.

PSN
BỘ MỚI 2007
HỘP THƯ

                           TRANG CHÍNH

" Không có tự do Sáng Tác, thì Văn Nghệ Sĩ sẽ bị biến thành Thợ Viết, Thợ Vẽ, ... cho một ông chủ nào đó mà thôi ! " (LN)

bút
việt
hồn
quê

THƯ MỤC CÁC TÁC GIẢ

Thích Phước An | Trần Đỗ Cung | Kiều Mỹ Duyên | Trần Trung Đạo | Minh Triết TRẦN THIỆN ĐẠT | Trần Kiêm Đoàn | Phổ Đồng | Tâm Hải Đức | Nhất Hạnh | Tuệ Chương - Hoàng Long Hải | Vĩnh Hảo | Chiêu Hoàng | Đại Lãn | Lặng Lẽ | Lâm Kim Loan | Trần Quan Long | Phạm Trọng Luật | Miêng | Diệu Trân | Phan Quân | Đặng Văn Sinh | Tuệ Sỹ | Ninh Hạ - Nguyễn Đức Tâm | Nguyễn Mạnh Trinh | Lê Khánh Thọ | Trần Đình Thu | Trần Khải Thanh Thuỷ | Anh Thư | Tiểu Tử | Nguyễn Ước | T. Vấn | Hiền Vy | Tác Giả Khác ...

GIAI THOẠI

Bùi Giáng | Hữu Loan | Giang Hữu Tuyên |

 

  Thư mục Ninh Hạ - Nguyễn Đức Tâm

 

Margarita

 

  • 25.07.2006

Margarita đi xa mới hai ngày mà Lâm cơ hồ muốn sụm. Xác thân thì sờ sờ ra đó. Cười cười nói nói đi đi đứng đứng theo bản năng. Hồn thì bị hớp bị cuốn bị hút theo người yêu. Lâm nhớ đến lụn người. Trước khi đi, ái ngại, Margarita đã dặn Lâm cố tìm khuây. Tìm khuây? Chịu. Chịu thua vô điều kiện. Trấn áp? Thất bại. Cái nhớ như con ngựa chứng bất kham. Càng ghìm cương càng lồng lên. Chổng vó dậm liên hồi bất tận vào khối tim mềm sũng yêu thương. Cái nhớ quay quắt tra tấn Lâm từ sáng đến chiều. Từ khuya đến sáng. Khổ vì nhớ. Cho dù đang yêu, được yêu và có một người yêu đáng được cái nhớ xoáy đục tâm can, Lâm không thể cho đây là cái thú. Thú đau thương. Ðau thương mà thú thì có dở hơi. Có thể một lúc nào đó cô đơn. Bồi hồi nghĩ lại, nhớ lại những đau thương đã qua trong cuộc đời trong cuộc tình để thấy rằng, thà chịu đau thương còn hơn kéo rề rề ngày tháng rỗng tếch trống trơn vô vị. Nói thế thì may ra còn hiểu được. Giờ phút này cái thú đó cho vàng cho ngọc cho kim cương hột xoàn, Lâm đá tung. Chỉ muốn phùng má chu miệng niệm thần chú, hô một tiếng như Tề thiên Ðại thánh, để Margarita phụng phịu xuất hiện trước mặt. Hoặc, như Ðoàn Dự, nhân vật đa tình của Kim Dung, dùng thuật Lăng ba vi bộ, vèo một phát đến gặp Vương phi Yến. Ðể thấy nét mặt cân cân dễ ghét của nàng, bực mình giận dỗi vì hành động cóc cần đời của người yêu. Giận thì giận. Thương thì thương. Ðang như thế này mà lại nghe ông rên sĩ Hoài Nam kéo rì rì. “Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé” Nghe mà tức ành ách. Hẹn rồi thì phập phòng hồi hộp. Mong đứng mong ngồi. Từng giây từng phút nơm nớp. Ở đó mà ước em đừng đến để “Ðể lòng buồn tôi dạo khắp trong sân”. Có chăng chỉ một và chỉ một thôi. Người yêu Hồ Zếnh.

            Trước khi đi Margarita vỗ về dụ ngọt. “Em đâu đi xa. Chỉ cách 4 giờ lái xe. Vả lại chỉ mấy ngày thôi mà. Trông anh thảm não cứ làm như em đi mãi không về”. Nói thế mà nói được!

Nhớ là vì khoảng cách không gian. Dù xa hàng vạn dậm. “Cách xa ngàn vạn dậm vẫn nhớ đến trăng thề”. Hay dù chỉ đầu sông cuối sông. “Quân Tương giang đầu, thiếp Tương giang vĩ”. Hoặc chỉ cách nhau “Một dậu mồng tơi xanh rì”. Không khác. Nhớ quay nhớ quắc như nhau.

Nhớ là vì khoảng khắc thời gian không gặp nhau. Ðể vui để giận để lẫy để hờn. Một giờ. Một tháng. Hay chỉ mới hai ngày như Lâm cũng như ngồi trên lửa than đỏ rực. Khác gì.

Nhiều lúc ngồi cạnh nhau. Cầm tay Margarita nựng nịu mà Lâm đã thấy nhớ vì khoảng khắc và khoảng cách tâm lý, nghĩ đến lúc chia tay. Chẳng thế mà Nguyễn Tất Nhiên đã viết “Có nhau mà như xa.” Hay Thanh Tâm Tuyền ”Ôm em trong tay mà nhớ em ngày sắp tới”. Tuyệt. Không yêu thì hiểu thế nào được.

Càng nhớ, Lâm càng thấy cô đơn. Nhớ. Cô đơn. Hai vế của phương trình phản ứng thuận nghịch. Nhớ nên cô đơn. Cô đơn nên mới nhớ. Trước đây thì Lâm cũng hiểu cũng biết. Nghĩa là có thông nhưng không cảm. Cảm chỉ có được qua kinh nghiệm của bản thân. Ðẻ đau. Ai mà không biết. Nhưng cảm cái đau kinh thiên động địa đó thì chỉ riêng người làm mẹ. Cho mấy ông chồng đẻ một lần cho biết thế nào là lễ độ. Tởn tới già. Chẳng còn dụ khị vợ sinh con năm một. Lâm đang kinh nghiệm cái chẳng muốn mà hứng. Khổ vì nhớ. Có lần Margarita thấy bệnh nan y của Lâm, sốt ruột cằn nhằn. Lâm cười toét ba hoa. “Em biết không, nhớ là thứ tình cảm dễ thương trong veo trong vắc chẳng lụy ai. Vui chung với người. Buồn chia với người, có khi làm khổ người. Nhớ chỉ khổ mình. Cô đơn ôm trọn. Nhớ là được sống hai lần. Phải không? Em đừng lo. Hôm nào em không còn đáng để anh nhớ, thì có muốn cũng chẳng được.” Nghe nói thế Margarita bỉu môi nguýt dài.

Từ ngày hai đứa yêu nhau, Lâm không những đã ngộ đạo nhớ, mà còn ngộ đạo yêu. Trước đây nghe nhạc đọc văn đọc thơ, xem xi nê xem kịch đông tây kim cổ, tàu ta đũ loại. Những buồn đau đứt ruột hay niềm vui vời vợi của Hàn măc Tử, Xuân Diệu, Nguyễn Tất Nhiên về tương tư, tuyệt vọng và về tình yêu. Lâm thấy hay và thích, có khi say mê, vì lạc vào một thế giới không thực. Một cõi mơ. Thực tế làm gì có những tình yêu tuyệt vời hy sinh tất cả cho nhau. Chết cho nhau, chết cùng nhau như Romeo Juliet, Lương sơn Bá Chúc anh Ðài, chuyện tình Jack và Rose trên con tàu Titanic. Làm gì đến nỗi thất tình phải tự tử hay cạo đầu đi tu. Nghệ sĩ nhạy cảm, lãng mạn, mơ mộng, nhiều tưởng tượng nên cường điệu. Người thưởng ngoạn say mê sảng khoái vì vươn tới cái chẳng hề có thực trong cuôc sống thông tục.

Ðúng. Ðúng. Bây giờ Lâm đã biết nếu họ không sống thực, không trải qua, thì không thể có được những vần thơ, những áng văn, những nhạc khúc bất tử như thế. Họ đã nghiệm được đau thương tận cùng, cũng như hạnh phúc tuyệt vời mà người thường chưa qua, chưa nếm.

