Cánh cửa cuộc đời!!!
Cách
đây khoảng 20 năm, vào một buổi sáng mùa đông giá lạnh, tôi gặp một
người nữ thân chủ nơi văn phòng làm việc xã hội của mình...
- “Em và anh ấy xa nhau gần hai tháng rồi – em đang tìm nơi ở vì họ
đuổi nhà mà em không có việc làm để thuê chỗ khác...” - Người đàn bà
trẻ khóc sướt mướt trước mắt tôi – dung nhan chị tiều tụy và đôi tay
gân guốc tuy chị không gầy lắm – cái gân guốc ấy biểu thị một sự
bươm trải và lao động qua nhiều năm qua. Chị nói trong hơi thở,
trong nước mắt và trong tuyệt vọng não nề:
- “Em có 3 đứa con còn nhỏ - đứa con trai lớn nhất mới 8 tuổi, đứa
thứ hai – con gái 6 tuổi và đứa thứ ba mới 6 tháng. Em nghỉ làm việc
khi mang bầu 8 tháng và chồng em bỏ em về Việt Nam cách đây khá lâu
để tìm vợ bên đó – anh ấy bỏ đi luôn cách đây hơn hai tháng và mang
hết giấy tờ riêng. Bây giờ em không biết anh ấy đi đâu – đoán là đi
VN - nhưng em không cần giữ anh ấy - chỉ cần tiền nuôi con vì con em
không có sữa uống gần cả tuần – hai đứa lớn đi học, không có đồ ăn
trưa vì em hết tiền - trường học cho người đến nhà và cuối cùng họ
nhờ nhân viên xã hội đưa em đi xin trợ cấp, rồi họ giới thiệu em đến
đây xin nhà...”
Tôi làm thủ tục và liên lạc những cơ quan xã hội chuyên giúp các gia
đình được các trợ cấp cần thiết để thanh toán những chi phí cần
thiết. Ở Úc, và ngay trong cộng đồng người Việt tỵ nạn, chuyện gia
đình gẫy đổ, chồng về VN có vợ mới xảy ra như cơm bữa.
Vài tuần sau, người đàn bà kia trở lại... cặp mắt thâm quầng vì
những cú đấm và trên thân thể toàn những vết bầm của một trận đòn
nhừ tử. Chị cho biết chồng chị mới trở về nhà sáng qua thăm con. Chị
cho phép anh ta vào nhà. Thấy đói, chị làm cơm cho ăn. Người chồng
hạch sách cơm không nóng, canh không ngọt. Chị nổi giận đuổi hắn ra
khỏi nhà trong lúc dọn dẹp chén bát. Người chồng cho là vợ mình
“dám” hỗn với chồng nên nhảy lại đấm đá vợ túi bụi... rồi bỏ đi khi
ba đứa con chạy hết vào trong nhà òa khóc. Người vợ ôm vết thương,
nhận ra là mình đã phạm lỗi vì “nặng lời” với chồng... Chị nói: “Nếu
em cứ im lặng như từ xưa đến nay thì chưa chắc
anh ấy đã đánh em như vậy – chắc tại em nên mọi chuyện mới ra như
vậy nên em không muốn trình cảnh sát...”
Lương tâm của người làm xã hội không cho phép tôi chấp nhận hành
động phạm pháp của người đàn ông – dù chỉ là hành động nóng giận.
Sau khi làm những thủ tục báo cáo cần thiết cho Bộ Dịch Vụ Gia Đình,
tôi dẫn chị đi bác sĩ lấy y chứng và thuyết phục chị được trong việc
trình báo cáo cảnh sát.
