Trên
những đỉnh cao

Tu
viện nằm trên một đỉnh đồi khá cao. Nói là tu viện nhưng thực ra chỉ
là một trang trại nhỏ vừa được mua lại, dự kiến thiết lập một tu
viện Phật giáo. Đất rộng trên mười mẫu tây, chỉ cách trung tâm thành
phố khoảng mười lăm phút lái xe với vận tốc nhanh trên xa lộ.
Xe chúng tôi leo tới đỉnh đồi vào ban đêm. Trời vào thu, khá lạnh.
Chỉ có thể từ chỗ đậu xe, đứng nhìn bao quát thành phố từ trên cao
trong vài phút rồi vội vã vào trong, tâm tưởng không quên ghi đậm
hàng triệu ngọn đèn điện lớn-nhỏ của thành phố tỏa chiếu như một
biển ánh sáng bao quanh ngọn đồi.
Sau khóa lễ ngắn, chúng tôi có vài giờ đồng hồ ngồi uống trà, đàm
đạo, cho đến hai giờ khuya. Những người tuổi trẻ của hơn hai mươi
năm trước, nay đã xấp xỉ trên dưới năm mươi, vẫn còn cơ hội để ngồi
bên nhau. Tóc ngả hai màu mà hoài bão và nhiệt huyết năm nào vẫn còn
cháy sáng, lặng lẽ, nhưng bền bỉ.
Không đủ phòng ngủ, chúng tôi chia nhau, hai hoặc ba người chung một
phòng. Giường của tôi là chiếc giường không bình thường vì có hai
tấm nệm dư chồng lên trên, khá cao, ngang với thành cửa sổ. Cửa sổ
kính, không màn che, nhìn về hướng tây của thành phố. Nằm nghiêng,
không cần rướn người, không cần ngoái cổ hay cất đầu lên, vẫn có thể
nhìn thấy một vùng rộng lớn ánh điện thành phố trình hiện ngang tầm
mắt. Chưa bao giờ trong cuộc đời lại có một đêm nằm ngắm đèn phố thị
đẹp và thơ mộng đến thế!
Đèn phố thị nhìn từ xa, đẹp và huyền ảo như những vì sao. Đã từng có
những lúc ngủ ngoài vườn hay sân thượng cao ốc, ngắm sao trời; nhưng
chưa bao giờ được nằm trong phòng ngắm sao phố như đêm nay.
Chập chờn giấc ngủ ngắn trên đồi sao, mỗi khi mở mắt là thấy cả một
trời ánh sáng lấp lánh giữa đêm đen. Có khi mơ màng không rõ mình
đang lạc vào cảnh giới nào, cung trời nào. Đây là trời hay đất? Đây
là núi hay biển? Đây là sao hay đèn, là đom đóm hay châu ngọc? Là
mây trắng hay sương mù giăng ngang? Sắc vàng, sắc trắng, sắc đỏ, sắc
xanh… ngàn sao trên trời cao, thậm chí những giải ngân hà xa xăm
huyền nhiệm không hẳn đã đẹp và đa dạng như ánh điện thành phố nhìn
từ đồi cao, nhất là trong tư thế nằm nghiêng, quấn mình trong chăn
ấm… thú vị vô cùng! Bởi lẽ con người, dù với kỹ thuật tân tiến hiện
đại, vẫn chưa thể khám phá, hoặc có thể hình dung được những gì đã
và đang xảy ra nơi những vì sao và các giải ngân hà xa cách hàng
triệu triệu năm ánh sáng; trong khi đó, nơi những ánh đèn lớn-nhỏ
của phố thị, người ta có thể cảm nhận được đời sống của con người,
với những hỷ-nộ-ái-ố, những thăng-trầm vinh-nhục, những biến thiên
đổi dời, những sinh hoạt rất thực, rất gần gũi của kiếp nhân sinh.
