Tăng thân niệm danh hiệu Bồ tát Quan thế Âm
|
Kính thưa
quí vị, hôm nay là ngày 24, tháng tư, năm 2008, chúng ta đang
ở tại Bát Nhã, trong khóa tu với chủ đề Lắng nghe để hiểu,
nhìn lại để thương. Đây là một khoá tu được tổ chức
trong khuôn khổ lễ Phật Đản Quốc Tế tổ chức tại Việt-Nam.
Như
ngồi trên bông sen
Chúng ta
hãy tập ngồi cho thoải mái. Chúng ta thường thấy, trong chùa
có tạc tượng Phật ngồi trên một bông sen. Điều đó có nghĩa là,
khi Đức Thế Tôn ngồi thì Ngài ngồi rất thoải mái, rất thảnh
thơi, nhẹ nhàng, như ngồi trên một bông sen. Chúng ta
có thể học ngồi như Đức Thế Tôn, ngồi thoải mái như ngồi trên
một bông sen.
Có nhiều
người trong chúng ta không ngồi yên được, họ ngồi như trên một
đống lửa. Khi ngồi không yên thì đứng không yên, đi cũng không
yên mà nằm xuống cũng không yên. Chúng ta phải tập để ngồi yên
được, ngồi thoải mái, thảnh thơi như ngồi trên một bông sen
chứ không phải ngồi trên đống lửa hồng. Chuyện nầy chúng ta có
thể làm được. Sau vài ngày thực tập thì chúng ta có thể làm
được. Dù cho ngồi trên bãi cỏ, trên một tảng đá, ngồi dưới gốc
cây hay ngồi trước máy vi tính thì chúng ta cũng có thể ngồi
thoải mái giống như Đức Thế Tôn ngồi trên bông sen.
Chúng ta
hãy tưởng tượng Đức Thế Tôn sinh ra vào thế kỷ thứ 21, chắc
chắn là Ngài cũng dùng máy vi tính như chúng ta. Ngài sẽ ngồi trước máy vi tính cách rất thảnh thơi. Có thể Ngài cũng
dùng điện thoại di động. Nhưng cách của Ngài dùng điện thoại
di động khác với mình, Ngài dùng một cách thảnh thơi, an lạc.
Buông bỏ những căng thẳng trong
thân
Chúng ta có những căng thẳng trong nội thân.
Có một sức ép, một sự căng thẳng dồn chứa trong con người của mình.
Người nào cũng có cái đó, có ít hay nhiều thôi. Nếu chúng ta
không biết cách buông thư, chúng ta không buông bỏ được những
căng thẳng đó thì nó sẽ đưa tới nhiều chứng bệnh, bệnh về thân
trước rồi đến bệnh về tâm.
Thực tập
để buông bỏ được những căng thẳng trong tâm là một việc rất
quan trọng. 2600 năm trước, trong kinh An Ban Thủ Ý,
Đức Thế Tôn đã dạy làm thế nào để trong tư thế nằm, tư thế
ngồi hay tư thế đi, mình buông bỏ được những căng thẳng trong
thân và trong tâm. Khi có sự căng thẳng trong thân và trong
tâm thì mình bị bức xúc. Những điều mình nói có tính cách
trừng phạt, lên án, buộc tội, không có tình thương. Những hành
động của mình có tính cách bạo động, hung dữ, không biểu lộ
được tình thương. Điều đầu tiên chúng ta phải học và làm cho
được là lấy sự căng thẳng (stress,
tension)
ra khỏi con người của mình.
Ngồi là
một trong những phương pháp giúp mình có thể buông bỏ những
căng thẳng đó (relaxation). Một bác sĩ Hoa Kỳ tên là Benson đã
viết một cuốn sách nói về hiệu năng của sự buông thư. Ông cùng
một tập đoàn bác sĩ và y tá đã thực tập trong nhiều năm. Họ đã
tìm ra được một sự thật rất đơn giản: Khi chúng ta làm giảm
thiểu những căng thẳng trong cơ thể mình, khi cơ thể mình đã
buông thư rồi thì nó có khả năng trị liệu được những chứng
bệnh trong nó. Khi bị bệnh thì chúng ta đi mua thuốc uống.
Nhưng nếu chúng ta vẫn giữ nguyên mức căng thẳng và dồn ép
trong thân thì thuốc cũng không đủ để chữa bệnh. Nếu biết
phương pháp buông thư, biết phương pháp buông bỏ những căng
thẳng trong thân thì chúng ta cần rất ít thuốc hoặc là có
khi không cần dùng thuốc mà cơ thể mình vẫn trị liệu được
những chứng bệnh sẵn có trong người. Có nhiều chứng bệnh như
nhức đầu, đau nhức, bệnh tim mạch, nó có nguồn gốc ở những
căng thẳng trong thân.
Trong kinh
An Ban Thủ Ý (Ānāpānasati-sutra), Đức Thế Tôn có
dạy những phương pháp thở để chúng ta có thể buông bỏ được
những căng thẳng đó. Phương pháp thở rất hay và có thể áp dụng
trong tư thế ngồi, tư thế nằm, tư thể đi hay tư thế đứng.
Trong khoá tu nầy chúng ta sẽ có một buổi thực tập buông thư
(deep relaxation), buông thư hoàn toàn. Trong tư thế ngồi
chúng ta buông thư mà trong tư thế nằm chúng ta cũng có thể
buông thư.
Tôi đang
ngồi đây trên gối ngồi của tôi. Tôi không có một sự căng thẳng
nào trong cơ thể và trong tâm hồn. Tôi ngồi rất thoải mái,
tôi có thể ngồi giống như Đức Thế Tôn ngồi trên bông sen. Tôi
mong muốn các bạn trẻ học được điều đó trong khoá tu nầy.
Khôi phục lại hạnh phúc gia đình
Cách đây
khoảng 20 năm, có một cô thiếu nữ tới ghi tên học một một khoá
tu cho người lớn được tổ chức tại miền Nam tiểu bang
California Hoa Kỳ. Cô có khó khăn với ba cô. Ba cô là một nhà
văn và cũng là một nhà thơ. Vậy mà cô không truyền thông được
với ba. Hai cha con không nói chuyện được với nhau. Có những
khó khăn không giải tỏa được giữa hai cha con. Người nào cũng
có sự bực bội ở trong lòng. Cha giận con, con trách cha và hai
bên không biết làm cách nào để tháo gỡ. Cô thiếu nữ đã ghi tên
cho năm ngày ở khóa tu tổ chức tại một trại nghỉ hè của thanh
niên Mỹ. Sau khi tu năm ngày cô trở về nhà và đã hoà giải được
với ba cô. Qua năm sau thì cô thuyết phục được ba cô ghi tên
tham dự khóa tu. Người con có thể giúp đỡ cho cha, cho mẹ hòa
giải được với nhau. Đó là chuyện thường xảy ra trong các khóa
tu mình tổ chức cho người trẻ tại Tây Phương.
