Mưa quê người
nhớ mưa quê nhà
-
PSN - 17.5.2010 |
Tưởng Dung
Trận
mưa dường như đã bắt đầu từ lúc nửa đêm. Tiếng mưa rơi dòn dã
trên mái nhà đã đánh thức tôi một cách bất ngờ, thảng thốt. Giấc
ngủ còn chập chờn vì những viên thuốc tối qua bỗng tỉnh táo, nao
nức dậy như để thưởng thức đầy đủ hơn cái âm điệu nhịp nhàng,
thánh thót ngoài trời kia. Mấy tháng hè đã trôi qua từ lâu,
những ngày oi bức nắng cháy đã quá sức đủ để thèm khát một cơn
mưa trở về làm tươi mát, làm dịu đi cái hừng hực của đất trời,
như đêm nay. Cali đã vào cuối Thu, vậy mà chưa có được một trận
mưa nào đủ làm thấm đất, lại còn thêm những trận cháy rừng mịt
mùng khói lửa, đã thiêu hủy biết bao cơ nghiệp, tài sản của con
người lẫn thiên nhiên trong tháng trước, khiến Cali càng khô
cằn, nứt nẻ, cạn kiệt hơn. Cali cần mưa cũng như tôi cần thức
giấc, xua đuổi đi những giấc mơ, hoang tưởng trong những tháng
ngày qua. Tiếng mưa rào rạt đập vào khung cửa kính trên đầu
giường, tiếng gió rú lên từng cơn, chợt gần, rồi xa như trêu
cợt, đùa giỡn.
Thật không gì dễ gợi nhớ đến quá khứ, kỷ niệm bằng mưa, và nhất
là mưa ở xứ người lạnh lùng, nhạt nhẽo, càng khiến tôi nhớ
nhung, da diết đến những cơn mưa gần gũi, thân thiết của một
thời tuổi nhỏ đã xa lắc ở quê nhà.
Đêm mưa làm nhớ không gian,
Lòng run thêm lạnh, nỗi hàn bao la.
Tai nương nước giọt mái nhà
Nghe trời nặng nặng, nghe ta buồn buồn
……………………………………
Rơi rơi…dịu dịu…rơi rơi
Trăm muôn giọt nhẹ nối lời vu vơ…
Bài hát “Buồn đêm mưa” của Phạm Đình Chương chợt trở về
có làm cho tôi bâng khuâng, thao thức đêm nay, thì cũng chỉ là
một cái cớ để nhắc nhở tôi nhớ tới một bài hát đã ăn sâu vào ký
ức từ những ngày mưa thời thơ ấu của tôi cho mãi đến bây giờ.
Thời thơ ấu của tôi là những ngày bình thản, êm đềm trong một
xóm lao động. Nhà tôi ở là căn giữa của một dãy nhà gồm ba căn,
nằm ngay phía sau lưng của một trường tư thục. Sát vách phía
trái là nhà của Bà Hai, bà sống chỉ một mình nên cho một anh học
trò trung học tên Lang ở trọ, anh có tài đàn và hát rất hay. Tôi
nhớ cứ vào buổi chiều, khi nhà nhà đã lên đèn, khi bên ngoài bắt
đầu mưa lâm râm là anh lại mang cây đàn guitar ra dạo và hát bài
“Chiều mưa biên giới” của Nguyễn văn Đông, bài hát với
những giai điệu và lời thật buồn, nhất là lại nghe trong lúc
trời mưa sụt sùi, dưới ánh đèn dầu hiu hắt.
“Chiều mưa biên giới anh đi về đâu?
Sao còn đứng ngóng nơi giang đầu.
Kìa rừng chiều âm u rét mướt,
chờ người về vui trong giá buốt,
người về bơ vơ...
Về đâu anh hỡi mưa rơi chiều nay?
Lưng trời nhớ sắc mây pha hồng.
Đường rừng chiều cô đơn chiếc bóng
người tìm về trong hơi áo ấm
Gợi niềm xa xăm….”
