Võ Thị Trúc Giang - Lúa 9 |
Phơi
áo chồng tao
Tối này khi về đến nhà tôi chạy ra sân lẹ lẹ gom quần áo vào trước
khi trời tối, công nhận đến tháng 10 rồi mà trời còn ấm áp thật là
sung sướng, tôi cố giặt chăn màn phơi ngoài sân cho thơm tho trước
khi mùa đông tới, hình như tôi thấy ở bên Mỹ gia đình anh chị bạn
bè của tôi ít ai khiêng chậu quần áo ra sân phơi chứ vùng quê nơi
tôi ở bên Pháp là chuyện bình thường lắm.
Đang đứng gấp quần áo bỏ vô chậu, tôi thấy thấp thóang bên kia bờ
cái bà hàng xóm, tên của bà tôi hỏi con Mariette 3, 4 lần rồi mà
cũng quên, thôi khỏi hỏi nữa. Bà ta cũng đang gấp quần áo bỏ vào
chậu như tôi, đứng xa nhau quá mắt bà ta gìa cả chắc cũng chẳng thấy
tôi nên chả ai chào ai, mà nếu như có gặp, có lẽ bà ta tránh cái
nhìn thắc mắc của tôi kể từ khi ông già chết: « Thế tại sao bà cứ
phơi quần xanh và áo sơ mi dài tay mà ông hay mặc làm vườn là sao
?? »
Làm tôi ghê ghê có cảm tưởng như hồn ông còn lẩn quẩn đâu đấy chưa
chết !! Tôi ngẫm nghĩ « Có lẽ ông mới chết có 4 tuần qua, bà thấy
quần áo ông còn tốt nên đem giặt giũ cho sạch rồi bỏ vào túi cho
Hồng Thập Tự ư, dám lắm ! »
Tự nhiên thấy cái quần màu xanh của ông treo lủng lẳng trên sào làm
tôi nổi da gà. Tôi nhìn xuống chậu quần áo của mình, hai đứa con nay
đi học xa rồi nay chỉ còn lại quần áo của tôi và của CơmÁo*, nhìn
đến hòan cảnh của bà hàng xóm tôi mới nghĩ đến còn có dịp giặt giũ
quần áo cho chồng cho con là điều hạnh phúc.
Hồi đó còn sống bên Đức, con hàng xóm, lại cũng hàng xóm, vì tôi
sống, thở và viết đều lấy chất liệu từ Đời mà viết, vì đi trong Đời
tôi nhận thấy Đời có cả trăm ngàn thứ chuyện cho tôi ghi lại.
Quay lại chuyện con hàng xóm hồi xưa bên Đức, nó tên là Roswitta, ly
dị chồng, về sống chung với cha mẹ, không con cái, không đi làm, cả
ngày đứng gần cửa sổ phì phà điếu thuốc lá, thấy CơmÁo của tôi đi
làm về hay phơi quần áo giúp vợ, đi chợ cho vợ, cuốc đất cho vợ,
chị ta điên tiết, nhất là khi thấy QuầnÁo của chúng tôi treo lủng
lẳng gần nhau trên sào như khiêu khích cái tự ái của nó, thế là cả
ngày nó cứ tìm cách ganh tỵ với chúng tôi, gây nhau vì cái này, hai
nhà xây sát nhau cái tường, nếu chúng tôi xem TiVi hơi hơi to, con
chúng tôi giỡn hơi lớn tiếng, là chị ta bên kia gõ gõ mạnh vào tường
báo động phải im ...đại khái vài chuyện cỏn con như thế. Từ sự
phiền tóai đó là nguyên do khiến tôi dụ CơmÁo bỏ nước Đức sang Pháp
ở, tuy hai bên cách nhau vài cây số thôi mà dân tộc tính của họ khác
nhau xa!
Căn nhà cũ đó là căn nhà kỷ niệm chúng tôi muốn giữ nên không bán
chỉ cho mướn, vì hai con tôi đã lớn lên trong căn nhà đó, ăn nên làm
ra cũng từ căn nhà đó. Khắp nơi có dấu tay chúng, khi thằng út lúc
đó mới 2 tuổi rưỡi, vẽ nguyên bàn tay trên cửa gỗ, tôi hay thấy
thước đo coi chúng sau 1 năm lớn nhanh bao nhiêu...
Bây giờ mỗi lần có công chuyện sang bên căn nhà cũ tôi nhớ kỷ niệm
xưa quá sức, nay căn nhà của Roswitta đã bán cho người khác rồi,
người cũ không còn nữa, nay là người mới ! Má Roswitta bà Klingen
đã chết vì bịnh tiểu đường, Roswitta cũng từ giã cõi đời vì bịnh
ung thư phổi, còn mình ông Klingen phải bán căn nhà đi để trang trải
tiền viện dưỡng lão. Nghe nói ông sống trong ấy không thân nhân thăm
viếng. Nghĩ cũng tội ! Một thời đã qua, một thời gia đình ông đay
nghiến chúng tôi này nọ, cũng chỉ vì ganh tỵ. Chúng tôi là người
ngoại quốc phải nghèo hơn họ, không được có 2 xe, không được nhà
cao cửa rộng, không được nuôi chó Berger đẹp, không được
có business chạy tới chạy lui tất bật !! Đại khái cái giòng máu
Hitler trong người họ vẫn còn, dĩ nhiên chúng tôi cũng có nhiều
người bạn Đức rất tốt, người tốt người xấu ở đâu cũng có !
Tính tình người Pháp vùng biên giới Lothringen này rất dễ chịu,
chẳng làm gì ai ! Họ sống và để yên cho người khác cùng sống !
Ngày xưa Roswitta hay khó chịu khi thấy tôi phơi quần áo chồng tôi
ngòai vườn, nay tuy chồng bà hàng xóm bên Pháp này đã chết, bà vẫn
giặt giũ quần áo ông hay mặc khi làm vườn, và phơi trên sào bay bay
trong gió trong nắng bên cạnh quần áo của bà, thể như bà chưa có gì
mất mát cả. Tất cả vẫn còn y như cũ. Ít nhất là niềm an ủi cho bà!
Con đường này trông những căn nhà villa rộng lớn nhưng hầu như chỉ
một hay hai người ở !
Trong bầu trời rộng lớn tôi bỗng thấy mình bé nhỏ vô cùng. Bưng chậu
quần áo của mình vô. Trong chậu là quần áo của CơmÁo, quần áo của
tôi. Tự nhủ, ngày nào còn được phơi QuầnÁo cho nhau là còn
hạnh phúc.
Biết cái gì cũng sẽ qua, ngày xưa hai con mình bé bỏng như thế, nay
bận học hành đi làm thêm, thi cử, nên chúng chỉ về thăm đôi ba ngày
rồi lại đi. Căn nhà với khu viên rộng lớn, lắm khi tôi thấy mình rơi
tỏm trong thung lũng mông lung mà nếu như không còn trí nhớ của loài
người biết đâu tôi lại hóa thành Chim Muông hay Nắng Sớm, hay Đom
Đóm, Đến rồi Đi, Ngày lại Đêm, Sống rồi Chết, là cái gì đó gần như
bình thường như khi ta đói thì ăn, khát thì uống vậy.
Nhưng sao thấy bà phơi quần áo của ông, tôi không tránh khỏi xúc
động nhỉ !!
-------------------------
* CơmÁo: tôi hay gọi chồng tôi là cơm là áo ! Anh rất yêu cái tên
tôi đặt này !
Võ thị Trúc Giang - Lúa 9,
Samstag 13 OKt 07
|