Chuyện gì
xảy ra khi chúng ta chết?
What Happens When We Die?
LGT:
Cách đây hai tuần hơn, cũng trên chương mục này Phù Sa đã đăng bài
"Tâm là gì, nó ở đâu trong cơ thể" do anh Tâm Hà Lê Công Đa chuyển
ngữ cuộc trả lời phỏng vấn của bác sĩ Sam Parnia, chuyên khoa hồi sinh,
Giám đốc Dự án “Human Consciousness Project” dành cho AOL chung
quanh câu hỏi “Chuyện Gì Xảy Ra Khi Chúng Ta Chết?”. Hôm nay chúng
tôi xin trở lại đề tài đó. Nhưng lần này Bác sĩ Sam Parnia sẽ nói
chuyện với báo TIME. Bài do anh Huỳnh Kim Quang chuyển ngữ, đã đăng
trên mạng Phapvan. Chúng ta cùng theo dõi :
Người chết nhìn thấy mọi việc xảy ra chung quanh
Thứ tư 18.09.2008, bác sĩ Sam Parnia, một chuyên gia hàng đầu về
nghiên cứu khoa học về cái chết, và các đồng nghiệp của ông trong Kế
Hoạch Ý Thức Của Con Người đã công bố việc nghiên cứu quy mô đầu
tiên của họ: một khám phá trong 3 năm về sinh học bên kia những kinh
nghiệm “thoát xác.” Nghiên cứu, được biết như là sự tỉnh thức (tỉnh
thức trong sự phục hồi sự sống ý thức), gồm sự kết hợp của 25 trung
tâm y tế lớn khắp Châu Âu, Canada và Hoa Kỳ và khảo nghiệm khoảng
1,500 người sống trở lại trong trường hợp tim ngừng đập. Báo TIME đã
nói chuyện với bác sĩ Parnia về nguồn gốc của kế hoạch, những hoài
nghi và sự khác biệt giữa tâm thức và não bộ. Sau đây là phần đối
thoại của phóng viên báo TIME và bác sĩ Parnia.
Những loại phương pháp nào
được dùng trong kế hoạch này để cố gắng và xác định kinh nghiệm “cận
tử” (ngay trước lúc chết) của con người?
Khi trái tim của bạn ngừng đập
thì không còn máu đưa lên não bộ. Và như thế điều xảy ra là trong
khoảng 10 giây, hoạt động của não bộ ngừng hẳn - như bạn có thể hình
dung ra. Tuy nhiên, một cách khó hiểu, 10% hay 20% những người đã
được sống lại từ thời điểm đó, có thể là một vài phút hay lâu hơn 1
tiếng đồng hồ, phúc trình là có ý thức. Như thế điều chính yếu ở đây
là, những điều này là thực, hay nó là một thứ không thật? Do vậy
cách duy nhất để nói thật hay giả là có các hình ảnh chỉ có thể nhìn
thấy được từ trên trần nhà và không có nơi nào khác, bởi vì họ nói
rằng họ có thể nhìn thấy mọi việc từ trên trần nhà. Nếu chúng ta có
được một loạt từ 200 đến 300 người đã được bệnh viện tuyên bố là
chết, và họ có thể sống trở lại để kể cho chúng ta nghe những gì
chúng ta đã làm và có thể thấy những hình ảnh đó, điều ấy xác định ý
thức thật sự tiếp tục hoạt động ngay cả lúc não bộ không còn chức
năng hoạt động nữa.
Bằng cách nào kế hoạch này
có mối tương quan với nhận thức của xã hội về cái chết?
Thông thường người ta nghĩ cái
chết như là một khoảnh khắc - bạn chỉ có thể là chết hay sống. Đó là
định nghĩa xã hội mà chúng ta có. Nhưng định nghĩa của bệnh viện mà
chúng ta dùng là khi trái tim ngừng đập, cuống phổi ngừng làm việc,
và như là một hệ quả chính não bộ ngừng hoạt động. Khi các bác sĩ
rọi đèn pin vào con ngươi của người nào đó, nó cho thấy rằng không
có một phản ứng nào xuất hiện. Sự phản ứng của con mắt được qua
trung gian của hệ thống não bộ và đó là khu vực mà giữ chúng ta còn
sống. Nếu nó không hoạt động, thì điều đó có nghĩa là chính não bộ
không hoạt động. Ở thời điểm đó, tôi gọi một y tá vào phòng để tôi
có thể xác chứng rằng bệnh nhân này đã chết. 50 năm trước, người ta
đã không thể sống lại được sau thời điểm đó.