Tại Làng
Mai Pháp quốc, mỗi mùa hè có hàng ngàn thiền sinh tới tu tập,
trong đó số người trẻ rất đông. Có tất cả 45 nước đến. Những
người trẻ tới với nhau và họ có chương trình tu tập riêng. Năm
nay chúng ta bắt đầu thành lập
Đoàn Thanh Niên Phật Tử Âu
Châu. Mỗi nước đều có thanh niên Phật tử như người Anh, người
Mỹ, người Áo, người Tây Ban Nha, người Đức v.v.. Những thanh
niên Tây Phương thực tập cũng thành công lắm. Họ đem sự thực
tập về nhà giúp bố mẹ hòa giải lại với nhau.
Ở nước
Pháp năm 2007, số thanh niên bỏ nhà ra đi là 46000 người. Vì
không khí giữa bố mẹ quá căng thăng và sự truyền thông giữa bố
mẹ và con cái có khó khăn nên cuối cùng người trẻ phải tìm
cách bỏ nhà ra đi. Mỗi ngày có khoảng 33 thanh niên Pháp tự tử
tại vì họ tuyệt vọng, họ không giải quyết được sự bế tắc.
Thanh niên đến Làng Mai tu tập hoặc tham dự khóa tu mình tổ
chức tại các nước khác. Trước hết, họ học phương pháp buông
thư để làm giảm thiểu những căng thẳng trong thân và trong
tâm. Họ học nhìn lại cho kỹ, lắng nghe cho hiểu. Khi có lòng
thương và trí tuệ thì mình mới có thể giúp cho ba mẹ mình,
mình có thể khôi phục lại hạnh phúc gia đình đã bị đánh
mất từ lâu nay.
Cô thiếu
nữ đó đã về hòa giải được với bố, một nhà văn. Cô giúp cho bố
mẹ hòa giải lại với nhau và năm sau cô đưa bố mẹ đến tham dự
khóa tu. Số lượng người trẻ đến tu tập rồi sau đó về hòa giải
được với cha mẹ, giúp được gia đình, số lượng đó rất nhiều. Họ
giúp thiết lập lại sự truyền thông giữa cha và mẹ và sự truyền
thông giữa cha mẹ và con cái. Khi làm được rồi thì chúng ta có
thể chia sẻ phương pháp của chúng ta với những người trẻ khác
để họ cũng làm được như chúng ta.
Khóa tu
nầy tuy ngắn ngủi, chỉ có bốn ngày, nhưng nếu thực tập hết
lòng thì chúng ta có thể làm được rất nhiều chuyện. Chúng ta
đừng phí thì giờ nói chuyện và làm những việc không bổ ích.
Chúng ta để thì giờ quí báu đó mà thực tập cho được. Chúng ta
có thể thay đổi được không khí trong gia đình. Chúng ta có thể
giúp tái lập truyền thông giữa con cái và cha mẹ hoặc giúp cha
mẹ truyền thông được với nhau. Chuyện đó chúng ta có thế làm
được cũng như nhiều người đã làm được. Tội nghiệp cho 46.000
thanh niên Pháp đã bỏ nhà ra đi trong năm 2007! Tội nghiệp cho
hơn 33 thanh niên phải tự tử mỗi ngày vì hoàn cảnh bị bế tắc!
Số lượng người trẻ tự tử bên Anh, bên Mỹ còn nhiều hơn nữa. Ở
Việt-Nam, số lượng đó cũng đã khá nhiều rồi đó!
Tôi rất
mong người trẻ tiếp nhận được giáo lý và sự thực tập của Đức
Thế Tôn để trị liệu thân tâm mình và đem lại nguồn vui sống
cho chính mình. Có như vậy thì sau đó mình mới có thể giúp
được anh em, gíup được cha mẹ, giúp được bạn bè cũng làm được
như mình. Chúng ta có thể giúp được rất nhiều người!
Có hiểu mới có thương
Trên đời, có rất nhiều người có hạnh phúc. Người khổ thì nhiều rồi,
nhưng cũng có người có hạnh phúc. Không hẳn là phải có tiền
bạc, quyền uy hay sắc dục cho nhiều thì mới có hạnh phúc.
Những người có hạnh phúc nhất là những người có tình
thương, những người có tình thương trong trái tim, ban
phát được tình thương trong đời sống hằng ngày của mình và làm
cho người khác có hạnh phúc. Dù mình không có tiền bạc nhiều,
không có danh vọng, uy quyền trong xã hội, nhưng với tình
thương thì mình có hạnh phúc và có thể dâng tặng hạnh phúc cho
nhiều người. Có nhiều người như vậy, xuất gia cũng như tại
gia. Tôi đã gặp và đã chứng thực được điều đó.
Khóa tu
của chúng ta có chủ đề Lắng nghe để hiểu, nhìn lại để
thương. Hiểu và thương là hai yếu tố của hạnh phúc.
Chúng ta có thể chế tác hiểu và thương bằng sự tu tập của
mình. Không có hiểu thì không có thương. Hãy tưởng tượng một
người cha không hiểu được con mình. Ông không hiểu được những
khó khăn, những khổ đau của đứa con. Càng thương thì ông càng
làm cho nó khổ. Tại vì thương mà bắt ép con phải nghĩ như cách
mình nghĩ, phải làm như cách mình làm, phải nói như cách mình
nói, phải suy tư theo cách suy tư của mình. Vì vậy càng thương
thì càng làm cho người thương của mình khổ. Muốn thương thì
phải hiểu, trước hết là phải hiểu những khó khăn, những khổ
đau, bức xúc của người kia. Làm thế nào để hiểu được? Nhiều
khi mình không hiểu được cái khó khăn, cái khổ đau, bức xúc
của chính mình thì làm sao mình hiểu được cái khó khăn, cái
khổ đau, bức xúc của người kia?
