1.
Đến bây giờ, tôi vẫn
còn nhớ như in, hồi nhỏ sống trong căn nhà tranh nơi một làng
quê nghèo khổ ở miền Trung. Vào những buổi xế chiều cuối tháng 6
hoặc đầu tháng 7 âm lịch, mẹ tôi hay vắng nhà, bà đi ra đồng nhổ
cỏ ruộng hoặc hái rau. Còn lại một mình ở nhà, không biết làm
gì, tôi thường leo lên nằm trên chiếc võng treo ngay nơi cửa
chính ra vào. Tôi nằm yên nhìn những đám mây đen đang tụ lại nơi
những rặng núi xa ở phía Tây, những đám mây đó như báo hiệu
những ngày đông giá rét lê thê đang sắp đến nơi làng quê nghèo
khổ này. Thỉnh thoảng tôi còn nghe những tiếng sấm từ chân trời
xa vọng lại.
Tôi nhìn mây và nghe
sấm mà tâm trí ngây thơ cứ tưởng tượng rằng, chắc là sau những
đám mây đen kia, sau những tiếng sấm chớp kia, có một nơi chốn
tươi đẹp hơn ở đây? Nơi đó, chắc không có những buổi chiều buồn
bã ngồi chồm hổm dưới đất ăn cơm bên ngọn đèn dầu leo lét, nơi
đó chắc cũng không có những đêm như dài vô tận, ngủ không được,
vì sợ oan hồn của những người chết trôi ngồi khóc than trên hòn
đá của dòng sông trước nhà, mà tôi vẫn thường lắng nghe người
lớn bàn tán với nhau mỗi khi chiều đến.
Bây giờ, sau những năm
được sống nơi những thành phố mà tôi đã mơ ước đó, cũng vào
những ngày cuối hạ, nhìn bầu trời nhiều mây, thì lòng tôi cũng
chợt u hoài nhớ về vùng quê nghèo khổ mà tuổi thơ tôi đã cố chối
bỏ để ra đi.
Tôi vẫn thường được ông
chú ruột của tôi, là một vị sư trụ trì tại một ngôi chùa trong
làng kể lại rằng, khi mẹ tôi có mang tôi khoảng 4 tháng thì cha
tôi qua đời. Nên khi mới 7 hoặc 8 tuổi gì đó, là ông bắt buộc
tôi phải vào chùa ở với ông. Vì chú tôi biết mẹ tôi không thể
nào nuôi nổi, nhất là chuyện học hành.
Cha và mẹ đều là người
cùng làng, nhưng cha tôi sanh ở bên này sông, dân làng thường
gọi là phía bên núi, còn mẹ tôi ở bên kia sông thì gọi là ở bên
đồng. Bên kia sông là ruộng đồng, mương rạch, nhiều lũy tre nối
tiếp nhau. Vì sanh bên đồng nên mẹ tôi bơi lội và chống sõng rất
giỏi. Trừ tháng 9 và tháng 10, nước sông chảy xiết thì tất cả
những tháng còn lại trong năm, mỗi lần đi về ngoại mẹ tôi thường
chở tôi đi bằng sõng. Tôi thích đi sõng nhất là những ngày cuối
tháng chạp, vì những ngày đó mùa lụt vừa qua, nên nước sông vẫn
còn đầy. Ngồi trên sõng tôi cứ say sưa nhìn màu xanh của lúa non
cùng màu xanh của bầu trời mùa xuân như quyện vào nhau, từng
chùm bông lục bình nở tím cả hai bên bờ sông.
Nhà ngoại tôi nằm khuất
sau nhiều lùm tre, nên cứ mỗi lần sõng lướt qua được một lùm là
tôi lại đếm thử còn mấy lùm tre nữa là đến nhà ngoại.
Những chuyến đi về quê
ngoại bằng sõng với mẹ tôi từ thuở còn thơ ấy, tôi không ngờ đã
âm thầm tác động đến cách nhìn của tôi đối với cái đẹp, như cái
đẹp về thi ca chẳng hạn.
