Tháng 1 năm 2012 có gì đáng nhớ
Văn
phòng làm việc của tôi nằm ở lầu bốn của một dinh thự rộng lớn trong
quận hạt Columbia của tiểu bang Maryland. Từ khung cửa kính màu lục,
tôi có thể nhìn thấy tất cả các loại xe cộ xuôi ngược trên đường và
nhìn bao quát toàn cảnh quận hạt Columbia. Cao ốc tôi đang làm có
hàng trăm nhân viên ra vào và hàng trăm quan khách đến thăm viếng,
trao đổi mậu dịch mỗi ngày trong trung tâm nầy. Ông chủ tôi thích có
văn phòng ở trên cao, để những lúc rãnh rỗi, chúng tôi còn có thể
nhìn trời mây bao la với những đám mây bồng bềnh trôi lơ lững trên
bầu trời đầy nắng và gió, hay quan sát những ngày mưa u ám phủ kín
và những ngày tuyết rơi trong mùa đông giá rét. Xung quanh dinh thự
nầy trồng rất nhiều hoa anh đào và nhiều cây kiểng khác nhau. Nhưng
bây giờ là mùa đông nên cây trơ cành, trụi lá chỉ còn trơ lại những
bộ xương cây khô khốc màu xám.
Ngay khung cửa kính
nơi phòng làm việc của tôi có hai cây sồi lá xanh. Khi mùa thu đến
lá bắt đầu vàng uá, và cuối thu, trời bắt đầu lập đông thì cây đã
trơ cành. Dù mùa xuân ấm áp, mùa hạ chói chang, hay mùa thu ẩm ướt,
những cánh chim lang bạt vẫn thường bay về đậu trên cây nhảy nhót,
hót líu lo. Ngay cả khi mùa đông giá rét, những chú chim xinh xắn
vẫn đậu trên cành cây nghếch mỏ mơ màng, hay rỉa lông âu yếm nhau.
Và trên bầu trời âm u đầy gió lạnh, tôi nhận ra bầy vịt trời bay
lượn bên kia mặt hồ lộng gió, những cánh chim thiên di bay từng đàn
đi về phương Nam tìm nắng ấm.
Con đường trước mặt
tôi là cái dốc cao đổ dài từ con đường 175 Patuxen và bị chia cắt
bởi một ngã ba nối dài đến trung tâm shopping sầm uất, náo nhiệt.
Mỗi ngày, sau một vài
tiếng đồng hồ làm việc với computer, với những chồng hồ sơ cao ngất
với những cú điện thoại reo liên lục, tôi có thói quen đứng quan sát
bầu trời và nhìn xe cộ xung quanh. Sáng nay, Tracy, cô bạn người Mỹ
làm chung phòng đột nhiên gọi tôi lại:
“Ê bạn! Lại đây nhìn
người nầy lạ lắm!”
Tôi dõi mắt nhìn theo
dấu tay của Tracy. Tôi thấy một người đàn bà tàn tật ngồi trên xe
lăn một mình và lăn chiếc xe từ cánh cửa lớn của tòa nhà về phía
trung tâm đậu xe. Chiếc nón nỉ màu xanh nhạt chụp trên đầu. Bà mặc
cái áo khoát màu xanh sậm. Trông bà nhỏ bé, gầy gò và cả cơ thể lọt
thỏm trong chiếc xe lăn. Hai bàn tay nhỏ nhắn, trắng xanh liên tục
đẩy hai bánh xe về phía trước. Tôi nhìn quanh xem có ai đi chung với
bà không. Nhưng tuyệt nhiên không thấy ai đi bên cạnh hay theo sau
lưng bà. Tôi hỏi Tracy:
“Có ai đi chung với bà
ta không?”
Tracy lắc đầu:
“Tôi không thấy ai đi
chung hết.”
