"Trung tướng" và gã "Tà
lọt"
Lúc nào họ cũng di chuyển có đôi, tình nhân không ra tình nhân mà bạn bè
cũng chẳng phải bạn bè. Hai người luôn luôn đi cặp với nhau nhưng liên
hệ của họ rất nghiêm nghị, không ai nói với ai một lời nào, như có một
khoảng cách theo hệ thống quyền bính. Vậy mà cứ như hình với bóng!
"Nhân vật" thường đi trước, tuổi chưa quá bốn mươi, người mảnh khảnh,
nước da bánh ít, diện mạo ngớ ngẩn, hai vành tai bung rộng ra ngoài, như
tai dơi, nhưng dáng điệu thì lừng khừng như người nghễnh ngãng. Anh ta
tiếp nhận tiếng động chung quanh như chừng với một mức độ hạn chế nào
đó, nên thường phản ứng không phù hợp với bối cảnh, lúc nào cũng trễ một
nhịp so với tác động.
Lộ liễu trên khuông mặt của anh ta là cặp mắt, lồi ra như mắt cá thòi
lòi, tròng trắng nhiều hơn tròng đen, lại là một loại tròng đen lười
biếng, mệt mỏi, thiếu linh hoạt so với những biến động của hình ảnh tiếp
nhận được. Ít khi nghe anh ta nói dù đôi môi thường mấp máy khi có người
hỏi đến, nhưng không nghe thấy câu trả lời.
Trời nóng cũng như trời lạnh, lúc nào anh ta cũng diện thuần nhứt mỗi
một bộ bà ba màu lơ đậm, có viền xung quanh và chạy sọc trắng theo đường
lưng và theo hai nẹp quần, do trại cải tạo phát. Trông cứ như nhân viên
nhà đòn, để dễ nhận diện ra là phạm nhân.
Tài sản riêng của anh ta là chiếc mũ vải, kiểu hướng đạo, có lẽ đã lượm
được trong những hôm quần áo ngổn ngang nằm đầy đường phố đô thành ngày
sập tiệm. Mũ hơi hẹp so với cái đầu to tướng khác thường của anh ta, nên
lúc nào mũ cũng như đang ngồi xổm trên đó. Ðương sự không biết và cũng
không thể cho biết danh tánh của mình, nhưng sẵn sàng đáp ứng lại tên
gọi "trung tướng Nguyễn Huệ, tư lịnh sư đoàn 23B", một đơn vị chưa nghe
đến bao giờ mà cũng chẳng thấy ghi trong trận liệt của lực lượng hai
bên, xuyên suốt cuộc nội chiến Bắc-Nam.
Tháp tùng "trung tướng Nguyễn Huệ" là một chàng trai cao hơn anh ta một
cái đầu, nhiều bề ngang. Tóc chàng hớt ngắn kiểu bàn chải gần như trọc,
miệng lúc nào cũng như mở một nụ cười hà tiện, không trọn vẹn dứt khoát.
Chàng có một vóc dáng tròn trịa, người có da, có thịt. Vào những ngày
Tết nhứt, chàng mà đóng vai ông Ðịa trong đám múa lân thì chắc là không
phải độn chất gì khác để cho thân hình được đẫy đà.
Khác với "trung tướng Nguyễn Huệ", chàng này lúc nào cũng quần đùi và
lưng trần dù cho ngày nóng hay đêm lạnh. "Trung tướng Nguyễn Huệ" đi đâu
là chàng ta đi theo đó không cần phải lịnh lạc hay chỉ thị gì hết, như
chừng chàng ta đã thuộc nằm lòng một chuẩn định điều hành đã được viết
sẵn. Trong mọi tình huống, chàng ta đều sát cánh bên "trung tướng Nguyễn
Huệ", trong tầm tay với, giống như tác phong của những sĩ quan tùy viên
tướng lãnh. Do đó mà anh chàng được dư luận trong trại phong cho chức
"sĩ quan tùy viên" của "trung tướng Nguyễn Huệ" mà tên gọi nôm na phổ
biến là "tà-lọt".
Không ai biết tên chàng là gì và khi nói đến chàng người ta chỉ cần nói
là "tà-lọt của trung tướng Nguyễn Huệ". Muốn hỏi tên cũng không thể được
vì không thấy chàng ta nói chuyện bao giờ, có lẽ ngoại trừ những lúc
phải trả lời với cán bộ cai tù, nhưng cũng chỉ một đôi tiếng mà thôi.
