Tháp chuông Hòa Ái
chùa Cam Lộ - xóm Hạ - làng Mai - Pháp |
Kính thưa đại chúng,
Hôm nay là ngày 31 tháng 7 năm 2007.
Chúng ta đang ở tại xóm Mới trong tuần lễ thứ tư của khóa tu
mùa Hè.
Mẹ
con sư tử
Đức Thế Tôn có kể câu chuyện về một con sư tử mẹ mang thai gần
đến ngày sinh, nhưng vẫn phải đi kiếm mồi.
Hôm đó sư tử mẹ đuổi theo một con nai. Bụng sư tử mẹ đã lớn
nên nó rất mệt, lại đang đói nên không thể nào chạy nhanh.
Đuổi con nai tới một thung lũng, con nai chạy lẹ nhún mình
nhảy qua thung lũng. Sư tử mẹ đang đói mà đứa con trong bụng
cũng đói, vì vậy sư tử mẹ cũng rán hết sức mình rướn nhảy qua.
Nhưng trong khi nhảy từ bên này qua bên kia sườn núi thì sư tử
mẹ bị sảy thai. Sư tử con rơi từ lòng mẹ xuống thung lũng.
Mất đứa con, sư tử mẹ tuyệt vọng không còn muốn rượt theo con
nai nữa. Nghĩ rằng sư tử con rớt xuống thung lũng chắc đã tan
xương nát thịt, sư tử mẹ rất đau buồn.
Hơn một năm sau, lúc sư tử mẹ đang đi trong rừng thì thoáng
thấy một con sư tử con. Sư tử con này có bộ điệu không giống
như sư tử mà giống như một con khỉ. Nó biết leo cây. Nó kêu
chét chét, lại biết ăn trái cây. Thường thường thì sư tử
không ăn trái cây. Nhưng sư tử con này biết ăn trái cây, leo
cây giỏi và nói tiếng khỉ thành thạo. Thoáng một chút, sư tử
mẹ biết rằng đứa con của mình còn sống. Nó mừng lắm. Nhưng sư
tử con gặp sư tử mẹ, nó không có cảm giác gì hết. Nó không
thấy sư tử mẹ có liên hệ gì tới nó và nó còn muốn lẩn trốn sư
tử mẹ nữa.
Sư tử con chơi với bầy khỉ. Nó leo cây với bầy khỉ con và chơi
với nhau. Nó nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ khỉ chét,
chét, chét. Cách nhìn, cách chơi, cách nói, cách hái trái
cây nhai nhai của nó giống hệt như con khỉ con.
Sư tử mẹ nghĩ rằng nên kiên nhẫn một chút. Nên chọn lúc nào sư
tử con đi một mình, không có những con khỉ khác bên cạnh thì
sẽ tới làm quen.
Một hôm, sư tử mẹ gặp sư tử con một mình đi tới. Nó nói : con
của mẹ ơi, đi chơi với mẹ đi. Sư tử con ngạc nhiên, bực
tức : bà này vô duyên thiệt, tôi là con của bà hồi nào, mẹ
của tôi là khỉ mẹ dễ thương mà. Nó nhớ lại mẹ nó rất là dễ
thương. Mẹ nó kể chuyện cách đây cả năm trời, đang hái trái
cây trong thung lũng thì tự nhiên có một cục gì từ trên trời
rơi xuống. Mẹ đưa tay ra hứng thì thấy đó là một con vật bé
xíu, mềm nhũn, rất dễ bị thương. Mẹ đem về nuôi và cho bú,
cho học nói, cho ăn trái cây và cho tập leo. Mẹ mình dễ
thương, khác với bà này vô duyên quá. Bà ta đâu có dính líu gì
tới mình mà tự nhiên bà gọi mình là con. Bà tự xưng là mẹ và
lại còn rủ mình đi theo nữa. Thật là vô duyên!
Sư tử con nói : thôi đi bà. Bà đi ngay đi, bà đừng nói vô
duyên lắm. Nó có vẻ giận nữa. Tôi ghét bà lắm, bà đi
đi.
Sư tử mẹ học được rằng, nó cần kiên nhẫn nhiều hơn nữa, phải
từ từ mới được. Đứa con của mình không biết nó là giống sư tử,
nó tưởng nó là khỉ. Nó đã tưởng như vậy bao nhiêu ngày, bao
nhiêu tháng rồi. Bây giờ mình bảo nó không phải là khỉ, bảo nó
là sư tử thì nó không chấp nhận.
