Những chuyện buồn
vui
Buổi
chiều tan làm về đường phố chen chúc xe cộ, ai cũng có vẻ vội
vàng bận rộn để mau về nhà. Chị Bông cũng thế, phải ghé vào day
care để đón Tabi và Betsy.
Highway giờ cao điểm dòng xe chậm chạp di chuyển, hai đứa con
ngồi trong xe thỉnh thoảng lại cãi nhau , chị phải luôn miệng dỗ
dành và phân xử cho đến lúc về tới nhà.
Trước khi mở cửa vào nhà, chị Bông mở thùng thư. Cầm xấp thư
trong tay, như thường lệ chị chỉ liếc sơ qua rồi để đó, khi nào
rảnh mới đọc và giải quyết, chẳng đi đâu mà vội, vì bây giờ còn
bao nhiêu công việc khác đang chờ đợi chị, nấu cơm, tắm rửa con
cái v..v…
Nhưng phong thư đầu tiên là một địa chỉ xa lạ gởi cho chị, có in
đậm hai chữ “Personal & Confidential” làm chị quan tâm, không
nhịn nổi sự tò mò, chị xé phong thư ra đọc ngay.
Thì ra ông Luật sư nào đó lấy records từ County, biết tin chị
vừa bị câu lưu, giam giữ, nên ông đề nghị được chị thuê mướn để
bào chữa cho chị, cứu chị thoát khỏi tội tình. Ông luật sư khoe
đã có 35 năm kinh nghiệm trong nghề luật hình sự.
Chị Bông vừa buồn cười vừa bực mình, chị lật phong thư ra coi
lại lần nữa, đúng là người nhận tên “Nguyễn thị Bông” và địa chỉ
này không sai sót chút nào. Nhưng sự lầm lẫn thật khủng khiếp,
Nguyễn thị Bông là chị vẫn là một công dân tốt, hôm qua tại hãng
chị mới được lãnh thưởng và boss khen ngợi, hôm nay chị vừa đi
làm về, đang ung dung ngồi nhà và đọc lá thư chết tiệt này. Tên
tuổi giống nhau là chuyện thường, nhưng sao lại giống cả địa
chỉ? Hay Nguyễn thị Bông gian ác, phạm tội từng sống ở căn nhà
này trước kia? Hay thư ký của county trong lúc ghi chép, đánh
máy làm báo cáo đã ngủ gật và ghi lộn địa chỉ?
Chị chẳng thì giờ đâu mà suy luận, tiện tay chị mở luôn phong
thư thứ hai của Women’s Health, lần này thì chính xác là của
chị, chắc họ thông báo kết quả chụp Mammogram tuần vừa qua.
Nhưng nội dung lá thư này làm chị hoang mang hơn lá thư đầu
tiên, bác sĩ đã đọc tấm phim chụp hình vú của chị và thấy bên
ngực trái “không bình thường”, yêu cầu chị liên hệ với văn phòng
để lấy hẹn khám lại.
Năm 40 tuổi, chị Bông bắt đầu chụp Mammogram, hai năm qua đều
bình thường, sao lần này lại “giở chứng”?
Chị bỏ mặc đống thư, chạy ngay vào restroom, đứng trước gương,
cởi áo ra rồi theo đúng sách vở đã chỉ dẫn chị giơ cánh tay trái
lên đầu, lấy tay phải rờ nắn phía ngực trái theo chiều kim đồng
hồ xem có cục u nào nổi lên không.
Đúng lúc đó thì con Betsy chạy vào đòi thay diaper vì bị ướt.
Chị vội vàng cởi bỏ diaper ướt và rửa ráy qua loa cho nó, rồi
đẩy nó ra ngoài để tiếp tục tự khám cho mình, nhưng con Betsy
lại chạy vào restroom và luôn miệng lập đi lập lại câu:
- I have nothing!
