Nội tôi
Erick Orsenna là tiểu thuyết gia đương thời, thành viên Viện Hàn Lâm
Pháp. Tác phẩm “Madame B” của ông được phát hành hồi tháng
tư năm 2005 và được đông đảo độc giả mến mộ. Dưới đây là trích đoạn
của tác phẩm nói trên, dày 485 trang. Qua đoạn này, Bà BÂ nhắc lại
một giai thoại nhỏ, nặng tính phong tục tập quán của người Mali.
Ü
Abdoulaye
Omar Victor - cha của Ousmane và ông nội của tôi - có một mái chòi
nhỏ nằm trong đất của gia đình, gần khu chuồng ngựa. Cách ăn mặc của
ông rất hấp dẫn đối với tôi. Trước sau như một, cứ lúc nào cũng
chiếc áo thụng A Rạp màu xanh, trên ngực cài chiếc huy chương sáng
chói và chiếc mũ đỏ lính Zouave bám chặt trên chờm tóc bạc trắng,
cho nên thiên hạ tặng ông cái biệt danh là “ông tam tài”.
Ðược kính nể hết mực vì tuổi tác, ông sống riêng biệt và đơn độc.
Sáng sớm, ông đã ngồi dưới cây xoan già, thường là một mình. Với một
miếng vải cũ, suốt ngày ông đánh bóng cái Huân Chương Binh Ngiệp,
xong ngắm nghía hàng giờ, như chừng qua đó ông nhìn thấy lại những
trận đánh hào hùng, để rồi tiếp tục đánh bóng trở lại, trong khi đôi
môi ông cứ lẩm bẩm. Tôi cố lắng tai nghe nhưng cũng vô ích vì tôi
chẳng hiểu được gì về câu chuyện mà ông cứ kể đi kể lại không thôi.
Bọn trẻ con chúng tôi không được phép đến gần ông, với lý do là
“đừng quấy rầy ông vì các con thấy là ông đang cầu nguyện không”.
Lối giải thích như vậy đâu có thuyết phục được chúng tôi. Có ai tin
được rằng ông thực sự khấn vái Trời Phật Chúa gì không? Bọn tôi
không tin là như vậy. Bọn tôi nghĩ là thiên hạ giấu chúng tôi một sự
thực, một điều gì ghê gớm lắm...
Chỉ có những bạn đồng sự cũ của ông - những người “cựu binh”
như ông - mới đến thăm ông mà thôi. Họ ngồi cạnh ông, dưới cây xoan
già đầy giọng hót của lũ cu đất và bầy chim thợ dệt. Nhưng bạn bè
của ông không khi nào ở chơi lâu. Qua loa vài ba lời thăm hỏi nhau
thế là câu chuyện bắt đầu trở nên gay cấn. Họ phủi đít đứng lên rồi
đùng đùng nổi giận kéo đi, chửi rủa ỏm tỏi, đại khái với nội dung là
“nếu vậy thì mày sẽ khổ đến chết”! Riêng thái độ của ông đã
làm cho tôi khó hiểu rồi, lối xử sự của bạn bè ông càng làm tăng
thêm bầu không khí bí hiểm bao quanh ông! “Mày muốn chết thì
Abdoulaye ơi, chẳng mấy chốc Tử Thần sẽ rước mày đi!”
Thỉnh thoảng, qua một chu kỳ đều đặn, lại có một điều khó hiểu nữa
xảy ra là bỗng dưng cả làng nổi hứng làm một cái lễ cho ông. Thiên
hạ vây quanh ông, thiên hạ cười ruồi với ông, thiên hạ đề nghị trăm
ngàn quà tặng, vô số dịch vụ. Nào là kiếng của ông giảm độ rồi, nên
thửa một cặp mới để nhìn đời rõ hơn. Ông nên tậu một cái ra-dô có
băng tần sóng ngắn mà nghe tiếng nói của nước Pháp thân thương của
ông. Ở tuổi này ông còn gân chán, cưới thêm bà nữa cũng còn được,
“con gái tao đó nếu mày muốn”. Người ta tới tấp gợi ý, dồn dập
đề nghị này kia, kia nọ thế mà ông cứ tỉnh bơ, chẳng nói chẳng rằng,
cứ luôn tay đánh bóng chiếc huy chương và miệng mồm lẩm bẩm không
thôi.
Một người anh họ tôi nhiều tuổi hơn tôi, cỡ hai mươi hai, giải thích
cho tôi biết lý do của cuộc thay đổi đột ngột đó. Hắn ta nói:
- Chỉ vì cái bao thơ. Cứ cuối mỗi tam cá nguyệt nó lại đến. Mày chờ
mà xem.
Từ đó trở đi, tôi đếm từng ngày một, mang thêm một nỗi lòng giằn
vặt, một niềm vui thú chưa từng thấy làm sôi động trong tôi một tâm
trạng sẵn sàng đón tiếp người bạn bí hiểm không bao giờ rời bỏ tôi.
Ðó là trông đợi và mong chờ. Ðêm về, cái bao thơ kia cứ bay chập
chờn trong giấc mộng cô đơn của tôi như một loài chim gì quái gở màu
trắng hình chữ nhựt. Tôi hỏi cha tôi, giống chim gì vậy, không phải
cò, chẳng phải diệc mà đâu phải là cò đĩa mặc dầu mỏ nó dẹp? Cha tôi
đưa ngón tay thẳng góc với miệng, ra hiệu đừng nói to và khuyên:
- Marguerite này, con hãy kiên nhẫn, rồi con sẽ biết thôi.