Lâm cũng đã có nhớ, có thương có yêu, hay tưởng rằng yêu,. Nhưng cũng vừa vừa. Luôn tự chủ. Vênh vênh tự đắc là chẳng có người nữ nào trên cõi ta bà này có thể làm cho mình tương tư tới tấp tưng bừng. Gặp Margarita mọi chuyện thay đổi ngạc nhiên. Bảy mươi chưa què, chớ khoe mình lành. Chân lý.

Hai đứa đã hưởng những thời khắc tuyệt vời ngất trời hạnh phúc. Tình yêu kỳ diệu. Cuộc sống quả thật đáng sống vì được sống gấp đôi gấp ba. Yêu nhau mới thấy đơn vị đo thời gian như giây phút giờ ngày là thứ không có tiêu chuẩn đáng tin. Dãn thun tùy tiện. Một ngày cạnh nhau chỉ thoáng qua là hết. Một ngày dài bằng một giờ. Khi chờ nhau, khi nhớ nhau thì một ngày dài hơn một tháng.

Tình yêu tuôn tràn triền miên vô hạn dành cho Margarita, đối mặt với cái hữu hạn lạnh lùng của thực tế làm cho Lâm luôn đau khổ về một tương lai mong manh. Hạnh phúc, khổ đau là hai mặt tương phản nhưng lại biến thiên cùng chiều, cùng hiện hữu trong chiếc nôi tình yêu.

Những ai yêu nhau vừa đủ để sống với nhau sinh con đẻ cái, hưởng cái hạnh phúc bình thường thì khổ đau cũng chẳng có chi đáng nói. Những ai như Lâm, có được tình yêu ngút ngàn trời xanh, tặng phẩm kỳ diệu của trời đất thì cũng sẽ cưu mang nỗi đau vời vợi. Yêu nhau đậm kẹo rồi chia ly cách trở là một quả phạt ghê gớm.

“Một phút huy hoàng rồi chợt tắt” hay “buồn le lói suốt năm canh” ? Không phải muốn là có. Chọn mà được. Nghiệp. Huy hoàng hay le lói. Ðều là nghiệp. Cho huy hoàng được huy hoàng. Bắt lói le phải chịu phần lói le!

            Margarita đi xa, Lâm có cơ hội cân đo đong đếm xem mình yêu nàng đến chừng nào. Vào ra. Ðứng ngồi. Nóng ruột nóng gan chịu hết nỗi.

Lái xe chạy ra bờ hồ. Bãi vắng. Nước xanh vắt. Sóng êm. Cảnh đẹp yên bình mà sao trống lạnh. Lâm hét lớn gọi tên người yêu. Thơ thẩn. Ngẩn ngơ. Soãi chân, ngồi ngã người trên ghế Lâm nghĩ về những ngày có nhau.

Tình yêu của Lâm và Margarita bắt đầu từ một buổi sáng bình thường như mọi buổi sáng, bắt đầu từ một ngày đầy đủ như mọi ngày nhưng chỉ thiếu một chữ “nếu”. Nếu môt trong hai đứa không ghi danh lớp học này. Nếu. Nếu. Nếuà thì cuộc kỳ ngộầ có duyên không kiếp đã không xẩy ra.

            Một buổi sáng. Nên có hay không nên có? Mãi sau này Lâm cũng không tìm được câu trả lời cho mình.

 

“Tìm lớp của Doctor Harkin?”

Ðang chăm chú đọc mảnh thông cáo nhỏ trên cánh cửa lớp học đóng kín, nghe giọng nói tiếng Mỹ trong trẻo phát âm đúng phảng phất Á châu. Lâm quay đầu. Một cô gái không trang điểm. Giản dị trong chiếc áo lạnh cũ dài quá gối màu cánh sen nhạt phai màu. Ðường chỉ may chằng hình quả trám, tương tự như áo bông trấn thủ của bộ đội Bắc Việt. Làn tóc đen thẳng ngang vai, mái trước cắt thẳng ngang tầm đôi lông mày đẹp. Nét mặt, đôi mắt hơi xếch sau cặp kính cận, cách ăn mặc, Lâm nghĩ nhanh cô ta là người Hoa. Không thể nhầm lẫn được.

            Ánh mắt cô gái linh động, tự tin và vui. Lâm ngẩn ngơ, bị cuốn hút bất ngờ. Trước cái nhìn xao xuyến kỳ lạ của Lâm, cô gái cũng thoáng bối rối. Chưa kịp hoàn hồn để trả lời, cô gái tươi cười để lộ chiếc răng khểnh.

“Lớp học của mình đã chuyển lên lầu ba”.

Lấy lại bình tỉnh, Lâm đưa tay bắt, giới thiệu.

“Tôi là Lâm”.

“Margarita”.    

Ngạc nhiên với cái tên tiếng xì của cô ta. “Hoa cúc. Ta thích cái tên này”. Liên tưởng đến tựa một phim Pháp đã coi từ lâu, En effeuillant la marguerite. Ngắt cánh hoa cúc.

“Anh là người Ðại hàn?”.        

Lâm bật cười lớn. “Không. Không. Tôi người Việt”.

“Oh! Sorry. Anh cười vì tôi đoán sai”.

Sợ bị hiểu lầm mất lịch sự, Lâm phân bua.

“Tôi cười vì không phải chỉ mình cô. Người Mỹ đã đành không phân biệt ai là Hoa,Việt, Ðại hàn. Như mình khó đoán ra ai là Nga, Lổ, Balan. Các bạn Á châu cũng thường đoán nhầm về tôi. Có lẽ... vì đôi mắt mí sụp ti hí của tôi thôi”.

Margarita thân mật trêu.

“Oh ! No. Mắt anh đâu có ti hí. Nhưng... nhưng cũng giống người Korean thật”.

“Cô là người Trung hoa lục địa?”

Cô gái chưng hửng. Nhướng mắt.

“Sao hay quá vậy! Quê tôi ở Quảng đông. Mà sao.. sao anh biết?”.

“Nét mặt. Ðôi mắt. Ừ. Ðôi mắt của cô.”         

“Mắt mí sụp. Mắt một mí ti hí. Mắt lương.”

Cô gái tuôn ra một hơi. Cười hăn hắc. Lâm vui lây với thái độ tự nhiên của cô gái mới quen.

“Không! Cô có đôi mắt như diển viên Hồng kông Lý lệ Hoa.”

Nhíu mày suy nghĩ cố nhớ. Thích thú. Gật gù.

“Oh! Li Li Hoa. I Know. Bà đó già và đã chết lâu lắm rồi. Anh nở so sánh tôi với một bà già!”

Lâm chống chế.

“Ðâu có. Ðâu có. Ý tôi muốn khen cô có đôi mắt đẹp. Ðôi mắt phụng đặt biệt của người Trung hoa.”

Nói xong Lâm ngạc nhiên về sự bạo dạn chưa hề có của mình. Lần đầu tiên trong đời Margarita được người lạ khen cũng đỏ mặt e thẹn.

“Anh biết nịnh đầm quá há!”.

Cả hai cùng bật cười lớn thoải mái tự nhiên. Thân mật như đã thân quen từ lâu. Vui. Lôi cuốn. Lần đầu tiên Lâm gặp một cô gái ăn nói tự tin lý sự và làm cho mình bị động lúng túng chống đỡ.

Sực nhớ, Margarita quay mặt hỏi.

“Nhưng sao anh biết tôi đến từ lục địa mà không là Ðài Loan, Hồngkông, Singapore hay Chợ lớn?”.

“Dễ! Cái áo lạnh và mái tóc.”

Tròn xoe đôi mắt khâm phục, Margarita đưa tay, Lâm bắt. Rung động xao xuyến giữ lâu bàn tay nhỏ ấm. Margarita chợt sững, lúng túng.

“Thật thông minh. Sherlock Home. Ngày mai tôi phải thay cái áo lạnh và uốn đổi mái tóc để che dấu tung tích. Như thế này thì nguy quá!”

Hai đứa cười đùa đi vội đến lớp. Không hẹn mà cùng nấn ná để ngồi vào hai ghế trống gần nhau cuối lớp. Chẳng ai chịu tách ra để ngồi riêng ở những chỗ trống đơn lẻ rải rác ở mấy hàng ghế đầu. Mấy năm ở đại học, đây là lần đâu tiên Lâm ngồi hàng ghế cuối. Buổi gặp gở đó đã để lại cho Lâm một cảm giác ấm áp nôn nao lạ lùng chưa hề kinh nghiệm.