Thân phận đắng cay của tù cải tạo sẽ vô cùng bi đát, như rơi xuống vực
thẳm của đất đen, nếu không còn đối diện được những nghịch cảnh mỉa mai,
dở khóc dở cười, trong đó có trường hợp của "trung tướng và gã tà-lọt"
này. Nếu ngoài đời thường, cái cười bằng mười thang thuốc bổ thì trong
bối cảnh nhà tù nó còn giá trị gấp bao nhiêu lần, nhứt là khi cái cười
được coi như là một loại vũ khí của người thất thế, trả đũa lại cái ngớ
ngẩn, ngu xuẩn của kẻ thù.
Nhóm tù cải tạo gặp cặp bài trùng "trung tướng và gã tà-lọt" khi bị
chuyển từ trại Long Giao (Long Khánh) sang trại Tam Hiệp (Biên Hòa). Khi
nhóm tù Long Giao đến Tam Hiệp thì ở đây đã có một số chiến hữu ngày
xưa, bị cộng sản bắt trước hạn kỳ trình diện. Thành phần tù tập trung về
trại này rất đa dạng vì được thu lượm từ khắp nơi của Sài Gòn, Chợ Lớn
và Gia Định, chớ không như loại tù từ Long Giao chuyển về, vốn là những
người trình diện theo cấp bực trong quân lực Việt Nam Cộng Hòa ngày
trước. Do chỗ thành phần phức tạp được nhốt chung nên mới biết được đầu
đuôi câu chuyện "trung tướng và gã tà-lọt".
Một thời gian sau khi "cướp quản" Sài Gòn, các quận đội và phường đội
rải ra đi lùng sục hang cùng ngõ hẻm thành phố trong chiến dịch gọi là
"nắm tình hình quân sự, với ý đồ ngăn ngừa và trấn áp những mầm móng
phản cách mạng và phục thù giai cấp". Với bản chất đa nghi, cộng sản về
thành như một người đánh cá tham lam, cứ mỗi mẻ lưới là cứ gom hết cá
lớn lẫn cá bé, không chấp nhận bất cứ lý luận hay biện minh nào hết. Vì
vậy cho nên trong những ngày tháng nắm quyền đầu tiên đó, phường, quận
nào cũng cung cấp nhân số cho nhà tù một cách "vượt chỉ tiêu". Qua hành
động bắt gọn và hốt gọn như vậy, "trung tướng và gã tà-lọt" mới "hân
hạnh" được nhà nước cộng sản hầu hạ cơm ăn và áo mặc, điều mà khi sống
ngoài đời thường họ phải tự cung tự cấp một cách vất vả, tùy theo lòng
phước thiện của khách qua đường.
Chẳng qua là vào ngày rã ngũ ba mươi tháng tư bảy mươi lăm của quân lực
Việt Nam Cộng Hòa, quân phục bị ném tung trên khắp nẻo phố phường thủ
đô, trong tinh thần dẹp bỏ những biểu tượng có tính chất khiêu khích, để
tránh những hành động cuồng tín, tự phát bừa bải, của những tên bộ đội
nặng máu căm thù. Của đâu của bỏ, những người thiếu thốn, tiếc của trời
cho, lượm về mặc vào nhưng có người không quan tâm đến những phù hiệu
cấp bực thêu may sẵn trên những "chiến bào" bị phụ bạc. "Trung tướng
Nguyễn Huệ" cũng như "gã tà-lọt" dĩ nhiên đã nằm trong tình huống này.
"Gã tà-lọt" vớ được một bộ quần áo tác chiến ngụy trang có thêu cấp bực
sĩ quan rồi cứ thế diện vào và hiên ngang đi khắp phố phường. Chẳng may
cho anh ta là gặp toán phường đội đang đi tuần tiễu. Anh ta bị chận lại
hạch hỏi nhưng vì thiếu vắng khả năng phát âm nên bị đưa về phường, lên
quận và cuối cùng là trại giam, chẳng cần biết thủ tục pháp lý gì hết.
Khi người của núi rừng vào thành phố mà, cần quái gì luật lệ! Từ đó trở
đi chàng mang tội danh "sĩ quan ngụy bất phục tùng lịnh đăng ký và khinh
thường nhân viên nhà nước".
