
Sản phẩm "đạo đức"
của 3 đồng tác giả: Staline-Mao-Hồ |
Để thực hiện chỉ thị 36/BCT, của BCT đảng CSVN cách đây
gần 1 năm về cuộc vận động học tập tấm gương đạo đức của
chủ tịch HCM. Trong thời gian gần đây, người ta đang ra
sức đẩy mạnh các hoạt động trong mọi thành phần xã hội,
nhằm hưởng ứng cho cuộc vận động đó.
Những động thái đó khiến người ta liên tưởng đến việc bộ
máy lãnh đạo đang tìm cách gia cố cho cái thành trì tư
tưởng HCM, đang bị thoái hóa biến chất và lung lay dữ
dội, bằng cái chất liệu “đạo đức”, sao cho những thành
viên, tế bào của đảng không bị gục ngã bởi cái bả “tư
bản” đang ngày càng có xu hướng lấn sân.
Nhưng cũng có thể vẫn dùng chiêu bài cũ “lấy tiếng sấm
át tiếng trống”, lấy “tấm gương” cũ mốc, để bắt mọi
người phải soi vào, nhằm dùng ngón đòn đánh lạc hướng dư
luận, hướng dư luận chú ý tới một vấn đề mới, làm mọi
người quên đi những bức xúc hiện tại, quên đi những vấn
đề thời sự nóng bỏng vấn đề mâu thuẫn xã hội đang ngày
trở lên trầm trọng.
Tiêu đề chính của cuộc vận động là họ lại dựng lên, nhằm
tái hiện lại nhân vật lịch sử đã được thần thánh hóa,
tôn sùng hóa từ hàng chục năm nay, họ tôn vinh cái gọi
là tấm gương “đạo đức” của ông HCM, bằng những tấm gương
về đời tư và hoạt động chính trị, hoạt động xã hội,
thông qua những mẫu chuyện, những giai thoại, đã được
nhân cách hóa một cách bài bản, mà BTC đảng CS muốn
giương lên, để vực dậy khí thế CM trong thời điểm này.
Vậy thì ta hãy điểm qua vấn đề đạo đức của ông HCM lúc
sinh thời ra sao, nó có tác dụng như thế nào và có xứng
đáng làm tấm gương cho mọi người noi theo hay không?
Thước đo về đạo đức và nhân cách! Lấy
theo giá trị chuẩn mực nào?
Trước hết ta hãy xét về chuẩn mực đạo đức được xã hội
đánh giá như thế nào trong mối quan hệ, đối xử hàng ngày
đối với một con người?
- Một người có tư cách, có những đức tính tốt, làm nhiều
việc có lợi cho xã hội, có lối sống lành mạnh, trong
sáng và chính trực, ngay thẳng, sẽ được đánh giá là có
tư cách đạo đức tốt.
- Đạo đức tốt còn thể hiện ở việc làm lương thiện, có
tình thương yêu giúp đỡ mọi người, một con người từ tâm,
không bao giờ dám làm điều ác thất đức.
Những người có đạo đức được mọi người đánh giá và ghi
nhận trong cuộc sống, trong cách quan hệ đối nhân xử
thế, trong công việc, trong tính cách hàng ngày, trong
quyền hạn, trong trách được giao vv...
Vì vậy việc đánh giá đạo đức con người phải xét đến
nhiều mặt, nhiều vấn đề, đặc biệt đạo đức của người có
vị trí càng cao, việc đánh giá càng phải công minh, cân
nhắc thận trọng, không thể tùy tiện chỉ vì muốn cổ vũ,
muốn lấy hình tượng nhân vật lịch sử làm lá chắn cho
những hành vi thoái hóa biến chất. Như vậy chỉ là sự lừa
phỉng mị dân mà thôi.
Đạo đức con người còn được thể hiện ở một tầm vóc, vị
trí và quyền hạn xã hội, nó có ảnh hưởng và tác dụng ra
sao với cộng đồng, khi người đó đang nắm giữ quyền lực.
Trườg hợp của ông HCM là một điển hình cho sự ngộ nhận
như vậy, khi mà cái chuẩn mực đạo đức đã được đảng CSVN
lăng-xê, đánh bóng, nhằm che lấp cái khiếm khuyết không
nhỏ mà khi còn sống ông đã phạm phải.
Họ đã cố tính đề cao tính cách của ông trong vấn đề đạo
đức. Thực sự nếu ông ta có đạo đức, thì cái đạo đức của
ông ta bị biến dạng méo mó trong cái tầm nhìn giai cấp
rất hạn chế, hoàn toàn không có tính nhân văn, nhân đạo.
