Một đất nước vượt thoát quá khứ
Trước khi vào chuyện.-
Gérard Coderre là một cây bút chuyên về du lịch. Ông đã đi
nhiều nơi trên thế giới và thường cộng tác với tạp chí
"Voyages". Qua bài viết này, G. Coderre ghi nhận lại những cảm
nghĩ của mình sau hai chuyến đi Việt Nam, trước và sau 1975.
Lần
đầu tiên tôi đến Sài Gòn là hồi tháng Giêng năm 1973. Quân lính
Mỹ đã rút về, chỉ còn lại một vài cố vấn hỗ trợ quân sự cho Nam
Việt Nam. Lúc bấy giờ mối hiểm họa Việt Cộng đang đe dọa một
miền Nam Việt Nam đã đuối sức. Những bưu thiếp và những tài liệu
còn lại cho khách du lịch chỉ cho thấy những cảnh tượng chiến
tranh. Những đứa trẻ đói ăn thu nhặt những gì còn lại trên dĩa
của tôi ở khu thương mại. Những cô gái không chồng mà có con,
trên tay bồng bế những đứa bé con lai, định mời mọc tôi làm cha
cho chúng nó.
Vô số những cô gái ăn sương ế khách, ăn không ngồi rồi, sau khi
Mỹ đã ra đi, tranh giành một vài người khách muốn mua vui. Những
người đàn ông ở lứa tuổi cầm súng, còn lại trong thành phố, chỉ
là những nạn nhân thương tật của cuộc chiến tranh đó, một cuộc
chiến cứ dằng dai, không chịu chấm dứt. Và những người chịu mất
thì giờ đến bắt chuyện với tôi ở góc đường chỉ với mục đích là
tìm cho tôi một cô gái mãi dâm với giá phải chăng. Và đồng thời
cũng tạo cho hắn ta một cơ hội tìm ra lợi lộc đàng sau lưng tôi,
bằng cách ăn chia huê hồng. Cuộc chiến dường như còn để lại phía
sau những vết thương chưa chịu lành.
* * *
Mấy thập niên sau, tôi tìm lại thành phố to lớn nhứt của Việt
Nam - Sài Gòn giải phóng - theo cách gọi chính thức, với nhiều
thích thú lẫn âu lo khắc khoải. Trong khi Hà Nội, thủ đô ở phía
Bắc, sinh sống theo những quy luật đã an bài, thì thành phố Hồ
Chí Minh, một thành phố bất kham ở phía Nam, dường như vẫn sinh
sống theo những bản năng của chính mình. Dẫu cho rợp trời cờ đỏ,
sao vàng và dẫu cho người ta đem tên "cha già dân tộc" đặt cho
nó, cũng chẳng có gì làm cho nó thay đổi. Những chiếc xe đò đi
về "thành phố mang tên bác" vẫn gọi là đi Sài Gòn.
Ngoại trừ vài ba dinh thự - như dinh tổng thống trước kia, nay
gọi là hội trường Thống Nhất, đã bị quân cộng sản tiến chiếm hồi
30 tháng 4 năm 1975, như tòa đại sứ Hoa Kỳ xưa kia, như những
địa đạo Củ Chi, di tích của cuộc chiến dưới đường hầm của Việt
Cộng và như viện bảo tàng tội ác chiến tranh, chủ yếu là để tố
cáo sự can thiệp của Mỹ ở Việt Nam - chẳng có bao nhiêu điều để
làm cho người ta nhớ lại cuộc chiến tranh đó. Chắc chắn là cuộc
chiến đó không hiện hữu trong đầu óc của một quần chúng nhân dân
rất trẻ, phần lớn không biết được thời kỳ đen tối đã qua trong
lịch sử đất nước mình.
Thành phố Hồ Chí Minh, một thị trấn to nhất nước, với khoảng năm
triệu cư dân, trước hơn hết là một thành phố của xe gắn máy.