.... 20 năm trôi qua,
Tôi vô tình gặp lại người đàn bà đó trong một nhà hàng ăn nhẩm xà
vùng Cabramatta. Chị nhận ra tôi dễ dàng vì tôi không thay đổi nhiều
lắm – nhưng tôi hoàn toàn nhận không ra người đàn bà tiều tụy trước
đây. Chị đẹp trang trọng và chiếc áo lông xù mùa đông làm mọi người
có thể đánh giá cuộc sống sung túc của chị. Chị kéo tôi vào một quán
cà phê để cả hai trò chuyện dễ hơn:
- “ Chị ơi, gặp lại chị em mừng lắm – sau khi chị đổi việc làm, em
có nhiều lần tìm chị mà không biết tìm ở đâu – em vẫn còn mang ơn
chị nhiều lắm – sau khi ra toà, chồng em bị án không được tới gần em
và các con – anh ấy bỏ đi luôn, không bao giờ tìm em nữa – em ở vậy
nuôi con cho đến giờ - thằng con em năm nay mới 28 tuổi mà đã làm
Phó Giám đốc một công ty lớn – con gái em cũng đang hành nghề luật
sư – còn thằng nhỏ nhất đang học đại học”...
Người
đàn bà có cặp mắt sâu và vành môi son đậm nét, trước mặt tôi bây giờ
là một phụ nữ đứng tuổi - duyên dáng – khác biệt hoàn toàn với người
đàn bà gặp tôi cách đây 20 năm - Chị hớp một chút cà phê trầm tư:
- “Lúc đó, chị khuyên em khai tất cả sự thực cho cảnh sát để họ làm
giấy đưa anh ấy ra toà – em không muốn người ta bắt anh ấy – nhưng
chị bảo: “luật pháp bảo vệ mình... còn chuyện vợ chồng cho dù yêu
thương hay giận hờn nhau, thì người chồng cũng phải hiểu việc đánh
đập làm khổ vợ con của họ là phạm luật”.... nhưng em chưa hiểu gì về
luật bên Úc - Việt Nam mình đánh vợ là thường. Em còn ngần ngừ, thì
chị hỏi em có muốn anh ấy trở về sống chung không - em lắc đầu quầy
quậy – “Không, em không thể chịu đựng được bản tính ích kỷ và thiếu
trách nhiệm của anh ấy. Em có ba đứa con mà mỗi lần ăn cơm xong, anh
ấy không hề đứng lên dọn dùm một cái chén. Anh ấy có thể ngồi mấy
tiếng đồng hồ xem TV, nhưng không buồn trả lời một câu hỏi ngắn của
các con – Anh ấy đi đâu cũng được – đúng là “vua” trong nhà – còn
em, tay bế tay bồng - xoay trở ngược xuôi - làm tất cả mọi việc như
một người đầy tớ không lương...
Trầm ngâm vài phút, chị tiếp: “ em nhớ hoài câu chị nói: quá khứ là
quá khứ - mình phài sống cho hôm nay – can đảm mà sống thì mới vượt
qua mọi khó khăn của hòan cảnh” – và em từ đó đã sống bằng sự can
đảm - gặp ông chồng lười biếng và thiếu trách nhiệm như vậy, em nghĩ
có cố gắng cách mấy để sống chung cũng chỉ là thừa – em phải sống
cho em và cho các con – “Can đảm và dám sống cho chính mình thì con
người mới thắng được hoàn cảnh”... và nhờ câu nói đó của chị, em đã
thắng được hoàn cảnh cay nghiệt, phũ phàng nhất...”
- “Em trải nghiệm cuộc sống lầm than với tất cả cố gắng, nhẫn nhịn
và chịu đựng qua gần 10 năm chung sống” – chị nhắc lại : “nhưng tất
cả chịu đựng, quả thực cũng bằng thừa. Em phải cố gắng quên anh ấy
để lo cho các con, và sống cho chính mình nữa - từ đó, em coi như
anh ấy đã chết và không bao giờ muốn cho các con em gặp cha...”
Chia tay, người đàn bà và tôi trao đổi số điện thoại để có dịp sẽ
còn gặp nhau. Câu chuyện cũng tưởng như thế là xong nhưng một hôm
tôi nhận được một lời nhắn trong máy mobile phone của người đàn bà
này. Tôi trả lời và sau đó nhận lời đến thăm tư gia của chị trong
một ngày cuối tuần...
