Ăn Gian Nói Dối
I.- Hiện tượng
Ngày 1.1.1946, một em bé bán đậu phộng rang, 10 tuổi ngoài, đã
tẩm xăng vào người, làm "ngọn đuốc sống" đốt kho đạn Tây tại Thị
Nghè, vùng ngoại ô Sài Gòn. Hành động của Lê Văn Tám được Đảng
và Nhà Nước hết lòng ca ngợi vì từng ấy tuổi đầu mà đã yêu nước
cao độ, căm thù giặc Pháp hết mức và dũng cảm hết chỗ chê!
Nên chi, cái gương ngời sáng như hào quang của nhân vật anh hùng
Lê Văn Tám đã được đề cao trong nội dung "người tốt, việc tốt"
cho người người, nhà nhà và cả nước học hỏi. Do đó, bất cứ ai đã
từng mài đũng quần trên băng ghế nhà trường dân chủ cộng hòa và
xã hội chủ nghĩa Việt Nam, từ bấy đến nay, đều biết và nằm lòng
thành tích vẻ vang và anh hùng của Lê Văn Tám. Bởi lẽ câu chuyện
về cậu bé dũng cảm kia đã được đưa vào sách giáo khoa của các
lớp 4 hoặc lớp 5 tiểu học. Cậu bé Lê Văn Tám đã gần như một loại
"Thánh Gióng" trong huyền sử cộng sản Việt Nam nên công đức của
cậu ta đã được truyền tụng rộng rãi. Do đó nhiều tỉnh và thành
phố của Việt Nam đã lấy tên họ Lê Văn Tám mà đặt cho các trường
học, tượng đài, công viên, đường phố. Những đội thiếu niên tiền
phong của các trường cũng có những chi đội và liên đội mang tên
đấng anh hùng tí hon này.

Người
ta - dĩ nhiên là phía cộng sản - cho rằng gương sáng ngời của Lê
Văn Tám đã làm cho các chàng bộ đội Bác Hồ, đầu đội mũ cối, chân
đi dép râu, đã đánh tan giặc Tây, đuổi chạy đế quốc đầu sỏ và
làm rả ngũ ngụy quân ngụy quyền! Sở dĩ câu chuyện được phổ biến
sâu rộng như thế là do óc sáng tạo và tài tâm lý chiến xuất
chúng của một nhân vật tầm cỡ trong đội ngũ lãnh đạo chóp bu ở
Hà Nội. Người đó là "đồng chí" Trần Huy Liệu, một trong những
nhà sử học hàng đầu và nhiều quyền lực tại miền Bắc Việt Nam
những năm sau 1945. Người ta cho rằng "đồng chí" Trần Huy Liệu
cũng là một thứ công thần ngang hàng với ông thi sĩ lừng danh
với bài thơ điếu văn bất hủ:
Ông Xít-ta-lin ơi!
Như ông mà chết, đất trời còn không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương ông thương mười!
(Thơ Tố Hữu)
Sau này đồng chí nhà ta còn leo lên tới chức viện trưởng viện sử
học Việt Nam cơ. Một con người tầm cỡ như thế nên câu chuyện Lê
Văn Tám được cả nước đọc lên mà nức lòng thì cũng phải thôi.
II.- Thắc mắc
Thế nhưng, sau khi ông từ giả cõi trần để về với chủ nghĩa cộng
sản hồi năm 1969, như con ngoáo ộp đã vắng bóng, dư luận bắt đầu
nghi vấn và thắc mắc. Trong bài "Đọc hồi ký Dương Quang Đông
trọn đời tận trung với Đảng, tận hiếu với dân" [Tạp chí "Xưa
& Nay số 154 (202)-XII-2003], cây bút Nguyễn Quế Lâm có lên
tiếng:
"Vụ đốt kho đạn Thị Nghè ngày 1.1.1946 bao nhiêu năm nay quy về
một huyền thoại Lê Văn Tám. Nhưng về phương diện khoa học, huyền
thoại này không đứng vững được. Và chúng ta cứ chấp nhận như thế
mà lưu truyền như là một hình tượng của chủ nghĩa anh hùng cách
mạng.