Kìa, nơi kia, ánh đèn kia, có thể là từ thư phòng của một văn nhân
đang cố gắng viết nốt một đoản văn trước khi đi ngủ; nơi kia, ánh
đèn từ một văn phòng của cao ốc, có thể đang có những người dọn dẹp,
hút bụi, thay bao rác; nơi kia, ánh đèn mờ, có thể có cặp tình nhân
đang âu yếm thương yêu nhau; nơi kia, có người đau khổ đang khóc vì
mất mát; nơi kia, có những người đang lo nấu nướng chuẩn bị thức ăn
cho nhà hàng ngày mai; nơi kia, có những người bạn thâm giao đang
ngồi chuyện trò thâu đêm bên những chung trà hay cốc rượu; và nơi
kia, nơi kia, nơi kia, trong những căn phòng và căn nhà đèn điện đã
tắt, là những con người, từ người già đến bé sơ sinh, đang chìm
trong giấc ngủ đêm thu…
Nhưng điều tuyệt vời nhất là không khí tịch mịch lặng lẽ của biển
ánh sáng bao quanh. Trong khi muôn triệu ngọn đèn đồng lúc tỏa chiếu
ánh sáng của chúng, không có thứ âm thanh nào được cất lên. Tất cả
những ồn ào huyên náo của phố thị hầu như đã bị bỏ lại từ khi chúng
tôi lên đến đỉnh đồi; và giờ đây, khi thành phố chìm vào giấc ngủ,
lại qua lớp kính trong thật kín của cửa sổ, sự im lặng còn sâu lắng
và mênh mông diệu kỳ hơn.
Âm thanh là sóng của im lặng. Ồn ào, thịnh nộ như thế, nhưng rồi sẽ
tan biến thật nhanh. Chỉ có sự im lặng là ở lại lâu dài.
Ánh sáng là sóng của bóng tối. Tỏa chiếu, rạng ngời như thế, nhưng
nếu không liên tục thắp lên và gìn giữ, bóng tối sẽ tràn ngập.
Con người vẫn chuộng âm thanh và ánh sáng, luôn có khuynh hướng
khuếch đại chúng lên ở mức tối đa mà họ có thể làm được. Nhưng nỗ
lực ấy của họ thường khi chỉ tạo những mâu thuẫn, xung đột thay vì
là sự chan hòa, tương giao. Lẽ ra nên im lặng thì lại nói thật
nhiều. Lẽ ra nên thắp sáng thì lại vùi trong bóng tối và phá hủy ánh
sáng của kẻ khác.
Nhìn gần, những ngọn đèn thắp sáng bên nhau, tỏa những sắc màu dị
biệt; có khi tỏa cho riêng nó, có khi giao thoa với những đèn khác.
Ngọn đèn nào cũng có cõi riêng của nó, không cái nào giống cái nào.
Mỗi điểm sáng là một viên ngọc, không tự biết rằng nó đan kết với
hàng triệu điểm sáng khác trong vũ trụ tịch mặc u huyền.
Chỉ khi nào nhìn từ đỉnh cao và nhìn từ
xa, tất cả điểm sáng đều như nhau, như những đợt sóng vươn dậy từ
nền của đêm, từ biển của bóng tối. Trên chóp đỉnh của tôn giáo,
triết lý, học thuật và nghệ thuật, tất cả âm thanh và ánh sáng, tất
cả những náo động, vọng động, loạn động, manh động, kích động, bạo
động… đều trở về với nỗi bình yên, lặng lẽ.
Trong Lời Mở Đầu cho thi phẩm mới nhất của mình, nhà thơ
Phạm Công Thiện có trích một câu thơ của Goethe (Ueber allen
Gipfeln Ist Ruth) và dịch như sau:
“Trên tất cả những đỉnh cao là bình yên.”
Câu thơ ấy gợi ý để đặt nhan đề cho thi phẩm của ông, “Trên Tất
Cả Đỉnh Cao Là Lặng Im.” Tôi rất thích nhan đề ấy. Một nhan đề
đầy triết lý. Có thể từ đó mà nghiệm ra nhiều lý lẽ, từ trừu tượng
cao thâm đến thực tế gần gũi.