Chiến tranh lúc đó vẫn còn ở rất xa thành phố, nhưng hầu như gia
đình nào cũng có người thân vào lính. Rất nhiều bài hát đã viết
cho lính, để ca ngợi, động viên tinh thần người chiến sĩ đi
chiến đấu ở phương xa. Nhưng bài “Chiều mưa biên giới”
này tôi được nghe lần đầu từ người anh láng giềng với một tâm
tình rất lạ. Dù chỉ mới tám, chín tuổi, còn quá nhỏ để có thể
hiểu hết ý tứ của từng lời hát, nhưng tôi nhớ mỗi lần nghe anh
hát, là tôi nghĩ ngay đến cái hình ảnh buồn bã, cô đơn, và cảm
thương được cái nỗi bâng khuâng, trống vắng của những người lính
xa nhà, hiu quạnh giữa một khoảng đất trời mênh mông, lạnh lẽo
trong buổi chiều mưa. Cũng không biết, bài hát có mang mểnh hoặc
gửi gấm tâm sự gì của anh không mà anh lại rất thích hát. Giọng
anh trầm ấm, buồn bã hòa với tiếng đàn dìu dặt, thiết tha đã
quyến rũ, làm mềm lòng tôi, nên những lần sau, mỗi khi nghe anh
bắt đầu dạo đàn là tôi vội chạy sang, ngồi xà xuống chiếc chiếu
bên cạnh anh để nghe hát và lẩm nhẩm theo, đến nỗi chỉ vài lần
tôi đã thuộc lòng và…đòi hát song ca với anh dù giọng hát của
tôi lúc đó chỉ mới mấp mé ở…vòng sơ kết. Tôi say “tiếng hát
với cung đàn” của anh Lang từ lúc nào không biết, có khi,
trời không mưa, tôi cũng bắt anh đàn và hát bài này. Hôm nào anh
bảo: “ Mai đi, hôm nay anh bận” là tôi về nhà buồn hiu
hắt. Năm sau, anh Lang dời lên Sài gòn để tiếp tục đại học, tôi
đã buồn bã, rũ rượi như vừa bị ai cướp mất đi người anh, người
bạn thân yêu nhất. Chiều chiều, vẫn chạy sang nhà bà Hai xem anh
Lang có trở về để đàn hát cho tôi nghe không? Một thời gian sau
lại nghe anh vào lính, không biết anh có còn nhớ tới bài hát này
mỗi khi trấn đóng ngoài tiền đồn, biên giới trong những chiều
mưa chăng? chứ tôi thì cứ mỗi khi mưa rơi, hoặc nghe radio cho
hát bài “Chiều mưa biên giới” là cứ rươm rướm nước mắt,
nhớ đến anh Lang với tiếng đàn guitar và lời hát buồn ray rức
mãi rất lâu mới nguôi. Sau đó, tôi không bao giờ có dịp gặp lại
anh để cám ơn và nói với anh rằng: nhờ anh mà tôi, con bé “óc
tiêu” ngày xưa, đã sớm thấm thía được cái “hồn” của
những cơn mưa chiều và có đủ can đảm để…biết hát.
Chuyện mưa trong xóm nhỏ của thời thơ ấu không phải chỉ có thế.
Trận mưa giông giật đêm nay càng làm tôi nhớ đến những cơn mưa
sầm sập, tối trời, tối đất của những tháng Bảy, tháng Tám ở
Biên Hòa. Lúc đó, ba má tôi hàng ngày đi làm và trông coi cửa
tiệm ở ngoài chợ, chị em tôi ở nhà, ngoài giờ đi học thì bác
Hai, người giúp việc, bắt phải ở trong nhà đóng cửa lại, học bài
hoặc chơi với nhau, sợ bọn tôi chạy sang hàng xóm lở đánh nhau
hoặc có chuyện gì rủi ro thì phiền phức lắm. Trời mưa là một dịp
để được ra ngoài, được “tắm mưa” thỏa thuê, ngữa mặt nhìn
đất trời, la hét, đùa giỡn mà không sợ bị ai la mắng. Bốn chị em
cứ tranh nhau để được đứng dưới cái máng xối trước hiên nhà, đón
từng đợt nước ùa tràn từ trên mái ngói đổ xuống, chảy theo luồng
máng xối tuông thành những giòng nước lớn rơi ào ạt trên tóc,
trên thân và tự cho là đã được tắm “vòi sen” (từ chữ
“douche” của tiếng Pháp). Hoặc chạy sang tranh chỗ tắm với mấy
đứa bạn hàng xóm. Cười nắc nẻ, đẩy xô, tung tóe nước vào nhau
chẳng cần phân biệt trai, gái. Tắm… tắm cho đến khi mưa tạnh,
môi tím ngắt, run lập cập mới chịu vào nhà. Dạo ấy, mưa là niềm
vui, là mong ước rất hồn nhiên của tuổi thơ, của chị em tôi và
đám trẻ con trong xóm. Chúng tôi ngóng mưa, chờ mưa và… gặp mưa
thì sung sướng không thua gì được mẹ đi chợ về cho quà vậy.