Bị cản trở công việc và đang lo lắng âu sầu, chị quát mắng nó:
- Đi ra ngoài…
Thấy mẹ chưa hiểu ý mình mà còn nổi giận, con bé Betsy 3 tuổi
bèn tốc váy lên. Thì ra chị Bông quên chưa mặc diaper và quần
lót cho nó. Thảo nào con bé cảm thấy “trống vắng” phía dưới và
chỉ biết diễn tả bằng vài từ đơn giản “I have nothing” mà thôi.
Biết mình có lỗi, chị Bông dịu lại, làm cho nó đầy đủ rồi mới vô
restroom khám ngực lại, chị thấy hình như có cục u nhỏ nơi ngực
trái?
- Chắc mình bị ung thư vú!
Chị đau đớn nghĩ thầm và bao nhiêu viễn ảnh đen tối hiện ra, nay
mai bộ ngực chị sẽ bị cắt lìa, người ta sẽ hoá trị làm tóc tai
chị rụng hết, và một ngày nào đó chị sẽ chết, khi ấy hai đưá con
gái chị sẽ mồ côi mẹ, đầu xanh vương khổ lụy, và bi thảm thêm
nữa là chồng yêu qúy của chị sẽ được dịp sang ngang lần nữa.
- Mẹ ơi, con đói.
- Mẹ ơi, con muốn ăn cơm!
Hai đứa con đang réo gọi inh ỏi, không để cho chị có thì giờ
ngồi khóc trước cho sự đời. Chị ra bếp bắt tay vào công việc vì
chồng chị cũng sắp về tới. Người ta dù buồn phiền, lo âu hay đau
khổ thì vẫn phải ăn, cái điều đôi lúc thật phàm tục mà vô cùng
cần thiết trong cuộc sống.
Nấu cơm xong thì anh Bông về tới, anh vào nhà với gương mặt vui
vẻ, anh quan niệm hãy để bao nhiêu lo âu buồn phiền ngoài cửa,
chỉ mang niềm vui vào nhà, dù là niềm vui nho nhỏ. Hôm nay không
biết anh có niềm vui gì không mà túi lunch của anh vẫn còn
nguyên. Chị Bông hỏi:
- Trưa nay anh nhịn đói hả?
- Một người bạn cùng phòng thua cá độ nên phải khao bọn anh đi
ăn lunch tại một nhà hàng Việt Nam. Chưa bao giờ anh ăn tô bún
Bò Huế ngon đến thế!
Đang lo buồn, nhìn thấy mặt chồng vô tư hớn hở, chị tủi hờn,
châm chọc:
- Ngon vì không phải trả tiền chứ gì?
Anh Bông vẫn chưa để ý vẻ bực mình của vợ:
- Phải công nhận nhà hàng này nấu món bún bò Huế ngon lắm, để
hôm nào anh dẫn em đi ăn cho biết.
Chị hết chịu nổi, gắt lên:
- Bún bò Huế! Lúc nào em cũng nghe anh ca tụng món bún bò Huế.
Chắc ngày xưa anh đã yêu một cô gái Huế, bây giờ ăn để tưởng nhớ
người ta?
- Thế em thích ăn món cà ri gà chấm bánh mì, ngày xưa em cũng mê
một thằng cha Ấn Độ nào hả? Anh châm chọc lại chị.
Bây giờ anh Bông mới nhìn chị và ngạc nhiên:
- Mà em làm sao thế? Trông em hình như có điều gì tuyệt vọng?
- Em bị…ung thư vú!
Chị Bông khóc vỡ oà ra như một đứa trẻ con đang có chuyện buồn
và được người lớn quan tâm hỏi đến:
Anh cầm lá thư của “Women’s health” lên đọc và mỉm cười bình
tĩnh:
- Có thế mà em làm anh hết hồn. Họ có nói em bị ung thư đâu, còn
mời em đến để xem xét lại kia mà.
- Thì em…suy đoán thế.