Cả hai chúng tôi im
lặng theo dõi người đàn bà tàn tật, và quên cả tiếng điện thoại trên
bàn đang reo từng chập. Nếu có ông boss trong phòng bên, chúng tôi
sẽ bị khiển trách ngay vì không lo làm việc. Nhưng may quá! Sáng nay
ông bận họp, chúng tôi tự cho phép mình quan sát một chuyện lạ. Giờ
đây, trong tầm mắt chúng tôi không phải là những chú chim sơn ca có
cái ức màu đỏ với bộ cánh đen huyền. Trên cái đầu chúng có một chùm
lông màu nâu và đôi mắt đen long lanh, láo lĩnh đang nhảy trên những
nhánh cây hoa anh đào. Chúng tôi không còn say sưa bàn tán về những
chú sóc nâu có cái đuôi dài phất phơ như lụa đang leo trèo lên
xuống. Chúng tôi cũng không bàn đến giá xăng dầu đang tăng vùn vụt,
những chiếc xe hơi đời mới chạy bằng điện và xăng, số tiền bảo hiểm
y tế chạy theo tuổi, những thứ thuế phải đóng cho năm nay, công ăn
việc làm, sự khó khăn về kinh tế của thế giới. Chúng tôi quên luôn
chuyện chú Chệch (Trung cộng) tham lam chuyên ăn cắp khoa học kỷ
thuật cao cấp, bán đồ ăn dỏm, bán cái gì cũng toàn là độc dược giết
chết con người và súc vật. Chuyện chú Chệch đi khắp thế giới thu gom
tài nguyên thiên hạ để làm giàu, rồi muốn uống hết nước sông Mêkong,
và biển Đông…v…v…Chúng tôi đã bỏ hết thói quen thường ngày sau những
giờ giải lao, và đang chăm chú quan sát người đàn bà cô đơn trên
chiếc xe lăn. Chiếc xe chậm chạp lăn trên sân gạch, chạy xuống mặt
đường nhựa và tiến tới gần một chiếc xe Van màu xanh lá cây cũ kỷ.
Không có ai quan tâm đến bà, ngay cả một cái nhìn. Hình như, người
ta đang bận rộn lo cho bản thân mình hơn là nhìn người tàn tật với
chiếc xe lăn. Những người từ trong dinh thự đi ra vội vã và biến đi
trong những chiếc xe hơi. Bà ta lục trong túi áo lấy ra chùm chìa
khoá và cố gắng mở khoá xe. Hai cánh tay nhỏ nhắn vói mở cánh cửa
một cách vất vả. Cuối cùng, cánh cửa đã mở. Bà điều khiển chiếc xe
lăn vào sát cánh cửa và chậm chạp tháo chiếc túi xách màu đen treo
trên xe lăn ra quăng nhanh vào trong xe. Bà bám vào xe, một tay nắm
chặt cánh cửa, một tay nắm một bàn chân tàn tật nâng lên và lần lượt
đến cái chân kia. Chỉ trong vòng năm phút, bà đã ngồi yên trên xe.
Tracy trầm trồ khen:
“Wow! Thật là tuyệt.
Nhưng còn chiếc xe lăn thì sao? Làm sao bà ta có thể đem chiếc xe
lăn lên xe?”
Tôi đoán:
“Có thể bà ta sẽ nhờ
anh chàng lái xe thư USP đến giúp.”
Tracy cãi:
“Mình không nghĩ như
vậy. Bà ta thản nhiên làm một mình như một thói quen. Tao không thấy
bà hỏi ai giúp cả dù chiếc xe chở thư và anh chàng đưa thư lực lưỡng
đang di chuyển qua lại gần bên.”
Người đưa thư cũng bận
rộn với công việc. Anh mang những thùng thư trên xe USP xuống và đi
lại nhưng con thoi. Anh chỉ nhìn người đàn bà thoáng qua rồi lại
tiếp tục làm việc. Nếu bà ta gọi, hoặc nhờ vã thì chắc chắn anh ta
sẽ giúp. Nhưng tuyệt nhiên không thấy bà một lần nào nhìn những
người xung quanh hay gọi anh chàng đưa thư giúp đỡ.
Tôi nóng ruột nói với
Tracy:
“Thôi! Để tôi chạy
xuống giúp bà ta vậy.”
Tracy nắm tay tôi kéo
lại và mắt không rời bà ta. Cô nàng nói với vẻ thán phục:
“Trông kìa bạn. Khi
bạn chạy từ lầu 4 xuống, bà ta đã lái xe đi mất còn đâu.”
Hai đứa lại im lặng
đứng nhìn. Người đàn bà nhấn những cái nút trên xe và tháo dần từng
bộ phận của chiếc xe lăn. Ban đầu là hai bên để tay. Sau đó là hai
cái bánh xe. Bà nâng từng phần lên và bỏ vào xe một cách ngoạn mục.
Sau đó, bà vói tay xếp cái xe lại gọn gàng bỏ vào trong rồi đóng cửa
lại. Tôi chưa hết ngạc nhiên thì thấy chiếc xe nổ máy. Đèn đỏ sau
đít xe sáng lên. Xe lùi lại và từ từ lăn bánh. Làm sao người tàn tật
nầy có thể lái xe được? Chúng tôi chịu thua hỏi nhau:
“Sao bà ta có thể nhấn
ga, sang số, ngừng lại…?