Mãi cho đến năm tôi mười một tuổi, một hôm cũng đang tắm mưa,
đùa giỡn ngon lành với Hoa, con nhỏ bạn hàng xóm, cửa nhà nó đối
mặt ngay cửa nhà tôi và hai nhà chỉ cách nhau bằng một cái hàng
rào kẻm gai cao hơn cái đầu của người lớn và một cây lê-ki-ma.
Bỗng dưng nó ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Du ơi, anh tao đang
ngồi ở bển (nhà của nó) ngó mày kìa.” Tôi quay ngoắt người
lại nhìn theo tay nó chỉ, quả thật… thằng anh của nó đã ngồi
trên cái ghế bành to lớn bằng gổ ở trước cửa nhà nó từ lúc nào
và đang… chăm chú nhìn về phía tôi, thấy tôi quay lại hắn còn
nhoẻn miệng cười như là không… có gì hết. Tự nhiên, tôi nhìn
xuống thân mình, cái áo lót sát cánh bằng vải phin và cái quần
đùi tôi vẫn thường mặc khi tắm mưa, ướt đẫm và dính sát vào
người lộ rõ hết cả da thịt bên trong, thường khi tôi cứ tỉnh bơ,
không thèm để ý gì cả, vì chung quanh còn có mấy đứa…tắm truồng
nữa kìa, vậy mà lần này, tôi lại thét lên một tiếng “Á!”
và chạy biến ngay vào nhà, bên tai còn nghe tiếng con nhỏ Hoa
cười hăng hắc vẳng theo. Chuyện cũng bởi vì cách đó khoảng một
tuần, Hoa sang chơi với tôi, nói chuyện một lúc bỗng nhiên nó
đổi giọng nghiêm trang hơn nói: “Du ơi, anh Sang nói với tao
là ảnh… để ý tới mày, ảnh thích mày lâu lắm rồi. Ngày nào ảnh
cũng ngồi ở cái “ghế bành” (bọn tôi đặt tên như vậy vì cái
ghế này chỉ cho một người ngồi mà nó to lắm, lại có hai cái tay
ghế vươn cao trông rất…ngầu) chờ mày đi học về để ngó mày. Mà
tao nói thiệt, tao thấy mày làm chị dâu tao được lắm đó, Du ơi!”
Tôi trợn mắt nhìn nó, vừa kinh ngạc mà lại cũng vừa… nhột nhạt!
Con nhỏ này hôm nay có… sảng không mà dám tuyên bố bằng cái
giọng cứ như là “bà mai” thứ thiệt vậy? “Trời ơi, mới
có mấy tuổi đầu mà đã bày đặt nói tới chuyện… người lớn rồi. Ba
má tao “quýnh” chết!”. Tôi nhớ mình rất ít khi nói chuyện
với anh nó và mỗi lần nói chuyện cứ luôn xưng hô “mày, tao”
với hắn mà thôi. Năm đó, tôi đang học lớp năm và anh nó đang học
lớp đệ ngủ, vậy mà tôi không cách nào gọi hắn khác hơn, dù sau
này, hắn cố tình tìm cách làm thân và… năn nỉ tôi gọi hắn bằng
tên cũng được. Chắc tại tôi ít chơi với bọn con trai và cứ nghĩ
hắn giống như mấy đứa bạn gái của tôi vậy. Dù chẳng có tình ý gì
hết, nhưng buổi tắm mưa hôm đó là buổi tắm mưa cuối cùng của
tôi. Tôi nhất định không bao giờ ra ngoài tắm mưa nữa, mặc dù
Hoa và đám em rủ rê, dụ dỗ hết lời. Sau này, khi gia đình tôi
dọn nhà ra chợ. Hoa vẫn ghé thăm tôi và nhắc về… mối tình của
anh nó. Mối tình đã khiến tôi phải sớm… đoạn tuyệt với cái thú
“tắm mưa”.