Dừng xe trước một căn nhà to lớn, như một dinh thự, tôi phải móc tờ
giấy ghi địa chỉ xem lại để biết mình có lầm nhà không. Sau khi xem
đi xem lại, biết là đúng, tôi bấm chuông. Một người đàn bà tuổi
chừng 60 ra mở cửa. Tôi hỏi có phải nhà chị Nhung không, người đàn
bà gật đầu: “Dạ đúng! bà chủ dang chờ cô vào đó”. Tôi chợt biết
người đàn bà lớn tuổi này là người phụ việc - tự nhủ: “Ở xứ Úc này,
khác Việt Nam, thuê người làm trong nhà đâu dễ”...
Nhung
đon đả mởi tôi ngồi chờ trong phòng khách mà kêu người giúp việc rót
nước trà mời khách. Tôi hơi chột dạ vì trước mắt tôi là một người
đàn bà giàu có, đài các, và nhung lụa – đâu còn chút gì hình ảnh của
người mẹ trẻ lếch thếch dẫn ba đứa con nhỏ đi xin tiền trợ cấp cách
đây 20 năm.
“Nhà đẹp quá!” – Tôi buột miệng khen – “ Thế... Nhung dọn vào đây
lâu chưa?” –
Nhung cười tươi như đóa hoa hồng mới nở sớm mai: “Cũng chưa được 10
năm - chị biết không, ông xã thứ hai của em mua căn nhà này – ông ấy
người Hoà Lan, qua Úc lâu lắm rồi - gặp em vài lần, ông ấy thương
đòi lấy liền và lo cho cả ba con em như con ruột – Ông ấy tên David,
là thương gia giàu có - em thấy mình sao may mắn quá – nhưng...”
Nhung ngần ngừ, gương mặt chuyển qua nét buồn man mác..:“
ông ấy mới mất cách đây 3 năm vì bệnh ung thư. Em khóc hết nước mắt
- của cải ông ấy để lại cho em phân nửa, còn phân nửa chia cho hai
con gái bên Anh. Hai cô con gái có về thăm ông ấy nhiều lần và rất
quý mến em, và các con của em.
Tôi cũng cảm thấy ấm lòng khi biết người đàn bà bất hạnh trước đây
bỗng trở thành người may mắn nhất mà tôi gặp trong cuộc sống trầm
luân này. Cuộc sống chưa biết khổ lụy tới đâu, nhưng nội căn nhà
khang trang lộng lẫy cũng đủ làm ánh mắt người chủ nhà óng ánh những
vì sao hạnh phúc, và hãnh diện...
Nhung lấy cuốn album gia đình cho tôi xem hình của những người thân
trong gia đình. Khi giở đến trang gần cuối, Nhung chợt định lấy tay
che một tấm hình nhưng chưa kịp – tôi đoán là chồng cũ của Nhung,
cuối cùng chị nhận... và cho phép tôi nhìn kỹ mặt. Đôi mắt tôi hoa
lên..., lòng tôi trùng xuống, tim tôi đập cuồng loạn khi thấy gương
mặt quen thuộc của người đàn ông trong hình... Tôi phải bụm miệng để
không thốt ra câu: “Trời ơi, chồng Nhung hay... chồng tôi?”... quả
đất tròn nên người ta có thể gặp nhau bất cứ ở một nơi nào trên thế
giới này... nhưng sao quả đất chưa quay đủ vòng tròn mà hai người
đàn bà này đã gặp nhau trên cùng một vĩ tuyến, một tỉnh, và trong
cùng một cộng đồng tỵ nạn nhỏ bé...
Tôi bưng miệng, không thốt nên lời. Nhung nhìn tôi, hỏi dồn:
- “Bộ
chị quen anh ấy hả?...”
Tôi không biết nên trả lời sao, cuối cùng phải đánh trống lãng:
- “À... không - anh ấy trông giống một người quen nên chị nhìn
lầm!”...
Trên đường về, lòng tôi mang nặng những thê lương – Nghĩ đến người
chồng, đã từng là một người đàn ông tệ bạc đối với một người đàn bà
có ba đứa con – người đàn ông ấy đã nói dối tôi là cả vợ và ba con
đã hoàn toàn bị mất tích khi vượt biên – nay, hắn lại là chồng của
mình - và đã sống chăn gối với mình gần 20 năm.
