ONE BUDDHA IS NOT ENOUGH
“Một
vị Phật, không đủ. One Buddha is not enough”
Đó là chủ đề khóa tu đầu tháng 9 năm 2009 tại YMCA, công viên Estes,
tiểu bang
Colorado
mà thầy Nhất Hạnh sẽ hướng dẫn.
Nhưng khi sắp đến giờ lên xe Bus từ tiểu bang Massachusetts để ra
phi trường đi Colorado, các thầy cô trong tăng thân tháp tùng mới
biết là Thầy không cùng đi!
Đây là lần đầu tiên trong quá trình hoằng pháp từ nhiều thập niên,
Thầy đã bất ngờ không có mặt. Sự việc bất ngờ và bất thường này có
thể làm rúng động một số sư cô sư chú trẻ, nhưng Thầy trấn an là
không có Thầy, sẽ vẫn có khóa tu.
Cái lá phổi trên 80 tuổi của Thầy nó lên tiếng cằn nhằn từ đầu khóa
tu ở đại học Stonehill, tiểu bang
Massachusetts.
Khóa tu này bắt đầu ngày 11 tháng 8 năm 2009. Lá phổi cằn nhằn mà
Thầy làm ngơ, cứ thiền tọa, thiền hành, thuyết giảng, pháp đàm, tham
vấn …. nó bèn dọa dẫm “Thầy không nghỉ thì tôi nghỉ đó. Thầy trên
80 thì tôi cũng … trên 80 chứ trẻ trung gì” và nó quyết liệt
cảnh cáo bằng dấu hiệu. Đó là, sau 2 ngày đầy năng lượng của khóa tu
mang chủ đề “ Be Peace, Be Joy, Be Hope - Bình An, Hạnh Phúc, Hy
Vọng”, thì Thầy ho ra máu!
Sự cảnh cáo này chỉ Thầy biết thôi. Chắc là sau đó Thầy điều đình
với lá phổi “Được rồi, để xem!” nên giữa ngày thứ ba của khóa
tu, Thầy lợi dụng có chút thì giờ, tìm đến phòng mạch một bác sỹ.
Chẩn bệnh xong, bác sỹ nghiêm trọng hỏi chương trình của Thầy, còn
làm gì nữa? Chắc là Thầy mỉm cười, thong thả trả lời rằng “Không
gì nhiều, khóa tu này đang dang dở, và xong khóa này thì khóa kế
tiếp là ngay đầu tháng 9, ở tiểu bang
Colorado,
cuối tháng 9 là khóa ở
Cali
…”
Người thầy thuốc, chắc không thể giữ nổi chánh niệm mà không ngắt
lời Thầy: “Không được! Thầy phải ngưng ngay khóa đang dở và hủy
bỏ khóa sắp tới. Thầy phải ở lại bệnh viện này và phải được điều trị
lập tức!”
Lá phổi của Thầy nghe thế chắc mừng lắm, và lá phổi của ông bác sỹ
chắc khởi ý ganh tỵ “Không biết khi mình mệt, ổng ấy có sốt sắng
điều trị mình ngay lập tức không?’
Cả hai lá phổi đều ngạc nhiên khi Thầy Nhất Hạnh vẫn cứ thong thả mà
nói, chẳng nhận cũng chẳng chối “Vâng, để xem!”
Lần chẩn bệnh đó, Thầy về lại đại học Stonehill thì đã quá nửa đêm.
Khi Thầy nói “Để xem!” chắc bác sỹ không biết chờ xem gì.
Nhưng Thầy đã biết. Một khóa tu đang dở dang mà vị thầy hướng dẫn
phải bỏ ngang, nhập viện thì sự hoang mang cho đại chúng ở khóa tu
này và khóa tu sắp tới chắc không nhỏ!
Thầy biết như thế. Và Thầy không để điều đó xảy ra.
Có lẽ Thầy đã dỗ dành lá phổi: “Ngoan đi con, ta sẽ không bắt làm
việc nhiều quá nữa đâu. Ta sẽ không thức quá khuya, không đi quá
nhiều, không ăn quá ít! Ta hứa thế. Nhưng hãy ngoan ngoãn chờ ta
hoàn tất khóa tu này rồi ta sẽ chăm sóc con. Chẳng gì chúng ta cũng
từng đi chung hơn 80 năm rồi, khi nào nghỉ thì cùng nghỉ, chớ dọa
dẫm nhau, ta còn bao việc lợi ích để làm mà!”
Lá phổi, chắc được an ủi vì thấy Thầy đã quan tâm nên nó lại “thở
vào, thở ra”, sau khi không quên nhắc Thầy “Sau khóa này
thôi nhé, ông chủ!”
Và Thầy tiếp tục khóa tu ở đại học Stonehill, hoàn mãn đúng như chủ
đề “Bình An, Hạnh Phúc, Hy Vọng”.
Không ai biết Thầy bệnh và đáng lẽ phải nhập viện rồi.
Vị bác sỹ thì không thể nhượng bộ hơn, thấp thỏm chờ vừa dứt khóa là
đón Thầy vào bệnh viện ngay. Lương tâm của y sỹ phải như thế.
Việc có vẻ đơn giản này tôi làm được không? bạn làm được không, ông
bà cô bác làm được không, nếu chúng ta đang ho ra máu và bác sỹ
chuyên khoa thẩm định là phải ngưng mọi sinh hoạt, nhập viện tức
khắc?
