Người Hoa lục dưới cái
nhìn
của một cựu sinh viên người Nhựt
Đây là một bức thư người của một cựu sinh
viên người Nhật viết cho người Hoa lục đang lưu hành rất mạnh
trên "net", hầu như người Trung hoa Lục địa, và Đài loan nào
cũng đã tìm đọc.
Nhứt
châm kiến huyết (Kim châm rỉ máu), lời vàng ngọc, chúng ta cần phải
thực sự kiểm thảo và phản tỉnh.
Là một người Nhật Bản, tôi có đôi điều muốn cùng các bạn chia sẻ nơi
đây về cái nhìn của tôi đối với người Trung Hoa. Tôi trước kia là
một du học sinh của trường đại học Trung Quốc Nhân Dân, tôi đã ngu
khờ sống ở Hoa Lục đến 5-6 năm, vì vậy tôi tin rằng tôi hoàn toàn có
đủ tư cách để nói lên cái nhìn của tôi.
Về địa lý, Nhật Bản và Trung Hoa rất gần nhau, nhưng mà về tính cách
thì hai dân tộc lại xa nhau một trời một vực, người Hoa Lục (Trung
Cộng) cho tôi cảm nhận cái ấn tượng lúc ban đầu là rất tốt, nhưng về
lâu về dài, thì những khuyết điểm đều bạo lộ hết ra ngoài, người Hoa
Lục nhát gan, nịnh hót, hèn yếu, hư ngụy, xảo trá, thích làm tài
khôn, và cái điều làm cho tôi không thể nào lý giải được là tại sao
người Hoa Lục tự đối đãi với chính đồng bào ruột thịt của họ thì rất
ư là vô tình, nhưng lại đối đãi với người ngoại quốc thì họ rất khép
nép và cung kính.
Lúc tôi mới vừa đến Hoa Lục, bất quá thì tôi chỉ là một tên học trò
nghèo khó, ấy thế mà tôi lại được đãi ngộ như là một "siêu quốc
dân", kinh nghiệm của nhiều năm ở đó, cho tôi một ấn tượng rất sâu
đậm, người Hoa Lục chẳng khác nào một thau cát rời rạc, người Hoa
Lục đoàn kết một lòng là có, nhưng điều đó chỉ xảy ra ở vào những
thời điểm đặc biệt, tỷ dụ như dân tộc họ đang đối diện với sự diệt
vong, nhưng mà đó lại cũng không phải là một sự đoàn kết triệt để
nữa, người Hoa Lục đối diện với Ngoại Đấu và Nội Tranh thì hầu như
nghiêng về phần Nội Tranh nhiều hơn, người Hoa Lục hận nhứt là Hán
Gian. Tôi không phải là kẻ xâm lăng (đối với vấn đề xâm chiếm Trung
Hoa, tôi tôn trọng lịch sử, thừa nhận đó là cái lỗi lầm của Nhật
Bản), người Hoa Lục đã nuôi dưỡng các cô nhi của chúng tôi trong
thời kỳ chiến tranh, thế mà họ đã nhẫn tâm tàn hại đồng bào của họ ở
thời kỳ Cách Mạng Văn Hóa (thậm chí là giữa thân tình với nhau),
những điều này thật tình tôi không làm sao mà hiểu nổi, nếu không
phải là người Hoa Lục thì chẳng ai có thể mà hiểu được, các bạn là
người Hoa Lục các bạn làm sao lý giải, nếu như nói người Hoa Lục là
lương thiện, hư ngụy việc chi, tôi thật chẳng biết đó là chuyện gì,
nếu như người Hoa Lục đơn thuần không có việc nồi da xáo thịt, thì
đây có thể nói là lương thiện, nhưng khi xảy ra cuộc Cách Mạng Văn
Hóa, thì tình huống đã đổi khác, thật tình mà nói, đối với việc làm
của các bạn, tôi thấy chẳng có điểm nào để gọi là cảm ơn, nếu có thì
chỉ là nghi vấn và không thể nào lý giải mà thôi.
