Thư mục Phan Quân


 

Thằng cu chết

 

  • Phan Quân - 11.06.2006
     

Hai mươi mốt tuổi đầu, vừa rời băng ghế nhà trường, thanh xuân mơn mởn, trai tơ chưa cắt chỉ, ḷng trần nặng phần lư tưởng, t́nh yêu c̣n trong suốt như pha lê. Với một bệt trên mỗi cầu vai quân phục ka-ki, chàng được Không Quân cho xuất ngoại du học miền xa. Ôi sao mà thần tiên, v́ ước mơ và mộng viễn du trong chàng đă thành hiện thực !

*  *  * 

Những ngày c̣n dưới mái trường trung học, sau vụ "Tṛ Ơn", niên học nào của chàng cũng chết non, nửa năm đi học, nửa năm bải khóa, xuống đường. Cho vui chơi cùng bầu bạn, nhứt là để giựt le với mấy cô bạn gái, nữ nhi thường t́nh, chớ chẳng chút ư thức chánh trị hay đấu tranh ǵ hết. Bạn bè chàng, thuộc thành phần gia đ́nh có của ăn của để lại của dư thừa, được cha mẹ tống khứ đi Tây để học hành cho nên người, khỏi bị cộng sản làm xói ṃn và ô nhiểm đầu óc. Những bức h́nh chúng nó gởi về, đứng trước tháp Eiffel, trước Khải Hoàn Môn, hay đơn giản hơn, bên cạnh một vài em gái "tóc vàng, sợi nhỏ" đă làm cho đầu óc "nhà quê" của chàng - vốn dĩ cứ ngây thơ cho nơi quê hương là đẹp hơn cả - bắt đầu thức tỉnh. Nhưng, cảnh nhà nghèo khó, thiếu trước hụt sau, nợ cuối tháng trả đầu tháng, th́ dẫu tâm tư có thức tỉnh hay làm cách mạng điên cuồng th́ cũng đành thôi.

Thế rồi đợt động viên vào trường Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức đưa chàng vào kiếp ka-ki, sinh sống tiền đồn, giẫm bùn lội nước, tránh né đạn thù, hú họa cùng ḿn bẫy giặc cộng, thế là mộng hải hồ biền biệt muôn phương. Nhưng may thay, có một ngày công điện trung ương Sài G̣n rơi xuống góc nhỏ của tiền đồn nơi tận cùng đất nước, hé mở cánh cửa cho chàng leo lên cánh sắt mà giong ruổi phi đạo chạy dài.

*  *  *

Sau hai mươi mấy ngày lênh đênh biển cả đại dương, tàu cập bến Marseille ở phía cực Nam đất Pháp. Bọn chàng đổ bộ lên thành phố cảng, vui đùa như lân gặp pháo. Lũ "a-na-mít" ở đâu mà đông thế, đi đứng gắn bó nhau như bọn trẻ con sợ lạc đàn, Tây đầm nh́n ngó đầy tính hiếu kỳ và thắc mắc. Thậm chí các "chị em ta" cũng trố mắt nh́n, như chừng lo sợ nạn hoàng chủng đổ bộ. Thế nhưng, những nàng bán phấn buôn hương trẻ đẹp đâu không thấy mà chỉ thấy mấy mụ đầm già, đứng trước cửa pḥng ngủ "Pas Sao" - v́ tệ quá chẳng có sao nào hết - vẫy tay réo gọi :

- Tu viens, mon poulet ? (Vào đây cưng).

Ớn nổi da gà và khiếp cả người, có cảm tưởng như sắp bị quỹ dạ xoa bắt hồn, hay Chung Vô Diệm bắt cóc, một người trong bọn chàng nhạy mồm nhạy mép phản ứng ngay t́nh :

- Mais, vous êtes trop vieilles ! (Các em già quá đi thôi).

Chạm tự ái, người đẹp nổi trận lôi đ́nh, rồ ga lấy trớn đuổi theo. Nhưng bọn trai trẻ kia nhứt định là chạy nhanh hơn nên tiếng gót giày nhọn của em cũng xa lần và xa lần. Lần đầu tiên, trên đất mẫu quốc bị gái nhà thổ rượt đuổi ! Cũng là một giai thoại tiếu lâm đen.