Tấm gương về đạo đức được chứng minh bằng
thực tế
Sau đây ta hãy điểm qua vấn đề đạo đức của ông HCM lúc
sinh thời ra sao, nó có tác dụng như thế nào và có xứng
đáng làm tấm gương cho mọi người noi theo hay không?
Lúc sinh thời, ông ta đã là hình mẫu cách mạng, cần kiệm
liêm chính, chí công vô tư và được tôn vinh là lãnh đạo
sáng suốt, vị cha già dân tộc trong cuộc kháng chiến
chống Pháp.
Trong giai đoạn này, với một tầm nhìn phiến diện, theo
suy nghĩ của ông ta thì việc phát động toàn dân tộc
“... ai có súng dùng súng, ai có gươm dùng gươm... Thà
hy sinh tất cả,chứ không chịu mất nước, quyết không chịu
làm nô lệ” là một việc làm vì dân vì nước. Trong
thâm tâm ông ta cũng như các đồng chí của ông ta, thì đó
hành động đạo đức, đưa đường dẫn lối, dẫn dắt dân tộc
thoát khỏi ách nô lệ lầm than của thực dân đế quốc. Đó
là hành động đúng đắn.
Nhưng khái niệm về tính nhân đạo đã chứng minh, đó là
hành động sai lầm, hành động thiếu đạo đức, bởi đàng sau
những lời hô hào hiệu triệu hoa mỹ, đằng sau những hành
động cứu quốc đó, là cái giá phải trả với hàng triệu
sinh mạng phải hy sinh vô ích! Vì cái mục đích đó đâu
cần phải trả cái giá quá đắt như vậy!
Đánh đổi xương máu của người dân để đổi lấy cái độc lập
tự do, cho dù là độc lập tự do thật sự, như vậy cũng
không công bằng, mà chỉ chuyển trạng thái đau khổ nghèo
hèn này sang dạng đau khổ mất mát mà thôi.
Đổi cái tang thương mất mát, lấy cái đói nghèo nhục nhã,
suy ra đó không phải là hành động có đạo đức. Một bà mẹ
làm quần quật trong nghèo khổ có đáng đánh đổi đứa con
của mình để hưởng sự sung sướng hay không?
Với hình thức đấu tranh vì bị áp bức hay mâu thuẫn, làm
sao tránh được cuộc đổ máu, tránh bạo lực mà vẫn đem lại
tự do hạnh phúc. Thương nước thương dân không muốn gây
cảnh binh đao đau khổ cho dân lành, mới là người yêu
nước thực sự, mới là người đạo đức chân chính.
Cũng như trong cuộc sống hàng ngày, nếu có mâu thuẫn bất
đồng với ai, ta thường tìm cách giải quyết thương lượng
hòa giải một cách hòa bình. Chỉ có kẻ hiếu chiến mới
muốn nói chuyện với nhau bằng nắm đấm mà thôi.
Một khi câu nói “Mọi cuộc chiến tranh đều phi
nghĩa” được mọi người ghi nhận, bởi chiến tranh
chỉ lợi cho thế lực cai trị cầm quyền, những kẻ ngồi
trong màn trướng để hô hào bắn giết, đó mới là kẻ hưởng
thụ xương máu trong chiến tranh và thành quả sau chiến
tranh.
Còn người dân, người cầm súng trực tiếp, kẻ phải đổ
xương máu mới là kẻ bị thiệt thòi. Trong chiến tranh cầm
súng bảo vệ cho quyền lợi của giai cấp cai trị, sau
chiến tranh lại trở về cầm cày cầm cuốc, thân phận của
họ chỉ là người đóng thuế để nuôi giai cấp thống trị bóc
lột mà thôi.
Vì vậy việc phát động đấu tranh bằng bạo lực, chẳng qua
chuẩn mực đạo đức đã bị xóa nhòa do nhận thức đạo đức
còn ấu trĩ, hoặc cố tình lợi dụng, mạo danh đạo đức để
đạt được quyền lực mà thôi.
Huống hồ sau này thực tế đã chứng minh, để giành được
độc lập tự do, rất nhiều dân tộc đã không chọn cách đối
đầu, đánh đổi xương máu như vậy!
Những kẻ như vậy không thể gọi là người có đạo đức được,
người có đạo đức không bao giờ muốn chứng kiến cảnh đầu
rơi máu chảy, người có đạo đức không bao giờ đẩy dân tộc
mình vào lò lửa chiến tranh, bằng bất cứ giá nào.