Hôm sau Lâm đến lớp sớm. Trên đường nuôi hy vọng vô căn cứ. Biết đâu Margarita cũng đã có mặt?. Tự cười về cái ngớ ngẩn trẻ con của mình. Lớp trống vắng. Lâm lấy cặp và sách dành hai chỗ cạnh nhau cuối lớp như ngày hôm qua. Tự thẹn, cười thầm. Vội vả ra hành lang tới lui nơm nớp, ngóng mong Margarita. Ðám đông đã ồn ào. Nàng vẫn biệt tăm. “Ðổi lớp. Bỏ lớp?”. Giáo sư đến, lớp học bắt đầu. Chưa thấy bóng dáng nàng. Lâm nôn nóng, tới lui. Dùng dằn muốn vào, muốn đợi.

Giữa lúc lưỡng lự thì Margarita xuất hiên tất tả cuối hành lang. Lâm vui, lẻn nhanh vào lớp. Hơi ngượng vì thấy cả lớp quay nhìn. Tưởng chừng như ai cũng thấy rõ những điều thầm kín đang hiện rõ trên nét mặt si tình luống cuống mất tự nhiên của mình. Margarita đảo mắt tìm, vui thấy Lâm. Nhanh nhẹn đến ngồi cạnh. Thì thầm chào và lí nhí cám ơn đã giữ chỗ.

Hai đứa thân nhau, cần có nhau, lấp khoảng trống cô đơn cho nhau những ngày sau đó. Lâm như đã yêu trước khi thân. Hành trình tâm lý nghịch chiều tiền định. Những giờ học, những lúc rong chơi ăn uống la cà đây đó. Những lúc trò chuyện luận bàn nghiêm túc. Những khi đấu láo tán gẫu. Tâm sự, tâm tình. Tri kỷ, tâm đầu. Lâm và Margarita thấy đời vui và ấm. Quí từng ngày trước mặt. Hối tiếc những ngày đã qua đã mất, vô vị rỗng buồn.

Hoàn cảnh và bổn phận hai đứa cũng tương tự. Những ngày cuối tuần túi bụi làm tiền. Tiền làm được Lâm chỉ giữ đủ chi dùng, phần lớn gửi về nước nuôi gia đình. Từ ngày qua Mỹ, Lâm chỉ có việc học và làm tiền, chán đời chán người, Lâm gần như xa lánh tự cô lập. Bạn bè chỉ còn vài người thật thân. Margarita vất vả hơn. Du học sinh phải tự túc không có được trợ cấp tài chánh như Lâm. Mỗi thứ sáu, sau giờ học kéo nhau đi ăn trưa. Vội vả đưa Margarita ra trạm xe lửa lên tận toa tàu. Quyến luyến chia tay. Mất hai tiếng mới tới nhà hàng ăn của ông chú. Ở đó Margarita “xông pha khói lửa.. xì dầu”. Ðứng bếp suốt ngày cho đến quá nửa khuya. Tiền làm cũng đủ trả tiền học, tiền ăn ở, gửi về nước. Còn lại chút đỉnh dành dụm gửi vào trương mục tiết kiệm phòng thân.

Sáng thứ hai đón nàng. Từ trên toa tàu bước xuống, mặt mũi bơ phờ. Mắt sưng vì khói vì thiếu ngủ. Lâm thương xót ruột xót gan. Lâm cầu trúng số big game. Xong lớp sáng, nàng vội về nhà ngủ bù. Lâm ước gì được theo về để săn sóc, để ru nàng ngủ. Sau này khi nói được với Margarita ý nghĩ của mình, Margarita cười lớn bảo Lâm cứ như sống trên mây, mơ ước hảo huyền. Lâm bảo. Ai cấm được mình mơ. Không được mới mơ. Ðược thì đã làm rồi.

Margarita sống với chú ruột Liu Qi-Lưu Quỳnh. “Chú thay mặt cha!”. Ông hay nhắc đi nhắc lại bùa yếm này mỗi khi thấy cháu phản ứng chống đối. Phép tắc lễ giáo nghiêm ngặc cứ như đang ở bên tàu thời Mãn Thanh cạo đầu bín tóc. Về khuya tuyệt đối không. Phôn đi phôn tới cũng phiền. Margarita bực bội nhiều lần than với Lâm. Lâm nói. Sao không dọn ra ngoài?. Lâm không hiểu rằng. Gấp mấy lần người Việt mình, tinh thần gia tộc của người Trung hoa ăn sâu vào huyết quản, đường gân thớ thịt cho nên Margarita không hề nghĩ đến chuyện dọn ra. Ít ra ở đây Margarita tìm được sự an toàn và tình gia đình trầm căn thiếu vắng.

Qua mấy tháng gần gũi cùng học cùng chơi, Lâm biết mình đang yêu. Yêu ghê gớm. Lâm biết mình yêu vì sự nhớ nhung quay quắt không kiềm hãm, không giải khuây được khi xa mặt, sự bồn chồn lo lắng bấn xúc xích khi Margarita đau ốm hay gặp điều bất trắc. Rõ hơn hết là niềm vui sướng hạnh phúc đầm ấm khi được gặp nhau, gần bên nhau.

Bên cạnh niềm vui tuyệt vời kỳ diệu của tình yêu, Lâm lo âu vì sự mong manh bất trắc. Tình yêu nào không mong đi đến hôn nhân. Ðiều này còn là bài toán chưa có lời giải. Vấn đề không phải chỗ khác chủng tộc, khác tiếng nói. Cái khó là vì hoàn cảnh riêng. Bao đêm mất ngủ trằn trọc, bao lần ngối bên nhau, khi tình yêu thương dâng tràn không thể kềm chế được Lâm định thổ lộ, nhưng nghĩ đến Margarita, nghĩ đến tương lai chưa nắm bắt được, Lâm nén lòng giữ kín.

Cho đến ....

Một buổi sáng. Ngồi ăn trưa với nhau trong một tiêm mì bình dân ở phố Tàu. Lâm không tự chủ được, rưng rưng xúc động nâng bàn tay Margarita hôn nhe, thổ lộ tình yều. Lời tỏ tình vượt thoát tỏa phong của hàng rào ý thức, của đắn đo vướng bận hệ luy trần gian. Và. Mơ hồ vọng lại từ vùng vô thức nguyên sơ không vẩn bụi đục. Từ cõi tiềm thức sâu lắng tích đọng âm thầm những ước mơ ôm ấp. Margarita lặng yên. Mắt rưng, siết nhẹ tay Lâm. Tình yêu trao và nhận.

Lúc bộc lộ tình yêu với Margarita Lâm mới lúng túng nhận ra sự hạn chế của khác biệt tiếng nói. Ngôn ngữ Anh giao tiếp thông thạo hàng ngày trở nên khô cứng tắt nghẹn. Không mang đủ hồn tinh tế diệu vợi cho Lâm trải lòng mình, diển cảm tình yêu của mình.

Muốn nói với Margaita. “Anh yêu cưng! Anh yêu mình!”. Câu nói bình thường đơn sơ mộc mạc mà dường như đã được ấp ủ chắc chiu rất đậm rất sâu rất cô đọng mùi bùn non của ruộng đồng, khói thốc rê của dượng Ba, vị trầu cau của mẹ, mùi nước mắm, mắm ruốt, mắm nêm. Tiếng nói không phải chỉ nghe từ lúc nằm no,ại mà từ khi nằm co gối ngủ ngon trong bụng nghe tiếng thì thần của mẹ. Câu nói của hồn của phách của máu xương da thịt không thể dùng một câu ngoại ngữ tương tự để thay thế được.

Lấy tờ giấy napkin trên bàn ghi mấy vần thơ bằng tiếng mẹ đẻ đưa cho Margarita. Lâm giải thích lý do và dịch thoát ý thơ. Xúc động cầm lấy. Không cảm hết nhưng Margarita biết được tấm lòng của Lâm. Nàng cũng ở trong tâm trạng như vậy nên bật lên một tràng tiếng Hoa, giọng run run nhìn Lâm. Hai đứa cùng cười. Nước mắt tràn. Hạnh phúc.

Một sự sắp đặt lạ lùng, hai đứa có những ý thích, ý hướng giống nhau đến sửng sốt.

Lâm triết lý.

“Cùng ý thích như thế này chúng mình được sống gấp đôi. Khác sở thích khác chí hướng thì đời chỉ còn một nửa”.

“Tại sao?”.

“Một nửa cho mình. Một nửa chìu người!”

Lâm cười nói tiếp

“Ðó là chưa kể đến thời giờ gây nhau tranh phần được cho mình”

“Anh nói sai rồi. Nếu mình đi nhà hàng kêu một món mà hai đứa đều thích thì bị chia đi một nửa. Nhiều khi không tới một nửa vì... vì em ăn... ăn chậm hơn Lâm. Lâm không những ăn nhanh mà còn ăn nhiều như cọp. Nếu Lâm không thích thì em được ăn trọn. Ðúng không”

“Tham ăn”

“ A ha! Nói như vậy em nổi giận bất tử là anh lỗ nặng đó nghe”.