Khóa tu
nầy giúp mình làm thế nào để buông thư được những căng thẳng
trong thân và trong tâm. Mình bắt đầu nhìn lại và lắng nghe.
Khi có cơ hội ngồi lại và lắng nghe thì tự nhiên mình hiểu
được mình, mình thương được mình. Có những người không thế nào
thương được chính bản thân mình. Khi mình hiểu và thương
được mình thì mình mới hiểu và thương được người khác.
Mình không hiểu và thương được mình thì làm sao mình hiểu và
thương được người khác? Đó là sự thật rất đơn giản!
Thực tập hơi thở
Mỗi khi
nghe chuông chúng ta dừng sự nói năng, đừng suy nghĩ gì nữa và
trở về với hơi thở: Thở vào, chúng ta để ý tới hơi thở
vào. Thở ra, chúng ta để ý tới hơi thở ra. Trong khi thở vào,
ta ý thức được hơi thở vào. Trong khi thở ra, ta buông thư
toàn thân.
Đây
là bài tập trong kinh An Ban Thủ Ý:
Thở vào, tôi ý thức được toàn thân của tôi.
Thở ra tôi buông bỏ những căng thẳng trong toàn thân của tôi.
Bài
nầy, mình phải tập cho được và tập cho thành công. Sự thật là
trong cơ thể của mình có những căng thẳng, những đau nhức, sầu
khổ, những lo lắng, giận hờn. Mình phải công nhận sự có mặt
của những cái đó. Mình phải biết cách buông bỏ những căng
thẳng. Có làm vơi đi những căng thẳng, sầu khổ, nặng nề trong
thân và trong tâm thì mình mong đi xa hơn được. Nếu chưa làm
được thì không thể nào đi xa được.
Khi
thở vào mình thấy hình hài của mình đang có mặt và trong hình
hài đó có sự căng thẳng, có sự dồn nén, có sự đau nhức. Quí vị
cũng biết rất rõ là khi có căng thẳng nhiều thì có đau nhức
nhiều và khi sự căng thẳng ít đi thì sự đau nhức cũng bớt đi.
Thở
vào, tôi ý thức được sự có mặt của thân thể tôi.
Breathing in, I am aware of my own body.
Khi
thở vào mình đừng để ý đến chuyện gì khác. Mình thấy thân thể
mình đang có mặt với những căng thẳng của nó. Tội nghiệp cho
thân thể, nó có những căng thẳng, nó có những đau nhức. Mình
bắt đầu thương, mình thương thân thể của mình trước.
Thở
vào, tôi ý thức được sự có mặt của thân thể tôi với những căng
thẳng và những đau nhức. Thở ra, tôi thực tập buông bỏ những
căng thẳng và những đau nhức đó trong thân tâm.
Khi
thở ra, tôi buông thư hết. trong con người của chúng ta có
biết bao nhiêu là cơ bắp. Ngay trên mặt đã có trên ba trăm cơ
bắp. Khi mình căng thẳng, giận hờn, lo lắng, thì những cơ bắp
co rúm lại. Nhìn vào kính, mình thấy mặt mình giống như trái
bom sắp nổ. Và bệnh tật phát sinh từ những căng thẳng đó.
Chúng ta cứ cho phép nhưng căng thẳng dồn lại mỗi ngày một ít
cho đến khi chúng ta ngã bệnh. Phương pháp thực tập nầy là để
chống căng thẳng (stress). Bài tập thứ ba là:
Thở vào, tôi ý thức được thân thể tôi có căng thẳng, đau
nhức.
Thở ra, tôi buông thư, tôi buông bỏ những căng thẳng, đau
nhức.
Khi
thở ra thì đồng loạt, mình để cho những căng thẳng trong bắp
thịt rơi rụng hết. Lúc đó nhìn vào gương thì thấy mặt mình rất
khác. Mình có thể nhìn vào kính để thực tập. Và mình nên thực
tập nụ cười. Cười được thì tự nhiên ba trăm bắp thịt trên mặt
mình buông thư liền.
Trong khi thở vào mình ý thức toàn thân và sự đau nhức trong
đó. Trong khi thở ra thì mình mỉm cười. Mỉm cười là một hình
thái tập yoga. Ngồi cho thoải mái cũng là một loại yoga. Khi
thở ra, mình thở nhè nhẹ, buông thư và mình mỉm cười thì mình
tạo ra một trạng thái nhẹ nhàng, thư thái trong thân.
Thở vào tôi ý thức toàn thân
Thở ra tôi buông thư toàn thân
Đó
là bài tập Đức Thế Tôn dạy mà mình phải làm cho được. Bây giờ
chúng ta làm chung, thầy trò cùng làm chung. Nghe một tiếng
chuông thì mình thở vào và ý thức toàn thân, mình thở ra và
buông thư những căng thẳng trong toàn thân.
Thực
tập là một hạnh phúc
Muốn
được thành công thì mình đừng coi sự thực tập nầy là một cố
gắng, một sự gò ép. Thở vào có thể là một hành động rất dễ
chịu.
Tôi
thở vào và tôi thích thú khi được thở vào
Hãy
tưởng tượng mình bị nhốt trong một căn phòng nhỏ hẹp và có mùi
hôi, mùi mốc và không có không khí trong lành. Sau hai giờ
đồng hồ, người ta mở cửa cho mình ra. Không khí ở ngoài rất
trong lành. Mình thở và thấy khoan khoái vô cùng. Thở vào, tôi
cảm thấy khoan khoái trong khi thở vào. Hai lá phổi của tôi
còn tốt, tôi không bị suyễn và không khí ở Bảo Lộc khá tốt.
Thở vào là có thể có hạnh phúc liền. Thở ra mình mỉm cười và
buông thư hết những căng thẳng trong cơ thể của mình.
Thở vào, tôi cảm thấy hạnh phúc, thích thú.
Thở ra, tôi cảm thấy thoải mái, buông thư.
Thực tập là một hạnh phúc
chứ không phải là một cực hình. Nếu thực tập mà mình thấy khổ
là không đúng theo pháp môn Đức Thế Tôn dạy. Trong khi thở
mình phải thấy hạnh phúc, dễ chịu thì mới đúng.
