Những hạt cát trong đời Sống (1)
Huyễn
Huyễn ư? Trong đời sống, đôi khi tôi có cảm giác như nó chỉ
là một giấc mơ dài. Nhưng vấn đề là tôi vẫn còn đang
"sống-rất-thật" trong giấc mơ ấy, mà trong đó nó hội đủ những
buồn, vui, thương nhớ, hạnh phúc, khổ đau và lòng hổ thẹn...
Hình như tôi đang rơi vào một hố thẳm của sự chán chường không có
đáy. Tệ hơn nữa, trong tôi, một nỗi thất vọng nhóm lên như một ngọn
lửa lớn.
Thật là một điều khủng khiếp khi tôi trực nhận ra rằng, đối tượng
của sự thất vọng đó chính là tôi...
Vọng Niệm
Chưa bao giờ cô cảm thấy bơ vơ như lúc này. Hình như chẳng có ai
hiểu được cô. Buồn ư? Hình như không. Chỉ là vì cô có cảm tưởng mình
đang mất dần đi những người thân. Hoặc, vẫn còn đó nhưng họ không
thể hiểu được mình.
Có phải cô đang bắt đầu vào một cuộc hành trình cô độc, trong đó chỉ
có chính mình làm điểm tựa? Chao ôi, điểm tựa ấy đã bị lung lay tận
gốc rễ bởi niềm thất vọng vô biên.
Này. Đừng
để cho những vọng tưởng điên đảo khuynh loát tâm tư chứ?
Án ma ni pat mê
hùm. Kéo tâm về một mối. Ừ, sao mọi sự lại có thể xảy ra một cách tự
nhiên thế nhỉ? Nam Mô A Di Đà Phật. Nắm lấy hơi thở nghe.
Hình như
hơi thở vào có lẽ dài hơn hơi thở ra. Thở ra nè, nhè nhẹ, nhè nhẹ,
nhè nhẹ thôi........ Kéo dài hơn một chút có được không?
Ummanipadmehum. Tất cả phải như một lễ nghi. Hùm. Vậy mà mình có
thực hiện được đâu? Ờ. Có lẽ không nên quá khe khắt với mình như
thế. Có gì phải
suy nghĩ chứ? Án Ma Ni Pat Mê Hùm. Hình như ngài QTA đang nhìn kìa.
Um Mani Padme Hum. Ô, nụ cười của ngài mới bao dung làm sao.
Ủa. Cần
phải mua health Ins. càng sớm, càng tốt. Á... Lại mất hình ảnh ngài
QTA rồi! Mà sao kỳ. Sao cứ để niềm thất vọng trụ vào tâm mãi thế?
Quên đi nghe. Làm lại từ đầu. Được mà. Vì anh đã hứa như thế. Um
Mani Padme Hum.... Um Mani Padme Hum...
Ummanipadmehum.....Ummanipadmehummm... Ummanipadmehummmmmmmmmmmm
Có cần phải khóc không? Ừ. Khóc đại đi! Có lẽ nên để cho "ngôn ngữ"
tuyệt vời ấy kể lể một lúc cho thỏa...
Khi cô bước ra đường. Mới biết rằng trời đang có một cơn mưa. Rất
nhẹ.
Mầu Tình Yêu
Người ta ưa đặt mầu cho mỗi một loại tình cảm.
Như buồn là mầu
xám.
Hy vọng là mầu xanh.
Mầu Hoàng Hậu (hạnh phúc) là mầu vàng
Nhung nhớ bâng khuâng là mầu tím nhạt...
Sự tinh khiết trong sạch là mầu trắng....
Còn tình yêu mầu gì nhỉ?
Tôi đang nằm trên thảm cỏ nhung mượt, co hai tay làm gối nhìn lên
bầu trời xanh xanh với một cụm mây trắng ngập ngừng chưa quyết định
nên bay theo hướng nào.
Tình yêu mầu gì hở Mây?
Có lẽ....
Tình Yêu là màu của chiếc cầu vòng, với bảy mầu rực rỡ, mà trong đó,
nó cưu mang đầy đủ những buồn, vui, Hạnh Phúc và Khổ Đau...
Trăng Hoa
Anh là trăng đáy nước,
Chỉ cách một mặt hồ
Đêm qua,
Mưa về muộn....
Bóng vỡ...
Ngàn sao trôi....
