Một thoáng quay về
Vào một tối
trong lúc dùng cơm, tôi cầm tay vợ tôi và nói :”Anh có một
chuyện cần bàn với em!”. Vợ tôi ngồi im, lặng lẽ… Tôi nhìn
thấy niềm đau đớn và tổn thương hiện rõ trong mắt nàng. Thốt
nhiên, tôi thấy cứng hong, không nói thêm được môt lời. Nhưng
rồi cuối cùng, tôi cũng phải cố trấn tĩnh để nói những điều tôi
đang nghĩ: “Em… Anh muốn ly dị !”
Nàng không lộ vẻ phật lòng vì lời nói này mà chỉ hỏi: “Sao vậy
anh?”. Tôi cố tránh câu trả lời và điều này khiến nàng nổi giận.
Quơ tay ném đôi đũa, nàng nói như hét: ”Anh xem anh còn đáng là
người đàn ông hay không!”
Ðêm ấy, vợ chồng tôi không nói với nhau nửa lời và nàng chỉ khóc
thút thít. Tôi biết nàng đang cố tìm hiểu xem trong cuộc hôn
nhân giữa nàng và tôi, chuyện gì đã xảy ra để đến độ tôi đòi
phải ly dị… nhưng hình như nàng chưa tìm thấy được câu trả lời
thỏa đáng. Riêng tôi, nàng đã bị mất vị thế trong tim tôi vì một
hình bóng diễm kiều khác: Diễm, là cô gái đang gần như chiếm
trọn tình cảm của tôi”. Tôi không còn thấy yêu vợ mình nữa.
Nếu còn chút tình thì đó cũng chỉ là niềm thương hại cho một
người vợ hiền sau nhiều năm chung sống.
Chính vì phần nào mang cảm giác tội lỗi, tôi sẵn sàng đồng ý
giao cả căn nhà, xe cộ, và luôn cả một phần ba cổ tức trong công
ty của tôi. Khi đưa bản nháp giao kèo ly dị cho nàng, vợ tôi cắn
răng và xé vụn mảnh giấy ra thành từng mảnh. Trước mắt tôi,
người đàn bà sau mười năm đầu ấp tay gối bỗng biến thành một con
người xa lạ.
Tôi thấy tội nghiệp cho nàng đã không còn tha thiết đến tài sản,
làm hỏng cả sinh lực và phí hoài thời gian của mình. Nhưng tôi
không thể nuốt lời vì tôi đã nói với nàng là tôi đã lỡ yêu Diễm
quá rồi. Vợ tôi khóc òa khi nghe nói điều này - đúng như tôi đã
từng đoán - Ý tưởng ly dị ám ảnh tôi nhiều tháng qua và càng lúc
tôi càng thấy rõ là mình phải can đảm quyết
định.
Hôm sau, tôi đi làm về nhà trễ thì thấy vợ tôi còn đang ngồi ở
bàn, hý hoáy viết gì đó. Tôi không ăn cơm tôi và đi thẳng vào
giường ngủ - và ngủ liền - vì sau một ngày dài vui chơi với
Diễm. Khi tỉnh giấc nửa đêm, tôi thấy nàng vẫn ngồi ở bàn và
cắm cúi viết. Tôi không buồn để ý và xoay lưng ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, vợ tôi chấp thuận đề nghị ly dị và đưa một số điều
kiện. Nàng không cần lấy bất cứ tài sản nào, tôi chỉ cần cho
nàng một tháng báo trước. Nàng còn yêu cầu trong một tháng đó,
chúng tôi phải cố gắng hết sức để bình thường hoá mọi chuyện -
vì theo nàng - lý do hai người phải giả vờ như vậy vì đứa con
trai của chúng tôi chỉ còn một tháng phải thi và nàng không muốn
trong lúc này con chúng tôi bị phân trí vì biết bố mẹ sắp ly dị.
Tôi đồng ý đề nghị của nàng. Nàng có nhắc tôi:” Anh còn nhớ ngày
cưới em, anh đã bồng em trong căn nhà này không?” … và nàng còn
vòi thêm một điều kiện nữa là mỗi buổi sáng, tôi phải bồng bế
nàng vào từ trong phòng ngủ ra phòng khách …như trước đây mười
năm tôi đã bồng nàng trong ngày tân hôn.
Khi tôi kể cho Diễm nghe về điều kiện mà vơ tôi đòi, náng cười
lớn và cho đó chỉ là chuyện khôi hài. Nàng còn bĩu môi phê
bình: “… cho dù vợ anh có bày mưu tính kế kiểu gì, thì cuối
cùng, chị ấy cũng phải chấp nhận ly dị mà thôi!”.
Ngày đầu, tôi bắt đầu bế nàng ra phòng ngoài với tất cả sự
ngượng ngạo, vụng về vì kể từ khi tôi có ý định ly dị, hai chúng
tôi không hề gần gũi hay ôm ấp nhau. Thằng con trai nhỏ bỗng
thấy bố ẵm mẹ thì vui mừng chạy theo sau vỗ tay reo hò. Tôi
thấy lòng đau thắt. Từ phòng ngủ tôi bế nàng ra phòng khách -
chỉ khoảng chưa đầy 10 mét - sao mà thời gian lâu quá!!!. Vợ tôi
nhắm mắt nói nhỏ chỉ đủ cho tôi nghe: “Anh cố đừng cho con biết
chuyện mình sắp ly dị nha!”. Tôi gật đầu - chịu đựng - như chịu
một cực hình. Khi đặt nàng xuống trước cửa nhà để nàng ra đón
xe buýt đi làm, tôi chán nản quay lại, ra lấy xe riêng đi làm.