Ngồi
cho an, ngồi cho lạc
Khi
ngồi mà mình thấy khổ, thấy gò bó là không đúng. An tọa có
nghĩa là ngồi yên, ngồi yên thì có hạnh phúc và an lạc. Ngồi
mà bồn chồn như bị lửa đốt thì làm sao có hạnh phúc, có an lạc
được? Khi ngồi mình có an lạc mà khi thở mình cũng có an lạc.
Có an mời có lạc. Thân có an thì tâm mới an. Bước đầu là mình
làm cho thân an. Làm cho thân an là lấy đi những đau
nhức, những căng thẳng trong thân. Trong tư thế nằm hay ngồi
mình cũng có thể làm được như vậy.
Trong tư thế đi mình cũng đi được thoải mái như vậy. Ngày mai,
mình sẽ đi thiền hành chung với nhau. Mỗi bước chân đều đem
đến hạnh phúc và an lạc. Có người đi như bị ma
đuổi. Phần lớn trong xã hôi chúng ta, người nào cũng đi như bị
ma đuổi. Chỉ có một số rất ít người biết đi và biết thưởng
thức từng bước chân một. Về Bát Nhã, trong khóa tu, mình thử
tập đi những bước chân như vậy. Mỗi bước chân là an lạc, mỗi
bước chân là hạnh phúc, mỗi bước chân là thảnh thơi.
Khi
ngồi, mình không gồng mình. Có người có chú tâm muốn ngồi
thiền, muốn tu. Nhưng vì gồng mình quá nên chỉ được mười lăm
phút thì lại đau nhức thêm. Tại vì họ không biết cách ngồi.
Ngồi mà đau nhức thêm thì ngồi làm gì? Mình phải học ngồi cho
thoải mái dù là ngồi trước máy vi tính hay ngồi lái xe. Phải
ngồi cho an, ngồi cho lạc. Mỗi buổi sáng thức dậy, việc
đầu tiên là chúng ta học ngồi với nhau, ngồi yên. Ngồi yên
là một nghệ thuật, chỉ cần ngồi thôi mà có hạnh
phúc.
Cách
đây mười mấy năm, có ông tổng thống Nam Phi tên Nelson
Mandala. Ông qua nước Pháp thăm ông tổng thống Pháp. Báo chí
hỏi: Thưa tổng thống, chúng tôi tò mò muốn biết tổng thống ưa gì
nhất? Trong đời sống hằng ngày, tổng thống ưa làm gì nhất? Ông
Nelson nói:
Cái
tôi ưa nhất là được ngồi yên. Tôi bị tù mười mấy năm. Khi được
thả ra và được bầu làm tổng thống, từ lúc đó đến nay, tôi chưa
có cơ hội được ngồi yên. Công việc quá nhiều, tôi không có thì
giờ để thở, để ngồi, để ăn cơm cho thoải mái. Cái tôi thiếu và
cần nhất là được ngồi yên.
Tờ
nhật báo Le Monde ở Paris đã đăng lại tin đó. Tôi đọc tờ báo
và mỉm cười nghĩ: “Ông tổng thống đó, nếu mình cho ông một
ngày để ngồi thì chưa chắc ông đã biết cách ngồi”. Ngồi yên để
có hạnh phúc khó lắm, mình phải học mới làm được. Mình quen
bận rộn, lăng xăng rồi, bây giờ mình ngồi yên không được. Ngồi
yên là một nghệ thuật mà mình phải học. Ngồi yên là an tọa và
người làm mẫu mực cho an tọa là Đức
Thích Ca Mâu Ni, là Thầy
của mình, là Bụt. Nếu muốn làm một người học trò, một người
bạn, một người tiếp nối Đức Thế Tôn thì trước hết mình phải
học ngồi yên.
-
Bạch Đức Thế Tôn, con có thể ngồi yên được. Con xứng đáng làm
con của Ngài. Con xứng đáng là sự tiếp nối của Ngài.
Chỉ
cần ngồi yên là có thể xứng đáng được gọi là sự tiếp nối của
Đức Thế Tôn. Ngồi cho yên, tất cả mọi cái sẽ yên khi mình ngồi
yên. Yên vui nơi nầy, yên khắp mọi phương.
Buổi
sáng, chúng ta tập ngồi, ngồi không phải để thành công hay là
để chứng cái gì. Ngồi trước hết là để có an và có lạc. Trong
khi ngồi chúng ta phải biết thở. Thở vào, chúng ta cảm thấy
thích thú khi thở vào. Thở ra, chúng ta buông thư hết những
căng thẳng, chúng ta mỉm cười. Một người mà có thì giờ, có cơ
hội làm được như vậy trong đời sống mới nầy thì người đó là
một người có văn hóa, một người có văn minh. Một người biết
ngồi yên, một người có khả năng ngồi yên rất hiếm có trong xã
hội của mình.
Thực
tập với trái tim thương yêu
Mình
rất mong ba mình, mẹ mình có thể ngồi yên được. Trong gia đình
mà có người có khả năng ngồi yên thì chắc chắn là gia đình đó
có hạnh phúc. Ngồi yên là một nghệ thuật mà mình có thể học
được. Mình có thể ngồi cho cha, cho mẹ, cho tổ tiên, ông bà.
Có nhiều khi ngồi thiền tôi quán chiếu như thế nầy: Ba ơi, ba
ngồi với con đi! Tôi biết rất rõ là ba tôi đang có mặt trong
từng tế bào cơ thể tôi. Mẹ tôi cũng vậy! Bà cũng đang có mật
trong từng tế bào cơ thể tôi.
Nói
rằng ba đã chết, mẹ đã chết, nói như vậy chỉ đúng một phần rất
nhỏ. Ba còn sống trong mình, mẹ cũng còn sống trong mình và
tất cả tổ tiên nhiều đời cũng đang có mặt trong từng tế bào cơ
thể mình. Khi mình ngồi yên được thì các vị cũng được ngồi
yên. Bây giờ mình được gặp thầy, gặp bạn, mình học được cách
ngồi yên thì khi ngồi, mình ngồi cho ba, mình ngồi cho má:
-
Ba
ơi! Con ngồi với sống lưng của ba đây!
-
Mẹ
ơi! Con đang ngồi với hai lá phổi của mẹ!
Hai
mẹ con cùng thở vào, thở ra, rất vui, trái tim của mình đầy ấp
thương yêu. Mình thấy mẹ cả đời tần tảo, lo làm nuôi gia đình.
