PSN
BỘ MỚI 2007
HỘP THƯ

                       TRANG CHÍNH

" Không tự nâng mình lên bằng cách đạp kẻ khác xuống " (Siddhatta)


ĐỜI SỐNG XÃ HỘI

TƯ LIỆU

Công Ước Quốc Tế Về Những Quyền Dân Sự và Chính Trị

Công Ước Quốc Tế Về Những Quyền Kinh Tế, Xã Hội và Văn Hóa

Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền

Nguyên Tắc Của Nền Pháp Quyền

Từ Độc Tài đến Dân Chủ

Thế Nào Là Dân Chủ ?

Các Vấn Ðề Dân Chủ

 

 Đời Sống Quanh Ta

Khổng giáo và cộng sản Tàu

  • PSN - 14.10.2007 | Chính Tâm

Khổng giáo khống chế tư tưởng và đời sống thực tế Trung Hoa đã hơn hai nghìn năm, cho đến đầu Thế kỷ thứ 20. Nên chi, Khổng giáo đã trở thành nền móng chủ yếu của truyền thống văn hóa Tàu, dù cho có lúc người ta muốn tạm thời dẹp bỏ nó qua một bên.

Trong Khổng giáo, phần lễ nghi là then chốt. Cho nên, trong xã hội phải có tôn ti trật tự. Trong "Luận Ngữ", ngài "Vạn Thế Sư Biểu" có nói:" Đặt người đúng chỗ, theo vai trò và nghi thức và làm cho họ biết giữ liêm sỉ, tất xã hội sẽ trật tự và sinh sống hài hòa."

Một cách đơn giản, lễ nghi trong Khổng giáo là những quy định để duy trì thứ tự đẳng cấp trong xã hội. Trong đời sống hằng ngày, con người phải triệt để tôn trọng những nghi thức phù hợp với hoàn cảnh xã hội của mình, từ cách ăn mặc và màu sắc, đến tầm cỡ và hình thù nhà ở, cũng như thủ tục ma chay.

Giả sử như ai đó lạm dụng nghi thức dành cho người thuộc đẳng cấp xã hội cao hơn, thế là bị cho là vượt quá giới hạn, chơi trội, thậm chí còn bị liệt vào loại phản loạn. Chẳng hạn như, dưới một số triều đại, màu vàng chỉ dành cho hoàng thượng. Ai mà cả gan ăn mặc màu vàng sẽ bị chém đầu ngay. Và hình ảnh con rồng cũng là biểu tượng của nhà vua, không một ai khác được phép sử dụng. Xuyên qua lịch sử Trung Hoa, chỉ thấy có mình Khổng Tử được hưởng ngoại lệ đó. Khổng Phủ ở Khúc Phụ, tỉnh Sơn Đông, sinh quán của thánh nhân, được xây cao hơn triều đình hoàng đế ở Cấm Thành (Bắc Kinh) một tầng. Và chín cây cột đá của Khổng Miếu thì có chạm trổ hình rồng. Chỉ vì Ngọc Hoàng và Khổng Tử là hai hình tượng mà hoàng đế Tàu, tự xưng là Thiên Tử, phải kính nể mà thôi.

Ở nước Tàu hiện đại, nhất là dưới triều đại độc tài đảng trị Trung cộng, với tinh thần căn bản là san bằng giai cấp xã hội để tạo dựng một xã hội bình đẳng, nhiều nghi thức Khổng giáo đã bị cho vào "thùng rác". Trong thời Cách Mạng Văn Hóa (1966-76), thậm chí Mao Trạch Đông còn phát động một chiến dịch triệt tiêu uy tín của Khổng Tử để đánh bạt ảnh hưởng tồn tại của nhà hiền triết lâu đời này.

Thế nhưng, mỉa mai thay Đảng cộng sản Tàu bây giờ lại áp dụng phần nào những nghi thức mang màu sắc Khổng giáo trong bộ máy quan liêu, tùy theo cấp bực đảng của các quan cai trị đỏ. Chẳng hạn như, dựa trên những quy định thành văn, cũng như âm thầm chấp nhận và lẳng lặng thi hành, tầm cỡ nhà ở mà nhà nước cấp cho cán bộ co giãn tùy theo cấp bực. Viên chức cấp bộ, hoặc cấp tỉnh có thể được cấp nơi cư ngụ cỡ 200 thước vuông, còn cấp quận thì 140 thước vuông mà thôi. Viên chức hàm bộ trưởng thì được quyền di chuyển bằng xe nhà nước bóng loáng kiểu Audi 2.0 hay tương đương, tính theo giá biểu trong khoản chi của ngân sách. Và chỉ có cấp bộ trưởng hoặc cao hơn mới được đi máy bay ở ghế hạng nhất. Thậm chí còn có những quy định về con số món ăn trên bàn yến tiệc đãi thượng khách, tùy theo đẳng cấp của chủ nhà.

