Hạt muối
Đã
ba ngày rồi Hạt Muối không tìm thấy đường về nhà. Thật sự
Hạt Muối không biết nhà mình ở đâu để hỏi tìm đường về.
Muối không còn nhớ những gì đã xãy ra cho mình. Nỗi hốt
hoảng còn rõ trên nét mặt Muối. Khi choàng tỉnh dậy chỉ
biết mình đang nằm trên tản đá này. Nắng gắt lắm làm hoa
cả mắt. Chung quanh chẳng thấy một bóng người, chỉ có nắng
lung linh, gió thổi trong hàng dương, cát trắng phau bao
quanh chổ Muối đang nằm. Mắt quen dần với ánh nắng buổi
trưa, Hạt Muối lòm còm ngồi dậy, hai tay dụi mắt để nhìn
cho rõ. Thì ra dưới chân Hạt Muối là biển xanh. Biển rộng
mênh mông, Muối không nhìn thấy bờ bến đâu cả. Một màu
xanh mát tận đến chân trời. Những đợt sóng lăn tăn đang xô
nhau chạy vào bờ như đuổi bắt nhau. Nhìn một hồi lòng Muối
cảm thấy vui lây, nỗi sợ tan biến. Muối muốn leo xuống tản
đá để đến gần biển hơn. Biết đâu mình làm quen với tụi
sóng lăn tăn kia để chạy đuổi chơi. Niềm háo hức đầy ắp
trong lòng Hạt Muối làm cho Muối quên rằng mình đâu có
biết bơi, biết nổi, chạy nhảy tài tình trên mặt nước như
tụi sóng. Sực tỉnh như vậy làm lòng Muối trùng xuống. Hạt
Muối không muốn leo xuống nữa. Ngồi bó gối nhìn ra khơi
lòng thèm thuồng được tự do tung tăng như tụi sóng ngạo
mạng kia. Hạt Muối lại thấy nhớ nhà nhớ mẹ mình. Chắc bây
giờ cha mẹ anh chị em mình đang trông chờ mình dữ lắm. Làm
sao đây, Hạt Muối muốn hét lên thật to để cho ai đó gần
đây biết mà đến giúp đưa mình về nhà. Mà nhà mình ở đâu?
Câu hỏi cứ lẩn quẩn chạy đi chạy về trong đầu Hạt Muối.
Mệt quá Muối không biết làm gì hơn là khóc. Khóc thật to.
Một vài con chim lượn vòng quanh chỗ Muối đang ngồi. Muối
nhìn thấy rõ những cặp mắt tròn nhỏ tinh anh của chúng
nhìn Muối. Muối muốn hỏi chúng đường về. Những con chim
kêu lên mấy tiếng, lượn thêm mấy vòng nữa rồi sà xuống mặt
nước thật nhanh. Hạt muối thèm được như chúng đang nổi
trên mặt nước, nhấp nhô theo những đợt sóng. Chim và sóng
như đang nói chuyện với nhau. À phải rồi chúng đang kể cho
sóng nghe có một nhóc Muối đang ngồi khóc trên tản đá kia.
Rõ ràng chúng đang kể chuyện mình vì Hạt Muối thấy tụi
chim đang được sóng đưa vào gần bờ ngay dưới chân tản đá.
Hạt Muối tức lắm nhưng không biét làm gì chúng. Hạt Muối
mệt quá nằm xuống, hai bàn tay đan vào nhau làm gối, chân
tréo chữ ngũ. Hạt Muối nhìn trời xanh. Xanh thật xanh, cao
thật cao. Mặt trời lên cao ngang tầm mắt, hơi nóng hừng
hực. Tản đá cũng đang bốc hơi. Hạt Muối nhắm mắt nằm như
vậy không biết bao lâu, nghe gió thổi ra chiều mạnh hơn.
Biển nghe tiếng rì rào của sóng càng lúc càng lớn. Một vài
đợt sóng đập đến chân tản đá Muối đang nằm. Những giọt
nước mát văng tung toé lên mặt lên người Muối.
Hạt Muối vùng dậy vì như có ai gọi đúng tên mình: Hạt Muối ơi về đi.
