Tấm
hình khó quên
Ngày
8 tháng 6 năm 1972, người lớn và trẻ con của một gia đình, sinh sống
tại một ngôi làng ở Trảng Bàng, chạy túa ra đường
cái quan, sau một trận
bom. Trong nhóm người chạy ra đó, phóng viên hình ảnh của hãng thông
tấn AP (Associated Press), Huỳnh Công Út (Nick Út), chụp được hình
một bé gái 9 tuổi, trần truồng đang chạy khóc la trên đường lộ. Bức
ảnh đó đâm ra nổi tiếng vì đã được loan đi khắp nơi trên thế giới và
được giải Pulitzer, một phần
thưởng
vẻ vang của báo chí Hoa Kỳ. Một tấm hình nói lên rất nhiều và đã hằn
sâu vào tâm tư tình cảm nhơn loại. Cô bé trong ảnh là Phan Thị Kim
Phúc.
Bức ảnh - với chức năng trình bày cụ thể cho công luận toàn cầu cái
thảm cảnh của khổ đau, thương tật và chết chóc trong chiến tranh -
đã trở thành hình tượng cho phong trào phản chiến mà cũng là biểu
tượng cho niềm hy vọng. Nhờ vậy, tấm hình đó có thể xuất hiện ngang
vai với một số hình ảnh khả kính và nhiều kỷ niệm trong vòng 150 năm
qua của ngành phóng sự hình ảnh.
Vào năm 1972, phần lớn những đơn vị trực thăng Hoa Kỳ đã rời Việt
Nam. Nên chi, phóng viên chiến trường thiếu phương tiện để di chuyển
đến tận những nơi mà du kích Mặt trận Giải phóng (MTGP) và quân
chính quy Bắc Việt bao vây các đơn vị Việt Nam Cộng Hòa đang đánh
trả. Vì vậy cho nên, những phóng viên hình ảnh của AP phải sử dụng
phương tiện chuyển vận đường bộ đầy nguy hiểm, xuất phát từ Sài Gòn,
Đà Nẳng hoặc Pleiku, đi đến những khu vực chạm súng.
Năm giờ sáng ngày 8 tháng 6, 1972, phóng viên hình ảnh Nick Út trang
bị máy nhiếp ảnh, dụng cụ cấp cứu cá nhơn dã chiến, áo giáp và nón
sắt, chất lên chiếc xe tải con của AP, đậu ở bên ngoài trụ sở hãng
thông tấn tại tòa nhà Eden ở đường Tự Do. Hôm đó, Nick Út mặc bộ
đồng phục kiểu thủy quân lục chiến Việt Nam, trên ngực có bảng tên
"BAO CHI, Nick Út AP". Một người tài xế có nhiệm vụ phải thường trực
tại chiếc xe, trong khi các phóng viên ta bà khắp nơi cùng với quân
lính. Chuyến đi đó chỉ có một mình Nick Út, không có ký giả khác
tháp tùng. Ông có nhiệm vụ làm thiên phóng sự liên quan đến vụ Việt
cộng cắt đứt lưu thông trên quốc lộ 1 và ông được chỉ định bám sát
các đơn vị Việt Nam Cộng Hòa, được phái tới để giải tỏa. Địa điểm
hành quân nằm trên quốc lộ 1, gần biên giới Việt-Miên.
Ra khỏi thành phố, Nick Út và ông tài xế đều mặc áo giáp vô vì từ
đây trở đi, với đồng ruộng và những hàng cây bên đường, là vùng đất
của những tên bắn tỉa. Không bao lâu mà xe của họ đã xen lẫn vào
đoàn xe đò, xe lô và xe cam nhông chở hàng hóa, vì trên đoạn đường
thiếu an ninh về đêm này, lưu thông chỉ khởi sự từ sáng sớm.
Lối 7g30 sáng, chiếc xe của AP đã tới khu ven biên của Trảng Bàng
(25 dặm Tây-Tây Bắc Sài Gòn) và phải nằm lại nối đuôi đoàn xe đã đậu
chờ vì có hành quân ở phía trước. Cách đó chưa đầy một dặm, quân Bắc
Việt đã chận một khoảng đường trên quốc lộ 1. Sư đoàn 25 đã phái các
đơn vị đến vùng này để giải tỏa.