Trên tất cả những đỉnh cao là Lặng Im. Trên tất cả những đỉnh cao là
Bình Yên. Trên tất cả những đỉnh cao là Dung Hợp. Trên tất cả những
đỉnh cao là Đồng Nhất. Trên tất cả những đỉnh cao là Vĩnh Cửu.
Từ suy nghiệm như thế, tôi ước mong tất cả ánh sáng có được của trần
gian hãy được thắp lên, dù là ngọn hải đăng rực sáng hay chỉ một que
diêm le lói, hãy cứ thắp lên. Đừng nguyền rủa bóng tối mà hãy
thắp sáng lên. Ngạn ngữ tây phương và đông phương đều có chung ý
tưởng đó. Tất cả chúng ta đều có trách nhiệm để thắp sáng cho trần
gian u tối. Ánh sáng của từ bi, bác ái, nhân từ, khoan dung. Ánh
sáng của Chân, Thiện, Mỹ. Ánh sáng của minh triết, nghệ thuật, văn
hóa, giáo dục, từ thiện… hãy cùng thắp lên, dù yếu ớt hay rực rỡ,
hãy cứ thắp lên. Mỗi người, bằng khả năng và từ vị thế của mình, hãy
sáng lên như một ngọn đèn. Không ngăn cản, không lấn lướt, không đối
chọi hay cố ý hủy diệt ánh sáng của kẻ khác. Chức năng thực sự của
ánh sáng là xua đi bóng tối (của tham lam, thù hận, và cuồng si đang
phủ trùm cuộc đời), chứ không phải là triệt hủy ánh sáng khác. Ánh
sáng không loại trừ nhau. Từ xa và trên cao, sự giao thoa của muôn
triệu ngọn đèn tạo nên cả một biển ánh sáng rực rỡ, diễm lệ. Các
loại ánh sáng đều có thể cùng lúc sáng lên, hoặc nối tiếp nhau sáng
lên, không gì ngăn ngại.
Bạn hãy cứ nói, cứ thắp lên ánh sáng của bạn, đừng lo sợ ánh sáng
của kẻ khác có thể làm lu mờ mình đi; cũng đừng cố gắng trùm lấp ánh
sáng của kẻ khác. Bởi vì, dù cho bạn sáng rực như đèn pha thì ánh
đèn nhỏ trên lối đi hành lang vẫn cứ tỏa ánh sáng khiêm nhường của
nó để giúp kẻ khác thấy đường; hoặc cho dù ánh sáng của bạn chỉ như
ánh sáng của đom đóm, thì đó vẫn là ánh sáng của bạn, không ai có
thể phủ nhận được. Ánh sáng nào cũng có giá trị và cái đẹp riêng của
nó. Điều quan trọng là tự thân của mỗi người chúng ta, hãy tự thắp
lên ngọn đuốc của mình, hãy sáng lên bằng tất cả năng lượng hàm tàng
của mình để dâng tặng cuộc đời.
Buổi sáng thức dậy, vẫn trong tư thế nằm nghiêng, tôi thấy thành phố
tràn ngập ánh mặt trời, dù đâu đó mây và sương mù vẫn còn giăng phủ.
Thành phố hiện rõ nét với những cao ốc và những ngôi nhà, công viên,
đường xá, xe cộ nườm nượp, và những trụ đèn... Những nơi không cần
đèn, sẽ không cần phải thắp. Không phải lúc nào cũng cần phải cất
lên âm thanh, cũng không phải lúc nào cũng phải đốt sáng. Âm thanh,
ánh sáng, đều vô thường. Chúng xuất hiện và tan biến theo nhân duyên
và theo nhu cầu của con người, và cuộc đời.
Dù vậy, nơi đỉnh cao này, hàng triệu con người trong thành phố bao
quanh, vẫn chỉ hiện hữu trước mắt tôi trong nỗi bình yên, lặng lẽ.
Trên tất cả những đỉnh cao đều như thế, là như thế.
San Jose, California, 15 tháng 12 năm 2007.
|
|
|
|