Một lần khác, sư tử mẹ gặp lại sư tử con. Nó nói : Cô ơi,
tôi xin lỗi cô nhé. Hôm trước tôi dại quá, tôi lầm. Tôi tưởng
cô là con của tôi, tôi tưởng cô là sư tử ai dè nhìn lại tôi
thấy cô là khỉ mà sao tôi lại nói cô là con của tôi được, cho
tôi xin lỗi nhe, từ rày về sau tôi sẽ không làm như vậy nữa.
Sư tử con nhanh nhẩu : Vậy mới đúng, vậy mới đúng đó, tôi
là khỉ mà bà kêu tôi là sư tử, bà kêu tôi là con của bà thì bà
bậy, nhưng bà biết lỗi thì tôi tha lỗi cho bà. Sư tử mẹ
mới hỏi : Như vậy thì mình chơi với nhau được không ?
Sư tử con bằng lòng.
Hai mẹ con tới bên một bờ suối, chỗ đó nước suối trong, có thể
soi bóng được. Sư tử mẹ mới soi mình. Sư tử con thấy bạn mình
soi bóng ở dưới nước thì nó cũng soi và rất ngạc nhiên thấy ở
dưới nước có bóng con sư tử lớn bên cạnh con sư tử con. Sư tử
mẹ le cái lưỡi thì sư tử con cũng le cái lưỡi. Sư tử mẹ đưa
chân trước ra thì người bạn mới cũng giả bộ làm như vậy. Nó
bắt đầu nghi ngờ rằng có thể mình không phải là khỉ. Nó nhăn
mặt một cái thì ở dưới nước, bóng nó nhăn mặt. Le lưỡi một
cái, thì ở dưới nước, bóng nó le lưỡi. Nó đưa chân trước thì
dưới nước bong nó cũng đưa chân… Nó bắt đầu nghi ngờ, có
thể sư tử mẹ đã nói đúng. Liền lúc đó, sư tử mẹ gầm lên
một tiếng, tự nhiên từ cổ họng sư tử con nó cũng gầm lên. Điều
ngạc nhiên là lần này nó không phát ra âm thanh chét chét
của loài khỉ mà là tiếng gầm của loài sư tử. Nó cảm thấy khoan
khoái vô cùng. Sư tử mẹ nhìn sư tử con mỉm cười. Nó nhảy qua
bên kia bờ suối đi vào rừng thì sư tử con cũng mỉm cười, nhảy
theo mẹ, vượt qua suối vào rừng. Nó biết rằng, nó không phải
là khỉ, nó là sư tử. Từ đó hai mẹ con được đoàn tụ hạnh phúc.
Sau khi kể xong câu chuyện,
Đức Thế Tôn nói rằng con người cũng vậy đó. Mình là con của
Bụt, mà mình không biết. Mình tưởng mình là con của ma, mình
có mặc cảm mình xấu xa, tội lỗi. Mình hư hỏng, yếu đuối. Trong
khi đó ở trong mình có Phật tánh. Nếu nhìn cho kỹ thì thấy
rằng con người mình có những hạt giống của từ bi, của hỷ xả,
của hạnh phúc, của niềm tin, của tuệ giác. Vì vậy đừng nghĩ
rằng Phật là một cái gì ở ngoài mình, ở trong mình không có gì
hết. Ở trong mình chỉ có đau khổ rồi đánh mất niềm tin, mang
mặc cảm thấp kém, khổ đau, tội lỗi. Trong khi đó thì mình có
Phật tánh, như sư tử con, nó có tánh của loài sư tử chứ không
phải là loài khỉ.
“Phật
sanh bất nhị”- Chúng sanh là Phật, Phật là chúng sanh.
Trong những ngày đầu của mùa hè năm nay, chúng ta đã được học
rằng, chúng ta thuộc về truyền thống thiền của tổ Lâm Tế.
Tổ Lâm Tế đã dạy chúng ta nhiều lần đừng đi tìm Phật ở bên
ngoài. Phật đang nằm ở ngay trong tâm của mình. Mình chính là
Phật, mình chính là con Phật. Mình có thể là Phật được nếu
mình muốn. Mà Phật là gì?