Nay bác Năm Đông đưa ra một tư liệu khác. Tổ đánh mìn kho đạn
Thị Nghè là công nhân nhà máy đèn Chợ Quán gồm có Ka Kim, Kỷ và
Nỉ. Ka Kim là chỉ huy. Kỷ và Nỉ dùng thuyền nhỏ chở mìn chờ lúc
con nước ròng đưa thuyền chở mìn và hai người chui qua ống cống
thoát nước. Vì lính gác chặt chẽ nên hai anh tiến hành công việc
đặt mìn rất chậm. Khi đặt xong đến giờ điểm hỏa thì con nước đã
lớn, ống cống ngập lút không ra được. Giờ điểm hỏa phá tung kho
đạn Thị Nghè cũng là giờ phút hy sinh của hai công nhân nhà máy
điện Chợ Quán."
Nguồn tin đó của bác Năm Đông làm cho một vài con người ngày nay
đã thoát ly được cái gọi là "lý luận duy vật biện chứng theo
kiểu Mác-Lê-Hồ" đâm ra nghi ngờ và đặt vấn đề trên cơ sở khoa
học hơn. Cho nên, trên báo "Thế Giới" số 39(154) ngày 27.9.2004,
xuất bản tại Hà Nội, ông Quang Hùng đã có ý kiến như sau:
"Tuy nhiên, nếu nghiêm túc về nguồn để tìm kiếm sự kiện lịch sử
có thể sẽ nảy sinh những thắc mắc: liệu Lê Văn Tám có phải là
người thật việc thật, từng lập nên chiến công oanh liệt? Xin nêu
bốn điểm thắc mắc:
1.- Qua tên gọi Lê Văn Tám, với tập quán đặt tên của người miền
Nam, có thể suy ra Tám có sáu anh chị ruột lớn hơn (không kể các
em). Năm 1946, Tám khoảng 10 tuổi như vậy phỏng đoán các anh chị
của Tám hơn 10 tuổi đến hơn 20 tuổi. Qua 1975, tức 30 năm sau,
anh chị của Tám khoảng chừng từ 40 đến 50 tuổi. Ở lứa tuổi này,
rất nhiều khả năng trong số sáu anh, chị của Tám có người vẫn
còn sống (ngay cha mẹ của Tám cũng có thể còn sống với lứa tuổi
từ 60-80). Trước 1975, có thể họ không dám nhận là anh chị của
Tám, nhưng sau khi cách mạng thành công, tại sao không thấy ai
đứng ra nhận vinh dự (và cả quyền lợi) cho gia đình? Nếu gia
đình khiêm tốn không nhận công lao kháng chiến, các cơ quan chức
năng cũng phải đi tìm. Ngành thương binh xã hội phải lập danh
sách gia đình có công, ngành viết lịch sử phải tra cứu thân thế
sự nghiệp.
Chẳng lẽ tất cả sáu anh chị của Tám đều đã chết yểu ở độ tuổi từ
20 đến 30? Ngay cả trong trường hợp chuyện này xẩy ra, hẳn chú
bác, cô dì của Lê Văn Tám thế nào cũng có người còn sống, vì Tám
ở ngay vùng Thị Nghè chớ nào phải xa xôi, hẻo lánh gì?
Để làm rõ hơn, đề nghị nên đăng thông báo trên truyền hình, phát
thanh, báo chí, cả trung ương lẫn địa phương, tìm người thân của
Lê Văn Tám.
Chỉ nghe kể Lê Văn Tám là giao liên, nhưng không thấy nói cụ thể
Tám là giao liên cho đơn vị nào. Phàm đã hoạt động cách mạng,
thời chống Pháp cũng như chống Mỹ, dứt khoát phải hoạt động trực
thuộc một đơn vị nào đó (như Thành đoàn, Công đoàn, Binh vận,
Biệt động thành, Trinh sát vũ trang, Địch vận v.v.), không ai có
thể một mình một cõi, tự tung tự tác, muốn hoạt động ra sao cũng
được, dù là tự thiêu, phá hủy kho đạn của địch.
Thực tiễn hoạt động cách mạng tại Sài Gòn cho thấy đến tình báo
hoạt động cũng phải có tổ chức. Đơn vị của Tám không đứng ra báo
công trường hợp người của đơn vị mình là thiếu sót lớn, không
phải để hưởng tiếng thơm lây, mà là có tội che giấu thành tích
của người làm nên lịch sử. Vậy đơn vị nào có chiến sĩ Tám, cần
nhanh chóng làm các thủ tục này. Không lẽ cả đơn vị lớn nhỏ đều
hy sinh hết? Nhiều trường hợp cả đơn vị hy sinh, vẫn có nhiều
người biết do cuộc chiến tranh của chúng ta luôn được nhân dân
nuôi dưỡng, bảo vệ giúp đỡ.