Còn nữa, tôi cũng không thể nào hiểu nổi tại sao các bạn lại không
nhận khoản tiền bồi thường sau chiến tranh của Nhật Bản, không có
một dân tộc nào giống như dân tộc người Hoa Lục đối nội thì tàn bạo,
nhưng đối ngoại thì lại ẩn nhẩn. Điều này đã làm cho tôi liên tưởng
đến sự quan hệ giữa Do Thái và Đức Quốc. Thật lòng mà nói tôi rất
thán phục người Do Thái, thái độ không khoan thứ không nhờ vả đối
với người Đức của họ, đã tỏ rõ sự trọng thị quyền lợi và giá trị tự
kỷ, họ không tha thứ người Đức, nhưng người Đức rất kính trọng họ,
ngược lại, tại phương Đông, hiện thực người Nhật Bản rất khinh thị
người Trung Hoa. Các bạn vứt bỏ bồi khoản, các bạn tha thứ chúng
tôi, chúng tôi vẫn hận các bạn, khinh thị các bạn, bỉ thị các bạn,
nguyên nhân không phải tại chúng tôi, mà là do bởi tự chính các bạn,
các bạn tự khinh tự tiện (đê tiện), người ngoài cũng không làm sao
có cách để giúp các bạn, người Hoa Lục không có huyết tính, ý khí đã
bị mài cùn lụt hết rồi, cái còn lại chỉ là hơi tàn, tự ti, và ngôn
ngữ của các bạn hiện là sùng bái Tây Dương với cung cách nịnh hót để
làm cho Ngoại Nhân vui thích.
Các bạn tự cho là Văn Minh Cổ Quốc, nhưng ngoại trừ những kiến trúc
giết người rùng rợn, những văn vật trong các viện bảo tàng, sinh
hoạt của người Hoa Lục trong hiện thực, có còn lưu lại cái bóng dáng
văn minh truyền thống hay không? Không sai, Nhật Bản đã từng chịu sự
ảnh hưởng văn minh của Trung Hoa trong thời gian dài lâu, nhưng mà
hiện tại sự bảo tồn văn hóa và duy trì được như xưa của người Hoa
Lục lại chỉ ở Nhật Bản, Hàn Quốc, Tân Gia Ba, chứ không ở Hoa Lục.
Các bạn đem thành tín, tiết nghĩa, lễ nghi, tứ thư ngũ kinh coi như
bốn thứ đồ phế thải mà quét vào bãi rác, tiếng nói là kiến lập một
xã hội mới, có ngờ đâu lại như thế này, các bạn dĩ nhiên là thấy rõ
ràng hơn chúng tôi, một đằng thì tham ô hủ bại (lời quỷ dối người
của các bạn: "hủ bại là vấn đề mà các nước trên toàn thế giới đều
phải đối diện"), tham bạc mê vàng, ca kỹ dâm ô, chơi chó đua ngựa,
còn đằng khác thì nghèo đến nổi cơm ăn chẳng đủ no. Làm đồ giả, Hoa
Cộng không ai địch nổi, thổi phồng nói dóc, thấy lợi quên nghĩa, các
bạn không có tín ngưỡng, tin chủ nghĩa Marxisme. Nếu mà Marx có biết
được cái chủ nghĩa của ông ta mà là một cái xã hội như vậy, chắc là
ông ta cũng phải tức chết đi thôi, tinh thần rổng tuếch, chẳng ai
tin ai, thật không thể nào mà trách một cái thau cát rời rạc, người
Hoa Lục hiện tại, với mức độ vô tri, ngu muội như thế nếu thụt lùi
trở về ở thời của năm 1895 thì cũng chẳng tốt hơn được là bao nhiêu.