Đến khi lớn lên một chút, nhà dọn ra ngoài phố ở, chuyện “tắm
mưa” đã trở thành dĩ vãng, thì “ngắm mưa” mới thật là
một thú thần tiên. Căn nhà bây giờ ở ngay phố chợ huyên náo, ầm
ỉ suốt ngày đêm, không còn cái tịch mịch, im ắng của những đêm
mưa trong xóm cũ nữa. Phòng ngủ và là phòng học của tôi ở trên
lầu, có cái cửa sổ nhìn ra vườn phía sau nhà. Đối diện là lưng
của dãy phòng ngủ cao sừng sững quét vôi màu đen, lâu ngày gió
mưa đã làm phai nhạt biến thành màu xám xịt, mốc cời, nhưng may
là có “mảnh vườn” khá rộng của ba tôi trồng cây ăn trái ở
giữa đã che khuất và làm sinh động hơn cái khoảng không gian …
tái ngắt của dãy nhà này. Những ngày mưa, nếu không đi học tôi
có thể ngồi nhà “ngắm mưa” từ cửa sổ của phòng mình,
chống cằm, dõi mắt nhìn theo từng hạt mưa bay. Thì thầm… đếm
mưa. Mưa rơi… mưa rơi… hạt to… hạt nhỏ… Hạt nào rơi trên lá, hạt
nào vào hư không?
Lạ lùng, mưa rơi dù nhẹ hay nặng hạt, những cành cây ổi, cây
mảng cầu, cây mận và những tàu lá chuối vẫn bền bỉ, đong đưa,
uốn mình theo gió thật nhịp nhàng, lả lướt như thể nhờ mưa để
tắm gội cho trơn mướt, tươi tắn, mượt mà hơn. Có hôm mưa to,
phải đóng hết các cửa sổ thì lại xuống dưới nhà, vừa ngồi phụ mẹ
làm khuy áo, vừa tiếp tục “ngắm mưa”, nhìn mưa tuôn ào ạt
trên sân, bắn tung tóe những tia nước trên mặt đất, rơi xuống
hòa vào nhau, chảy thành dòng, thành những bong bóng nước phập
phồng trôi lũ lượt dưới hiên nhà, rồi quanh co, lượn lờ trên các
ngỏ phố trước khi mất hút ở phía cuối đường. Bỗng dưng tôi thấy
mình gần gủi, thân thiết với cái hình ảnh đơn sơ mà đầy tình tự
ấy, hình ảnh của “phố bỗng thành dòng sông uốn quanh” rất
quê nhà, rất Việt Nam.
Đến tuổi mười sáu, mười bảy, mưa lại trở thành những ước mơ,
những khám phá kỳ thú của tâm hồn. Tôi đã có những ngày phải…
rên rỉ vì mưa. Mưa đã vô tình khơi động, đã làm sướt mướt thêm
những “nỗi buồn không tên” của một thời mới lớn.
“Buổi sáng được bắt đầu bằng cơn mưa.
Và cơn mưa bắt đầu cho một nỗi buồn.
Ôi, buổi sáng thứ hai!
Tôi tìm được gì trên khoảng hành lang dài, loang loáng nước,
Tôi chờ đợi gì trong đôi mắt đen buồn thăm thẳm kia?
Khi bước chân người quá vội vàng,
Đôi môi người luôn im kín.
Hỡi người, tôi có lạ gì đâu?
Bao tháng năm lặng lẽ dài lâu
Tôi chỉ mới vừa mười bảy tuổi
Mười bảy tuổi chỉ để đùa vui nô nức
Hay ngoan hiền như những búp non
Nhưng hỡi người!
Người đã mang đến cho tôi những ngày thứ hai.
Ôi! những ngày thứ hai huyền diệu.
Tôi nghe ở đó,
Có tiếng thì thầm êm ái của tâm linh
Có tiếng rên khẻ của con tim xao động
Và cuối cùng,
Loang dài thành một nỗi nhớ nhung…
Nhưng hỡi con tim mềm yếu của tôi!
Tôi làm sao quên được
Tôi chỉ là một cô bé nhỏ
Đứng lạnh lùng bên khung cửa lạnh lùng
Chờ nghe ngày thứ hai qua vội vã
Như những bước chân người vội vã trên hành lang.
(Thở Dài – Thơ Tưởng Dung
Trích tập Tình Khúc 72)
Nhìn mưa chợt nhớ, chợt bâng khuâng… Ôi cái thuở học trò, có
những buổi chiều cuối năm, mưa Xuân lất phất, tan học chưa vội
về nhà, cả lớp tụm năm, tụm bảy đàn hát nghêu ngao:
“…Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ,
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua
Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa.