Nhiều phần, chúng ta thấy dấu hiệu bệnh, đã hốt hoảng, lại nghe bác
sỹ chẩn là nghiêm trọng thì đang làm gì mà chẳng buông, chẳng bỏ, lo
chữa cái thân để đừng bệnh, đừng chết. Đó là chưa kể ta đang làm
điều gì đó cho chính ta, chứ đang làm cho người khác thì chắc còn
buông nhanh hơn!
Khi ấy, Thầy Nhất Hạnh đang không làm gì cho chính Thầy. Thầy đang
làm cho rất nhiều người, đến từ rất nhiều nơi để chờ nghe Thầy nói,
chờ Thầy chỉ dẫn những gì dễ hiểu nhất, thiết thực nhất mà họ có thể
áp dụng để chuyển hóa những bất an, đau khổ của chính họ và của
những người thân. Làm sao để truyền đạt lời vị Đạo Sư đã Giác Ngộ
2600 năm trước, giúp vơi bớt biển khổ của người 2600 năm sau?
Chúng ta có thể tin rằng, không riêng Thầy Nhất Hạnh mà những vị
trưởng tử Như Lai tự nguyện mang sứ mạng này, chắc đều có sự thỏa
thuận minh bạch với tấm thân tứ đại, nên các ngài thường an nhiên
khi đất nước gió lửa chẳng thuận hòa. Trong sự an nhiên đó, chúng ta
ngẫm xem, có phải là cả một tấm lòng từ bi mênh mông không?
Khi biết đã đến lúc không thể chần chờ sự điều trị lâu hơn, Thầy đã
họp những thầy cô lớn trong ban giáo thọ để phân trách nhiệm, thay
Thầy trong khóa tu kế tiếp. Thầy nói “May thay, đây cũng là cơ
duyên để Thầy biết, Thầy đã có tiếp nối chưa”.
Khóa tu đó với số ghi danh là 980 người, có những người phải bay
đến, từ rất xa, có những người, chỉ nghe băng, đọc sách của Thầy và
cố thu xếp khó khăn bao việc để lần này mong gặp Thầy.
Đây là điểm có thể làm ban giáo thọ hồi hộp nhất, phải làm sao để
không phụ lòng Thầy và không phụ lòng những người mong đợi Thầy. Làm
sao để thông báo Thầy không có mặt nơi đây mà không làm đại chúng
thất vọng?
Nghĩ mà sợ!
Nhưng lạ lùng thay, Thầy đã có mặt ngay trong khi tăng thân loan báo
là Thầy không có mặt.
Thầy có mặt ở những búp tay sen chắp lại, cầu nguyện cho Thầy.
Thầy có mặt ở những bài pháp xuất thần mà các vị giáo thọ đăng tòa
thay Thầy.
Thầy có mặt ở sự tinh tấn vượt bực của toàn thể đại chúng trong khóa
tu khi họ đồng nghĩ rằng sự tinh tấn này sẽ hồi hướng cho sức khỏe
của Thầy.
Thầy có mặt ở rừng cánh tay đồng loạt giơ lên, biểu tỏ sự đồng ý khi
sư cô Chân Đẳng Nghiêm đọc lá điện thư Thầy gửi từ bệnh viện
Massachusetts General Hospital, đưa ý kiến là mỗi năm sẽ mở một khóa
tu ngay tại đây, dù Thầy có mặt hay không.
Lá phổi hơn 80 tuổi của Thầy đã góp phần đưa ra sự thử nghiệm, tình
cờ hy hữu lại trùng hợp với chủ đề khóa tu “One Buddha is not
enough”. Một thiền sinh đã cảm động phát biểu trong khóa tu là
“Một vị Thầy, không đủ!”
Thầy đã nhìn thấy sự tiếp nối. Thầy rất an lòng đã nhìn thấy sự tiếp
nối. Các thầy cô lớn trong ban giáo thọ đã vừa chứng tỏ là tiếp nối
của Thầy khi làm tròn trách nhiệm được giao phó bất ngờ một cách
xuất sắc, đến mức nhiều thiền sinh chia xẻ rằng đây là khóa tu cảm
động nhất, mang lại nhiều sự học hỏi tuyệt diệu nhất.
Thầy giữ lời hứa với lá phổi, ở lại bệnh viện MGH nhận sự điều trị
tận tâm của bác sỹ nên ngay sau khi Thầy xuất viện, nó đã ngoan
ngoãn theo Thầy về khóa tu kế tiếp, chủ đề Mindfulness Is A Source
Of Hapiness, trên Đại Ẩn Sơn Lộc Uyển Tự, tiểu bang California.
Không những thế, chắc nó còn biết điều đang xảy đến nên nó phải khỏe
mạnh để cùng Thầy, có mặt với 400 đứa con bé bỏng của Thầy sẽ lãnh
chịu thử thách bão giông bên kia trời quê hương.
Khi bước vào thiền đường Thái Bình Dương, tu viện Lộc Uyển, Thầy
biết, đại chúng đều chăm chú xem có dấu hiệu gì về sức khỏe của Thầy
không; nên trước khi bắt đầu bài pháp thoại, Thầy đã nhìn khắp, rồi
chậm rãi nói rằng “Bạn ơi, mỉm cười đi, đừng lo lắng nữa! Bác sỹ
cứ làm việc bác sỹ, việc của mình là tu thì cứ tu!”
Thế đó.
Làm sao mà Mindfulness không Is A Source Of Hapiness được.
Huệ Trân
(Phong Vân Am, tháng 10/2009)
|