Ít khi nào bà được ngồi yên, bà không biết thở vào một cách
thích thú, không biết thở ra mỉm cười và buông thư. Bây giờ
mình làm cho má, cho ba. Mình thấy cha mẹ đang sống trong mình
và mình truyền thông được với cha mẹ một cách toàn hảo. Mình
là cha mình, mình là mẹ mình. Mình là sự tiếp nối của cha mẹ
mình. Mỗi hơi thở là tình thương. Mỗi nụ cười cũng
là tình thương.
Mỗi
khi mình mỉm cười được và làm buông thư tất cả bắp thịt trong
cơ thể thì cha mẹ mình cũng được buông thư. Mỗi khi mình bước
được một bước chân an lạc, thảnh thơi, thì cha mẹ trong mình
cũng đi được an lạc thảnh thơi. Mình thương hai mươi bốn giờ
đồng hồ một ngày, khi thở cũng thương, khi ngồi cũng thương.
Mình thương bản thân mình. Mình thương cha, mình thương mẹ,
cha mẹ ở trong mình và ở ngoài mình. Tại Bát Nhã có những bài
thực tập đơn giản rất hay, quí vị hãy ráng tập cho được một
vài bài:
Thở
vào, tôi ý thức được sự có mặt của ba tôi trong từng tế bào cơ
thể tôi.
Thở
ra, tôi mỉm cười với ba tôi trong từng tế bào cơ thể tôi.
Thở
vào, tôi ý thức được sụ có mật của má tôi trong từng tế bào cơ
thể tôi.
Thở
ra, tôi mỉm cười với má tôi trong từng tế bào cơ thể tôi.
Lúc
đó có sự truyền thông giũa mẹ và con.
Thở
vào, tôi mời ba tôi cùng thở vào với tôi. Hai cha con cùng thở
vào vì thân nầy tuy là thân mình nhưng cũng là thân của ba.
Thở vào con thấy khỏe quá, ba có thấy khỏe như con không ? Hai
cha con cùng thở vào, thở ra và tất cả đều là tình thương.
Nhiều khi mình thương mà mình không tỏ lộ được tình thương của
mình. Thở như vậy là mình tỏ lộ được tình thương. Thở vào, con
mời má cùng thở với con. Phổi nầy cũng là phổi của má chứ nào
phải của riêng con. Không có má thì làm sao có hai lá phổi
nầy.
Khi
dạy đạo Phật cho Tây Phương, tôi thường dùng hình ảnh của hạt
bắp và cây bắp. Khi gieo một hạt bắp xuống đất thì năm hay
mười ngày sau nó thành ra cây bắp con. Mình không thấy hạt hạt
bắp nữa. Mình chỉ thấy cây bắp thôi và mình tưởng hạt bắp đã
chết rồi. Nhưng hạt bắp không chết, hạt bắp vẫn còn dưới hình
dạng mới của nó là cây bắp con.
Tuy
mình là con, nhưng nhìn kỹ thì mình thấy có ba mẹ trong mình.
Mình là sự tiếp nối của cha mẹ, giống như cây bắp là sự tiếp
nối của hạt bắp. Khi mình nói:
-
Má
ơi, mời má cùng thở với con. Hai má con mình cùng thở.
Thì
tự nhiên hai má con cùng thở vô rất là hay, rất là mầu
nhiệm!
-
Má
ơi, con thở vô thấy khỏe quá! Má có thấy khỏe như con
không? Con thở ra, buông thư. Con thấy nhẹ
nhàng, má có thấy nhẹ nhàng như con không?
Thực
tập thiền như vậy thì mình sẽ không bao giờ thấy buồn ngủ tại
vì mình thực tập với trái tim thương yêu. Hai lá phổi
nầy cũng là hai lá phổi của ba. Trái tim nầy cũng là trái tim
của mẹ. Tu là tu cho cha, cho mẹ, cho tất cả dòng họ tổ tiên,
chứ không phải chỉ cho riêng mình.
Trong khóa tu nầy, quí vị phải nắm cho vững một số bài thực
tập để áp dụng vào cuộc đời mình, Khi lái xe, làm việc, lúc
giặt áo, tưới rau, khi ngồi trước máy vi tính, mình có thể
thực tập được với hình hài, với hơi thở, với trái tim đầy
thương yêu của mình. Mình thực tập suốt cả ngày chứ không phải
chỉ trong vài giờ đồng hồ.
Trong kinh Quán Niệm Hơi Thở, Bụt có dạy 16 phương pháp
thở rất là mầu nhiệm. Tôi mong các bạn trẻ tìm kinh đó để học
và đem áp dụng vào đời sống hằng ngày của mình. Các nhà khoa
học, các bác sĩ cũng nhận thấy rõ công dụng của sự buông thư,
công dụng của hơi thở. Lúc sắp chích một mũi thuốc, khi mà
bệnh nhân sợ quá, tay gồng lên thì bắp thịt rất cứng. Bắp thịt
cứng quá thì đâm kim vô rất khó và bệnh nhân lại bị đau. Lúc
đó cô y tá nói: “Thở đi! Thở với tôi đi! Thở vô buông thư đi!”
và khi bệnh nhân đang thở ra thì cô đâm mũi kim vô rất là nhẹ
và không đau. Sự buông thư những căng thẳng quan trọng vô
cùng. Khi không có sự căng thẳng thì mình không còn sự bực
tức. Mình nói năng và mình hành động có tình thương nhiều hơn.
Mình sẽ không làm hư sự liên hệ của mình với người khác. Vì
vậy tập ngồi, tập thở để buông thư thân tâm rất là quan trọng.
Trong khóa tu, chúng ta cũng tập đi. Tập đi là một phương pháp
mầu nhiệm không thua gì tập ngồi và tập thở. Hôm nay tôi đề
nghị một bài tập ngắn để quí vị thực tập: chữ thứ nhất là
sự sống, chữ thứ hai là phép lạ, chữ thứ ba là
trị liệu và chữ thứ tư là thảnh thơi.
Khi
đi mình đọc một câu kệ:
Mỗi
bước chân là sự sống.
Khi
thở vào mình bước hai bước. Bước thứ nhất mình đọc “mỗi”,
bước thứ hai mình nói “bước chân”. Khi thở ra mình mình
đọc “là sự sống”. Khi bước đi thì mình ngưng mọi
suy nghĩ, mình chỉ chú ý tới sự xúc chạm giữa bàn của mình và
mặt đất, mình đem sự chú tâm đặt dưới gang bàn chân. Mình có
thể đi trên cỏ hay trên đường đá.