Bụt là gì? Bụt là khả năng tha thứ, khả năng thương
yêu, hiểu biết, khả năng từ bi, trí tuệ. Con người có hạt
giống đó. Con người có khả năng làm được chuyện đó. Ngày xưa
Đức Thế Tôn cũng là một con người và nhờ có niềm tin con người
có thể thành Phật, cho nên Đức Thế Tôn đã thực tập và phát
triển Phật tánh trong người của ngài. Đức Thế Tôn không đi
kiếm tìm Chân, Thiện Mỹ ở ngoài mà tìm ra được trong lòng của
mình, tất cả các chúng sanh đều có Phật tánh. Nhất thiết
chúng sanh giai hữu Phật tánh.
Nếu mỗi ngày chúng ta tưới tẩm được những hạt giống tha thứ,
bao dung, thương yêu, hiểu biết thì càng ngày chúng ta càng
thấy rõ rằng chúng ta thuộc về dòng giống Phật và chúng ta
không còn mặc cảm tội lỗi. Chúng ta không đi kiếm Phật ở
ngoài, chúng ta có thể kiếm Phật ngay trong lòng của chúng ta.
Ngày xưa khi tôi đi xuất gia hồi mười sáu tuổi, tôi có học bài
kệ thỉnh chuông. Nghe tiếng chuông những phiền não trong lòng
trở nên nhẹ nhàng, trí tuệ của mình phát triển lên và đau khổ
trong mình giảm đi. Mình rời khỏi những khổ đau của địa ngục,
những ngọn lửa đốt cháy của tham dục, sợ hãi. Nghe tiếng
chuông con trở về và con nguyện rằng con sẽ trở thành một vị
Bụt giác ngộ, một vị Phật để con cứu độ chúng sanh. Đọan kinh
chúng sanh vô biên thề nguyện độ, phiền não vô tận thề
nguyện đoạn, pháp môn vô lượng thề nguyện học, Phật đạo vô
lượng thề nguyện thành có nghĩa là tất cả chúng sanh đang
đau khổ, số lượng đông đảo không thể đếm được, con muốn cứu độ
tất cả, không bỏ sót một ai. Những phiền não đau khổ, rất là
nhiều nhưng con nguyện chuyển hóa hết. Những lời dạy của đức
Phật rất thâm sâu, những pháp môn của đức Phật cung cấp rất là
nhiều, con nguyện tu tập được hết và con đường thành Phật rất
dài nhưng con nguyện đi tới cùng để thành Phật. Những bài kệ
đó cho thấy rõ ràng mục đích của người tu là được thành Phật.
Thành Phật là chuyện có thể làm được và lý tưởng của người tu
là để thành Phật chứ không phải làm chuyện khác, như là làm
chùa cho lớn, hoặc để lập hội hoặc để làm Hòa thượng Pháp chủ
hoặc là để làm Trú trì.
Mục đích tu là để làm Phật thôi, hồi mười sáu tuổi mình học
rất rõ ràng như vậy rồi. Mục đích làm Phật là rõ ràng, đâu có
thể nào khác ? Nhưng hồi đó mình nghĩ rằng Phật chắc phải lâu
lắm mới làm được, phải có kiếp này sang kiếp khác, đời này qua
đời khác mình mới có thể làm được. Khi có người tự xưng họ là
Phật thì mình nghĩ ông này chắc là điên rồi. Nếu có người tự
xưng tôi là Phật Di Lặc giáng sinh, tôi là Phật Thích Ca, hay
tôi là Bồ Tát Quan Thế Âm đây thì mình nói chắc người này điên
quá. Mình là chúng sanh sờ sờ, tham sân si còn nhiều, tự ái
còn nhiều, xưng là Phật ai mà tin được.