Theo tường trình của Nick Út thì:"Chúng tôi bắt gặp hàng trăm thường
dân chạy giặc rời bỏ làng mạc. Họ ăn ngủ bên ngoài khu làng, hy vọng
sẽ trở về nhà khi trận đánh chấm dứt. Hôm đó trận đánh đã kéo sang
ngày thứ ba."
Nick Út rời bỏ chiếc xe, đến liên hệ với một sĩ quan tiểu đoàn
trưởng, rồi tháp tùng cùng với đoàn quân đang di chuyển. Đã có những
cuộc chạm súng và một số chiến sĩ bị thương. Khi quân chính phủ vượt
khoảng đồng trống để tiến vô làng thì thường dân trong làng túa ra
để chạy về phía an toàn hơn. Pháo binh và không kích bắt đầu tấn
công VC vì đà tiến quân của Việt Nam Cộng Hòa bị khựng lại.
Vào khoảng giữa trưa, bộ chỉ huy hành quân của chiến trường, đóng
bên ngoài Trảng Bàng, yêu cầu Không quân Việt Nam Cộng Hòa, xuất
phát từ căn cứ Biên Hòa, cách trận địa lối 15 dặm, tăng cường yểm
trợ. Cũng như quân sĩ đang hành quân, hành khách xe đò và xe lô, bị
nghẽn lưu thông trên đường cái quan, và một nhóm phóng viên chiến
trường, trong đó có Nick Út đành ngồi chờ cho đợt không trợ tiếp cận
tấn công. Một trái khói màu vàng được binh sĩ dưới đất tung ra, đánh
dấu tọa độ chuẩn cho khu trục cơ biết nơi cần được tấn công. Sau mấy
đợt không kích, chiến trường Trảng Bàng trở nên im lặng lạ thường.
Người ta cho rằng quân VC đã rút đi, một diễn tiến thường thấy ở
chiến trường Việt Nam.
Khi máy bay lượn vòng trên đầu của bộ chỉ huy hành quân, ký giả và
chiến binh, ai ai cũng đứng lên ngóng nhìn về phía chiến tuyến. Lúc
bấy giờ không một ai cho rằng VC còn nằm trên mục tiêu. Trận mưa đã
dứt. Hai chiếc Skyraider A1H của KQ Việt Nam Cộng Hòa ném bom xuống
ven làng, gần thánh thất Cao Đài theo trình tự cổ điển là, bom miểng
rồi bom xăng đặc và sau cùng là xạ kích bằng súng máy. Nhiệm vụ hoàn
tất, hai khu trục cơ rời vùng, không ai nghe thấy tiếng súng phòng
không nào. Thế rồi, đám dân làng khiếp sợ, bị thương và bị cháy
phỏng từ trong xóm nhà tuông chạy về phía quân Việt Nam Cộng Hòa.
Năm 1999, ông Nick Út thuật
lại rằng:"Khi các phóng viên đi đến ngôi làng thì có một người từ
trong làng chạy ra. Khi thấy một người đàn bà có chưn trái bị bom
Napalm đốt cháy, tôi kêu Trời. Rồi kế tiếp là một bà bồng một đứa
nhỏ chết trên tay bà, rồi một bà khác với một đứa bé bị lột da trên
tay. Tôi đang bấm máy chụp cảnh tượng hãi hùng đó thì nghe có tiếng
khóc la thảm thiết. Quay lại, tôi trông thấy một bé gái đã lột bỏ
hết quần áo đang bốc lửa, trần truồng. Cô bé kêu la gọi người anh
đang chạy bên cạnh. Ngay trước khi những quả bom Napalm được ném
xuống, những quân lính của Việt Nam Cộng Hòa đã hối thúc các em bé
đó chạy đi, nhưng không còn kịp nữa rồi!"
Thân
nhân cô bé (Kim Phúc) tụ tập bao quanh cô, trong khi cô la lên "Nóng
quá! Nóng quá!". Nick Út và ký giả Christopher Wain lấy nước tạt lên
những chỗ cháy trên mình Kim Phúc. Cô bé còn cho biết là anh của cô
cũng bị phỏng như cô. Cô rên rỉ:"Con chết mất!"