Hai mươi năm chung sống, tuy người đàn ông kia vẫn là người “đàn
ông” theo tinh thần Việt Nam – có nghĩa là vẫn để cho vợ bưng cơm
hầu nước mỗi ngày – ở Úc – tuy được đi làm và học theo cách sống
bình đẳng trong quan hệ vợ chồng – nhưng tôi vẫn là tôi: một người
vợ hoàn toàn Việt Nam. Anh không bao giờ nặng lời và chưa từng bao
giờ đánh tôi – hay là, có lẽ nhờ những án lệnh ADVO (viết tắt của
Apprehended Domestic Violence Order) - một án lệnh bắt buộc người
chồng không được gần vợ nếu bị cáo giác về tội “bạo hành” trong gia
đình – mà đa số đàn ông hiểu luật đều tránh đánh vợ. Chúng tôi yêu
nhau, lấy nhau và có tình có nghĩa với nhau. Đối với tôi, anh là
người phải lẽ, trọng sự thật và đàn ông tính. Niềm hãnh diện vì có
một gia đình êm ấm qua bao năm, nay bỗng dưng bị đông cứng. Hạnh
phúc của tôi chênh vênh bên bờ vực thẳm.
Cảm thấy mình đã bị đánh lừa gần 20 năm qua làm tôi nhớ lại, chúng
tôi tuy làm đám cưới theo mọi thủ tục văn hóa Việt Nam, nhưng vẫn
chưa làm giá thú vì chồng tôi vẫn khăng khăng nói: “giá thú đối với
anh chỉ là tờ giấy lộn – có cũng bằng thừa - hạnh phúc mới là
chính”... và “đã có cưới hỏi như vậy là đã chính thức với mọi người
rồi” - nhưng... trong thời gian chung sống, ngoài những chuyện cãi
vã bình thường – chúng tôi thực sự yêu nhau và có hạnh phúc.
Cả tuần thắc mắc, bồn chồn, khắc khoải... tôi tự hỏi:
- “Tại sao anh ấy lại đánh lừa người khác - nhất là vợ mình?”.
Hơn tuần lễ day dứt, tôi quyết định hỏi thẳng cho chồng tôi biết về
chuyện này. Nếu anh ấy chối... hay dù nhận lỗi, tôi sẽ cấp tốc xin
ly dị vì sự tổn thương của người bị đánh lừa quá lớn đối với tôi.
Đêm ấy cuối tuần mưa
rất
to, cả hai vợ chồng thức khuya và tôi đem mọi chuyện nói hết cho
chồng tôi nghe. Anh có lúc tái mặt, nhưng có lúc bình tĩnh – sau khi
để tôi nói hết, khóc lóc và giận dữ đến điên cuồng, anh phân giải:
- “Anh thực sự đã có vợ và ba con. Tất cả vợ con anh đều bị mất tích
trong chuyến đi vượt biên cách đây hơn 25 năm. Khi mới qua đây, gặp
người đàn bà cũng có 3 con, anh trót yêu và thường xuyên thăm viếng,
cho tiền và săn sóc người ấy. Người đàn bà đó yêu anh, đêm nào cũng
chờ anh về ăn cơm sau khi anh đi làm vất vả - anh có lúc ở lại đêm,
có lúc về nhà riêng...
Có lúc, anh đã định sẽ dọn về ở chung và nuôi cả ba đứa nhỏ như con
mình. Không ngờ có một hôm anh bị đau nên phải xin phép sở về sớm...
buổi sáng 11 giờ, anh tạt qua nhà người anh yêu mà không kịp gọi
điện thoại - cửa nhà không gài khoá, anh đi thẳng vào phòng ngủ thì
bắt gặp cô ấy đang ăn nằm với một người đàn ông khác. Anh lợm giọng
bỏ đi – anh còn nhớ buổi sáng hôm ấy anh điên cuồng lái xe đi thẳng
ra bãi biển đến mãi chiều tối mới về. Tối đó, anh còn can đảm đến
gặp mặt cô ta để hỏi cho ra mọi chuyện. Khi đến nơi, cô ấy tiếp anh
ở phòng khách với đầy vết bầm tím trên mặt và trên hai cánh tay.