“Tôi cũng chịu thua
không biết chiếc xe đó chế tạo như thế nào.”
“Có thể nó được các
nhà sản xuất xe hơi chế tạo dành cho người tàn tật.”
“Hmm! Như vậy mắc lắm.
Tiền đâu mà mua?”
“Biết đâu bà ta là một
người giàu có thì sao?”
“Không! Nếu giàu thì
phải có tiền mướn y tá, hoặc người điều dưỡng đến chăm sóc, giúp đỡ
chớ. Già cả, ốm yếu mà phải lái xe đi một mình thật là khốn khổ?”
Hai đứa chúng tôi bàn
tới bàn lui rồi cũng chịu thua không tìm ra được một câu giải đáp
nào thỏa đáng. Nhưng chúng tôi kính trọng và thán phục sự can đảm,
nghị lực của người đàn bà không quen biết. Bà là ai? Bao nhiêu tuổi?
Vì sao lại phải ngồi xe lăn đi khám bệnh một mình trong mùa đông giá
rét hay đi làm gì đó trong cái dinh thự rộng lớn nầy? Bà có gia
đình, thân nhân, con cái hay không? Tôi không biết làm thế nào và vì
sao bà lại cô đơn, một mình lái xe đi trong tình trạng không thể
đứng lên được. Tôi cũng không hiểu làm thế nào bà có thể điều khiển
được chiếc xe khi hai chân không được bình thường? Tôi mũi lòng tiếp
tục hỏi Tracy:
“Ê! Mai mốt tụi mình
già rồi chắc cũng sẽ như vậy thôi.”
Tracy lắc đầu lia lịa:
“No! No! Tôi sẽ không
đi đâu hết trừ khi có ai đó chăm sóc cho tôi.”
“Nhưng lỡ như con cái
bạn bận rộn lo cho cuộc sống của nó và chồng bạn không có bên cạnh
thì làm thế nào?”
“Chắc tôi chết quách
cho xong.”
Tracy nói xong mà mắt
nó đượm buồn. Con nhỏ người Mỹ nầy càng làm việc lâu với nó tôi càng
thương nó. Tracy thông minh, nhanh nhẹn, vui tính và rất sòng phẳng.
Tracy cư xử tử tế, không nịnh hót, không lấy điểm với ông boss và
rất quý mến tôi. Tracy mê ăn thức ăn Việt Nam và rất thích ăn bưởi.
Lâu lâu, tôi đem bưởi tặng cho nó và cũng dụ dỗ nó ăn thức ăn Việt
Nam. Cô nàng thương con nít và rất ghét ai đánh đập, ngược đãi trẻ
con. Cô cũng hay chú ý đến mọi người và sẳn lòng giúp tôi khi tôi
quá bận rộn. Tôi thích cô nên văn phòng chúng tôi là nơi êm đềm,
thân ái khiến tôi thích công việc của mình. Tôi nói với Tracy:
“Khi mình già, con cái
rời xa mình và mình bệnh tật làm sao chúng có thời gian đến giúp.
Phải tự lo cho mình thôi.”
“Không, tôi sẽ không
đi một mình nếu không có ai giúp đỡ. Bạn tưởng tượng xem làm sao có
thể lái xe một mình khi đôi chân của bạn không còn đứng lên được. Có
khi bạn bị tai nạn giao thông và còn làm cho người khác bị tổn
thương.”
Tôi cãi lại:
“Đâu có ai muốn mình
cô đơn và bị tàn phế không người chăm sóc. Nhưng đôi khi sự bất hạnh
đến với mình một cách rất bất ngờ. Làm sao mình có thể lựa chọn số
phận của mình.”
Tracy bắt đầu đuối lý
và hỏi lại:
“Nếu bạn giống như bà
ta thì bạn làm sao?
“Tôi cũng sẽ học sự
can đảm và nghị lực như bà để có thể sống sót và nhìn cuộc đời xem
nó ra sao. Bởi cha mẹ sinh mình ra chỉ cho mình sống một lần thôi.
Không ai được sống hai lần. Cuộc sống dù có tủi nhục, cô đơn, buồn
bã hay hạnh phúc đều do số phận đưa đẩy. Quan trọng hơn là tôi sẽ có
gắng tập thể dục để hồi phục lại cơ thể nếu có thể được.”
Tracy há hốc cái miệng
xinh xinh khi nghe tôi nói. Tôi lại bắt đầu kể cho nó nghe những câu
chuyện về người già trên đất nước Mỹ mà tôi quan sát và cảm nhận: Họ
can đảm, chịu đựng, thầm lặng và không kêu ca phàn nàn về con cái.
