn với
các bạn tu, lâu lâu mới có được một bữa như vậy. Ngồi thoải mái
ăn thong thả để hưởng cái giây phút mầu nhiệm đó. Ăn cơm cũng là
một phép thực tập, đừng có ăn vội vàng cho nó mau xong, rất là
uổng. Nhai chừng ba chục lượt thì mới nuốt mỗi miếng. Rồi sau
này trong gia đình chúng ta cũng sẽ tổ chức ăn như thế, cha mẹ
con cái ăn cơm với nhau trong im lặng, nhìn nhau để thấy được sự
có mặt của nhau và thấy được gíá trị của thức ăn ở trên bàn ăn.
Ăn cơm như thế là phương pháp ăn cơm của người Phật tử. Cố nhiên
là trong khi ăn cơm chúng ta không nói chuyện, nếu chúng ta nói
chuyện thì chúng ta quên mất những cái mầu nhiệm đó của thức ăn
và của những người bạn tu chung quanh.
Tiếng chuông huyền diệu
Mỗi
khi nghe tiếng chuông thì chúng ta biết rằng tiếng chuông là
tiếng kêu gọi của Đức Thế Tôn bảo ta phải trở về với giây phút
hiện tại. Nếu ta đang suy nghĩ về quá khứ, đang lo lắng về tương
lai, hay là nghĩ về những cái dự án, sầu khổ gì đó, nghe tiếng
chuông phải dừng lại hết, đừng có nói năng gì nữa hết, đừng có
suy nghĩ gì nữa hết, trở về với hơi thở. Lắng lòng nghe, lắng
lòng nghe. Tiếng chuông huyền diệu đưa về quê hương. Quê
hương này tức là Tam bảo, quê hương tâm linh của chúng ta, trong
đó có Phật có Pháp có Tăng. Đó là quê hương đích thực của mình.
Lắng lòng nghe, lắng lòng nghe. Tiếng chuông huyền diệu đưa
về quê hương hay là đưa về nhất tâm. Chúng ta lắng nghe
tiếng chuông và thở vào thở ra như thế ít nhất là ba lần. Trong
khi mình nói Pháp cũng vậy, nghe tiếng chuông mình cũng phải
ngưng nói ngưng suy nghĩ và mình thở thôi. Mình thở xong ba hơi
thì mình bắt đầu nói trở lại và nghe trở lại.
Thưa quý vị tôn đức, các thầy các sư cô và các Phật tử, tôi
vừa mới hiến cho quý vị những chỉ dẫn căn bản của sự
thực tập ngày mai.
Chúng
ta ngồi như thế nào để ngồi thoải mái như ngồi trên bông sen,
chúng ta đi như thế nào để đi từng bước thảnh thơi như đi trong
tịnh độ.
Chúng
ta thở thế nào để buông bỏ những cái căng thẳng đau nhức trong
thân và trong tâm.
Chúng
ta ăn cơm như thế nào để mỗi giây phút của bữa ăn là một giây
phút hạnh phúc.
Và
mỗi khi nghe chuông chúng ta phải ngừng lại tất cả những nói
năng những suy nghĩ những lo lắng trở về với hơi thở và mĩm cười
và có hạnh phúc trong cái giây phút đó. Đó là tiếng chuông chánh
niệm mà trong các đạo tràng nào cũng có thực tập.
Xin
chúc quý vị tôn túc, các thầy các sư cô, các Phật tử cư sĩ đêm
nay ngủ ngon để ngày mai chúng ta có nguyên một ngày thực tập
với nhau cho có hạnh phúc.
Nam Mô
Đức Bổn Sư Bụt Thích Ca Mâu Ni.
|