Nhưng có một bữa đang đi thiền hành, tôi có cảm tưởng rằng đây
đâu phải là một chúng sanh đang đi, đây là một đức Phật đang
đi. Trong con người mình lúc đó có một người đang đi thiền
hành và một người quán sát. Người quán sát đó đã nói ra một
câu bình phẩm đó là đức Phật đang đi, tại vì mình thấy
rõ ràng mỗi bước đều có niệm, có định và có tuệ, đều
có hạnh phúc, đều có giải thoát, không có luyến tiếc quá khứ,
không có mơ ước tương lai. Vì vậy trong con người của mình
có một phần quán sát viên và một phần là diễn viên. Mà diễn
viên này không phải là diễn viên để cho người khác coi, thực
sự là người này đang đi với tất cả hạnh phúc. Đi không phải vì
mục đích dạy người ta, đi không mang để làm mẫu cho người ta
đi theo, mà đi giống như đức Phật đang đi vậy đó.
Nhớ lại năm đó thầy và một số các vị xuất gia ở làng Mai đi
qua hoằng pháp ở Đại Hàn.
Hôm đó cảnh sát đã chặn đường một đại
lộ lớn ở Hán Thành để cho mấy ngàn người đi thiền hành. Khởi
đầu buổi thiền hành, thầy đứng trên bục cao để hướng dẫn cho
đại chúng biết làm thế nào để thiền hành có an lạc trong từng
bước chân. Khi hướng dẫn xong, bước xuống bục để bắt đầu đi
thì thầy không còn đường để đi. Thiên hạ bao quanh dày đặc.
Hàng trăm ống kính của máy chụp hình, máy quay phim bao vây
mình. Thấy khó quá, thầy tự nhủ thôi mình để Bụt đi dùm mình.
Bụt ơi, con chịu thua, ngài đi dùm con. Tự nhiên Bụt
trong mình hiện ra và Bụt bước xuống Bụt đi một bước, hai bước
rất chánh niệm, rất vững chãi. Rừng người rẽ ra chừa lối để
thầy đi, rất là hay. Mình không yêu cầu, quý đạo hữu rẽ ra
để có đường cho thầy đi, không ai phải nói như vậy hết.
Không có micro-phone. Con đường rẽ ra, mầu nhiệm như một phép
lạ. Nhìn cho kỹ thì Bụt lúc đó không phải ở ngoài, Bụt lúc đó
ở trong mình. Mình đã thực tập lâu ngày rồi. Khi Bụt đi thiền
hành thì Bụt không cần cố gắng gì hết. Bụt đi rất thảnh thơi,
Bụt đi rất giải thoát.
Trong mỗi người của chúng ta có cả Bụt lẫn Ma. Ma nói rằng
Trời ơi đi thiền hành như vậy làm sao đi được, đi thiền hành
mệt quá bây giờ mình muốn về mình nằm trên cái giường mình cho
khỏe. Mình trốn đi thiền hành, cái đó là Ma ở trong mình.
Có Ma nhưng cũng có Bụt, vì khi đi thiền hành Bụt đi rất hay,
rất hạnh phúc, đầy năng lượng. Mỗi bước chân đem tới an lạc
thảnh thơi, chuyển hóa, trị liệu, nuôi dưỡng. Con người của
mình vì vậy có sẵn hai yếu tố : yếu tố Bụt và yếu tố Ma. Ma
này cũng hiền thôi. Đó là Ma làm biếng, Ma nghi ngờ, Ma mặc
cảm là mình không giỏi, hay trốn đi công phu, ngủ nướng thêm
mười lăm phút nữa. Đó là Ma ở trong mình, Ma đó cũng dễ
thương.
Nhưng Bụt không khiển trách Ma, không
đánh đập, không trừng phạt, Bụt rất là
dễ
thương. Bụt cư xử với Ma như một người anh đối với em của mình
vậy.
Những tuần vừa qua của khóa hè, chúng ta đã học rằng trong con
người mình, Bụt luôn luôn ôm lấy Ma như một người anh ôm lấy
đứa em vậy. Làng Mai có nhiều thầy giỏi về máy tính, trong đó
có thầy Pháp Ấn, hễ thấy sư em nào có vấn đề về máy tính thì
sư anh Pháp Ấn tới giúp giải quyết ngay. Mình loay hoay với
cái máy vi tính hơn một giờ đồng hồ mà không làm gì được, thấy
sư anh đi ngang qua mừng quá. Sư anh ngồi lại chừng một hai
phút là giải quyết xong. Sư anh đó tức là Bụt trong người của
mình, mỗi khi mình làm biếng, mệt nhọc, nghi ngờ, mình có khó
khăn thì nói sư anh ơi, làm dùm em đi, em khỏi làm. Sư anh đó
giúp đỡ tức là Phật ở trong mình.