Mẹ và em đang chờ anh đây. Hạt Muối nhìn ngơ ngát về hướng tiếng gọi
mình. Rõ ràng mình nghe tiếng gọi tên mình từ ngoài kia. Tiếng gọi
có khi nghe gần như có người đang đứng dưới chân. Có khi Hạt Muối
lại nghe ngoài khơi vọng vào. Lạ quá, sao không thấy ai hết ngoài
những lớp sóng gào thét trong gió. Sóng bây giờ nhiều quá và lên
cao. Nước tung toé trắng xóa. Những con chim bây giờ hết nằm trên
mặt nước vì sóng dữ quá. Chúng chỉ bay lờn vờn theo những con sóng
như kiếm mồi. Thỉnh thoảng Hạt Muối thấy chúng đâm thẳng vào những
con sóng bạc đầu một lúc rồi bay vút lên. Hạt Muối giật mình khám
phá ra tiếng gọi tên mình ngay trong những đợt sóng trắng. Nhìn
chẳng thấy ai, chỉ toàn là sóng. Hay người gọi mình đang ẩn trong
gió? Hạt Muối nhìn trời nhìn những ngọn dương liễu, chỉ nghe âm
thanh vi vu trong lá, tiếng vù vù bên tai của gió. Không ai chịu
xuất hiện cho mình thấy để nhờ đưa mình về nhà. Mà nhà mình ở đâu?
Câu hỏi lại đến với Hạt Muối. Mệt quá Muối không thèm nghĩ ngợi nữa.
Mặc cho tiếng gọi tên mình vẫn tiếp tục rõ mồn một phát ra từ những
đợt sóng. Trời dần về chiều, gió lặng hơn, sóng nhẹ dần và tiếng gọi
mình nghe xa xăm. Có lẽ trời tối rồi sóng gió bỏ cuộc chơi rượt bắt
để chuẩn bị về nhà với mẹ. Ai cũng có nhà để về. Hạt Muối tủi thân,
đôi mắt cay sè. Thì ra Hạt Muối đã khóc. Lại một đêm nữa Hạt Muối
không có nhà để về.
Trong bóng tối của màng đêm Hạt Muối vẫn ngồi bất động nhìn về phía
trước. Những lớp sóng bây giờ chỉ còn là tiếng rì rào. Hạt Muối
không còn thấy sóng mà chỉ thấy những làn ánh sáng nhấp nhô lên
xuống trên mặt biển đen ngòm. Ngồi bó gối chống hai tay lên cằm Hạt
muối mơ màng đưa mắt nhìn bóng đêm. Gió hiu hiu, sóng vang vọng một
âm điệu nhịp nhàng rạt rào. Hơi nóng ban ngày bị gió đẫy đi mất, Hạt
Muối thấy tâm mình nhẹ nhàng hơn nhưng nỗi nhớ nhà không dứt. Hết
ngồi lại nằm xuống. Mặt đá bắt đầu mát lạnh. Muối nhìn sao đêm lấp
lánh rũ nhau từng bầy dạo chơi trên bầu trời. Tại sao ai cũng có anh
em có bạn bè bên nhau, chỉ riêng mình cô đơn ngồi đây. Hạt Muối miên
man nghĩ ngợi toàn những ý nghĩ làm Muối thêm tủi thân. Ban chiều
thấy tụi sóng đùa nhau xô đẩy reo vui dưới kia, bây giờ lũ sao đêm
kéo nhau tung tăng nhấp nháy trên cao. Hạt Muối muốn khóc, nhắm mắt
cố không nhìn thấy gì hết, quên đi ngủ đi…
Hình như cò tiếng bước chân ai đi trên cát. Tiếng bước đi về phía
mình. Hạt Muối quay nhìn về phía tiếng động, mong sao có người đến
giúp đưa mình về nhà. Dưới ánh sao mờ mờ Hạt Muối thấy một bóng
người to lớn đang đi đến gần mình. Muối nín thở chờ đợi nhưng cũng
sờ sợ, không biết người đến giúp mình hay bắt mình đi. Hạt Muối nửa
như muốn làm tiếng động cho người ấy biết có mình đang ngồi trên tản
đá này, nửa muốn ngồi sụp vào sâu trong kẻ đá để không cho người ấy