Cái cảnh dòng sông
trong bài thơ này của Huy Cận, sao giống dòng sông của quê ngoại
tôi quá chừng!
Này lúc bên đường
bóng đứng trưa
Thuyền em qua thác
sóng xô lùa
Sông êm, bãi cát con
cò đứng
Khỏi vực, lòng em
hết sợ chưa?
Và tiếng gà gáy bên đê
trong buổi chiều lặng lẽ này nữa chứ!
Tới ngã ba sông nước
bốn bề
Nửa chiều, gà lại
gáy bên đê
Làng xa lặng lẽ sau
tre trúc
Bến cũ thuyền em sắp
ghé về
Ở đây, trên đồi cao nơi
tôi đang sống, vào những buổi trưa vắng vẻ hay những đêm khuya
khoắt, thỉnh thoảng tôi còn nghe lại được tiếng gà gáy từ một
xóm quê bên kia sông vọng lại. Những lúc như vậy tôi lại nhớ về
“làng xa lặng lẽ?au tre trúc”. Ở đó có căn nhà của ngoại tôi
tràn ngập trong nắng vàng, nhưng bây giờ nó chỉ còn lại trong kí
ức mịt mù của tôi mà thôi. Bởi vậy nên “bến cũ thuyền em sắp ghé
về” với tôi chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra nữa rồi.
Khi chiến tranh vừa
chấm dứt, tôi vội về thăm lại quê sau bao nhiêu năm không về
thăm được, mẹ tôi dẫn tôi đi thăm mộ ông ngoại bà ngoại. Tôi ghé
vào thăm căn nhà của ngoại năm xưa, đúng hơn là thăm nền nhà trơ
trọi hoang tàn, vì mợ tôi và các con của bà đều chết trong một
trận hai bên đang giao tranh với nhau, chỉ trừ người con trai cả
lúc xảy ra giao tranh không có ở nhà, còn cậu tôi thì đi tập kết
trước 1954 vẫn chưa trở về. Tôi lặng lẽ đứng nhìn khu vườn, cây
dại mọc um tùm, nhìn con đê, mương nước trước sân, cây xoài, lũy
tre sau nhà. Tôi tự nói trong ngậm ngùi với chính tôi rằng, vậy
là dù bao nhiêu người trong căn nhà này đã vĩnh viễn ra đi,
chúng vẫn âm thầm ở lại với bóng tối hơn 20 năm rồi đó. Tôi bỗng
xót xa cho mảnh đất đã từng nuôi dưỡng tuổi thơ của tôi, và cũng
xót xa luôn cho những người nông dân chân lấm tay bùn, suốt đời
chỉ có một ước mơ duy nhất là được sống yên trên mảnh đất này,
và khi chết thì cũng được chết ngay trên mảnh đất này. Vậy mà
cái ước mơ quá giản dị đó lại không bao giờ thực hiện được. Tại
sao?
Nhà văn Võ Hồng, có một
câu truyện ngắn mà đọc rồi tôi cứ nhớ mãi. Có lẽ vì tác giả cũng
sanh ra, lớn lên trên mảnh đất cũng nghèo khổ khô cằn như mảnh
đất quê tôi, nên ông mới ghi lại được tất cả những đau khổ, hạnh
phúc, đam mê cũng như bi kịch của những người đã dâng hết tình
yêu nồng nàn cho mảnh đất:
“… Lên mười lăm tuổi
thì cầm liềm đi gặt hái. Rồi thì cày ruộng, tát nước, gánh mạ,
cuốc cỏ. Có bao giờ Lão được an nhàn đâu? Hết thời Tây đến thời
Nhật rồi qua đến thời kháng chiến, Lão mơ ước có một đám đất của
mình để gieo hột giống của mình, cắt lên bó lúa của mình. Sống
gần hết đời người mà lúc nào cũng chỉ có trên tay một cái rựa,
trên vai một cái cuốc, trên đầu một cái nón lá tả tơi …” (Tình
yêu đất).