Cha mẹ của Kim Phúc vẫn còn lánh nạn trong thánh thất Cao Đài, và
trước tình hình nguy ngập của Kim Phúc, Nick Út bảo ông tài xế quày
xe lại để đưa cô bé đi bịnh viện. Những người khác trong gia đình
Kim Phúc cũng đi theo xe, nhanh chóng đưa cô đến bịnh viện ở Củ Chi.
Cô bé vẫn tiếp tục rên la đau đớn và đòi uống nước. Một lúc sau thì
cô bất tỉnh.
Khoảng một tiếng sau, chiếc xe tới bịnh viện. Bác sĩ và y tá ở đây
đã quen với việc cứu cấp những nạn nhân của bom đạn các loại, trong
nhiều năm qua. Điểm đặc biệt của bịnh viện là mặc dầu tình hình có
khẩn cấp đến mấy, dẫu cho phòng cấp cứu có đầy dẫy nạn nhơn chiến
tranh, bầu không khí chuyên nghiệp y khoa vẫn cứ trầm tĩnh, không
hoảng hốt, chẳng bấn loạn.
Với kinh nghiệm của một phóng viên hình ảnh chiến trường, Nick Út
biết rất rõ rằng các bác sĩ sẽ ưu tiên chăm sóc những nạn nhơn nào
có hy vọng sống còn nhiều hơn, những người sắp chết ít khi được ưu
tiên. Nên chi, ông khẩn khoản với bác sĩ và y tá hãy dành tình
thương cho Phan Thị Kim Phúc. Dù sao đi nữa hình ảnh của Kim Phúc đã
nằm trong những đoạn phim của ông và có cơ sẽ được loan truyền đi
bốn biển năm châu. Do đó, Nick Út cảm thấy có trách nhiệm trong
trường hợp của cô bé thương tâm này. Mãi cho đến khi Kim Phúc được
các bác sĩ và y tá của bịnh viện Củ Chi bắt đầu chửa trị, Nick Út
mới yên tâm đi về Sài Gòn để đưa phim cho AP phát đi.
Thì
ra, đó là một tấm hình chụp cảnh thương tâm, nhưng lại làm cho người
tổng biên tập của AP phải đắn đo vì bức ảnh chụp trực diện một cô
gái chín tuổi, trần truồng, chạy trên đường. Cân nhắc lợi
hại, cuối cùng tấm hình cũng được tung đi khắp mọi nơi trên thế
giới, với điều kiện phải có rộng rải bối cảnh xung quanh. Vì nguyên
nhân chính là tác hại của bom Napalm nổ tung đốt phá một ngôi làng
Việt Nam. Tấm ảnh đó là miếng mồi ngon cho thế giới cộng sản nên cả
Trung Quốc lẫn Hà Nội đều đăng tải.
Nhơn dịp cuộc triển lãm hình ảnh ở Luân Đôn (27.6.2000), Martin
Woolacott, một phóng viên có thời săn tin ở Việt Nam, viết rằng:"Tấm
ảnh của Nick Út đã có một tầm ảnh hưởng xâu sắc trên khắp thế giới.
Cùng với năm ba bức ảnh khác về chiến tranh Việt Nam, tấm ảnh "Cô
gái Napalm" đã làm cho dư luận có một suy nghĩ khiến những nhà chiến
lược phải đắn đo vào khoảng giữa năm 1972. Tấm hình đó đánh mạnh vào
tâm lý của nhơn loại, nên chi cộng sản Việt Nam bèn chốp lấy để
tuyên truyền."
Đối với những ai trong lứa tuổi đã từng nặng nợ với chiến tranh Việt
Nam thì tấm hình một cô bé 9 tuổi đời, trần truồng, hai tay giăng
ra, chạy trên đường cái quan, khóc la thảm thiết, vì bị lửa Napalm
đốt cháy, thì tâm thức không thể nào dửng dưng. Hình ảnh của em bé
đó đã trở thành một hình tượng vô cùng hùng biện của chiến tranh
Việt Nam, vượt trội hẳn những cuộc tranh luận thường tình về lẽ đúng
sai của cuộc chiến. Nó đã đi vào lương tri của con người, đứng trước
một cảnh tượng đáng thương tâm.