Hàng ngày, cả triệu chiếc xe gắn máy tràn ngập đường sá của
thành phố, tạo cho nó một nhịp độ và một bản chất cá biệt. Nếu
như thành phố hoạt động rộn rịp quanh khu chợ búa từ sáng tới
chiều tối thì về đêm, sinh hoạt lại năng nổ dọc theo đại lộ
Nguyễn Huệ, "Champs-Élysées" của thành phố Hồ Chí Minh, và những
con đường kế cận khu phố thị và cũng tại nơi đây, người ta dạo
chơi với cô bồ nhí trên chiếc xe gắn máy.
Phải trải qua một tối chủ nhựt ở thành phố này mới thấy được sự
cuồng nhiệt của giới trẻ thành phố Hồ Chí Minh, trong khi họ đua
nhau chạy rong bằng xe gắn máy. Như là một dạng giải tỏa nội tâm
tập thể của hàng ngàn thanh thiếu niên, chễm chệ trên xe gắn máy
rồi hẹn hò nhau ở một góc phố nào đó để cùng nhau nổ máy chạy
quanh hết khu phố này đến xóm nhà kia, dưới cái nhìn nghiêm khắc
của tượng "Bác Hồ" của họ, ngồi trước trụ sở Ủy ban nhân dân
thành phố. Có thể "Bác", cũng như những người cao niên trong
thành phố, tỏ ra bức xúc và tự hỏi không biết đám con cháu này
sẽ đi về đâu?
Rất có thể thủ đô Hà Nội ở phía Bắc đã thắng được cuộc chiến hồi
1975 và áp đặt đời sống chính trị cho phía Nam, nhưng thành phố
lớn, phồn thịnh và đông dân hơn hết ở miền Nam vẫn giữ được bản
chất độc đáo của riêng mình. Bên cạnh một thành phố Hồ Chí Minh
nặng trĩu và đông nghẹt dân số và mang dáng dấp của một thành
phố lớn tây phương, với ánh đèn sáng choang về đêm trên đường
phố Lê Lợi và Nguyễn Huệ, Hà Nội có vẻ như là một thị xã tỉnh
lẻ, trầm lắng và nghiêm nghị.
Trung tâm sinh hoạt của Hà Nội, nhứt định là thành phố cũ thu
mình giữa thành lũy của Hà Nội, con sông Hồng và hồ Hoàn Kiếm.
Chính trong khu phố này, với những bức tường đen xì theo tháng,
năm của thời gian và độ ẩm ướt nhiệt đới, người ta mới cảm thấy
nhịp đập thoi thóp của con tim thủ đô Việt Nam. Thực ra, toàn bộ
khu phố là một cái chợ khổng lồ, tập trung những người bán hoa,
những gian hàng quần áo hay những sạp trái cây, rau cải và gà
vịt gia cầm. Nơi thì chiếm hết từng dưới căn nhà, chỗ thì choán
mất phía trước hộ gia cư, chừa lại diện tích hẹp hòi dành cho
sinh hoạt ấm cúng của gia đình. Vì thiếu chỗ để bày bán hàng
hóa, người ta chiếm lề đường, đôi khi chiếm cả lòng đường. Thế
là, suốt ngày từ lúc chiêu dương đến hồi tịch dương, có một đại
hội những chiếc nón lá và những đòn gánh và thúng rổ, thậm chí
kéo dài đến tận đêm đen.
Đi
Việt Nam mà không tạt ngang thăm thú vịnh Hạ Long thì sao gọi là
hoàn chỉnh. Cách xa Hà Nội về hướng Bắc chừng vài tiếng đồng hồ
xe hơi, Hạ Long đúng là một trong những cảnh quang đẹp nhứt trên
thế giới. Cứ nhìn khoảng ba ngàn hòn đảo nổi lên trong vịnh Bắc
Việt, như ngần ấy thỏi đường cũng đủ làm cho mình kinh ngạc rồi.
Một
đôi giờ đường bộ về phía Nam thủ đô Hà Nội, người ta cũng có thể
gặp được một phong cảnh thần tiên ở Ninh Bình như ở vịnh Hạ
Long, nhưng phen này thì trên đất liền, với những con sông quanh
co lượn khúc bao quanh ruộng lúa.
