VẤN ĐỀ GIÁO HỘI
THỐNG NHỨT 10/2007 |
Những
giọt nước cuối cùng
đem đổ quách !!!
-
PSN - 5.09.2008 - Thích Nhật Tân
Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách
Hỏi còn gì sót lại cho hôm nay
Đám ruộng khô nứt nẻ nát mũi cày
Đất loang lổ lưa thưa cây cỏ dại
Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách
Hỏi còn gì sót lại cho ngày mai
Chết chưa chôn đã sắm sẵn quan tài
Chôn chưa chết đày nhau ra nghĩa địa
Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách
Hỏi còn gì quá khứ những ngày qua
Bao bảo châu, bao sắc thắm ngọc ngà
Tan nát hết bởi bàn tay đoản hậu
Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách
Ly bể rồi, ly đâu nữa đầy ly
Bờ vỡ rồi, bờ đâu nữa tràn bờ
Xới tung tóe còn chi là gốc cội
Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách
Đẩy nhau đi vào những bước đường cùng
Vào tuyệt lộ không chừa một chỗ dung
Rồi hớt hãi đục xuyên lao ngõ ngách
Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách
Sống chưa chôn mà chết cũng chật mồ
Ngọc ném đi, rồi lượm đá, cỏ khô
Đốt cháy rụi, rồi bới tìm tro lạnh
Trải bao thời, gương soi tròn thể tánh
Trải bao thế, tâm lực vẹn sắt son
Thế mà nay như một cái xác không hồn
Chém đứt sạch bằng những nhát dao chí tử
Trải bao thời, rừng thiêng nhờ sư tử
Trải bao thế, núi thẳm nhờ hùm oai
Thế mà nay, một lũ cáo chồn dơi
Sao không chết núi rừng thiêng kỳ vĩ
Trải bao thời, thành quách nhờ cột trụ
Trải bao thế, đá tảng nhờ hòn chồng
Thế mà nay, một lũ nháo lon ton
Thì sự nghiệp làm sao không sụp đổ
Ôi, những giọt nước cuối cùng
Đã cạn tàu ráo máng đổ đi
Lại vô nhơn mục hạ sân si
Chém đứt sạch bởi bàn tay chí tử
Ôi, những giọt nước cuối cùng
Đã cạn tàu ráo máng đổ đi
Vô tâm, vô hậu, vô nghì
Tang thương đổ nát đen sì dâu xanh
Vô tác, vô nguyện, vô hành
Khốc khô sa mạc treo cành tầm không
Vô trụ, vô xứ, vô môn
Hư không trống rỗng càn khôn mịt mờ
Rơi vào một kẻ ai ngờ
Hết rồi giọt nước, đổ bờ rêu xanh
Tâm tư, tâm lực, đoạn đành
Ruột gan, lòng dạ, tơ mành nhện treo
Núi cao, dốc thẳm, hố đèo
Bàn tay một kẻ đổ vèo tiêu tan
Đường hầm bóng tối mênh mang !!!
Tháng
9 – 2008
Thích Nhật Tân
Email :
thnhattan@yahoo.com.au
|
|
|
|
GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VN THỐNG NHỨT |
Ngày 31 tháng
XII năm 1963. TỔNG HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM và mười (10) Giáo phái, hội
đoàn (gồm các đại biểu Tăng sĩ và Cư sĩ thuộc Bắc tông, Nam Tông) đã
khai mạc đại hội tại chùa Xá Lợi.
Đại biểu đại
hội trong 5 ngày thảo luận và đã đi đến quyết định Thống nhất ĐẠO PHẬT
VIỆT NAM thành một khối đoàn kết duy nhất, với danh xưng: GIÁO HỘI PHẬT
GIÁO VIỆT NAM THỐNG NHẤT và một bản Hiến Chương gồm hai viện Tăng Thống
và Hoà Đạo được công bố ngày 4-1-1964.
Đại hội suy
tôn Trưởng lão hòa thượng Thích Tịnh Khiết làm tăng thống và đề cử hòa
thượng Trí Quang giữ chức chánh thư ký viện Tăng Thống, hòa thượng Thích
Tâm Châu làm viện trưởng viện Hóa Đạo.
Ngày
12-1-1964, đại biểu đại hội bầu các tổng vụ trưởng, vụ trưởng của các
tổng vụ, như: tổng vụ Tăng Sự, Hoằng Pháp, Văn Hóa, Giáo Dục, Cư Sĩ, Xã
Hội, Thanh Niên, Tài Chính, Kiến Thiết v.v… theo như bản Hiến Chương của
giáo hội đã qui định.
Dưới đây bản
HIẾN CHƯƠNG đã tu chính lần thứ II bởi đại hội Giáo Hội Phật Giáo Việt
Nam Thống Nhất khóa V, ngày 12 tháng 12 năm 1973 – Phật lịch năm 2517.
HIẾN
CHƯƠNG
GIÁO
HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM THỐNG NHẤT
LỜI
MỞ ĐẦU
Công
bố Lý tưởng Hòa bình của giáo lý Đức Phật, các tông phái Phật giáo, Bắc
tông và Nam tông tại Việt Nam, thực hiện nguyện vọng thống nhất thực sự
đã hoài bão từ lâu để phục vụ nhân loại và dân tộc: đó là lập trường
thuần nhất của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất.
Giáo
Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất không đặc sự tồn tại nơi nguyên vị cá
biệt mà đặt sự tồn tại ấy trong sự tồn tại của nhân loại và dân tộc.
Quan
niệm thống nhất Phật Giáo Việt Nam được thể hiện theo chủ trương điều
hợp, nghĩa là giáo lý, giới luật và nếp sống của các tông phái, cũng như
của hai giới Tăng sĩ và Cư sĩ, chẳng những được tôn trọng mà còn phải nỗ
lực phát triển trong sự kết hợp của chỉ đạo. Chính đó là sắc thái đặc
biệt của nền Phật giáo thống nhất tại Việt Nam.
|