Ngoài ra, sau ba mươi năm đổi mới và cởi mở, Trung Quốc đã lột được cái vỏ ngoài xã hội chủ nghĩa, theo mô hình Stalin do Mao đặt ra để tròng vào bề ngoài tư bản chủ nghĩa "với đặc tính Tàu". Nhưng đổi vỏ thì cũng thay lòng, tư tưởng cộng sản chính thống lần hồi đi vào xọt rác, tạo thành một chân không ý thức hệ, dẫn theo một sự xáo trộn khủng khiếp về luân lý và đạo đức trong lòng  quần chúng nhân dân lục địa Tàu ngày nay. Nên chi, hồi gần đây người ta thấy có chỉ dấu là nhà cầm quyền Trung Nam Hải có ý định làm sống lại tư tưởng truyền thống, nhất là trong giới trẻ, để trám chỗ khiếm khuyết của hệ tư tưởng.

Dẫu cho Đảng cộng sản Tàu có muốn hay không cũng chả thành vấn đề, Trung Quốc ngày nay, trên thực chất đã là một xã hội có đẳng cấp rồi. Thế nên, đối với nhà cầm quyền cộng sản, tinh thần lễ nghi của Khổng Tử - không nhất thiết là nghi thức cổ xưa - cần phải được duy trì để giữ gìn trật tự xã hội.

Tuy nhiên, những đổi mới kinh tế theo hướng thị trường trong vòng ba mươi năm qua đã giải tỏa không những nền kinh tế chỉ huy và tập trung cao độ mà cả hệ thống chính trị tập quyền nữa. Điều đó đã hiển nhiên nếu người ta nhìn vào cung cách làm việc của địa phương trên toàn đất nước. Đường lối, chính sách Bắc Kinh đưa ra thường cứ chạy vòng vo tam quốc hoặc hoàn toàn bị quên lãng. Đúng như Trương Bảo Thanh, thứ trưởng Giáo Dục hồi hưu đã có lần tuyên bố là lệnh lạc chính trị từ chính quyền trung ương "không ra khỏi cửa Trung Nam Hải".

Với tinh thần làm việc nặng đầu óc địa phương như thế, chuyện viên chức cơ sở lạm dụng quyền hạn là quá thông thường. Theo báo chí Tàu hồi gần đây thì chính quyền một quận ở Thiểm Tây cho xây cất trụ sở theo kiểu Thiên An Môn ở Bắc Kinh. Nhiều viên chức địa phương có nhà ở to lớn hơn tiêu chuẩn dành cho cấp bực của họ và phương tiện di chuyển của họ còn bảnh hơn xe cộ dành cho cấp bộ trưởng ở Bắc Kinh. Nếu như nghi thức của Khổng Tử được áp dụng đúng mức thì những quan chức địa phương này đã bị lột áo ngay, một hành động chắc chắn sẽ được dân chúng hoan nghinh.

Mới đây, một tin tức khác làm cho báo chí Tàu quan tâm rất nhiều. Chính phủ trung ương hiện đang đòi hỏi sinh viên năm thứ nhất đại học phải học chương trình huấn luyện quân sự tại chỗ, bắt đầu từ tháng 9. Vừa qua, trên mạng thông tin có đăng hình ảnh ông Vương Xuân Thu, viện trưởng đại học Khoa học Kỷ thuật tỉnh Sơn Đông đang duyệt qua toán sinh viên tân khoa trong giờ huấn luyện quân sự.

Ông viện trưởng, trong bộ y phục Tây phương, tay mang găng trắng, có một sĩ quan mặc đồng phục đi bên cạnh, đang duyệt binh trên một chiếc jeep màu ô-liu quân đội, mang bảng số "Duyệt binh-001", đưa tay phải lên vẫy chào đội sinh viên đang trong đội ngũ diễn tập trên sân vận động. Bộ điệu và y phục của viện trưởng họ Vương trông giống như cựu chủ tịch Giang Trạch Dân duyệt qua Quân đội Giải Phóng Nhân dân ở Thiên An Môn hồi năm 1984, với tư cách chủ tịch Quân Ủy Trung Ương. Sau khi những hình ảnh đó xuất hiện trên Internet, nhiều tờ báo bắt đầu bàn rộng tán dài.

Bị báo chí phê bình, văn phòng ông viện trưởng giải thích rằng họ Vương muốn "khích lệ tinh thần sinh viên". Những bài báo đó làm cho quần chúng độc giả phẫn nộ. Nhiều người viết thư tới tòa báo hoặc phê phán trên trang Internet, chỉ trích viện trưởng về những hành động "chẳng giống ai". Dư luận cho rằng chuyện duyệt binh là một hành động nghiêm trọng cần được tiến hành một cách nghiêm túc. Người ta tự hỏi là họ Vương có cần chường mặt ra trước tập thể sinh viên trên sân nhà trường với một chiếc Jeep nhà binh không.