Thông thường, theo nguyên tắc quân sự, kho đạn nào cũng được bảo
vệ nghiêm ngặt. Đây là khu quân sự cấm người lạ mặt lai vãng,
ngoài cổng luôn có lính gác "vũ trang đến tận răng". Trong kho
lại có nhiều nhà kho, mỗi nhà kho đều có cánh cửa luôn khóa
chặt, đạn được bỏ trong thùng. Chỉ khi có người đến lãnh đạn
hoặc quan hệ công tác, trình giấy tờ hợp lệ và đầy đủ, lính gác
mới mở cổng cho vào. Tiếp đó, phải có lệnh của trưởng kho, thủ
kho, mở khóa xong mới giao đoạn.
Đằng này Lê Văn Tám chạy một hơi từ cổng đến tận nhà kho chẳng
thấy lính tráng nào ngăn cản, cứ như xông vào chỗ không người,
tất cả mọi cánh cổng, cánh cửa kho đều mở rộng như chờ đón sẵn!
Giả sử Lê Văn Tám đã điều nghiên kỹ lưỡng, nắm được quy luật của
địch, hoặc rơi vào trường hợp may mắn ngẫu nhiên, do lính gác
cổng bị bất ngờ không kịp phản ứng và tất cả mọi tình huống đều
thuận lợi cho Tám, thì một người bình thường tẩm xăng đốt mình
cháy như cây đuốc sống cũng khó chạy bộ một quãng vài chục mét.
Nhà kho, nhất là kho đạn, không phải nhà mặt tiền, chí ít cũng
phải qua cổng gác rồi cách vài chục mét.
Hình tượng Lê Văn Tám được đưa lên như thế nào? Người sáng tác
hình tượng này là đạo diễn phim truyện Phan Vũ. Theo ông Phan Vũ
kể, ông không hề viết rằng Lê Văn Tám là nhân vật có thực lập
nên kỳ công "cây đuốc sống", mà chỉ viết một phim truyện. Nhưng
do các nhà tuyên truyền thời ấy thấy cần xây dựng một tấm gương
dũng cảm hy sinh cứu nước, bèn chộp luôn sáng tác của ông, hiện
thực hóa như một nhân vật có thật. Lỡ phóng lao đành theo lao
luôn. Tại sao nhân vật được đặt tên là Lê Văn Tám? Vẫn theo tác
giả Phan Vũ, khi ấy nhân Cách mạng tháng Tám, ông đặt luôn nhân
vật của mình tên Tám, vừa có ý nghĩa, vừa dễ nhớ, vừa dân dã lại
rất Nam Bộ gần gũi.
Thời chiến, có thể dùng mọi biện pháp, miễn hữu ích. Nay cũng
cần trả lại sự thật cho các các sự kiện lịch sử."
Bắt nguồn từ bài viết này, bản tin ngày 15.10.2004 của đài BBC
cho rằng đây là một bằng chứng để "phải nhìn lại nhiều cách
thức viết sử của cộng sản Việt Nam, cũng như những biện pháp
tuyên truyền từ nhiều năm qua."
III.- Lỗi tại tôi
Sự
thật là sự thật, đâu có ai lấy thúng mà úp nó được dù có "tài
tình, khoa học và kiệt xuất" như Đảng ta thì tới lúc nó cũng
phải lòi ra. Mèo không thể dấu cứt mãi được, thế nên giáo sư
Phan Huy Lê, chủ tịch Hội khoa học lịch sử Việt Nam, đành nói
trắng ra.
Tại cuộc họp của hãng phim truyền hình Việt Nam vào cuối tháng
Hai năm 2005 tại Hà Nội, ông giáo sư kia đã tiết lộ:"Nhân vật
lịch sử 'anh hùng Lê Văn Tám' hoàn toàn không có thật." Cuộc
họp là để chuẩn bị cho hãng phim truyền hình Việt Nam sản xuất
100 tập phim hoạt họa dựa trên nội dung lịch sử dân tộc Việt
Nam.
