Mỗi lần tình cờ nghe câu nói “Chiếc áo không làm nên thầy tu”,
tôi lại nghĩ về câu chuyện con cọp lông vàng trong những
truyện điển tích Phật giáo.
Câu chuyện rất ngắn, rất đơn giản, nhưng đã nghe
qua, người Phật tử không thể không suy nghĩ. Chuyện nói về con
cọp ở một khu rừng rậm, hiểm trở, bao quanh bởi vách núi cheo
leo. Con cọp có bộ lông vàng óng, rất đẹp, đẹp đến nỗi khi ánh
mặt trời lên, chiếu vào bộ lông của nó thì ánh sáng đó long
lanh, xuyên suốt tới nhiều dặm ! Tất nhiên, không nhà quý tộc
nào không thèm thuồng có bộ áo may bằng lông của nó nên biết
bao thợ săn đã tìm cách mon men tới bìa rừng với những túi tên
tẩm thuốc độc, mong hạ thủ con cọp vàng để lột da đem bán.
Nhưng con cọp cực kỳ bén nhạy. Nó như “ngửi” được mùi cung tên
nên ít có gã thợ săn nào tới gần được, cho tới khi một thợ săn
nảy ra ý nghĩ tìm một bộ ca-sa, trá hình làm vị sa-môn, ôm
bình bát, thong thả đi vào khu rừng. Tất nhiên, bên trong vạt
áo ca-sa đó cất dấu cung tên tẩm thuốc độc!
Quả nhiên, vì cung tên không để lộ ra ngoài nên
càng lúc gã thợ săn càng đến gần được con cọp vàng. Và khi tầm
gần vừa đủ ra tay thì gã nhanh nhẹn lắp tên, giương cung, nhắm
ngay tim con cọp vàng mà bắn thẳng. Cọp trúng tên, gầm lên đau
đớn. Trong vài giây phút cuối cùng, nó dồn hết sức mạnh lao về
phía bóng người mà nó tin là vừa hãm hại nó. Tuy bị trúng tên
nhưng sức mạnh của con cọp cũng đủ xô gã thợ săn ngã nhào, đủ
cào, cắn, kéo kẻ đó cùng sang bên kia thế giới với nó.
Nhưng,
Qua ánh mắt cố nhướng lên, nó nhận ra vạt áo
ca-sa.
Nó không đủ minh mẫn để hỏi, sao người mặc áo
ca-sa lại hại nó, nhưng đủ sáng suốt để tự nói với nó rằng: “
Ồ, đây là một vị thầy tu. Ta thà chịu chết chứ không thể xâm
phạm người này”.
Câu chuyện chấm dứt ở đây.
Trong câu chuyện này, chiếc áo có làm nên thầy tu
hay không?
Có chứ! Ít nhất là đối với con cọp có gieo nhân
Bồ-đề, vì nếu không, con cọp đã hạ thủ kẻ hại nó trước khi nó
tắt hơi.
Nếu có những chiếc áo ca-sa không làm nên thầy tu
thì người khoác áo đó chịu trách nhiệm. Ai gieo nhân gì, tất
hái quả đó. Nhân và quả theo nhau như bóng với hình, như vang
theo tiếng, thân bằng quyến thuộc muốn chịu tội thay nhau còn
chẳng được, huống là kẻ gây nhân phủ nhận.
Đừng trách con cọp vàng ngu xuẩn không nhận ra sau
lớp áo thầy tu là gã thợ săn độc ác, bởi vì con cọp chỉ nhìn
chiếc áo như dấu hiệu của sứ giả Như-Lai nên lập tức dừng tâm
sân hận và khởi lòng quy ngưỡng. Làm sao nó ngăn chặn và thấu
hiểu hết tâm địa ác nhân? Ít nhất, sự dừng tâm sân hận cũng
khiến nó ra đi nhẹ nhàng. Phút ra đi, nhẹ nhàng hay khó khăn
là điều rất quan trọng với mọi loài vì chính phút giây đó, kẻ
ra đi nương theo nghiệp mình mà thác sanh.