Bị cháy phỏng vì Napalm đã thương tâm rồi, nhưng hành trình để sống
còn của Kim Phúc quả thật khá nhiều gian nan, qua không biết bao
nhiêu là năm tháng đầy trăn trở của những vị thầy thuốc và của nhiều
cô y tá, ngày đêm giành giựt với tử thần để đem Kim Phúc về phía rực
sáng của âm dương. Vì bị cháy phỏng nên càm của Kim Phúc đã dính
liền với ngực. Cánh tay trái gần như vứt đi, chỉ còn xương và lớp
thịt da đầy thẹo. Phải trải qua mười bảy lần phẫu thuật, cô bé mới
được trở lại một cuộc đời đáng sống.
Thế nhưng, người con gái phúc hậu kia chẳng có chút gì hận đời hoặc
buồn tủi cho thân phận. Cô cho biết:"Có thể nói chuyện thân tình với
người phi công đã ném quả bom xăng đặc tai hại kia. Vì không ai thay
đổi được lịch sử." Đối chiếu sự kiện, sau khi chiến tranh đã chấm
dứt, người ta biết ra rằng phi vụ hôm đó là do khu trục cơ của phi
đoàn 518, thuộc Không Quân VNCH, xuất phát từ Căn cứ Biên Hòa.
Qua trận ném bom đó, gia đình Kim Phúc bị thiệt hại nhiều nhứt. Ba
má cô - ông Phan Thanh Tùng và bà Dư Ngọc Nữ - làm chủ một tiệm ăn
nhỏ và chút đất đai gần thánh thất Cao Đài ở Trảng Bàng. Khi Việt
cộng kéo tới đóng chốt ở đó, gia đình cứ bình thản sinh sống, một
thứ cộng sinh để tồn tại, tiêu biểu trong cuộc chiến Việt Nam ở
những vùng "xôi đậu". Thế hiện hữu vô tư như vậy ngày đó đã đem lại
khốn đốn cho gia đình. Muốn giết một con sâu, người ta đã làm hư
hỏng cả một nồi canh!
Thế nhưng hành trình của tấm hình, từ chiến trường ra thế giới cũng
gian nan không kém, phải vượt qua những khó khăn kỷ thuật và phải
thuyết phục được những bộ óc có nhận xét nặng tính luân thường đạo
lý. Người tổng biên tập của AP bên Mỹ cho rằng tấm ảnh có cô bé gái
trần truồng trực diện một cách lộ liễu như vậy không hợp với thuần
phong mỹ tục. Nên chi, AP gạt bỏ bức ảnh qua một bên. Thế là, một
cuộc tranh luận gay go qua viễn ấn (Telex) giữa Sài Gòn và Nữu Ước
để giữ tấm hình đó, với một sự dung hòa là sẽ không đưa hình một
mình cô bé mà phải đưa toàn bộ ảnh của khung cảnh những người tháo
chạy. Sau cùng, người ta cho rằng tính thời sự của bức ảnh quan
trọng hơn tính thuần phong mỹ tục không phải chỗ của nó. Nhờ vậy mà
tấm ảnh được phổ biến nhanh chóng qua hệ thống toàn cầu của AP. Rồi
từ đó lan rộng ra trên các trang báo của thế giới.
Ảnh chụp hôm 8 tháng 6, 1972, nhưng vì giằng co kèn cựa mãi đến ngày
12 tháng 6 mới được đưa lên báo, mất tính thời sự hết mấy ngày.
Trong thời buổi chiến tranh dầu sôi lửa bỏng như thế mà một tin tức
hấp dẫn mất đi mấy ngày kể cũng khá nhiều. Nhìn thấy bức ảnh ghê rợn
đó trên báo, tổng thống Nixon có vẻ hoài nghi tính chân thật của nó.
Qua một câu chuyện, ông Nixon hỏi chánh văn phòng H.R. Haldeman liệu
tấm hình tai hại kia có thật không hay là thiên hạ dàn cảnh. Vì tấm
hình đó đã châm ngòi cho một đợt chống đối phản chiến trong dư luận
Hoa Kỳ.