Đây
Tờ kinh Bát Nhã
Ngàn đời một chữ Không
Lá Bồ Đề em lượm,
Thơm ngát mùi mật ong...
(BC)
Hoa-trăng hay trăng-hoa nhỉ? Tiếng Việt cũng nhiều
chữ... đa đoan...
Có phải Hoa-Trăng là những gì hồn nhiên, trong sáng từ
bản thể Nhất Như ấy?
Còn Trăng-hoa là sự
biến dạng
của Hoa Trăng.
Nó đã bị phổ trên đó đầy những vọng tình, vọng tưởng.
Từ đó, một mê đồ ảo phố bắt đầu xuất hiện...
Bước Thời Gian
Thời Gian không có hình tướng. Vì không có hình tướng nên ít ai nhận
ra được sự hiện diện của nó. Nó núp trong Hư Không, bí mật và yên
lặng. Nó thường đánh lừa những kẻ nhẹ dạ (như tôi) nghĩ rằng:
Thời gian chỉ là một ý niệm. Tuyệt nhiên, nó không hề hiện
hữu... Nhưng dẫu có khôn ngoan cách mấy, có núp thật kín trong
hư không, nó lại rất vụng về, ngây thơ bằng cách thường để lại những
dấu tích trên con đường nó đi qua.
Tôi nhìn được dấu tích Thời Gian trên lưng còng của Mẹ,
qua hàm răng móm mém, với tính tình dễ buồn, dễ giận như trẻ thơ,
qua sự biến đổi rất nhanh ở đứa cháu gái, mới hôm nào nó còn nhõng
nhẽo, đòi kẹo, khóc la, và chạy lung tung phá phách, bây giờ đã biết
trang điểm, hẹn hò với những người bạn cùng lứa. Thời gian cũng
không quên cái cây Ngọc Lan ngày càng cằn cỗi trước sân chùa...
Và, hiển nhiên, nó cũng chẳng bao giờ quên tôi. Tôi cũng nhìn thấy nó trên mái
tóc mình. Sáng nay chải tóc, tôi bắt đầu thấy một vài sợi tóc bạc
lạc loài, ngơ ngác nằm núp trong đám tóc đen...
Thời gian....
Nó hiện diện mọi nơi, mọi chốn. Chẳng chừa ai. Nó ung dung, tự tại
như một vị vua.
Một vị vua không ngai, không hình tướng....
Ngồi nghĩ lan man. Tôi lại còn cho rằng, con đường mà Thời Gian
thường đi, không phải là một con đường thẳng tắp.
Mà nó lại
còn mang tính chất của một con đường cong cong.
Này nhé,
nó đi từ Hiện Tại tới Tương Lai, rồi lại len lén trở về Quá
Khứ, gom góp những dữ kiện làm hành trang để bước vào
một Hiện Tại mới. Một chu kỳ mới. Một đời sống mới...
Ấy thế, thời gian chẳng ngừng nghỉ bao giờ. Trừ phi....
Trừ phi...
À. Tôi phải ngừng lại và không nên nói tiếp. Vì đó là một điều
bí mật...
Nguyệt ký
Người ta thường hay viết Nhật ký. Nhưng tôi chưa từng nghe ai
viết Nguyệt ký bao giờ. Có lẽ, tôi là người đầu tiên (điên
điên) muốn viết Nguyệt ký.
Có phải chăng? Đối với tôi. Nguyệt ký là những gì xảy ra...
trong mơ. Tôi ngủ thường hay nằm mơ. Nhất là những khoảng thời gian
gần đây, tôi vẫn thường có những cơn ác mộng. Đôi khi, các ác mộng
đó phản ảnh những mảnh lo lắng, sợ hãi trong đời sống, bị đè nén
dưới đáy tâm thức, nên nó thường trổi dậy trong giấc mơ....
Đôi khi, tôi cũng có những giấc mộng rất dễ thương, phản ảnh những
ước vọng và niềm khao khát mà tôi muốn trở thành.
Nó linh động như một
đời sống thật.
Những lúc như thế, khi thức dậy, tôi đều cảm thấy vui sướng và rất
hạnh phúc...
Có bao giờ bạn có một giấc mơ đẹp tới độ thức dậy, bạn chỉ muốn quay
trở lại trong mộng, tiếp tục sống trong ấy? Thỉnh thoảng tôi cũng có
những tâm thức như thế. Nhiều khi, biết mình đã hoàn toàn tỉnh mộng.