Trung Cộng là một đại quốc, nhưng mà về chính trị thì tuyệt đối là
một kẻ yếu, các bạn từng trào tiếu Nhật Bản chúng tôi là chính trị
ải tử (thằng lùn), nhưng mà chúng ta thử so sánh chế độ xã hội, coi
xem cái xã hội nào trên thế giới ăn ngủ được ngon, xã hội chủ nghĩa
chỉ còn có vài ba nước mà thôi, lại không đoàn kết, chuyên chế, độc
tài, thế giới chẳng hoan nghinh, nhưng vì Trung Cộng bạn quá to lớn,
cho nên được thấy là trọng yếu, nhưng các bạn vẫn luôn là đối tượng
ở thế công chính trị đối với tây phương, chưa bao giờ tự chủ động
xuất kích (để cải thiện), lý do là vì các bạn không làm, nhân quyền
bị thế giới lên án bao nhiêu năm? Ai đem nhân quyền là quyền sống
tối đại của con người đi giáng cách (chà đạp nhân quyền)? Cách Mạng
Văn Hóa, Bước Đại Nhảy Vọt, bao nhiêu cái sai lầm của chính phủ của
các bạn, các ca xướng gia của các bạn vẫn hát: Người dẫn đường cải
cách khai phóng, dắt chúng tôi đi về hướng thời đại mới. Giờ thì
không còn người dân Hoa Lục nào ngoan ngoản, nghe theo, ở vào thời
đại văn minh như ngày nay, thì cái tình huống như thế thật là hiếm
có rồi.
Các bạn người Hoa Lục đang tự hủy hoại chính mình, trí tuệ của chính
mình, tài nguyên của chính mình. Kinh tế Hoa Lục các bạn phát triển
nhanh, cái giá phải trả có xứng đáng không? Tài nguyên khô kiệt, môi
trường sinh thái bị ác hóa. Nguồn tài nguyên năng lượng tuyệt vời
của tỉnh Sơn Tây của các bạn, đã bị chính các bạn hoang phí hủy hoại
đến thế nào, kinh tế lạc hậu, dân sinh suy thoái, tham quan hoành
hành. Các bạn có biết chăng, thời Trung Hoa Dân Quốc thống trị Hoa
Lục, Sơn Tây hãy còn là một tỉnh mô phạm, các bạn cũng chẳng biết
địa vị của Sơn Tây trong lịch sử Trung Hoa, kinh tế của tỉnh Sơn Tây
thịnh vượng ở thời Thanh triều, một nửa số quan tể tướng ở thời nhà
Đường đều xuất thân từ tỉnh Sơn Tây, địa vị của Sơn Tây cao hơn xa
so với thành phố Thượng Hải mà các bạn đã từng tự hào huênh hoang
khen tặng, bây giờ các bạn hãy thử nhìn Sơn Tây, là sẽ biết ngay cái
gì là cái khoảng cách giữa lịch sử và hiện thực rồi (GDP bình quân
đầu người Hoa Lục là số 1 từ dưới chót đếm lên). Các bạn hoang phí
và hủy hoại tài nguyên như thế, giả sử như Sơn Tây được mang cho
Nhật Bản, chúng tôi sẽ rất trân trọng như là tổ tiên mà cung phụng
để phát triển Sơn Tây, và Sơn Tây sẽ giàu mạnh hơn nhiều so với Bắc
Kinh, Thượng Hải cường thịnh mà các bạn đã từng trọng thị. Các bạn
kinh tế phát triển nhanh, rồi mừng rỡ mà dùng cái quái gì là Thượng
Hải, là Bắc Kinh làm cửa sổ để ngắm nhìn, ngu xuẩn quá! hai thành
phố đó chiếm diện tích Hoa Lục là bao nhiêu, dân số bao nhiêu? Các
bạn trường kỳ khinh thị nông dân, 9 trăm triệu nông dân mà không
chiếu cố tốt cho họ, Hoa Lục các bạn sẽ phải đối diện với đại loạn
rồi đó.