Nếu mình thực tập khôn khéo thì mình để Bụt làm hết mấy cái
chuyện mà mình làm biếng.
Thầy đã thực tập như vậy và khóa này có một bài kệ mới để sử
dụng trong khi đi thiền hành.
Để Bụt thở để Bụt đi,
mình khỏi thở mình khỏi đi.
Bụt tất nhiên là thở rất hay và đi rất hay. Trong khi Bụt thở,
Bụt đi thì mình có thể làm biếng được. Bụt như là một người
anh luôn luôn ôm lấy em mình, đi cho em mình. Thành ra trong
khi Bụt thở, Bụt đi, mình được hưởng cái thở và cái đi đó.
Câu đầu tiên là Để Bụt thở, để Bụt đi, mình khỏi
thở, mình khỏi đi, đã quá. Nhưng sau khi thực tập được
chừng vài ba phút thì mình suy ngẫm ra cái khúc thứ hai là
Bụt đang thở, Bụt đang đi,
mình được thở, mình được đi.
Nó hay vậy đó, có phần làm biếng trong mình và có phần siêng
năng trong mình. Phần siêng năng ôm lấy phần làm biếng đi theo
và phần làm biếng được thừa hưởng. Quý vị cứ thực tập rồi
biết. Khi nào thấy khó khăn, chán nản, thấy làm biếng thì mình
nói: Bụt ơi, Bụt làm dùm con đi. Tức thì Bụt chấp nhận
làm liền. Bụt làm rất hay. Nên nhớ để Bụt thở, để Bụt đi,
mình khỏi thở, mình khỏi đi, nó đã lắm. Mình đâu có cần
làm gì đâu, Bụt làm hết. Ngài đi thiền hành rất hay và ngài ở
trong mình chứ đâu phải ở ngoài. Để Bụt thở, để Bụt đi,
mình khỏi thở, mình khỏi đi. Tiếp theo là Bụt đang thở,
Bụt đang đi, mình được thở, mình được đi. Mình được thừa
hưởng cái thở đó. Sau một ngày học hỏi hoặc làm việc mệt nhọc,
tắt đèn đi ngủ, nằm trên giường có nệm êm, có chăn ấm, mình
phải hưởng cái đó, mình có thể nói Bụt nằm thở, Bụt đang
được nghỉ ngơi, mình được nằm thở và mình được nghỉ ngơi.
Tại vì nằm xuống không suy nghĩ vớ vẫn, mình thấy là mình đang
được nghỉ ngơi, đang được nằm trên giường của mình, chỉ thở
cho nhẹ đưa mình vào giấc ngủ, thì mình cũng mời Bụt thở, Bụt
nghỉ ngơi. Mình cũng thở theo, mình nghỉ ngơi theo và mình đi
vào giấc ngủ rất dễ dàng. Có hôm đi thiền hành, thầy đi rất
hay, tại vì thầy đã mời Bụt đi và Bụt đi quá hay, mình nhờ Bụt
làm cái gì Bụt cũng làm hay hết. Nhiều lúc đánh răng, thầy nói
Bụt đánh răng dùm con, thì Bụt đánh răng rất hay, đánh
răng trong chánh niệm, rất hạnh phúc. Một bữa thầy viết thư
pháp, cần vẽ một vòng tròn. Vẽ vòng tròn thì cần vẽ thật tròn
và vẽ sao cho tự nhiên. Hôm đó thầy nói thôi để Bụt vẽ, mình
vẽ làm chi cho mệt. Bụt vẽ rất là hay, mình vẽ thì mình còn sợ
đẹp hay không đẹp, còn Bụt vẽ, Bụt chẳng sợ gì hết. Vì không
sợ cho nên nó rất đẹp, hay vậy đó. Mình cứ thử đi, rất mầu
nhiệm. Bụt luôn luôn có mặt cho mình hai mươi bốn giờ đồng hồ
một ngày. Vậy mà mình đi kiếm Bụt ở đâu, kiếm ở trên trời,
kiếm ở bên Tây Phương, kiếm ở trên bàn thờ, kiếm ở trong chùa.