Hì hì “xin lổi”

Có lần Margarita nói.

“Chúng mình có cái may mắn là cùng mang nhiều nét văn hóa phong tục tập quán gần gũi nên có sự thông cảm bẫm sinh. Ngày tết ngày lễ, thờ cúng ông bà không khác. Em cầu QuangYin anh khấn Quán thế âm”

Lâm phụ họa.

“Hai đứa đều thích hủ tiếu, mì xào dòn, hoành thánh, chảo phảnh. Cùng ghiền phở, bún bò phải không?”.

“Em nói chuyện đàng hoàng anh chỉ nói chuyện ăn. Hư quá. Ðể em nói hết.”

Margarita không nhớ mình đang nói đến đâu

“Ðang nói anh cắt ngang làm em quên mất đang nói chuyện gì”

“Chưa già mà đã lẫn rồi đó.”

Lâm trêu.

“À nhớ ra rồi!  Anh thuộc làu thơ Thôi Hiệu, Lý Bạch còn nhiều hơn em. Chỉ tiếc không cùng tiếng nói để có thể cảm được cái hồn riêng. Ðọc một truyện hay chúng mình có thể kể cho nhau để cùng hiểu những ý tưởng chứa đựng. Nhưng khi muốn nói với nhau những tình cảm tinh tế, khi gặp một bài thơ hay thì dù thâm hậu cách mấy cũng không thể dịch qua một ngôn ngữ khác. Dịch cái ý mà không chuyển được cái hồn”

Lâm cười an ủi.

“Trời cho sao thì hưởng vậy. Ðược như vầy là quá tốt. Ðược voi đòi tiên. Nhưng này em. Khác tiếng nói cũng có điều lợi.”

“Ðiều gì?”

“Khi giận nhau thì không đủ chữ cay đắng để chữi nhau, sĩ nhục nhau như khi dùng tiếng mẹ đẻ!”.

“Anh nói bậy. Chúng mình sẽ không khi nào nặng lời với nhau. Em bảo đảm.”

“Chắc không?”.

“Bất đồng ý kiến thì sẽ nhiều. Tranh luận hay cải nhau chí chóe cũng có. Sĩ nhục thì không. Tuyệt đối không.”

“Trong tình yêu và sau này trong cuộc sống vợ chồng có giận có hờn. Có khi tóe lữa. Lắm khi vô cớ và rất ư vô lý. Tất cả đều thường tình. Nhưng xúc phạm nhau, sỉ nhục nhau thì tình yêu cho dù có nặng như núi Thái sơn cũng sẽ tan nhanh như tuyết xốp.”

Tiếng nói của Lâm như dội lại từ một kinh nghiệm đắng cay tồn đọng.

“Ðồng ý. Ðồng ý.”

Giơ hai tay lên trời Margarita cười lớn. Ôm choàng. Hôn nhau. Choáng ván ngất ngư.

 

Tên thật của nàng là Liu Yin Xue. Khi nghe nàng nói, Lâm đòi Margarita viết ra chữ Hoa xuống giấy. Chạy tìm người bạn gốc Chợ lớn đọc ra âm Việt là Lưu Tố Anh. Lâm gọi theo âm Việt. Margarita thắc mắc. Lâm nói. Nghe hay hơn. Rồi tập cho nàng nói theo. Nàng cười thích, giọng lơ lớ ngòng ngọng, dễ thương. Gia đình ở Quảng Ðông. Mẹ yếu bệnh từ khi sanh đứa con gái thứ hai và mất sớm. Từ đó cha nàng gánh vác hết mọi vất vả nuôi con.

Con trai trưởng của giòng họ, ông không những nuôi con mà trách nhiệm cưu mang cả gia đình các em. Con cháu anh em gần hai chục người cùng sống trong khu nhà rộng hương hỏa. Trách nhiệm gia trưởng đã nhạt nhòa vai trò của người cha. Lo cho con đầy đủ nhưng nghiêm và thiếu gần gũi. Ðiều này ở thế hệ ông cha và xã hội chung quanh chỉ là chuyện bình thường. Có một điều rất khác là các đưá trẻ khác trong nhà có mẹ để vỗ về âu yếm, để cân bằng với cái nghiêm khắc của cha. Còn hai chị em nàng cô đơn cô độc. Những lúc buồn tủi chỉ biết tìm trốn vào một nơi xa lánh mọi người.

Ông Liu Qi, Lưu Quỳnh dạy tại trường đại học Quảng đông. Phong trào cách mạng văn hóa bùng nỗ ở Trung quốc. Năm đó Tố Anh nghiệp cao trung. Liu Qi nghêm nhưng hiền lành ốm yếu là một trong những nạn nhân đầu tiên bị sinh viên thân yêu của mình bạo hành, sĩ nhục.

Trong thời gian cha bị đày ở trại lao cải gần Hengvan, Margarita liên lạc với cô ruột giàu có Lưu An ở Mexico. Cô móc nối lo được cho cháu vượt thoát khỏi nước trên môt con tàu sắt rĩ sét, chở hàng trăm người, đỗ bộ lén lút trong đem tối trên bờ biển Mexico.

Khi nghe Tố Anh kể lại những ngày cơ cực căn thẳng này Lâm thấy mình tuy cũng vượt biên vượt biển nhưng khó khăn so với nàng chưa đầy một nửa. Mình chỉ lo sao ra được hải phận quốc tế là đã thấy tương đối an toàn. Ðến đảo thì coi như được chấp nhận tỵ nạn. Tố Anh cho biết đoạn đương khó, nguy hiểm nhất là khi đổ bộ và sống bất hợp pháp ở xứ người. Nhờ truyền thống bao che giúp đở của đồng hương Hoa kiều nàng mới thoát được sự truy lùng của chính quyền.

Hơn 4 năm, Tố Anh làm mọi việc nhọc nhằn lam lũ trong nhà hàng ăn đông khách sang trong của vợ chồng cô Lưu Ân. Năng động, tháo vác. Thông minh, nhanh nhẹn. Chịu khó và nghị lực. Từ chân rửa chén, nhặt rau, bồi bàn và sau cùng trở thành phụ bếp tín nhiệm. Tố Anh hoàn lại đủ mười ngàn đô la phí tổn mà cô đã ứng trả cho chủ tàu. Chắc chiu dành dụm tháng tháng gữi tiền về nuôi cha và đứa em gái đã vào đại học.

Buổi sáng Tố Anh theo học tiếng Spanish và tiếng Anh tại trường đại học. Vì năng khiếu bẫm sinh, vì nhu cầu sinh tồn, Tố Anh nghe và nói thông thạo hai ngôn ngữ mới như đã từng ở đây lâu. Học hỏi tìm tòi, Tố Anh say sưa cuốn hút trong kho tàng kiến thức nhân loại. Thích thú đọc và đọc. Giấc mơ của Tố Anh là được đến học và sống ở Mỹ. Cô Lưu An lo lót giấy tờ để Tố Anh trở thành người cư trú hợp pháp với tên mới Margarita.

Giấc mơ đến Mỹ được thực hiện sớm hơn ngoài dự tính của Margarita.

           Chồng của cô An trông đạo mạo và hiền lành lại là một tên cuồng dâm ẩn ức. Ánh mắt khát khao dục vọng nhìn trộm thân hình cân đối, đôi vú no căn của đứa cháu vợ. Khi vắng người, lợi dụng Margarita bận hai tay xào nấu, ông nham nhở thô bạo chụp vào đôi vú hay nơi phần kín. Margarita đã chống đở. Có lần quá giận suýt tạc cả chảo dầu sôi vào ông. Lo sợ tai họa, nhưng không biết cách nào để nói cho cô mình biêt.

Một đêm cuối tuần. Khách đông. Tiệm đóng cửa muộn hơn. Cô than mệt về trước, giao cho chồng và cháu dọn dẹp thu xếp khóa cửa. Vừa tắt đèn xong, định ra khóa cửa ngoài thì đột nhiên ông xuất hiện. Margarita cứ ngở ông đã ra chờ ở ngoài. Trong ánh sáng lờ mờ của bóng đêm, ông ôm choàng và cuồng nhiệt đè ngửa Tố Anh, giựt rách quần áo. Lỏa lồ, Margarita chống cự, kêu cứu. Chẳng ai nghe. Ðuối sức, bất lực buông xuôi. Tưởng đã khuất phục được, ông lơi tay. Phản ứng, Margarita đạp mạnh ông ngã ngữa. Thoát chay ra cửa. Giật vội chiếc khăn bàn quàng che thân thể gần như lỏa lồ, Margarita chạy vội về phía xe, ông không dám đuổi theo.