Được biết người đàn ông kia là chồng cũ của cô ấy trở về, ông ta
giận dữ khi biết cô ả có tình nhân, hắn đánh cô tàn nhẫn. Mặc cho cô
ta khóc lóc, van xin và khẩn khoãn,
anh thẳng thắn báo cho cô ấy biết là anh phải chấm dứt mọi quan hệ
tình cảm vì anh không thể quên được hình ảnh người anh yêu đang nằm
trong tay kẻ khác.
Sau khi bỏ đi, vài hôm sau anh nhận được một giấy báo phải ra toà về
việc bạo hành. Anh phải báo cáo tất cả mọi sự thực xảy ra cho cảnh
sát biết nhưng toà vẫn không tin báo cáo của cảnh sát – ban đầu, toà
tưởng anh mới chính là người đánh cô ấy - Mọi chuyện xảy ra ngoài
sức tưởng tượng của anh... dĩ nhiên, anh phải tốn tiền luật sư để
cãi cho mình ở toà – sau cùng toà hủy bỏ AVO và cho biết là cảnh sát
bị hiểu lầm do lời khai loanh quanh, không rõ của người đàn bà – Lời
khai thay đổi nhiều lần của người không dám khai tất cả sự thật đã
làm thông dịch viên dịch hoang mang, làm cành sát đánh máy báo cáo
report sai lên sai xuống, và tòa cũng nhức đầu....
.... Rồi từ đó, anh chán đời bỏ đi và không bao giờ gặp lại người
đàn bà đó nữa! Anh gặp em một năm sau vụ ra tòa và đâu ngờ, chuyện
xưa trở lại”.
Tôi há hốc miệng sau khi nghe anh nói – hình ảnh tôi dẫn người đàn
bà ra toà - cái ngày trước khi tôi gặp chồng tôi chừng một năm –
hiện ra như chuyện ngày hôm qua - hoá ra hai câu chuyện nay thành
một. Nhưng câu truyện của chị Nhung khác hẳn câu truyện mà chồng tôi
kể - tôi chưa tin, vặn hỏi:
- “Thế anh có từng bao giờ là chồng của cô ấy không?”
Chồng tôi nhún vai:
- “Dĩ nhiên là không - Nếu không xảy ra chuyện ấy thì có lẽ bây giờ
anh cũng thành cha của ba đứa nhỏ, con của người đàn bà đó rồi.
Nói xong, chồng tôi đưa tôi xem lá thơ của Cao Ủy mà anh đã giấu đi
tự bao giờ:
- “Anh đã làm mất tất cả giấy tờ hồ sơ khai báo mất tích của vợ con
anh – nhưng chỉ còn giữ duy nhất lá thơ Cao Ủy Tỵ Nạn cho biết là vợ
con anh hoàn toàn bị thất tung trong danh sách của Cao Ủy”...
Tôi ngồi yên thẫn thờ - Những day dứt tan biến – trước mắt, một cầu
vòng bảy màu đảo lộn... và một vòng tay ấm kéo tôi vào một khoảng
không gian mờ tối... bây giờ tôi đã thoát qua một cơn ác mộng - một
cơn ác mộng king hoàng kéo dài suốt 7 ngày qua - như bảy thế kỷ đau
thương. Trong áng mây mờ nhạt, sự thực đã bất ngờ bị khai phá – như
chiếc kim đang ngủ yên trong áo gối - bỗng nhú ra, đâm nghiến vào da
thịt của một người vô tội như tôi.
Tôi chìm vào giấc ngủ trong chăn êm nệm ấm, còn nghe văng vẳng tiếng
nói thì thầm âu yếm của chồng mình bên tai: “Cuộc đời có nhiều
cánh cửa!!! bên này có những cánh bị đóng, thì bên kia, vẫn những
cánh cửa đang hé mở đón chờ ”...
Bên ngoài, mưa vẫn mưa, bầu trời đêm vẫn phủ dầy mưa sa và gió
lạnh.....
Anh Thư
12/3/2010 |