Khi bán đảo Triều Tiên đứng trước nguy cơ phải đối đầu
với cuộc chiến tranh có thể xảy ra năm 1993. Ông tổng
thống Hàn Quốc... đã xúc động tuyên bố “Tôi không
muốn ghi tên mình vào lịch sử đen tối của dân tộc Triều
tiên” Và ông đã làm hết sức mình để cứu dân tộc
mình không rơi vào cảnh chết chóc tang thương. Đó mới là
hành động cao cả, đầy tinh thần trách nhiệm và lấy chuẩn
mực đạo đức là coi tính mạng của nhân dân làm trọng hơn
cả.
Chúng ta hãy quay lại thời kỳ lịch sử đó, chúng ta hãy
hình dung lại quá trình hoạt động của ông HCM, khi đó
ông ta hoạt động ở nước ngoài, ông cũng hiểu được tình
hình chính trị, xã hội ở các nước mẫu quốc, nhất là giai
đọan cuối của thế chiến II, khi đó mặt trận bình dân của
chính phủ Pháp đã thắng thế, chính phủ Pháp của tướng De
Gaulle thuộc phe đồng minh chống phát xít, trước đó
chính phủ của thống chế Pétain đã có nhiều cải cách mở
rộng dân chủ tại các nước thuộc địa.
Vai trò dân chủ của Hoa Kỳ lúc đó cũng đã được khẳng
định, thì không có cớ gì ông ta lại không biết, không
nhận thức được điều đó, để ký hòa ước Fontainebleau,
trong đó có nêu lộ trình trao trả độc lập cho VN của
chính phủ Pháp, một khi đã giải quyết được những tồn tại
trước chiến tranh của người Pháp tại Đông Dương.
Vậy mà ông ta do lo sợ bị mất quyền lực, đã phát động
cuộc chiến tranh với Pháp, chứ không phải lo cho dân
phải làm nô lệ. Một chứng cứ xác thực cho nhận định này
là sau đó người Pháp đã trao trả độc lập cho toàn xứ
Đông Dương (không riêng gì VN), sau đó năm 1962 là nước
Angérie, cũng được trao trả độc lập.
Tiếp theo giai đoạn sau chiến tranh, mà ta quen gọi là
“thờì kỳ hòa bình lập lại” Chính phủ VNDCH do ông lãnh
đạo đã thực hiện một loạt các cuộc thanh trừng tang
thương và đẫm máu, điển hình là vụ cải cách ruộng đất,
vụ án nhân văn, nhằm vào tầng lớp trung lưu và giới văn
nghệ sĩ.
Đó là những sự kiện “nổi” mà bấy lâu nay dư luận quan
tâm chú ý, còn những sự kiện khác ít người nói tới đó là
tầng lớp viên chức, quân nhân những người có liên quan
hay làm việc dưới chế độ cũ đã bị đưa đi tập trung cải
tạo tại những nơi rừng thiêng nước độc, bị đối xử đấu tố
quản thúc, cải tạo tại nơi cư trú. Rôi những cuộc di cư
chạy trốn vào nam của những giáo dân... biết bao nhiêu
máu và nước mắt, biết bao chia ly oán hờn chồng chất, đã
phải trả giá cho nền độc lập tự do, khi một nửa đất nước
không còn bóng ngoại bang.
Một người có đạo đức phải hành xử chính nhân quân tử,
phải có tính nhân văn, nhân đạo rất cao. Bản thân ông
HCM đã từng nói về hoàn cảnh của những người mà ông ta
gọi là “lầm đường” ...Bàn tay cũng có ngón ngắn ngón
dài, huống hồ người trong một nước, do điều kiện hoàn
cảnh tạo ra phải làm tay sai cho địch, chúng ta phải có
lòng nhân ái đối xử với họ, lấy chính sách khoan hồng
cảm hóa họ trở về con đường chính nghĩa...”
Vậy mà khi việc “qua sông” đã xong, ông ta lại đối xử,
đọa đày những “đồng bào” lầm lạc như vậy liệu ông ta có
phải là người đạo đức?
Trong buổi đầu dựng nền cộng hòa non trẻ, cũng như 9 năm
trường kỳ kháng chiến, để có “thực túc” nuôi chế độ,
nuôi quân, chính ông ta đã phát động “Tuần lễ vàng”
quyên góp ủng hộ chính phủ, vận động “địa chủ kháng
chiến”. Kết quả là ông đã nhận được sự hưởng ứng nhiệt
tình của giới tư sản địa chủ khi đó.