Từ
một sản phẩm đưa tin, tấm hình nhiều ấn tượng kia đã trở thành một
nhịp cầu nhơn ái, nối liền chủ thể của tấm hình với khách thể tạo ra
bức ảnh. Trong thời chiến tranh, Nick Út đã nhiều lần ghé qua nhà
của gia đình để thăm hỏi Kim Phúc, mỗi khi thuận tiện trên hành
trình sự nghiệp. Sau 4 tháng chữa trị ỡ bịnh viện, Kim Phúc được bác
sĩ cho về nhà hồi tháng 11 năm 1972. Ngày Sài Gòn sắp sửa tan hàng,
do áp lực quân sự của cộng quân miền Bắc, Nick Út di tản và định cư
ở Hoa Kỳ.
Tấm hình "Cô gái Napalm" đã bị phong trào phản chiến phương Tây lợi
dụng để làm đề tài tranh đấu. Còn Hà Nội thì chớp thời cơ, nắm lấy
Kim Phúc để làm thần tượng chống "Mỹ-Ngụy". Khi cộng sản tiến chiếm
Sài Gòn, Kim Phúc đã được 12 tuổi đời. Những năm trưởng thành, Phúc
đã bị nhà nước chxhcn Việt Nam khai thác để làm đối tượng tuyên
truyền chống chiến tranh, không còn học hành gì được. Đến năm 1986,
sau 11 năm "vắt chanh", Hà Nội ơn nghĩa cho Kim Phúc du học ngành
dược ở Cuba.
Đất trời đảo lộn, vật đổi sao dời, 17 năm sau ngày thê thảm ở Trảng
Bàng và 14 năm sau khi người thợ ảnh giả biệt cô bé để lưu vong - vì
chiến tranh không còn nữa - tưởng đâu chẳng còn có cơ hội gặp nhau.
Trong khi Nick Út đang ở Mỹ thì Kim Phúc "được" chxhcn Việt Nam cho
xuất ngoại học hành trên đất nước anh em Cuba. Trong tinh thần tưởng
thưởng một đối tượng đã một thời tạo cơ hội cho họ có đề tài để
tuyên truyền chống lại cái gọi là "ác ôn côn đồ" của Mỹ-ngụy trong
những trận đánh nhau.
Vì
nhu cầu của một bài viết liên hệ đến bức ảnh Trảng Bàng khó quên đó,
năm 1989, tạp chí "Los Angeles Times" đưa Nick Út đi Cuba để diện
đối diện với Kim Phúc. Ngày đó Kim Phúc hãnh diện giới thiệu Bùi Huy
Toàn với Nick Út, như là ý trung nhân của cô, gián tiếp quên đi
những vết thẹo còn hằn sâu trên thân thể mình. Nhưng niềm đau, nỗi
đớn thể xác đâu dễ gì quên nên Kim Phúc cũng kể rằng:"Mấy tháng trời
ở bịnh viện, tôi chỉ sống với nỗi niềm đau đớn vô cùng. Tôi chẳng
còn nhớ gì, ngoài cái đau. Rồi ngày tháng qua đi, đau đớn giảm lần,
tôi rời bịnh viện trở về nhà ở Trảng Bàng. Lần đầu tiên nhìn thấy
thân xác mình trong gương, tôi kinh hải hết sức và tự nhũ chẳng còn
ai thèm để ý đến mình!" Thế nhưng không, nay Kim Phúc đã có được
người tình, một thực tập sinh miền Bắc. Về sau, nỗi đớn đau thể xác
và nét hình hài xấu xa của Kim Phúc được một bịnh viện Tây Đức hoàn
chỉnh lại, qua sự giúp đỡ của tạp chí "Der Stern".
Năm 1992, một ông bạn của đôi lứa, người Bắc Hàn đài thọ cho hai
người một chuyến viễn du trăng mật ở Nga. Trên hành trình của chuyến
bay từ Mạc Tư Khoa về Havana, đôi trai gái cộng sản kia bỗng dưng
nhận thấy được khung trời nào đáng sống, nên đã quyết định cấp thời
là xin đào tỵ trốn sang vùng đất tự do, khi máy bay dừng lại trạm kỷ
thuật ở Gander, Newfoundland, Canada.