Chiều nay còn mưa sao em không lại
Nhớ mãi trong cơn đau dài
Làm sao có nhau hằn lên nỗi đau
Bước chân em xin về mau
Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
Làm sao em biết bia đá không đau
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Ngàn sau sỏi đá cũng cần có nhau”
(Diễm Xưa - Trịnh Công Sơn)
Cái khoảng không gian nhỏ bé trong lớp học lúc đó bỗng dưng ấm
áp và tràn đầy sinh khí hơn bởi những giọt mưa nồng nàn, lãng
mạn từ những lời ca, tiếng hát hòa với mưa bụi ngoài trời, thật
tuyệt!
Nhưng thích nhất vẫn là nằm “nghe mưa”, những trận mưa
đêm nồng nàn hương đất. Nhà tôi sàn được lót toàn bằng gạch, các
phòng ngủ trên lầu được bao bọc bằng những vuông cửa lưới, nên
mỗi tối cứ lau nhà xong là nằm dưới đất mà ngủ, không cần giăng
mùng, tha hồ lăn từ đầu tới cuối phòng. Cuộn mình trong chăn,
chợt nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà, là thích thú, là
mở to mắt, bắt đầu chờ nghe những âm thanh quen thuộc khác,
tiếng gió rít, tiếng cây cối xào xạc chuyện trò, tiếng sấm vang,
chớp giật và nhất là tiếng mưa rơi trên mái ngói, mái tôn lúc
như thì thầm, kể lể lúc như gào thét, giận hờn. Có khi mưa thật
to, mưa như từ khắp nơi cùng ùa về, bủa vây kéo theo những cơn
gió mang mùi hương của cây cỏ, lá hoa hòa cùng với hương đất tạo
thành một mùi hương mới, hít vào nghe lâng lâng, dịu mát. Quấn
chặt người vào chăn, càng thấm thía cái cảm giác sung sướng,
hạnh phúc của người được bao bọc, che chở trong vòng tay ấm cúng
của gia đình, càng khiến tôi nhớ đến những kẻ bơ vơ, không nhà
đang chịu ướt lạnh, rét mướt, dưới những mái hiên hoặc ngoài hè
phố và cảm thương hơn nỗi niềm cô đơn, giá buốt của họ.
Không biết đêm nay vì sao tôi buồn?
Buồn vì trời mưa hay bão trong tim
Đã mấy năm qua tôi vẫn đi tìm
Để rồi buồn khi nghe tiếng mưa đêm.
-…………………………………….
Mưa ơi, mưa ơi còn nhớ thương nhiều.
Nhớ khi mẹ lo sớm chiều, nhớ nụ cười khi nâng niu
Đôi tay run run ánh mắt mẹ hiền
Biết tìm về chốn nào, mẹ ơi biết chăng
Đêm về quạnh hiu nghe tiếng mưa rơi càng nhớ thương nhiều.
Đường về đèn khuya in bóng cô liêu..
(Đèn Khuya – Lam Phương)
Mưa vẫn tuông đổ ào ạt, liên tục trên mái nhà. Tôi vẫn còn thức,
nằm tỉnh táo nghe mưa, ngẩn ngơ vì những kỷ niệm xưa cũ
chợt ùa về như một cuốn phim tuyệt đẹp. Tuổi thơ của các con tôi
ở Mỹ chắc chắn không hề biết đến cái thú tắm mưa mà mẹ
chúng đã có và nếu được nghe kể lại hẳn chúng sẽ… nhăn mặt hoặc
cười phá lên và kêu “Ew, kỳ cục quá!”. Còn ngắm và
nghe mưa, nếu có, thì chắc cũng sẽ với những tâm tình rất
khác, hoàn toàn không phải là những cảm giác, ấn tượng mà tôi đã
có trong thời niên thiếu.
Vì thế, mưa luôn là những cơ hội, những thôi thúc mà tôi có thể
nhớ và tìm về nguồn cội. Cám ơn trận mưa đêm nay, đã đưa tôi trở
về thăm lại những nhánh sông đời đã từ lâu rẽ nguồn, khuất lối.
Mưa ở quê người chắc không sao bằng mưa ở quê nhà, nhưng dù là
kẻ lạ, cũng xin được tri ân những giọt mưa đã làm tươi mát, rực
rỡ thêm phần đất mà biết bao người Việt tha hương đã chọn làm
nơi trú ẩn và làm một cõi để đi về.
Tưởng Dung