- Con người lo xa như em chỉ khổ vào thân, mỗi lần đau bụng uống
thuốc chưa khỏi là em suy đoán bị …ung thư bao tử, có một mụn
ruồi lạ xuất hiện thì nghĩ là ung thư da, bây giờ đến ung thư
vú. Sống với em kiểu này có ngày anh đau thần kinh mất.
- Em phòng xa…trừ hao ấy mà, đau khổ bao nhiêu sẽ nhận lại sự
sung sướng bấy nhiêu.
- Anh xin em, anh chẳng muốn có một người vợ lo xa đến thế.
Những lời trấn an đầy tự tin của chồng làm chị Bông vơi bớt lo
âu. Có thể hôm chụp Mammogram, do sơ suất từ phía chị hay phía
người chụp, làm hình bị mờ, nên bác sĩ yêu cầu làm lại để tìm
kết qủa chính xác mà thôi. Dòng họ nhà chị không có ai bị ung
thư vú, mà mỗi năm chị mỗi đi khám thì bệnh ung thư ở đâu mà
xuất hiện nhanh đến thế?
Chị bèn sang chuyện khác:
- Chẳng biết bà Nguyễn thị Bông nào phạm tội và bị câu lưu lại
cùng địa chỉ nhà mình, nên luật sư gởi giấy đến nhà năn nỉ mình
thuê mướn ông ta kia kìa.
Anh Bông liếc sơ qua vài giòng đầu lá thư của ông luật sư:
- County thì lầm lẫn địa chỉ, ông luật sư thì ế ẩm đi săn tìm
khách hàng qua các records của sở cảnh sát, của county. Em đọc
làm gì cho phí thì giờ.
Anh Bông lật xấp thư còn lại và nói:
- Có thư chị Hoa của em ở Việt Nam, em đã đọc chưa? Thư này mới
thật sự liên quan đến em đây.
Lại thêm một lá thư cần đọc, chắc là chuyện buồn nhiều hơn
chuyện vui? Lá thư dài, vòng vo tam quốc để đi đến mục tiêu cuối
cùng là xin tiền. Chị Hoa kể từ ngày chồng chị mê vợ bé, bỏ bê
chị với thằng con trai, mấy năm nay mẹ con tần tảo nuôi nhau.
Năm nay nó 18 tuổi, vừa mới lấy vợ, cô vợ trẻ con, cùng tuổi,
không nghề nghiệp. Chồng đi làm phụ hồ vất vả cả ngày ngoài
trời, thì vợ ở nhà “giết” thì giờ trống vắng bằng cách sang nhà
hàng xóm chơi game. Chị Hoa ở nhà nấu cơm chờ con trai và con
dâu, có hôm con dâu mải chơi game, bà mẹ chồng phải sang tiệm
game, năn nỉ gọi con dâu về ăn cơm.
Làm gì “ăn” nấy, con trai chị Hoa làm phụ hồ, mỗi chiều về nhà
nó “chôm” được khi thì vài cục gạch, lúc thì vài ký xi măng. Chị
Hoa ky cóp, khích lệ con trai… tăng năng xuất chôm chỉa thêm
nữa, để mau đủ số xây một cái chuồng heo, rồi chị sẽ nuôi vài
con heo kiếm thêm thu nhập.
Mỗi người thợ quèn rút tỉa một chút, thợ lớn rút tỉa lớn hơn.
Hèn gì những công trình xây dựng ở Việt Nam mau hư, mau xuống
cấp là phải. Cái nghèo cái đói, làm cho con người ta trở nên ti
tiện, nhẫn tâm không nhiều thì ít.
Nhưng giấc mộng xây chuồng heo không bao giờ thành sự thật,
thằng con trai chị Hoa bị chủ cho nghỉ việc vì làm việc yếu kém,
bây giờ nó đang ngồi nhà và cô vợ trẻ lại mang bầu không đúng
lúc.