Họ hiểu được quy luật của cuộc sống và dành cho con cái sự tự do lựa
chọn tương lai của chúng. Họ không đòi hỏi sự báo đáp, trả ơn…Đó là
suy nghĩ, lối sống và văn hoá Mỹ. Tôi cũng kể cho Tracy nghe cuộc
sống bất hạnh của người già tại Việt Nam nếu họ nghèo khổ và con
cháu họ cũng nghèo khổ. Có người trên bảy mươi tuổi còn dầm mưa,
giải nắng để làm lụng nuôi con rồi nuôi cháu. Có người cả đời còng
lưng trong gánh nặng áo cơm mà không ai chăm sóc cho đến khi chết.
Tôi lại còn già chuyện
cà kê, dê ngỗng kể cho Tracy nghe bố chồng tôi nay đã tám mươi ba
tuổi. Ông ly dị đã trên bốn mươi năm và sống một mình trong căn nhà
ba tầng tại New York. Ông phải tự lo hết mọi chuyện ngay cả lúc bệnh
tật mà không có người thân bên cạnh. Khi chúng tôi bảo ông bán nhà
về ở chung, ông luôn lắc đầu cười. Thế giới của người già là thế
giới khép lại, im lặng. Họ không thích ồn ào, náo nhiệt và họ chỉ
còn mong chờ cái chết đến bất cứ lúc nào.
Đứa con gái út của tôi
mỗi khi về thăm ông nội, thấy tôi dắt tay ông dẫn qua đường, nó nói
rằng: “Mẹ ơi! Con không thích già đâu”. Tôi bật cười nói “Mai mốt mẹ
và ba sẽ giống như ông nội thôi.” Nó cười ngây thơ đáp: “ Nhưng mẹ
đừng có già như ông nội mẹ nhé! Làm sao mẹ có thể dọn dẹp, giặc quần
áo, nấu cơm cho con ăn.” Tôi cười đáp: “Mai mốt con lớn thì con tự
lo cho con chớ.” Nó cười nhưng ánh mắt hơi lo âu khi nhìn ông nội
khó nhọc lê từng bước lên cầu thang.
Hình ảnh người đàn bà
tàn tật với chiếc xe lăn làm tôi suy nghĩ mênh mang. Đâu phải chỉ
một mình bà, mà tôi biết quanh tôi, hay ở đâu xa xôi, còn biết bao
con người cùng khổ, bất hạnh đang phải vật lộn với những khó khăn,
nghiệt ngã trong cuộc sống để sinh tồn.
Và còn biết bao người
bất hạnh khác đang cống hiến đời mình cho gia đình, xã hội bằng nghị
lực phi thường. Nhìn họ để tôi hiểu mình thật hạnh phúc.
Tôi cảm ơn người đàn
bà không quen đã giúp tôi hiểu rõ về mình, về thế giới quanh tôi.
Trời tháng Giêng buốt
giá, những ngày Tết đã gần kề. Nhưng ở đây tuyết rơi trắng đất trời.
Cầu Chúa ban phước lành cho những người bất hạnh.
Tháng 1 năm 2011 vừa
qua là năm giá lạnh hơn những năm trước. Nhiệt độ xuống dưới 20 độ F
vào ban đêm và đất trời thường ảm đạm kéo theo những cơn giá buốt
giá. Năm 2011, tuyết không rơi nhiều tại Washington D.C nhưng lại
rơi dầy đặc tại New York, Pensiviania, Chicago và những tiểu bang
khác. Có một điều bất thường là loại chim sáo đen xinh đẹp có cái
đuôi dài, đen mướt, cái ức màu đỏ chót đã chết hàng loạt tại Beebe
tiểu bang Akansas vào đúng đêm giao thừa lên đến 5,000 con. Khi các
nhà khoa học xét nghiệm thì họ không thể tìm ra nguyên nhân tại sao
chúng chết nhiều như vậy. Và năm nay đúng đêm giao thừa 2012, loài
sáo nầy cũng chết khoảng 200 con. Theo cảnh sát thì chúng sợ tiếng
nổ lớn.
Ngày 27 tháng 1 năm
2011, mưa đá và những giọt mưa giá buốt trút xuống Washington D.C từ
sáng. Tôi đi làm trong giá rét, trong mưa và bão tuyết. Bão tuyết
tương đối nhẹ và thưa dần. Nhưng 4 giờ chiều mưa đá bắt đầu rơi.