Ngày thứ hai, cả hai chúng tôi đóng kịch khá hơn. Nàng tựa đầu
vào ngực tôi. Tôi thoáng ngửi thấy mùi nước hoa từ áo nàng.
Chợt nhớ mình đã từ lâu quên không còn nhìn ngắm dung nhan vợ
mình. Bây giờ nhìn lại, nàng đã không còn vẻ hồn nhiên, trẻ
trung, như ngày xưa. Một vài vết nhăn đã hiện trên nét mặt và
tóc nàng cũng bắt đầu bạc. Một thoáng nghĩ đến với tôi: ”mình đã
làm được gì cho vợ mình?”.
Ngày thứ tư, khi tôi nâng nàng lên, một cảm giác gần gũi, âu
yếm, thân thuộc bỗng trở về. Dù sao, người đàn bà trong tay tôi
hôm nay - cũng là người đã sống kề cận bên tôi - qua suốt mười
năm – mười năm sống chung chắc đã hằn dấu trong cuộc đời nàng.
Ngày thứ năm, rồi qua thứ sáu … tôi cảm thấy sự yêu thương nẩy
nở nhiều hơn. Ðây là điều mà tôi chẳng dám nói cho Diễm biết.
Thế là gần một tháng trôi qua và tôi cảm thấy việc bồng bế vợ
mình không còn khó khăn gì nữa. Có lẽ vì quen - tôi còn mang cảm
tưởng như mình khoẻ hơn vì phải vận động tay chân nhiếu hơn.
Môt sáng, khi vợ tôi chọn áo mặc đi làm. Nàng thử đi thử lại
nhiều chiếc nhưng hình như không thấy vừa chiếc nào.
Nàng
thở dài:
”
Áo nào em mặc sao cũng rộng rinh mất rồi!” – Tôi chợt nhận ra là
nàng đã gầy sút hẳn đi… Á! thì ra -chỉ vì thế- mà mình bồng nàng
dễ hơn.
Rồi, cũng vì thế, tôi hiểu ra là vợ mình đã cưu mang những muộn
phiền cay đắng từ bao tháng nay. Chạnh lòng, tôi bước tới gần
để vuốt tóc nàng. Con trai tôi thấy vậy bèn nhắc: ”Bố ơi, bây
giờ đến lúc bố phải bế mẹ ra cửa rồi đó”. Chuyện bố ẵm bế mẹ nay
đã thành quen thuộc với nó … và nó rất thích tôi làm như vậy. Vợ
tôi nhận ra điều này và ra dấu cho con lại gần để ôm thật chặt
vào lòng. Tôi quay mặt đi để che dấu xúc động và e sợ là mình
sắp phải thay đổi quyết định ban đầu. Tôi choàng tay qua vòng
eo nàng, bế nàng ra khỏi phòng ngủ vào phòng khách, qua cả hành
lang và nàng vòng tay qua cổ tôi, tự nhiên và nhẹ nhàng như đang
làm một việc làm quen thuộc mỗi ngày. Tôi ghì vợ chặt hơn, như
ngày chúng tôi mới cưới … lòng chạnh buốn xót xa.. vì tôi hiểu
sức khỏe của nàng đã xa sút hơn xưa rất nhiều.
Rồi ngày cuối cùng của một tháng giao kết cũng phải tới. Khi tôi
ôm nàng trọn trong vòng tay thì con trai tôi đã đi học rồi. Cảm
thấy lòng nặng nề và chân không bước nổi, tôi cố ôm nàng chặt
hơn và chợt nói: ”Anh đâu ngờ là hai vơ chồng mình đã quên mất
những cử chỉ âu yếm này từ lâu, chắc có thể vì mình thiếu gần
gũi nhau chăng?”
Khi vừa lái xe đến sở, tôi nhảy phóc xuống xe mà quên cả khoá
cửa. Tôi sợ tôi sẽ thay đổi ý kiến … Chạy nhanh lên cầu thang,
Diễm đã đón tôi từ cửa. Tôi vội vã nói với nàng :” Diễm à, anh
xin lỗi em, anh không còn muốn ly dị nữa”. Diễm trố mắt nhìn tôi
rồi nàng sờ tay lên trán tôi: ”Anh có nói sảng không vậy!”
Kéo tay Diễm xuống, tôi nói nhanh:” Diễm, xin lỗi em, anh không
còn muốn ly dị vợ anh nữa. Hôn nhân của vợ chồng anh quả có lúc
nhàm chán vì cả hai người đều không đánh giá đúng mức hạnh phúc
của cuộc sống, không phải vì cả hai không còn yêu nhau. Bây giờ
anh đã nhận ra là, lẽ ra anh đã phải ôm ấp vợ anh mỗi ngày, từ
ngày hai đứa cưới nhau … và ôm nàng cho đến khi một trong hai
người mất đi”. Diễm như bị
thức tỉnh, nàng tát tôi, oà khóc và đóng sập cánh cửa lại. Tôi
lao mình chạy xuống cầu thang và vọt xe đi…
Trên đường về nhà tôi tạt vào một tiệm bán bông để mua một bó
hoa hồng tím cho bà xã. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết gì vào
tấm thiệp cho người nhận quà. Tôi chỉ cười, không trả lời nhưng
viết nhanh vào tấm card hồng: “Anh muốn được bồng em mỗi buổi
sáng … và ẵm bế em…cho đến khi nào hai đứa mình không còn được
gần nhau”
Một sáng đông qua, và một đoá hồng chợt nở…
Tác giả vô danh.
(Anh Thư phỏng dịch) |