Với bản chất rộng lượng và giàu lòng tha thứ của người Việt Nam, "Cô
gái Napalm" đã nói rằng:"Có thể nói chuyện thân tình với người phi
công đã ném quả bom xăng đặc tai hại kia. Vì không ai thay đổi được
lịch sử." Thế nhưng, người Mỹ lại thực tế và thực tiễn hơn muốn có
một cái gì cụ thể. Vì vậy nên tấm hình thương tâm kia lại là đầu mối
của một chuyện trái tai gay mắt ở bên Mỹ.
Câu chuyện
liên hệ đến tấm hình khó quên đó tưởng đâu yên ngủ cùng với thời
gian và không gian thì bỗng đâu được thiên hạ dựng dậy nhơn ngày
"Cựu chiến binh" của Hoa Kỳ năm 1996. Dư luận Mỹ cho rằng chính một
người Mỹ là nguồn gốc tạo ra điều đớn đau cho "Cô gái Napalm". Theo
bài viết "Gian lận đàng sau tấm hình 'Cô gái Napalm'" (The Fraud
Behind The Girl In The Photo) của Ronald N. Timberlake thì:"Tấm hình
đau lòng đó, từ năm 1996 đi kèm với một câu chuyện não lòng khác.
Nhưng, nếu một bức ảnh đáng giá một ngàn lời nói thì hầu hết những
gì từ nay được đi kèm với tấm hình đó là dối trá hoặc làm cho người
đọc hiểu lầm. Đó là những lời lẽ giả mạo để quyên tiền, không phải
dựa trên những sự thật hồi năm 1972, nhưng trên những sự dựng đứng
đầy kịch tính được tạo ra để hậu thuẩn một tài liệu do Canada sản
xuất và để tăng thu nhập cho những hiệp hội nào đó."
Số là, nhơn ngày "Cựu chiến binh Hoa Kỳ" năm 1966, ông Jan Scruggs,
chủ tịch Hiệp hội "Tượng đài Cựu binh Chiến tranh Việt Nam" (Vietnam
Veterans Memorial Fund" có mời bà Kim Phúc đến dự lễ ở tượng đài.
Trước đó, qua một bài viết đăng trên "USA Today", Scruggs có dựng
đứng câu chuyện về tai nạn của Kim Phúc hồi 1972. Theo Scruggs thì
đầu dây mối dợ của câu chuyện là do Mỹ mà ra, trong khi đó mọi
chuyện đều trăm phần trăm Việt Nam. Thế nhưng, trong bài phát biểu
tại tượng đài hôm đó, Kim Phúc chỉ nói chung chung, như bà đã từng
nói trước kia, là sẵn sàng tha thứ người phi công đã ném trái bom
xăng đặc đốt cháy bà. Sau bài phát biểu, một mục sư mới được phong
chức - mục sư John Plummer, cũng là cựu binh Việt Nam - bước ra xin
lỗi Kim Phúc và xin nhận những lời tha thứ. Thế nhưng, ông chỉ trao
cho Kim Phúc một mảnh giấy con ghi những chữ:"I am that man" (Chính
tôi là con người đó). Sau cuộc lễ, băng hình đã được loan đi trên
thế giới, cho thấy ông mục sư giải thích dông dài là ông đã ra lịnh
cho phi cơ hành động. Về sau, ông điều chỉnh lại là "ông đã phối
hợp" để chuyển lịnh.
Vậy thì, chỉ một tấm hình độc đáo, bên lề cuộc chiến ở Việt Nam, mà
đã có lắm chuyện thêu dệt quanh nó. Nên chi, bức ảnh đó đã làm cho
khối người khó quên.