Đọc xong thư, chị Bông thở dài, tội nghiệp chị Hoa số kiếp lận
đận, hết khổ vì chồng lại khổ vì con, vì cháu, và làm khổ lây cả
đến chị. Phen này lại phải gởi tiền về giúp đỡ.
****************
Hôm nay hai vợ chồng chị Bông cùng nghỉ ở nhà, để anh đưa chị
đến Women’s Health tái khám, thì nghe tiếng chuông cửa reo nên
chị vội vàng chạy ra. Đó là một người đàn ông Mỹ tuổi trung
niên, ông lịch sự mỉm cười :
- Chào chị, tôi muốn gặp anh Bill.
Chị ngạc nhiên:
- Anh Bill?
Ông khách thuộc loại nhanh nhẩu:
- Vâng, thế chị là vợ của anh Bill? Anh ấy từng kể với tôi có
một người yêu là người Châu Á, thì ra là chị…
Chị hơi khó chịu:
- Anh nào?
- Anh Bill Cook ấy mà.
Chị lùi vào nhà, chuẩn bị khép cửa:
- Xin lỗi, thế thì ông lầm nhà rồi. Trong đời tôi chưa bao giờ
quen biết anh Bill Cook nào cả.
Ông khách vẫn băn khoăn:
- Tôi từ Austin lái xe hơn ba giờ đồng hồ tới đây mà không gặp
được bạn cũ thì thật là uổng công. Đây là thư và địa chỉ của anh
Bill gởi cho tôi cách đây mấy tháng. Đúng là địa chỉ nhà này.
Chị cảm động, không nỡ đóng cửa, dù biết rằng không nên tin cậy
bất cứ một người lạ mặt nào, nhưng trông ông Mỹ này hiền lành
chị đành phá lệ. Chị cầm tờ thư, nơi góc cuối có ghi địa chỉ:
200 Maple, Ave…..Đúng từ số nhà, tên đường và tên thành phố. Con
đường Maple này không dài lắm, nhưng chị chẳng biết tên tất cả
hàng xóm ngoài hai nhà bên cạnh nhờ thỉnh thoảng ra cửa gặp
nhau, chào nhau và trao đổi tên tuổi theo phép xã giao. Gía như
ở Việt Nam thì chị biết rõ lai lịch tông môn của hàng xóm láng
giềng từ đầu đường đến cuối ngõ, chẳng sót một ai.
Chị đưa ý kiến:
- Chắc chắn có một sự lầm lẫn nào đó, tốt hơn hết ông nên gọi
phone cho ông Bill và hỏi lại cho rõ.
- Tiếc qúa, tôi vội đi nên để quên cell phone ở nhà rồi.
- Vậy thì ông dùng phone của tôi.
Chắc kiếp trước chị Bông mắc nợ ông khách này nên bây giờ dù vô
tình mà ông cũng làm phiền chị qúa. Chị vào nhà mang cái cell
phone ra.
Nghe phone xong ông Mỹ hớn hở:
- Đúng là một sự lầm lẫn lớn, số nhà anh Bill là 206, mà anh ấy
viết nhanh, viết láu, nên trông giống như 200, là số nhà của
chị. Tôi thành thật xin lỗi chị.
Chị cũng vui lây:
- Thế thì nhà anh Bill cách đây có ba căn thôi, cũng cám ơn ông,
nhờ vậy mà tôi biết thêm tên một người hàng xóm của tôi.
Ông khách vui vẻ rối rít:
- Thôi chào chị, tôi rất cám ơn chị.
Chị Bông vào nhà, bị anh Bông mắng:
- Em xí xọn vừa vừa chứ kẻo có ngày chết oan, chưa chết vì những
căn bệnh suy đoán ung thư mà chết vì tin người lạ.
- Em đọc thấy vẻ mặt thất vọng của ông ta khi không tìm thấy nhà
bạn cũ sau một cuộc hành trình xa, nên em muốn giúp đỡ ông ta.