Ở phía Nam của đất nước này, đâu đâu cũng có sự hiện diện của
dòng Cữu Long. Con sông "chín rồng" đó, từ ngọn nguồn xa xôi đổ
ra biển cả trải rộng ra một vùng châu thổ mênh mông, qua nhiều
nhánh sông. Sông ngòi và kinh lạch chằng chịt làm thành mạng
lưới giao thông đường thủy, qua ngang hàng ngàn cây số vuông.
Nên chi miệt này đã là một vựa lúa của vùng bán lục địa Đông Nam
Á.
Thực ra, vùng châu thổ sông Mê Công giống như một nơi đất và
nước pha trộn, xen vào là những tuyến lưu thông đường thủy, nên
chợ búa trên sông thừa mứa và những ruộng bùn đầy dẫy để cho
nông dân và đàn trâu đen không có giờ phút nghỉ ngơi. Nơi mà
những kinh rạch quan trọng hội tụ thành ngả ba, ngả tư là làng
mạc, và thậm chí thị trấn nữa, đã mọc lên. Với 15 triệu dân cư,
miền đất trù phú của châu thổ Cữu Long - xưa kia người Pháp gọi
là Cochinchine (Nam Kỳ) - là vùng có mật độ dân cư cao nhứt Đông
Nam Á.
Cần Thơ, cách thành phố Hồ Chí Minh chừng 200 cây số, là trung
tâm điểm của vùng châu thổ. Người ta có thể đến đó bằng đường
bộ, sau khi chạy qua hàng chục cây cầu bắt ngang qua kinh rạch
và sông ngòi. Nơi đây, cuộc sống nông dân dường như êm đềm trôi
xuôi, ngày này qua ngày nọ, còm lưng trên ruộng lúa, đầu khuất
dưới chiếc nón lá đặc thù Việt Nam.
Cần phải có thì giờ để lang thang vài ba tiếng đồng hồ ở nẽo
quanh co của sông rạch miền châu thổ, càng lúc càng hẹp lần khi
mình đi sâu vào đồng ruộng, mới thấy được nét sinh động của vùng
đất bồi châu thổ. Đàn ông thì bận rộn sửa chữa tàu thuyền, đàn
bà lúi húi rửa ráy, giặt gịa cạnh bờ sông, trẻ em cười giỡn nô
đùa bì bõm trong con nước đục ngàu,... cuộc sống của vùng châu
thổ hòa nhịp theo con nước lên xuống của thủy triều.
Sáng sớm, hai bờ sông Cái Răng, không xa Cần Thơ là mấy, trở
thành khu chợ nổi khổng lồ. Đấy là nơi hò hẹn, bên cạnh những
căn nhà sàn, của không biết bao nhiêu là ghe thuyền chở đầy dưa
hấu, khoai lang, chuối đủ loại,... xuôi ngược mọi hướng, hy vọng
sớm bán hết những mặt hàng.
Là xứ sở của những chiếc nón lá, chợ Cần Thơ, nằm bên bờ sông
Cữu Long, từ sáng tới chiều tối rộn rịp với những ghe, thuyền và
tàu bè đi lại từ bờ này sang bờ kia. Tối đến, công viên Ninh
Kiều, chạy dọc theo con sông và kề cận bên nhà lồng chợ, là nơi
hẹn hò ưa thích của những cặp trai gái, của những gia đình trẻ
và của những toán bạn bè cỡi xe gắn máy đến gặp nhau để hưởng
được cơn mát từ dòng sông Hậu, cũng giống như ở những nơi khác
trên đất nước của người Việt, của tượng "Bác Hồ".
(Qua gợi ý của bài:"Vietnam: un pays affranchi des fantômes de
son passé", của Gérard Coderre, đăng trên báo "Le Soleil" của
Canada, ngày 3 novembre 2007).
[http://www.cyberpresse.ca/article/20071103/CPSOLEIL/71102237/6932/CPSOLEIL]
Hoài Hương