Những viên đá nhỏ li ti như hạt muối từ trên trời cao gõ vào cửa
kính. Tôi biết bão tuyết dữ dội sẽ tràn xuống. Văn phòng chúng tôi
phải đóng cửa. Từ công ty về nhà khoảng 35 phút, nhưng chiều hôm đó
tôi lái xe hơn 2 giờ đồng hồ mới tới nhà. Dọc đường đi, tuyết rơi
nặng hạt, chỉ trong vòng 15 phút đã phủ kín đường sá, xe cộ, cây cối
nhà cửa. Tuyết mù mịt dầy đặc như sương mù. Xe trên đường chỉ còn
chạy tốc độ 15, 20, 25 dặm trong một giờ. Xe chết máy nằm dọc theo
đường. Có nhiều chiếc xe bị trơn trợt trên đường và đâm sầm vào lề,
vào cây cối hai bên đường. Tai nạn giao thông làm đường sá tắt
nghẽn. Có nhiều chiếc xe phải nằm lại trên đường và người lái xe
phải đi bộ về nhà vì không có ai đến đón. Mưa đá đã khiến hàng ngàn
xe cộ kẹt lại trên nhiều xa lộ trong vòng 8 đến 20 giờ. Có người hôm
sau mới đến kéo xe về.
Con dốc đường New
Hampshire lên nhà tôi cao nghệu. Chỉ còn hai phút tôi có thể về nhà.
Nhưng nhiều xe chết máy nằm chắn ngang đường. Mấy chiếc xe phía
trước và hai bên, người lái xe cố nhấn ga nhưng bánh xe quay mà xe
không nhích lên được tí nào. Có người phải quay đầu xe chạy xuống
dốc. Tôi may mắn thoát khỏi dòng xe ngổn ngang để chạy về nhà trong
hai giờ vật lộn với bão tuyết. Cô em gái tôi không chịu xem dự báo
thời tiết đã kẹt xe trên xa lộ 495 trên 8 giờ đồng hồ.
Chưa bao giờ tôi sợ
hãi lái xe như ngày 27 tháng 1 năm 2011 vừa qua. Mưa đá là nỗi kinh
hoàng của mọi người.
Cũng trong tháng 1 năm
2011, vào ngày 8 tháng 1, tại thành phố Tucson, tiểu bang Arizona,
một tên điên khùng có máu lạnh đã xã súng bắn chết 6 người và làm bị
thương 13 người khác. Trong số nạn nhân có dân biểu Gabrielle
Giffords và cô bé 9 tuổi tên là Christina Taylor Green, em sinh ra
trong ngày 911 năm 2001, ngày biến động của nước Mỹ bị bọn khủng bố
dùng máy bay dân sự tấn công hai toà nhà chọc trời, Trade Center tại
New York. Christina Taylor Green đã tử nạn. Nhưng cha mẹ em đã tặng
giác mạc của em để cứu hai em bé khác khỏi bị mù. Ông John Green,
cha của Christina cho báo chí biết, tổ chức Donor Network of
Arizona, một cơ quan khuyến khích người ta hiến bộ phận cơ thể, báo
cho vợ chồng ông biết về cuộc giải phẫu ghép giác mạc thành công.
Ông John Green nó rằng
các bộ phận của Chirtina giúp cho người khác được sống là một điều
tuyệt diệu đối với tôi. Ông nói. “Ðây lại là một điều nữa mà cháu đã
đem đến cho thế giới.”
Năm 2011 có nhiều biến
động trên thế giới. Cuộc cách mạng hoa sen, hoa lài đã làm sụp đổ
toàn bộ chính quyền của những ông hoàng bà chúa độc tài, toàn trị và
gian ác tại các nước Trung Đông, Bắc Phi. Máu lửa của cuộc cách mạng
đã làm cho những kẻ độc ác, tham tàn phải run sợ.
Năm 2011 đã có một
ngày “lục nhất” đó là 11/11/11. Nhiều người yêu nhau đã chọn ngày
nầy làm lễ thành hôn. Ngày Lục Nhất tuần hoàn trong một trăm năm sau
mới tái hiện trở lại.
Hôm nay, tháng 1 năm
2012 , tôi ngồi đây để nhớ lại những biến cố quan trọng của tháng mở
đầu một năm mới tại Hoa Kỳ. Trong lúc đó, Việt Nam đang vào mùa
xuân, hoa mai nở khắp nơi và mọi người đang chuẩn bị chào đón một
năm mới Âm Lịch.
Tôi chấp tay cầu
nguyện cho lòng người được bình an và người dân quê tôi cuộc sống
bớt nhọc nhằn. Bạn ơi hãy hy vọng và đón chào Năm Mới.
Phong Thu |