Lúc ở Bắc Kinh tôi đã có nói chuyện với một bà lão người đến từ tỉnh
Sơn Đông, bà là người đã dắt hai đứa con gái của bà đến Bắc Kinh để
cùng bán dâm, bà nói, nhờ ở thân xác mình mà có cơm ăn, không xấu hổ
đâu, có xấu hổ chăng là cái xã hội này kìa, vì hơn 40 năm trước,
chính quyền sở tại đã khua chiêng gióng trống mang mấy nghìn dân bản
xứ (Sơn Đông) di dân đến Tân Cương, đưa đến vùng hoang vu sơn dã, để
họ tự sinh tự diệt, số người bị chết nơi đó không biết là bao nhiêu,
nhưng họ vẫn không cho trở về Sơn Đông, lén trốn về Sơn Đông cũng
chẳng ích gì, Chính quyền nói, họ chẳng phải là người Sơn Đông,
không có hộ khẩu, mấy mươi năm lưu lạc, tìm ai để đòi công lý? Những
niềm vui công trạng lớn của các bạn, mấy chục tỷ công trình nói làm
là làm, chúng tôi những người bị các bạn coi là nghững người Nhật
Bản "khó tính", Hoa Lục giàu, nhưng mà số người thất nghiệp lại gia
tăng, thêm một người thất nghiệp là xã hội sẽ có thêm một nhân tố
bất ổn định cho xã hội. Các bạn không giải quyết, thu nhập của nông
dân thấp, các bạn không quan tâm, khoảng cách giàu nghèo càng xa,
các bạn lại làm như là chẳng thấy gì, cái mà các bạn thích là người
ngoại quốc tán dương, cái điểm này nhiều người đã thấy rất rõ, các
bạn hư vinh, xa xỉ, xã hội của các bạn hổn loạn, các bạn lại muối
mặt không biết xấu hổ mà dám nói là thời của người Nhật đã hết rồi,
Hoa Lục đã vượt xa Hoa Kỳ rồi, ha ha, cái nhìn thiển cận!
Các bạn bất quá chỉ mới "cởi mở" hai mươi mấy năm, mà đã láo khoét
như vậy, kinh tế Nhật Bản đang đình trệ, các bạn liều mạng "phát
triển" mười năm vẫn không đạt được 1/4 tổng sản lượng kinh tế của
Nhật Bản, vậy mà dám nói vượt xa Hoa Kỳ, chuyện thần thoại chăng?
Còn nữa, tình hình thế giới không tốt cho các bạn, nhưng mà Nhật
bản, nhờ vào chế độ ưu việt, người dân thật lòng, cùng với sự chân
thành giúp đỡ của Tây Phương, là lý do đủ để tái phục hồi. Còn Hoa
Lục bởi hình thái ý thức, chế độ, với Hoa Kỳ hoặc với các nước tự do
khác không thể dung nhập cùng nhau, Hoa Lục ổn định cái gì, một khi
mà xã hội hổn loạn, kinh tế băng hoại, các nước xung quanh không có
ai ủng hộ, cũng bởi vì nước của các bạn trước sau vẫn luôn cho người
ta cái nhìn phản cảm. Bởi vậy Nhật Bản tuy thua trận, vẫn có cơ hội
vươn lên, Hoa Lục thua, chắc chắn sẽ hoàn toàn chia năm xẻ bảy, Các
quốc gia xung quanh đều mong muốn Hoa Lục như vậy, nước Nga chẳng
muốn các bạn được yên, Ấn Độ hận các bạn, Đông Nam Á hận các bạn,
bởi vậy hoàn cảnh của các bạn rất là tệ hại và bấp bênh, ấy thế mà
các bạn vẫn chẳng hề thấy được cái nguy cơ đó, vẫn cảm giác lương
hảo, như vậy rõ ràng là quá ngu muội.