Nhưng vẫn cứ nhắm mắt kéo dài cơn mơ bằng sự tưởng tượng của mình...
Để khi nào rảnh. Tôi sẽ hồi ức lại những giấc mơ và trải trên trang
giấy. Có thể, sự vụng về của ngòi bút, tôi sẽ không diễn tả được
trọn vẹn những cảm nhận trong mơ...
Ngày mới
Lại một ngày mới bắt đầu.
Nỗi buồn hôm qua đã ẩn đi rồi. Sáng nay, thức dậy, hình như tôi vừa
ra khỏi một giấc mơ rất kỳ thú. Nhưng không nhớ rõ giấc mơ ra sao.
Người ta bảo. Đi vào trong giấc mơ là đi vào một thế giới ảo, một
cảnh giới cũng có đủ những buồn, vui, giận, hờn, thương, ghét v.v..
nhưng rất ngắn ngủi, (chỉ bằng chiều dài của một cơn mơ). Điều này,
làm tôi nhớ đến câu nói của Trang Tử (nếu nhớ không lầm).
"Đời sống chỉ là một giấc mộng"
Ôi...
Nhưng nếu khi mình tỉnh mộng mình sẽ đi về đâu???
Mộng
Mình sẽ đi về đâu khi tỉnh mộng?
Nếu chấp nhận đời sống này là một giấc mộng.
Thì chấm dứt một giấc mộng là Nỗi Chết...
Không ai biết đằng sau cái chết là gì?
Tôi vẫn cứ nghĩ...,
Sau cái chết tôi sẽ tìm lại được đôi cánh Thiên Thần và cây đũa với
một vì sao trên đỉnh.
Tôi sẽ làm gì với những thứ ấy nhỉ?
Dĩ nhiên, tôi sẽ rất cảm động và vui sướng.
Tôi sẽ dùng đôi cánh bay đi khắp nơi,
và chiếc đũa thần để reo rắc những mảnh Hạnh - Phúc (như những ánh
sáng vụn vỡ của ngàn vì sao ban đêm) xuống trần gian.
Ồ...
Có phải tôi lại đang dệt mộng đấy không?
Như vậy,
câu trả lời có lẽ,
Sau giấc mộng này, sẽ có một giấc mộng khác nối tiếp...
Vô Thường
Tôi có cảm tưởng lâu lắm rồi, mình không vào đây.
Giống như một người đang chạy trốn không muốn đối diện trực tiếp với
cái tâm thức vọng động. Như một kẻ điên rồ muốn vứt bỏ cái bóng của
chính mình. Nhưng làm sao có thể vứt bỏ nổi nó kia chứ? Khi nó
chính là một phần của mình mà...
Nhưng tối nay. Dù cơ thể rất mệt mỏi của một ngày làm việc. Tôi cũng
mò vào đây. Đọc lại những mẩu mình viết trong những ngày qua, thấy
lòng thật bùi ngùi.
Nhưng..
Hình như mọi sự rồi sẽ đổi thay, đang đổi thay...
Vì cuộc đời vốn Vô - Thường, chẳng bao giờ nó mãi mãi sẽ là....
Taras
Em ước là giọt
lệ,
Đong đưa giữa Tử - Sinh...
Taras là những Thiên Thần được hóa sinh từ giọt nước mắt Đại
Từ Bi của ngài Quán Thế Âm.
Thật tuyệt vời khi có thể hóa sinh từ giọt nước mắt vô nhiễm ấy...
Tôi nguyện nghĩ đến những nỗi thống khổ của muôn loài để có thể khơi
dậy trong tâm mình một chút lòng Từ Bi vô nhiễm. Hôm nay....
Ngôi chùa cổ
Hôm qua có người muốn rủ tôi đi quét lá sân chùa. Ah.... Cái
nghề này tôi đã từng làm qua... trong mơ. Vui lắm! Nhưng...
anh chỉ rủ khơi khơi thế thôi, chẳng nói đến không gian, thời gian,
bao giờ sẽ thực hiện?