Một trong những câu nói của ông ta hay được các đệ tử
nhắc lại “...Tâm nguyện suốt đời của tôi là muốn cho
đồng bào ta ai cũng có hạnh phúc, ai cũng có cơm no áo
ấm, ai cũng được học hành...”
Vậy trong câu nói đó, so với cách hành xử với những nạn
nhân của ông ta! Cái chữ “AI” kia chắc sẽ không
thuộc những người mà ông quan tâm!
Vậy ông đã loại bỏ “AI” để đem lại hạnh phúc cho “AI”?
Những nạn nhân của thời kỳ đó là ai! Họ có phải là người
Việt
Nam?
Họ có phải là người cùng dân tộc, cùng một bọc trứng với
ông ta?
Những vụ thảm sát đấu tố, những chính sách cải tạo phi
nhân đó, ông ta phải chịu trách nhiệm khi mà ông ta với
cương vị “thiên tử” đứng đầu chính thể độc tài, ông ta
không thể thoái thác, hay tìm cách đổ vấy tội cho kẻ
khác để thanh minh cho sự “trong sạch” của mình. Muốn
nói gì thì nói, lịch sử sẽ ghi tội ác này như một chứng
tích “Triệu Thuẫn giết vua” thời nhà
Chu bên Tầu.
Rồi tiếp đến là thời kỳ phát động cuộc chiến huynh đệ
tương tàn, mà đảng CSVN dựng lên chiêu bài “Chống đế
quốc Mỹ xâm lược” có một số thông tin cho rằng ông ta bị
nhóm Duẩn, Thọ khống chế. Nhưng theo tôi nhận định đó
không đúng và sau này lịch sử cũng không chấp nhận lý do
đó, khi mà ông ta vẫn trong cương vị đứng đầu triều
đình, đứng đầu bộ máy chiến tranh.
Những lời hô hào, những lời chúc tết đầy kích động sặc
mùi bom đạn chết chóc “Năm qua tháng lợi vẻ vang, năm
nay tiền tuyến chắc càng thắng to..” hay “Xuân
này hơn hẳn mấy năm qua, thắng trận tin vui khắp mọi nhà
vv...” cùng với những câu ấp ủ ”Miền nam trong
trái tim tôi”. Mong muốn được “thống nhất” quyền
lực. Đã cho thấy tính hiếu chiến của ông ta như thế nào.
Một sự kiện mà có lẽ ít ai để ý và có thể ngờ tới, cái
giá của cuộc tàn sát Mậu thân với hành trăm nghìn sinh
mạng của hai phía bị ngã xuống, rút cuộc cái đích của
những kẻ khởi xướng là chỉ nhằm chiều lòng “vị cha già
dân tộc” với tâm nguyện cháy bỏng, ước ao muốn được vào
thăm miền nam, muốn được hưởng ngày vui “trọn vẹn” thỏa
lòng khao khát, muốn thấy cuộc viễn chinh “xương máu” mà
phần thắng thuộc về mình được kết thúc, trước khi nhắm
mắt xuôi tay.
Những hành động có tính tàn bạo như trên không thể coi
kẻ trực tiếp chịu trách nhiệm là người có nhân cách có
đạo đức được, có chăng đó chỉ là đạo đức giả, đạo đức
nơi đầu môi chót lưỡi của kẻ gian hùng mà thôi.
Trong cuộc sống hàng ngày chúng ta đã gặp rất nhiều
những kẻ đạo đức giả. Khi ra ngoài xã hội, khi tiếp xúc
với mọi người thì ra chiều lễ phép đứng đắn. Nhưng ẩn
chứa đàng sau bộ mặt giả nhân ấy, là những toan tính chỉ
nhằm hại người, về nhà hành xử độc đoán đánh vợ
chửi con, đời tư tính toán chi ly keo kiệt vv…
Tất cả những chứng tích không thể xóa được trong sử
sách, sẽ là thành quả về tấm gương đạo đức mà những kẻ
đồ đệ trung thành của ông ta đang tung hô, nhằm cố tình
dựng lên một “tấm gương lớn” cho mọi người soi vào, để
quên đi cái thực tại khốn nạn đang hoàng hành khắp nơi,
khắp chốn hiện nay.