Trong những sắc dân Đông Phương, chúng tôi tôn kính người Hàn Quốc,
bởi vì họ và chúng tôi rất giống nhau, có máu có thịt, dám nói dám
làm, lịch sử của chúng tôi và của các bạn đã từng có vấn đề va chạm
nhau, người Hàn Quốc từ ông tổng thống đến quốc dân đều có thể kháng
nghị, Trung Cộng thì chỉ có vài ba người phát ngôn của bộ ngoại giao
với sự hiểu biết thiển cận không biết khinh trọng chỉ biết ở đó ý ý
á á. Ha ha, đấy là cái sự khác biệt đó, Người Hàn Quốc hận chúng
tôi, nhưng chúng tôi kính trọng người đối thủ này, bạn hận hay không
hận chúng tôi, chúng tôi cảm nhận không có chuyện gì để nói, bởi vì
tính cách của các bạn, phẩm hạnh của các bạn cho thế giới thấy rõ,
người Hoa Lục không có tính thẳng thắn, cương trực. Hiện tôi đang
suy nghĩ, Không quên việc trước (lịch sử) sẽ là thầy của việc sau
(tiền sự bất vong hậu sự chi sư), như vậy, cuối cùng, giữa Nhật và
Hoa Cộng ai là người đã bỏ quên lịch sử?
Chúng tôi tham bái thần xã, sửa lại sách giáo khoa lịch sử, nói rõ
là chúng tôi không có quên cái giai đoạn lịch sử đó, còn các bạn?
Những người bị hại trong thế chiến thứ hai? Các bạn chỉ vì lo tranh
chấp trong đảng phái, mà không nghĩ đến đại nghĩa của dân tộc. Nói
gì đến cái chuyện trong 8 năm kháng chiến, dưới sự lãnh đạo của đảng
cộng sản Trung Hoa, sách sử của các bạn viết về giai đoạn lịch sử đó
so với chúng tôi sao nó quá mơ hồ không rõ ràng, là bởi vì các bạn
tự bóp méo lịch sử, ha ha! (một lần nữa cho thấy rõ là nội tranh
nặng hơn ngoại kháng) các bạn chửi chúng tôi là không nhìn thẳng vào
vấn đề xâm lược Trung Hoa, làm thương tổn đến cảm tình người dân Hoa
Lục, thế còn các bạn thì sao? Qua nhiều lần vận động "cải tổ" chính
trị, các bạn đã có nhìn thẳng vào sự bức hại của mình đối với người
dân hay chưa? Có nhìn thẳng vào sự hủy hoại của cách mạng văn hóa
hay chưa? Các bạn cần phải trực thị với rất nhiều điều sai lầm đó,
Đó là do ai (?) đã làm tổn hại cảm tình của người dân Trung Hoa vậy
hở? Làm phim Tàn Sát Thành Nam Kinh, trong số các bạn lại có những
người vô lương đã thốt lên là tại làm sao không có nhiều màn hiếp
dâm trên ống kín.
Các bạn người Hoa lục là cái kiểu như vậy, làm sao kêu người ta chấp
nhận được hỉ, các bạn có thể không có khả năng, nhưng các bạn lại
còn không cần đến nhân cách, người Mỹ đánh chúng tôi đến gần chết,
chúng tôi không hận họ, chúng tôi bội phục họ, Hàn Quốc bị chúng tôi
thống trị qua, bây giờ họ đã thành công lập được kỳ tích kinh tế, họ
dám tranh đấu và dám làm, chúng tôi kính phục họ, còn các bạn người
Hoa Lục cộng sản thì chẳng có được một cái điểm nào để cho chúng tôi
coi trọng cả, hãy cố gắng phản tỉnh đi, các bạn đất rộng và giàu tài
nguyên, lịch sử lâu đời, thế mà phải thua dưới tay chúng tôi, các
bạn không cảm thấy xấu hổ hay sao?