thấy. Nhưng Hạt Muối lại nghĩ đây là cơ hội ngàn vàng để mình có thể
về nhà. Hạt Muối nghĩ vậy cho nên đánh liều đứng hẳn dậy và kêu to:
- Ông ơi! Xin ông giúp đưa cháu về nhà với mẹ. Người đàn ông vẫn
lặng thinh đi đến. Hình như ông ta biết có mình ngồi đây trước khi
mình lên tiếng. Hạt Muối nghĩ trong bụng như vậy và mừng thầm. Quả
thực người đàn ông đi ngay đến bên Hạt Muối như quen biết Muối từ
trước. Hạt Muối mở to đôi mắt kinh ngạc. Người đàn ông này to lớn
hơn lúc mình thấy ở đằng xa rất nhiều. Hạt Muối đứng nhìn, há hốc
miệng ra. Toàn thân vị này là màu vàng. Trong đêm đen mờ bóng sao
nhưng Hạt Muối vẫn thấy được màu vàng tươi và như có phát ra ánh
sáng óng ánh thật đẹp. Nụ cười! ôi chao nụ cười sao mà hiền quá
chừng. Gương mặt cũng màu vàng sáng lung linh. Nhìn một hồi Hạt Muối
cảm thấy an tâm và còn có cảm tình với người này. Hạt Muối như tìm
được nguồn che chở rộng lớn. Coi kìa nụ cười hiền không bao giờ tắt
trên môi. Đến lúc này Hạt Muối cũng chưa nghe người đàn ông này lên
tiếng nói chuyện với mình. Hạt Muối tuy bắt đầu muốn gần gũi nhưng
còn sợ vị này chưa nhận ra mình vì mình bé quá, hạt muối mà. Nhưng
người khổng lồ đã ngồi xuống bên cạnh Muối. Đôi mắt cũng cười như
miệng, hiền từ, tươi mát. Tự nhiên Hạt Muối sa người mình vào lòng
bàn tay ấm áp của người khổng lồ đang chìa ra về phía Muối. Hơi ấm
từ lòng bàn tay làm Hạt Muối không muốn nhúc nhích vì sợ phải bị
người khổng lồ đẩy ra. Hạt Muối bạo dạng hơn hỏi:
- Ông ơi ông là ai?
Ông đến đây giúp cháu về nhà phải không? tại sao ông biết cháu ngồi
đây một mình vì ban đêm tối quá đâu có thấy cháu được.
Đến lúc này người khổng lồ mới lên tiếng:
- Con muốn về đâu? Nhà cha mẹ con ở đâu?
Giọng nói nghe như chuông ngân, rõ ràng và vang lên. Muối cứ nghĩ
người khổng lồ thường nói giọng gắt lắm. Giọng ông từ tốn như để cho
Muối an lòng. Hạt Muối bắt đầu luống cuống bởi vì ngay đến mình cũng
không biết ở đâu, tại sao mình có mặt ở đây. Nhưng không hiểu sao
trong lòng Hạt Muối tin chắc rằng người khổng lồ hiền từ này biết
mình ở đâu để đưa mình về. Hạt Muối ngây thơ đáp:
-Con không biết con ở đâu. Con không biết mình rời nhà từ lúc nào và
tại sao lại ngồi đây một mình.
Rồi Hạt Muối kể lại những gì xảy ra chiều hôm nay khi những đợt sóng
xô nhau vào bờ Muối nghe tiếng có người gọi mình xuống chơi với
chúng và chúng sẽ đưa mình về nhà. Muối cũng kể rằng mình muốn nhập
bọn với tụi sóng nhưng mình không biết bơi sợ chết đuối.
- À, mà ông là ai vậy? Hạt Muối bạo dạng lặp lại câu hỏi.
- Con thấy ra sao? Người ta toàn là màu vàng, mặc áo vàng phải
không? Vậy con cứ gọi ông Người Vàng cũng được.
- Vậy thì hay quá, Hạt Muối reo lên. Con thích cái màu vàng ở người
ông lắm, hình như nó phát ra ánh sáng nữa.