Càng thất vọng về con
người bao nhiêu thì những người nông dân lại càng bám lấy mảnh
đất để hy vọng bấy nhiêu “… Đất không phản bội người, chỉ có
người mới phản bội đất. Người dậm chân rủa sả rồi bỏ đi. Đất vẫn
ở lại nhẫn nại trung thành. Khi người về, người cứ tưới mồ hôi
xuống là đất lại nảy ra lá xanh, đơm hoa, kết quả …”
Khoảng 3 tháng sau ngày
giải phóng, cậu tôi từ Bắc trở về. Mẹ tôi kể lại với tôi rằng,
lúc đầu cậu dự tính về xây dựng lại nhà cửa rồi ra Bắc thu xếp
để về Nam luôn. Nhưng sau khi ra Bắc trở lại thì cậu tôi bặt
luôn tin tức, mặc cho sự mong đợi của mẹ tôi và con ông.
Khi nghe chuyện này,
tôi hỏi mẹ tôi là khi về cậu có đến thăm nền nhà cũ của cậu
không? Mẹ tôi trả lời rằng, không những đã đến thăm mà còn đứng
lại đó suốt cả buổi chiều nữa, rồi lẳng lặng bước ra mà không
nói được lời nào.
Sở dĩ tôi hỏi mẹ tôi
một điều có vẻ vớ vẩn như vậy chỉ để xác nhận lại những ý nghĩ
mà tôi đã tưởng tượng ở trong đầu tôi, chứ làm sao sau hơn 20
năm xa cách mà trở về lại không đến thăm nơi chôn nhau cắt rốn
của mình? Cho dù đã biết trước là nơi đó nay chỉ còn là miếng
đất hoang tàn trơ trọi.
Khi nghe tin cậu tôi
về, tôi rất muốn về quê để thăm cho được người cậu mà tôi chỉ
hình dung được là rất giống mẹ tôi từ khuôn mặt cho đến dáng đi,
vì lúc cậu tôi đi tập kết ra Bắc thì tôi chỉ mới có 5 tuổi.
Nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn không về được. Vì lúc đó, chỉ rời
chùa một đêm thôi là đã không biết chuyện gì sẽ?ảy ra cho chính
bản thân cũng như cho chùa rồi, huống chi là đi từ tỉnh này qua
tỉnh khác. Đó là chưa muốn nói mỗi khi đi ra đường hoặc ngồi
trên xe đò, những người “chiến thắng” đã nhìn như nhìn một quái
vật từ hành tinh khác đến.
Vì không về thăm được
cậu, nên tôi cứ tưởng tượng lúc cậu bước vào khu vườn ấy, đứng
trên nền nhà ấy, cậu sẽ nghĩ gì khi 20 năm trước cũng chính nơi
này cậu đã từng nâng niu từng chút hạnh phúc (dù là mong manh)
với các con và gia đình? Những người thân nhất đời ông đó nay
cũng đã bỏ ông và mảnh đất này ra đi vĩnh viễn. Tôi lại cứ thắc
mắc, lẽ nào những người suốt cả đời cứ “hoan hô” bên này và “đả
đảo” bên kia ấy đến một lúc nào đó cũng phải dừng lại, vì thân
sẽ tàn và sức phải kiệt chứ? Cũng vậy, liệu những khẩu hiệu như
“anh hùng”, “vô địch”, “quang vinh muôn năm”, hay “bách chiến
bách thắng”, được viết khắp ngang cùng ngõ hẻm có đủ sức chống
đỡ nổi tâm hồn đang quằn quại trong đau khổ của cậu khi đối diện
với cảnh xưa hoang tàn, với nắm mộ của các con và vợ? Và tôi vẫn
hy vọng rằng, đến một lúc nào đó, khi không còn chịu đựng được
nổi khổ đau này nữa, cậu tôi sẽ phải cúi xuống nhìn lại thân
phận mình, thân phận bi thảm của kiếp người. Chỉ lúc đó cậu mới
thực sự “giải phóng” cậu được, thay vì đòi “giải phóng” cho
người khác.
Sau đó tôi về thăm quê,
sư chú cho tôi biết là cậu đã vào chùa ở lại với ông hai đêm.