Mỗi bước chân là sự sống
Sự
sống là một điều rất là mầu nhiệm. Sự sống có mặt trong ta và
xung quanh ta. Có người không tiếp xúc được với sự sống,
không
tiếp xúc được với sự sống thật sự. Khi đi vào mạng là
mình đi vào một thế giới ảo. Khi đọc một cuốn tiểu thuyết là
mình đi vào một thế giới ảo. Khi coi phim thì mình đi vào một
thế giới ảo. Đi thiền hành là mình tiếp xúc được với sự sống
thật sự. Mỗi bước chân giúp mình tiếp xúc được với sự sống
thật và tất cả sự mầu nhiệm của nó: trời xanh, mây trắng, chim
hót, thông reo, hoa nở, suối chảy. Tất cả là những mầu nhiệm
của sự sống, sự sống có mặt trong mình và xung quanh mình,
Hai
mắt của mình rất mầu nhiệm. Hai mắt của mình đang tốt. Chỉ cần
mở mắt ra là mình có thể thấy tất cả những gì mình muốn thấy:
trời xanh, mây trắng, liễu lục, bông hồng. Mình thấy được nét
mặt của người mình thương là nhờ mình có hai mắt. Một thiên
đường của màu sắc và
của hình dáng đang có mặt cho mình trong
cuộc sống hiện thực mà mình chỉ cần mở mắt ra là có thể tiếp
xúc ngay được.
Trong khi đó, có nhiều người trẻ đi tìm một thế giới ảo để
sống. Họ không có khả năng sống được trong thế giới hiện thực.
Đi thiền hành là một phương pháp để tiếp xúc được với thế giới
thật trong đó có mình và có hoàn cảnh của mình.
Trái
tim của ta là một mầu nhiệm. Nó đập không ngừng nghỉ trong hai
mươi bốn giờ đồng hồ một ngày để nuôi những tế bào trong cơ
thể. Có khi tới hai mươi tuổi rồi mà mình chưa thật sự tiếp
xúc đuợc với trái tim của mình. Mình chưa biết trái tim của
minh nằm ở vị trí nào trong người của mình. Mình không biết
trái tim mình đang làm gì trong đó? Mình hoàn toàn quên lãng
trái tim của mình. Mình không dễ thương với trái tim của mình.
Thở
vào, tôi ý thức là trái tim tôi đang còn đó.
Thở
ra, tôi mỉm cười ưu ái với trái tim của tôi.
Tội
nghiệp cho trái tim của tôi! Trái tim của tôi làm việc suốt
ngày không ngừng nghỉ. Vậy mà tôi còn làm tình, lam tội trái
tim của tôi bằng cách uống rượu, hút thuốc, thức khuya. Để tay
lên trái tim, tôi thở vào để thấy được sự có mặt của trái tim.
Khi thở ra tôi lấy năng lượng thân thiện cho trái tim thì trái
tim sẽ được an ủi.
Trong cơ thể của mình có bao nhiêu là sự mầu nhiệm như hai mắt
và trái tim. Như là buồng gan của mình, có khi mình ăn nhiều
chất béo hay mình uống rượu, mình làm hại gan mình. Gan mình
kêu cứu mà mình không nghe.
Thở
vào, tôi ý thức được sự có mặt của buồng gan tôi.
Thở
ra, tôi mỉm cười và thương xót buồng gan tôi.
Thực
tập như vậy trong vài ngày thì mình sẽ ngưng uống rượu, mình
sẽ ngưng ăn những chất độc có hại cho buồng gan của mình . Đó
là gọi là giác ngộ. là giải thoát.
Có
một thế giới của sự sống rất là mầu nhiệm. Bông hoa nầy cũng
rất là mầu nhiệm, vậy mà mình không có thì giờ để nhìn bông
hoa. Mỗi bước chân đưa mình về với giây phút hiện tại để mình
có thể tiếp xúc được với sự sống. Những mầu nhiệm của sự sống
nuôi dưỡng mình, nó làm cho cuộc đời sáng lên. Mỗi bước
chân là sụ sống có nghĩa là như vậy.
Các
bạn trẻ có những buồn khổ, có những lo lắng cho nên họ đi tìm
quên lãng trong thế giới ảo của phim ảnh, của mạng lưới. Các
bạn nên học trở về tiếp xúc với những mầu nhiệm của sự sống
hiện tại. Những mầu nhiệm đó có khả năng nuôi dưỡng và trị
liệu cho thân và tâm của mình.
Câu
“Mỗi bước chân là sự sống” đơn sơ nhưng rất sâu sắc.
Với mỗi bước chân, tôi tiếp xúc được với sự sống mầu nhiệm.
Đây không phải là tụng kinh bằng miệng. Mình bước đi như thế
nào để mỗi bước chân đều có thể giúp mình tiếp xúc được với
những mầu nhiệm của sự sống. Lúc đó mình mới thành công! Đó là
thiền hành! Thiền hành là đi những bước chân giúp mình tiếp
xúc được với sự sống thực tại chứ không phải là một thế giới
ảo mà người thanh niên thời đại tìm tới để trốn tránh sự thật.
Mỗi bước chân là sự sống
Sự
sống rất là mầu nhiệm. Sự sống là một tặng phẩm lớn của đất
trời cho mình. Mình có sự sống mà mình không biết trân quí,
mình liệng nó đi để vào một thế giới ảo. Mỗi bước chân là
sự sống, đó gọi là tỉnh thức. Bụt có nghĩa là tỉnh
thức. Buddha là người tỉnh thức. Người tỉnh thức là một người
không sống trong thế giới ảo mà sống trong thế giới thực tại.
Mỗi bước chân là sự sống
Every step is life
Mình
đừng nên nói suông, mình phải làm! Mỗi bước chân nào cũng giúp
cho mình tiếp xúc được với những mầu nhiệm của sự sống trong
mình và xung quanh mình. Khi thực tập thành công rồi thì mình
đi sang chữ thứ hai là phép lạ (miracle).
Mỗi
bước chân là phép lạ
Tổ
sư Lâm Tế có nói: Phép là không phải là đi trên mây, trên nước
mà là đi trên mật đất, gọi là địa hành thần thông. Mỗi
bước chân làm mình thức tỉnh. Mình biết mình đang còn sống và
mình đang đi trên hành tinh xinh đẹp nầy.