Ðập cửa phòng của cô. Thấy cháu, bà đã hiểu ra sự việc. Ôm cháu. Khóc. Cô khóc vì giận. Cháu khóc vì nhục và tủi. Trước sự việc xẩy ra không còn thể giữ lại đứa cháu thân yêu tin cậy. Trong thời gian ngắn, cô liên lạc với ông em ở Chicago, làm mọi thủ tục để Margarita được đến Mỹ theo diên du học sinh. Margarita hứa với cô là giữ kín chuyện xấu xa của gia đình.

                                                                      

Ðến Mỹ là niềm vui thật sự đầu tiên Margarita có được từ khi khôn lớn. Báo tin cho cha ngay đêm đầu tiên đến Chicago. Ông mừng. Giọng nói của ông đã yếu đi, phều phào khuyên con phải hoàn tất việc học. Phải thoát ra khỏi nghiệp dĩ cha truyền con nối nấu nướng phục vụ của hầu hết người Hoa sinh sống xứ người. Ông dặn đi dặn lại là bằng cách nào cũng phải ở lại Mỹ. Ngay tối hôm đó ông tắt thở. Từ ngày được tha về vói gia đình, suy sụp tinh thần kiệt quệ thể xác ông chết dần trên giường bênh. Cả nhà không cho Margarita biết. Mừng quá, xúc động mãn nguyện với ước mơ của mình dành cho đứa con gái long đong, ông nhắm mắt lìa đời trong niềm hối tiếc đã khô cằn trong tình thương với các con.

Bất an, cô đơn. Những biến cố xẩy ra trong chuổi ngày đời làm cho Margarita trưởng thành trước tuổi. Do bản năng sinh tồn tự lập, nàng thường chế ngự tình cảm. Những ngày ở Mễ, nhiều người đồng hương đem lòng thương yêu hoặc giới thiệu mối lái. Chưa ai cho nàng một rung động của yêu thương. Có khi tinh thần mệt mõi, Margarita định buông xuôi tìm an thân bằng cách thuận lấy một người giàu hay có địa vị. Tâm hồn khoáng đạt Margarita hiểu được, vợ chồng lấy nhau vì bất cứ lý do đưa đẩy nhất thời giai đoạn mà không dựa trên tình yêu chân thật thì sớm muộn đời sẽ là những ngày cô đơn buồn nản. Gặp phải người ích kỷ chỉ biết nghĩ điều mình mất, gia đình là vỏ bọc ẩn ức, thủy chung chỉ là miễn cưởng.

Gặp Lâm, cảm giác đầu tiên là sự tin cậy và một cảm tình rất đổi đầm ấm dễ chịu. Tuy thế nàng giữ cho mình một khoảng cách an toàn. Hạn chế bộc lộ những tình cảm nẩy chồi xanh tươi. Thiếu vắng bàn tay vuốt ve ấu yếm, những lời nói dịu ngọt, những lo toan vụn vặt ủ ngập thương yêu của mẹ từ khi chập chững, lớn lên Margarita thiếu những thứ đó cho người và ngở ngàng nhận được từ người.

Qua thời gian gần gủi với Lâm, Margarita xúc động bắt gặp cả tình thương lo lắng của mẹ từ lâu thiếu vắng và một tình yêu nồng nàn tận tụy vô điều kiện. Giờ đây nàng mới nhận ra mình là một người mất đi hay thiếu đi những tình cảm yêu thương tự nhiên.

Xưa trong gia đình đông đúc và sau này chống chỏi với đời nàng lo cho mọi người và cố sống cho vừa lòng mọi người tất cả cũng nặng về cái lý. Hầu như chưa có ai thật sự lo cho nàng. Lâm là người duy nhất. Với Lâm nàng đã sống thật. Ðược biểu lộ giận hờn bực bội. Có thể nhỏng nhẻo, tuy rằng hiếm hoi. Những điều chưa hề có. Trong tình cảm như thế, lần đầu tiên Margarita thoát ra khỏi vỏ bọc lý trí để sống thật với mình, với bản chất được dấu kín, ngụy trang. Gặp được tình yêu đẹp nhất, thuần khiết nhất. Nàng yêu Lâm và nhận lời tỏ tình. Không nghĩ xa hơn.

 

Chiều nay gặp nhau. Ngồi bên nhau trên chiếc ghế gỗ công viên nhìn ra mặt hồ trong xanh phẳng lặng. Những ngày đẹp trời như hôm nay hai đúa thích đến nơi nầy. Nơi mà vào một buổi tối lạnh ngày Valentine hai đứa lần đầu tiên trao cho nhau chiếc hôn và lần đầu tiên biết sự kỳ diệu của tình yêu và của một nụ hôn.

Margarita có điều gì muốn nói, thái độ khác lạ. Tình yêu đã cho Lâm đủ nhạy cảm để đoán được cái lo cái buồn, cái mệt mỏi căn thẳng thoáng qua trên gương mặt trong ánh mắt của người yêu.

            “Em có điều gì vậy?”

            “Em, em có chuyên muốn nói”

            Nhìn thẳng Lâm

            “Anh, anh yêu em không?”

            “Nhảm nhí”

            “Chỉ trả lời em”

            “Yêu. Yêu kinh khủng”

            Lâm ngạc nhiên, lần đầu tiên nghe nàng hỏi như vậy. Lâm thì bộc trực không kềm hãm được tình cảm mình nên thường nói nhiều, nói mấy cũng thấy không đủ cho Margarita hiểu mình thương yêu nàng đến độ nào. Thương nàng Lâm lo cho nàng. Ðến nổi Margarita cằn nhằn. “Anh cái gì cũng over!”

Ngược lại Margarita ít khi biểu hiện tình yêu thương bằng lời nói. Có lần Lâm hỏi ”Em có yêu anh không?” Margarita chỉ ngắn gọn. “Không yêu anh mà như thế này à”. Thời gian đầu Lâm thấy thiêu thiếu buồn buồn. Có ai trên thế gian này và cả trên cõi thiên thai không thích nghe lời nói yêu thương, thích nhận cử chỉ yêu thương của người mình yêu dấu. Lâu dần gần nàng, hiểu ra chỉ là cá tính nhào nặn bởi sự thiếu mẹ. Vỏ bọc lịch sự đôi khi lạnh lùng xa cách bên ngoài chứa đựng một trái tim nồng nàn.

            Margarita hỏi thẳng

            “Nếu chúng ta lấy nhau, có hạnh phúc không”

            “Còn phải hỏi! Cam đoan sẽ yêu em săn sóc em bù cho em những gì em thiếu. Yêu em ngợp trời mây.”

            “Thôi đừng quảng cáo. Em biết lấy anh, em sẽ sung sướng”

            “Có em là vợ anh cũng là người trúng số vậy. Ðúng không?”

            Cầm lấy hai tay Lâm, Margarita nghiêm trọng   

“Mình cưới nhau đi anh”

            Mối lo canh cánh về tương lai của mối tình đã làm cho Lâm nhiều đêm mất ngủ. Câu nói của Margarita xuyên bưốt. Lâm hoảng hốt linh cảm tai họa đó đang đỗ sập xuống đầu. Linh cãm sẽ mất Margarita. Linh cảm sẽ mất tình yêu mà đối với Lâm không có gì có thể đánh đổi được. Qua chiến tranh tù đày, Lâm đã đối diện và không sợ cái chết cái đói cái khổ. Lâm cũng chẳng quan tâm thiết tha nhiều với danh vọng và tiên bạc và thờ ơ với cả tình yêu. Có cũng được không có cũng chẳng sao. Không quí nên không sợ mất. Lâm như người đã đạt đạo không vướng bận. Cho đến ngày gặp và yêu Margarita. Lâm không dám tưởng tượng nếu không có Margarita, không có tình yêu của nàng thì những ngày đời còn lại sẽ ra sao.

            Lâm giật mình thảng thốt nghe Margarita nhắc

            “Anh chưa trả lời em”

“Bây giờ... chưa... chưa thể được em ạ. Chúng mình chờ thêm hai năm nữa được không?”