Còn "trung tướng" thì ngoài chuyện mặc quân phục rong chơi còn cho quân
tuần tra biết chức vụ cũ của mình là "trung tướng tư lịnh sư đoàn 23B".
Thế là, với những "bằng chứng hiển nhiên" đó, nhân viên công quyền của
lực lượng vừa chiến thắng quyết định đưa họ về một nơi nhứt định, để gọi
là "bảo vệ an ninh", kẻo bị quần chúng nhân dân căm thù đánh đập.
Từ giai cấp "vô sản" đương nhiên và không thẻ đảng viên, lại có cơ hội
tốt mang bộ cánh sĩ quan Sài Gòn nhân ngày cách mạng về thành, hai chàng
thanh niên kia bị giai cấp của chính mình đưa về giam giữ! Thật là rắc
rối và khó hiểu, nhưng "trung tướng và gã tà-lọt" cũng chẳng cần hiểu
làm gì khi mà cả hai đều có những bộ óc rỗng tuếch và không bình thường.
Theo dư luận của những người tự xưng là biết được nhiều chuyện trong tù
thì "trung tướng Nguyễn Huệ" nguyên là một quân nhân của quân lực Việt
Nam Cộng Hòa. Sau một lần bị thương ở đầu, "trung tướng" đã mất đi khả
năng suy nghĩ bình thường. Anh ta chỉ sống trong môi trường mơ hồ của
bản thân, thậm chí lại là một môi trường đầy tính chất anh hùng hóa, tự
biến mình thành "tư lệnh" của một sư đoàn mơ tưởng nào đó trong đầu óc
của riêng anh.
Một gã bộ đội đầu đội nón cối, chân đi dép râu mà tóm được một "trung
tướng, sư trưởng ngụy" giữa lòng thủ đô miền Nam đang rã đám nếu không
phải là chuyện tầm thường thì cũng là điều bất thường. Thế là "trung
tướng" được mời đi "học tập cải tạo" để trở thành "con người mới xã hội
chủ nghĩa". Dĩ nhiên là cứ theo bản chất của đương sự, "trung tướng"
cũng ngớ ngẩn đi theo gã bộ đội kia, không thắc mắc mà cũng không phản
đối. "Trung tướng" không ngoan ngoãn nhưng lững thững cùng đi với gã bộ
đội về phường đội, lên quận đội để sau cùng được đưa vào trại tập trung.
Không cần biết thật hay giả, trung tướng nào của quân đội ngụy cũng đều
được cộng sản đối xử như nhau, một hình thức công bằng dưới thời cộng
sản cai trị vậy.
Về phần anh "tùy viên của trung tướng" thì bản sơ yếu lý lịch cho thấy
anh ta là một con người lang thang của phố chợ. Ai nuôi cũng được và
thức ăn nào cũng nuôi được anh ta. Tâm trí anh ta rỗng không từ ngày lọt
lòng mẹ chào đời. Khi gia đình biết được anh ta là kẻ ngoại khổ thì sự
có mặt hay lẽ vắng mặt của anh ta trong nhà không còn là vấn đề nữa. Cho
nên đương sự có mặt ở nhiều nơi trong thành phố mà chẳng có mặt ở nhà
bao giờ hết. Vã lại gia đình cũng không cần biết đến chàng ta khi phải "chạy
cơm từng bữa toát mồ hôi".
Thế nhưng, với cộng sản vừa mới về thành tập tành cai trị, chàng ta là
một con người không kém phần nguy hiểm vì "có quần chúng". Hơn nữa,
chàng ta đã bị gã bộ đội bác Hồ bắt trong tư thế quần đùi áo trận ngụy
trang có thêu "quân hàm" sĩ quan. Ðám đông hiếu kỳ bào chữa cho anh ta,
cố tình giải thích cho gã bộ đội biết rằng:"Cách mạng về nó mới có áo
mặc đó. Có lẽ nó muốn chào mừng cách mạng thành công cho nghiêm túc...".
Nhưng, con người cộng sản không đùa bao giờ và lúc nào cũng nghiêm túc
thi hành nhiệm vụ cao cả của Ðảng, Nhà Nước và Nhân Dân giao phó nên cứ
cho chàng sĩ quan kia vào trại tập trung chờ hồi sau phân giải.