Mỗi bước chân là phép lạ
Every step is a miracle.
Mình
hãy tưởng tượng có một người đang nằm hấp hối, chờ chết. Người
đó dù có muốn đi thêm một bước cũng không thể nào đi được. Mỗi
bước chân là vô giá. Đức Thế Tôn là người có khả năng đi những
bước chân có công năng đem lại hanh phúc. Mình biết giá trị
của sự sống và giá trị của từng bước chân. Mình đang được sống
và đang được đi trên hành tinh nầy mà mình không có hạnh phúc.
Có
những phi hành gia không gian bay lên thượng tầng không khí và
đi vào không gian. Họ ở đó sáu ngày, hai mươi ngày. Họ nói,
trên đó buồn lắm, không có gì hết. Thở thì phải đem theo không
khí để mà thở. Không có cơm ăn, họ phải đem theo những viên
thuốc nho nhỏ, mỗi ngày ăn vài viên. Khi trở về lại trái đất
và được đi trên thảm cỏ xanh thì họ sung sướng cực kỳ. Không
có chỗ nào đẹp hơn trái đất, có suối chảy róc rách, có cá bơi
lội trong suối, có rêu, có cây cỏ, có những con đường đất hai
bên có bờ cỏ xanh, có những con nai, những con chim. Không nơi
nào đẹp bằng trái đất.
Mỗi bước chân là phép lạ
Every step is a miracle
Tổ
Lâm Tế nói: Phép lạ không phải là đi trên mây hay trên than
hồng. Phép lạ là đi trên mặt đất (địa hành thần thông).
Nếu quí vị có pháp danh bắt đấu bằng chữ Tâm, chữ Nguyên, chữ
Quảng hay chữ Nhuận thì quí vị đều là con cháu của tổ sư Lâm
Tế. Ngài đã nói: Đi trên mặt đất là một phép lạ.
Mỗi bước chân là phép lạ
Mỗi
bước chân là vô giá. Mỗi bước chân đem lại sự nuôi dưỡng tại
vì đời sống rất là mầu nhiệm. Đi như vậy thì tật bệnh được
tiêu trừ. Mình không đi như bị ma đuổi. Mỗi bước chân mà an
lạc, thảnh thơi, hạnh phúc thì tự nhiên tật bệnh được tiêu
trừ.
Mỗi
bước chân là trị liệu
Every step is a healing. Nếu mình có đau nhức, có buồn khổ. Có
bệnh tật, thì đi thiền hành có thể chữa lành được. Mỗi bước
chân mình đi thảnh thơi, vững chãi, an lạc. Mình tiếp xúc được
với những mầu nhiệm của sự sống thì mỗi bước chân đều có khả
năng trị liệu. Mình đừng chỉ tin vào thuốc men. Mình phải tin
vào sự buông thư, tin vào sự thực tập buông thư và nuôi dưỡng.
Thiền có tác dụng buông thư, nuôi dưỡng và trị liệu. Người nào
cũng có một ít bệnh, không nhiều thì ít. Sự thực tập ngồi,
thực tập thở và thực tập đi lấy ra được những lo lắng, những
buồn phiền, những căng thẳng trong thân và trong tâm. Thiền có
khả năng nuôi dưỡng và trị liệu.
Mỗi bước chân là trị liệu
Chỉ
cần đi thiền là tật bệnh có thể được tiêu trừ.
Mỗi
bước chân là thảnh thơi
Thảnh thơi là không bận rộn, không lo lắng. Phần lớn trong
chúng ta, người nào cũng có lo lắng, cũng có bận rộn. Có rất
nhiều Nguyễn văn Lo, rất nhiều Trần thị Sợ trong chúng ta.
Những lo lắng, sọ hãi làm cho chúng ta không được thảnh thơi.
Mình bước đi như thế nào để những sợ hãi, những lo lắng rơi
rụng thì mình mới thành công được.
Mỗi bước chân là thảnh thơi
Chúng ta buông bỏ hết. Đối với tất cả những mầu nhiệm như vậy
mà ta không hưởng, ta cứ bị giam cầm trong những lo lắng, sợ
hãi, thì tội nghiệp quá! Chúng ta phải học như Đức Thế Tôn, đi
được từng bước chân thảnh thơi, an lạc như Ngài.
Mỗi bước chân là thảnh thơi
Khi
bước những bước thảnh thơi thì bước chân đó có khả năng trị
liệu và nuôi dưỡng mình.
Nắm
vững phương pháp thực tập
Chúng ta tập nắm cho được kỹ thuật ngồi, ngồi cho yên, cho
thảnh thơi, cho an lạc. Chúng ta tập nắm cho được kỹ thuật
thở, thở làm sao để chúng ta có hạnh phúc khi thở vào, chúng
ta có buông thư khi thở ra và chúng ta mỉm cười được, mỉm cười
với tình thương.
Chúng ta thực tập như thế nào để mỗi bước chân tiếp xúc được
với những mầu nhiệm của sự sống, để mỗi bước chân đều có tính
cách trị liệu. Nếu ta đi được những bước chân và thở được hơi
thở đem lại sự thảnh thơi thì đó là thiền mà chúng ta cần và
ai cũng có thể làm được. Những người trẻ đều làm được và còn
có thể làm hay hơn nữa.
Chúng ta phải chuẩn bị nhiều ngày tháng để có thể về tu viện
tu chung với nhau bốn ngày. Vì vậy chúng ta phải trân quí
những thì giờ ở đây. Chúng ta phải sử dụng những thì giờ đó để
học cho được, nắm cho được những phương pháp thực
tập. Có những thầy, những sư cô, tuy còn trẻ nhưng đã nắm
vững được phương pháp. Có những vị cư sĩ, tuy mới thực tập có
sáu tháng, nhưng đã nắm được khá vững rồi. Họ có mặt trong
khóa tu và chúng ta có thể học hỏi từ họ.
Làm
sao trong khi ngồi mình có an, có lạc, có thảnh thơi. Học như
thế nào để trong khi thở, mình thấy mỗi hơi thở đều có tác
dụng trị liệu và buông thư, đem lại an lạc và hạnh phúc. Học
như thế nào để khi đi, mình thấy mỗi bước chân đem lại hành
phúc, thảnh thơi và an lạc. Điều đó, không cần phải nhiều ngày
mới có thể học được, chỉ cần vài giờ đồng hồ để tâm vào là
mình có thể nắm vững được rồi.
