Hiến dâng
(từ tập thơ Nhà Tiên Tri của Khalil Gibran)
Người giàu hỏi: "Xin nói về Hiến Tặng."
Người trả lời: Khi bạn hiến dâng
Cho sở hữu chỉ là cho rất ít
Cho chính mình mới đích thực là cho
Sở hữu là gì nếu không phải những tư lương
bạn cất giữ sợ ngày mai cần đến?
Và ngày mai - ngày mai sẽ có gì mang lại
cho chú chó phòng xa chôn dấu mẩu xương dư
dưới bãi cát bao la - tăm tích xoá nhoà,
khi chú sẽ theo đoàn hành hương đi về thánh địa?
Sợ thiếu là gì nếu không phải là hiện thân sự thiếu?
Sợ khát ư – khi giếng bạn đầy tràn?
hay nỗi sợ thực tên là cơn khát không thể nào thoả mãn?
Có những kẻ: cho chút ít trong rất nhiều họ có –
và cho ra để được biết, được ghi
dục vọng ẩn tàng khiến món quà ô uế hẳn đi.
Lại có những người: tuy có ít mà cho đi tất cả.
Họ là những người đã đặt đức tin
vào sự sống, và lượng bao dung nơi sự sống
chiếc rương của họ chẳng bao giờ trống rỗng.
Có kẻ cho với niềm vui, và niềm vui chính là phần thưởng.
Có người cho với nỗi đau, và nỗi đau là khổ hình tuẫn đạo đầu
tiên.
Và có người hiến dâng chẳng chút đớn đau,
họ chẳng kiếm tìm niềm vui,
hoặc hiến dâng vì đăm đăm nhớ về đạo đức.
Họ hiến dâng - như những bông hoa mia trong thung lũng xa kia
phả hương thơm vào không gian rộng.
Qua đôi tay của những người này Tạo Hoá lên tiếng nói,
và sau ánh mắt kia, Tạo Hoá toả nụ cười trên khuôn mặt đất.
Thật tốt làm sao cho ra khi được hỏi,
nhưng tốt hơn nhiều không được hỏi mà cho,
khi sự cho đến từ lòng thông hiểu sâu xa.
Với những ai có tấm lòng quảng đại,
việc đi tìm người nhận hiến dâng còn vui hơn cả sự hiến dâng.
Và có những gì bạn từ chối không cho?
Tất cả những gì bạn có hôm nay, ngày mai kia sẽ được cho đi -
tất cả;
Vậy hãy cho lúc này đi,
vì lý do cho đến từ nơi bạn, mà không đến từ nơi những kẻ kế
thừa.
Bạn thường bảo: “Tôi cho, nhưng chỉ cho những người xứng đáng.”
Trong vườn cây ăn quả của bạn, những cái cây có bao giờ nói vậy
và trên đồng cỏ của bạn, bầy gia cầm có nói vậy bao giờ.
Chúng cho để sống còn, vì giữ lại cũng tức là hủy diệt.
Ai xứng nhận ngày đêm tháng năm sự sống, chắc chắn là người xứng
nhận bất cứ những gì từ bạn hiến dâng.
Ai xứng được uống từ đại dương sự sống, cũng là người xứng được
hứng vào cốc mình những ngụm ngọt ngào từ con suối bạn mà thôi.
Có phần thưởng nào lớn hơn phần thưởng
nằm nơi đức tự tin và lòng dũng cảm
không phải bởi việc cho, mà chính là việc nhận.
Bạn là ai -
mà con người phải xẻ ngực tháo da
- mở lòng nhận và tháo đi tự ái
để bạn một lần chiêm ngưỡng bên trong:
một giá trị tinh ròng không che phủ,
niềm tự hào chưa nao núng bao giờ.
Trước hãy xem mình là người xứng đáng hiến dâng,
và cũng là công cụ của hiến dâng.
Vì lẽ thực: chính sự sống hiến dâng cho sự sống
Trong lúc ngỡ mình là kẻ hiến dâng,
mình đích thực chỉ là người chứng kiến.
Và những kẻ nhận kia ơi - tất cả chúng ta đều là người nhận -
chớ khoác lên người gánh nặng biết ơn,
để chẳng buộc ách cùm cho mình và cho kẻ tặng.
Hãy thăng hoa lên cùng người hiến tặng - trên đôi cánh của những
món quà đã được mang cho.
Bởi quá nặng lòng với món nợ cưu mang
cũng có nghĩa là nghi ngờ sự rộng lòng của một người có tâm
quảng đại,
người có Đất là mẹ, có cha là Trời.
Kahlil Gibran -
Giải Nghiêm
chuyển ngữ
Giving
Then said a rich man, "Speak to us of
Giving."
And he answered:
You give but little when you give of your
possessions.
It is when you give of yourself that you
truly give.
For what are your possessions but things you
keep and guard for fear you may need them tomorrow?
And tomorrow, what shall tomorrow bring to
the overprudent dog burying bones in the trackless sand as he
follows the pilgrims to the holy city?
And what is fear of need but need itself?
Is not dread of thirst when your well is
full, thirst that is unquenchable?
There are those who give little of the much
which they have - and they give it for recognition and their
hidden desire makes their gifts unwholesome.
And there are those who have little and give
it all.
These are the believers in life and the
bounty of life, and their coffer is never empty.
There are those who give with joy, and that
joy is their reward.
And there are those who give with pain, and
that pain is their baptism.
And there are those who give and know not
pain in giving, nor do they seek joy, nor give with mindfulness
of virtue;
They give as in yonder valley the myrtle
breathes its fragrance into space.
Though the hands of such as these God
speaks, and from behind their eyes He smiles upon the earth.
It is well to give when asked, but it is
better to give unasked, through understanding;
And to the open-handed the search for one
who shall receive is joy greater than giving
And is there aught you would withhold?
All you have shall some day be given;
Therefore give now, that the season of
giving may be yours and not your inheritors'.
You often say, "I would give, but only to
the deserving."
The trees in your orchard say not so, nor
the flocks in your pasture.
They give that they may live, for to
withhold is to perish.
Surely he who is worthy to receive his days
and his nights is worthy of all else from you.
And he who has deserved to drink from the
ocean of life deserves to fill his cup from your little stream.
And what desert greater shall there be than
that which lies in the courage and the confidence, nay the
charity, of receiving?
And who are you that men should rend their
bosom and unveil their pride, that you may see their worth naked
and their pride unabashed?
See first that you yourself deserve to be a
giver, and an instrument of giving.
For in truth it is life that gives unto life
- while you, who deem yourself a giver, are but a witness.
And you receivers - and you are all
receivers - assume no weight of gratitude, lest you lay a yoke
upon yourself and upon him who gives.
Rather rise together with the giver on his
gifts as on wings;
For to be overmindful of your debt, is to
doubt his generosity who has the free-hearted earth for mother,
and God for father.
|