Xuân đến, mong con
bước chân vào đời an vui!
1.
Con đã bước
vào đời, và hôm nay con đang chuẩn
bị bước vào cuộc sống mới
- cuộc sống của một
gia đình riêng. Ngày đó, con bắt đầu thực sự xa bố mẹ để tự lập cuộc
sống riêng mình. Con sẽ được chắp thêm đôi cánh - có một đôi uyên ương
với nhiều lãng mạn về Tương lai, Hạnh phúc, Hoài bão, Ước mơ ….
Con cứ tự tin nhìn về phía
trước, hãy tự trang bị cho mình thêm nhiều hành trang để bước đi trên
con đường dài. Cuộc đời là nhân duyên. Con đã không còn một
mình như khi mới bước chân ra khỏi trường Đại học vì hôm nay con có
thêm một người bạn đời lý tưởng sẽ cùng nhau đi suốt cuộc đời này và
mãi mãi….
Nói là ĐI nhưng thực
sống là Tự Quay về. Quay về với chính mình, tự biết mình trong mỗi
nhân duyên cuộc đời; biết đúng, biết sai để tu, để sửa, để tâm hồn
trong sáng. Tâm Sáng - Sáng Tâm, rồi con sẽ dần thấu hiểu tất cả mọi
lẽ sự sống trong cuộc đời vô thường này. Sống là sống với! Người sống
bên con suốt đời trong cuộc hành trình trong cõi thế gian này là người
bạn đời hôm nay đến với con bằng tình yêu thương chân thật, cũng như
con đã chân thật yêu thương. Tình yêu sáng trong, chân thật chỉ có khi
tâm hồn trong sáng, bình đẳng, tôn trọng, tự nguyện kết hợp nhau - Hai
tâm hồn là Một, hòa hợp thể chất và tâm hồn, cuộc sống. Mỗi đứa là
nhân và cũng là duyên của nhau. Có Nhân thì có Quả. Cuộc sống bắt đầu.
Bầu trời luôn cao rộng nhưng mặt đất thì lại lắm thác, nhiều ghềnh,
nhiều đồi núi, chông gai…
Có đi ắt có tới nhưng tất
cả đều từ Tâm. Đường dài nhiều chông gai tâm hồn đôi lứa phải luôn hòa
hợp thì mới vượt qua được những núi cao, ghềnh, thác, đồi núi hóc
hiểm…Núi cao nhất lại là hòn núi tảng ở chính tâm mình. Quay về với
chính mình, biết mình; Yêu Người như Yêu Mình. Vợ yêu Chồng, Chồng yêu
Vợ như yêu chính mình. Sóng đôi trên đường đời có những lúc va vấp,
thiếu lòng tin ở nhau, chán ngấy cuộc đời, buông theo số phận… Lúc ấy,
mỗi người hãy nhìn thẳng vào nhau, nhìn lại chính mình. Ta là Hai mà
Một. Vì yêu thương mà kết hợp. Cả hai, có những dị và có những đồng.
Biết rõ nhân duyên của cái dị, tìm đến cái đồng. Và hãy Nhẫn. Nhẫn để
mà nhịn; nhịn để mà nhìn, lắng tâm để mà thấy. Thấy bằng cái tâm yêu
yêu thương và trí huệ…rồi lúc đó sẽ thấy rõ, cả hai luôn cần có nhau,
luôn tìm về nhau, không thể xa nhau, yêu thương nhau mãi mãi…
2. Trên con đường đi
đến sự hòa hợp cũng là trên con đường cả hai vừa là Nhân vừa là Duyên
của nhau. Nhân duyên tự thuở nào. Hai đứa từ ở đâu xa lắc, xa lơ,
người Trung, kẻ Nam; người miền núi kẻ đồng bằng; rồi yêu thương nhau,
hôm nay lại chuẩn bị về ở một nhà, nguyện mãi chung sống với nhau đời
đời, kiếp kiếp...
Nhà vẫn luôn hai mái,
luôn che nắng, che mưa, che những lúc mưa, giông bão để mái ấm luôn có
bếp lửa hồng…Nhưng mỗi người là mỗi người. Cha Mẹ sinh con trời sinh
tính. Mỗi người mỗi tính mỗi nết, tình cảm, tâm trí có nóng, có lạnh,
hiền hòa, có giống, có khác nhau, bằng tình yêu lứa đôi nên tìm về sự
hòa hợp. Biết vậy thì mỗi đứa hãy tự biết mình, tự vun trồng cuộc sống
lứa đôi hòa hợp, hạnh phúc, yêu thương. Hòa hợp cũng phải từ tâm yêu
thương bình đẳng và vì nhau. Cứ chín bỏ làm mười. Chưa hiều nhau rồi
sẽ hiểu…
Có ai thương con bằng Mẹ,
bằng Cha; có ai thương nhau bằng anh, chị em cùng huyết thống, dòng
tộc… Con gái về
nhà chồng. Duyên nhà chồng hẳn khác duyên nhà cha mẹ. Con có thêm một
Cha, một Mẹ và nhiều chị, em. Cha Mẹ nào chẳng yêu con. Con đã xác
định mình là con. Con phải hiếu thuận với Cha Mẹ. Mẹ chồng cũng là Mẹ.