Khi
thấy một người đang đi những bước chân an lạc và thảnh thơi
thì tự nhiên mình cũng muốn trở về và đi những bước an lạc,
thảnh thơi như vậy. Mình không khơi chuyện với người kia,
không làm cho người đó mất sự thực tập. Mình cứ để người đó đi
những bước an lạc, thảnh thơi. Mình đi bên cạnh người đó và
cũng đi những bước an lạc, thảnh thơi trong im lặng. Cảnh
tượng đó rất đẹp, chúng ta phải yểm trợ cho nhau trong sự thực
tập.
Trong khóa tu chúng ta đừng nói chuyện nhiều, chỉ khi nào cần
lắm thì chúng ta mới nói. Chúng ta chỉ nói trong những buổi
pháp đàm để chia sẻ kinh nghiệm tu tập. Chúng ta đã nói những
chuyện ngoài đời khá nhiều rồi. Vào khóa tu, chúng ta đừng xài
phí thì giờ cho những chuyện ngoài đời. Chúng ta để thì giờ
tập thở, tập ngồi, tập đi. Nếu biết sử dụng thì giờ thì trong
bốn ngày, chúng ta sẽ học được rất nhiều.
Ăn
cơm với tình thương
Khi
ăn cơm thì chúng ta ăn như thế nào, để trong mấy chục phút ăn
cơm, chúng ta có sự an lạc, thảnh thơi và có hạnh phúc. Khi
gắp một miếng đậu hủ lên, tâm của ta phải để nơi miếng đậu hủ.
Nhìn miếng đậu hủ hay miếng dưa cải thì mình thấy rằng, đây là
một tặng phẩm của đất trời. Mặt trời, đám mây, đất nước đã tụ
họp lại làm ra miếng đậu hủ, miếng dưa cải nầy để nuôi dưỡng
mình. Mình nhận diện nó và nói:
Thở
vào, tôi biết đây là miếng đậu hủ.
Thở
ra, tôi mỉm cười đưa miếng đậu hủ vào miệng và tôi nhai.
Tôi
không suy nghĩ đến chuyện gì hết. Tôi chỉ nhai và tiếp nhận
miếng đậu hủ hay là miếng dưa cải như là tiếp nhận một đại sứ
của đất trời gởi tới để nuôi tôi và tôi rất biết ơn!
Mình
nhai và mình đừng suy nghĩ tới chuyện quá khứ hay chuyện tương
lai. Trong khi nhai thì mình có hạnh phúc. Mình được cả vũ trụ
nuôi dưỡng. Trong miếng đậu hủ có sự có mặt của vũ trụ, có đám
mây làm ra mưa, có ánh sáng mặt trời nuôi dưỡng cây đậu nành,
có người nông phu trồng cây đậu nành v.v.. Đừng nhai những lo
lắng, sầu khổ của mình. Nhai đi nhai lại những lo lắng, sầu
khổ để làm gì? Nó sinh ra những chất độc trong người. Mình chỉ
nhai đậu hủ thôi, đừng nhai những đau khổ, sầu héo, lo toan
của mình. Mỗi miếng ăn như vậy có khả năng trị liệu và nuôi
dưỡng.
Ăn
cơm như như thế nào để có sự an lạc, thảnh thơi, có tình huynh
đệ trong khi ăn, thì ăn cơm mới đúng là thiền. Vì vậy trong
khi ăn chúng ta không nói chuyện để chúng ta quán chiếu. Ăn
cơm có thể là một thời gian có hạnh phúc. Có khi chỉ cần mười
lăm, hai mươi phút để ăn cơm, chúng ta phải ăn như thế nào để
thời gian đó là thời gian mà ta có hạnh phúc. Chúng ta ăn
chậm, nhai cho kỹ và cảm thấy mình đang có hạnh phúc, ăn trong
buổi sáng, buổi trưa hay buổi chiều cũng vậy.
Mỗi
khi nghe tiếng chuông đại hồng hay chuông gia trì thì đang nói
gì chùng ta cũng phải ngưng lại dù là chúng ta đang nói pháp
hay đang pháp đàm. Chúng ta ngưng lại và trở về với hơi thở:
Thở
vào, tôi ý thức được toàn thân với những đau nhức, những căng
thẳng.
Thở
ra tôi buông thư toàn thân.
Hoặc
là:
Thở
vào, tôi thích thú được thở vào.
Thở
ra, tôi thấy nhẹ nhàng.
Có
những bài kệ đã được phổ nhạc, chúng ta nên học thuộc những
bài kệ đó để thực tập trong khi ngồi, trong khi đi hay trong
khi ăn cơm.
Ăn
cơm trong bản môn
Nuôi
sống cả tổ tiên
Mở
đường cho con cháu
Cùng
tìm lối đi lên
Trong khi ăn cơm thì mình nuôi tổ tiên trong mình. Tổ tiên
mình đang còn sống, đang có mặt trong mỗi tế bào của cơ thể
mình. Mỗi miếng cơm là để nuôi cha, nuôi mẹ, nuôi tổ tiên, chứ
không phải chỉ nuôi hình hài riêng của mình. Ăn cơm như vậy là
ăn cơm với tình thương. Khi mình đưa vào cơ thể những chất độc
như là ma túy thì tội nghiệp cho tổ tiên mình. Ăn với tình
thương là sự thực tập của mình.
Xin
chúc các bạn trẻ ngủ ngon đêm nay. Sáng mai thức dậy, mình sẽ
được ngồi yên chung với nhau, mình ngồi cho cha, mình ngồi cho
mẹ.
Ba
ơi, ba thở với con! Hai cha con mình cùng thở.
Mẹ
ơi, mẹ thở với con! Hai mẹ con mình cùng thở.
Thở
vào, con thấy khỏe! Mẹ có thấy khỏe với con không?
Mình
thực tập như vậy! Có nhiều bài rất hay, mai mốt quí vị sẽ học
thêm. Quí vị ngủ cho ngon. Sáng mai gặp lại mình sẽ ngồi thiền
chung, mình sẽ ăn sáng chung và đi thiền hành chung.
Bài
kế :
Lắng nghe để hiểu, nhìn lại để thương (2)
|