Tính đa nghi và mức hiểu biết hẹp hòi của cộng sản đã đưa đẩy hai "nhân
vật Sài Gòn" kia gặp nhau trong khung cảnh nhà tù học tập cải tạo. Giống
nhau thì dễ kết hợp nhau nên dù trong cảnh tù tội "trung tướng" vẫn có
được chàng "tà-lọt" hầu hạ chẳng khác gì một sĩ quan cấp tướng ngoài đời
thường.
Không như những tướng tá và sĩ quan đi tù cải tạo khác, "trung tướng" và
chàng "tà-lọt" cứ bình thản trong nếp sống riêng tư, dù bị hạn hẹp trong
mấy vòng rào kẽm gai của trại. Họ không làm gì hết mà cũng không cần
phải nghe các cán bộ "thuyết giảng". Cơm ngày hai bữa tuy chẳng no bụng
nhưng cứ ăn rồi nhởn nhơ dạo chơi, thầy trước trò sau, hết nhà này sang
nhà khác miễn là không bị kẻm gai ngăn chận. Như nước sông đổ dốc, chỗ
nào đi được là họ cứ đi. Cứ áo quần trại phát ra họ mặc, có khi cũng
chẳng cần mặc, không cần phải đưa quần áo riêng tư ra sử dụng lôi thôi.
Vả lại hành trang đi tù của họ cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ có mỗi con
người của họ.
Làm đúng quy định của trại là "ăn chín, uống sôi" vậy mà có người còn bị
"Tào Tháo đuổi", chạy có cờ, có kẻ bị kiết lị hành hạ hốc cả người, khô
cả nước trong cơ thể, đứng đi không nổi phải chỏi gậy mà lê lết. Còn
"trung tướng" và chàng "tà-lọt", uống thì nước giếng nguyên chất, cơm ăn
ruồi bu kiến đậu vậy mà chẳng làm sao hết! Trời sanh trời nuôi, quả là
cụ thể trước mắt, khó tin nhưng có thật. Người khác thì tiếp phẩm gia
đình gởi vào ăn phụ vào cơm trại nhưng lúc nào cũng thấy đói còn "trung
tướng" và chàng "tà-lọt" thì phần cơm tiêu chuẩn ăn đều đều mà lúc nào
cũng bình thản, chẳng có lời kêu than. Thiếu và đói phải chăng chỉ là
nhận thức của những bộ óc bình thường, biết đối chiếu và đòi hỏi?
Thật ra làm gì "trung tướng" và chàng "tà-lọt" phải than van. Nếp sống
hiện tại của họ trong trại quả đúng như lời tiên tri của "Bác" là khi
"đánh thắng giặc Mỹ, ta hơn mười ngày nay", nghĩa là họ có thể sống sung
sướng gấp mười lần ngày xưa. "Trung tướng" và "tà-lọt" của ông không còn
phải vất vả đi tìm miếng ăn, cái mặc ở đầu đường xó chợ như xưa kia nữa
vì giờ đây tất cả đã có cách mạng "lo" cho.
Sống trên đời, con người thường khổ tâm là vì phải thỏa mãn nhu cầu vật
chất trong khi nhu cầu căn bản của nhân sinh đâu phải là số nhiều. Khác
với con người tầm thường, "trung tướng" và chàng "tà-lọt" không đòi hỏi
phải có nhiều của cải vật chất, chỉ cần ngang bằng với cái vốn nhận thức
của hai người thôi. Cho nên "trung tướng" và "tà-lọt" của ông rất ung
dung tự tại với tiện nghi mà trại tù cung cấp, không khổ tâm như những
người chung quanh vốn "ăn quen nay nhịn không quen". Thậm chí khi phải
chia tay với chàng "tà-lọt" để một thân một mình ra miền Bắc "học tập
cải tạo ở cấp cao hơn", "trung tướng" cũng không biểu lộ một nỗi khó
chịu hay một chút lo âu nào hết. "Trung tướng" đầy đủ tinh thần "tự lập
tự cường" chớ không như tướng lãnh quân đội khác, thường phải nhờ vả vào
tùy viên của mình, gần như lệ thuộc.