Mẹ rồi sẽ hiểu và yêu con như yêu Con trai của Mẹ. Luôn lấy chữ Nhẫn
làm đầu. Cuộc đời là trường học. Gia đình cũng là một trường học cuộc
đời mà ta sống trực tiếp hàng ngày, hòa hợp chung cùng cuộc sống.
Nhà trường cuộc đời ấy có những người thầy rất nghiêm khắc, nội
dung học lại vô cùng phong phú, biến hóa tùy duyên mà mình lại là một
học trò mới trong một nhà trường mới nên mình luôn phải chịu
học, nhanh chóng thích ứng và cũng cần luôn giữ tâm bình an, yêu
thương, tùy duyên mà ứng hợp. Cũng khó lắm đó, có những lúc không
thuộc bài, lúc ấy đau lắm chứ, chỉ muốn quay về với Mẹ ở nhà thôi.
Lúc ấy con cũng cứ hãy Nhẫn, lắng tâm mình lại. Mười sự nhịn, chin
sự lành, và hãy tự Quay về với chính mình rồi con sẽ bình tâm hơn,
thuộc bài hơn, tự tin hơn và con sẽ thương yêu hơn những vị
thầy nghiêm khắc ấy…Bằng Từ tâm con hãy nghĩ - Vị Thầy ấy cũng chỉ vì
yêu thương mình thôi và có điều gì đó mình chưa thấu, chưa hiểu, chưa
phải, chưa hay … Và bên cạnh con còn có người bạn đời luôn yêu thương,
chung thủy với con. Người bạn ấy sẽ mở rộng hơn vòng tay yêu thương
con và con hãy nâng niu vòng tay chở che ấy cũng như có lúc vòng tay
ấy sẽ cần sự nâng niu từ bàn tay con. Những vòng tay ấy cần giữ gìn vì
chính đó là vòng tin yêu, hạnh phúc chở che mãi mãi cho nhau trong
suốt cuộc đời này …
Con là tương lai của Cha
Mẹ, là hạnh phúc của Mẹ Cha. Đời Cha Mẹ cũng qua đi. Lẽ vô thường mà.
Cha Mẹ là người trồng cây và luôn muốn cây đơm hoa, kết trái và theo
quy luật của cuộc đời mà mãi mãi sinh sôi. Ai cũng muốn trồng cho cây
đời luôn bền vững gốc. Tùy nhân duyên cuộc đời của từng mái ấm
mà duyên trường đời của con hẳn có khác nhau. Con yêu người con
yêu trước khi biết người sinh ra người mình yêu thương. Con yêu mái
nhà của con hơn - mái nhà chở che cho con từ ngày con được sinh ra và
lớn lên từng ngày. Dù là mái tranh nứa rạ cũng là nhà của mình. Người
yêu con đã chấp nhận mái tranh nứa rạ ấy. Cuộc đời là vô thường, mọi
thứ vật chất, bả vinh hoa đều là phù phiếm chỉ có tình yêu thương là
mãi mãi thôi!. Học lịch sử và nhìn cuộc đời con đã thấy. Chẵng có
triều đại Vua Chúa nào là Vạn tuế cả. Vật chất, tiền tài chỉ là
điều kiện cần chứ không phải đủ. Con người sống với
nhau, cái còn lại cuối cùng vẫn là cái Tình. Mái nhà hạnh phúc xây
dựng nên chính bằng tình yêu – hiểu và thương và những lo toan của
mình trong sự hòa ái mới là đủ, là mãi mãi và mãi mãi như tình mẹ yêu
con. Không có tinh yêu thương thì dù mái nhà có to, có lớn cũng chẵng
mang đến hạnh phúc cho mình!
Tình yêu không bao giờ
đến từ một phía, bởi vậy, mới gọi là Duyên. Đã có Duyên mình hãy giữ
gìn Duyên ấy mà vun đắp nên nhân duyên hạnh phúc đời mình. Hãy giữ
tình yêu thương chân thật từ tâm - yêu Người, Yêu mình. Hai mà Một,
rồi hạnh phúc sẽ đến và bền vững!
Cha, Mẹ chỉ là đệm gió,
nhẹ nhàng như hơi thở sẽ luôn nâng tâm hồn, tâm linh, cuộc sống của
các con trong cuộc đời này, hôm nay và mãi mãi!
Cứ hướng về mặt trời
con đường ánh sáng. Ánh sáng xua đi tăm tối!
Bằng Yêu Thương - Trí
Huệ, Ánh sáng tâm hồn mãi sáng trong!
Xuân về, mong con bước
vào đời AN VUI!
Nguyễn Quang Nhàn
|