Ưmmmm.... Thôi, hiểu rồi.... Tôi (và chắc có lẽ cả anh nữa) mình
cùng biết một ngôi chùa cổ rất đẹp. Hình như nó nằm trên một
ngọn núi thoai thoải, muốn lên được ngôi chùa cổ ấy phải lên bằng
những bậc thang cao ngất. Nhưng, đừng thèm leo lên chùa bằng những
bậc thang cao ngất ngưởng ấy anh ạ. Mệt lắm! Tôi biết có con đường
vòng, tuy đi hơi xa hơn, nhưng đẹp hơn, thoải thoải dễ đi, nên đỡ
mệt hơn.
Con đường vòng vèo này mới đẹp làm sao. Từ chân núi, đi một quãng
(bằng chiều dài của một lưng áo lót bị ướt mồ hôi) thì sẽ đến một
cái chòi nhỏ làm chỗ nghỉ chân. Trong chòi để đơn sơ vài cái bàn và
những bình trà đựng nước vối. Nơi đó có một vị sư già (chẳng khi nào
nhiều chuyện vì tôi chưa thấy ống ngồi tán gẫu với ai bao giờ). Tôi
thích vị sư này lắm, lần nào ghé qua ông cũng đem đến cho tôi một
bình nước vối thật mát. Lần nào tôi cũng sung sướng nhận và trả ơn
ông bằng một nụ cười rất hồn nhiên.
Đằng sau cái chòi là một con sông nhỏ, đầu nguồn là một dòng thác
chảy siết từ đỉnh núi. Tôi có thể ngồi bên dòng sông cả hàng giờ mà
không biết chán. Một lần tôi thảy xuống dòng sông những đồng bạc cắc
với những ước mơ rất trẻ thơ....
Tôi đã thấy ngôi chùa ấy nhiều lần trong mơ. Nó như hư, như
thực. Hình như nó nằm giáp ranh giữa Đất và Trời. Nhưng chưa lần nào
tôi có thể đi hết được con dốc lên tới tận chánh điện lễ Phật. Vì
lần nào cũng mải chơi, cứ đến cái chòi nhỏ nghỉ chân là tôi lại
quanh quẩn, mơ mộng bên dòng suối. Một lần, chạy một mạch vào được
đến sân chùa. Nhưng muốn vào chánh điện thì phải leo thêm khoảng hơn
trăm bực thang nữa. Lúc đó đã mệt lắm rồi. Tôi đành phải ngừng lại,
vớ lấy cái chổi đứng quét lá. Sân thì rộng, lá lại nhiều. Mỗi cánh
lá to tới hai bàn tay tôi chụm lại. Ồ... mà sao kỳ quá, mấy chiếc lá
to hơn cả cái tô, nhìn kỹ thấy có có nhiều đường vân trông thật dễ
thương...
"Ngôi chùa đó ở đâu thế?"
"Tôi đâu có biết! Nhưng muốn đến chỗ đó dễ lắm!! Không cần phải bản
đồ chi hết. Tối đến, cứ việc...leo lên giường nằm nhắm mắt một lúc
là ngôi chùa ấy sẽ hiện ra."
Tôi đợi anh dưới chân núi nhé. Mình cùng leo lên một lần. Tôi đề
nghị mình sẽ nghỉ chân ở cái chòi nơi có vị sư già tốt bụng. Tôi sẽ
khoe anh dòng suối tôi thường ngồi bên nó hằng giờ....
Và hẳn nhiên, tôi sẽ kể anh nghe về những ước vọng của mình....
Cho và Nhận
Vị sư già nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm ở chân tóc trên trán
và dưới những sợi tóc mai của người thiếu nữ. Hẳn là cô vừa dang
nắng đi một đoạn đường dài từ chân núi. Mặt cô đỏ au và có vẻ mệt,
nhưng vẫn không dấu được nét hồn nhiên hoan hỉ đã vượt qua một đoạn
đường dài. Ông dịu dàng đem đến một bình nước vối và ban cho cô một
nụ cười...
Cô nhận tặng phẩm ông cho bằng cả hai tay. Cô ngước lên, nhoẻn miệng
cười với ông. Ở ông, toát ra một cái gì hiền hậu và an ổn. Lòng cô
thật hoan hỷ....
Cô không ngờ rằng, mình đã trả ơn ông bằng nụ cười hồn nhiên ấy...
Thật tuyệt vời biết bao khi cả người cho lẫn kẻ nhận đều cùng cho và
nhận hết lòng.