Margarita ngạc nhiên, ngoài dự tính

“Tại sao? Anh yêu em và vẫn mong mình sống với nhau mà!. Chúng mình yêu nhau, cần có nhau. Sao phải đợi chờ. Em, em không thể chờ lâu hơn... hai tháng”

p úng, Lâm nói không ra lời

“Anh kẹt vợ... con”

“Em biết. Anh đã kể hết cho em nghe. Anh đã bỏ lại Việt nam để trốn qua đây chỉ vì bị vợ làm nhục và khinh rẻ sau khi tù đày, đã đuổi anh ra khỏi nhà”

Lâm tuyệt vọng phân trần :

“Ðúng. Nhưng qua tới đảo Bidon anh đã khai có vợ hai con và đang xúc tiến thủ tục bảo lãnh. Gia đình sẽ qua đây vào năm tới. Ðợi lúc đó sẽ tính chuyện của chúng mình”

Margarita lặng yên. Lâm vớt vát

“Ngay ngày mai chúng mình sẽ cuới nhau. Anh chỉ mong chừng đó. Nhưng, nhưng thong thả làm hôn thú sau.”

Margarita nghẹn ngào

“Chính vì tờ hôn thú đó mà em muốn chúng mình cưới nhau gấp. Nếu không cứ yêu nhau như thế này em mãn nguyện. Dầu sao trời cũng đã cho chúng ta gặp nhau yêu nhau và biết được sự kỳ diệu của tình yêu”

Lâm lịm người hiểu ra được

“Em hết hạn cư trú ở Mỹ phải không? Em có thể xin gia hạn như mấy lần trước mà”

“Lần nầy không được. Mấy tháng nay không cho anh biết, không mốn anh lo. Ðã tìm mọi cách nhờ nhiều người mà không được. Em xa anh mấy ngày là đi nhờ người. Trở về Mexico thì không bao giờ. Bản thân em không thể, không muốn trở về. Vả lại em đã hứa với Ba em trước ngày người mất là sẽ ở lại đây”

Lâm biết chỉ có cách làm hôn thú với người có thẻ xanh hay có quốc tịch Mỹ thì Margarita mới được đương nhiên lưu trú.

Lâm chới với bất lực. Trớ trêu. Hạnh phúc mơ ước rất gần, như nắm như bắt mà vụt chốc tan biến mất tăm.

Lâm bậc khóc

“Trời. Làm sao đây?”

Margarita yêu Lâm quá đổi. Hiểu được nỗi đau của Lâm của mình và đối diện với khó khăn thực tê. Khi tuyệt vọng hay khổ đau tận cùng như bây giơ, với bản năng sinh tồn mạnh mẽ Margarita có được cái lì, cái trầm tĩnh, tự chủ.

Margarita âu yêm ôm đầu người yêu, ghì chặt vào ngực, như sợ sẽ chẳng còn cơ hội. Nâng mặt Lâm hôn tới tấp. Ðắm đuối. Lần đầu tiên từ ngày yêu nhau Margarita bộc lộ nồng nàn tình thương yêu không kềm giữ.

Buông Lâm

“Thôi mình về”

Margarita khẻ nhắc.

Ra xe Lâm phân vân chưa biết đi đâu, Margarita trầm tư xa vắng, nói nhỏ

“Mình về nhà đi anh”

Lâm hiểu Margarita muốn về với mình. Về nơi ở của Lâm. Nơi đã ghi dấu bao kỷ niệm của hạnh phúc yêu thương. Từ ngày quen nhau đền giờ chưa có lần nào Lâm được phép đếm thăm nàng tại nhà. Có mấy lần Margarita bi bệnh, Lâm nóng ruột làm liều đấm cửa ghé thăm. Ông chú bà thím xuống thấy mặt người lạ, xỗ một tràng tiếng Tàu rồi đóng sầm cửa. Sau đó còn bị Margarita lên lớp vì phạm điều cấm kỵ. Cuối thế kỷ 20, trên đất nước tự do, sống tự do mà yêu nhau gặp nhau tính từng phút cứ như thời Ðông Châu liệt quốc, khó ai mà tin được. Có lần Lâm cằn nhằn.

Vào nhà, quen thuộc, Margarita mở tủ lạnh quan sát.

            “Anh đói không?”

            “Anh chẳng thiết tha gì ăn uống”

            Margarita cố cười vui

            “Phải ăn để còn sức mà sống. Em cũng thấy đói.”

            Hai đứa như nhau, dễ nuôi. Khi có thì giờ thì thưởng thức món ăn, phụ nhau nấu nướng. Kéo nhau đi nhà hàng ăn thử mọi thức ăn để tìm cái lạ. Bình thường ăn gì qua loa cũng xong. Thoãi mái. Như thường lệ Margarita nhanh nhẹn xào rau muống với chao. Sườn non nấu tay cầm. Những thứ có sẳn và là món Lâm ưa thích. Lâm gắng gượng để phụ Margarita nhưng ruột gan tơi bời, sững sờ.

            Những lần trước đây khi cùng nhau như thế này là những lúc vui vẻ hạnh phúc. Ăn xong Margarita dành luôn phần rửa chén. Lâm cự nự đòi làm. Margarita đứng nhìn Lâm rồi càu nhàu cho là rửa ẩu không sạch không đúng methode. Lâm nói. Cái gì cũng ôm lấy. Ai làm cũng không vừa ý. Thiên hạ lấy cớ trút cho làm rồi than việc gì ở đâu lúc nào cũng cực. Cực từ trong nhà cho đến ngoài xã hội. Nếu sai methode thì chỉ cho anh làm. Anh phải rước bớt cho em. Anh làm nhanh chứ không phải ẩu. Sai methode chỉ vì vị trí vói nước nóng nước lạnh ngược chiều nhà nàng.

            Thường thì Lâm là người nói Margarita là người nghe. Hôm nay ngược lại. Cơm nước xong đã quá khuya. Margarita nói. “Tối nay minh ở với nhau”. Lâm như trên trời rớt xuống. Ngày thường chắc Lâm sẽ mừng lắm. Bây giờ lại lo lắng cho người yêu. “Mai về chú thím có rắc rối không”. “Mặc kệ”.

Lần đầu tiên từ ngày yêu nhau hai đứa gần gũi. Ngất ngây hòa nhập bềnh bồng khung trời diệu vợi. Ðam mê yêu đương. Trước đây những lúc nằm với nhau, ôm nhau hôn nhau Lâm và Margatita cũng nhiều lần bối rối vì những thôi thúc ham muốn. Không phải không có lúc đã chịu hàng buông xuôi. Nhưng chính trong lúc như vậy thì một trong hai đứa gồng mình dừng lại khi nghĩ đến tất cả những khó khăn rắc rối hệ lụy sẽ đến cho Margarita. Lâm chưa thể có con với Margarita vì chưa cưới Margarita được. Những khi qua cơn khói lửa như thế, Lâm nói. “Tình yêu của mình trong trắng nhất thế giới đông tây kim cổ. Khó ai mà tin được.” Tất cả gìn giữ tối nay đổ sập.

            Ôm người yêu trong đôi tay, rù rì đến gần sáng. Nghe tiếng Margarita thở đều nhè nhẹ, Lâm thiếp đi trong giấc ngủ muộn.

Thức giấc không thấy Margarita, linh tính Lâm quàng dậy ra khỏi phòng. “Margarita. Margarita.” Khắp nhà yên ắng. Áo quần không còn. Có khi nàng xuống đi bộ. Margarita có thói quen chạy bộ khi rỗi rảnh. Lâm hy vọng. Lo lắng mặc vội áo quần xuống đường chạy quanh tìm kiếm.

“Trời. Em đi thật sao. Trời ơi làm sao đây?”

Gọi phôn vê nhà nàng không ai trả lời. Lâm lấy xe đi về phía khu phố Tàu nơi nàng ở cách xa. Giờ cao điểm kẹt xe. Lâm nóng ruột muốn xuống xe chạy bộ. “Trời hại ta rồi”. Gần hai giờ sau mới đến nhà nàng. Lâm chẳng còn e dè, bấm chuông gọi.

Bà thím xuống mở cửa. Nét mặt hôm nay trông rất dịu. Ðã đoán ra mối tình hay thấy bộ mặt thảm não của Lâm?

“Cho tôi gặp Margarita.”.

“Nó đi rồi”.

“Ði đâu thím biết không?”.

“Chồng tôi chở nó đi Ohio”.

“Khi nào về?”.

“Ở luôn chưa biết chừng”.

“Thím có số phôn hay địa chỉ không, làm ơn cho tôi. Tôi là bạn thân của Margarita”.

“Tôi biết. Tôi còn biết anh tên Lâm. Thôi anh về đi.”.

Biết không làm được gì khác hơn, đau khổ cùng tận Lâm thất thểu ra xe về nhà.

