Tiếng gọi
của lửa
Chỉ
trong khoảng thời gian ba tháng, tin tức chạy trên các trang
mạng thông tin toàn cầu đã rực lửa với hình ảnh bi tráng của
mười tu sỹ Tây Tạng, quả cảm tự thiêu, dâng hiến thân mình để
nói lên tiếng nói tranh đấu cho Đạo Pháp và Dân Tộc.
Các vị sư đều còn rất
trẻ!
Ngọn lửa đầu tiên,
bùng lên đầu tháng ba, 2011, trên thân xác vị sư mới 21 tuổi. Ngọn
lửa kế tiếp được thắp sáng bởi sư Tsewang Norbu 29 tuổi, tại
Sichuan, tỉnh Tứ Xuyên. Với quyết tâm không để ai cứu được nên sư đã
uống xăng rồi mới tẩm xăng bên ngoài thân mình, tự châm lửa và kịp
dõng dạc hô to: “Đức Đạt Lai Lạt Ma muôn năm! Trung Cộng hãy chấm
dứt đàn áp dân Tây Tạng! Hãy để Đức Đạt Lai Lạt Ma được trở về quê
hương!” …
Theo bước nam nhi,
người thứ chín hiến thân vì Đạo Pháp là ni cô Tenzin Wangmo, mới 20
tuổi! Ngọn lửa dũng cảm này bùng lên tại thành phố Aba, cũng thuộc
tỉnh Tứ Xuyên, nơi có một tu viện Phật Giáo từng xảy ra nhiều cuộc
biểu tình phản đối Trung Cộng đã đối xử tàn nhẫn, bất công với người
dân Tây Tạng. Những người chứng kiến nghe được giọng ni cô hùng hồn
quyện trong lửa đỏ: “Tự do cho dân tộc Tây Tạng! Phải để Đức Đạt
Lai Lạt Ma trở về Tây Tạng!” …
Bây giờ, không chỉ các
nhà sư, mà dân chúng đã nhập cuộc. Gần đây nhất, ngày 4 tháng 11,
2011, người thanh niên Sherab Tsedor 25 tuổi đã cuốn rơm tẩm xăng
quanh mình rồi mới mặc quần áo bên ngoài. Anh đứng trước sứ quán
Trung Cộng tại New Delhi, tự châm lửa rồi hô to: “Tự do, độc lập
cho Tây Tạng!” …
Đã hơn sáu mươi năm!
Đã quá nửa thế kỷ!
Thời gian ấy có thể
ngắn, với lịch sử, nhưng đã quá dài cho một đời người, quá dài cho
sự cam tâm, nhẫn nhịn của một dân tộc trước sự đàn áp của một dân
tộc khác, mà sự đàn áp đó không khác chi những địa ngục Vô Gián
trong kinh Phật mô tả; nghĩa là, sự đàn áp không hề ngưng nghỉ.
Dưới mọi hình thức mà
kẻ xâm lược có thể nghĩ ra, từ chiêu dụ, bắt bớ, giam cầm, thủ tiêu,
tới hủy diệt văn hóa, sự đàn áp đó liên tục bảy ngày một tuần, ba
mươi ngày một tháng, ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm!!!
Đã đủ chưa, với lòng
tham???
Đã đủ chưa, với sức
người???
Một dân tộc hiền hòa -
được trưởng thành trong nền giáo dục đặc thù dân tộc tính, với hạnh
phúc được tự do phụng thờ Giáo Pháp mà họ hãnh diện gọi riêng là
Phật Giáo Tây Tạng đó - đã, và đang bị đẩy lùi vào bóng tối với âm
mưu ngày càng rõ nét của ngoại xâm: Bị đồng hóa hoặc diệt chủng!
Cả thế giới đã thấy
đường xe lửa nối liền Hoa Lục và Tây Tạng, hàng ngày ồ ạt đưa người
Hán vượt biên bất hợp pháp, đem theo hành trang cồng kềnh ác-thế
ngũ- trược, vào một đất nước bốn mùa trầm lắng tiếng chuông ngân!
Một dân tộc không còn
đất nương thân, không còn chi hiện tại, chẳng chút hy vọng tương
lai, họ phải làm gì sau bao tháng năm đằng đẵng nhẫn nhục?
Họ chờ đợi gì nơi sự
bênh vực của thế giới?
Cuối cùng thì chỉ thấy
còn tấm lòng và tấm thân của chính mình, mượn ngọn lửa để nói lên
tiếng nói tuyệt vọng nhưng bất khuất của một dân tộc nhỏ bé, bị
ngoại xâm cưỡng chiếm và thế giới làm ngơ, vì những móc xích chằng
chịt của quyền lợi và quyền lực!
Tây Phương có câu:
“Le monde apartient à ceux qui l’écoutent”, nghĩa là, “Thế
giới thuộc về những người biết lắng nghe”
Nhưng trong thế giới
này, xin chỉ cho người dân Tây Tạng, nơi nào còn những người biết
lắng nghe???!!! Nơi nào còn những người hành xử bằng lương tâm để
đêm đêm họ có thể “Sleeping with Bodhicitta”?
Thấy người, lại ngẫm
đến ta.
Chỉ khác, trên quê
hương Việt Nam, không phải ngoại xâm cai trị!
Đều cùng huyết thống
“năm mươi con theo Cha lên núi, năm mươi con theo Mẹ xuống biển”
mà! Cha Mẹ Việt Nam ơi!
Ôi thiện tai! Thiện
tai!
Huệ Trân
(Thượng tuần tháng 11, 2011)
Tin liên quan :
Không có con đường đưa tới hạnh phúc, hạnh phúc là con đường. |
|