Cậu đã nói hết sự thật về những năm tập kết ra Bắc cùng nỗi thất
vọng khi trở về lại quê hương. Và cậu cũng nói cho sư chú tôi
biết là cậu không về quê ở luôn như đã dự tính lúc ban đầu nữa.
Tôi rất vui khi nghe sư
chú tôi kể lại như thế. Vậy là, ông cậu hiền lành, ít nói mà mỗi
lần theo mẹ về ngoại ăn giỗ tôi vẫn thấy đạo mạo trong chiếc áo
dài đen, đầu đội khăn đóng, cầm hương quỳ xuống khấn vái trước
bàn thờ tổ tiên vẫn chưa hề mất trong ký ức tuổi thơ của tôi.
Vài năm sau, tôi được
tin cậu mất ngoài Bắc, tôi nghe tin mà không ngạc nhiên mấy. Tôi
nghĩ rằng, những nấm mồ và gia đình tan nát đã đeo đuổi và ám
ảnh cậu tôi cho đến cuối cuộc đời.
Vậy là cậu tôi đã vĩnh
viễn không bao giờ trở về mảnh đất đau khổ này nữa. Tôi tự nghĩ,
cậu tôi cũng như bao nhiêu người nông dân chất phác khác, đã yêu
mảnh đất này bằng tất cả tâm hồn mộc mạc, không hề biết tính
toán. Nhưng tình yêu không hề biết tính toán đó đã bị mọi bên
lợi dụng. Bên nào cũng tự nhận mình mới là kẻ chiến đấu để bảo
vệ mảnh đất cho họ. Cuối cùng, khi mọi sự đã vỡ lẽ, thì họ mới
nhận ra rằng, bấy lâu họ đã ra đi theo tiếng gọi của hận thù
thay vì tiếng gọi của tình thương như họ đã tưởng.
Đó chính là bi kịch
không những chỉ riêng cho gia đình cậu tôi thôi, mà còn cho tất
cả những người nông dân hiền lành trên mảnh đất đã quá khô cằn
vì hận thù này.
Mỗi lần có dịp về thăm
lại quê, tôi vẫn thường đứng lại bên này dòng sông, để nhìn qua
bên kia sông, sau lũy tre kia là khu vườn của nhà ngoại, nhưng
tôi biết là tôi sẽ không bao giờ trở về lại khu vườn ấy nữa. Mọi
sự đã ra đi cùng với tuổi thơ tôi mất rồi:
Chiều chiều ra đứng
bờ sông
Muốn về quê mẹ mà
không có đò
(Ca dao)
Tôi
còn một kỷ niệm khó phai mờ nữa cũng liên hệ đến dòng sông ấy.
Đó là vào một chiều mùa đông giá rét, tôi đi học ở trường làng
về, thấy cửa đóng im lìm cũng không thấy khói toả ra từ bếp như
mọi chiều. Tôi đoán là nhà hết gạo, nên mẹ tôi về ngoại mượn gạo
để nấu cơm, tôi liền chạy ra bờ sông đứng trông mẹ. Lúc ấy, trời
chợt nổi gió mạnh, từng cơn mưa trút xuống xối xả, tôi vẫn đứng
co ro trong mưa để đợi mẹ, nhưng chẳng thấy mẹ tôi đâu hết. Chỉ
thấy trước mắt là dòng sông đang chìm trong cơn mưa mịt mù.
Khi lớn lên đi giữa
cuộc đời khô cằn và nóng bức, thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ về mùa
đông giá rét ấy cùng với người mẹ già suốt đời sống trong cô đơn
hiu quạnh.
Nhiều khi tôi cứ nghĩ
vớ vẩn rằng, giả sử tuổi thơ tôi cũng như tuổi thơ của bao đứa
trẻ khác, nghĩa là cũng có cha, có mẹ, có mái ấm gia đình, thì
có lẽ tôi đã không có được những mùa đông buốt lạnh như vậy để
mà ngồi nhớ.
Dường như, chỉ trong
đau khổ và bất hạnh thì trái tim của con người mới dễ rung động
hơn với đất rộng trời cao?