Ít lâu sau ngày Margarita bỏ đi, Lâm nhận được thư nhà báo tin đã được Mỹ phỏng vấn và thủ tục đang ở giai đoạn cuối. Nhớ thương Margarita đứt ruột, Lâm chẳng còn lòng dạ nào để học. Lại thêm nhu cầu việc làm để nuôi vợ con ngày sắp tới, Lâm bỏ dở năm cuối kỹ sư kiếm việc làm với đồng lương khiêm nhượng nhưng đầy đủ bảo hiểm cho vợ cho con.     

Gần một năm, sau những này khắc khoải chờ mong hỏi thăm tin tức, có lúc Lâm đã nhắm mắt đi liều lên tận Cleveland, nơi trước đây có lần Margarita nhắc tới. Tìm khắp các nhà hàng ăn người Hoa nhưng vô vọng. Một buổi trưa Lâm bất ngờ nhân được thư Margarita. Không có địa chỉ người gửi, nhận ra được của người yêu qua nét chữ thân quen. Mừng đến chảy nước mắt. Không có thư chỉ có tấm thiệp báo tin sinh con gái Tiffany đầu lòng. Bên dưới vỏn vẹn một chữ “Forever” và chữ ký quen thuộc. Lặng người nhìn đứa nhỏ còn đỏ hỏn trong nôi, Lâm có cảm giác như chính con ruột của mình, kết quả của kết thúc đành đoạn một mối tình trắc trở. Lâm không giữ được khóc tức tưởi réo gọi tên người yêu.

            Tuần sau vợ con qua. Cả tháng nay Lâm lo dọn dẹp apartment. Mua sắm thêm đủ thứ linh tinh. Ðộc thân tại chỗ lâu ngày bây giờ Lâm mới thấy đủ thứ phiền phức tốn kém. Gặp lại vợ như thế nào đây. Lòng đã nguội lạnh, tự nhủ không ở với nhau bằng tình thì cố quên đi những ngày tháng nhục nhằn củ, cố sống cho đầy chữ nghĩa.

            Nhớ lại buổi chiều tầm tả mưa, sau lần cải vả sỉ nhục mày tao chi tớ, như mọi lần, vợ kết thúc bằng bài lễn lớp. “Biết thế để cho chết trong tù. Ði đâu thì đi cho khuất mắt”. Và như mọi lần Lâm lầm lủi ra đi. Ði đâu. Tá túc bạn bè bà con một hai ngày là cùng, rồi lại sượng người quay về nhà để lại nghe xỉa xói. “Tưởng ngon đi luôn chớ. Cuối cùng cũng vác bản mặt ăn hại về”. Giận nhưng không bằng cay đắng. Xã hội hoàn cảnh đã rèn một người đàn bà yếu đuối, hiền lành lệ thuộc trở thành chua ngoa độc đoán.

Hôm đó định quay về nhà thì gặp Hướng, bạn thân từ ngày vào lính vào tù. Hôm trình diện vào trại cải tạo gặp nhau hắn xỉ mặt cười hô hố. ”Cứ khi nào tao xui là gặp mày”. Từ ngày được tha ít khi gặp.

Kéo bạn vào quán càphê, Hướng nói nhỏ.

“Tao có nghe thằng Thìn, thằng Ðức nói chuyên về mày. Tối nay tao có chuyến đi mày có theo không?”.

“Ðúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Nhưng tao không có tiền.”.

“Khỏi lo. Qua bên mượn ai trả cho tao sau. Ở đây mượn một xu không ai cho. Qua bên rồi thì dễ. Cầu sao cho lọt. Có gì thì đừng đổ tội cho tao.“

“Gặp nhau lần này phải hên, hết vận xui. Tin vậy đi. Lọt hay không do số. Cùi đâu sợ lỡ. Tình cảnh tao như thế này chết sướng hơn”.

Chuyến đi trót lọt. Ra hải phận chưa kịp mừng thì gặp bảo. Sau khi thoát chết, Lâm nhận ra được cái phi lý nhỏ nhoi của cuộc đời. Cận kề cái chết thấy hận thù ghét giận chỉ là những mối dây nên cởi không nên buộc. Lâm không còn giận vợ, tha thứ. Lên tới đảo trái với ý định lúc ra đi, Lâm khai báo vợ con đầy đủ và trong thư gửi về dặn con dặn vơ yên tâm sẽ gắng làm ra tiền gữi vê và lo bảo lãnh.

            Ðón vợ con sang. Lo cho con cái vào trường. Lo cho vợ theo học anh văn. Thời gian đầu trôi qua yên ổn. Từ khi vợ có công việc làm. Quen nước quen cái đi đây đi đó tiếp xúc bạn bè bá con. Cuộc sống gia đình bắt đầu có những lục vấn ghen tương mát hờn khó chịu. Một hôm bệnh xin về sớm. Về nhà nghe tiếng vợ đang nói hành nói tỏi mình với con. “Thằng cha tụi bây có vợ riêng đang dấu ở đâu đó. Ðâu có tốt lành gì. Qua Mỹ đã lâu, người ta đã mua nhà mua cửa đàng hoàng. Học hành tới nơi tới chốn công ăn việc làm đâu ra đó, như bác Hướng. Cha tụi bây cho vợ con sống như thế này đây. Nơi ở thì chật chội, khu phố thì tồi tàn rác bẩn. Tưởng qua Mỹ thế nào cứ như thế này thua xa ở Việt Nam. Biết thế này, tụi bây có đi thì đi tao ở lại.”

            Lâm lặng người. Mệt muốn ngã lưng nhưng tránh chuyện cải vả lập lại những ngày tháng địa ngục. Lâm buồn vô hạn. Lặng lẽ quay ra.

            Vợ nói cũng đúng thực tại nhưng không nghĩ đến nguyên nhân.

Lâm và Hướng là hai thái cực.

            Vừa tới đảo Hướng đeo tán Liên, trẻ đẹp. Mấy tuần sau đã sống như vợ chồng. Lâm trách. Người đâu vô tình bạc nghĩa. Hướng trả lời tĩnh. Nói theo câu nói thời thượng. “Quá khứ đã qua. Tương lai chưa tới. Sống cho hiện tại. Ở đó mà lo. Phí “.

Cả ba cùng đến Chicago và cùng thuệ chung building.

Lâm ở basement. sống tiện tặn. Gửi tiền về vợ con sống phủ phê. Nhà cửa thì đã có sẳn. Tiền gửi về dư thừa mua sắm đầy đủ tiện nghi. Cả mẹ lẫn con xe cộ áo quần thứ xịn.

Hướng sống với Liên ở lầu 1 và sinh con đầu lóng. Tiền hắn gửi về cho vợ con chỉ đủ sống cầm hơi. Cuối tuần tập họp bạn bè ăn nhậu vui đùa tới khuya. Cuộc sống vô tâm không bận bịu lo âu. Học vội bằng technician 2 năm, bắt được cái Job ngon. Chỉ thời gian ngắn hảng phát đạt cho Hướng ăn lương, cho tiền đi học tiếp lấy bằng kỹ sư. Ðứa con thư hai lên ba thì vợ con Hương bên nhà cũng sắp qua tới. Lâm không biết Hướng sẽ giải quyết như thế nào. Vẫn phây phây chẳng thấy gì lo lắng hay hắn liều mạng tới đâu hay đó. Chuyện xẫy ra như trong tiểu thuyết. Một buổi Liên đem hai con ra ngoại ô gần sở làm. Thời gian ngắn kết hôn với Hater, supervisor, từ lâu đeo đuổi, dẫu biết Liên đang sống với Hướng. Hướng mua nhà mới sắm sửa đón vợ con sang. Thu xếp vợ con đâu ra đó. Răm rắp như nhà binh. Ði học đi chợ tự túc xe bus. Ðừng hòng đưa đưa đón đón. Có lẽ nhờ vậy chỉ mấy năm vợ con ổn định. Gia đình êm. Ðiều đặc biệt là vợ Hướng chẳng bao giờ đá động dẫu biết rõ cuộc tình của chồng. Không ghen tuông như những người vợ khác. Tôn trọng cái riêng tư của chồng. Ðiều hiếm có ở một người vợ Việt Nam. Hắn không huỵch toẹt nhưng cũng không dấu nhẹm. Hướng huênh hoang tự hào vơi thành tích của mình. Lâm nói. Phúc bất trùng lai. Họa vô đơn chí. Cái phúc không tới hai lần. Nhưng cái họa đã giáng xuống đầu ai thì tới tấp. Trường hợp của mày hi hữu. Một lúc có hai cái may. Một người yêu biết hy sinh. Một người vợ biết giữ chồng. Còn mày chỉ là thằng tốt số. Hướng, người mà vợ Lâm đem mình ra để so sánh là rứa đó.