Trong khi nêu lên tính chân thực thiết yếu của các nhân vật lịch
sử, giáo sư Phan Huy Liệu bỗng dưng nhớ lại:"Tôi còn một món
nợ với anh Trần Huy Liệu mà đến nay chưa trả được. Ðó là lúc anh
Liệu làm bộ trưởng bộ tuyên truyền (sau cách mạng tháng Tám
1945, Trần Huy Liệu làm bộ trưởng bộ tuyên truyền và cổ động),
anh Trần Huy Liệu tự viết về nhân vật Lê Văn Tám, một thiếu nhi
tự tẩm xăng vào người và chạy vào đốt kho xăng giặc Pháp ở Thị
Nghè."
Giáo sư Phan Huy Lê nói thêm về lời nhắn gửi của ông Trần Huy
Liệu:"Lúc sáng tác ra câu chuyện Lê văn Tám, anh Liệu có nói
với tôi là 'bây giờ vì nhiệm vụ tuyên truyền nên tôi viết tài
liệu này, sau này khi đất nước yên ổn, các anh là nhà sử học,
các anh nên nói lại giùm tôi, lỡ khi đó tôi không còn nữa.'"
Tại cuộc họp, giáo sư Phan Huy Lê cũng đề cập đến chi tiết phi
lý trong câu chuyện ngọn đuốc sống Lê Văn Tám:"Cậu bé Lê Văn
Tám sau khi tẩm xăng vào người và tự châm lửa đốt, vẫn còn khả
năng chạy từ ngoài vào kho xăng với quãng đường 50 mét. Tôi đã
hỏi một số bác sĩ, và họ cho rằng với sức nóng của lửa xăng, một
em bé không thể chạy xa như vậy."
Ðiều đáng ngạc nhiên là sau khi giáo sư Phan Huy Lê tiết lộ sự
thật về Lê Văn Tám, không một tờ báo hay một cơ quan truyền
thông nào của VN đăng tin này.
Giáo sư Phan Huy Lê cho biết:"Là những nhà sử học, chúng tôi
phải giữ một thái độ trung thực và phải tiếp cận với sự việc
càng rõ ràng càng tốt và vì thế tôi đã công bố 'lời nhắn nhủ'
của anh Trần Huy Liệu." Theo ông
Phan Huy Lê
thì lúc ấy ông Trần Huy Liệu đang là Viện trưởng
Viện sử học VN. "Ông nói câu chuyện này với tôi rất nhiều lần
vào những năm của thập kỷ 1960, vài năm trước khi ông Liệu mất.
Không chỉ nói với mình tôi, ông Liệu còn nói cả với những người
đồng nghiệp của tôi là hai nhà sử học Nguyễn Ðình Thanh và
Nguyễn Công Bình, hiện nay cả 2 người này vẫn còn sống."
Theo lời ông Trần Huy Liệu, việc tuyên truyền hình ảnh nhân vật
Lê Văn Tám như một anh hùng có thật là nhằm động viên tinh thần
chiến đấu của quân dân trong những năm đánh Mỹ.
Thế nhưng, đây đâu có phải là lần đầu tiên giới sử học Việt Nam
tuyên bố nhân vật lịch sử Lê Văn Tám là không có thật. Câu
chuyện về Lê Văn Tám đã được giới sử học mang ra bàn luận trong
nhiều năm qua, nhưng vẫn chưa có công bố nào cụ thể và chính
thức trên các phương tiện truyền thông nhà nước. Giáo sư Phan
Huy Lê còn nói thêm:"Riêng về bản thân tôi, là một nhà sử
học, tôi đã và đang viết bài để công bố sự thật về nhân vật này
một cách chi tiết và thấu đáo nhất dưới góc nhìn của lịch sử và
tôi dự định trong thời gian sớm nhất. Hiện nay chưa phải là thời
điểm để đưa vấn đề đó ra được bởi vì, trong năm nay (2005), nhà
nước đang chuẩn bị rất nhiều ngày lễ lớn, trong đó có ngày 30
tháng 4. Tôi muốn công bố bài viết của mình trong một điều kiện
bình thản hơn và không muốn việc của mình bị cuốn vào các sự
kiện lớn khác. Tôi đang chờ đợi một dịp thuận lợi và nhất định
là tôi sẽ làm."
IV.- Bản chất
Từ hiện tượng em bé bán đậu phọng rang bỗng dưng trở thành "anh
hùng khơi khơi" trong mấy mươi năm liền và được cả nước tôn sùng
để rồi một sớm một chiều chẳng còn là cái giống gì nữa, qua lời
tuyên bố của một vị giáo sư "khả kính", người ta thấy rõ mồn một
bản chất của một chế độ và của những con người đầu não trong chế
độ đó. Câu chuyện cũng là tầm thường thôi, ai mà chả chế ra
được! Nhưng "huyền diệu" thay, nó lại do bộ óc công thần sử học
chóp bu sáng tác ra để gọi là nung đúc tinh thần binh sĩ hăng
say đánh Tây, đuổi Mỹ và quất cho ngụy nhào.