Ông Người Vàng cười không nói. Ông nhìn thẳng vào khoảng không sâu
thẳm và tối đen phía trước mặt. Im lặng thật lâu, hình như ông đang
suy nghĩ điều gì. Hạt Muối cũng ngồi im chờ đợi. Trong cái im lặng
nhẹ nhàng giữa một Hạt Muối bé nhỏ và ông Người Vàng khổng lồ như có
một niềm giao cảm thật sâu thật đậm đà. Hạt Muối không muốn khuấy
động cái yên lặng này nữa. Tự nhiên Hạt Muối không muốn thúc dục ông
Người Vàng trả lời câu hỏi của mình và không muốn bắt ông phải đưa
mình về nhà nữa. Lạ quá trong cái đêm đen nhưng tâm hồn của Hạt Muối
thấy như có một tia sáng của sự hiểu biết rằng mình sẽ về đến nhà an
toàn. Có lẽ Hạt Muối có được sự tự tin từ dáng vẽ bình an trong sáng
của Người Vàng. Hạt Muối liếc nhìn vào mặt Người Vàng. Thì ra ông ta
đang cười với màng đêm. Nét mặt hiền từ không lộ một chút căng thẳng
của lo âu. Chắc ông Người Vàng không biết buồn không biết lo lắng là
gì. Hạt Muối không còn cảm giác lo sợ, cô đơn nữa khi ngồi bên ông
Người Vàng. Hạt Muối muốn duy trì sự có mặt của ông Người Vàng, mong
cho ông đừng rời xa mình. Muối muốn ông ở bên mình hoài hoài.
Hình như ông Người Vàng biết được những suy nghĩ của Hạt Muối, ông
quay qua nhìn Hạt Muối mĩm cười:
- Ta sẽ đưa con về nhà.
Hạt Muối đến lúc này đã thật sự an tâm. Cuốì cùng mình cũng được về
nhà với cha mẹ, tung tăng chạy nhảy với anh em cho nên Hạt Muối muốn
ông Người Vàng ngồi kể chuyện với mình thật lâu. Hạt Muối cảm nhận
nơi ông Người Vàng có trí óc khổng lồ như thân xác ông, mình sẽ biết
được nhiều điều hay ho.
- Con muốn biết cha mẹ con là ai? Và được sinh ra từ hồi nào?
Ông Người Vàng không trả lời ngay câu hỏi của Hạt Muối.
- Ngày mai tụi sóng bạc đầu có kéo đến chơi và réo gọi con thì con
mạnh dạng xuống chơi với chúng nó.
Hạt Muối trố mắt ngạc nhiên:
- Thì ra những tiếng gọi con chính là tụi sóng hả ông?
Ông Người Vàng mĩm cười im lặng đưa bàn tay ấm áp sờ lên đầu Hạt
Muối.
Hạt Muối không thể nào hiểu được. Nhưng Muối tin ông Người Vàng
không nói dối mình.
Một khoảng im lặng khác lại đến. Hạt Muối an tâm nhắm mắt ngồi bên
ông Người Vàng đến một lúc thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy
không thấy ông Người Vàng đâu nữa, trời đã sáng trắng, mặt trời lên
cao khoảng một cây sào. Thì ra Hạt Muối đêm qua nằm mơ một giấc mơ
dài. Hụt hẩng. Chỉ là mộng thôi. Làm sao bây giờ? Bao nhiêu niềm
hạnh phúc bên ông Người Vàng đều tan biến hết. Nỗi sợ hải trở về như
trước. Trong giấc mơ Hạt Muối còn nghe rõ mòn mọt giọng ông Người
Vàng bảo ngày mai nếu tụi sóng đến réo tên mình rủ xuống đi về nhà
thì mình mạnh dạng theo tụi nó.
Hạt Muối không biết làm gì hơn là ngồi chờ tụi sóng đến. Hạt Muối
tiếc nuối giấc mơ và thắc mắc tại sao ông Người Vàng không trả lời
hết những câu hỏi của mình nhất là ông không cho mình biết cha mẹ
mình là ai, đang ở đâu và tại sao mình có mặt đơn độc ở tảng đá này.
Ông chỉ nói “Ta sẽ đưa con về nhà”. À, phải rồi có lẽ ông ta là thần
sóng cho nên ông bảo tụi sóng sẽ đưa mình về. Muối nằm chờ. Trời đã
quá trưa, gió bắt đầu mạnh. Những cánh chim hôm qua cũng trở lại bay
lượn trên đầu Hạt Muối. Muối nghe tiếng sóng rồi. Chúng kéo đến đó.