Chuyện con cọp vàng chỉ ngắn gọn, tôi lại suy nghĩ
dài dòng chỉ vì tôi đang liên tưởng tới hình ảnh gần 50 nam nữ
công an đã từng đến Thanh Minh Thiền Viện để ngăn chặn, không
cho Hòa Thượng Thích Quảng Độ tới chùa Giác Hoa dự giỗ Tổ
Nguyên Thiều. Họ đã giằng co, xô đẩy vị sư già đến nỗi dân
chúng hai bên đường đã phải chứng kiến “chiếc áo thầy tu” đắp
trên thân ngài bị rách toạc. Sự kiện xảy ra ngày 19 tháng 11
năm 2005, được báo chí khắp nơi đăng tải. Nay, chợt nhớ lại,
tôi bỗng thấy thương những người chưa từng được nghe chuyện
con cọp vàng. Hoặc thảng có nghe mà không thể hiểu! Thật đáng
tội nghiệp biết bao!
“ Xa cách Phật-pháp thì ác đạo và thù oán không
do đâu mà có thể giải thoát. Bỏ thân mạng này rồi chìm xuống
biển khổ luân chuyển trong ba đường, trải khắp ác thú, biết
bao giờ trở lại được thân người?” (*)
Hôm nay, cũng tại thành phố này, dân chúng lại
thấp thoáng thấy vị sư già năm trước. Vẫn chiếc áo tu cũ kỹ
khoác trên thân, nhà sư bước vào giữa vòng rào kềm tỏa những
người dân lam lũ, đói khát, vật vờ như những bóng ma! Họ là ai
mà bị cư xử tàn tệ, nhục nhã như thế? Thưa, họ là những ông
chủ, bà chủ của một chế độ gọi dân là chủ và kẻ cầm quyền chỉ
là đầy tớ phục vụ chủ mà thôi! Những ông chủ bà chủ đó, một
ngày đẹp trời được đám đầy tớ cho biết rằng, con trâu, thửa
ruộng của ông bà xin để chúng con lo toan, đừng phải nhọc lòng
gì nữa. Và đám đầy tớ lo tận tình đến mức, nay trâu chẳng còn
trong chuồng, nay lúa mọc chẳng được tự gặt hái vì đất, ruộng
đã do đầy tớ lo toan hết!
Giữa chốn chập chùng vô minh, vị sư già lại có
mặt.
Trong cùng tận oan khổ này, con mắt chúng sanh,
dẫu vô minh đến đâu cũng nhìn ra chiếc áo có làm nên thầy tu
hay không?
“Nguyện xin mười phương tận hư
không giới, tất cả Chư Phật, Chư Đại Bồ Tát, đem những năng
lực vô lượng vô biên tự tại không thể nghĩ bàn, không trái với
thề xưa, không trái với nguyện xưa mà bố thí cho tất cả chúng
sanh trong bốn loài, sáu đường, cùng khắp mười phương, từng
tạo ra vô lượng vô biên tội ác, nay biết sám hối, cải vãng tu
lai, những tội đã làm, nguyện xin diệt trừ; những tội chưa
làm, thề không làm nữa. Nguyện xin tất cả Chư Phật trong mười
phương, dùng bất khả tư nghị, tự tại thần lực gia tâm cứu hộ,
thương xót nhiếp thọ, khiến tất cả chúng sanh tức thời giải
thoát khổ não” (*)
NAM MÔ QUAN THẾ ÂM BỒ TÁT, nghe tiếng kêu thương,
ngài liền cứu khổ.
NAM MÔ HƯ KHÔNG TẠNG BỒ TÁT, bằng tâm từ bi, diệt
bao tội lỗi.
NAM MÔ TÁT ĐÀ BÀ LUÂN BỒ TÁT, một lòng vì Đạo,
ngài hằng quên mình.
NAM MÔ CỨU THOÁT BỒ TÁT, giữa chốn tai ương, ngài
phá tan nguy ách.
NAM MÔ A DẬT ĐA BỒ TÁT, biển lượng từ-bi, ngài che
chở chúng sanh.
Xin một niệm, cảm mười phương Phật.
Xin một lạy, đoạn trừ vô lượng oan khiên.
Diệu Trân
Như-Thị-Am, mùa Vu Lan 2007
-------------
(*) Sám pháp Lương Hoàng Sám, dịch giả: Thích Viên Giác
|