Có lẽ những ngày đó bản mặt bọn chàng ngây ngô, ngốc nghếch hơn cán ngố nên gặp phải những tai nạn buồn cười. Hết bị gái làng chơi cho vắt gị lên cổ lại bị con buôn ma mănh dụ khị. Ấy vậy mà cũng có người trúng kế đối phương. Một tên "Rệp" thậm thụt, lén lút vẫy tay mời thầy trưởng phái đoàn của bọn chàng - mang lon trung úy lại là huấn luyện viên của bọn chàng ở quân trường - đến một góc phố, ch́a ra một cái đồng hồ mà y ta cho rằng có nhiều chức năng, lại rẻ mạt. Cầm ḷng không đậu, hơn nữa vừa lănh rappel (truy lănh) số lương của hai mươi mấy ngày lênh đênh trên sóng nước đại dương, thầy rinh ngay món hàng ly kỳ kia về. Qua mô tả của thầy và sau khi phát hiện ra món hàng chẳng ra ǵ, anh em cho rằng chiếc đồng hồ của thầy có tám kim, có altimètre (đồng hồ đo cao độ của máy bay), có pifomètre (để phỏng chừng) và có cả frigidaire (tủ lạnh). Bị trêu măi, thầy x́-nẹc, về sau không thấy thầy đeo ở tay. Tạm dừng bước giang hồ ở Marseille độ năm ba ngày ǵ đó để làm thủ tục lên tàu thủy, rồi tàu hỏa, băng qua Algérie, rồi thẳng tới căn cứ Không Quân Pháp BET-724, trường vô tuyến phi hành trên đất Maroc.

*  *  *

Trường này đóng tại thành Fez, một thị trấn cổ kính của miền Bắc Maroc, nằm giữa đường từ Alger đi Rabat, đế đô của vương quốc Maroc. Thành phố nào của Maroc cũng có hai phần. Một phần mang sắc thái dân tộc cổ truyền, tên địa phương là Médina. Phần kia là khu phố Tây (ville française), tách biệt hẳn phần nọ, do nhà nước thuộc địa dựng lên để thỏa mản nhu cầu bản thân, với kiểu cách và kiến trúc theo dáng dấp chánh quốc, để khoe khoang với bàn dân thiên hạ cái công tŕnh khai hóa văn minh cho dân bổn xứ.

Bao quanh médina là một ṿng thành, có lẽ xưa kia để ngăn ngừa bọn giặc cướp hay quân thổ phỉ. Đường sá trong khu phố quanh co, chật hẹp chỉ đủ chỗ cho những chiếc xe do lừa kéo. Nhu cầu nào, tiện nghi nấy, trước kia người dân bản xứ đâu có chạy xế hộp mà đường phố phải thênh thang. Thậm chí như lúc bấy giờ, phương tiện chuyển vận của họ căn bản cũng chỉ là những con lừa, con lạc đà, âm thầm, trầm tĩnh, nhai nhơi thức ăn dưới ánh nắng chang chang, coi đời như pha. Phố phường đă chật hẹp vậy mà thiên hạ c̣n bày bán trước nhà, hai bên đường, nên không gian lưu thông chẳng c̣n được bao nhiêu. V́ nắng gay, nắng gắt nên chi đường phố được cư dân hai bên đường t́m cách che chắn. Nhờ vậy nên giữa hè oi bức mà bước vào souks (đường phố) con người bỗng cảm thấy nhẹ nhàng trong bầu không khí dịu mát. Chui vào khu phố dân bản xứ, người ta ngưởi thấy một mùi ǵ là lạ, không khó chịu mà cũng chẳng hấp dẫn, lẫn lộn mùi thịt trừu băm nhỏ lụi xâu nướng, mùi nghệ thoa tay để khử trừ ma quỹ, cả mùi phân lừa, phân lạc đà... Một mùi khó tả nên khóa sinh "Mít" ta tạm gọi là mùi Maroc. 

Trong cái hỗn tạp cho thị giác, thính giác và khứu giác đó, bằng hữu đệ huynh của chàng lại phát hiện ra được một đóa hồng tươi mát giữa vùng sa mạc mênh mông, cát nóng gió nồng, nắng cháy đỏ da chín thịt. Không phải một đóa hoa vương giả, quư phái, đài các mà chỉ là một cành hoa bị đời vùi dập, bướm chán ong chê, một loại Thúy Kiều trong lầu xanh của Tú Bà. Người khám phá ra "động thiên thai" kia nay vẫn c̣n trong ṿng bí mật, năm mươi năm sau chưa được giải mă. Có thể một cánh chim trời nào đó đă mang theo tận chốn tuyền đài thăm thẳm xa xôi.

Thiên hạ chỉ nhận thức được cái đẹp của người con gái Bắc Phi qua cặp mắt của họ mà thôi v́ toàn thân của cô được che kín từ đầu đến chân bằng một chiếc áo đặc biệt, chỉ chừa đôi mắt. Một cặp mắt gợi t́nh thật truyền cảm, một cặp mắt để lộ tâm hồn, thu hút bọn nam nhi chi chí. Hỏi người con trai Bắc Phi làm thế nào để biết được một cô gái đẹp th́ được cho biết chỉ cần nh́n đôi gót và cặp mắt của đối tượng. Ngoài ra, cái ưỡn ẹo của thân h́nh khi đi, dẫu chỉ khẻ khua động chiếc áo bên ngoài, cũng làm cho trai tráng điêu đứng say sưa.