Ra miền Bắc, cũng được "biên chế" vào tổ đội lao động nhưng cứ trên cơ
sở của một con người có vỏ, thiếu ruột, nên "trung tướng" cứ lững thững
dạo chơi suốt ngày quanh trại, to nhỏ thì thầm với cỏ cây. Cán bộ quản
giáo cộng sản năm lần bảy lượt gọi "trung tướng" lên "làm việc" để xây
dựng, hy vọng rằng "trung tướng" sẽ chịu lao động trong tinh thần "lao
động là vinh quang" để sớm trở thành người "công dân lương thiện". Thế
nhưng, "trung tướng" bình thản mĩm cười, chẳng nói chẳng rằng. Có lần
trường hợp của "trung tướng" được chuyển lên cán bộ giáo dục trại, nghĩa
là leo thang một nấc của độ trầm trọng. Quan to thì biện pháp lớn, cán
bộ giáo dục ra lệnh cho "trung tướng" nằm nhà kỷ luật để gây sức ép.
Nhưng, "trung tướng" vẫn tỉnh bơ. Ngày hai nắm cơm lạt, một mình một
buồng giam chẳng khác gì ở biệt thự, cửa đóng then cài, bảo đảm an ninh,
"trung tướng" nghêu ngao ca hát hoặc đôi khi im lặng ngày này qua ngày
nọ, như chừng giận lẩy cuộc đời. Hoàn toàn bất lực, trại đành chào thua.
"Ðảng ta bách chiến, bách thắng" cũng phải chịu thua một anh có tâm thần
bất ổn, khùng khùng điên điên!
Thế là cán bộ, từ quản giáo đến trại trưởng, qua trực trại và giáo dục
đành chào thua "trung tướng", khi người nhất định không chịu trở thành
con người mới xã hội chủ nghĩa. Cũng có lý lẽ nội tại của cá nhân "trung
tướng". Chắc gì làm "công dân lương thiện" mà thoải mái hơn nếp sống
hiện thời của "trung tướng" ở trong trại tù học tập cải tạo này? Một
cách thực tiễn, "trung tướng" biết tận hưởng những gì mình đang có hơn
là, thả mồi bắt bóng, chạy theo thiên đường kiểu tranh vẽ.
Ấy vậy mà trên mười hai năm sau, "trung tướng" cũng được Bộ Nội Vụ Hà
Nội phê là "học tập tốt" để cấp giấy ra trại về với gia đình cùng chuyến
tàu Thống Nhất với bao nhiêu là tướng, tá và úy khác của quân lực Việt
Nam Cộng Hòa trước kia. Thành thử ra, "trung tướng" giả mà đi "học tập
cải tạo" lại sướng hơn sĩ quan thứ thiệt rất nhiều.
Ba đêm, bốn ngày trên chuyến xe lửa xuyên Việt từ Bắc vô Nam,
"trung tướng" đã để lộ một thoáng buồn trên nét mặt. Về với gia đình nào
đây? Ít ra cũng có một người muốn trở lại sống trong trại tù cải tạo
cộng sản. Thì ra, "điểm son" của chương trình học tập cải tạo là như thế
đấy!
Chỉ có cộng sản mới dám "hạ quyết tâm cao" áp dụng công thức "bắt lầm
hơn thả lầm". Một con người rỗng không, không họ, không tên, không quá
khứ mà cũng chẳng cần biết tương lai, cũng có thể bị cộng sản giam trên
mười hai năm dài không biết ngượng. Chỉ có cộng sản mới "dám nói, dám
làm" theo kiểu đó, theo cung cách của một con thạch sùng rình bắt cho kỳ
được một con mồi cứ rung động và chập chờn trước mũi nó. Khi bắt được
mồi thì ra chỉ là một cái xác nhện khô nằm trên tơ của nó mà đong đưa
theo gió.
Thế nhưng dù là loài bò sát nhưng con thằn lằn kia còn có tư cách và can
đảm hơn Đảng ta gấp bội, dám nhận thức cái xằng xiên và vớ vẩn của nó để
sửa sai mà bỏ ngay miếng mồi hư chất kia đi. Cộng sản Hà Nội,
"Người-Tổ-Chức-Mọi-Thắng-Lợi", dư thừa sức sáng tạo và óc khoa học, dĩ
nhiên không thể và không nên được xếp ngang hàng con thạch sùng!?
|
bút
việt
hồn
quê
|