Đó cũng là một niềm vui trong cuộc sống đầy rẫy phiền lụy này.
- May mà em chưa tới số đấy!
Chị Bông than thở:
- Căn nhà của mình sao mà vô duyên! Hết bị county ghi tên bà
Nguyễn thị Bông nào đó vừa bị câu lưu, là địa chỉ nhà này, đến
một kẻ xa lạ từ Austin cũng tìm lộn địa chỉ nhà này. Thôi nào,
mình đi anh ơi!
Niềm vui nho nhỏ theo chị trên đường đi. Bước vào khu của
“Women’s Health” niềm lo âu lại uà vào tâm hồn chị, làm chị bồn
chồn khắc khỏai, dù chị ngồi trong phòng đợi lịch sự thanh nhã,
có tiếng nước chảy róc rách từ một bồn nước nhỏ nhân tạo làm
kiểng nơi góc phòng, cửa sổ buông rèm màu xanh êm dịu, trên bàn
một bức tượng phụ nữ khỏa thân mềm mại với bộ ngực tròn trịa và
dáng đứng tuyệt với. Chắc chủ nhân của cơ sở này phải là một phụ
nữ, mà là một phụ nữ có tâm hồn nghệ thuật sâu sắc lắm?
Khách hàng toàn là phụ nữ, các bà bước vào gian phòng nhẹ nhàng
, hoặc lấy tờ tạp chí đọc hoặc ngồi im chờ đợi đến lượt được gọi
vào.
Chị Bông vào một căn phòng và cởi áo ra nằm trên giường, bác sĩ
bôi lên ngực trái của chị một chất kem trơn, dùng một dụng cụ
chà sát di chuyển từng chút một quanh ngực trong khi theo dõi
họa đồ trên màn hình. Công việc kéo dài khỏang mười lăm phút thì
kết thúc và bác sĩ cho biết kết qủa ngay tại chỗ: Chị hòan tòan
bình thường, không bị ung thư vú.
Nghe xong, chị Bông nhẹ cả lòng, tưởng như mình bay bổng lên mấy
từng mây, chị nhanh nhẹn nhẩy xuống giường và mặc lại áo. Chỉ
nhìn nét mặt của chị khi vừa bước ra, anh Bông đã chắc ăn:
- Hôm nay em phải ăn mừng.
- OK, anh thích gì em cũng chiều, kể cả bún bò Huế .
- Nhưng không phải vì anh tương tư cô gái Huế, mà là cô Bắc Kỳ
đa nghi và nhiều chuyện này đấy. Mình sẽ đến cái nhà hàng mà hôm
nọ anh đã ăn, em nhé?
Chị Bông mỉm cười, kéo tay chồng bước ra ngoài. Chưa bao giờ
cuộc đời đẹp như ngày hôm nay.
Cách đây một tuần chị Bông nhận mấy tin buồn phiền, hôm nay có
hai niềm vui. Cuộc sống thật muôn màu, có những sắc màu tối tăm
thì cũng có những sắc màu tươi sáng. Những buồn vui đó chia cho
mọi người trên khắp thế gian này.
Nguyễn Thị Thanh Dương
|
Nguyễn Thị Thanh Dương tên thật Nguyễn Thị Thanh, sinh ngày 12
tháng 9 năm 1951.
Định cư tại Mỹ năm 1991, hiện đang sống tại vùng Dallas, tiểu bang
Texas.
Cộng
tác với báo Trẻ, phát hành tại địa phương và vài thành phố, tiểu
bang khác.
Đã in :
- Tuyển tập truyện ngắn: "Đường dài thăm thẳm" năm 2007.
- Tập thơ: "Một thời tương tư" năm 2007".
Yêu thích thơ văn từ lúc tuổi teen. Cho đến bây giờ niềm đam mê đó
vẫn không ngừng nghỉ.
|