2.
Ngôi chùa của sư chú
tôi nằm dưới chân núi Bà, một trong những rặng núi dài nhất của
Bình Định. Dọc theo núi Bà, có đến gần 10 ngôi chùa, hầu hết đều
nằm lưng chừng núi, chỉ có chùa sư chú tôi là nằm ngay dưới chân
núi. Sau chùa là rặng núi cao, chung quanh cũng đều có núi và
những hòn đá bao bọc. Chính vì nằm nơi vị trí hiểm trở như vậy,
nên khi Tây Sơn khởi nghĩa, Nguyễn Nhạc đã lấy nơi này làm kho
chứa lương thực và cũng để trấn giữ mặt biển. Nguyễn Nhạc đặt
tên là Tân Phủ Càn Dương, cạnh phủ về phía Tây, có một hòn đá
rất lớn, mà dân địa phương gọi là đá Đài.
Sở dĩ có tên gọi như
vậy là vì theo truyền thuyết thì nghĩa quân Tây Sơn đã dùng hòn
đá này để quan sát quân chúa Nguyễn. Cũng còn một truyền thuyết
nữa nói rằng, sau khi Nguyễn Huệ chết, quân Tây Sơn bắt đầu suy
yếu, một lần quân Nguyễn từ trong Nam ra tấn công chớp nhoáng
cửa biển Cách Thử, cách Tân Phủ Càn Dương chỉ có 5 cây số.
Nguyễn Nhạc không còn cách nào hơn là sai sứ giả ra Thuận Hóa để
cầu viện.
Vì quá nóng lòng, nên
chiều nào Nguyễn Nhạc cũng trèo lên hòn đá Đài để trông ra Thuận
Hóa.
Tôi rất mê truyền
thuyết này nhất là khi biết đọc lịch sử và bắt đầu biết suy tư
đôi chút về “vận nước long đong”, nên cứ mỗi lần về thăm quê,
tôi lại ra đứng trên nền gạch đổ nát của Tân Phủ Càn Dương, nhìn
lên ngọn đá Đài, và tưởng tượng cái bóng cô đơn của Nguyễn Nhạc
cách đây 200 năm vẫn còn ngả dài trong bóng chiều đang đổ xuống
giữa núi rừng hiu quạnh.
Khi tôi vào chùa thì
chùa chỉ còn lại có sư chú và tôi. Những người vào chùa trước
tôi đều được sư chú gởi đi học ở các Phật học đường, một số
trong tỉnh và một số vào Nam. Vì vậy chùa gần như vắng vẻ cả
ngày, chỉ có buổi tối là hơi vui, vì có một số thanh niên trong
làng vào tụng kinh và ngủ luôn tại chùa.
Tôi vì còn nhỏ, nên
cũng chẳng làm gì vất vả, ngoài hai buổi đi học ở trường làng,
chỉ có bổn phận duy nhất là buổi chiều rót dầu, lau bóng đèn,
thắp hương, hồi chuông trống và công phu chiều. Còn nấu cơm thì
sư chú tôi đã nhờ bổn đạo ngoài làng, khi nào rảnh rỗi việc đồng
áng thì có mẹ tôi vào nấu.
Mộ cha tôi nằm trên
miếng đất cao trước chùa. Có những buổi chiều vắng vẻ, sư chú đi
vắng, còn lại một mình tôi trong chùa, tôi thường ra đứng nơi
miếng đất cao gần mộ cha mà trong người vào chùa để ngủ cho đỡ
buồn. Trong số những người vào chùa ban đêm đó, có một người đã
lớn tuổi, mù cả hai mắt, trong làng ai cũng gọi là chú Năm, vì
chú là thứ năm. Chú Năm nổi tiếng là người hung dữ, ai đụng đến
là chú chửi càn, kể cả mẹ của chú nữa, bởi vậy nên mọi người gần
như xa lánh chú hết.