Đóa hoa tàng ẩn trong xóm nhà sùm sụp của médina đó đă làm chết mê, chết mệt không biết bao nhiêu chàng "Từ Hải" Việt Nam của căn cứ BET-724. Một đồn mười, mười đồn trăm, khóa này sang khóa khác, thế là Việt Nam ta đua nhau "đem của bỏ xứ người" mà c̣n phải nộp tô. Quân ta, xếp hàng nối đuôi nhau để "trả thù dân tộc", v́ lính Maroc qua xứ ḿnh đánh giặc cho Tây đă làm những chuyện không đẹp cho đàn bà phụ nữ Việt Nam. Thậm chí, để tránh "cảnh kẹt xe", anh em ta phải thỏa hiệp dựng lên một thời khóa biểu cho khỏi đụng đầu. Bạn ngày thứ hai, tôi ngày thứ ba, tên kia ngày thứ tư, ... và cứ thế mà người đẹp không mấy khi có một ngày pḥng không chiếc bóng, ngoại trừ những hôm trở ngại kỷ thuật định kỳ. Vậy là đoàn quân Việt Nam ta gián tiếp trả lương tháng cho người đẹp médina, mang hỗn danh là "công chúa Mélika". 

Thế nhưng, cũng có ngoại lệ cho những người, v́ lư do thầm kín riêng tư - đố ai biết được - nhất định không chịu chơi tṛ bỡn t́nh trai gái đó, dù cũng biết thưởng thức và ca tụng cái đẹp của một cành hoa giữa trời sa mạc. Trong một tập thể, cái ǵ không giống ai khó được chấp nhận và hay bị trêu ghẹo, phá phách, trong tinh thần nghịch ngợm không ác ư. Một hôm nọ, bạn bè rủ nhau dạo chơi khu médina, lợi dụng chỗ anh chàng kia không biết động của "công chúa", họ kéo nhau vào cơi "thiên thai" và có lời dặn em là phải "phá trinh" cho bằng được hắn ta. Kể ra th́ họ cũng bạo gan, chịu thiệt tḥi v́ phải có một người hụt mất một phiên được em mơn trớn. Thế rồi họ kéo nhau ra đi, bỏ "Lưu Nguyễn" một thân một ḿnh nơi cảnh tiên trong xóm nghèo médina. Một lúc sau, họ quày lại, tưởng rằng phải khiêng chàng về. Nhưng nàng cúi mặt e lệ, gần như thất vọng v́ đă không thực hiện được điều mà những người t́nh hờ của nàng căn dặn.

Từ đó về sau, bạn bè đổi tên cúng cơm của chàng thành "Thằng cu chết". Đùa th́ đùa vậy cho vui, biết đâu họ cũng mở cờ trong bụng là bớt được một tên cạnh tranh, để cho thời khóa biểu khỏi bị quá tải. Thực tế th́ vậy mà không phải vậy v́ nay chàng ta cũng đầy đủ gái trai, cháu nội cháu ngoại đầy đàn đầy đống. Nhưng sớm muộn ǵ cũng phải tới đó, cái đích cuối cùng của cuộc đời một người trai. Không chết th́ cũng thành "chung vô diệm", có cũng như không !

 

Phan Quân

 

  © 2006 Phùsa.

Thư mục Phan Quân   

bút
việt
hồn
quê

với sự góp mặt của :

 Thích Phước An  Vũ Thanh B́nh  Hồ Minh Dũng  Kiều Mỹ Duyên  Phạm Xuân Đài  Trần Trung Đạo  Nguyễn Đạt  Thích Quảng Độ  Công tử Hà Đông  Tâm Hải Đức  Nguyễn Mộng Giác  Thích Nữ Trí Hải  Nhất Hạnh  Vĩnh Hảo  Đoàn Văn Khanh  Ngô Kim Khôi  Lặng Lẽ  Phạm Trọng Luật  Miêng  Diệu Trân - Linh Linh Ngọc  Bắc Phong  Phạm Thanh Phương  Nguỵ Khắc Quái  Phan Quân  Văn Quang  Nhật Thịnh  Lê Khánh Thọ  Nguyễn Bửu Thoại  Nguyễn Nam Trân  Ngô Viết Trọng  Nam Quan Tử  Phan Thị Trọng Tuyến     Tiểu Tử        Hiền Vy  

... và :
Nguyễn Lê Nguyên
tổng biên tập
www.phusa.net

 

Về  mục lục
Bút Việt Hồn Quê