Cùng có cảm giác mình vừa cho đi và vừa nhận lại được một điều không
thể mua được....
Nụ cười....
Cả hơn tháng nay, chẳng biết tôi đánh rơi mất nụ cười của mình ở nơi
nào. Có thể trên con đường vội vã từ sở về nhà, trong một góc phố,
một quán ăn, một khoảng sân chợ hoa nào đó với cơ man đủ những loại
hoa Tết... Cũng có thể tình cờ, nó lại bị rớt xuống đáy kẹt trong
góc tim hay một vùng tâm thức tối tăm nào đó mà tôi không thể tìm
thấy... Nhưng bằng sự cố gắng một cách hoài vọng, tuyệt nhiên, tôi
không tìm lại được nụ cười của mình...
Điều này, cũng gây khó khăn trong tôi không ít.... Thiếu vắng nụ
cười, tôi không còn tha thiết với những cuộc chơi nào cả, vào net,
viết văn, ca hát, nhẫn đến cả những thời kinh sáng, tối và sự say mê
đọc sách v.v.. Tất cả..., tất cả... tôi đều cảm thấy thờ ơ. Hơn thế
nữa, tôi lại muốn lánh mặt với mọi niềm vui ấy.... Tôi ủ rũ như cơn
mưa chờ hoài một ngày nắng ấm và nhận ra một điều kỳ lạ, tôi vẫn ăn,
vẫn ngủ, vẫn đi, đứng, nằm ngồi v.v.. Nhưng hình như tôi không còn
là tôi nữa, tôi đang đứng ngoài những điều lao xao ấy, ngẩn ngơ,
nhìn chính mình và thiên hạ như những con sóng nhỏ xôn xao...
Hôm trước Em gọi. Giọng Em đầy ân cần và quan tâm hết sức. Tôi cảm
động về tình bạn Em đã trao. Rồi tình cờ Em có nhắc đến "người
ấy" - Cái "Người dưng" mà tôi chẳng hề biết mặt, chẳng hề
nói chuyện qua phone lấy một lần ngoài vài lần email hỏi thăm và nói
về những điều cần thiết... Ấy vậy mà trong tôi cũng cảm thấy một
chút gần gụi và thân quen...
- Chị à. Nếu cần, chị cứ việc tâm sự, em nghĩ chắc chắn Người
Dưng sẽ biết lắng nghe. Đừng ngại...
Tôi ngẩn ngơ. Ừ nhỉ, hóa ra chung quanh tôi cũng còn rất nhiều người
quan tâm. Tôi tưởng tưởng ở một khung trời nào đó - có thể xa lắc từ
nơi chốn tôi ở - cũng có một người hít thở chung bầu khí quyển với
tôi đang còn một nụ cười muốn chia sẻ...
Đi tìm nụ
cười
- A lô, a lô...
- A lô?
- Dạ có phải trung tâm "Lost and Found" đấy không ạ?
- Phải. Cô tìm gì?
- Tôi đánh mất nụ cười từ cả hơn tháng nay rồi. Ông làm ơn lục lại
coi có nụ cười của tôi đánh rớt đâu đó không ạ?
- Được. Cô chờ tí...
(Một lúc yên lặng, cộng thêm tiếng sột
soạt tìm kiếm trong đống đồ
ngổn ngang)...
- Cô à, ở đây tôi tìm ra có rất nhiều nụ cười bị đánh mất. Cô làm ơn
cho tôi biết nụ cười của cô ra sao. Tả rõ hơn được không?
- Tôi... tôi....
- Hử?
- Tôi...đoán... Tôi có nụ cười xoè... đủ hàm răng trên. Bên má trái
có cái lúm đồng tiền. Ông ráng tìm dùm, chắc chắn nó lạc mất đâu đó
trong kho...
- Được, cô chờ tí...
(Thêm một khoảng chờ đợi với đầy đủ tiếng lóc cóc, cọc cạch của đám
đồ được lục tung....) Cuối cùng, có tiếng reo khẽ bên kia đầu giây:
- A, đây rồi!! Tôi kiếm ra một cái rất giống cái cô tả. Có phải nụ
cười với cái....răng sún và cái lúm đồng tiền bên má phải không?
Giọng người nữ nói như khóc vì thất vọng:
- Không ạ. Răng không sún và cái đồng tiền bên má trái mà!!
*
Chiêu Hoàng
*
|