Một bài viết trên trang báo vi tính của thông tấn xã nhà nước Trung Quốc cho rằng:"Duyệt binh là một cái gì thiêng liêng và long trọng. Không phải ai cũng tổ chức được mà không cần có phép tắc." Bài viết còn nhắc lại trường hợp mất chức của Lý Hưng Minh, cựu bí thư Bạc Châu, tỉnh An Huy, một vài năm trước đây. Để chào mừng việc thăng quan tiến chức của mình, ngài bí thư tổ chức một lễ duyệt binh đại quy mô chưa từng thấy ở Bạc Châu, tiêu pha hai triệu nhân dân tệ (khoảng 260 đô la) của ngân quỹ thành phố và quy động quân lính địa phương. Rõ ràng là hành động đó của quan bí thư bị coi là lạm quyền, vì bên Tàu mà quy động binh lính là phải có phép của Quân Quỷ Trung Ương. Sau đó họ Lý bị điều tra rồi bị kết tội và ngồi tù vì nhũng lạm.

Để rồi xem liệu họ Vương có bị trừng phạt vì hành động sai quấy nói trên hay không. Nhất định là hai ông họ Lý và Vương làm vậy là để làm cho cái tôi khổng lồ trong hai người xẹp bớt và để thỏa mản lòng tự kiêu tự đại của mình. Chắc chắn rằng đó chẳng phải là những trường hợp lẻ tẻ, cá nhân vì không thiếu gì những viên chức địa phương cũng có tâm trạng tương tự, thông qua cung cách xử sự của họ trong công vụ.

Những hành động tai tiếng như vậy chứng minh rằng Trung Quốc chưa có những tiêu chuẩn luân lý và mô hình đạo đức để đưa cung cách xử sự của viên chức nhà nước, giới kinh doanh nói riêng và toàn thể công dân nói chung, vào nề nếp, sau khi quy luật thích nghi với chế độ xã hội chủ nghĩa đã tan biến.

Lương tâm bị dằn vặt vì chuyện đạo lý suy đồi và cung cách xử sự xấu xa, Chủ tịch Hồ Cẩm Đào đưa ra quy tắc "Bát vinh, bát sỉ" (Tám điều vinh, tám lẽ nhục), mà ông muốn cho vào hiến chương của đảng cộng sản Trung Quốc trong kỳ đại hội vào tháng 10 năm nay:

1.- Yêu nước, không hại nước.

2.- Phục vụ dân, đừng xách nhiễu dân.

3.- Bám sát khoa học, diệt trừ ngu dốt.

4.- Phải siêng năng, không lười biếng.

5.- Hãy đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau và đừng khai thác kẻ khác.

6.- Sống lương thiện, tạo dựng niềm tin và đừng vì lợi lộc mà hy sinh luân thường đạo lý.

7.- Sống kỷ luật và tôn trọng luật pháp, không thác loạn và khinh thường luật pháp.

8.- Sống trọn vẹn, tích cực phấn đấu và không xa hoa, hưởng lạc

Bích chương "Bát vinh bát sỉ"

 

Ngày 04 tháng 3 năm 2006, Hồ chủ tịch cho phổ biến "tám bí kiếp" này, coi đó như là "mực thước đạo lý mới để đánh giá mức lao động, hạnh kiểm và thái độ của các viên chức trong đảng cộng sản Trung Quốc". Nay tám điều vinh nhục kia lại được phổ biến sâu rộng cho tất cả những người Hoa, nhất là cho những cán bộ cộng sản.

Thế nhưng, tiêu chuẩn "Bát vinh, bát sỉ" này cần phải giải thích chi li rõ ràng hơn các định chuẩn của Đảng cộng sản Trung Quốc, như là những mẫu mực đạo đức và tiêu chuẩn hành động, như là những nghi thức hiện đại. Trên phương diện này, Khổng Tử không coi trọng những quy luật mà chỉ chú trọng đến luân thường đạo lý. Tuy nhiên, rõ ràng là ngày nay Trung Quốc cần có cả hai để trở thành một quốc gia thực sự hiện đại.

 

(Mượn ý bài :"Beyond Confucius and communism", Wu Zhong, asiatimes.com, ngày 03 tháng 10, 2007"). [http://www.atimes.com/atimes/China/IJ03Ad02.html]

 

Chính Tâm

 

LÊN TRÊN=  |     GỬI BÀI     |     LIÊN LẠC     |     LÊN TRÊN=

Phù Sa được thực hiện bởi nhóm PSN (Phù Sa Network).
Là tiếng nói của người Việt Tự Do trong và ngoài nước nhằm phát huy khả năng Hiểu Biết và Thương Yêu để bảo vệ và thăng hoa sự sống.
PSN không loan tin thất thiệt, không kích động hận thù, và bạo lực. Không chủ trương lật đổ một chế độ, hay bất kỳ một chính phủ nào.