Điều đó cho thiên hạ thấy gì, nếu không phải là một bản chất ăn
gian nói dối, đánh lừa nhân dân, trong tinh thần "cứu cánh biện
minh cho phương tiện". Một lãnh đạo mà như thế thì lãnh đạo cái
gì và lãnh đạo ai đây? Người ta thường nói làm chính trị là phải
biết mưu mô đánh lừa theo mốt của Nicolas Machiavel, nhưng đã là
cộng sản mà làm chính trị nữa thì mập mờ đánh lận con đen là cái
chắc.

Nhưng
dưới thời Bác và Đảng độc tài sắt máu lộng hành đâu có ai dám hó
hé thắc mắc lôi thôi. Nay, chính thể và chế độ đang trong cảnh
chợ chiều nên nhiều sự thật bắt đầu nổi lên. Vì cái gì của chân
lý chung quy cũng trở về với chân lý. Chủ thuyết chính trị, chế
độ cầm quyền, dù có ma mãnh, dẫu có âm mưu ý đồ đến mấy đi nữa
thì trước sau gì cũng phải hết nhiệm vụ lịch sử của nó, chỉ có
chân lý là đời đời vĩnh cữu mà thôi. Trong khi thế hệ già nua
đang muốn tìm cách chuộc tội chạy chữa để may ra còn chút cơm
chút cháo vào buổi cuối đời thì cánh trẽ trong trắng và với tư
duy chính trị mới đang dọn mình lên ngôi nên muốn xóa sạch dĩ
vãng nhơ nhớp để xây dựng một cái gì mới mẻ, hoàn hảo, tốt đẹp
và hợp lý hơn, được sự đồng tình đồng lý của mọi người.
Rồi đây sẽ còn không biết bao nhiêu "anh hùng ảo" kiểu đó nữa sẽ
lòi mặt chuột, như "Anh Hùng Núp", như chiến sĩ không gian phục
kích trên mây chờ máy bay Mỹ bay qua tấn kích, như "Kpa Kơ Lơng"
với một phát đạn bắn chết bảy lính Mỹ, như Phan Đình Giót lấy
thân mình bít lỗ châu mai,... và còn không biết bao nhiêu cha
căng chú kiết khác nữa đang "đứng tên" các con đường của Sài
Gòn, như Nơ Trang Long, Huỳnh Văn Bánh, Trần Đình Xu,... Cái gì
cũng ảo hết thì sụp đổ là cái chắc và cũng là lẽ đương nhiên.
Còn bao nhiêu sự thật nữa, những bậc cha chú đã trót nghe lời dụ
dỗ của cộng sản nay còn lại, hãy theo gương giáo sư Phan Huy Lê
mà vạch trần ra cho hậu thế đi. Đừng đề cho con cháu của các ông
chán ngấy và có mặc cảm vào những giờ học sử đất nước Việt Nam
anh hùng. Hãy ngưng ngay những hành động "xui trẻ ăn cứt gà"
theo kiểu "anh hùng Lê Văn Tám" vì đó là một đường lối đào tạo
những tên khủng bố quá khích theo kiểu kamikaze của phường cuồng
tín ôm bom nổ tan tành chính thân xác mình để đánh địch.
Có ai đó đã nói:"Lịch sử như chính bản thân nó phải được ghi
chép lại theo đúng tên gọi của nó, nếu không dân tộc chúng ta sẽ
không giữ được cái văn hóa đích thực, đừng 'bịa đặt lịch sử' hay
'xuyên tạc lịch sử' bởi vì nếu anh bắn vào quá khứ bằng súng lục
thì tương lai sẽ bắn vào anh bằng đại bác!" Nói láo một lần
thì hy vọng gạt được đối tượng. Nói láo hai lần thì chẳng còn ai
nghe. Nói láo lần thứ ba thì coi chừng bể mặt! Thảo nào mà dân
gian, miệng ăn mắm, ăn muối nên nói đâu trúng đó. Họ thường gọi
chế độ hiện nay ở quê nhà là một chế độ "xạo hết
chỗ nói"!
Tù Cải Tạo # 4464