Bằng cách nào kỹ thuật
thách thức với nhận thức rằng cái chết là một khoảnh khắc?
Hiện nay, chúng ta có kỹ thuật mà
được cải tiến để chúng ta có thể mang con người sống lại. Thực tế,
có nhiều loại thuốc đang được cải thiện ngay bây giờ - ai biết được
chúng sẽ có được chế tạo cho thị trường hay không - điều đó có thể
thực sự làm chậm tiến trình tổn thương tế bào não và cái chết. Hãy
tưởng tượng bạn già xuống nhanh đi 10 năm, và bạn là một bệnh nhân,
trái tim của bạn vừa mới ngưng đập, thì loại thuốc này thật kỳ diệu
làm sao! Và thực sự điều nó tạo ra là, làm chậm lại mọi thứ để những
điều đã không thể xảy ra một giờ trước đây, bây giờ xảy trong 2
ngày. Vì những sự tiến bộ của thuốc tây, chúng ta cuối cùng có rất
nhiều vấn nạn về đạo đức.
Nhưng điều gì xảy ra đối với con
người ở thời điểm đó? Cái gì thật sự diễn ra? Bởi vì không có máu
lưu thông, các tế bào đi vào tình trạng không giữ được sự sống còn
cho chính chúng. Và trong vòng 5 phút, chúng bắt đầu hủy diệt hay
thay đổi. Sau một giờ sự tổn hại thì quá mức to lớn đến nỗi nếu
chúng ta có tái khởi động lại nhịp tim và mạch máu, người chết cũng
không còn có thể sống được, bởi vì các tế bào đã biến đổi quá nhiều.
Rồi thì các tế bào tiếp tục đổi thay để trong vòng vài ngày toàn
thân thật sự phân hủy. Như thế không phải một khoảnh khắc, nó là một
tiến trình mà thật sự bắt đầu khi trái tim ngừng đập và đưa đến sự
hoại diệt toàn bộ cơ thể, sự phân hủy của tất cả tế bào.
Tuy nhiên, cuối cùng, vấn đề là
gì? Điều gì diễn ra đối với tâm thức con người? Cái gì xảy ra đối
với tâm và thức con người trong thời gian của sự chết? Tâm thức có
phải ra đi ngay tức khắc khi trái tim ngừng đập? Có phải tâm thức
không hoạt động trong 2 giây đầu tiên, 2 phút đầu tiên? Bởi vì chúng
ta biết rằng các tế bào còn tiếp tục biến đổi trong thời gian đó.
Tâm thức có phải ngưng hoạt động sau 10 phút, sau nửa giờ, sau một
giờ? Đến thời điểm này chúng ta vẫn chưa biết.
Quan điểm đầu tiên của bạn
là gì như với một số người đã phúc trình về kinh nghiệm thoát xác?
Cởi mở và rất bình dị. Bởi vì
những gì bạn nhìn thấy là, trước hết, họ là những người chân thật
hoàn toàn, những người không tham cầu tiếng tăm hay sự chú ý. Trong
nhiều trường hợp họ không hề nói với bất cứ người nào khác về điều
ấy bởi vì họ sợ người khác suy nghĩ về họ là thế này thế nọ. Tôi có
khoảng 500 trường hợp của những người mà tôi đã phỏng vấn kể từ khi
lần đầu tiên tôi bắt đầu cách nay hơn 10 năm về trước. Nó phù hợp
với những kinh nghiệm, thực tại của những gì họ đã diễn tả. Tôi đã
nghiêm túc trình bày với các bác sĩ và y tá, những vị đã có mặt và
nói rằng các bệnh nhân này đã nói với họ đúng như những gì đã xảy
ra, và họ đã không thể giải thích điều đó. Tôi thật sự đã viết về
một vài người đó trong cuốn sách của tôi 'Điều Gì Xảy Ra Khi Chúng
Ta Chết' bởi vì tôi muốn mọi người có được cả 2 khía cạnh - không
chỉ khía cạnh của người bệnh mà còn bên các bác sĩ - và nhìn thấy
các bác sĩ cảm nhận như thế nào khi một người bệnh đã chết sống trở
lại và kể cho nghe những gì đã diễn ra. Có một chuyên viên về chứng
rối loạn tim mạch mà tôi đã nói chuyện, người ấy nói rằng ông ta đã
không kể cho ai nghe về điều đó bởi vì ông ấy không thể giải thích
bằng cách nào mà bệnh nhân (đã chết) có thể diễn tả chi tiết những
gì vị chuyên viên này đã nói và làm. Vị chuyên viên ấy nói rằng ông
ta rất kinh ngạc bởi điều đó mà ông ta đã quyết định không suy nghĩ
đến nó nữa.