Nhưng không hiểu vì
sao, một hôm chú vào chùa xin ban đêm được vào chùa để tụng kinh
niệm Phật. Chú Năm nhờ tôi chép kinh cho chú trong tập vở học
trò. Cách học của chú là cứ nhờ tôi đọc lên một câu, rồi chú cứ
lẩm nhẩm câu đó trong miệng cho đến khi thuộc thì nhờ đọc câu
khác. Cứ như vậy, chỉ đâu chừng hai năm, chú không những đã
thuộc cả hai thời công phu, mà còn cả Phổ Môn và Hồng Danh nữa.
Vì nhà nghèo, chú Năm
phải làm lụng vất vả suốt ngày, có khi thì đi mót lúa, có khi
phải vào núi để kiếm củi mang về. Vậy mà trong số những người
vào chùa chú Năm là người siêng nhất, chú tự nguyện đóng chuông
buổi tối và khuya. Có những buổi khuya ngủ quên hết, một mình
chú thức dậy mò mẫm lên thắp hương, đóng chuông xong thì tụng
kinh cho đến gần sáng.
Nhưng tiếng tụng kinh
của chú Năm tôi nghe sao giống cuộc đời của chú quá! Nhiều khi
trong những đêm khuya nghe giọng chú cất lên, tôi có cảm giác
như chú đã gởi trọn tấm lòng mình vào tiếng kinh lời kệ như
tiếng than dài não ruột mà chú đang âm thầm mò mẫm bước đi vậy.
Những năm tháng ở trong
chùa, sư chú tôi vẫn thường kể lại cuộc đời của cha tôi cho tôi
nghe. Dù là kể cho tôi, nhưng trong khi kể tôi vẫn nhận ra một
chút thương tiếc ngậm ngùi của sư chú về người anh mệnh yểu của
mình. Đại khái cha tôi cũng chỉ là một người nông dân bình
thường, nhưng theo sư chú thì cha tôi rất khoẻ mạnh và giỏi võ,
nên mỗi khi lên núi đốn củi cha tôi đều xuống núi trước những
người khác mặc dù cùng lên núi một lần.
Vì được nghe kể hoài
như vậy, nên những chiều một mình trong chùa, tôi mới hay ra
đứng gần mộ cha để nhìn lên dãy núi cao sau chùa, rồi cứ thắc
mắc không biết khi đi đốn củi cha tôi có leo lên ngồi nghỉ mệt
nơi hòn đá bên đường mòn kia không? Hay khi đứng nhìn một cây cổ
thụ, tôi cũng cứ thắc mắc là khi còn sống cha tôi có đứng nhìn
cây như tôi đang nhìn đây không?
Tôi không ngờ, chính
nhờ người cha mà tôi chưa hề một lần gặp mặt này, đã đưa tâm hồn
tôi đến gần với núi non. Và dường như cũng đã cảm nhận, dù rất
mơ hồ một cái đẹp hùng vĩ của núi non? Tôi thuộc gần như nằm
lòng từng hòn đá, từng gốc cây, từng con suối trên lối mòn đi
lên núi. Tôi lại còn nhớ rõ tiếng hót của các loài chim nữa, như
mùa xuân thì có tu hú gọi bầy, tháng tư tháng năm thì cu cườm từ
đâu bay đến, tiếng gáy của chúng nghe xa vắng làm sao trong
những buổi trưa hè tĩnh mịch. Đầu tháng 7 thì từng đàn két buổi
sáng bay vào núi ăn trái sim, buổi chiều lại bay về trong nắng
thu dìu dịu. Rồi tháng 9 tháng 10 đến, tiếng con mang từ trong
núi vọng ra. Tôi nghe dân làng nói rằng hễ năm nào có mang về
kêu thì năm đó làng có người chết hoặc tai nạn xảy đến. Vậy nên
ai trong làng ai cũng cầu mong mùa đông sang năm mang đừng về
nữa.