Bụt ở trong chùa là Bụt bằng đồng, Bụt bằng xi măng. Còn Bụt ở
trong mình là Bụt thật, là trí tuệ, là từ bi, là giải thoát,
là tha thứ, là bao dung. Khi mình gặp một người khó chịu, mình
thấy mệt quá. Nói chuyện với người này mệt quá, mình thua,
Bụt nói chuyện gì với người này đi cho con khỏi nói. Bụt
sẽ nói giúp, nói rất hay và rất từ bi. Quý vị nên tin thầy,
nên nương tựa vào Bụt ở trong mình, Bụt ở trong mình hay lắm.
Mỗi lần mình nương tựa như vậy, mình giao phó cho Bụt làm, thì
Bụt trong mình càng ngày càng sáng, càng rõ Cái đó là thực
tập quy y Phật. Còn mình nói con về nương tựa Phật, đó
chỉ mới là nói thôi, chưa phải là quy y thật. Quy y Phật là
phải để cho Bụt có mặt trong mỗi giờ phút của đời sống hàng
ngày.
Thầy đã quyết định rồi. Thầy nói giờ thầy chết thì thầy sẽ nói
Bụt ơi, chết dùm con. Bụt sẽ chết một cách rất là an
nhiên hạnh phúc và mình được chết theo cách đó, rất khỏe.
Thành Phật không phải là vấn đề xa xôi, kiếp sau, hay ngàn
kiếp sau. Vấn đề thành Phật là vấn đề bây giờ ở đây. Mình
thành Phật trong mỗi giây phút. Khi mình nương tựa Phật là
mình để cho Phật làm, để cho Bụt làm, để cho Bụt thở, để cho
Bụt đi, là mình đang từ từ thành Phật đó. Khi mình nói rằng,
mình là Phật, thì không phải là mình điên đâu. Trước đó mình
thấy ai tự xưng là Phật, thì mình thấy người đó điên rồi.
Nhưng mà theo đúng pháp môn này thì thành Phật là vấn đề mỗi
ngày, mỗi giờ, mỗi phút. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút mình đều
phải thành Phật hết. Tại vì Tổ Lâm Tế nói Phật và chúng sanh
không phải hai thực thể riêng biệt : Phật sanh bất nhị.
Căn bản của giáo lý Lâm Tế là Phật sanh bất nhị. Phật
và chúng sanh không phải hai thực thể tách rời với nhau.
Trong chúng sanh có Phật. Nếu chúng sanh khôn, thông minh thì
chúng sanh biết rằng trong mình có Bụt. Vì vậy cho nên dầu
mình có lo lắng, buồn khổ mặc cảm, làm biếng, mình đừng có lo,
để Bụt lo thì tự nhiên những phần chúng sanh ở trong mình sẽ
được hưởng. Nếu mình lười đi thiền hành thì để Bụt đi, để Bụt
thở, mình khỏi thở, mình khỏi đi. Thật là đã. Nhưng trong khi
Bụt đi thì mình hưởng, Bụt đang thở, Bụt đang đi, mình được
thở, mình được đi.
Bụt là thở,
Bụt là đi,
mình là thở,
mình là đi.
Chỉ có thở,
chỉ có đi,
không người thở,
không người đi.
An khi thở,
lạc khi đi,
an là thở
lạc là đi.
Mình phải học bài đó. Đó là bài đặc biệt của khóa tu mùa hè
năm nay. Ban đầu thì thấy giống như có hai người, Bụt và mình.
Nhìn từ từ một hồi thì hai người là một, mình với Bụt là một.
Chúng sanh là Phật, Phật là chúng sanh.
Có nhà văn viết cuốn sách với đề tài là Tìm Phật ở đâu ?
- Dễ quá ! Đâu cần phải viết một cuốn sách, chỉ một bài kệ là
đủ rồi. Có nhiều Phật tử nghĩ rằng mình là con số không, mình
chỉ là khổ đau, mình chỉ là thất bại, mình chỉ là ganh tỵ,
mình chỉ là giận hờn, mình chỉ là tội lỗi. Cho nên mình mới
tới chùa kiếm chút xíu từ Phật, từ Bụt. Bụt ơi, ngài là
toàn vẹn, ngài là tuyệt hảo, còn con là con số không và
mình lạy xuống để ăn mày chút công đức.