Một sáng nọ, lão anh họ lớn tuổi lại dẫn xác đến chơi. Sặc sụa mùi
xà bông, hay mùi dầu thơm gì đó. Có lẽ cả hai. Không cần biết, nhưng
thứ mùi đó quấy rầy khứu giác của tôi rất nhiều. Chắc là hôm nay,
anh chàng có âm mưu ý đồ gì đây.
- Tao có tin này hay. Mày trao đổi với tao không nào?
Hiếu kỳ, tôi đưa ra hàng trăm đề nghị nhưng vô ích. Tôi biết anh ta
chỉ muốn có mỗi một điều duy nhứt. Nhưng tôi dạy gì nói ra.
- Nếu mày không chịu cùng tao “phá tan nỗi lòng quạnh quẽ[1]”
thì, Marguerite ơi, mày sẽ mù tịt. Quyết định nhanh lên em, không
thì trễ hết.
- Em mới mười một tuổi mà anh!
- Thôi đừng có ỡm ờ. Hôm nọ tao đã trông thấy mày đi bơi. Mày đã là
con gái hơ hớ ra rồi em ơi!
Làm sao mà từ chối cho được, khi mình hết lòng muốn biết điều bí ẩn
vô cùng khêu gợi? Ðúng là số phần, và không phải nhàn cư vi bất
thiện, mà vì hiếu kỳ nên phải làm điều sai quấy.
Có lẽ đoán được thoả hiệp của chúng tôi, ba mẹ tôi thắc mắc:
- Con đi đâu vậy, Marguerite?
Hai đứa tôi cắm đầu, cắm cổ chạy. Một chiếc xe tải nhỏ màu vàng trờ
tới. Như một chiếc ghe trên biển động vì khi thì hút mất xuống ổ gà
sũng nước, lúc thì trồi lên trên dốc cao để rồi cứ thế mà ngụp lặn
trên con đường đất dẫn vào làng.
Xe ngừng lại trước chòi ông tôi. Một người, mặc đồng phục màu xanh
dương, mở cửa xe bước ra và đi thẳng tới cây xoan già, không chút
đắn đo, rõ ràng đã quá quen thuộc. Ông tôi đón chào người khách một
cách tôi chưa từng thấy bao giờ. Ở thế đứng nghiêm và đưa tay chào
kiểu nhà binh.
- Thưa ông, ông có phải là Dyumasi Abdoulaye Omar Victor không?
Ông tôi gật đầu nhưng không rời thế đứng nghiêm. Người khách lạ vội
vàng :
- Vô cùng hân hạnh, thưa ông Dyumasi. Xin ông nhận cho, tôi còn phải
đi nhiều nơi khác nữa.
Tay mặt đang chào từ từ để xuống, tay trái thò ra khỏi áo thụng
xanh, bàn tay ngửa ra. Người khách lạ đặt cái bao thơ lên bàn tay
lật ngửa.
Người khách lạ vừa quay lưng và chiếc xe vàng vừa trở lại với biển
cát thì cả làng đổ xô ra, toàn thể dân làng, môi miệng cười tươi,
của chín anh em ông tôi, của không biết bao nhiêu bà vợ họ, của mười
một chị em ông tôi cùng với chồng họ và bao nhiêu là láng giềng khác
mà tôi không biết họ hàng như thế nào với gia đình tôi. Tất cả bỗng
dưng có cảm tình với ông tôi.
- Có gì trong bao thơ vậy?
- Muốn biết thì phải giữ lời hứa.
Không biết tôi có nên lưu giữ lần “phá tan nỗi lòng quạnh quẽ”
đó trong danh sách những thói hư tật xấu của tôi hay không nữa? Tùy
phán đoán của mỗi người. Vừa nằm dài cạnh tôi, người anh họ của tôi,
chồng ngồng cái đầu như vậy, hai mươi hai tuổi chớ ít ỏi gì, mà phát
run như cầy sấy. Cho đến hôm nay, tôi mới thấy đó là người Châu Phi
duy nhứt sợ đàn bà.
- Marguerite, mày nói với tao điều gì đi!
Tôi kề miệng vào lỗ tai anh ta. Năm phút sau, chàng ta đã ngủ khì.
Tiếng trống, tiếng kèn, tiếng mõ và giọng ca điệu hát vui làm chúng
tôi tỉnh giấc. Có lẽ một vài gã Hồi Giáo xấu nết đã bị chất men xui
làm điều xằng bậy. Bên cạnh tôi, người anh họ bắt đầu cựa quậy.
- Marguerite, mày có hứa sẽ kể ngược lại.
- Kể ngược lại là sao?
- Là toàn bộ những gì đã xảy ra. Chẳng hạn như tao có cái ấy to và
cứng và mày sẽ nhớ mãi suốt đời? Như tao vừa dẻo lại vừa dai? Như
dẫu sao tao cũng biết tôn trọng đàn bà con gái? Còn mày thì phải
phấn đấu để giữ trinh tiết trước khi có chồng, phải chống trả lại
không biết bao nhiêu là nhục dục bướng bỉnh đã chiếm lấy mày?
- Ðược rồi, em sẽ kể lại. Bây giờ thì anh phải giữ lời cam kết. Tại
sao người ta làm ồn như vậy?
- Vì làng ta chào mừng cái bao thơ. Mày chắc đã đoán được rồi. Nó
đựng tiền trợ cấp cựu chiến binh của Abdoulaye. Khổ nỗi cho ông ta!
Giờ phút này chắc ông ta chẳng còn xu ten nào!
Phan Quân
(Trích dịch)
|