Tại sao bạn nghĩ rằng có
một sự khẳng định như thế đối với các nghiên cứu như nghiên cứu của
bạn?
Bởi vì chúng tôi đang cố vượt qua các biên giới của khoa học, chúng
tôi đang thử thách những tin tưởng và nhận thức mà đã được xác định.
Nhiều người chấp chặt ý tưởng cho rằng, có gì đâu, khi bạn chết, là
bạn chết; nó là như vậy. Chết là một khoảnh khắc - bạn biết đó hoặc
là bạn chết hoặc là bạn sống. Tất cả những việc này thì không có giá
trị khoa học, nhưng chúng là nhận thức xã hội. Nếu bạn nhìn lui lại
cuối thế kỷ 19, các nhà vật lý ở thời đó đã ứng dụng luật chuyển
động của Newton, và họ thật sự cảm thấy rằng họ đã có tất cả câu trả
lời đối với mọi việc có mặt trong khắp vũ trụ. Khi chúng ta nhìn thế
giới chung quanh mình, các lý thuyết vật lý của Newton thì đã hoàn
toàn đầy đủ. Nó giải thích hầu hết mọi sự kiện mà chúng ta chung
đụng. Nhưng rồi nó đã được khám phá ra rằng khi bạn quan sát sự
chuyển động ở những cấp độ thật nhỏ - nhỏ hơn cấp độ của các nguyên
tử - thì các luật của Newton không còn ứng dụng được nữa. Một lý
thuyết vật lý mới cần phải có, từ đây, chúng ta cuối cùng đi đến lý
thuyết vật lý về hạt vi thể. Nó đã gây ra nhiều tranh luận - ngay cả
chính nhà bác học Einstein cũng đã không thể tin nó.
Bây giờ, nếu bạn quan sát tâm, ý thức và não bộ, sự xác tín rằng tâm
và não bộ giống nhau là điều đúng đối với hầu hết mọi hoàn cảnh, bởi
vì trong 99% trường hợp chúng ta không thể tách rời tâm và não bộ
ra; chúng hoạt động chính xác cùng một thời điểm. Nhưng rồi có một
số sự kiện cực kỳ điển hình, như khi não bộ ngưng hoạt động, chúng
ta thấy niềm xác tín này có thể không còn thực nữa. Như thế một khoa
học mới thì được cần đến trong cùng phương cách mà chúng ta phải có
một lý thuyết vật lý về vi thể. Sự tăng tốc hạt trong thử nghiệm
CERN vừa qua có thể đưa chúng ta trở về nguồn gốc của mình. Nó có
thể dẫn chúng ta trở về lại khoảnh khắc đầu tiên của vụ nổ Big Bang,
sát na khởi thủy. Với nghiên cứu của chúng tôi, lần đầu tiên, chúng
tôi có kỹ thuật và phương tiện để có thể trắc nghiệm sự kiện này. Để
nhìn thấy được điều gì xảy ra ở giây phút cuối cùng của chúng ta.
Điều gì đó còn tiếp tục hiện hữu nữa không?
Huỳnh Kim Quang chuyển ngữ.
http://www.time.com/time/health/article/0,8599,1842627,00.html
What
Happens When We Die?
By
M.J. Stephey
Thursday, Sep. 18, 2008
A fellow at New York
City's Weill Cornell Medical Center, Dr. Sam Parnia is one of the
world's leading experts on the scientific study of death. Last week
Parnia and his colleagues at the Human Consciousness Project
announced their first major undertaking: a 3-year exploration of the
biology behind "out-of-body" experiences. The study, known as AWARE
(AWAreness during REsuscitation), involves the collaboration of 25
major medical centers through Europe, Canada and the U.S. and will
examine some 1,500 survivors of cardiac arrest. TIME spoke with
Parnia about the project's origins, its skeptics and the difference
between the mind and the brain.
What sort of methods will this project use to try and verify
people's claims of "near-death" experience?
When your heart stops beating, there is no blood getting to your
brain. And so what happens is that within about 10 sec., brain
activity ceases —as you would imagine. Yet paradoxically, 10% or 20%
of people who are then brought back to life from that period, which
may be a few minutes or over an hour, will report having
consciousness. So the key thing here is, Are these real, or is it
some sort of illusion? So the only way to tell is to have pictures
only visible from the ceiling and nowhere else, because they claim
they can see everything from the ceiling. So if we then get a series
of 200 or 300 people who all were clinically dead, and yet they're
able to come back and tell us what we were doing and were able see
those pictures, that confirms consciousness really was continuing
even though the brain wasn't functioning.