Phần lớn chúng ta đều hành trì
như vậy. Nhưng Tổ Lâm Tế hét một tiếng: đồ ngu, con là Phật
đó, đừng có làm kiếp ăn xin. Đừng có tưởng mình là khỉ,
dòng giống khỉ, mình là dòng giống sư tử. Vì vậy cho nên câu
chuyện sư tử con mà Đức Thế Tôn kể với câu la mắng đồ ngu
của Tổ Lâm Tế, hai cái đó đi đôi với nhau.
Mình là đồ ngu tại vì mình tưởng mình chỉ là khổ đau,
mình chỉ là con số không, mình chỉ là chúng sanh tội lỗi, còn
Phật là cái gì ở ngoài mình rất xa vời.
Trong truyền thống Cơ đốc giáo có ý niệm lưỡng nguyên: tạo
hóa và tạo vật. Tạo hóa là Thượng đế làm ra thế giới loài
người. Kitô giáo bị kẹt vào ý niệm đó. Mình chỉ là tạo vật,
mình không phải là tạo hóa. Tạo hóa là khác, là Thiên chúa, là
đức Chúa trời. Trong lịch sử hai ngàn năm của Thiên chúa giáo,
các tín hữu Thiên chúa giáo bị kẹt vào ý niệm lưỡng nguyên đó
rất nhiều. Nhưng không phải tất cả tín hữu đều bị kẹt. Có
nhiều người có tự do, họ vượt thoát được ý niệm đó. Trong
truyền thống Majestic thần bí của Thiên chúa giáo cũng như
trong giáo hội chính thống, người ta cũng thấy được mình là
thiêng liêng và Thiên chúa chính là mình. Cũng có người
thấy được như vậy, nhưng là số ít thôi. Cũng như sóng và nước,
chúng ta hãy tưởng tượng một đợt sóng nó đi tìm nước, nghe nói
rằng nước không lên xuống, không bị lên xuống nhiều. Nước
không sinh, không diệt không tới không đi. Còn sóng cứ lên
xuống, cứ tới đi, thành ra mình phải đi tìm nước, tìm hoài
chẳng thấy nước. Ai dè sóng chính là nước.
Chúng sanh cũng vậy. Chúng sanh đi tìm Phật, đi tìm Bụt cũng
giống như một đợt sóng đang đi tìm nước, buồn cười như vậy đó.
Cho nên Đức Thế Tôn mới kể câu chuyện sư tử con và sư tử mẹ
phải dùng nhiều phương tiện khéo léo mới giúp cho sư tử con
biết rằng mình chính là sư tử, mình thuộc về dòng giống sư tử.
Kinh Pháp Hoa có kể chuyện Người cùng tử. Một ông nhà
giàu nọ mất đứa con trai. Đứa con bây giờ đang tha phương cầu
thực, làm kẻ ăn mày, đi đổ thùng phân. Bữa nọ đứa con trai về
tới quê nó. Nó không còn biết gốc tích của nó. Nó tính đi xin
việc làm tại gia đình lớn đó. Nếu cho nó công việc đổ thùng
phân hay đổ rác gì thì nó cũng nhận. Ông phú hộ nhìn thấy đứa
con, ông biết đây là con của mình. Ông bảo nó tới gần thì nó
sợ. Nếu như ông nói con là con của ba thì nhất định nó không
tin. Vì vậy cho nên ông mới bảo những người phụ tá đi theo làm
quen nó rồi đề nghị kiếm cho nó một công việc lương ít, thì nó
chấp nhận. Một thời gian sau thấy nó làm việc đã giỏi, ông
giao cho nó công việc lớn hơn. Cuối cùng nó được làm người hầu
cận, phụ tá cho ông. Khi thân cận rồi ông mới tiết lộ rằng nó
chính là con của ông. Lúc đó nó chấp nhận. Nếu như hai cha con
gặp nhau lúc ban đầu ông mà nói này con, con là con của ba,
con tới đây, nó sẽ không bao giờ tin và nó sẽ bỏ chạy. Đó
là câu chuyện trong kinh Pháp Hoa, chuyện người cùng tử.
Hỡi người giàu sang bậc nhất, tha phương cầu thực xưa nay,
hãy thôi làm thân cùng tử, về đây tiếp nhận gia tài. Gia
tài đó là bản tánh.
Xem tiếp Phần 2 :
Tình và Nghĩa
|