Moonlight Sonata 14 và thiền trăng
Trăng 14 lẻn nhẹ vào
Am. Mắt khép hờ mà hành giả vẫn thấy rõ. Nhưng trăng ngây thơ, tưởng
sẽ đùa như trẻ nhỏ khi vờn lên vạt áo tràng nâu làm hành giả giật
mình, để trăng khúc khích cười.
Thôi được, giả như không thấy mà tạo niềm vui thì có sao đâu, nhất
là niềm vui này lại tặng ánh trăng, đối tượng tri kỷ thường cùng tọa
thiền những đêm tĩnh lặng.
Đêm nay 14 nên trăng tỏ. Vạt áo nâu loang loáng ánh trăng tưởng như
đang muốn lao xao múa hát. Trăng và áo đồng lõa, lay động những ngón
tay đang đặt lên nhau. Hương từ bụi dạ lý bên cửa sổ cũng nhập cuộc,
cùng “chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách”.
Tất cả chợt quyện vào nhau: Hành giả, trăng, hương dạ lý, vỗ đôi
cánh nâu, nhịp nhàng theo một cung bực.
Cung bực gì? Ở đâu vọng tới vậy?
Gạn hỏi làm chi! Còi tầu đã giục! Bay lên đi! Theo âm thanh đó.
Đây rồi. Người thiếu nữ tên Countess Giulietta Guicciardi đứng bên
hồ
Lucerne,
lặng thinh và mờ ảo như sương. Nàng đứng im. Chỉ có những giọt dương
cầm thánh thót rơi quanh. Những giọt dương cầm từ trái tim thiên tài
âm nhạc thế kỷ thứ 18.
Beethoven đã phá vỡ những quy luật cổ điển về thể loại Sonata, khi
ông không dành những cảm xúc sâu thẳm ở phần đầu, mà lại cuốn hút
người nghe vào biển sóng dồn dập của nhịp điệu đô-thăng-thứ ở những
trường canh cuối, nghiền nát bao đau thương tột cùng chảy tan thành
lệ; rồi từng giọt, từng giọt rỏ xuống nhân gian, tạo thành những
tiết tấu bất hủ trong “Moonlight Sonata 14” mà đến nay, đã hơn 200
năm, có ai dám tự nhận bước qua?!
À, thì ra tương ngộ là đây.
Thiền trăng 14 và Moonlight Sonata 14.
Nếu
gọi đầy đủ, thì tên của tác phẩm vượt thời gian, không gian này phải
được xướng lên là “Moonlight Sonata No.14 Quasi Una Fantasia”.
Tiếng Ý, Quasi Una Fantasia là Almost A Fantasy, là Hầu Như Ảo Vọng.
Có lẽ cái tên không nhất thiết phải dài đến thế, nếu thời đó các
nhạc sỹ có thể đặt “tựa” cho mỗi bản nhạc như bây giờ. Ở thế kỷ mà
nền âm nhạc cổ điển được trân quý như âm thanh của chốn cung đình
thì tên tác phẩm thường đặt theo thể loại (Sonata, Etude, Prelude,
Symphony …) và số thứ tự; đôi khi, thêm vài nét đặc thù theo cảm xúc
của tác giả khi sáng tác. Đó là trường hợp Moonlight Sonata No.14 có
thêm ba chữ Quasi Una Fantasia.
Thiên tài thường đi trước thời gian, những kẻ đồng thời mấy ai nhận
biết! Nên khi Countess Giulietta Guicciardi nghe được, hiểu được,
chia xẻ được giòng nhạc lạ lùng này thì Beethoven sửng sốt, cảm
động, bàng hoàng, tưởng như chỉ là ảo vọng.
Nhưng nàng có thật.
Nàng đứng đó, nghiêng đầu, uống từng giọt lệ rơi xuống từ mỗi cung
bực. Những trường canh nhẹ như tơ lướt theo cánh buồm căng gió.
Trăng nhấp nhô, vỡ vụn trên mặt hồ khi âm thanh chuyển dần vào bóng
tối của những nhánh cây khô chĩa ra từ ven bờ.
Khổ đau đã có mặt.
Sự thật đầu tiên trong Tứ Diệu Đế tất nhiên có mặt, vì trong mỗi
phút giây của sự sống đều có lực đẩy của sự chết, trong gần gũi đã
có chia xa, trong tôi, em sẽ biến mất!
Nhận ra điều đó chính là sự thật thứ hai, là nguyên nhân của
khổ đau.
Cánh buồm chao đảo, quằn quại sức gió. Âm thanh chuyển tiếp ngất
ngây những tiếng nấc hoan lạc khi trăng ẩn vào mây, nơi ấy đã sẵn sự
thật thứ ba. Đó là sự chấm dứt khổ đau.
Tới đây, tuyệt chiêu của ma lực âm thanh vỡ ra, rách bung cánh buồm
không người, đang lững lờ trôi dần vào hải đảo tự thân. Cuối cùng
chỉ là trở về bản thể bằng sự thật thứ tư, là con đường đi tới
sự chấm dứt khổ đau.
Cùng với Tứ Diệu Đế, những nốt cuối của Moonlight Sonata No.14 lặng
lẽ rụng rơi, trả bàn phím trở về thân gỗ mục.
Như Beethoven và Countess bàng hoàng lạc nhau.
Như trăng 14 ngủ yên trong mây nên trăng khuyết.
Như dạ lý quên đánh thức gió nên hương chẳng bay xa.
Tất cả đều phải trở về sự lắng trong, thinh lặng và Cô Đơn Tuyệt
Đối.
Đó là bi thương cùng cực, mà cũng là hạnh phúc vô bờ của kiếp nhân
sinh và vạn hữu.
Hành giả đã vào Định.
Khung cửa rất hẹp, chỉ vừa lọt đủ một chữ KHÔNG.
Hạnh Chi
(Độc-cư-am, đêm trăng tháng 8/2009)
|