Một cái thau cát rời rạc sinh ra đầy chật ních đám người toàn chia
rẻ, thời đại của các bạn giờ còn có thể sinh ra được những chí sĩ gì
nữa hay không? Trung Hoa Dân Quốc còn có Lỗ Tấn, Thái Ngạc, Chu Tự
Thanh là những người mà chúng tôi bội phục. Bây giờ các bạn ngoài
những tay tham quan, hư hoa học giả, những phần tử tư tưởng khiếp
hèn, thì còn có cái gì nữa đâu? Các bạn chẳng đã từng nói muốn vun
bồi tài năng người bản địa để họ được làm chủ nhân của những giải
thưởng hòa bình Nobel hay sao? Tại vì sao đến bây giờ vẫn chẳng có
được vậy? Vụ máy siêu điện toán dùng chip Loongson của các bạn, tần
số chủ mới chỉ có 266Hz (Hertz), thế mà dám lớn lối thổi phồng đòi
thương nghiệp hóa, ha ha! người Hoa Lục, chúng tôi kính phục các bạn
cái gì chứ?? người cùng cội rể đồng tông Tân Gia Ba ở thời kỳ SARS
cũng đã phải chế tài các bạn một lúc, sự kiện La Cương*, đã làm cho
người ta không làm sao hiểu nổi, hởi những người Trung Hoa chia rẻ,
người Do Thái tề tâm như thế ấy, các bạn lại phân hóa như thế này,
các bạn một tỷ mấy người, một tỷ mấy cái tư tưởng rời rạc, chúng tôi
một trăm triệu người Nhật Bản đều cùng nhau suy nghĩ làm sao để đưa
quốc gia chúng tôi thoát ra khỏi cảnh khó khăn, tất cả chúng ta đều
cùng sống trên quả địa cầu này, rõ thật thú vị lạ lùng!
-------------
*Sự kiện La Cương: Đài phát thanh tỉnh Hồ Nam, ngày 25/02/2003 lúc 0
giờ 16 phút do ông La Cương phụ trách chương trình trực thoại truyền
thanh, có phát đi lời nhục mạ người Hoa Lục của một thính giả người
Nhật tên là Tiểu Nguyên Kính Thái Lang trong 3 phút. Kết quả là ông
La Cương và một số đồng sự bị cho nghỉ việc cũng như bị phạt vạ
tiền.
Đó là cái nhìn của người Nhựt nhìn người Trung
Hoa lục địa. Liệu có khách quan lắm không, có thực sự người Trung
quốc yếu hèn? Nếu có, có lẽ chỉ với người Nhựt hay những dân tộc
hùng cường khác. Nó sẽ hoàn toàn ngược lại với những quốc gia nhỏ bé
như Việt Nam, Miến Điện, Lào, Campuchia, ... Bài nhận xét của
nhà thơ Đỗ Trung Quân nhân dịp tham gia tọa đàm ra mắt sách của một
giáo sư người Nhựt tại trường đại học Hoa Sen cho ta thấy được phần
nào về sự nhu nhược với ngoại bang của nhà cầm quyền hiện thời, cũng
như tham vọng bá quyền của Trung Hoa lục địa, và ý chí sinh tồn của
dân Việt.
Khi nào thành “phiên bang” mới thôi…
Phòng
học trên lầu 8 của Đại học Hoa Sen [9-9-2011] không đủ chỗ ngồi cho
buổi tọa đàm về cuốn sách “Nước Đại Nam đối diện với Pháp & Trung
Hoa 1847 – 1885”. TS Bùi Trần Phượng, Hiệu trưởng nhà trường,
đành thú nhận “Không ngờ đề tài khô khan này lại thu hút người nghe
hơn dự định”.
Tác giả cuốn sách GS Yoshiharu Tsuboi trình bày những nhận định của
ông không chỉ về cuốn sách mà còn liên hệ đến bối cảnh hôm nay của
Việt Nam. Ông cho rằng dường như lịch sử Việt Nam hôm nay đang lặp
lại như thời Tự Đức thế kỷ 19. Tự Đức là ông vua không gặp may, lên
ngôi trong hoàn cảnh tao loạn, người dân không tin vào triều đình
còn triều đình cũng nhiều phe nhóm với mục đích và tham vọng cá
nhân. Đất nước sau đó rơi vào tay người Pháp mở đầu cuộc thực dân nô
lệ kéo dài trăm năm. GS Tsuboi nhấn mạnh đất nước nào cũng thế, rất
cần những người cầm quyền thật sự đặt lợi ích quốc gia cao hơn lợi
ích cá nhân. Bàn đến Trung Quốc, ông Tsuboi chỉ ra một điều không
bất ngờ nhưng lại ít được Việt Nam chú ý: Ông thấy rằng Trung Quốc
thường xuyên nghiên cứu về Việt Nam và nghiên cứu bằng một chiến
lược lâu dài. Đúng như ông nhận định, việc nghiên cứu ấy sẽ còn
không chỉ hôm nay mà cho đến ngày tham vọng biến được Việt Nam thành
“phiên bang” của họ [ý của người viết].