How does this project relate to society's perception of death?
People commonly perceive death as being a moment — you're either
dead or you're alive. And that's a social definition we have. But
the clinical definition we use is when the heart stops beating, the
lungs stop working, and as a consequence the brain itself stops
working. When doctors shine a light into someone's pupil, it's to
demonstrate that there is no reflex present. The eye reflex is
mediated by the brain stem, and that's the area that keeps us alive;
if that doesn't work, then that means that the brain itself isn't
working. At that point, I'll call a nurse into the room so I can
certify that this patient is dead. Fifty years ago, people couldn't
survive after that.
How is technology challenging the perception that death is a moment?
Nowadays, we have technology that's improved so that we can bring
people back to life. In fact, there are drugs being developed right
now — who knows if they'll ever make it to the market — that may
actually slow down the process of brain-cell injury and death.
Imagine you fast-forward to 10 years down the line; and you've given
a patient, whose heart has just stopped, this amazing drug; and
actually what it does is, it slows everything down so that the
things that would've happened over an hour, now happen over two
days. As medicine progresses, we will end up with lots and lots of
ethical questions.
But what is happening to the individual at that time? What's really
going on? Because there is a lack of blood flow, the cells go into a
kind of a frenzy to keep themselves alive. And within about 5 min.
or so they start to damage or change. After an hour or so the damage
is so great that even if we restart the heart again and pump blood,
the person can no longer be viable, because the cells have just been
changed too much. And then the cells continue to change so that
within a couple of days the body actually decomposes. So it's not a
moment; it's a process that actually begins when the heart stops and
culminates in the complete loss of the body, the decompositions of
all the cells. However, ultimately what matters is, What's going on
to a person's mind? What happens to the human mind and consciousness
during death? Does that cease immediately as soon as the heart
stops? Does it cease activity within the first 2 sec., the first 2
min.? Because we know that cells are continuously changing at that
time. Does it stop after 10 min., after half an hour, after an hour?
And at this point we don't know.
What was your first interview like with someone who had reported an
out-of-body experience?
Eye-opening and very humbling. Because what you see is that, first
of all, they are completely genuine people who are not looking for
any kind of fame or attention. In many cases they haven't even told
anybody else about it because they're afraid of what people will
think of them. I have about 500 or so cases of people that I've
interviewed since I first started out more than 10 years ago. It's
the consistency of the experiences, the reality of what they were
describing. I managed to speak to doctors and nurses who had been
present who said these patients had told them exactly what had
happened, and they couldn't explain it. I actually documented a few
of those in my book What Happens When We Die because I wanted
people to get both angles —not just the patients' side but also the
doctors' side — and see how it feels for the doctors to have a
patient come back and tell them what was going on. There was a
cardiologist that I spoke with who said he hasn't told anyone else
about it because he has no explanation for how this patient could
have been able to describe in detail what he had said and done. He
was so freaked out by it that he just decided not to think about it
anymore.
Why do you think there is such resistance to studies like yours?
Because we're pushing through the boundaries of science, working
against assumptions and perceptions that have been fixed. A lot of
people hold this idea that, well, when you die, you die; that's it.
Death is a moment — you know you're either dead or alive. All these
things are not scientifically valid, but they're social perceptions.
If you look back at the end of the 19th century, physicists at that
time had been working with Newtonian laws of motion, and they really
felt they had all the answers to everything that was out there in
the universe. When we look at the world around us, Newtonian physics
is perfectly sufficient. It explains most things that we deal with.
But then it was discovered that actually when you look at motion at
really small levels — beyond the level of the atoms — Newton's laws
no longer apply. A new physics was needed, hence, we eventually
ended up with quantum physics. It caused a lot of controversy — even
Einstein himself didn't believe in it.
Now, if you look at the mind, consciousness, and the brain, the
assumption that the mind and brain are the same thing is fine for
most circumstances, because in 99% of circumstances we can't
separate the mind and brain; they work at the exactly the same time.
But then there are certain extreme examples, like when the brain
shuts down, that we see that this assumption may no longer seem to
hold true. So a new science is needed in the same way that we had to
have a new quantum physics. The CERN particle accelerator may take
us back to our roots. It may take us back to the first moments after
the Big Bang, the very beginning. With our study, for the first
time, we have the technology and the means to be able to investigate
this. To see what happens at the end for us. Does something
continue?
|