Bật ngồi dậy Hạt Muối chờ chúng gọi mình. Quả không lâu lắm Muối
nghe tiếng gọi còn xa xa ngoài khơi. Nghe lời dặn của ông Người Vàng
Hạt Muối mạnh dạng hơn, không còn sợ như hôm qua. Muối đứng thẳng
lên cho tụi sóng thấy mình còn ngồi đây.
Hôm nay trời vầng vũ, mây kéo đen ở một góc chân trời. Gió càng lúc
càng mạnh. Biển động. Sóng cao liên tục vỡ òa trắng xóa trên cát.
Hạt Muối nghe tiếng gọi dục giã tên mình. Muối mạnh dạng tìm cách
leo xuống. Trong lòng tuy còn sợ nhưng biết chắc mình không còn cách
nào để về nhà. Phải theo tụi nó, phải nhảy xuống bơi với tụi nó.
Không biết bơi chắc tụi nó giúp mình nỗi trên nước và kéo mình đi.
Đang miên man nghĩ ngợi, một con sóng cao vòi vọi vỡ trùm lên tảng
đá. Hạt Muối điếng hồn, toàn là bóng đen phủ chụp cùng với tiếng ầm
như trời long đất lỡ. Rồi hoàn toàn im bặt. Rồi hoàn toàn không còn
biết gì nữa. Không biết bao lâu Hạt Muối hoàn hồn tỉnh từ từ. Cảm
nhận đầu tiên Hạt Muối biết mình không chết đuối. Nhưng không biết
những gì đã xãy ra cho mình, Hạt Muối thấy chung quanh hoàn toàn
khác lạ. Tụi sóng kéo mình đi rồi bỏ mặc mình. Tìm không thấy tảng
đá mấy ngày trước mình ở đó. Chung quanh toàn nước. Những loài cá
màu sắc sặc sở đang bơi lội thảnh thơi quanh mình, chúng có vẻ không
sợ Hạt Muối. Muối nhìn lên phía trên thấy có ánh sáng. Muối muốn
trồi lên để xem. Lạ quá mình không cần bơi hoặc làm gì mà tự nhiên
vẫn nỗi lên được. Cùng lúc Hạt Muối thấy chân mình chạm dưới đáy
biển sâu, tay sờ được bờ cát trắng. Có lúc Hạt Muối thấy mình đang
lênh đênh ngoài khơi xa, nước trời mênh mông. Muối sờ vào những
hoang đảo không người. Hạt Muối muốn tới đâu thì tự nhiên tới đó
ngay. Có những vùng toàn băng tuyết, có vùng mặt trời đỏ rực hâm
nóng biển xanh. Hạt Muối phiêu du vào lòng biển sâu thấy nhiều giống
cá kỳ lạ đủ màu sắc rực rỡ. Có những giống cá khổng lồ bơi lội chầm
chậm, những giống cá li ti bơi từng đoàn hàng triệu con. Hạt Muối
đùa chơi với chúng. Hạt Muối còn nghịch ngợm phiêu lưu vào những
hang động sâu thẳm ánh sáng mặt trời không đến được vậy mà cũng có
nhiều loại cá đủ màu tuyệt vời.
Hạt Muối mãi mê với những khám phá mình trông thấy. Vui quá Hạt Muối
quên mất một điều: Có phải mình đã về đến nhà? Tại sao tâm mình an
bình như thể mình đã về đến nhà, không còn một chút tâm trạng nôn
nóng. Hạt Muối không còn nhớ cha mẹ nữa hình như cha mẹ đang có mặt
với mình. Thân mình khi trước nhỏ xíu nằm trên tản đá bây giờ cảm
thấy như to lớn không ngần mé, cùng một lúc ngắn ngủi mình cảm thấy
có mặt muôn nơi. Tâm mình sao nhẹ quá chừng; những nỗi lo âu buồn
tủi tan biến đâu mất. Nỗi niềm nhớ cha mẹ anh em không còn nữa. Lạ
quá Ông Người Vàng không chỉ đường cho mình về nhà mà chỉ nói con sẽ
về nhà, cứ theo tụi sóng về nhà. Những cảm giác an bình làm cho Hạt
Muối thấy tâm mình bừng sáng lạ thường.
Chân Tính Hải
|