Nhờ những năm tháng
tuổi thơ sống với núi non như vậy nên tôi có thể lãnh hội được
dễ dàng những lời sau đây của một người vừa từ đỉnh núi cao nhất
trở về:
“ … Muốn thấy được sự
cao cả của ngọn núi, người ta phải quan sát nó từ xa. Muốn hiểu
nó, người ta phải đi chung quanh để rung động với nó. Muốn cảm
thông nó, người ta phải sống với nó từ buổi rạng đông đến lúc
chiều tà, trong cơn mưa phùn cũng như trời nắng gắt, mùa đông
cũng như mùa hè… Khi đó họ sẽ hiểu được rằng những ngọn núi cũng
có một đời sống không khác gì đời sống của chúng ta bao nhiêu…”
3.
Tôi vẫn còn nhớ cũng
hồi còn ở chùa nơi rặng núi ấy, cứ mỗi lần đến ngày k?ổ thì tôi
thường nghe sư chú tôi căn dặn bổn đạo của chùa hãy chuẩn bị đón
tiếp “chư sơn”, còn nếu có cuộc họp để bàn Phật sự trong vùng
thì gọi là họp “sơn môn”. Cách gọi như vậy ngày nay dường như đã
không còn nghe nữa. Nếu có thì cũng chỉ các chùa ở miệt miền quê
hẻo lánh mà thôi. Thực ra, ai mà chẳng biết, ít ra là trên mặt
chữ nghĩa rằng tên gọi hoặc danh xưng vốn chẳng có nghĩa gì cả:
“ What’s in a name?
That which we call a rose by any other name would smell as
sweet”.
Sá gì trong một danh
xưng
Thế mà thiên hạ kẻ
mừng người đau
Hoa hồng dù gọi thế
nào
Thì hương vị vẫn
ngọt ngào xưa nay
(W. Shakespeare –
Đ.N.C. dịch)
Vậy mà bây giờ nơi các
chùa ở những thành phố ồn ào náo nhiệt kia, con người cũng ồn ào
náo nhiệt theo danh xưng này chức vụ nọ mà quên đi ngọn núi cao
trong hồn mình, vốn biểu tượng cho sự đi lên của người xuất gia
học đạo.
“ … Trong đời sống hàng
ngày, tại những đô thị ám khói, dưới vùng đồng bằng chật chội
con người hầu như quên đi sự liên hệ giữa họ và vũ trụ, do đó
học cần một biểu tượng gì để nhắc nhở, để thúc đẩy họ, để hướng
tầm mắt lên cao hơn. Núi đã đóng vai trò này nhưng tiếc rằng vì
quá bận rộn với những tham vọng tầm thường, nhỏ mọn của đời sống
vật chất, không mấy ai còn cảm nhận được sự giục giã âm thầm,
thỉnh thoảng mới có người bất chợt cảm thấy một cái gì thôi thúc
họ phải gạt bỏ những hệ lu?ủa đời sống để tìm đến một cái gì cao
đẹp hơn. Họ bắt đầu đặt câu hỏi về ý nghĩa của cuộc sống, và sự
liên hệ của họ với thiên nhiên với vũ trụ…”.
(Con đường mây trắng –
Lama Govinda)
***
Nếu tôi không lầm, thì
hầu hết những người mồ côi cha hoặc mẹ, thường rất thích đọc
hoặc nghe kể về những cảnh ngộ giống như mình để được an ủi,
được vuốt ve cho đỡ bớt tủi thân. Tôi mồ côi cha từ thuở chưa
sanh, nhà lại nghèo, nghĩa là chưa một lần biết gì về “tuổi thơ
êm đềm” như bao đứa trẻ khác. Thế nhưng tôi chưa hề biết tủi
thân là gì, vì tôi vẫn luôn tự nhắc nhở với chính mình rằng:
Chẳng phải nhờ mẹ mà
tôi thấy được cái đẹp của dòng sông, để từ đó tôi biết yêu
thương cuộc đời này hơn! Còn cha? Chính nhờ những chiều đứng bên
mộ cha mà tôi mới thấy được núi cao, để từ đó mới biết ngẩng mặt
lên mà nhìn bầu trời cao rộng thay vì phải lầm lũi bước đi dưới
mặt đất thấp đen này.
Nha trang, mùa Vu
Lan 2545
(tháng8/2001)