            Ðè nén nỗi đau riêng để sống hết nghĩa. Những lời nói của vơ làm cho Lâm thấy trước những đổ vỡ.

            Dù cố gắng Lâm cũng không thể tự nhiên trong cuộc sống vợ chồng. Càng cố tự nhiên càng mất tự nhiên. Cố chăm sóc cố chìu chuộng cố nhẫn nhịn lại phô bày sư gượng gạo.

            Một buổi tối đi làm về thấy nét mặt và khóe mắt nhìn của vợ hằn học giận dữ. Trong thoáng chốc Lâm bất chợt rùng mình nhớ lại cũng nét mặt cũng khóe nhìn đo những năm về trước. Biết có chuyện.

“Mấy con đâu?” Mở cửa phòng, hai đứa nhìn cha khác lạ.

“Chuyện gì vậy?” Lâm bình tĩnh hỏi vợ.

            “Ông là đồ bạc nghĩa. Biết thế đã không qua đây làm gì?”

            “Chuyện gì cũng nên ăn nói đàng hoàng. Chuyện gì?”

“Tui thế đó. Ðàng hoàng với người đàng hoàng. Cái thứ người đó mà đòi đàng hoàng ”

            Lâm vãn kiên nhẫn

            “Bỏ cái lối ăn nói thô lỗ đó đi”

            “Phải rồi tao là đồ thô lỗ mày mới chê”

Lời mày tao của vợ cho Lâm cảm giác như đang sống trong ngôi nhà ngõ cụt Saigon với tất cả đắng cay ngày cũ.

            Lâm buồn. Ðịa ngục môt lần qua nay lại hiển hiện.

            Lâm đã đoán ra phần nào. Gượng hỏi

            “Không hiểu em muốn gì?”

            Ðứng phắt dậy, rút trong túi áo hai tấm hình vất mạnh xuống bàn.

“Con đĩ nào đây? Ông hết che đậy dấu quanh. Từ ngày qua đây tôi đã biết nhưng chưa có bằng chứng. Bây giờ thì rành rành ra đấy. Chối đi. Chối đi”

            Chưa kịp phản ứng thì vợ khóc rống lên tru tréo

“Trời ơi là trời. Mấy năm nó bị tù tôi nuôi. Biết vậy tôi lấy cha thằng nào cho xong. Qua đây làm gì?”

“Ðùng khóc lớn. Xấu hổ với hàng xóm. Có khi người ta kêu cảnh sát thì phiền lắm. Mình đang ở Mỹ chứ không phải ở Việt Nam!”

Lâm nhìn hai tấm hình. Một chụp chung với Margarita lúc đi thăm vườn Nhật. Ðây là bức hình duy nhất hai đứa chụp chung với nhau. Tấm kia là hình Tiffany. Hai tấm hình này Lâm để trong ngăn tủ hồ sơ riêng.

Lâm chợt bừng tức giận. Một cơn giận đã lâu chưa hề có vì riêng tư bị xúc phạm.

            “Ai cho phép em được lục lọi giấy tờ riêng”

            “Riêng gì. Không riêng tư gì hết. Tôi ở với ông có hôn thú. Tôi muốn làm gì thì làm không ai có quyền cấm.”

“Vợ chồng cũng phải tôn trọng cái riêng của nhau. Ngay cả con cái mình cũng phải tôn trọng cái riêng tư của chúng. Biết không. Biết không?”

            “Ðụng tới con đĩ là mày nóng mặt lớn tiếng phải không?”

            Nhảy tới bàn cầm hai tấm ảnh, xĩa xói

            “Con nào đây hả?”

            Lâm chưa biết phản ứng như thế nào. Vợ bắt đầu khóc kể:

  “Tôi biết mà. Hèn gì. Nó ở với tôi chỉ còn cái xàc còn hồn thì gửi cho con kia.”

Vừa nói vừa đưa hai tấm hình lên định xé. Lâm không còn bình tĩnh. Xông tới giựt lấy.

Vợ la lớn

            “Làng xóm ơi! Tụi bây ơi ra coi nó đánh tao”

            “Anh đánh hồi nào. Mà đừng la lớn”

Biết nếu chần chừ không kìm được cơn giận của mình sẽ lớn chuyện, Lâm vội như chạy trốn, mở cửa định đi. Như không còn tự chủ, vợ Lâm chạy đến túm áo

“Tao nói chuyện mày khinh mà bỏ đi phải không? Mày có hẹn bây giờ đi gặp phải không. Thằng đàn ông khồn nạn.”

Các con vừa van mẹ vừa nhìn cha, không biết đứng phía nào. Lâm dùng sức rứt ra. Dằng co. Uất ức giận dữ vụt đến như tia sét. Giáng tay tát mạnh. Vợ khựng lại ngạc nhiên trước phản ứng bất ngờ. Lần đầu tiên Lâm đánh vợ.

            Cơn nóng hạ nhanh Lâm xuống giọng

            “Anh xin lỗi”

            “Mày đánh tao. Ðược! Tao chết cho mày biết. Cho người ta rủa mày.”

            Nói xong chạy vào phòng khóa cửa. Lâm chạy trước, các con theo sau khóc

            “Em! Chuyện đâu còn đó. Phải bình tĩnh cho anh giải thích”

            Từ trong phòng, vợ Lâm vừa khóc vừa réo

            “Mày dám đánh tao. Tao cho mày biết tay”

           Chỉ chừng chốc lát Lâm nghe tiếng xe còi hụ cảnh sát. Nhìn ra đường thấy hai xe cảnh sát đỗ lại. Ðèn chớp. Hàng xóm người qua đường tụ họp xầm xì.

            Lâm đoán ra sự việc. Nghe tiêng gõ cửa, Lâm lúng túng mở. Hai cảnh sát to lớn bụng bự hùng hổ vào. Vợ Lâm chạy ra chỉ ngay Lâm

            “Hắn đã đánh tôi.”

            Vừa nói vừa vén tóc bày bên má đỏ bầm.

            Lâm ngượng người phân trần.

            Hai cảnh sát còng tay Lâm dẫn ra xe.

            Bàn tay to đè đầu Lâm đẩy vào xe. Lâm đau đớn nhục nhã.

            Xe hụ còi lăn bánh.

            Lâm bỗng bậc khóc nức nỡ.

            ” Margarita. Margatita”.

 

./.

NINH HẠ - NGUYỄN ĐỨC TÂM

Tên thật Nguyễn Đức Tâm, sinh tại Huế

HOẠT ĐỘNG XÃ HỘI
Nguyên :

- Giám Đốc Điều Hành Cơ quan Dịch vụ Xã hội cho Di Dân và Tị nạn (Á, Phi, và Âu châu) tại Illinois.

- Ủy Viên các Hồi Đồng Cố Vấn về Á-Mỹ Sự Vụ (Advisory Council on Asian American Affair) của:
+ Thị Trưởng Thành Phố Chicago,
+ Bộ Trưởng Nội Vụ Tiểu Bang Illinois (Secretary of State),
+ Biện lý Cook County State (Cook County State's Attorney).

- Ủy viên Hội đồng Quản Trị Liên Hội Quốc Gia NAVASA (National Alliance of Vietnamese American Social Service Agencies).

- Ủy viên HĐQT Tổ chức bảo vệ người Tị nạn, Di dân ICIRR (Illinois Coalition for Refugees and Immigrants Rights).

- Hội viên CAAELII (Coalition of Asian-African, European and Latino Immigrants of Illinois).


Được trao tặng  "Vision In America Award" 2004  của International Channel Networks

BÁO CHÍ - TRUYỀN THÔNG
Nguyên :

- Chủ bút báo Người Việt Illinois.

- Trưởng biên tập thời sự Windy City Weekly Magazine Radio 88.7 FM.

- Cộng tác với các báo Thế Kỷ 21, Văn Học...(Hoa Kỳ).  Trang mạng Talawas, Phù Sa...

ĐÃ XUẤT BẢN :

- Cơn Giông Ngày Về, Văn Mới (Hoa Kỳ) 1999.

- The Silver River, Steck Vaughin 1994.

 

LÊN TRÊN=  |     GỬI BÀI     |     LIÊN LẠC     |     LÊN TRÊN=

Phù Sa được thực hiện bởi nhóm PSN (Phù Sa Network).
Là tiếng nói của người Việt Tự Do trong và ngoài nước nhằm phát huy khả năng Hiểu Biết và Thương Yêu để bảo vệ và thăng hoa sự sống.
PSN không loan tin thất thiệt, không kích động hận thù, và bạo lực. Không chủ trương lật đổ một chế độ, hay bất kỳ một chính phủ nào.