Người
khó quên hơn ai hết phải là chính đương sự, bà Phan Thị Kim Phúc, vì
những tàn phá trực tiếp trên thân xác và tinh thần của bà. Hình ảnh
của em gái nhỏ, trong bộ "y phục của bà Ê Và" chạy một cách tuyệt
vọng trên đường cái quan, hai tay dang rộng để kêu gọi cứu độ, cứ ám
ảnh bà cả một quãng đời. Qua cuộc chiếu phim liên hệ đến tấm hình
"Cô gái Napalm" ở Luân Đôn hồi năm 1997, Kim Phúc có nói:"Xem tấm
hình và đoạn phim tài liệu làm tôi mãi mãi nhớ lại.
Tôi thấy chiếc máy bay. Tôi thấy lửa bốc lên. Tôi bị cháy phỏng. Tôi
khiếp sợ, la lên và chạy thoát ngọn lửa. Hoang mang sợ hãi vì ngọn
lửa, bỗng dưng tôi cảm thấy đôi chưn chưa bị cháy. Ít ra cũng còn
chạy được. Nếu chưn bị cháy thì chắc là tôi đã chết trong ngọn lửa."
Ban đầu, Kim Phúc muốn quên đi quá khứ mà sống với hiện tại, nhưng
nào có được. Thế là Kim Phúc quyết định sống hình ảnh đó một cách
tích cực hơn. Kim Phúc muốn cho người người trông thấy cái khủng
khiếp của chiến tranh. Từ suy nghĩ đó, bà đã cho ra đời "Kim
Foundation", với hy vọng đền đáp lại cho đời những gì nhân loại đã
ra tay để cứu giúp bà. Sự dấn thân đầy ơn nghĩa và nhơn đạo đó đã
đưa bà lên ngôi vị "Ambassador for Peace" (Sứ giả hòa bình) của
UNESCO, ngày 10 tháng 11 năm 1997.
Kẻ khó quên kế đó là phóng viên hình ảnh Nick Út, người đã thu vào
ống kính của mình một tia chớp vừa nói lên cái thảm cảnh của chiến
tranh vừa gợi ý một đời sống thanh bình, không còn khói lửa đao
binh. Mà cũng là một tấm hình đưa ông lên đỉnh cao nghề nghiệp, đem
lại cho ông vinh dự đời đời và khắp nơi trên hoàn vũ.
Những người Mỹ của thời chiến tranh ở Việt Nam - ở thế cầm quyền
cũng như trong hàng ngũ phản chiến – làm sao quên được tấm hình đáng
xót thương đó, một tấm hình làm cho người ta ghê rợn những cảnh đạn
lạc, bom rơi mà cũng là một bức ảnh làm cho chính tổng thống Nixon
còn phải hoài nghi, không tin là có thật.
Còn
tập đoàn lãnh đạo cộng sản Việt Nam ở Bắc bộ phủ chắc phải nhớ hoài
một cách cay cú hơn ai hết tấm hình đó. Họ đã chớp ngay thời cơ mượn
tấm hình để làm công cụ tuyên truyền chống Mỹ, đả ngụy. Sau đó, Hà
Nội còn "bắt cóc" chủ thể trong tấm hình để đưa đi làm phương tiện
rao giảng cái gọi là chính nghĩa trong cuộc chiến thần thánh của họ.
Bị lôi đi rày đây, mai đó để báo cáo, để phỏng vấn, để làm phim,
để... đến đổi "Cô gái Napalm" kia cũng phải bực mình vì cuộc sống bị
xáo trộn và chuyện học hành phải dở dang. Rồi sau đó, với tư cách là
"biểu tượng nhà nước của chiến tranh", Kim Phúc cũng bị trả về quê
và "được" bảo vệ hằng ngày. Mãi cho đến năm 1986, "cô gái cưng của
Đảng và nhà nước ta" mới được đi Cu Ba ăn học, như là một cách tưởng
thưởng. Được trân trọng như vậy mà năm 1992, nhơn một chuyến du hành
trăng mật ở Mạc Tư Khoa về, "đứa con cưng của Đảng và nhà nước" kia
lại thấy đâu là đất trời tự do, bèn đào thoát, đời đời vĩnh biệt cái
chế độ "nghìn lần dân chủ" của Hà Nội! Cho đến bây giờ Kim Phúc vẫn
chưa muốn về Việt Nam. Lý do thì ai còn xa lạ gì. Tò vò mà nuôi con
nhện!
Cố Nhân
|