4 năm trước, khi xảy ra vấn đề biển Đông, Trung quốc vẽ một số quần
đảo Việt Nam vào bản đồ của họ, Việt Nam khởi phát cuộc biểu tình
đầu tiên. Cuộc biểu tình bị dập tắt nhanh chóng, những Thái thú ngày
ấy từ lầu cao của Lãnh sự quán tại Sài Gòn gật gù hài lòng. Cũng
ngày ấy, không ít trí thức Việt sống ở nước ngoài thông tin như một
nhắc nhở, cảnh báo: “Nếu ta không nghiên cứu, nếu ta im lặng mãi khi
Trung Quốc nhiều thập niên qua đã đưa sinh viên của họ đến nhiều
trường Đại học nước ngoài để nghiên cứu, làm luận án vấn đề biển
Đông, ta không thể có tiếng nói khi đưa vấn đề ấy ra quốc tế. Dù
muộn, nhưng vẫn cứ phải kêu lên cho thế giới biết ta có vấn đề đấu
tranh này”.
Những lời nhắc nhở ấy thật ra với một số trí thức yêu nước trong
nước không phải bất ngờ, lâu nay họ vẫn âm thầm nghiên cứu, tìm
chứng liệu lịch sử để chứng minh chủ quyền hải đảo Quốc gia. Nhưng
với đa số người dân thì hoàn toàn mù mịt bởi lẽ truyền thông, giáo
khoa không bao giờ nhắc nhở, đưa tin. GS Tsuboi cũng nhận định rằng:
Dường như chưa bao giờ Trung Quốc mạnh như hôm nay trong lịch sử của
họ, còn Việt Nam chưa bao giờ yếu như bây giờ. Có nhiều vấn đề,
nhưng cái quan trọng là nếu những cá nhân cầm nắm quốc gia không đặt
lợi ích cá nhân xuống dưới lợi ích đất nước e việt nam khó tìm được
động lực phát triển. Điểm mạnh của các bạn là người Việt rất đoàn
kết khi có chiến tranh, lại rất ít đoàn kết trong thời bình”.
Thật đáng khâm phục, một nhà nghiên cứu người nước ngoài với những
nhận định về đất nước mà ông nghiên cứu lịch sử của nó, sự am hiểu
không khác gì của một trí thức người Việt. Chỉ một băn khoăn sau đây
của ông “Hình như chính phủ các bạn cũng chưa sử dụng hết nguồn nhân
lực, trí thức của mình” khiến tôi cười chua chát và muốn thông tin
cho ông bằng cách hài hước, chua chát vốn có của mình “Riêng điều
này thì xin trao đổi rằng ông không chính xác. Nguồn lực trí thức
chúng tôi xài không thể hết nổi. chúng tôi có “Tiến sĩ” đông như
quân Nguyên đấy ạ”.
Cuốn sách cứ để bạn đọc đọc và nhận định bởi lẽ cách đọc lịch sử
phải là cách đọc mà từ đấy mỗi người tự rút ra những nhân định
riêng. Lịch sử mà đọc 100% giống hệt nhau đấy không phải là thái độ
đọc lịch sử.
Trung Quốc chưa từng từ bỏ việc nghiên cứu Việt Nam có chiến lược,
để làm gì? Vì sao?
Cứ nhìn chính sách của họ đối với Việt Nam hôm nay. “Hôn má bên này
bật máu má bên kia [Nguyễn Duy], câu trả lời hoàn toàn không khó.
Và đấy là điều cực kỳ quan trọng mà cá nhân người viết tiếp nhận sau
buổi tọa đàm.
Đ.T.Q.
Nguồn:
quechoa.info
Không có con đường đưa tới hạnh phúc, hạnh phúc là con đường. |
|
|