Ai cần phải học tập tấm gương “Cần kiệm
liêm chính, chí công vô tư”
Một trong những nội dung để triển khai thực hiện chỉ thị
36/BCT về “Học tập tấm gương đạo đức của chủ tịch HCM”
Trong đó người ta lại tổ chức ra cái gọi là cuộc thi
tìm hiểu về tâm gương “Cần kiệm liêm chính chí công vô
tư của Hồ chủ tịch” Cái mồi nhử này là kịch bản “tủ” của
các kịch sĩ CS làm con bài nhai đi nhai lại nhiều lần để
lừa mị người dân.
Nhưng dù sao cũng phải sự thừa nhận một sự thật! cho dù
sự thật đó bất lợi cho mình. Đó là lúc sinh thời, tác
phong lối sống của ông HCM là giản dị, tiết kiệm và
chuyên cần. Còn về sự liêm chính thì như chúng ta ai
cũng thấy, ông ta không có gia đình, không có nhu cầu về
vật chất, mọi cái đã có đảng lo, vì vậy với ông ta việc
tư lợi tham nhũng là không bao giờ có.
Nhưng những đức tính tốt ấy phỏng có ích gì, lúc còn
sống ông ta cần kiệm bao nhiêu, thì khi qua đời các đồ
đệ của ông ta lại vung tay “đốt nhà táng” bấy nhiêu. Thử
hỏi trong di chúc ông ta căn dặn không làm ma chay linh
đình, xác đem hỏa thiêu lấy tro, rắc đều từ nam chí bắc…
để thể hiện tâm nguyện vì dân vì nước của ông. Thì những
đồ đệ “Thiểu năng trí tuệ” của ông ta vì quá thương quá
tôn sùng, đã “phản thùng” lại lời di huấn của ông, đã
cho xây dựng hoành tráng ngôi mộ nửa sống nửa chết của
ông giữa trái tim của một quốc gia.
Thử hỏi đôi dép cao su, bộ quần áo bằng vải Kaki, có ý
nghĩa gì khi so sánh với chi phí tốn kém, đã được đưa
vào giai thoại như xây lăng Tần Thủy Hoàng? Vẫn còn
chưa thấm tháp gì so với một “bộ tư lệnh lăng” hơn 500
con người ngày đêm thay phiên nhau túc trực... 35 năm
trời đằng đẵng!
Sẽ tốn kém là bao nhiêu, nếu ta đem bắc thử lên cân.
Bình quân lương 1 người tính theo lương hiện tại là 1,5
triệu đồng/tháng, vị chi 1 tháng 1,5 triệu x 500 người =
750 triệu đồng x 12 tháng = 9 tỉ đồng x 35 năm = 325 tỉ
đồng tương đương với 20 triệu USD. Ấy mới là chi phí
lương, còn những chi phí khác, như chi phí xây dựng tu
bổ, bảo duỡng, tiếp đón nghi lễ nghi thức vv... Chắc
chắn gấp hàng chục lần con số trên.
Vậy với sự chi phí lãng phí không cần thiết như vậy (trên
thế giới, trong lịch sự có rất nhiều cách để tôn vinh vĩ
nhân, danh nhân. Nhưng chưa từng có kiểu tôn vinh lãng
phí như chế độ CS) Có đáng để tương xứng với
đức tính cần kiệm liệm chính của người đã khuất hay
không?
Khi cac vị lãnh đạo “Thiểu năng trí tuệ” ra cái chỉ thị
vận động học tập tấm gương, rồi cuộc thi “tìm hiểu” như
vậy có tính đến việc làm trái khoái này không! Khuyên
người, răn người, nhưng mình lại là kẻ phá phách, xả
láng tẹt ga nhất.
Vận động mọi người làm theo, nhưng các ông có làm theo
di chúc của người đã khuất hay chưa! Nếu chưa, thì xin
các ông hãy noi gương trước.
Hãy “tìm hiểu” chính mình xem có cần kiệm hay không, có
làm theo di huấn của ông HCM dặn dò hay không, để dân
chúng tôi theo cùng?
Hai chữ liêm chính cũng vậy, các ông hô hào mọi người
liêm chính, chí công vô tư! Đảng quang vinh của các ông
có liêm chính không! Chế độ của các ông có chí công hay
không?
Nếu có học được và điều cần “tìm hiểu” thì chỉ có hai
chữ vô tư là các ông học thuộc mà thôi!
Vô tư tham nhũng, vô tư mua quyền bán chức, vô tư phè
phỡn, vô tư bóc lột, vô tư áp bức dân lành, vô tư cướp
đoạt quyền cơ bản của nhân dân và vô tư gây tội ác với
đất nước mà thôi!
Việt
Nam, ngày
27/9/2007
DQT
|