Ra khơi
Bốn
mươi hai người, đủ thành phần nam phụ lão ấu, mỗi người tay xách một
giỏ mây kết hoa tươi, tuần tự chờ bước lên chiếc xe bus vừa rẽ vào
sân chùa. Những người không xách giỏ hoa thì đông đến gần hai trăm,
đang đứng rải rác thành từng nhóm, quanh khuôn viên chùa để chờ
những chuyến xe bus sau.
Không ai bảo ai mà gương mặt những người xách giỏ hoa đều trầm lắng
như nhau.Những hũ sành dài, ngắn, những bình sứ vuông, tròn, trong
mỗi giỏ hoa được người xách cực kỳ tôn trọng trong từng bước đi,
từng chuyển động.
Đó là tro cốt người thân của bốn mươi hai gia đình, cùng ra khơi
ngày 17 tháng 10 năm 2010 do chùa Phật Tổ tổ chức, để tro cốt người
thân được hòa vào biển cả theo ước nguyện.
Những chuyến xe bus tuần tự rời chùa, hướng ra bến cảng Long Beach.
Trời không mưa nhưng thật nhiều gió lạnh. Gió trùng dương hay gió
trong lòng?
Tàu rời bến trong tiếng niệm Phật của Chư Tăng Ni và Phật tử.
Bấy giờ, gió bốn phương lồng lộng, chở âm thanh niệm Phật lan tỏa
không gian, bay lên, bay xa, quyện vào mây trời, vào sóng nhấp nhô.
Phút giây, qua tiếng niệm Phật thành khẩn của muôn lòng như một, con
tàu thế gian đã hóa thân thành cánh buồm Bát Nhã, nghẹn ngào tiếng
nấc mừng vui, nhạt nhòa nước mắt của sự cảm ứng nhiệm mầu…
“Thấy rồi, mây ngũ sắc
Thuyền Bát Nhã ra khơi
Biển trầm luân khô cạn
Thuyền trôi trên mây trời
Thấy rồi, giọt nước mắt
Tuệ nhãn bừng tâm si
Tóc râu Xá Lợi Phất
Rụng trên đường Phật đi
Thấy rồi, tâm sám hối
Từ vết chém. giây oan
Là nợ duyên tiền kiếp
Vay, trả, đều hân hoan
Thấy rồi, sương dốc núi
Phủ một trời hoa bay
Tạ ơn Người đã mở
Vòng tay lóng xương gầy…”
(*)
Ra giữa biển khơi, tàu tắt máy để bập bềnh sóng biếc.
Với chén nước trong và đóa hoa tinh khiết, Thượng Tọa trụ trì chùa
Phật Tổ làm lễ sái tịnh cho từng hương linh. Rồi sợi giây buộc trên
giỏ hoa từ từ buông lỏng …. Thả xuống …. Thả xuống …. Tiếng niệm
Phật òa vỡ không gian bao la ….
Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật
Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật
Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật …
Bốn mươi hai giỏ hoa chạm mặt biển.
Nước mắt thân nhân, lặng lẽ rỏ xuống đại dương, thay lời tiễn biệt
….
Tro cốt người đi, tan dần vào sóng. Sóng biếc trùng dương thân ái
đón nhận từng vệt sóng mầu tro, nhấp nhô mạn tàu, quẩn quanh, quyến
luyến, trước khi hòa vào đại dương . …
Trời bỗng mưa nhẹ hạt.
Giữa trùng khơi mênh mông, có không, còn mất, bỗng quá nhỏ nhoi. Xin
hứng trọn mưa này, gió này, để một lần, hiểu được tận cùng ngôn ngữ
thế gian, rồi cũng chỉ là hoa đốm:
“Nước rơi từ mắt là NƯỚC MẮT
Đau đến từ thương là ĐAU THƯƠNG
Chất bao nhiêu mới gọi là CHẤT NGẤT?
Đoạn bao nhiêu mới thật là ĐOẠN TRƯỜNG?
(**)
Tiếng niệm Phật tưởng chừng như vọng từ Linh Thứu Sơn, từ Liên Trì
Hải Hội, từ vườn Yêm La, từ Trúc Lâm, từ Vương Xá …
ĐÓ LÀ TIẾNG GỌI TRỞ VỀ BẢN THỂ.
Tàu nổ máy, quay về bến.
Nhưng bến, nào phải chỉ là hướng đất liền xa xa kia! Mà bến sẽ ngay
dưới chân ta, khi tâm chí thành khởi niệm xướng hồng danh Chư
Phật.
Dù chỉ xướng hồng danh một vị Phật, dù chỉ một vị Phật thôi, nhưng
bằng tâm kim cương trong vắt không chút uế nhiễm, thì ĐI hay Ở, lập
tức đồng một nghĩa như nhau.
Ngoài kia, sóng đã biết mình là nước nên sóng đang an lạc reo vui.
Bốn mươi hai dòng sông đã hòa vào biển cả để trở thành vô sinh bất
diệt.
Huệ Trân
(Thuyền Bát Nhã ra khơi 17 tháng 10 năm 2010)
(*) HT
(**) TQL
|